Bất ngờ
Cuộc sống có thật nhiều bất ngờ, có những bất ngờ làm ta té xỉu và cũng có những bất ngờ thú vị vô cùng. Chính vì những cái bất ngờ đó đã làm sống dậy một niềm đam mê trước kia của con bé khiến con bé tiếp tục hăng hái sự nghiệp viết lách không chuyên của nó, cái bất ngờ nho nhỏ kia đã đánh thức niềm đam mê của nó vừa chợt tắt ít lâu…
Người đi một nửa hồn tôi mất …. Một nửa hồn kia thích rượu cờ …
Làm thơ, uống rượu, chơi cờ là ba trong bốn cái tứ khoái của nó ….Mà có lẽ cả bốn cái tứ khoái cả nó cũng bị vùi dập vào quên lãng …có nghĩa nó quên mất mình thích gì ?
Nhớ lại ngày trước nó khác cơ , năng động , nhanh nhạy và nhiệt tình …. Giờ thì không còn nữa, chậm chạp, chây ỳ và lười nhác … Lười nhác ngay cả trong suy nghĩ .. thành ra nó sống thụ động và không biết ngày mai sẽ ra sao. Thu mình trong một vỏ ốc, lảng tránh tất cả chỉ vì những mất mát tinh thần đã xảy ra cùng một lúc, cùng một thời điểm …khiến con bé buông trôi tất cả
Con bé nhớ một câu nói đại loại là : “Chúa trời không cho ta tất cả và cũng không lấy hết của ta tất cả… Người lấy của ta một thứ này sẽ trả cho ta một thứ khác hơn thế “
Không biết đúng vậy không nữa ?- Nó lẩm bẩm
Thời gian này nó mất mát nhiều quá , người thân, tri kỷ , sức khỏe và tiền bạc …nó lẩm bẩm không biết ông trời sẽ trả lại cho nó cái gì đây ? có xứng đáng với những gì nó mất mát? Nó không biết nữa, nó chỉ mong thoát khỏi cảnh này … một kiểu sống mòn …chán chường…đến tuyệt vọng .
Hàng ngày nó đâm đầu vào công việc, rảnh chút nó đi học. Nó cố tạo cho nó những áp lực công việc để cái đầu nó khỏi phải suy nghĩ khi có chút thời gian rảnh, hoặc cái tay của nó thôi không còn thời gian lướt web, không còn thời gian dạo nét làm thơ hay viết những dòng tản mạn như trước kia bởi nó sợ khi đó nó phải nhớ quá nhiều thứ nó muốn quên. Nó cố sống giả tạo như thế cứ tưởng mọi việc sẽ trôi qua nhanh chóng và đơn giản như những gì nó sắp đặt … nhưng KHÔNG, mọi việc lại có vẻ rối tung lên, công việc ngày một nhiều hơn mà sức khỏe của nó ngày một yếu đi, thể trạng của nó không kham nổi những tiêu chí mục tiêu mà nó đề ra và rồi nó ốm . Ốm một cách thực sự đúng nghĩa của từ ốm, nằm liệt giường , sốt xình xịch 39.5C về đêm, đầu đau như búa bổ , răng hàm nhức gần như nó không ăn được gì. Trong một tuần nó sụt kg đi trông thấy, sau khi khám kỹ càng , chuẩn đoán các xét nghiệm, bác sĩ phán một câu xanh rờn :” Viêm dây thần kinh số 5” kèm theo đó là một loạt các đơn thuốc về thần kinh, thuốc giảm đau liều mạnh vì nó nhức đầu kinh khủng . Con bé nghĩ : “Không hiểu kiểu này mình trụ được bao lâu ? Cứ đà này dễ chừng đi nhặt lá đa lắm đây !”Con bé ngước nhìn trời mắt ngân ngấn nước lẩm bẩm : Có phải đây là thứ ông muốn trả lại con, muốn con quên mọi thứ nhanh nhất phải hông? “
- Ừa có lẽ vậy .. mà đúng thôi … ai bẩu mày thích quên mọi thứ nhanh chóng … vậy là điều mong muốn của mày thành hiện thực rùi đó …! Nó bắt đầu lẩm bẩm như kẻ điên . Ưh đúng là điên thật, tự dưng nó lại thuộc từng lời của bài thơ " ĐIÊN" nó từng được đọc khi dạo net …nó nhớ những người bạn ảo của nó và nó nhớ thơ đến lạ lùng
Điên !
Một đêm trăng vằng vặt
Trăng rớt vào giếng sâu
Phản chiếu vầng u uất
Nghe hồn rưng rưng sầu !
Cuộn trào những tâm tư
Nghe trong hồn điên đảo
Nổi loạn những ngôn từ
Tuôn ào ra như máu !
Ôi đớn đau thế sự
Xui ta thành kẻ điên
Mảnh tâm linh gào khóc
Suốt canh thâu oán hờn !
Muốn gào sập núi non
Muốn túm muôn trời lại
Soi vào suối lệ ngân
Héo hon đời thi sĩ !
Tiếng từ đâu vọng lại
Ta nghe vang vang sầu
Âm thanh như xé lụa
Trăng vỡ từ giếng sâu !
Cảm nhận những đớn đau
Mảnh hồn thơ rách toạt
Cho đêm đầy hoản hốt
Một tiếng buồn chơi vơi ...
Không bít tại sao khi đọc thơ thì đầu óc nó thanh thản đến thế, nhẹ nhàng khiến nó không còn cảm giác đau đớn và nó quyết định online . Nó gặp được chị iu của nó, như từ lâu lắm nó mới được trò chuyện với chị, nó kể cho chị nghe hết những gì nó chịu đựng, kể hết những gì nó sợ hãi và kể cho chị nghe bệnh tình của nó :
- Cưng ráng uống thuốc nha, chị thương cưng lắm mà, sắp tới chị ra HN thăm cưng mà, ráng nghe em
- ứ , em sợ lắm , nhỡ chị ra em hổng nhớ chị là ai thì sao ..? – nó ngân ngấn nước mắt làm nũng chị
Nó sợ thật đấy chứ, nhưng nó là vậy đó lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ thì nó hổng sợ chi, nhưng khi động vào dây thần kinh nũng nịu thì nó yếu đuối hơn cả con sên, khi đó tủi thân nó hay khóc … khóc một cách ngon lành mà ko dừng lại nổi . Thật bùn cười
Đã lâu rồi nó không làm thơ, vậy mà hôm nay nó làm thơ đấy … thực ra là không phải nó làm thơ mà là nó đọc thơ ,chả hỉu vì sao những dòng thơ năm chữ cứ chui vào đầu nó thản nhiên như chính thơ của nó vậy, nó bít là không phải vậy nhưng cả ngày nó vẫn chỉ đọc một hay hai bài nó quen thuộc :
Mà thực anh là ai
Một người ngoài em nhỉ
Một người sao ích kỷ ( ha ha nó xuyên tạc thơ của người ta rồi đó )
Cứ mộng hoài tình em
Có nỗi buồn không tên
Chỉ đến trong bóng tối...
Đôi khi anh lầm lỗi
Lạc vào hồn thơ em.
Nó đang lẩm nhẩm đọc thì chuông điện thoại reo lên, nhìn một con số lại hoắc … nó lẩm bẩm :
- Của ai vậy ta .. hổng nhớ nữa … mà thôi chắc hổng phải của mình … hổng thèm nghe nữa … định tắt đi thì nó bấm nhầm nút talk ..vậy là đành Alô chứ sao!
- Alô , Dạ có phải số máy này của cô ThanhMai không zậy ah?– Đầu dây bên kia lưỡng lự
- Dạ, phải rồi anh ah, Hổng bít anh hỏi cổ có chuyện gì hông ạ? - nó thản nhiên nói theo giọng miền Nam của người ta
- Dạ cũng hổng có chi, tôi chỉ mún gặp cô Thanhmai để tìm gặp bạn thơ hồi xưa thôi hà? – đầu máy bên kia đáp
- Dạ , vậy anh cho hỏi anh tên chi ạ , bởi giờ cổ hổng nhớ anh là ai đâu ah
Sau màn chào hỏi thì con bé nhận ra người bạn thơ lâu lắm nó không liên lạc. Và sau đó người ta mang đến cho nó thật nhiều điều ngạc nhiên và thú vị nho nhỏ. Vui hơn thế nữa là người ta đã giúp con bé lấy lại cân bằng và cảm hứng yêu thơ trở lại bằng cách lôi nó về trang thơ nhà. Nơi đó người ta đã dành cho nó một cái nick nghe thiệt dễ thương, người ta mở đường cho nó hội nhập vào trang thơ như người đi xa lâu ngày trở về ... mọi người ở đó thật thân thiện và cởi mở giống như người ta vậy đó .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 02:04:33 bởi nguoitoithuong >