Rượu làng Vân cả vò không say
Rượu tình một giọt đã ngây ngây
Nụ cười cô bé tên An ấy
Làm lão đồ gàn ngã lăn quay
Mười hai bà mụ đi đâu thế
Đem trả " Xuân tình" cho ta đây
Khúc khích bé An cười bảo nhỏ
Thơ thì hay -- Nhưng có cái chẳng hay
Đồ Gàn
Thơ thì hay -- có cái không hay(Đồ Gàn) Xin đừng mân mê - nhựa dính tay Mấy mụ bà đây...đương hái mít Xuân tình của lão..móc trên cây Đố ai biết được tròn hay méo Còn kẻ nào hay ngắn hay dài Khúc khúc Pé An cười bảo nhỏ (Đồ Gàn) Xuân tình của Lão cái nào đây? Pé...! Bái phục Pé..An..cười ! Xin được nối vần Xuân tình của Lão cái nào đây? Lủng lẳng treo như mít chín cây Chưa đụng đã rơi nào sợ dính Nhũn mềm đâu tính ngắn hay dài Không răng ăn ốc mân mê yếm Thiếu tóc mát xa vuốt mỏi tay Gặp Pé An cười mê tít mắt Chả may để lộ cái không hay kimrbl Cô bạn! chua ngoa đanh đá lắm đúng giọng Hồ xuân Hưông rồi đấy .Nhưng cô bạn phạm vào một sai lầm chết ngưồi. Trong thơ "Chọc" không bao giờ đưộc phép để đối phương dùng thơ mình để chơi lại mình cả. Bài thơ của cô bạn rất độc đáo đấy nhưng chỉ cần đổi một hai từ là cô bạn tay chặt vào chân ngay. Tôi làm thử để cô bạn rút kinh nghiệm nhé. (Và còn điểm này nữa thơ không bao giờ đưộc phép mở ngoặc)
Thơ thì hay có cái không hay
"Xin đừng mân mó nhựa ra tay"
Mấy mụ bà đây đương hái mít
"Xuân tình" của lão đặt vào đây
Đêm tối thấy đâu tròn hay méo
Hùng hục Kể chi vắn hay dài
Khúc khích bé an cười bảo nhỏ
Tưởng không hay mà hóa vẫn hay
Đừng tức nhé
Chả may để lộ cái không hay "Xuân tình" của lão đặt vào.. cây Lủng lẳng đong đưa như trêu chọc Ngà ngà ngật ngưỡng Lão chìa tay Mụ bà chơi xỏ “treo lơ lửng” Lão tịt cả ngòi “nhã nhựa ngay” “Rõ khéo trời già !“ Lão Đồ gọi Trả cái xuân tình của Lão đây ! Pé...!