Phía tối tâm hồn tôi, là ....
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 8 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 111 bài trong đề mục
nguoitoithuong 12.07.2008 18:58:22 (permalink)


Phía tối tâm hồn tôi !

-Nhạc: Phú Quang-

Phía tối tâm hồn tôi là lối em không về qua
Phía tối bên thềm mưa là nơi tôi đứng đợi chờ
Phía tối tâm hồn tôi chìm đắm bao con đò xưa
Phía tối trên dòng sông chàng Trương Chi gác nhịp chèo
Trăng vẫn theo triều lên đầy vơi ngoài khơi
Tôi vẫn như dòng sông triền miên chờ mong
Xin hãy cho đời tôi lời ru dịu êm
Xin hãy cho đời tôi lời ru của em.


Từ khi quen anh con bé mới biết cái tiêu đề bài hát trên của nhạc sỹ Phú Quang. " Phía tối tâm hồn tôi " chưa bao giờ là bài hát nằm trong list danh sách dài ngoằng của rất nhiều thể loại nhạc mà nó ưa thích. Vậy là con bé vô tình biết đến bài hát này khi nó tìm được blog của anh cũng ngẫu nhiên như khi nó tìm thấy anh. Từ khi nó nhìn thấy cái  tiêu đề bài hát trên được anh chọn làm blast của blog thì nó đã cảm thấy thật sự khác biệt phải nói là rất đặc biệt cũng như anh vậy.... một người đặc biệt dám thú nhận rằng : Phía tối tâm hồn anh là lối em chưa hề qua. Chính cái câu blast đó càng khơi gợi trí tò mò của nó nhiều hơn...càng muốn biết cái lối đó nó ra sao và có khác những lối em đã đi qua hay không??
Chưa bao giờ nó nghe điệu nhạc trên nhưng câu hát đầu tiên lại luôn tồn tại trong tâm trí nó. Mỗi khi nó nói chuyện với anh thì những câu hỏi gài anh càng làm nó thích thú, có lẽ đó là cách mà dễ gần và thân thiện với bất cứ người nào tiếp xúc nó đều cảm nhận thấy.
Anh hỏi nó : Em giỏi gì nhất?
-Nói ,em giỏi nhất " nói "  ! Nó thản nhiên mặc cho anh bật cười khi nghe xong câu trả lời của nó

Mà đúng thật, chính những câu nói ngộ nghĩnh, nói đúng hơn là chính cái sở trường nói của nó khiến nó thành công trong việc mời anh tham gia dự án nho nhỏ của nó... khi mà lúc đó mới nhen nhúm trong trứng nước bởi dự án đó mới chỉ hình thành trong ý tưởng của một số người trong đó có nó và anh.
Nó nhớ lần đó nó chọn anh, cũng rất ngẫu nhiên thôi khi mà nó đọc được bài phân tích của anh về thị trường chứng khoán rất hay, lời anh viết rất đúng mực, xúc tích và đầy đủ các thông tin ngắn gọn nhưng rất chuyên nghiệp và ý tứ. Ngay lập tức sau khi đọc và tìm hiểu nhanh profile của anh, con bé không ngần ngại gọi cho anh luôn. Nó không biết tại sao mình lại tự tin thế và không cần phải suy nghĩ xem mình sẽ nói gì và giới thiệu như thế nào để anh giúp nó tạo một sân chơi chung cho cộng đồng CK ....Lúc đó nó thật tự tin, vô tình thấy anh và giữ chặt anh ngay giây phút đó.. giá như về sau này nó vẫn đủ can đảm giữ anh thật chặt thì anh đã không bỏ nó mà đi như vầy nữa...
Nó là một con bé ngang ngược và ương bướng, nhất quyết không chịu luồn cúi ai, cũng như không xin xỏ, níu kéo ai cái gì... nó luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy đó...để rồi thường nhận lại được những thứ thua thiệt nhất về mình...Bởi đơn giản con bé nghĩ : Bất kỳ cái gì của mình, trước sau sẽ thuộc về mình.... nhưng nó không hề động não để hiểu nếu không gìn giữ những thứ nó đang có thì sẽ có một ngày những thứ đó bị dòng đời nghiệp ngã cuốn trôi....




<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.02.2009 16:22:58 bởi nguoitoithuong >
#1
    nguoitoithuong 24.07.2008 02:37:19 (permalink)
    Bất ngờ

    Cuộc sống có thật nhiều bất ngờ, có những bất ngờ làm ta té xỉu và cũng có những bất ngờ thú vị vô cùng. Chính vì những cái bất ngờ đó đã làm sống dậy một niềm đam mê trước kia của con bé khiến con bé tiếp tục hăng hái sự nghiệp viết lách không chuyên của nó, cái bất ngờ nho nhỏ kia đã đánh thức niềm đam mê của nó vừa chợt tắt ít lâu…

     Người đi một nửa hồn tôi mất …. Một nửa hồn kia thích rượu cờ …

     Làm thơ, uống rượu, chơi cờ là ba trong bốn cái tứ khoái của nó ….Mà có lẽ cả bốn cái tứ khoái cả nó cũng bị vùi dập vào quên lãng …có nghĩa nó quên mất mình thích gì ?
    Nhớ lại ngày trước nó khác cơ , năng động , nhanh nhạy và nhiệt tình …. Giờ thì không còn nữa, chậm chạp, chây ỳ và lười nhác … Lười nhác  ngay cả trong suy nghĩ .. thành ra nó sống thụ động và không biết ngày mai sẽ ra sao. Thu mình trong một vỏ ốc, lảng tránh tất cả  chỉ vì những mất mát tinh thần đã xảy ra cùng một lúc, cùng một thời điểm  …khiến con bé buông trôi tất cả
    Con bé nhớ một câu nói đại loại là : “Chúa trời không cho ta tất cả và cũng không lấy hết của ta tất cả… Người lấy của ta một thứ này sẽ trả cho ta một thứ khác hơn thế “
    Không biết đúng vậy không nữa ?- Nó lẩm bẩm
    Thời gian này nó mất mát nhiều quá , người thân, tri kỷ , sức khỏe và tiền bạc …nó lẩm bẩm không biết ông trời sẽ trả lại cho nó cái gì đây ? có xứng đáng với những gì nó mất mát? Nó không biết nữa, nó chỉ mong thoát khỏi cảnh này … một kiểu sống mòn …chán chường…đến tuyệt vọng .
    Hàng ngày nó đâm đầu vào công việc, rảnh chút nó đi học. Nó cố tạo cho nó những áp lực công việc để cái đầu nó khỏi phải suy nghĩ khi có chút thời gian rảnh, hoặc cái tay của nó thôi không còn thời gian lướt web, không còn thời gian dạo nét làm thơ hay viết những dòng tản mạn như trước kia bởi nó sợ khi đó nó phải nhớ quá nhiều thứ nó muốn quên. Nó cố sống giả tạo như thế cứ tưởng mọi việc sẽ trôi qua nhanh chóng và đơn giản như những gì nó sắp đặt … nhưng KHÔNG, mọi việc lại có vẻ rối tung lên, công việc ngày một nhiều hơn mà sức khỏe của nó ngày một yếu đi, thể trạng của nó không kham nổi những tiêu chí mục tiêu mà nó đề ra và rồi nó ốm . Ốm một cách thực sự đúng nghĩa của từ ốm, nằm liệt giường , sốt xình xịch 39.5C về đêm, đầu đau như búa bổ , răng hàm nhức gần như nó không ăn được gì. Trong một tuần nó sụt kg đi trông thấy, sau khi khám kỹ càng , chuẩn đoán các xét nghiệm, bác sĩ phán một câu xanh rờn :” Viêm dây thần kinh số 5” kèm theo đó là một loạt các đơn thuốc về thần kinh, thuốc giảm đau liều mạnh vì nó nhức đầu kinh khủng . Con bé nghĩ : “Không hiểu kiểu này mình trụ được bao lâu ? Cứ đà này dễ chừng đi nhặt lá đa lắm đây !”Con bé ngước nhìn trời mắt ngân ngấn nước lẩm bẩm : Có phải đây là thứ ông muốn trả lại con, muốn con quên mọi thứ nhanh nhất phải hông? “
    -         Ừa có lẽ vậy .. mà đúng thôi … ai bẩu mày thích quên mọi thứ nhanh chóng … vậy là điều mong muốn của mày thành hiện thực rùi đó …! Nó bắt đầu lẩm bẩm như kẻ điên . Ưh đúng là điên thật, tự dưng nó lại thuộc từng lời của bài thơ " ĐIÊN" nó từng được đọc khi dạo net …nó nhớ những người bạn ảo của nó và nó nhớ thơ đến lạ lùng
     

    Điên !

    Một đêm trăng vằng vặt
    Trăng rớt vào giếng sâu
    Phản chiếu vầng u uất
    Nghe hồn rưng rưng sầu !

    Cuộn trào những tâm tư
    Nghe trong hồn điên đảo
    Nổi loạn những ngôn từ
    Tuôn ào ra như máu !

    Ôi đớn đau thế sự
    Xui ta thành kẻ điên
    Mảnh tâm linh gào khóc
    Suốt canh thâu oán hờn !

    Muốn gào sập núi non
    Muốn túm muôn trời lại
    Soi vào suối lệ ngân
    Héo hon đời thi sĩ !

    Tiếng từ đâu vọng lại
    Ta nghe vang vang sầu
    Âm thanh như xé lụa
    Trăng vỡ từ giếng sâu !

    Cảm nhận những đớn đau
    Mảnh hồn thơ rách toạt
    Cho đêm đầy hoản hốt
    Một tiếng buồn chơi vơi ...


    Không bít tại sao khi đọc thơ thì đầu óc nó thanh thản đến thế, nhẹ nhàng khiến nó không còn cảm giác đau đớn  và nó quyết định online . Nó gặp được chị iu của nó, như từ lâu lắm nó mới được trò chuyện với chị, nó kể cho chị nghe hết những gì nó chịu đựng, kể hết những gì nó sợ hãi và kể cho chị nghe bệnh tình của nó :
    -          Cưng ráng uống thuốc nha, chị thương cưng lắm mà, sắp tới chị ra HN thăm cưng mà, ráng nghe em
    -         ứ , em sợ lắm , nhỡ chị ra em hổng nhớ chị là ai thì sao ..? – nó ngân ngấn nước mắt làm nũng chị
    Nó sợ thật đấy chứ, nhưng nó là vậy đó lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ thì nó hổng sợ chi, nhưng khi động vào dây thần kinh nũng nịu thì nó yếu đuối hơn cả con sên, khi đó tủi thân nó hay khóc … khóc một cách ngon lành mà ko dừng lại nổi . Thật bùn cười
    Đã lâu rồi nó không làm thơ, vậy mà hôm nay nó làm thơ đấy … thực ra là không phải nó làm thơ mà là nó đọc thơ ,chả hỉu vì sao những dòng thơ năm chữ cứ chui vào đầu nó thản nhiên như chính thơ của nó vậy, nó bít là không phải vậy nhưng cả ngày nó vẫn chỉ đọc một hay hai bài nó quen thuộc :

    Mà thực anh là ai
    Một người ngoài em nhỉ
    Một người sao ích kỷ ( ha ha nó xuyên tạc thơ của người ta rồi đó )
    Cứ mộng hoài  tình em
     
    Có nỗi buồn không tên
    Chỉ đến trong bóng tối...
    Đôi khi anh lầm lỗi
    Lạc vào hồn thơ em.

     
     
    Nó đang lẩm nhẩm đọc thì chuông điện thoại reo lên, nhìn một con số lại hoắc … nó lẩm bẩm :
    -          Của ai vậy ta .. hổng nhớ nữa … mà thôi chắc hổng phải của mình … hổng thèm nghe nữa … định tắt đi thì nó bấm nhầm nút talk ..vậy là  đành Alô chứ sao!
    -         Alô , Dạ có phải số máy này của cô ThanhMai không zậy ah?– Đầu dây bên kia lưỡng lự
    -         Dạ, phải rồi anh ah, Hổng bít anh hỏi cổ có chuyện gì hông ạ? - nó thản nhiên nói theo giọng miền Nam của người ta
    -         Dạ cũng hổng có chi, tôi chỉ mún gặp cô Thanhmai để tìm gặp bạn thơ hồi xưa thôi hà? – đầu máy bên kia đáp
    -         Dạ , vậy anh cho hỏi anh tên chi ạ , bởi giờ cổ hổng nhớ anh là ai đâu ah
    Sau màn chào hỏi thì con bé nhận ra người bạn thơ lâu lắm nó không liên lạc. Và sau đó người ta mang đến cho nó thật nhiều điều ngạc nhiên và thú vị nho nhỏ. Vui hơn thế nữa là người ta đã giúp con bé lấy lại cân bằng và cảm hứng yêu thơ trở lại bằng cách lôi nó về trang thơ nhà. Nơi đó người ta đã dành cho nó một cái nick nghe thiệt dễ thương, người ta mở đường cho nó hội nhập vào trang thơ như người đi xa lâu ngày trở về ... mọi người ở đó thật thân thiện và cởi mở giống như người ta vậy đó .
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 02:04:33 bởi nguoitoithuong >
    #2
      nguoitoithuong 25.07.2008 02:11:12 (permalink)
      Anh và những người bạn thơ 
       
       

       
      Trang thơ anh giới thiệu nó cũng chẳng xa lạ gì, vì trước kia nó cũng thỉnh thỏang ghé đến để đọc truyện. Hồi trước nó thích đọc ghê gớm, nhiều khi nghiền ngẫm một cuốn tiểu thuyết dày hàng nghìn trang trong mấy tiếng mà không muốn rời, hoặc có những khi ngồi trên net cả ngày mà không thấy đói …. Hình như nó đói văn hóa nhiều hơn hay sao ý, và nó cũng khóai thơ kể từ đó…
      Trang thơ này nó biết … biết khá rõ nên khi bước vào online bằng nick anh làm cho riêng nó, con bé lại cảm thấy thật bỡ ngỡ và rút rè, mặc dù anh đã nhiều ở bên động viên khuyến khích nó để nó có hứng thi họa hội nhập dễ dàng :
      -          Anh đi công tác mấy ngày, em ở nhà nhớ coi mấy trang thơ nhà anh nghen – nói rồi hôm sau anh đi thiệt
      Cả  một ngày hôm sau làm việc mệt mỏi đến chiều trước khi về con bé rảnh rỗi chút là mò vô trang nhà anh ngồi relax. Nhớ lời anh dặn dò, ừa thì con bé gõ đôi dòng để khỏi bị anh trách nè :
       
      Một mình dạo bước vô xem
      Nhớ vần thơ đó khát thèm nụ hôn
      Nhớ ai sao dạ bồn chồn
      Đọc thơ lại thấy chữ dồn vào tim
      Nhớ anh em mún đến tìm
       Nhưng mà hổng thấy tìm đâu bi giờ??
      Thôi đành hẹn ước trong mơ
      Tìm nhau trong mộng dệt thơ tặng người
      Anh đi để lại tiếng cười
      Để thơ ngơ ngẩn để người.... ngẩn ngơ
      Anh đi để mấy vần... chờ !
      Anh đi để lại "vợ hờ " này đây
      Anh dặn em phải sang đây
      "Làm thơ tình tứ nơi này thêm vui!"

      .... anh  đi công tác ròy..... anh bẩu thía.... nên bít thía thui....đành chờ quà anh mang vìa zậy

       
      Nó cố gắng viết thiệt bình dị, sửa câu từ cho thật chuẩn bởi lần đầu “ nhập gia tùy tục” mà ,  vừa phải thăm dò ý của mọi người nữa nè, vừa không muốn làm mất không khí ngẫu hứng thi họa vui vẻ của cả nhà.. Con bé nát óc ý tứ, nếu không quen anh thì nó cứ xông bừa vào …rồi ra sao thì ra … hổng phải mệt như vầy nè : 
       
      Một sự việc xảy ra trong tuần trước... đến giờ vẫn là :
      Một câu hỏi lớn không người đáp !!


      Đang nằm trong giấc chiêm bao
      Giật mình em thấy anh nào call đây
      Nhấc máy em bực mún rầy
      Thì nghe được giọng anh này miền Nam
      Nghe giọng anh nói miên man
      Làm em xí hổ bàng hoàng nghi nghi
      Hổng hỉu anh bít những giề

      Mà sao anh cứ tỉ tê nhìu lời
      Em hoang mang lắm anh ơi
      Thì ra anh đã thuê người tìm em
      Người đâu mình hổng có quen
      Tự dưng tìm đến đòi xem mặt mình
      Lúc đầu em cũng thất kinh
      Sau rùi cũng nghĩ bực mình làm chi
      Nhưng mừ nghĩ lại cũng kỳ
      "Người ơi bít rõ những gì vìa tôi??"

      Nói ra người nói ra thôi....

       
      Thế sự nhân gian nghĩ cũng kỳ
      Người đâu gặp gỡ để mà chi
      Để khi người đến tôi hổng nhớ
      Người đã đi rùi....còn tiếc chi

       

      Vừa viết vừa nghe ngóng thì bất chợt thấy có nàng anhtrangthu trả lời liền sau đó,càng khiến nó ngẫu hứng viết để đáp lễ :
       
       
      Thế gian mới lắm chuyện lạ kỳ
      Gặp mà lơ đãng gặp làm chi
      Để lại trong tim ngàn tiếc nuối
      Trăm năm ai biết có duyên gì?

      - anhtrangthu -

      Nào ai có biết cái duyên gì
      Nếu biết được rồi hổng thèm đi ( hổng thèm đi theo anh như vầy nè )
      Cũng bởi thương người nên mới thế
      Giờ đây duyên héo thế mới kỳ

      Chưa hết nó còn được nàng Ngâu tiếp đón … nàng này thì nó biết tiếng khá nhìu, qua từng lời kể của anh, cái người làm anh phải mệt óc để trả lời thơ hằng đêm là đây mà, nó nghe anh kể mà bắt đầu ngưỡng mộ người ta từ bao giờ hổng hay bởi tính nó cũng vậy à, cũng thích tạo ra những tiếng cười trong trẻo và thích mang những niềm vui nho nhỏ cho những người bạn xung quanh nó … càng đọc thơ Hoa Ngâu con bé càng thích vì nó bắt đầu thấy ngấm từng câu chữ giản dị mà hài hước của người ta. Nó không biết người ta bao nhiêu tuổi, mà thực tình nó cũng không muốn hỏi, ngay cả anh cũng vậy .. hãy để thơ không có tuổi có khi lại hay hơn nhiều phải không ?

      “ Huynh à, huynh đắc tội gì với "vợ hờ" nguoitoithuong không mà bị khủng bố ghê thế ! Chắc là vẫn còn hận huynh cái dzụ ngu_ơi_tôi_thù_ông ngày trước chứ gì ? Khổ quá cơ !


      Bạn nguoitoithuong tốt bụng ơi !
      Huynh ấy tương tư khổ lắm rồi.
      Nếu bạn biết người ... không chịu đổ
      Thương thì ... kưa giúp ...
                                    ... ghét thì thôi !!!”

      Ngay sau đó con bé ngẫu hứng lại, bằng mấy khổ tứ tuyệt viết vội :
       

      Hoa ngâu hổng biết Lyenson rồi
      Yêu người mới khổ cái thân tôi
      Hằng đêm vô net tôi ngồi gõ
      Gõ gõ, trông trông.......phải lòng rồi
      ....nhưng mà nè :
      Khổ chưa anh ấy chả nhận lời
      Đi cưa cô khác ... bớ ai ơi !
      Hình như ảnh cũng nhìn Ngâu đó
      Đắm đuối mắt nai chỉ bóng người

      Đau đớn thân tôi quá người ơi
      Ảnh chán ,ảnh quên....tôi mất rồi 
      Tim ảnh hổng còn hình tôi nữa
      Đã được thay thế.....bóng ai rồi

      Đôi lời muốn nói với chị Ngâu nè:

      Vào ngắm Hoa ngâu từ rất lâu
      Lyenson ảnh nói Hoa rất ngầu
      Riêng muội lại thấy Hoa đẹp lắm
      Vàng tươi ..e ..ấp chỉ một màu

      Con bé rất khoái cách dùng từ của Hoangau, một cách hài hước dí dỏm, có rất nhiều bài Hoangau khiến nó bật cười sau mỗi sáng tranh thủ đến Cty check mail là con bé giở trang thơ ra đọc liền, rồi mắc luôn bệnh “ Tự Kỷ - cười một mình “ Một căn bệnh mà ở công ty nó mọi người thường hay trêu chọc nhau gọi bằng cái tên kỳ dị đó.Nó nhớ nhất bài thơ “ Nói với anh “ của Ngâu, sau lần đọc đó, cứ mỗi lần nó lên chùa Quán Sứ là miệng nó cứ tủm tỉm cười khi vãn cảnh chùa, còn mắt thì đảo như rang lạc chỉ để nhìn các pho tượng xem có … “Cụ phật nào mỉm cười hông nè ?” Nhưng hổng có cụ nào nheo mắt cười cả, chắc các cụ biết con bé hổng phải Hoangau nên hổng thèm đề cao cảnh giác, ý các cụ muốn nói đại loại là hổng thèm chấp... con cứ tự nhiên dạo nhé!
       
       NÓI VỚI ANH

      " Anh lên Quán Sứ một chiều
      Thấy anh, Di Lặc bỗng nheo mắt cười " 
      Em lên Quán Sứ chẵn mười
      Sao không cụ Phật nào cười với em  !!!
      Hay cụ ... cảnh giác chờ xem
      " Biết đâu lại chợt thèm ... trêu ta... "

      Cứu người phúc đẳng hà sa.
      Thôi không cứu được thì ta chọc cười.
      Nụ cười  - thuốc bổ anh ơi.
      Ít nhiều thuyên giảm bệnh đời khổ đau.

      Chẳng ai tránh được u sầu.
      Vui lên ! Đừng để buồn đau nuốt mình !

      (hoangau)

       
      Càng ngày nó càng hứng thú với trang thơ này  hơn, mặc dù nó cũng có một trang nhà, nơi nó thường gửi buồn vu vơ và nơi đó một thời đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm không bao giờ phai, nó nghĩ vậy.
       

      Đôi khi em cứ ngỡ
      Em có được tình yêu
      Đôi khi tình như đã
      Của riêng em thật nhiều
       
      Đôi khi em ngơ ngẩn
      Tại sao phải xa nhau
      Khi dòng đời thực tế
      Chẳng thể gần bên nhau
       
      Hôm nay buồn ngơ ngẩn
      Em chẳng làm thơ đâu
      Sợ mai thơ em khóc
      Trong nỗi nhớ tủi sầu
       
      Chẳng biết tại vì đâu
      Vì sao anh xa em
      Con đường anh đã chọn
      Chẳng đi cùng tên em
       
      Ngày xưa em vẫn thèm
      Một lời nói đầu môi
      Giờ nghe lời nói ấy
      Đã xa em thật rồi
      (thanhmai)


      Vài dòng con bé nhắn gửi người ta rồi được đáp lễ bằng một đoạn thơ không hẳn nuối tiếc, không hẳn níu giữ, không hẳn yêu thương, không hẳn hững hờ … khiến con bé càng cương quyết ra đi rời khỏi vòng tay yêu dấu đó bởi nó biết cái kết cục kia hông có hậu cho những người thứ ba và cả người thứ tư nữa… có lẽ đó là điều đúng đắn nhất mà con bé từng buông lơi : 
       
      Đôi khi anh cũng ngỡ
      Em chính người vợ yêu
      Đôi khi anh cũng nghĩ
      Anh yêu em thật nhiều…
       
      Đôi khi anh thật liều
      Muốn gần bên em mãi
      Nhưng đời là hiện tại
      Nên anh đành rời xa…
       
      Ngày rồi ngày lại qua,
      Anh trốn mình trong mộng
      Sợ em anh buồn khóc
      Anh kết tình thành thơ…
       
      Đã biết chỉ là mơ
      Sẽ có ngày tỉnh giấc,
      Anh dẫu lòng như cắt
      Vẫn nói lời biệt ly…
       
      Ngày tiếp nối qua đi…
      Lời yêu thương sẽ nhạt
      Sẽ chìm trong quên lãng…
      Sẽ chỉ còn là thơ…
       
      ***

      Hai nhà chung con phố

      Nhưng vẫn hai lối về…
      Em dẫu hoài vẫn thế,
      Anh vẫn đành rời xa…! 
      (Hanoidac)
       

       

      Và nó cũng tạm rời xa trang thơ đó khi mà người yêu dấu của con bé bỏ nó mà đi … đi xa vĩnh viễn. Gác tạm trang thơ nhà, con bé lưu vong sang xứ người ( đó là cảm giác của nó thôi nhé ), cũng có một chút cảm giác bị ghẻ lạnh trong giây phút nào đó, rồi nó cũng bắt nhịp cùng mọi người thật nhanh... nhưng nó vẫn thấy vai trò của nó chưa đạt, tức là chưa làm mọi người thật vui... nó nghĩ vậy thôi.
      Mấy ngày đầu con bé chỉ lang thang mấy trang thơ vui của anh tiếp rồi con bé lần mò sang nhà chị gái tên LiênThơ, nó ngồi đọc thật lâu những dòng thơ của chị, không hẳn gò bó ép mình vào niêm luật hay các vần điệu của bài thơ, thơ chị tự do, nhẹ nhàng và bay bổng giống như những lời tâm sự nhiều hơn khiến nó thấy rất gần gũi, cảm giác an toàn, không như sang nhà Hoangau cứ nem nép lo sợ bị Ngâu chọc chích... châm..........sự khám phá ra nới bình yên này làm nó thích thú, tự tin đối đáp và viết thơ tặng chị, cứ như nó quen biết chị từ lâu :
       

      Cùng em

      Em làm nghìn bài thơ
      Chỉ một bài hay nhất
      Tấm lòng em chân thật
      Ai cũng mến cũng yêu

      Dù em viết thật nhiều
      Dù em viết bao nhiêu
      Thì tình em trong sáng
      Hơn tất cả mọi điều

      Thơ em không vần điệu
      Vẫn dìu dịu nắng chiều
      Thơ em dù leo dốc
      Mướt cánh đồng phì nhiêu

      Em vui... là tất cả
      Đơn giản thế thôi mà
      -TrạcTuyền-
       
      ***
       

      Đơn giản thế thôi mà
      Em vui là...... tôi thích

      ...Tôi thích những trang thơ
      Nhẹ nhàng và ý tứ
      Không câu nệ ca từ
      Không đề cao vần điệu

       
      Những vần thơ tôi yêu
      Thoát ra từ hơi thở
      Vào đây tôi cứ ngỡ

      Phải Thơ người giống tôi

      Thơ tôi viết rất tồi
      Hẳn không ai thèm đọc

      Biết vậy thơ bùn khóc
      Tôi đau lòng lắm nha


      Nhưng tình yêu thơ ca
      Một lòng tôi dâng hiến
      Sau một hồi tìm kiếm
      Cũng lần mò ra đây

      Mượn mấy vần thơ này
      Nhờ thơ tôi gửi đến
      Những tình cảm trìu mến
      Xin gửi tặng bạn thơ

      Xin viết những vần chờ ...
      Thân tặng  tỷ Thơ nhé !
      ( thay lời mún nói ) 
       
       
       
      Còn tiếp...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 02:12:07 bởi nguoitoithuong >
      #3
        nguoitoithuong 03.08.2008 05:58:24 (permalink)
        tiếp  dòng miên man...

        Lần đầu tiên khi tiếp nhận nick của anh, nó cố dành chút thời gian để kiểm nghiệm xem cái vai trò nick này sẽ ngẫu hứng viết chuyện vui hay buồn có hợp với cá tính, sở trường của nó không.. Sau một hồi tìm riết thì nó cũng ưng ý cái nich này ghê, và nó bắt đầu làm quen với những người bạn của anh. Người đầu tiên là chị Liên Thơ, tiếp là Hoangau, thầy Trạc và anh NS... chỉ cần qua mấy nhà người nay thôi cũng đủ cho nó cả ngày làm thơ rồi nên nó quyết định không mở thêm một trang nào nữa mà chỉ vào các trang có sẵn để vui thú điền viên...
        Nó rất thích bài thơ Thầy Trạc viết tặng chị Liên với thể thơ ngũ ngôn, một thể thơ nó thích gieo vần nhất và nó ngẫu hứng gieo vần bài thơ đó rất nhanh như những lời tự thốt ra, tay nó cứ typing theo từng nhịp của lời thơ nó đọc mà không hề phải sửa lại từ nào  :


        Đơn giản thế thôi mà
        Em vui là tôi thích...


        Phải đó, tất cả chỉ đơn giản là tôi thích được trông thấy thơ em vui, em cười và hơn nữa tôi thích được đắm chìm trong ý thơ ngu  ngơ vẩn vơ của em...vậy đó:

        Tôi thích những trang thơ
        Nhẹ nhàng và ý tứ
        không câu nệ ca từ
        Không đề cao vần điệu
        những vần thơ tôi yêu
        Thoát ra từ hơi thở

        Nó viết đến đó mà ngập ngừng một chút bởi lựa chọn cách dùng từ "thoát" hay từ " cất"... suy nghĩ sao nó tính dùng từ thoát ra chỉ muốn nói rằng nó đã kìm nén thơ rất lâu... hơn một tháng trời sau sự cố xảy ra liên tiếp với nó... nó đã nói lời từ giã thơ và tất cả những gì liên quan đến thơ.. vậy mà gặp anh như có một phép màu gì đó khiến nó quay trở về với tình yêu thơ, say mê viết đến lạ kỳ :

        Vào đây tôi cứ ngỡ
        Phải thơ người giống tôi


        Thơ tôi viết rất tồi
        Hẳn không ai thèm đọc

        Biết vậy thơ bùn khóc
        Tôi đau lòng lắm nha



        Nhưng tình yêu thơ ca
        Một lòng tôi dâng hiến
        Sau một hồi tìm kiếm
        Cũng lần mò ra đây

        Mượn mấy vần thơ này
        Nhờ thơ tôi gửi đến
        Những tình cảm trìu mến
        Xin gửi tặng bạn thơ

        Xin viết những vần chờ ...
        Thân tặng  tỷ Thơ nhé !
        ( thay lời mún nói )




        Càng về cuối ý thơ của nó càng bó buộc và ngắn cụt lủn.. nhưng nó là vậy mà  với lại có ai dạy nó đâu, nó viết và buông xuôi theo sở thích và tính cách.. cũng như cách nó hành văn..hì hì cứ hành văn thôi bằng cách nào ư, đấy... hì hì bằng những dấu ba chấm vô tội vạ...mà nói đến từ ba chấm nó lại nhớ bài thơ Hoangau họa bài thơ của chị Liên và anh NS... cứ chấm hòai chết mặn... đúng là chỉ có hoangau mới nghĩ ra những câu hài hước dí dỏm như vậy thôi..
        Phải nói rằng Hoangau khiến nó ngưỡng mộ vì ngòi bút hài hước của Ngâu, đúng bậc thầy thảm nào anh phải thốt lên với nó rằng anh mệt óc với cô tiểu Hổ này sau mỗi đêm họa thơ. Mọi người ai cũng quý mến Hoangau ngay từ cái cách đọc tên của Hoangau, ai cũng ưu ái dùng một cái tên gọi thân thươngcho Hoangau nào là tiểu hổ, ho an gau, hoang au... hay hoạn gấu... nhưng với nó, nó thích gọi là Hoa ngâu... không biết tại sao chỉ thích vậy thôi có lẽ tại nó thích các loài Hoa màu vàng như nhành mai vàng của nó ý mà ( tự Pr tên mình chút chít cho đỡ tủi thân )
        Cái hôm anh đi công tác anh nhờ nó chăm sóc trang nhà của anh, nó cũng ngó nhiều lần nhưng bất ngờ nhất là bữa đó sau khi họa bài thơ của chị  Liên thì anh và Hoangau họa lại bài của nó khiến nó sặc cười :


        Hoài Tình
        Cánh bay mải miết không ngừng
        Làm sao tôi hỏi một câu để rõ lòng
        Tình hoài tình mãi còn mong
        Nguoitoithuong mến hay là mến tôi?
                    Lê Minh Liên Thanh Thơ
        Chọc ghẹo để nghe chửi đêm cuối tuần, 12/7/2008


        Người tôi thương mến đến đây rồi
        Chị Thơ  nói vậy …chắc giỡn chơi
        Nếu không thương mến... còn năng đến?
        Ghét bỏ thì đã..... xa bay rồi...chị à!

        Đêm đã khuya rồi ai vấn vương
        Nhớ anh nỗi nhớ những đêm trường
        Mình em cô quạnh vào cõi nét
        Làm thơ tình tứ mong anh .. thương...!


        Anh ở nơi nào có nhớ em
        Lạnh lẽo mình em nhớ môi mềm
        Nhớ anh thơ viết đầy trang web
        Anh ở phương trời có mở xem

        Anh đi cũng hổng nói câu gì
        Để em trông ngóng ...ghét quá đi
        Bữa nào cũng ngóng vào coi nét
        Lẩm nhẩm một mình  : xuất hiện đi !

        Lần trước cũng vậy... anh cũng đi
        Cũng đi như thế chẳng nói gì
        Để em buồn tủi... mình em khóc
        Khi về anh nói : Anh sorry !

        Rồi anh viện cớ ...  anh phải đi
        Công việc gấp quá ... quên nhắn về
        Anh đi công tác xa..xa lắm
        PM một tiếng khó quá đi...!
        (Nguoitoithuong)


        Đi xa nhưng dạ vẩn tơ vương...
        Một bóng hình ai ngàn dặm trường
        Ya Hú đêm nay ai thổn thức?
        Chờ đèn chợt sáng của người thương!
        *
        Anh ở miền xa vẩn nhớ em!
        Chưa hôn sao biết môi anh mềm?
        Dù cho em viết đầy trang web
        Y 5 không có làm sao xem?
        (Lyenson)
             

         
        Đã gọi là môi, ắt phải mềm.
        Nỡ nào ... đập búa, gãy răng em   !!!
        Tội nghiệp nguoitoithuong quá nhỉ  !!!
        Huynh cứ "why ... why ..." ...
                             ... muội chết thèm..
        (Hoangau)
         
         

        hị hị  trời đất hai anh em họ oánh hội đồng kiểu này khiến con bé chịu ròai.. im luôn. Mà đúng thôi, ai mờ biết mặt mũi anh ra sao đâu, thì làm sao mà dám hun cơ chứ.. hic hic  mà chưa hun con bé đã dám nói nhớ môi mềm ròai ( hơi xạo tí nhỉ ) nhưng được cái lập luận của Ngâu rất.. chí lý, chí lý hì hì khiến con bé sặc cười gần chết...lần sau hổng dại chi mà đoán mò
        Nó không mở trang thơ mới mà vào vùng đất sáng tác - tùy bút - tản văn  xin một mẩu con con khỏang mấy trăm ngàn mét vuông trong nay để nó dựng  Mai Hoa Sơn Trang lưu giữ những kỉ niệm vui buồn khi xướng họa cùng mọi người. Nó thích thú với mảnh đất này và nơi đây sẽ bắt đầu tạo một sơn trang của riêng mình, nơi nó có thể viết những gì nó nghĩ, nó trải qua và nó cảm nhận..

        nguoitoithuong
        Bạn Thâm Giao
        Bài viết đã đăng: 135
        Gia nhập ngày: 12.3.2008
        Đến từ: Vùng trời bình yên
        Hiện trạng: online
        Chị nói hộ lòng nguoitoithuong nhé!
        Từ lúc...
        Nơi em đến là vùng trời bình yên
        Nắng ngọt trời trong hương sắc thắm...
        Thế mà từ lúc gặp chàng thi sĩ ấy...
        Em chẳng nguyên lành chẳng được yên...
                       Lê Minh Liên Thanh Thơ
                    Đêm cuối tuần, 12/7/2008





        Sống trong vùng bình yên
        Không gợi nỗi muộn phiền
        Nhưng khi rời nơi ấy
        Thấy sóng gió trăm miền

        Ghé nhà chị đầu tiên
        Đọc thơ thấy chị hiền
        Lời thơ ngọt ngào quá 
        Ôi đúng thơ chị Liên

        Nơi đây lắm bạn hiền
        Không gợi chút ưu phiền
        Không tranh đua danh vọng 
        Lời thơ thật hồn nhiên 

        Thích vào nhà chị Liên
        Vào là hết ưu phiền 
        Căn nhà màu tim tím 
        Chợt thấy lòng bình yên

        Chỉ là nỗi niềm riêng
        Của người tôi thương mến
        Khi lần đầu ghé đến 
        Cảm nhận thơ chị Liên 
        (nguoitoithuong)

        Thương mến tặng chị gái Liên Thơ !


        Con bé có cảm tình với ai là nó họa thơ người ta hòai, nó thường là vậy, mến chị Liên nó viết một sơri thơ luôn, rồi nó cảm nhận được thơ của Thầy Trạc cũng thân quen, có hài hước nhưng pha một chút nghiêm nghị của một ông cụ đồ hơn là một ông sư cụ. Nhưngchính sự nghiêm nghị một chút đó khiến nó vừa kính nể, vừa mún trêu ghẹo thầy như đứa học trò bướng bỉnh vậy đó..




        thân tặng chị Thơ nha...!

        Em đến cho tôi một nụ cười
        Như sương buổi sớm trên lá thôi
        Bâng khuâng xao xuyến nhìn em mãi
        Gói trọn hình em trong tim rồi

        Ghé ngang nhà chị thấy tuyệt vời
        Vần thơ thanh khiết màu tím rơi
        Đi xa em nhớ thơ chị lắm
        Lâu lâu ngó lại thấy bồi hồi

        Làm thơ để lại đời đọc chơi
        Nên em hay ghé nhà chị thôi
        Thỉnh thoảng ghé ngang chùa sư Trạc
        Tâm tâm niệm phật.... nhẹ gánh đời
        ( Nguoi toi thuong )

        Cảm ơn em


        Em tặng cho một thảm Cúc Quỳ
        Tuổi thơ trở lại vui quá đi
        Nhưng mà giá như em làm mối
        Cho anhtrangthu đẹp mê ly

        Nguoitoithuong còn để làm gì
        Duyên muộn đi rồi có ích chi
        Em hãy tuyển luôn về làm Tiểu
        Để chăm nom cho thảm Cúc Quỳ
        (Trạc tuyền)



        Nguoitoithuong đến chẳng nói gì
        Lí nhí bảo thầy : nhận con đi
        Nhận con làm tiểu đi thầy nhé
        Chăm lo thầy luôn....  với Cúc Quỳ
        (nguoitoithuong) 

        Nhớ Cụ Tam Nguyên

        "Thằng bán tơ kia giở rói ra
        Làm cho luỵ đến Cụ Viên già
        Muốn xong phải có ba trăm lạng
        Thời trước làm quan cũng thế a?"

        Thời nay cũng vẫn như xưa à?
        Có chức chiếm nhiều đất với nhà
        Để lúc an nhàn quan hạ cánh
        Dân nghèo lác mắt nổ ngươi ra./.
        (Trạc Tuyền)




        Thời xưa thời nay vẫn thế mà
        Việc chi thầy phải oan thán ca
        Thị mầu vẫn mãi mê sư sãi
        Mầu xưa mầu nay vẫn vậy mà..... thầy cẩn trọng nha

        Thầy ơi ! con nhắc : Cẩn trọng nha !
        Thị Mầu thời nay ranh như ma
        Hổng như tỷ muội chùa đâu nhé
        Vướng phải tơ mầu thầy oan gia..
        (nguoitoithuong)

        Trích đoạn: Trạc Tuyền

                  Hoang Vắng

        Mấy hôm nay chùa vắng khách thăm

        TRụ trì sầu não mặt mũi nhăn
        Nhớ Tiểu theo chồng chưa trở lại
        Mong Vãi cũng đâu mất hở Trăng

        Thi thoảng có Liên Thơ sư Thái
        Đến thắp hương khấn vái trông chùa
        Nguoitoithuong gọi mãi chả thưa
        Tháianh thì mải mê khám bệnh

        Trụ trì lại đóng cửa vân du..
        ( Trạc tuyền)


        Thầy gọi con à ..con xin thưa
        Nghe tin thầy cũng hổng về chùa
        Con buồn con bước chân khất thực
        Kiếm đại cho mình một đường tu

        Đường tu khất thực bóng xa mù
        Về chùa, chùa đóng cửa hoang vu
        Nghe tin thầy gọi con về gấp
        Mong gặp được thầy thỏa ước mơ

        Thầy ơi đừng để chùa hoang vu
        Xin thầy quay lại trọn đường tu
        Con hứa sẽ về và ở lại
        Chăm sóc chùa thầy đến ngàn thu

        thầy ơi về nhé.. về chùa nhé
        Để chùa lại ấm... hơi....thầy....t..u
        (Nguoitoithuong)

        Tình yêu của em
        Như dòng sông mát rượi
        Nuôi dưỡng cánh đồng xanh
        Như làn gió mỏng manh
        Nâng vầng mây trôi nhẹ

        Em mãi là thế nhé
        Trong lòng khắp bạn bè
        Và em luôn tươi trẻ
        Qua những vần thơ khoe

        Chiều gió mát bờ đê
        Thấp thoáng nón lá về
        Nhầm với ai... Không thể
        Giọng em hát say mê...

        ( Trạc Tuyền)

        Ơ kìa trên bờ đê
        Có ai hổng mún về
        À thì ra người đó
        Mong sánh vai anh nè

        Thẫn thờ trên bờ đê
        Mong mỏi anh trở về
        Anh nơi nào có biết
        Vì tình nên đam mê

        Lời thơ anh nhỏ nhẹ
        Đọc thơ anh thiệt phê
        Em mãi là em nhé
        Mặc kệ lời khen chê

        Chắc anh hổng trở về
        Nợ đường trần ..hông thể
        Nghiệp tu còn gian nan
        Bỏ chùa sao đành nè
        .... 
        Thôi nhé em đừng chờ
        Xin đừng đợi chờ thơ
        Đêm anh còn gõ mõ
        Tụng kinh …cho hết giờ

        Tự dưng iu thầy chùa
        Số em đúng "con cua "
        Iu ai thì hổng mún
        Lại iu thơ thầy chùa

        Thầy chùa bít làm thơ
        Làm thơ để tán gái
        Thầy chùa hổng có dại
        Nên nhìu cô mộng mơ..   
        (nguoitoithuong)


        *Quả đúng là nguoitoithuong... lúc nào cũng đùa vui nhí nhảnh như thế đến chị cũng thương huống chi các anh.Chúc em mãi vui và hạnh phúc!
                       Thân mến!LienThơ


        Phân Việc
         
        Xem ra Tiểu Hổ hợp Luyenson
        Thôi thì Thầy niệm kinh cưới luôn
        Thỉnh chuông Sư thái Liên Thơ giúp
        Gõ mõ Tiểu Hoa chớ có buồn
        (TrạcTuyền)


        Tiểu Hổ ép gả lấy Lyenson
        Tiểu Hoa..chắc chắn hổng có buồn
        Chỉ có con đây là buồn nhất
        Nhìn ảnh vui cười lệ con tuôn

        Thầy ùa làm thế chết nhà con
        Ngày đêm trông ảnh ....con mỏi mòn
        Xuân xanh cũng đã gần quá lứa
        Vẫn mong một lần....ảnh nhớ con

        Con xin thầy đó....đại sư ơi
        Suốt ngày gõ mõ an phận trời
        Làm sao thầy hiểu tình đen bạc
        Cay đắng ...đường tình ... khổ lắm thôi !!!

        hihi nói với thầy  nè:
        Con vào nhà thầy đã lâu rồi
        Nhưng con hổng dám lộ diện thôi
        Cảm mến thơ thầy nhìu nhìu lắm
        Nay xin hoạ lại vần thơ vui
        ...
        Con biết thơ con hổng ra gì
        Thầy đọc thấy dở đừng trách chi
        Cũng đừng nhăn mặt.... cười tủm tỉm
        " Con bé làm thơ thế mà kỳ " hihi
        (Nguoitoithuong)



        sự nghiêm khắc của thầy khiến con bé thuộc tầng lớp teen hiện đại chỉ quen với ngôn ngữ chat nên quen tay oánh bừa bằng thứ ngôn ngữ đang thịnh hành.. phải giật mình xem lại.. ừa đúng rùi..hổng phù hợp và ngay lập tức nó sửa sai liền :


        Thân gửi : Nguoitoithuong


        Có lẽ nhờ Bác Sỹ Thái Anh
        Chữa giúp bệnh "ngọng" cho tiệt căn
        Làm thơ dùng toàn ngôn ngữ CHAT
        Băng Nguyệt Huyền Băng đọc chắc nhăn

        Biết là tuổi trẻ vui thành quen
        Nhưng trong quy định của diễn đàn
        Người viết phải coi lỗi chính tả
        Ngôn từ thật đúng mới đăng lên

        Nguyên Đỗ viết nhiều cũng mắc sai
        Nhưng là vô ý viết nhanh thôi
        Nói ra lại bảo là khó tính
        Nhà chùa lạc hậu chỉ thích... lôi

        Ơi  nguoitoithuong  ơi
        Quý nhau xin góp ý đôi lời
        Kẻo nhỡ gả chồng cho người khác
        Chú rể đến chùa bắt đền tôi./
        (Trạc Tuyền)

        Cám ơn thầy dạy bấy nhiêu lời 
        Con đây xin dạ ...sửa ngay thôi 
        Tính con cũng thích ngay thẳng lắm 
        Hổng có ý chi chuyện vừa rồi

        hi hi... còn muốn hỏi thầy tiếp nè:
        Thầy muốn gả con cho ai nào 
        Nói cho con biết.... con ra chào
        Thầy kén cho con người ưng ý 
        Trọn kiếp trăm năm tình ngọt ngào
        (Nguoitoithuong)



        Mới có đến thăm 3 trang nhà cũng đủ khiến con bé bận rộn reply, mỗi nhà một vẻ, nhà chị liên thì ấm áp một màu tim tím bình yên đến kỳ lạ, chùa Thầy Trạc thì đông đúc mang âm hưởng của chốn linh thiêng vô đó là vợi hết chuyện đời,còn nhà Ngâu thì vô đó hổng đi về được...tòan lết về thôi hà, vì bị châm chích hòai bể bụng vì cười... í nó còn quên không nhắc đến nhà anh, một trang đua đòi, đú ra phết đấy. Bởi anh cũng hổng phải tay vừa.. dân chơi à nghen, biết chơi , biết đú, biết quậy và biết cách kiếm tiền là đủ lắm ròai
        Mấy trang kia nó vào tòan nhận được niềm vui, nhưng có một trang nó vào thì ngay cái dòng thất ngôn đầu tiên đã cho thấy chủ nhà có chuyện hổng bao giờ vui cả, lời thơ trầm trầm nghe bùn khôn tả... nhưng có bài thơ nó thích lắm đọc xong là muốn họa lại ngay, mà thực ra nó vào mấy lần rồi nhưng chưa lần nào nó để lại bút tích cả vậy mà lần này nó dám viết đấy..kỳ hông..chỉ đơn giản bởi cái bài " tìm đâu"của chủ nhà khiến nó không ngăn nổi cảm xúc và viết lại mấy câu


        Trích đoạn: Mac Nhan Son

        Mai này nếu xóa hết thơ đi
        Chẳng còn gặp nhau em nghỉ gì
        Nỗi lòng bày tỏ không ai hiểu
        Thôi thì xóa sạch luyến lưu chi...

                                       -NS-



        Anh  xóa sạch thơ cũng vậy thôi
        Vì em khắc chúng trong tim rồi
        Tính em đãng trí thường quên .. nhớ
        Ký ức về anh.. tim giữ dùm

        Bài thơ anh viết hôm vừa rồi
        Ghé ngang em đọc sao bồi hồi
        " Tìm đâu "* bài viết em ưng ý
        Ưng cả ý thơ lẫn cả lời....

        Cứ như anh viết tâm trạng mình
        Đọc xong nghĩ lại...bảo linh tinh !
        Làm sao anh biết em được nhỉ
        Tâm trạng người ta chắc giống mình   
        (nguoitoithuong)

        thật vô phép ghé trang nhà anh Nhanson.. ghi mấy dòng thất lễ mong anh hổng phiền trách nghen.... Đã dạo nhà anh lâu rồi thấy ngại ngại hổng dám lên tiếng .. nhưng bữa nay khác ah nha .. chỉ vì nguoitoithuong tâm đắc bài thơ : " Tìm đâu " của anh nên quên mất mình là ai ... đã thất lễ ghi vài dòng vu vơ ... vẫn mong anh lượng thứ
        Thânmến, chúc anh sáng tác nhiều thơ hay !

        * :...... Ngày xưa hoạt bát sống yêu đời
        Tham gia sinh hoạt cùng vui chơi
        Tính tình cởi mở bạn bè mến
        Cười đùa trêu chọc miệng không ngơi.
        -NS-

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 02:17:55 bởi nguoitoithuong >
        #4
          nguoitoithuong 06.08.2008 02:33:16 (permalink)
          Mai Hoa sơn trang !
           
          ***
          Lần đâu tiên nó online trong nick "Nguoitoithuong" nó cũng nghĩ sẽ chọn một nơi nào đó trong diễn đàn này để gửi gắm tâm tư, tình cảm của nó . Hồi trước anh là chủ sở hữu cái nick trên, sau khi ưu ái sang nhượng cho con bé cái nick này, thì con bé nghĩ mãi không ra việc chọn một trang nhà. Cái trang bên quán thơ vui kia anh lập không làm nó hứng thú bởi trang đó sài quá trời thơ lụcbát - một thể loại thơ nó không biết làm, không phải nó không biết luật làm thể thơ đó mà bởi vần thơ lục bát nó không thấy khoái nên cách sử dụng từ ngữ của nó hay vị vấp và bị quẩn từ vì lẽ đó mà nó hay bị lặp vần, các ý tứ không thông thóang để thoát lên mà ngược lại càng viết càng gò bó đọc phát ớn. Con bé biết nhược điểm của mình như vầy nên nó thường né tránh làm thể thơ đó, với nó thể ngũ ngôn và tứ tuyệt là hai thể loại nó chuộng nhất,ưa làm nhất.Vì tầm hạn chế thơ ca nên con bé không thể cho ra đời một trang nhà thật hoành tráng mà nó chỉ có đủ sức cất một quán nhỏ đặt tên là Mai Hoa với ước muốn đơn giản đây sẽ là nơi lưu giữ những gì private nhất của nó, nơi nó có thể public những gì thuộc về private của mình mà không sợ điều tiếng gì cả.
          Nó biết anh vẫn từng đêm theo dõi nó qua những trang viết khờ khạo của mình, và có lẽ anh vẫn chưa tin những gì con bé viết là sự thật hay đó mới chỉ là một phần những gì nó muốn public vì thế anh lại càng muốn tìm hiểu nó thêm.
          Mai Hoa sơn trang được dựng lên cũng là lúc ngôi nhà nhỏ trên thị trường CK của nó sụp đổ, nó không thể vô đó được thêm một lần nào cả khiến nó ngơ ngẩn mất mấy hôm. Và vì thế cái lý do khiến nó gắn bó với Mai Hoa quán ngày một nhiều hơn. Đôi khi trong cuộc sống bận rộn, nó lại cần những giây phút trầm lắng để nghe cảm xúc trong lòng mình muốn gì hay chỉ là những ý thích vẩn vơ, vơ vẩn như việc đọc lại những suy nghĩ hay những dòng tản mạn vô duyên nhất trần đời của con bé này vậy, những thứ đó sẽ cho nó thêm những tự tin và những luồng sinh khí mới để chiến đấu và tồn tại với cuộc sống khắc nghiệt khi một ngày trôi qua .
          Con bé có thói quen viết linh tinh chỉ đơn giản tại nó không muốn nhớ quá nhiều nên nó ghi lại những gì nó đã trải qua , hay những công việc nó đã từng làm. Ít nhất cái việc tổng kết đó cũng khiến nó đọc lại cũng vui vui và thấy mình thật stupid . Năm ngoái nó có một tổng kết khá hài :
          - Tiền bạc đủ tiêu trong năm, cũng gặp đủ hạn hán, cũng va đập khá nhiều vào các sao đen đủi, xui xẻo-- > nhưng Sao Mai vẫn bình yên ít nhất cho đến giờ
          - Tình cảm đủ dùng đến hết năm, gặp nhiều người đồng cảm, nhưng cảm duy nhất một người --> không biết điều gì xảy đến tiếp theo... chỉ có Chúa mới bít thôi... cầu chúa lòng lành.
          - Thành công trong việc tạo một sân chơi cho cộng đồng và cho chính mình
          - Việc làm stupid nhất cứ ngỡ chỉ trong mơ ---> đã được lên truyền hình trong 30phút --> đã thể hiện được mình là ai , mình muốn gì, cần gì và nó cố gắng năm sau sẽ tiếp tục lên VCTV chứ hổng phải đài HN ( hơi tham vọng chút)
          - Đã thỏa trí du lịch SG không những một lần trong năm mà 2 lần ( cả 2 đều có những cảm giác thiệt vui vẻ không uổng phí công sức và ý tưởng thực hiện ) --> giấc mơ đã thành hiện thực.. vui mừng khôn tả
          - Rủi ro về lòng tin và tiền bạc đã khiến nó nghi kị tất cả, mất lòng tin vào tình người nơi xứ Net, sau những vụ đó nó thu mình nhiều hơn và không dám open với những người lạ mặt
          - May mắn về tình bạn : nó tìm được những người bạn lớn tuổi chân thành, tốt bụng, sẵn sàng chia ngọt sẻ bùi với nó mà chẳng vì lý do gì, những người đó nó cũng vô tình quen biết trên Net ảo. Thật kỳ lạ phải không..?
          - Sức khỏe không đủ tốt cho đến hết năm, bằng chứng là cuối năm nằm bẹp một góc và phải điều trị một thời gian khá dài ---> mất tự tin bản thân..nản!
          - Công việc....
          - Gia đình...
          ---> túm lại , vẫn hy vọng năm nay khấm khá hơn, buôn may bán đắt.. may mắn gấp năm gấp mười năm ngóai
          Ngày xưa khi chưa có Net, thì người bạn hàng đêm của nó là những dòng nhật ký xuyên suốt những năm tháng nó trưởng thành. Ngày nay hiện đại hóa dần dần thì Nét lại là nhu cầu không thể thiếu, và từ đó nhờ Nét nó lại khôi phục được sở thích yêu thơ mến nhạc thích cờ...khoái rượu và bia
          Năm nay sau khi đã trải qua hết 6 tháng đầu năm thì báo cáo tình hình có vẻ không mấy làm suôn sẻ, nên con bé quyết định làm báo cáo tổng kết cuối năm một thể cho đỡ rườm rà. Bữa hồi hôm vô tình anh hỏi về tham vọng của nó, con bé sơ lược tóm tắt được khỏang dăm trang, định bụng nó sẽ post lên cho anh đọc nhưng...xong rùi vì ý tứ nó dằn lòng không viết nữa vì sợ... anh đọc được rùi ngất bởi những tham vọng quá cao của nó,không khéo khiến anh còn bỏ chạy mất dạng chứ chả chơi--> nên hổng dám manh động
          Sau một hồi tìm kiếm và tạo dựng Mai Hoa sơn trang, con bé cũng vui mừng vì cũng có người biết đến tiếng tăm của quán như anh, Ngâu và ai nữa nó hổng bít. Sau một hồi tính tới tính lui nó quyết định chọn ngày thứ sáu 8/8/2008 làm ngày khai trương mở hàng, khi đó nó sẽ bê hết mọi tác phẩm nó yêu thích và sáng tác về chốn này để lưu lại những gì thuộc về nó...
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2008 02:51:47 bởi nguoitoithuong >
          #5
            nguoitoithuong 06.08.2008 23:00:14 (permalink)

            Ghi hình !

            Hôm nay thật là một ngày thú vị và chẳng biết nói sao đây nhỉ... đúng như lời mong ước hôm qua con bé ghi lại ,đó là việc nó được ghi hình trên VTC, thiệt là vui hết cỡ mà cũng bất ngờ nữa, sự thể như vậy nè :
            Sáng nay đến công ty rõ muộn vì đêm qua con bé mải mê viết lách đến hai giờ sáng, mới chịu shutdown máy tính để go to bed, cho nên sáng nay bảnh mắt mặt trời mọc đã lâu mà con bé cứ nằm ườn ra hổng chịu dậy đi làm... thành ra con bé đến công ty với bộ mặt ngái ngủ rất khó coi. Trong khi đó hôm nay công ty nó có một buổi trình diễn tóc rất pờ rồ ( pro) vậy mà nó cũng chẳng buồn để ý. Đến công ty nó phóng thẳng lên phòng và bật máy ngồi check mail. Một đống mail rác, một vài mail của phòng kinh doanh gửi nó và một số mail công việc trong ngày nó phải hòan thành. Đọc lướt qua các mail chính để định hình xem các công việc nó phải làm trong ngày, bất chợt mắt nó dừng lại ở dòng ghi chú của sếp nhắn nó, sếp muốn nó thay thế một moder nghỉ đột xuất cũng vì tóc nó dài phù hợp với yêu cầu của các chuyên gia.
             
            Hôm nay em làm mẫu
            Về những kiểu tóc xinh
            Trông mặt em rất ngầu
            Vì hãy còn ngái ngủ
             
            Anh chuyên gia khuyên nhủ
            Em hãy cứ cười tươi
            Mặc kệ hết mọi người
            Sàn em, em cứ diễn
             
            Tiếng vỗ tay liên miên
            Khi em nhẹ nhàng đến
            Tóc bồng bềnh trong gió
            Khiến em càng xinh thêm

            Đúng là nhiệm vụ bất đắc dĩ, nó cười méo xệch và lẩm bẩm : thiêng thế chứ, vừa mới ước ao lên hình ( Television )đêm qua, vậy mà sáng nay... hic
            Nó lê chân sang phòng bên cạnh, ngồi im và để mặc cho các chuyên gia trang điểm. Sau một hồi tô tô,vẽ vẽ nó mở mắt ra nhìn mình trong gương :
            - Á..á mình đây hả... mắt xanh , môi đỏ...chả giống mình tẹo nào...không nhận ra luôn...- nó vừa lẩm bẩm vừa nhìn chị chuyên gia mỉm cười  : Em cám ơn chị nhiều nha...
            - Ngạc nhiên phải hông? em phải make up theo style này nhé rất hợp với khuôn mặt em đó, thôi ra kia thay đồ rồi lên hình cho chuyên gia tóc thiết kế..- chị cười giục nó
            Nó mặc bộ váy xanh nền nã rất hợp với màu mắt của nó, điểm nhấn rất ấn tượng đã tạo cho nó đôi mắt nó long lanh sâu lắng hơn.
            Anh chuyên gia tóc dẫn nó vào ghế và hỏi kiểu nó muốn, anh bảo nó cứ tự nhiên bỏ mặc mấy cái máy quay, mấy cái đèn flash và bỏ qua những ánh mắt đang nhìn nó, anh bảo:
            - Hãy coi như chỗ này chỉ có anh và em thôi , anh sẽ tạo cho em kiểu tóc phù hợp với dáng em mà không phải mất quá nhiều thời gian, cho anh 30phút nhé.

            Nó mỉm cười e dè, nhắm chặt mắt lại chừng 30phút sau nó từ từ hé mắt mở ra coi xem nó thế nào, nó chỉ kịp kêu lên :
            - Wow.. - và mỉm cười thích thú, nhìn vào gương nó không nhận ra mình, bất chợt một tràng pháo tay kéo nó về thực tại... nghĩa là nó phải bước tới sàn diễn cho mọi người chiêm ngưỡng kiểu tóc sấy lọn to bồng bềnh và duyên dáng.
            30 phút ghi hình đơn giản trôi nhanh kèm theo 15 phút phỏng vấn rồi nó cũng thoát khỏi chương trình đó, chân ướt chân ráo chui ra ngòai chạm ngay chán với anh chuyên gia... thế là bị tóm, con bé tính chạy làng thì bị cô bạn đồng nghiệp kéo lại bắt chụp ảnh và thế là một seri ảnh mẫu tóc của nó bị anh chuyên gia tóc xin lại đơn giản anh ta muốn nó tham gia tiếp cuộc trình diễn tóc sắp tới. Con bé xin từ chối vì nó rất sợ bị các chuyên gia tóc hành hạ ...nhớ lần trước một cô bạn của nó cũng y chang nó vậy, bị một anh chàng chuyên gia tóc người Ý sau mấy phút ngẫu hứng đã làm cho cô bạn của nó một kiểu tóc rất style khiến hôm sau cô ta không thể đến công ty vì mái tóc quá ngắn, cực sốc... vì vậy lần này nó từ chối luôn. " hổng thèm quan tâm chi mấy anh chuyên gia Ý đẹp mê hồn "
            Chiều sếp phó gửi mail chúc mừng kiểu tóc mới của nó và đề nghị nó tham gia show diễn tháng 10, mọi thủ tục đã được các sếp sắp đặt trước, hình của nó cũng được gửi sang Ý để các chuyên gia nghiên cứu và chọn loại style cho nó.
            Hội thảo tóc kéo dài đến chiều, sau đó hạ màn là  bữa tiệc vui nhộn, nó đứng đau cả chân từ sáng với đôi guốc cao cao khiến nó mệt nhòai.. thế mới thấu hiểu nỗi vất vả của những người mẫu...
             chả sung sướng giề đâu!
             
            Người mẫu !

            Hôm nay em ghi hình 
            Được rất  nhiều người ngắm
            Ai cũng bảo em xinh 

            Một mình em trong nắng
             
            Cứ ngỡ mình là Tấm
            Từ quả thị chui ra
            Tóc trên đầu lấm chấm 
            Phủ highlight nhẹ nhàng  
             
            Mái tóc sóng bổng bềnh
            Ôm bờ vai nhỏ gọn
            Bên dưới vòng eo thon
            Khác chi nào người mẫu
             
            Diễn trên sàn khá lâu
            Chân mỏi đau mún rầu
            Bắt em cười chi mãi
            Mệt đau nhức cả đầu
             
            Một ngày thật là vui
            Nhưng cũng thật nực cười
            Tự dưng làm người mẫu
            Vui nhưng mệt người ơi !
             
            Ngày cũng đang dần trôi 
            Mệt rất mệt anh ơi
            Mai Hoa - em ghi lại 
            Những giây phút tuyệt vời

             
            ( ngườitoithuong)
             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2008 01:38:10 bởi nguoitoithuong >
            #6
              lyenson 08.08.2008 12:45:38 (permalink)

              Trích đoạn: nguoitoithuong
               
              Người mẫu !

              Hôm nay em ghi hình 
              Được rất  nhiều người ngắm
              Ai cũng bảo em xinh 

              Một mình em trong nắng
               
              Cứ ngỡ mình là Tấm
              Từ quả thị chui ra
              Tóc trên đầu lấm chấm 
              Phủ highlight nhẹ nhàng  
               
              Mái tóc sóng bổng bềnh
              Ôm bờ vai nhỏ gọn
              Bên dưới vòng eo thon
              Khác chi nào người mẫu
               
              Diễn trên sàn khá lâu
              Chân mỏi đau mún rầu
              Bắt em cười chi mãi
              Mệt đau nhức cả đầu
               
              Một ngày thật là vui
              Nhưng cũng thật nực cười
              Tự dưng làm người mẫu
              Vui nhưng mệt người ơi !
               
              Ngày cũng đang dần trôi 
              Mệt rất mệt anh ơi
              Mai Hoa - em ghi lại 
              Những giây phút tuyệt vời

               
              ( ngườitoithuong)
               
               


               
              Hôm nay trời thả nắng xiêu
              Người_tôi_thương mến được nhiều người ngăm (ngắm)
              Hôm nao còn rét căm căm
              Mưa phùn rả rich nàng nằm mình ên*
               
              Ngày nay người mẩu đứng lền **
              Tim yêu ta chỉ khắc tên một người
              Ước chi đối diện em cười
              Môi xinh rạng rỡ hơn mười Mó_đơ (Moder)
               
              Yêu nàng từ bấy đến giờ
              Lơ mơ không biết là mông hay tình (mộng hay tỉnh)
              Chờ mong ngày gặp được mình
              Em là người mẩu, ắt xinh nhất nhà!
               
              Khi ra mình có đón ta
              Dắt thẳng dìa nhà, giới thiệu (với) má - ba? 
               
              *ên: tiếng Kh’me nghĩa là chỉ 1 mình
              **phương ngữ nam bộ: nhiều, dày đặc, lền khên…
               
              #7
                nguoitoithuong 08.08.2008 14:14:58 (permalink)
                Khai trương !
                 
                Sáng nay tỉnh dậy thấy trời lây rây mưa, gió thổi mát nhẹ làn da,con bé ngó ra ngoài ban công khi vừa tỉnh giấc. Nó vươn vai hít một hơi thật dài,cảm giác thật thoải mái, thích thú hít thở không khí trong lành của buổi sớm lây rây mưa .
                Mọi vật trở lên ướt át hơn sau cơn mưa, dòng người cứ hối hả chạy theo nhịp điệu của cuộc sống, con bé cũng vậy nó cũng bị trôi theo dòng xoáy đó. Nhưng hôm nay thật lạ, tự dưng nó muốn đình công, cơ thể nó muốn nghỉ ngơi, cảm xúc của nó lại muốn bay bổng. Nó rồ ga nhè nhẹ thật chẳng giống nó chút nào, mọi bữa nó phóng xe như điên vậy mà hôm nay nó khác hẳn,đi thật chậm rãi qua hồ Thuyền Quang để cảm nhận chút cảm xúc mơ màng của một ngày thật bình yên - ngày đặt biệt nhất trong năm ngày mùng tám tháng tám năm hai ngàn lẻ tám...
                 
                Hôm nay nó ước ao được gặp anh , ngồi cùng anh chuyện trò, lâu lắm rồi nó không gặp anh, không được ở bên anh nghe anh nói và nhìn anh cười. Giờ nó chỉ có thể nhìn thấy nich của anh sáng đèn, nhìn thấy những dòng thơ của anh mà đôi khi không dành cho nó... Điều đó cũng đủ làm nó vui, nó thấy vui khi thấy tên anh trong web này hay ở web kia, nó quan tâm đến anh bằng cách ngồi đọc những dòng thơ anh một cách nghiến ngấu, seach tên anh để tìm ra các web anh đã đến, các vấn đề anh quan tâm và cả các cô gái bên anh. Nếu nó làm được gì cho anh vui là nó có thể làm ngay... đó có phải là yêu không nhỉ... Anh yêu thơ, nó cũng yêu thơ... anh có nàng thơ của anh, nó có người tình thơ của nó, thơ của nó trước đây mang đậm hình ảnh của anh, nỗi nhớ anh và cả những câu từ của anh nó cũng mang dần vào thơ nó...
                Nó có một sở thích kỳ quái đó là thích gặm chocolate khi đọc thơ hay thích uống rượu khi nhậu với anh. Nhớ lần mới quen anh, đã có lần nó và anh ngồi nhậu online, rượu uống chỉ bằng mấy con icon ( hình tượng của Yahoo) mà mồi nhắm bằng mấy nét chữ trên bàn phím vậy mà nó say đấy.. say ngất ngây "con tây tây"  từ bữa đó cho đến một hôm nó và anh nhậu thật... Rất nhiều lần nó cùng anh và mọi người nhậu cùng nhau nhưng lần này khác hẳn.. chỉ có anh và nó ngồi trong quán rượu... hai chén rượu và một vài đồ nhắm, nó không nhớ là đã uống bao nhiêu, đã nói những gì nhưng nó chỉ biết má nó đỏ hồng khi anh vô tình đưa tay chạm má nó... hình ảnh anh lúc đó nó không thể quên... nó nhớ nhiều lắm.. nhớ lúc ra về nhậu say, trời mưa tầm tã, anh và nó mỗi người một xe phóng như bay chỉ đến khi gần chia tay, nó đi chậm lại.. trời vẫn cứ mưa... anh giảm ga và áp sát xe nó, xe dừng máy giữa đường, anh nhoài người sang gửi nó một nụ hôn...lướt nhẹ...khiến mưa cũng muốn ngớt thật nhanh...Đêm đó nó mang nụ hôn của anh vào giấc ngủ... nhẹ nhàng làm sao.
                Nó không phải là người dễ yêu dễ ghét... Nhưng khi đã yêu nó yêu thật lòng, yêu mà không muốn sở hữu , chiếm hữu gì hết..cứ vậy thôi.
                Kỷ niệm về anh nhiều lắm, những gì anh tặng nó đều nhớ hết, biết nó thích chocolate anh mua tặng nó, biết nó thích nhạc trịnh anh gửi ngay bài anh hát cho nó nghe. Chocolate thì nó gặm hết rồi nên lúc nào nhớ anh là nó chạy ra hàng mua về và ngồi mở máy ra nghe bài hát anh gửi nó bằng chính giọng anh hát, giờ chắc anh không còn nhớ đâu vì bài hát đó chính là bài anh sáng tác bắt đầu từ câu nó viết : Sống ở trên đời cần có một tấm lòng...Mỗi khi nghe bài này nó nhớ anh nhiều lắm, nhớ cả tiếng cười của anh trong đó vì khi thu bài đó anh đã cười mà, bài anh hát ngắn ngủi nhưng lại là niềm vui của nó khi nó cô đơn, cũng như cái ngày nó rời HN đi ĐN mà vì thế anh đã quyết định hát gửi nó bài hát này... và cả tin nhắn đáng yêu của anh khi ra ga mà không gặp nó..
                Hôm nay ngồi lại nó nhớ anh quá, hơn một năm đã qua mà hình ảnh anh lúc nào cũng trong tâm trí nó, giá như hôm nay nó gặp anh nhỉ, một ngày đẹp trời mà được ở bên anh thì thật tuyệt cũng giống như hôm nó  gặp anh trên net và nó rủ anh đi chùa đó : 
                 

                Em :
                Hôm nay muốn gặp anh,
                Lại sợ anh không rảnh.
                Em muốn đi ngắm cảnh,
                Cùng anh đi lễ chùa.
                Em lại ngại tình chưa
                Ngại nghe anh từ chối.
                Vậy thôi chờ đến tối
                Gặp anh trên Nét thôi!

                Anh (cao hứng):
                Sao em muốn gặp anh...
                Mà lại thành ra sợ...
                Chẳng cừ Chùa, hay Chơ,...
                Có em là anh theo.
                Chẳng ngại em "lèo nhèo" :
                "Kỳ! anh này quê thế!
                Người ta nói có thê,
                Mà cũng tin được liền.
                Lẽo đẽo như ... đồ điên
                Lại giữa trưa nữa chứ!..."
                Nhưng biết em ý tứ
                Nên anh không nhận lời.
                Mong gặp em mọi nơi
                Cứ đâu hoài mỗi NET.
                ....... 


                 
                Thời gian xa anh, nó không còn cảm xúc yêu thương nồng thắm nữa bởi vậy lời thơ nó đượm buồn, nó không còn thích dùng nick chính tên của  nó mà giờ chuyển sang tên khác, nó muốn nó là người khác chỉ bởi nó muốn anh vui, nó đã thay đổi cả lời thơ và suy nghĩ để anh không thể nhận ra con bé con từng yêu anh tha thiết. Đêm hàng đêm nó trong vai trò người khác nó thấy thật vui, chưa bao giờ nó vui đến thế bởi anh ít họa thơ nó, ít thể hiện tình cảm với nó nhưng khi nó là người khác nó được nhiều hơn thế...và lại gợi được tình yêu thơ trong anh,mặc dù nó biết anh là một cây thơ đại thụ hiểu rõ luật thơ và rất khắt khe, ý tứ trong từng câu thơ... giờ thấy anh open với thơ nó thích lắm.. có lẽ nó đã hoàn thành trong vai diễn của mình... giờ nó sẽ là nó mãi thôi, một con bé ngốc nghếch nhất anh nhỉ... Ngốc nghếch thì có sao , ít nhất những người bạn của nó hiểu nó là được rồi...
                Mấy ngày trước, nó bận rộn với một người chị - người bạn thơ của nó, khi chị ấy ra HN công tác, nó đã có cuộc trò chuyện và nó phải cám ơn chị rất nhiều khi chị cho nó những lời khuyên , những chia sẻ để nó có thể là chính nó... Nó cầu mong chị luôn hạnh phúc và cố gắng chiến đấu vượt qua căn bệnh nghen chị...
                 

                Một ngày đẹp trời!
                 
                Hôm nay trời lây rây
                Mưa phất phơ buổi sáng
                Ướt đầm trên lá cây
                Phải chăngtrời thu sang
                 
                Sáng dậy định mở hàng
                Vào Hoa Mai mở quán
                Em trong lòng xốn xang
                Viết thêm hồi ức ký
                 
                Tình đến rồi chợt đi
                Lưu luyến nữa làm gì
                Em hãy là em nhé
                Mặc tiếng đời khen chê
                 
                Ừ mặc lời khen chê
                Mai Hoa quên đường về
                Nếu một lần ghé đến
                Xin anh đừng đam mê
                 
                Yêu em quên lối về
                Lời yêu anh đã tỏ 
                Anh lại bỏ cuộc chơi
                Bỏ mặc em bên đời
                 
                Buồn thật buồn anh ơi!
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2008 11:37:52 bởi nguoitoithuong >
                #8
                  hoangau 08.08.2008 17:07:47 (permalink)

                  Trích đoạn: nguoitoithuong

                  Khai trương !
                   
                  ...  một ngày thật bình yên - ngày đặt biệt nhất trong năm ngày mùng tám tháng tám năm hai ngàn lẻ tám...
                   


                  CHÚC MỪNG       CHÚC MỪNG       CHÚC MỪNG
                   
                  SƠN TRANG đã chính thức khai trương
                  Chúc mừng bạn nhé nguoitoithuong !!!
                  MAI HOA rực rỡ trong màu nắng
                  Cánh mỏng bồi hồi long lanh sương...
                   
                  Hoa Ngâu chí choé đến mở hàng
                  Rượu bia chẳng có mà đem sang.
                  Vụng về kết một chùm thập cẩm
                  Hoa đỏ lá xanh với lòng vàng
                  ...
                   
                   
                  [sm=flower2.gif][sm=flower2.gif][sm=flower2.gif]                   [sm=flower2.gif][sm=flower2.gif][sm=flower2.gif]
                  [sm=flower2.gif]                    [sm=flower2.gif]       [sm=flower2.gif]                   [sm=flower2.gif]
                  [sm=flower2.gif]                                [sm=flower2.gif]                              [sm=flower2.gif]
                  [sm=flower2.gif]                           [sm=heartbeat.gif] [sm=rose.gif] [sm=heartbeat.gif]                         [sm=flower2.gif]
                       [sm=flower2.gif]                [sm=cwm38.gif]     [sm=rose.gif][sm=rose.gif]     [sm=cwm38.gif]                [sm=flower2.gif]   
                              [sm=flower2.gif]                     [sm=rose.gif] [sm=rose.gif]                       [sm=flower2.gif]        
                     [sm=flower2.gif]                   [sm=rose.gif]                    [sm=flower2.gif]
                     [sm=flower2.gif]                            [sm=flower2.gif]
                     [sm=flower2.gif]          [sm=flower2.gif]
                     [sm=flower2.gif]
                   
                   
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2008 18:05:03 bởi hoangau >
                  #9
                    thanhquoc 08.08.2008 18:53:08 (permalink)
                    Chúc mừng sinh nhật lần thứ không biết của cô bạn được nhiều hạnh phúc
                    để phía tối tâm hồn đc tràn đấy ánh nắng ấm áp.
                    Xin lỗi bạn vì ghé thăm mà không họa thơ cùng bạn được ,hôm khác nha
                    .................................................................
                    Kẻ rong riêu
                    #10
                      nguoitoithuong 08.08.2008 19:38:44 (permalink)
                      Cám ơn Ngâu đã ghé sơn trang
                      Mong lắm đến đây cô bạn vàng
                      Hôm nay ngày tớ lấy may đấy
                      Thấy bóng Ngâu sang biết.... đắt hàng

                       
                      Quả thực nói ra hổng có ngoa
                      Ngâu vừa chạy tới....miệng vừa la
                      Mai Hoa có khách đến rồi nhé:
                      " Từ giờ đừng có canh duyên ta..."


                       
                      hihi... cám ơn Ngâu nghen, nhờ Ngâu mở hàng mà nguoi toi thuong đắt khách hẳn... hôm nay đúng là ngày đắt hàng,tớ đành mang mấy bài thơ đã chuyển về đây cũng đúng ngày mở hàng từ quán : Say Tình ( nhưng quán đó lụi bại quá...) giờ mở Mai Hoa quán cho mới mẻ... lấy hên nè :
                       

                      Quán rượu  Mai Hoa dựng bên đường
                      Trong vườn Tùy Bút bao mến thương
                      Lữ khách quá bộ quán em nhé
                      Nhấp thử rượu tình thêm vấn vương

                       
                      Cám ơn bạn Thanhquoc đã ghé vô tệ xá của nguiotoithuong vào đúng ngày mở hàng  

                      Hôm nay ngày tốt em mở hàng
                      Quán xá nhà em rộng thênh thang
                      Mong sao lữ khách vào đối tửu
                      Thơ người để lại quán thêm sang

                       
                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 02:21:48 bởi nguoitoithuong >
                      #11
                        nguoitoithuong 08.08.2008 22:30:08 (permalink)

                        Trích đoạn: lyenson

                        ......................
                        Yêu nàng từ bấy đến giờ
                        Lơ mơ không biết là mông hay tình (mộng hay tỉnh)
                        Chờ mong ngày gặp được mình
                        Em là người mẩu, ắt xinh nhất nhà!
                         
                        Khi ra mình có đón ta
                        Dắt thẳng dìa nhà, giới thiệu (với) má - ba? 
                         
                        *ên: tiếng Kh’me nghĩa là chỉ 1 mình
                        **phương ngữ nam bộ: nhiều, dày đặc, lền khên…
                         


                         Gửi Lyenson huynh :
                        Mai Hoa  sơn trang rộn ràng  thay
                        Khách đến chung  vui tiếp luôn tay
                        Nhìn lại thấy huynh đang đứng...ngắm
                        Huynh đến khi nào muội chẳng hay????


                        Đã đến nơi đây huynh cứ say
                        Rượu tiên thơm ngát hương nồng cay
                        Dẫu cho quán đông hay quán vắng...
                        Muội vẫn cùng huynh cạn chén này..

                         
                        Còn nhớ lần đầu ở quán say
                        Muội vừa mở hàng.. huynh đến ngay
                        Bữa đó rượu vào men tình ngấm
                        Thi phú cùng huynh hết đêm ngày
                         
                         
                         
                         
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 02:22:45 bởi nguoitoithuong >
                        #12
                          nguoitoithuong 09.08.2008 01:49:21 (permalink)
                          Thu mình !
                           

                          Nó là một đứa con gái ý tứ và rụt rè, bản chất hồi nhỏ của nó là vậy. Đến khi trưởng thành nó có phần bạo dạn hơn nhưng bản chất thì vẫn là bản chất không thay đổi được. Mọi sự giao tế xung quanh, nó đều tiếp nhận một cách ý tứ, chính vì vậy khi nó vào đến trang này nó rất cẩn trọng trong lời nói, câu từ vì không muốn ai hiểu nhầm nó cả. Cũng có thể nó quá nhạy cảm nên sau chuyện không vui xảy ra nó càng thu mình hơn nữa để ít tiếp sức tránh va chạm.
                          Khi nó bước vào nhà huynh NS nó cảm nhạn qua lời thơ của Sơn huynh một nghị lực phi thường,chỉ với dòng thơ hơi đượm buồn ủ rũ,nhưng giản dị và chân thành, nó chỉ  muốn hàng ngày thi họa cho thơ huynh vui lên chút , để trang nhà của huynh luôn tràn ngập tiếng cười. Đang đứng suy nghĩ tìm cách trêu huynh thì may quá có Ngâu hộ trợ giúp một tay kẻ xướng người họa .. ghẹo huynh khiến chị Liên hổng dám nói chi hết vì hai cô em gái quậy quá trời. Bắt đầu câu chuyện là như vầy : hôm đó nó đang lang thang sang nhà chị chơi thấy anh viết một bài tứ tuyệt .. nghe mà cũng tuyệt thật… anh viết trên vách nhà chị …con bé vô tình đi ngang ngó nghiêng rùi chúi mũi vào đọc

                          Em muốn anh đền chuyện dễ thôi
                          Nụ cười, ánh mắt không thể rồi

                          Chúng mình xa quá sao nhìn thấy

                          Gửi gió nụ hôn trên đôi môi...


                                         -NS-  
                           

                           ngẩng cổ đọc từng dòng .. rùi lại  ngứa tay ngứa chân viết tiếp mấy dòng gửi anh chị …. Hì hì lãng mạn quá hà … con bé lẩm bẩm ước chi có ai cũng tình tứ vô nhà nó ghi mấy câu như vậy nhỉ ..chắc khi đó con bé vỡ tim chết mất vì sung sướng :


                          Hôm nay em gái ghé chị chơi
                          Thấy anh tặng chị nụ hôn môi
                          Em ước chi mình là ngọn gió
                          Nhận nụ hôn người... tặng chị tôi
                           
                          Chỉ ước sao mình là gió thôi
                          Gió mang nụ hôn đến cho người
                          Mang thêm những niềm vui nho nhỏ
                          Sưởi ấm tin yêu hổng lấy lời
                          ( nguoitoithuong )

                           

                          Con bé cứ ngỡ viết chơi vậy thôi, chắc hổng ai thèm chấp con bé đâu vì tội chen ngang, không ngờ hôm sau con bé ngó lên vách lứa nhà chị đã thấy anh trả lời nó rồi :


                          Nguoitoithuong khôn quá đi thôi
                          Nhờ gió mang nụ hôn đến rồi

                          Bạn dành phần gió hôn qua lại
                          Còn hương đâu nữa để cho tôi
                          ...


                                       -NS-


                          Úi chời, hổng ngờ anh cũng vui tính ghê, cũng muốn đòi quyền lợi kìa, thiệt là vui, con bé ngẫu hứng tiếp anh luôn :

                          Hổng bít ở đây ai có lời
                          Là anh, là chị hay mình ..tôi
                          Nụ hôn anh gửi trao chị đó
                          Chị mà biết được vẫn thấy vui ...  chị há


                          Vì em gió đã nhận hộ rồi
                          Hun qua hun lại ...thiệt đã môi
                          Ngỡ mình là chị nên hun lại
                          Đáp lại ân tình....( chị )... dành anh thôi...


                          ngưoitoithuong chỉ muốn đáp lại ân tình của anh dành chị thôi mà... ý chị cũng vậy  phải hông nè...chịcòn đang mắc cỡ nên ngưôitoithuong lanh chanh ra tiếp anh mà
                          hổng có ý chi nha..hihi chúc anh chị luôn vui nghen

                          Cứ nghĩ những dòng đó chắc là anh hổng thèm ghi thêm đâu vì biết con bé đang mún châm chọc anh , ai ngờ Hoangau đi ngang qua, cũng bon chen kém miếng khó chịu mà, thía là Hoangau oánh đòn gió vơ luôn cả Thầy Trạc vào chuyện này chứ ..kỳ hông :

                          Có chú chim xanh nguoitoithuong
                          Tình nguyện hôm nay lại dẫn đường

                          Dẫn mấy nụ hôn qua lại lại

                          Xa kéo lại gần, tình lên hương.


                          Chim này hình như mới hôm qua

                          Nhận hối lộ của thầy Trạc ta.

                          Nhân Sơn cảnh giác không trúng kế.

                          Về bảo thầy tìm mẹo khác nha !!!

                          ( hoangau)
                           
                           

                          Nhưng chính vì thế Ngâu đã mở lối cho nó viết tiếp cứ theo trí tưởng tượng của nó ..cứ viết vậy và mỉm cười đáp lễ Ngâu. Nó không biết nếuThầy Trạc ghé qua có mắng hai con bé quậy hết cỡ này không nhỉ :

                          Thầy ơi ... thế là nghĩa lộ* rồi
                          Hoa ngâu ... tinh ý thiệt thầy ơi
                          Bữa trước thầy trò mình bàn bạc
                          Cứ ngỡ như vầy là êm xuôi

                          Nhân Sơn anh ấy đã nhận lời
                          Ảnh gọi con đến gởi hôn môi
                          Nhắm mắt, chu mỏ....con chờ đợi
                          Ai dè Ngâu đến... thế là toi... toi cơm rồi thầy ơi hì hì

                          * tiếng lóng giới trẻ hay sài mang nghĩa là âm mưu đã bị lộ

                          nguoitoithuong


                          Đến chị anhtrăngthu thấy vui nghía vô còn mún bon chen nữa nè .. vui thiệt nha :


                          Thế là may mắn đến cho Ngâu
                          Vận đỏ bỗng nhiên bộp xuống đầu
                          Em có thừa không chia chị ít
                          Vụ việc kiểu này đã chờ lâu

                          anhtrangthu

                          Cứ nghĩ Sơn huynh sẽ nghiêm nghị với hai đứa ai dè huynh cũng hùa tham gia châm chọc Ngâu .. thành ra hổng ai chung xuồng cả, mỗi người một chiến tuyến riêng  ..hì hì .. vui thật
                          Thầy Trạc tu hành rất thiện tâm
                          Nguoitoithuong có lẽ nghe nhầm

                          Nhân Sơn cảnh giác gửi hôn gió

                          Hoa Ngâu "chơi" thầy nên chích châm...

                                                  -NS-


                          Đúng là Ngâu hổng phải vừa nghen, Anh mới kích Ngâu một câu mà  Ngâu đối lại … ghê chưa .. mắng iu anh kìa “ Nỡ nào nói thật để hại em “ nghe mà thương ghê cơ :
                          Huynh thoát quả lừa, đã được khen
                          Nỡ nào nói ... thật để hại em !!!  
                          Thầy phạt thì mai em xui chị
                          Cấm vận, coi huynh phải ... chết thèm !


                          Hà hà .. anh cũng vui tính ra phết nha, dám đối lại Ngâu thía mới ngầu :

                          Ngâu ơi...nên thông cảm cho huynh
                          Sơ giao tri ngộ nghỉ chút tình
                          Mai này có dịp mời muội nhậu
                          Gặp chị chớ mách chuyện linh tinh... 
                          -NS-

                          Conbé thấy hai người đối đáp vui quá, cũng “ kém miếng khó chịu” nhảy ngay vào giữa, nó vốn quen mình là hình ảnh trung tâm của sự chú ý rồi, nên nó không thể đứng im nhìn mãi được, nó là vậy mà luôn là hoạt náo viên tình nguyện, bát cứ nơi nào vui là có mặt nó ngay mà :

                          Huynh ơi huynh đúng là thiệt tình
                          Sao huynh .... nhất trọng ... nhất bên khinh
                          Muội cũng là em của chị đó
                          Mà sao huynh chẳng .... nể chút tình ....

                          .. hic hic cũng phải nể em là em của chị chớ hic hic... méc chị cho coi nè 

                           
                          Chị ơi, nói ra sao buồn lòng 

                          Trời ơi muội thấy thiệt bất công

                          Ví.. Ngâu là Tấm.. còn muội Cám
                          Coi khinh con đẻ... hơn con chồng...hic hic ..kìa đó đó chị..hic


                          ảnh ấy làm thía muội thiệt.... hổng vui nè.... hihi chị ơi về đây coi..ứ ừ bắt đền chị nè....

                          Mời Ngâu đi nhậu ... còn muội không
                          Vô đây sao thấy nhói trong lòng
                          Huynh ơi nghĩ lại đi huynh nhá
                          Mời em và chị.....nữa được không

                           
                          hi hi... nguoitoithuong thử vào vai chị xem chị sẽ nói sao nghen .... chắc chị iu của tụi mình sẽ làm như vậy nè Ngâu há :
                           
                          Về thì đã về .... coi đã coi
                          Hai tiểu muội này quậy quá thôi
                          Nhà tỷ tang hoang vì hai đứa
                          Giờ còn sang đây quậy tung trời ...

                           
                          Tỷ đã về rồi ... tỷ cầm roi
                          Còn đi quậy phá nữa hay thôi
                          Làm cho Nhân Sơn ảnh bối rối
                          Hổng thèm gởi gió nụ hôn môi..... (giờ tỷ hổng nhận được tại hai đứa đó.... kỳ thiệt nha)


                          Hai muội thiệt tình đáng ăn roi
                          Đừng có mếu máo mà..... đi đời

                          Tỷ giận tỷ đánh cho chừa nhé
                          Còn kêu cứu hộ..... nữa hả trời

                           
                          Nhân Sơn thấy vậy đứng ngoài thôi
                          Thầy Trạc ngó qua .... đã về rồi
                          Nào ai dám vào bênh hai đứa
                          Tỷ sẽ cho họ nếm đòn roi ....
                           
                           

                          P/S : Tỷ ơi muội giả vờ là tỷ như vậy thôi àh... chắc tỷ hổng nổi cơn thịnh nộ như vầy đâu tỷ há... hì hì vì muội biết tỷ hiền ơi là hiền ý tỷ nhờ....iu tỷ lắm cơ.... chỉ muốn tỷ luôn vui vẻ và mạnh khoẻ thôi tỷ ah... chụt chụt tỷ nè.... hổng cần hun gió của NS nữa tỷ há
                          ( ngươitoithuong)


                          Huynh nè, muội chẳng mách gì đâu.

                          Lại mới "vun vào" thêm mấy câu

                          (Đang ... treo lủng lẳng bên nhà chị) 
                          Chắc chị chẳng ngồi ... chấm nữa đâu.
                           
                          Nói nhỏ nè nguoitoithuong ơi 
                          Đừng vào vai chị kẻo ... tiu đời !    
                          Rủi mắt quáng gà huynh xui xẻo
                          Liều mạng hun nhầm ... 
                                                                 tớ công toi !

                          Đúng là vào đây nó mới biết còn có người quậy hơn nó, nếu kết hợp được chắc chắn đây là cặp bài trùng ròai- con bé nghĩ thầm….

                          Sau đó công việc cuốn hút nó, khiến nó chẳng còn thời gian online vào vnthưquán nữa, mấy ngày sau khi rảnh hơn chút nó vội ngó nghiêng vào vn thưquán thì thấy có chuyện gì đó xảy ra .. mà nó hổng biết gì hết, nóchỉ thấy bài thơ chị Liên bùn rầu giận dữ, nó thấy bài thơ của anh NS cũng bùn đồng cảm pha lẫn chút trách móc còn lời bài thơ của Thầy Trạc thì đậm lời trách móc .. mà nó lại ngỡ là do trò đùa của nó ở trên … Điều đó khiến nó áy náy vô cùng viết thư cho 3 người và mong hồi đáp… Hôm sau hổng có tin tức gì con bé đành post một bài nhận lỗi … đại loại là” em hổng biết gì, em vô tội nhỉ và nếu em có lỗi thì mong ace bỏ quá “

                          Gửi em

                          Thôi em đừng buồn nữa em ơi

                          Mới mở trang anh sắp khóc rồi

                          Em đừng buồn  vì điều  vớ vẩn

                          Trước nay em cứng rắn tuyệt vời



                          Vào đây chơi cốt để mua vui

                          Xin đừng ai đùa nghịch quá lời

                          Người buồn cảnh cũng không vui nổi

                          Huống chi ta làm bạnmất vui


                          Xin đừng để đến mức dùng roi

                          ....................................  

                          (Trạc Tuyền)

                           

                          Cả buổi tối đọc bài thơ thầy viết con thấy thật áy náy...sự thể thế nào con không tỏ tường, con vào đây chỉ muốn vui đùa ca hát vui vẻ và cũng bởi mến chị.... thích Ngâu nên mới thế.Con là kẻ lãng du, vô duyên cớ sang nhà mọingười quậy phá. Con hổng biết có phải mình vô ý làm chị giận ,buồn điều chi hay không... nhưng đọc những lời thầy viết con lại thêm suy nghĩ và áy náy thiệt nhiều... vì thế con quyết định gửi mail riêng cho thầy, chị , và anh NS mong có sự phúc đáp để muốn biết sự thể ra sao, nếu vô tình con làm chị buồn thiệt thì âu cũng là sự hiểu lầm, con thành thật gửi lời xin lỗi và xin xóa hết những dòng đối đáp , thôi không thi xướng họa nơi này.. Vào đây con thật lòng kính trọng thầy và chị, anh NS (như những người thầy, cô yêu quý ), con trân trọngnhững điều thầy dạy bảo nên điều cuối cùng trong bài thơ này thầy dạy con, con cũng ngộ ra nhiều điều thầy ạ... con không thuộc về nơi này phải không thầy..
                          Kính mong thầy , chị và các anh chị em luôn vui vẻ , hãy để tình trên net mãi đẹp trong Thơ và đừng để tắt nụ cười trên môi, mọi người nhé

                          Thành thật xin lỗi chị, anh NS và thầy Trạc yêu quý


                          Ngươitoithuong,

                           
                          Con bé viết xong thì ngay lập tức nó nhận được mail riêng của cô bạn Ngâu vàng gửi nó, kêu nó thiệt khờ vì hổng phải lỗi tại nó kìa, thủ phạm đã nhận lỗi ở trang nhà mà nó hổng biết kia kìa .. hị hị hóa ra vậy ..con bé thật khờ  nhỉ , ngay sau đó chị Liên cũng mail riêng nói hổng phải lỗi con bé đâu, rồi anh NS cũng gửi mail đính chính chuyện giận hờn đã được giải hòa hị hị con bé nghe xong mừng mún .. làm thơ tiếp ..vì nó sợ nhất mấy chuyện này …hic hic
                          Nhưng sau lần này nó cẩn trọng ngôn từ hơn, hạn chế đi đứng lung tung vì thế sự giao tế bó gọn trong nhà Ngâu và nhà huynh Lyenson ..thỉnh thoảng ghé qua viết bài trên nhà chị Liên. Chùa Thầy Trạc, nhà anh NS sáng nào nó cũng ghé đọc rồi đi ngay ..không dám manh độngcho đến một hôm nó thấy thầy Trạc nhắc tên nó, nó vui lắm nhưng cũng vẫn không dám viết bừa. Còn nhà anh NS thì anh viết hắn ba chữ thật đang yêu : Nhớ hai muội !
                          Hì hì kiểu này nó mà không lên tiếng thì hổng phải nó rồi .. thấy người ta nhắc tên mình mà mình làm ngơ là có tội lớn đó ..thía là nó quay về ..chính thức quay về mài bút để vào nhà huynh NS chiến thơ ..quậy tung lên cho huynh coi ha
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2008 01:59:20 bởi nguoitoithuong >
                          #13
                            NgonGioDem 10.08.2008 19:22:11 (permalink)
                            TẢN MẠN MỘT CHIỀU MƯA
                             
                            Hôm nay, nhân ngày nghỉ, rảnh rang Gió ngồi đọc lại các bài viết trong topic này, Gió thấy lác đác cũng có một đôi viết của một vài văn nhân trong tao đàn nên trong đầu cũng nảy ra ý định viết đôi dòng tản mạn lương theo dòng cảm hứng và những cảm nhận riêng riêng mến tặng nữ chủ nhân MAI HOA SƠN TRANG.

                            Thực ra khi Gió bắt đầu ngồi gõ những dòng viết này, Gió cũng đồng thời cảm thấy lúng túng. Gió thực sự không có khiếu viết lách lắm (lại e mắc nhiều lỗi chính tả nữa) nhưng bụng lại nghĩ vào đây mà chỉ post có mấy vần thơ rồi đi ra thì Gió thấy cứ thiếu thiếu thế nào đó và Gió cũng nhận thấy không hợp với ý tưởng của nữ chủ sơn trang cho lắm nên Gió quyết định ngồi ngậm tăm, "mổ cò" trên bàn phím một lúc. Mong rằng cũng có được một đôi dòng viết cho ra hồn...

                            Hàng ngày, mỗi khi online, Gió vẫn thường vân du qua ngõ nhà NTT nhưng thực sự cũng chưa lần nào dám hạ bút đăng đề đôi dòng lưu lại. Phần cũng vì ngỡ đây là 1 chốn riêng tư nên không tiện "nam đáo nữ phòng"; Phần vì cũng chưa từng viết văn dài nhiều chữ (kiểu kiểu như thế này) do vậy câu từ từ đọc đi, đọc lại vẫn cứ thấy lội sộn; Trong đầu, ý tứ cứ đan xen, rối rắm, vô định, chấp chớn... Viết văn quả thực là khó hơn làm thơ!

                            Nhớ lại mấy tuần trước, cũng nhờ NTT mà Gió được biết tới VNTQ, hôm đó tại trang nhà TQ HNSC, NTT đã mang về 1 bài thơ thất ngôn bát cú đường luật khiến Gió phải lặn óc hoạ lại. Rồi sau khi hoạ xong, Gió mới được biết đó là 1 bài thơ hoạ 1 bài thơ khác. Tò mò quá, Gió đã tìm hiểu và biết về VNTQ. Lúc đó Gió cũng không biết NTT cũng đang là thành viên tại nơi đây... Chỉ khi NTT "bật mí" cho Gió biết Gió mới quyết định đăng nhập chính thức làm hội viên tại DD VNTQ với nick name vẫn thường dùng là Ngọn Gió Đêm.

                            Gió tới VNTQ, cũng mất mấy tuần lang thang, ngơ ngẩn giống như 1 người "nhà quê ra tỉnh vậy". Văn thơ nơi đây ngút ngời quá! Phong phú quá, đa dạng quá. Thôi thì đủ loại, đủ cấp, đủ kiểu... Gió không biết nên ví nơi đây như 1 tiểu vũ trụ hay ví như 1 rừng hoa (?!) Có lẽ ví như 1 rừng hoa thì đẹp hơn và lãng mạn hơn. Gió đọc hoài, đọc hoài cũng không hết nên cuối cùng chỉ chọn 1 vài topic quen thuộc để vào đọc mà thôi.

                            Không giông như đọc thơ trong thi viện (thivien.net); Càng đọc, Gió càng cảm thấy sôi nổi, hào hứng. Lời thơ, câu chữ cứ như trực muốn bật ra. Cảm xúc cứ thể phình dần, phình dần ra và niềm vui cứ thế dâng lên, dâng lên trong lòng. Rồi Gió đánh bạo hoạ thử mấy bài thơ đường thi, thể loại thơ mà trước kia Gió không mấy hào hứng vì sự gò bó trong niêm luật và hạn hẹp về câu từ. Vậy mà khi tham gia DD này, bất ngờ đó là thể loại thơ thu hút sự quan tâm của Gió nhiều nhất. Kể cũng kỳ!

                            Vào trang nhà của NTT, Gió lại có 1 cảm nhận khác. Không như những trang thơ, những bài viết của NTT gieo vào lòng người nghe những cảm xúc lúc vui, lúc buồn, lúc rã rời mệt mỏi, lúc hối hả nhiệt tình... Gió như cũng bị cuốn theo và bị chìm đắm trong những luồng cảm xúc của chính tác giả. Cảm giác muốn nói, muốn viết, muốn lắng nghe, muốn chia sẻ như bị nén lại rồi... chợt bung ra. Gió đã viết.

                            Viết tới đây, Gió bỗng thấy mình viết tản mạn lung tung quá, thôi thì Gió viết hướng 1 chút vào 1 chủ đề nào đó cho đỡ nhàm chán vậy! Chủ đề nào đây?! Oh! Chủ đề về Mai nhé! Nhắc tới mai, Gió lại nhớ tới các bài thơ viết về mai của nhà nữ sĩ Thuỵ Khuê Sương Nguyệt Anh (tên thật là Nguyễn Ngọc Khuê sinh 8/3/1864 - mất 9/1/1922. Bà là con gái thứ 4 của nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu).


                            Thưởng Bạch Mai Cảm Đề


                            Non Linh đất phuớc trổ hoa nhân
                            Riêng chiếm vườn hồng một cảnh xuân
                            Tuyết đượm nhành tiên in sắc trắng
                            Sương pha bóng nguyệt ánh màu ngân
                            Mây lành gió lạnh nương hơi chánh
                            Vóc ngọc mình băng hắt khói trần
                            Sắc nước hương trời nên cảm mến
                            Non linh đất phước trổ hoa thần.
                            (Bài viết khi tác giả viếng Điện Núi Bà hay Linh Sơn Thánh Mẫu - 1 nơi thắng cảnh thiên nhiên rất hùng vỹ tại VN)
                             

                            Linh Sơn Nhất Thụ Mai

                            Quỳnh tư ngọc cốt bản thiên chân
                            Tịnh độ cô liêu viên tục trần
                            Noãn nhập ám hương xuân dật từ
                            Hàn xung sơ ảnh nguyệt tà thần
                            Tuyết trung tự khước lưu phong vận
                            Phong ngoại ưng liên đạp tuyết nhân
                            Thừa hứng mạc hiếm sơn thủy viễn
                            Đồng lai dữ tử phú dương xuân.


                            Bài thơ đã được thi sĩ Hi Đạm chuyển từ Hán ngữ ngữ sang Việt ngữ như sau:

                            Ngọc quỳnh cốt cách trời ban
                            Đất tịnh trơ vơ lánh thế gian
                            Ấm áp hương đầm xuân buổi sớm
                            Lạnh lùng bóng nhạt nguyệt đêm tàn
                            Nghĩ thân ánh tuyết hơi sương đượm
                            Thương kẻ hài sương gót tuyết chan
                            Mến cảnh nước non xa chớ ngại
                            Cùng lên ngâm vịnh tứ xuân tràn.

                            Còn 1 nhà thơ nổi tiếng khác tại Việt Nam Vũ Hoàng Chương (5/5/1916 - 6/9/1976 Ông sinh tại Nam Định nhưng nguyên quán tại làng Phù Ủng, huyện Mỹ Hào, tỉnh Hưng Yên) lại có những rung cảm và thi hứng viết về mai như sau:


                            Bài "Tết Đề Mai"

                            Cao sâu từng nhập bóng cây già
                            Cây vẫn thân xưa bóng chẳng nhòa
                            Vườn trải băng sương trăm thức cỏ
                            Xuân còn thúy vũ một cành hoa
                            Lòng nghe nắng ấm say đôi chút
                            Cánh để men hồng nhuốm phớt qua
                            Vang tiếng chim xanh về hót đấy
                            Bồng lai hẳn nhớ kẻ đi xa


                            Bài "Hận Rừng Mai"

                            Ngàn mai lối tuyết đêm đông lạnh.
                            Hai gã say sưa lạc nẻo về,
                            Đắm giấc mơ tình trên nệm tuyết,
                            Quanh người âu yếm lá mai che.

                            Phấn hương đờn sáo khi tàn mộng
                            Dìu dặt như còn vướng gốc mai
                            Gối tuyết lạnh lùng thêm cợt nhắc
                            Màu da ngà nõn cánh tay ai.

                            Hôm nay khắc khoải hồn xuân muộn!
                            Chán nản vào sâu tận đáy tim,
                            Nhớ tiếc, bai chàng theo dấu cũ,
                            Mong cùng sống lại giấc mơ tiên

                            Hỡi ơi! Chỉ thấy màu hoa úa,
                            Trăng hạ tuần soi lối mấp mô!
                            Lệ tuyết âm thầm tuôn đã cạn,
                            Rừng mai xơ xác nắm xương khô.

                            Tuyết tan mây rụng còn đâu nữa?
                            Dĩ vãng tìm đâu một chút ghi!
                            Chăn gối đêm xưa, nơi vực thẳm
                            Điêu tàn, mang cả ái ân đi...

                            - Về thôi với cuộc vui quần chúng,
                            Tiệc yến phù hoa lộng lẫy xưa,
                            Với những tình yêu đầy vật chất,
                            Mê nam giả dối xót thương vờ.

                            Mai Tuyết là hai Nàng bạc mệnh,
                            Lấy xuân làm mộ, nắng làm tang
                            Nâng niu đưa tới nguồn say đắm,
                            Chỉ một đêm đông gió phũ phàng.


                            Bài: "Mai Trắng"

                            Xuân mới ba mươi sáu nõn nường
                            Riêng cành mai cũ chiếm yêu đương.
                            Dài sông nghĩa ấy tình cao núi
                            Pha tuyết thân này mặt nhuốm sương.
                            Chẳng đợi Đông-quân làm Đạo-chủ
                            Vẫn là Hoa-hậu sánh Thi-vương.
                            Giang-Nam mộng lẫn vào Giang-Bắc
                            Trời bốn phương lòng chỉ một phương.


                            Bài: "Nhớ Mai"

                            Khói tỏa thơ ngâm dưới gốc này
                            Hôm nào... để nhớ tới hôm nay,
                            Tiếng tiêu thổn thức bên thành nổi
                            Từng trận mưa hoa trắng vũng lầy.

                            Rã cánh em hồng theo chị bạch
                            Hồn thơm biết có gửi đâu đây?
                            Phút vui những tiếc sao mà ngắn
                            Nâng chén thanh mai giọt lệ đầy.

                            Hoa lý hoa đào không giải ngữ
                            Một mình tỉnh giữa bốn phương say.
                            Tương tư, mượn giấc không thành giấc
                            Bao đĩa dầu vơi ngọn nến gầy.

                            Cành Bắc cành Nam đều giá buốt
                            Thâu đêm ngồi lẻ ấp da cây.
                            Nhìn trăng soi chếch vào song vắng
                            Hận kiếp tu xưa đã chẳng dầy!
                            (Sài-gòn, 1963)

                            Có lẽ nếu cứ search tên tác giả kèm với từ "mai" thì có thể kể post lên đây rất nhiều, rất nhiều bài thơ viết về Mai. Đúng như Quách Tấn đã từng viết: "Mai là một đề tài rất thông dụng. Thi nhân dùng để tượng trưng cho niềm tiết tháo, cho lòng tinh khiết của mình. Thói đa tình cũng thường biểu lộ trong thợ Chúng ta đã thấy rõ những điểm ấy trong các bài thơ Mai chúng ta đã được đọc".

                            Còn Cao Bá Quát thì đã từng phải thốt lên:
                            "Thập tái luân giao cầu cố kiếm
                            Nhất sinh đê thứ bái mai hoạ"
                            (Mười năm chu du tìm gươm cổ
                            Cả đời chỉ cúi lạy hoa mai).


                            Nhân ngày toạ lạc vào Mai Hoa Sơn Trang, Gió cũng xin đề tặng chủ nhà 1 bài thơ ngăn viết về mai:

                            Chót yêu một nhánh mai vàng
                            Dẫu không tứ quý cùng ngàn tiếng thơm
                            Đàn Hương, Bán Khấu, Cẩu Đăng,
                            Hà Hoa, Khánh Khẩu, cũng dòng hoa mai
                            Có bông bền sắc khó phai
                            Có bông thơm ngát làm ai phải lòng
                            Vì thương nên cứ ngóng trông
                            Đợi qua đông chí, thoả lòng ước mai

                            P/S: Mai trong dân gian được phân làm 5 Loại được gọi tên như sau:
                            - Khánh khẩu mai: Mai trồng ở vùng núi Khánh Khẩu (Có lẽ ở bên Tàu)
                            - Hà Hoa mai: Cánh mai giống cánh hoa sen ôm tròn vào nhụỵ
                            - Đàn Hương mai: Mai vàng màu sậm, nhiều hoa, hương thơm nồng, nở sớm.
                            - Ban Khấu mai: Cánh hoa cong cong, không nở xòe như các loại khác.
                            - Cẩu Đăng mai: Hoa nhỏ không có hương thơm.



                            Hà Nội, 10/8/2008
                            Ngọn Gió Đêm
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2008 19:35:56 bởi NgonGioDem >
                            #14
                              Hoàng Đăng 10.08.2008 21:23:46 (permalink)


                              Trích đoạn: nguoitoithuong

                              Chỉ  một cơn mưa nhỏ
                              Cũng làm ướt hàng cây
                              Kìa một cơn gió thỏang
                              Đùa tóc rối em bay
                               
                              Chỉ cần một ánh mắt
                              Cũng làm em ngất ngây
                              Vô tình lời nhỏ nhặt
                              Chia rẽ cuộc tình này
                               
                              Bạn cũ - ờ lạ thế
                              Thơ bạn giờ buồn ghê
                              Khác hẳn ngày xưa đó  
                              Nhậu thơ quên đường về
                               
                              Trái đất tròn thật tròn
                              Xa ngàn dặm núi non
                              Chỉ một lần nhấp chuột
                              Đã thấy gần nhau hơn


                              Mình gia nhập vnthuquan này khoảng nửa năm rồi, chủ yếu là vào đọc thơ vì thấy các thi sĩ sáng tác thơ trong diễn đàn rất hay. Ít giao lưu với mọi người trong diễn đàn này, bỗng dưng hôm nay lại thấy một cái tên rất lạ “nguoitoithuong” gửi vào trang thơ của mình một bài thơ cũng là lạ. Nhưng khi đã đọc rồi thì lại thấy quen quen như đã từng thân quen:
                               Khác hẳn ngày xưa đó, Nhậu thơ quên đường về..
                              Đọc hết rồi mà vẫn còn ngỡ ngàng, chưa thật tin hẳn đây là người mình đã thân thân lắm. Và cái màu chữ quen thuộc kia thì không thể nào bảo là không phải được, cô gái thân thương đã từng đối ẩm với mình đây mà. Đã cùng uống thật nhiều nhưng cũng thật vui và chưa bao giờ say cả, cùng ngồi chuyện trò suốt buổi chiều bằng thơ rượu trong quán thơ say. Dù có ngỡ ngàng nhưng lại rất là vui khi gặp được người quen tại đây.
                              Xin cảm ơn nguoitoithuong, một người bạn chân tình, một nàng tiểu nhị dễ thương và duyên dáng cả trong lúc say khướt men thơ. Và cũng xin gửi lại đây chỉ một chút tình.
                               
                              Gió cũng buồn như thế
                              Vì mây đã bay xa
                              Còn rơi hạt mưa trễ
                              Làm phai dấu chân ngà
                               
                              Chờ trong chiều lặng lẽ
                              Mong gặp dáng em qua
                              Trời buồn mưa nhè nhẹ
                              Tìm em tận xa xa
                               
                              Ta một mình vò võ
                              Ngồi nghe gió heo may
                              Rượu trong ly còn đó
                              Mà sao đã nghe say
                               
                              Trái đất tròn khó gặp
                              Mong trái tim không tròn
                              Đợi chờ đôi mảnh ghép

                              Cho thêm gần nhau hơn..
                               
                              Sao muốn vui mà mấy câu thơ hình như không có vui, thôi cứ tự cười cho vui thôi. Thân..
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2008 07:24:34 bởi Hoàng Đăng >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 8 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 111 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9