Khóc Voi Khăm Bun
Phận mày chỉ là con voi
Một con voi nhỏ mấy người quan tâm
Mẹ Hà chăm sóc mấy năm
Cũng không cứu khỏi vết bầm hoại thư
Voi sao nói chuyện tâm tư
Bệnh tình mày vẫn thực hư một chiều
Dù mày được quý được yêu
Người ta sợ chữa tốn nhiều tiền nong
Người dân chỉ có tấm lòng
Vẫn luôn theo dõi vẫn mong mày lành
Vậy mà mày chết thật nhanh
Chân thì bị liệt thân hình trơ xương
Một vòng hoa trắng dựa tường
Mẹ Hà chắc hẳn khóc thương đau buồn
Sống giam cầm cảnh cô đơn
Chết mày vui được về buôn về rừng...
11/8/2010 Chú Voi Khăm Bun luôn nằm trong một chiếc chuồng bằng sắt
Chiếc chân này, mặc dù không bị thương nhưng cũng đã bị lở loét gây đau đớn cho Khăm Bun
Mặc dù đã chết cách đó vài giờ, nhưng Khăm Bun vẫn mở mắt, trông như đang còn sống
Bà Hà nức nở xin được vào gặp Khăm Bun lần cuối
Bà Hà đau khổ ôm lấy xác voi Khăm Bun mà khóc
Vuốt mắt cho Khăm Bun
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2010 19:36:54 bởi kimrbl >