Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, làm gia sư một cách bất đắc dĩ........
mình thật sự cảm thấy nhàm chán và căng thẳng........
mình cố kìm nén để ko giận dữ,cố kìm nén để từ bỏ cái ý định mặc kệ.......bao nhiêu ức chế,bao nhiêu cảm xúc dồn nén lại,cái đầu mình trở nên nặng trịch và muốn nổ tung........bây giờ mình như quả bóng bơm căng tới mức sắp nổ tung......,có ai hiểu cho mình chứ???
Chia sẻ với ai bây giờ???
Trên đời liệu còn người nào đáng để tin hay ko???Con người đáng sợ lắm, nhìn ai cũng thấy ghê tởm hết........ko,mình sẽ ko tin bất cứ ai đâu....ko bao giờ!!!
Ừh,cũng có lúc mình từng nghĩ là sẽ chia sẻ được cùng A.,nhưng mình sai lầm...........A. ko phải là người có thể chia sẻ cùng mình! Mãi mãi ko bao giờ.........Mình chỉ là một trong vô vàn trò tiêu khiển của A. thôi!!!
Gà thông báo điểm thi,kết quả tốt mà sao mình chẳng thấy vui chút nào........
cứ có cái gì đó dồn nén tận trong óc,khiến mình cứ muốn trào nước mắt........nhưng mình ko thể khóc,giờ chỉ còn cảm giác căng cứng lại trong óc thôi.....đau lắm!!!
Tất cả chỉ như một trò đùa, buồn lắm,đau lắm chứ!
A. tỉnh như ko có gì,cũng phải thôi, A. ko có gì thật, chỉ có mình là có thôi!
Cả ngày hôm nay mệt mỏi,tranh thủ cả giờ nghỉ trưa để kịp cái hẹn buổi tối, vậy mà.........
mình ngốc quá,sao ko sớm nhận ra mình đang là một diễn viên chính trong bộ phim bi hài này chứ!
Nực cười quá đi mất, ừh thì bộ phim bi hài mà mình cố gắng xây dựng trong hai năm trời.......
Nếu mình đem câu hỏi "tin vào những gì nhìn thấy hay tin vào lời nói?",chắc hẳn nhiều người sẽ chửi mình khùng,ừh biết là những gì mình nhìn thấy ko hẳn đã là sự thật nhưng nhiều lần,và sự bình thản thì ko thể lầm lẫn.......ai bảo mình coi trọng quá làm gì rồi bây giờ đau khổ........
Hai năm trời,lừa dối biết bao người,cả cha mẹ,........tất cả,vì gì vậy???
Hai năm trời, đủ để dừng lại một trò đùa quái ác chưa???
hai năm trời,đủ để mình bật khóc khi nhận ra mình đang trắng tay???
Hai năm trời đủ để in lại những khoảnh khắc ko bao giờ quên???
Hai năm trời............hai năm trời.........mình là một diễn viên múa rối.........
Hai năm trời..........kịp để mình nhận ra mình vẫn còn quá ngây thơ và ngốc nghếch!!!
Dừng lại.........mình muốn hét lên như thế nhưng trong đáy lòng mình thì lại ko muốn thế......
.........Trong lòng mình ngập tràn mâu thuẫn.............
Hận thù..........
và một chút hy vọng dù mỏng manh.......
Mình ko nỡ từ bỏ đi khi mình đã từng sở hữu hay vì một lý do nào khác????
Mình đã quá mệt mỏi...........
.......địa ngục của trần gian..........
Ức chế............ bây giờ mình lại thèm được làm một người mất trí,quên tất cả,kể cả gai đình,bè bạn,thèm quên chính cả bản thân mình!!!