nợ lòng
người ấy Gặp người ấy một lần thôi
Dửng dưng xa lạ , là người không quen
Vậy mà mất ngủ hàng đêm
Muốn đem gửi trọn mọi niềm yêu thương ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:31:50 bởi kimrbl >
người xa lạ Tình cờ gặp lại giữa đường
Đôi môi mấp máy , ngập ngừng quay đi
Lặng im thảng thốt thật kỳ
Người ta nay có là gì nữa đâu ?
Gió nồm sớm đỏ giàn trầu
Phận duyên không giữ được nhau lâu dài
Để ai dù vẫn yêu ai
Cũng đành một tiếng thở dài chia ly ...
Mai này trên nẻo đường đi
Gặp nhau thì biết nói gì với nhau ?
Khác nào chạm lại nỗi đau
Hai người ngoảnh mặt , cúi đầu lặng thinh ...
Đã từng yêu đến hết mình
Sao mà ghét được , cái tình còn đây
Ông Trời sao khéo đặt bày
Gặp lại chi để đắng cay bẽ bàng
Giá mà hai kẻ người dưng
Sẽ chào nhau , chút thẹn thùng làm quen
Bây giờ tan nát tình duyên
Nửa xa lạ , nửa thân quen ngỡ ngàng
Còn cầu người vẫn cứ sang
Đường đời xuôi ngược còn thường gặp nhau
Đôi lần rồi sẽ quen mau
Hai người xa lạ từ lâu rồi mà !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:32:08 bởi kimrbl >
lời ru
Lối đi thì có trăm đường
Lối về chỉ một :Quê hương của mình
Những ai quên hết nghĩa tình
Có là gì cũng chả thành người đâu !
Cái nơi cắt rốn chôn nhau
Bồng bềnh cánh võng nhiệm màu lời ru
Cái nơi bạc tóc thầy bu
Một đời vật lộn nỗi lo một đời ...
Con đi khắp chốn mọi nơi
Nghĩ về quê những ngậm ngùi nhớ thương
Bữa cơm rau muống , cà tương
Ngon hơn bữa tiệc con thường vẫn ăn
Quê nghèo trăm nỗi khó khăn
Chiêm khê , mùa trũng những lần bão mưa ...
Đau lòng con kẻ xứ xa
Chút tình con gửi về quê nghẹn ngào
Ở đâu cũng nghĩa đồng bào
Cũng dòng máu Việt một màu đỏ tươi
Xuân về khắp nẻo mọi nơi
Con về xum họp nhớ lời tổ tiên ...
Dù con ở khắp mọi miền
Đều chung chỉ một cái tên Lạc Hồng
Đừng làm Đất Mẹ đau lòng
Quê hương luôn nhắc , luôn mong con về ...
Những ai đang phải xa quê
Xin nghe lại những lời ru Mẹ hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:32:39 bởi kimrbl >
đa đoan
Chót sinh làm phận đa đoan
Tơ vương dễ dính , cung đàn dễ rung
Chỉ là chút nhớ mông lung
Mà tin đi đến tận cùng với nhau
Để rồi đâu chả ra đâu
Tự mình đeo mãi nỗi đau suốt đời
Thấy người một chút lệ rơi
Xốn xang lòng tựa như trời đổ mưa
Luôn ôn lại mối tình xưa
Để rồi trăn trở ngẩn ngơ vì người
Bao tình mà vẫn đơn côi
Phải chăng duyên phận cả đời khổ đau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:32:57 bởi kimrbl >
cánh bướm vàng Bầu trời ai nhuộm mà xanh
Cơ duyên ai dẫn để anh gặp nàng
Ai xui con bướm cánh vàng
Hoa nhà không đậu cứ sang bên này ?
Em rằng theo bướm qua đây !
Rồi quen đến nỗi ngày ngày phải qua
Hai người cùng một dãy nhà
Vui buồn chỉ có hai ta tâm tình
Tôi yêu em thật đẹp xinh
Tâm hồn giữ nét trắng trinh thuở nào
Giữa nơi đô thị ồn ào
Em như chim chích lọt vào rừng xanh
Thời gian trôi thật quá nhanh
Em tôi biến đổi đã thành khác xa
Chẳng còn một chút ngây thơ
Em là con bướm hoá từ nhộng xưa !
Suốt ngày người đón kẻ đưa
Phấn son , quần áo em thừa ăn chơi
Hoá ra đời cũng ngắn thôi
Một ngày em bị bỏ rơi não nề
Tiếng đồn về mãi tận quê
Em đi xét nghiệm Sida muộn màng
Nghe tin tôi gục xuống bàn
Ngoài vườn thoáng cánh bướm vàng vẫy đưa
Hận nàng giết chết mộng mơ
Nhưng rồi tôi vẫn bước vô thăm nàng
Lệ tràn khuôn mặt võ vàng
Khẩn cầu xin được một lần thứ tha
Giá mà vẫn cứ như xưa
Ngày ngày bướm lượn đón đưa theo người
Bây giờ còn bướm lẻ loi
Qua làm gì nữa khi tôi mất nàng ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:33:19 bởi kimrbl >
bạc tình Ai đem nhuộm lá cho vàng Nhuộm đời cho bạc , cho nàng phụ ta Nguyễn Bính Người ta khi đã phụ ai
Đều bị trách ví như vôi bạc tình
Còn tôi không trách gì mình
Nuốt lời tôi sẽ lặng thinh một đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:33:40 bởi kimrbl >
bến đò xưa Bên sông có bãi cát dài
Hàng phi lao gió miệt mài đan len
Lại qua là một con thuyền
Gần nhà tôi cũng chưa lên lần nào
Một hôm thằng bạn ghé vào
Rủ sang sông phải ừ ào cho xong
Thuyền bé người xuống quá đông
Miệng thuyền mấp mé nước sông hiền hoà
Nhất quỷ thứ đến học trò
Bạn tôi thả sức tha hồ quậy điên
Bất ngờ nước ập đầy thuyền
Vẫy vùng ai cũng bơi lên được bờ
Chỉ còn thằng bạn lơ ngơ
Vẫn đang chấp chới giã giò dưới sông
Tôi như lửa đốt cháy lòng
Thì vừa một bóng áo hồng nhảy theo ...
Em mười tám tuổi nhà nghèo
Mẹ cha già phải chống chèo mưu sinh
Gặp em tôi bỗng giật mình
Em xinh ngoan lại vô tình chưa quen
Và rồi không biết bao đêm
Tôi em hóng mát dạo trên sông này
Yêu em tôi đã cầm tay
Chỉ vầng trăng để hẹn này thề kia
Tôi như sống giữa giấc mơ
Để rồi chết lặng ai ngờ thế đâu
Mẹ cha đã nhắm cô dâu
Học xong là chỉ năm sau cưới liền
Làm sao em cũng biết tin
Mấy dòng gửi lại còn em đi rồi
Bỏ nhà tôi kiếm khắp nơi
Mấy chục năm biết em tôi thế nào
Chỉ còn bãi cát phi lao
Những chiếc lá nhọn đâm vào tim tôi
Dòng sông vẫn lững lờ trôi
Không còn gì cả chỗ tôi lật thuyền ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:33:55 bởi kimrbl >
nào dám trách ai Nào ai dám trách ai đâu
Dù ai lỗi hẹn rơi câu ước thề
Hoa xoan rụng trắng bờ đê
Thay xác pháo tiễn ai đi lấy chồng
Người ơi người có biết không
(Chắc không vì bởi trong lòng đang vui )
Thà người giết chết luôn tôi
Còn hơn để sống ngậm ngùi khổ đau
Nào ai dám trách người đâu
Cái duyên người lớn chẳng vào tay tôi
Từ nay người sướng một đời
Nhớ chi cái kẻ lần hồi khó khăn
Người đi tôi chẳng tiễn chân
Còn người liệu có một lần ngoái sau
Người có tự hỏi tôi đâu
Có trách tôi cớ làm sao lại buồn
Thà tôi là kẻ người dưng
Gặp đám cưới hẳn phải mừng dĩ nhiên
Mong người bách lão giai niên
Nhưng tôi là kẻ đang điên đang khùng
Tiễn người yêu đi lấy chồng
Tôi nuốt nỗi hận vào lòng từ đây
Để rồi mãi mãi tôi say
Người say duyên mới tôi say nhớ người
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:34:15 bởi kimrbl >
đêm lẻ Em làm nàng Seherazat
Kể chuyện anh nghe hàng đêm
Tận lúc khi trời đã sáng
Chưa hết , anh vẫn muốn thêm
Em kể anh nghe nhiều chuyện
Chuyện người , chuyện mình , xưa , nay ...
Người ta muốn không bị chém
Còn em tránh kiếp lưu đày
Cô đơn trong gian phòng rộng
Em nằm vừa kể vừa nghe
Người xưa qua nghìn đêm lẻ
Còn em hơn thế vẫn dư ...
Ngày xưa nàng Seherazat
Kể chuyện được lưu sử xanh
Em chỉ mơ điều nho nhỏ
Người nghe bên cạnh là anh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:34:35 bởi kimrbl >
thơ tình tôi viết Thơ tình tôi viết cho tôi
Chỉ là ghi chép cuộc đời trầm luân
Thơ tình anh viết tặng em
Là say mê lẫn chất men tuyệt vời
Thơ tình tôi viết cho đời
Kêu vang bóng bẩy với lời vĩ thanh ...
Thơ anh mọi thứ song hành
Xin em chọn lấy cho mình một thôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:34:54 bởi kimrbl >
tôi trồng cây si Giữa đời đất chật người đông
Tôi tương tư tự mình trồng cây si
Theo em trên mọi nẻo đi
Đường gần tôi tránh quản chi đường vòng
Từ xa luôn dõi mắt trông
Nhói đau em đứng chuyện cùng với ai
Nhớ từng bím tóc , áo dài
Quần bò em mặc , hai dây em dùng ...
Người biết nói chắc tôi khùng
Bao lần đứng cổng mà không dám vào
Người ơi người có biết sao ?
Tôi là ai lại đòi vào người dưng
Vô tư em cứ đi cùng
Tôi sau em trước vẫn chung một đường
Không quay lại chẳng lần dừng
Em đâu biết có thằng khùng theo em !
Tôi theo ngày lại theo đêm
Tôi làm vệ sĩ cho em suốt đời
Chỉ tia hy vọng nhỏ nhoi
Em chưa một buổi đi chơi với người
Tôi cầu mong ở duyên trời
Em quay đầu lại thấy tôi theo nàng
Cho nên tôi cứ chuyên cần
Trồng cây si đợi cho lần nở hoa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:35:11 bởi kimrbl >
tôi đi tìm nửa của tôi 1 Suốt đời tôi cứ mải mê
Luôn tin tìm được nửa kia của mình
Dẫu đà qua mấy cuộc tình
Chỉ còn là nỗi chông chênh phận đời
Chỉ còn ...không nói bằng lời
Chỉ còn thấm lạnh khoảng trời mùa đông
Chỉ còn chiếc lá trên sông
Chỉ còn số kiếp theo dòng về đâu ?
Tôi tìm em ở biển sâu
Tôi tìm em ở trời cao tận cùng
Tôi tìm em khắp mọi vùng
Tôi tìm em ở mê cung cuộc đời
Mải mê , thất vọng , chơi vơi
Chỉ còn bám thuyết con người quả nhân
Nếu mà đúng thực có em
Cũng đang vô vọng đi tìm lẫn nhau
Tôi tin lời thỉnh , nguyện , cầu
Tôi tin ở phép nhiệm mầu trần gian
Cho dù lực kiệt , sức tàn
Thấy nhau là đã bội phần mãn viên
Cho nên tôi vẫn gắng tìm
Dù là đáy biển mò kim mặc đời
Tôi đi tìm nửa của tôi
Còn phiêu diêu ở phương trời nào đây ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:35:30 bởi kimrbl >
tôi đi tìm nửa của tôi 2 Vào chùa khấn Phật cầu duyên ...
Cầu mong tìm lại được em của mình
Vậy mà Người cứ lặng thinh
Mỏng manh hương khói vô tình lửng lơ ...
Tôi tìm em của ngày xưa
Theo đời trôi dạt bây giờ ở đâu ?
Với nhau là mối tình đầu
Vẫn còn mặn chát những câu hẹn thề ...
Một chiều vàng lá mùa thu
Em rằng :" xuống tóc đi tu " nếu mà...
Phận duyên chưa trọn vội xa
Lênh đênh số kiếp cho ta tìm người
Tôi tìm em ở mọi nơi
Như là đếm cánh chim trời ,mò kim...
Ở đâu cũng vắng bóng em
Sao trong mộng vẫn đêm đêm hiện về ?
Hương hoa tôi đến mọi chùa
Tìm em dù có bao giờ muốn tin
Thế rồi tôi đã gặp em
Bụi trần rũ bỏ , cửa thiền quy y
Sao em vì giữ lời thề ...?
Trọn tình mà lại hoá ra bạc tình
Phật sao không độ chúng sinh ?
Làm ngơ thêm một chuyện tình Điệp Lan !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:35:49 bởi kimrbl >
Trích đoạn: kimrbl
Khi nào em gọi là Trăng
Khi nào thì gọi chị Hằng em ơi?
Em đâu chịu cảnh đơn côi
Mà có chú Cuội suốt đời bên em
Trần gian mê mải hàng đêm
Qua ngày khuyết lại tròn lên vào rằm
Trăng luôn toả sáng quanh năm
Sao thi sĩ chỉ mong thầm Trăng Thu?
Khi tròn tên gọi chị Hằng
Khi nào bị khuyết gọi thằng Cuội nha
Mùa đông trăng rét không ra
Mùa xuân trăng bận chăm hoa lá cành
Mùa hè vội vã qua nhanh
Cho nên thi sỹ để dành Trăng thu.
anhtrangthu
Khi tròn tên gọi chị Hằng
Khi nào bị khuyết gọi thằng Cuội nha
Mùa đông trăng rét không ra
Mùa xuân trăng bận chăm hoa lá cành
Mùa hè vội vã qua nhanh
Cho nên thi sỹ để dành Trăng thu.
anhtrangthu Cám ơn anhtrangthu Mùa xuân vui với hương hoa Người ta nào mấy ai mà nhớ trăng Hạ về trăng nóng có quầng Đông qua trăng cứ úa tàn nhớ ai Chỉ thu trăng đẹp nhất thôi Thi nhân không biết bao lời ngợi ca...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.11.2013 17:36:13 bởi kimrbl >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: