Đôi dòng nhớ thương !
***
Người thương anh ở đâu rồi
Vắng thơ, em cũng bồi hồi nhớ anh
Lục bát em viết hổng rành
Câu từ cứ đứng loanh quanh vấp hoài
Thất ngôn chỉ biết lai rai
Ngũ ngôn em viết kéo dài trang thơ
Yết Hậu em đứng đẫn đờ
Chờ anh đi đến hoạ thơ vui cùng
Anh thường đi đứng lung tung
Hết mở trang mới săn lùng web thơ
Để em cứ đứng bơ vơ
Một mình đất khách biết giờ anh đâu
Người ta thơ hoạ nhịp cầu
Còn em thơ xướng lầu bầu mình thôi
Anh đi anh cũng đi rồi
Em về em nhớ.. hơi người em thương
(nguoitoithuong) Người tôi thuơng ở đây rồi!
Xa em anh chỉ biết ngồi làm thơ.
Lục bát anh cũng lơ mơ
Gieo vần lớ ngớ, i tờ vậy thôi.
Thất ngôn nào dám đùa chơi
Ngũ ngôn định viết, ấy rồi lại quên!
Thơ làm chưa kịp đặt tên
Nhìn bông Tứ Quý vội điền "Tặng em..."
Lời thơ thoáng lạ, thoáng quen
Thoáng như muốn giận, thoáng thèm muốn yêu.
Nào đâu anh có chẳng chiều,
Sao em nỡ nói những điều... về anh?!
Thơ người xướng hoạ đã đành
Thơ anh lớ ngớ... hoá thành khổ ai!
Vô tình rũ một nhành Mai
Thôi đành gác bút, thơ gài hàng hoa...
( ngọngióđêm)
Gửi anh !
Là Hoa không sắc không tài
Thơ vui cũng chỉ một vài trống canh
Đời qua mấy cuộc tranh dành
Vì sao chẳng dệt mộng lành tặng nhau
Vô tình thơ nén niềm đau
Xa nhau thơ mãi đẩy nhau xa hoài
Dẫu sao phận cũng an bài
Quý nhau nâng bút họa vài câu thơ
Gặp nhau nâng chén rượu chờ
Để thơ em mãi khù khờ trong anh
(Nguoitoithuong)
Là hoa hương sắc khó tàn
Vui thơ đâu chỉ mỗi màn họa thơ!
Trải đời ai chẳng từng mơ
Mấy ai có được duyên hờ như em.
Vô tình thoáng gặp mà quen
Vô tình câu chữ cứ nen vào đầu,
Vô tình chỉ nói một câu...
Vô tình... lại bước qua nhau hững hờ.
Dẫu là chỉ phận duyên thơ
Quý nhau cầm bút hoạ sơ đôi dòng.
Mến nhau nâng chén rượu nồng
Thơ em vẫn mãi sắc hồng trong anh
*
LỜI CUỐI TẶNG EM!
Làm thơ chẳng ước để đời
Làm thơ chỉ ước tặng người tôi thương
Đôi khi lòng có vấn vương
Câu thơ dẫn bước tìm đường gặp em.
Gặp rồi mà mãi chẳng quen
Chẳng thân, chẳng thích, chẳng... kèm lời yêu.
Thì ra anh mải sớm chiều
Làm thơ đem dán cánh diều mộng mơ.
Khiến em khắc khoải mong chờ
Thơ không tới được, duyên thơ khó thành.
Nay xa cách vậy, anh đành...
Gấp thuyền thơ thả với nhành hoa mai.
Lênh đênh trong giấc mơ dài
Tròng trành khi tỉnh vẫn hoài nhớ thương.
(ngongiodem)
Em mơ một giấc mộng thường
Một nơi ẩn náu tỏ tường tình em
Ước sao anh ghé vào xem
Để anh lại thấy ... chết thèm yêu em
***
Thơ em không viết để đời
Thơ em chỉ viết gửi người em thương
Lời thơ rất đỗi bình thường
Nhưng là tất cả vấn vương tơ lòng
Đêm cùng thơ nỗi nhớ mong
Mong anh tìm đến mộng lòng trao nhau
Anh như gió thoảng qua cầu
Thổi Mai chết rũ một màu tóc tang
Xuân chưa kịp đến mai vàng
Thơ chưa kịp đối...bẽ bàng duyên em
Thơ người anh viết câu khen
Thơ em hờ hững chẳng thèm đọc qua
Gió làm Hoa rũ cánh ra
Còn đâu hương sắc mặn mà ngày xưa
Nói ra cũng chỉ bằng thừa
Thơ em viết vội sao vừa lòng anh
Đò ngang lỡ bến thôi đành
Sóng xô đò dọc tròng trành theo thơ
(Nguoitoithuong)
Thơ em đã lớn hơn rồi,
Chẳng ngây thơ tựa như hồi mới quen! Lời thơ như nước chảy êm Ý thớ ngọt sắc cắt liền tim anh.
***
Thì vẫn biết lý đời vẫn vậy Gieo gió đông thường gặt bão giông Anh nào gieo nỗi nhớ mong Sao em vẫn gặt cho lòng tương tư. Nào ai muốn giã từ em mãi Nhưng đường đời vẫn phải chia hai Dẫu lòng chỉ hướng tới ai... Thì tình xuân đó có dài được đâu! Tình yêu vốn muôn màu em hỡi Xin em đừng... thêm rối lòng đau. Đời thường chẳng được gần nhau Trong thơ nguyện ước bên nhau suốt đời. Giờ em muốn nói lời cách biệt Anh cũng đành chỉ biết trông theo Đò ngang cập bến buông neo Nhìn con đò dọc gác chèo thả trôi... (ngongiodem)
Hôm nay bùn quá ghé nhà anh "Chim yến" , lôi hết những vần thơ về nhà mình. Tại mấy hôm rồi con bé bị ức chế tình cảm, không hẳn vui, không hẳn bùn , không hẳn nhớ, không hẳn giận....túm lại nó sắp bị điên mất rồi.. Tình cảm hư thực cứ lẫn lộn, người thì muốn rạch ròi quá, người thì lửng lơ con cá vàng, mà lòng người khi yêu sao thật tham lam vô độ, cứ muốn thật nhiều rồi vỡ mộng cũng thật nhiều, không thể bao dung cho nhau chút nào ư?? ....chẳng biết nữa...nó cũng không biết thế nào là đúng. Tình cảm không thể nói một là một, đôi khi lại là hai hay ba thậm chí là bốn, chẳng nói trước được điều gì nhưng với những cách xử sự mà nó thấy, nó đã chứng kiến thì nó không đồng tình, không phục đâu... vì thế mà nó buồn, nó buồn lắm ,.... để rồi phải thốt lên rằng: - Mún uống rượu quá ! Có ai đi uốn mí em hông??SẮP ĐIÊN MẤT THUI!! Hôm đó nó đã rủ anh, nhưng tiếc rằng anh không hiểu cái đầu bé nhỏ của con bé đang nghĩ gì nên đã từ chối( mặc dù đã gặp nó, thấy nó.. mà vẫn từ chối nó ). Nó biết vậy, khép lòng lại và lững thững đi uống rượu... Bữa đó uống rượu thật vui, nó cởi mở lòng ra với người ta, đáng ra phải cởi lòng ra với anh cơ đấy, nhưng không được ..thì đành thôi vậy. Nó có anh khác, một anh rất mực quý mến nó, nó cũng quý mến anh hơn thảy mọi người khi anh hiểu điều nó nói, nó tâm sự. Tình cảm của anh ấy và nó không giống tình cảm nó dành cho anh. Mà giống như tình cảm của những người trong gia đình... hết mực yêu thương và quý mến nhau và nó đặt cho anh cái tên : "Anh iu" thân thương. Bữa rượu hôm đó có lẽ anh iu phải ngạc nhiên vì con bé, hẳn rồi, có quá nhiều điều nó bật mí khiến anh iu ngỡ ngàng...
Có những điều bí mật
Nói ra sẽ lộ ngay
Có người bạn thầm lặng
Tâm sự lại hóa hay
Vì đời nợ trả vay
Mỏi mòn theo tháng ngày
Ta còn chi giữ lại
Cõi đời trần bi ai
(Nguoitoithuong)
***
Hôm nay tự dưng nhớ anh Chim Yến quá , nó đánh liều call cho anh coi xem anh ý giờ đang phiêu bạt phương trời nào... và được bít anh ý vẫn khỏe mạnh và sống tốt là nó vui rồi..
Con bé nhớ lần vô nhà anh Chim Yến thấy anh viết bài lơ lửng hững hờ ý mún nửa trách nửa hờn mí con bé bằng cái chất giọng ca dao lục bát khiến con bé điên đầu... Điên đầu vì anh oánh thơ khác trường phái của nó, chơi 6-8 là thể loại nó đuối lắm nhưng anh lại khiến nó điên là vì động chạm đến món khoái khẩu của nó... món cờ tướng mà nó yêu thích, nên nó không thể không nói gì, mà đã nói thì phải ra nói.. xuất khẩu ( thành ) thơ mừ.. hihi anh vẫn thường nhận xét về nó thía mà:
"Trò tình sao giống cuộc cờ
Địch công pháo điệp hòng chờ bắt xe? "
Phải công nhận rằng : Hai câu này thật hay, nó thích lắm ... tự dưng thèm chơi cờ đến lạ..
...tất cả cũng từ cờ mà ra, vì thế mà nó không thể không ngồi im khi đọc 2 câu cuối của anh , phải đáp liền.. đáp lại liền hà :
Đêm nay có kẻ bẽ bàng
Vì ai lỗi hẹn hay nàng làm ngơ? Trò tình sao giống cuộc cờ Địch công pháo điệp hòng chờ bắt xe? (Lyenson ) Ghé tai muội nói nhỏ nè Muội bền sĩ tượng .. thí xe đến cùng..... Cờ tàn tốt nhập thâm cung Hỏi huynh còn đỡ ..hay cùng đường đi Ngó xem cơ sự cũng kỳ Tình thơ nét ảo .. khác chi cờ tàn Cờ tàn .. thí tốt đi ngang Tình thơ tàn hết .. ngó ngàng...làm chi Thế cờ vẫn đợi ..người đi Người về còn muốn ..gỡ gì người ơi Cờ tàn ..chỉ một nước thôi Tình tàn chỉ biết kêu trời ..trời thương Tình thơ muội đã tỏ tường Vào đây đòi lại vần thương gỡ hòa Nói ra chỉ sợ người ta Người chê người bảo trăng hoa … dối lòng Nhưng mà thực sự muội mong Vần thơ thương nhớ trọn lòng bền lâu Bữa này rảnh rỗi vô nhà huynh gỡ vốn nè... chờ hòai hổng thấy ai hết trơn bùn thiệt là bùn ngồi oánh cờ một mình..tủi không có chứ (nguoitoithuong)
Khi làm xong bài này nó nhớ anh của nó, nó nhớ ngôi nhà thân thương mà nó gây dựng được hơn năm qua, nó nhớ những trận cờ cực hay mà nó và anh đã dàn thế trận, nó nhớ...nhớ lắm..nhưng chắc gì giờ anh còn nhớ cái ngày hôm đó... vì sao nó muốn chơi cờ với anh?, vì sao nó PM cho riêng anh những ý tứ của ván cờ tùy anh sử dụng chuyển thành ý riêng của anh, vì sao anh có biết không?.. khi đó nó thích thú ngồi đọc.. nghiền ngẫm và nghiền ngẫm, các thế hay, các từ chuẩn của môn cờ...nhớ ghê cơ :
Kê ngòi pháo vỗ chiếu đối phương
Đêm đen mắt kém thấy chẳng tường
Xanh chỉ hai hà đôi tốt giữ
Đỏ mới một ngòi nhất pháo giương
Quần qua đảo lại xe thăm lộ
Dấn tới dấn lui tốt mở đường
Nhắm thẳng cung sâu mà đuổi tận
“Địch” thời chịu phép thấy … mà thương
Nó kết nhất kiểu thơ đường diễn tả thế cờ của anh chàng Co may trong trang thơ nó yêu thích thế là ngồi nghiền ngẫm với anh ý luôn, thú nhất là có thêm lão Noname già chủ quán-quán say múa phụ họa một thời vui vẻ tưng bừng, cái quán say cũng vui vẻ ra phết từ khi có nó :
Bình phong hai mã chứ phải chơi
Pháo lẻ sang sông chẳng có ngòi
Cặp sĩ anh vây mà chạy được
Hai xe cặp cổ đánh khắp nơi
Một lộ trung phong anh tứ tiến
Còn hai bên cánh của em rồi
Phen này đánh úp vào trong trướng
Hỏi anh còn dám đỡ hay thôi?
Tiếp chiêu lão chủ quán liền hà, con bé thấy khoái kiểu thơ này ghê, đối đáp từng nước cứ như được ngồi oánh trực tiếp ý, càng tham gia càng ngẫm nghĩ càng thấy hay, nào đâu có cao sang gì những thế cờ ẩn chứa những hình ảnh thật độc đáo.. nó có thể quên ăn quên ngủ vì thơ là như vậy đó, hàng đêm mò nét rõ khuya chỉ để..làm thơ..nghe bùn cười nhỉ :
Đánh cờ theo kiểu thế gì đây?
Mã đứng giao chân khép cửa dày?
Hai tốt áp thân => tan thế khoá
Một pháo giương nòng => vỡ cánh bay
Em hoảng hồn nhằm biên dạt hết
Anh đủng đỉnh ngắm giữa tiến ngay
Dù em có ép hai bên lộ
Pháo anh vẫn tiến … bắn … chết này
Nát óc nghĩ từ hay nhất.. tấm tắc nhất là mấy khổ thơ này... con bé khoái ghê cơ hội bàn cờ có mấy người thôi mà cũng đủ hết đêm bởi vừa đối vừa tấm tắc những nước cờ hết sức gợi tình, hình ảnh thiệt là ấn tượng... nó yêu cờ từ xưa nhưng sau trận này nó yêu luôn thơ và mở topic thơ cờ cũng từ ý thích đó và nó đã lôi kéo được khá nhiều người biết tiếng đến ngôi nhà nhỏ của nó
Trên bàn thế trận em đã bày
"Không thành kế" đó anh có hay
Tuy rằng nó hở nhưng nó hiểm
Anh đừng nghĩ dễ kẻo trắng tay