Quyền được sống !
Từ khi chuyển sang phòng làm việc mới, công việc của con bé nhiều hơn hẳn, quỹ thời gian dự phòng cho những việc vui chơi nhậu nhẹt đã dần bị lấn chiếm. Hai tuần gần đây nó không thể về nhà sớm hơn 8h 30 tối, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu và thèm ngủ kinh khủng. Nó không có nhiều thời gian nữa, nói đúng hơn là phòng của tụi nó không còn nhiều thời gian. Cuộc tổng tiến công của tụi nó ngày một gần hơn mà mọi việc chuẩn bị chưa đâu vào đâu. Nhiều lúc cứ thốt lên giá như một ngày có 36 tiếng thì hay biết mấy...câu nói đó giờ đã thành câu cửa miệng của nó từ khi nào không hay ... đến nỗi sếp phải bật cười và phong danh hiệu "Ms 36 hours" cho nó.Nhiều việc và chỉ luôn nghĩ đến công việc .. khác hẳn ngày xưa, ngày xưa nó cũng nhiều việc lắm nhưng nó không có trách nhiệm như bây giờ bởi khi đó công việc chỉ được phép theo nó ở công ty thôi, còn khi nó tan sở thì mọi việc bị níu lại không vương vấn nổi trong đầu nó nửa giây nhưng bây giờ khác rồi , công việc theo nó vào cả từng giấc ngủ... chắc xong đợt event này nó sẽ nghỉ phép đi đâu đó để giải tỏa cái mớ hỗn độn đang tồn tại trong bộ nhớ bé nhỏ hãn hĩu của nó.
Nhận công việc mới đồng nghĩa nhận thêm một bà sếp nữa. Từ trước tới giờ nó chỉ biết và tôn thờ 1 sếp lớn nhất giờ thì thêm một bà sếp bé nhỏ đáng yêu.Hai người hai tính cách khác hẳn nhau, mỗi người hội tụ những đức tính mà nó yêu mến, và mỗi người dạy nó một cách khác nhau nhưng dù thế nào thì cả hai đều thể hiện những việc thiện xuất phát từ tâm khiến nó cảm phục. Việc lớn hay việc nhỏ của hai sếp con bé đều để ý và học hỏi. Rõ ràng thì việc đìều hành kinh doanh và giao tế thì sếp lớn hơn hẳn rồi và con bé được học khá nhiều trong thời gian qua. Sếp lớn điều hành mọi thứ rất thẳng tay...không khoan dung nhân nhượng nói một cách khác tệ hơn là tưởng chừng như rất ác.... mọi thứ cứ đúng lý mà làm ... còn sếp nhỏ thì dùng tình nhiều hơn . Con bé thích cả hai cách, cách hành thiện của sếp lớn cũng vậy : Sếp thương người nhưng không bao giờ sếp trực tiếp dang tay giúp mà bao giờ cũng phải có điều kiện kèm theo. Như một sự đảm bảo lâu dài, nó hiểu rất rõ ý nghĩa của câu : Giúp người khó bằng một cần câu hơn là một con cá , đó dường như là một triết lý mà sếp lớn hay dùng . Còn sếp nhỏ thì ngược lại " cứu người phúc đẳng hà sa" cứ giúp được bao nhiêu là giúp thiệt tình, bỏ tất cả để giúp nếu làm sếp cảm động.
Mấy hôm trước bận túi bụi với hàng hóa nhập về, với hơn container hàng từ Ý chuyển sang qua cảng Hải Phòng, Trong lúc làm việc sếp nhỏ hỏi nó một câu khiến nó ngỡ ngàng :
- Em đã bao giờ làm việc thiện chưa ?
Đấy, ngỡ ngàng chưa ? nhưng nó phải thú thật ngay là lâu rồi nó chưa làm việc thiện sau cái vụ làm việc thiện ngớ ngẩn nhất mà nó từng tham gia :Quyên góp ủng hộ đồng bào lũ lụt của CLB tụi nó cho Miền Trung gian khó. Từ vụ đó nó nản, không dám làm thiện nữa, bởi nó sợ cái tâm thiện kia của nó bị nhiễm bụi. Cái tổ chức nó và mọi người gây dựng rất tuyệt nhưng vì một con sâu bỏ rầu nồi canh nên cái việc thiện kia của tụi nó chừng như vô nghĩa, vô nghĩa ngay trong tiềm thức lúc đó nó cảm nhận được mặc dù kết quả đã trở về ý nghĩa ban đầu. Kết thúc việc thiện cuối cùng mà nó làm công khai trước ngôn luận, và từ đó nó chả còn tin vào tổ chức cứu đói, viện trợ nào nữa... Nhưng hôm nay câu hỏi của sếp nhỏ khiến nó suy nghĩ, ừ vì cuộc sống hối hả mà nó quên mất có rất nhiều cảnh đời đáng thương và thế giới này còn có rất nhiều , phải đó rất nhiều người tốt....
Nó cứ trò xoe mắt nhìn sếp, nghe sếp kể về trang web sếp đang tham gia, một Hội quán trên web trẻ thơ, nơi thắp sáng những niềm tin của những mảnh đời bất hạnh. Mọi người đóng góp tiền tuy tâm, hội quán sẽ dùng tiền đó chi trả công khai cho những mảnh đời éo le ưu tiên số một là trẻ thơ- thiên thần nhỏ bé. Sếp nó vốn là người nhạy cảm, nó nghe sếp kể về một cô bé con mới 2 tháng tuổi bị gia đình bỏ rơi ngay trong bệnh viện khi biết bé bị bệnh Megacolon (không có hậu môn) cô bé Hân đó thật thương tâm, nó nghe kể thôi mà cũng trào lên niềm xúc động . Và thế là hôm nay nó và sếp ghé thăm bé Hân ở viện Nhi. Một trang web tuyệt vời làm được một việc tưởng chừng như không thể - kết nối những tấm lòng vàng đến với nhau. Thành viên là các bà mẹ trẻ, với công việc gia đình và cơ quan rất bận rộn nhưng khi cảm nhận nỗi đau của con thơ thì họ lại tranh thủ thời gian đến thăm bé. Cứ lần lượt kéo nhau vào thăm thôi, nào ai biết là ai đâu ngòai biết nhau qua Hội quán, Hội quán tài trợ cho bé tất cả bằng chính tiền của các thành viên hảo tâm, khó khăn nhất là thuê người chăm sóc bé bởi quy định của bệnh viện chỉ cho phép người thân chăm nom, mà khổ thân Gia Hân bé bỏng nào có ai thân thích, gia đình đã bỏ con ngay khi con được sinh ra. Vậy là giải pháp dành cho hội quán và các mẹ là phải thay nhau vào trông con thôi, cứ thế người ở gần thì đến theo giờ, người ở xa thì ngóng tin con trên trang web. Sếp nó cũng vậy ngóng tin trên web và thấy trưa nay không có mẹ nào vào với bé Hân, sếp rủ nó đi cùng.
Vào viện Nhi lúc 1 giờ trưa, hai chị em đi tìm phòng của bé . Nhìn con bé nhỏ xíu mới hai tháng tuổi nhỏ tin tin trong vòng tay sếp mà nó không tưởng. Khi vào tới nơi đã thấy một mẹ ở đó với Gia Hân, mẹ này cũng mới tham gia nên chưa có nick trên diễn đàn, mẹ í cũng có 1 đứa con nhỏ mới 10 tháng tuổi,bà mẹ đó gửi con cho bà ngoại và chui vào đây chăm sóc Gia Hân mấy tiếng buổi chiều.Một nghĩa cử thầm lặng, một tấm lòng hiếm có. Bởi chị đâu có rảnh rang, và cũng không muốn khoe trương nhưng đến bằng tấm lòng nhân hậu, chị trông Gia Hân suốt hơn hai tiếng cho đến khi hai chị em nó đến.
Sếp bế bé Hân trên tay mà nước mắt, nước mụi cứ giàn dụa, thương lắm cơ khi nhìn con đau quặn từng cơn khi được thay tã, con sinh ra đã không được vuông tròn, một căn bệnh giờ tại khoa tiêu hóa của viện Nhi không còn là hiếm. Nhưng con đáng thương hơn bởi con không người chăm sóc, thiếu tình thương, sống vất vưởng ở viện may nhờ Hội quán đưa tin con mới được nhập viện, được quan tâm và có cơ may sống sót. Nhìn tấm thân bé nhỏ của con co rúm lại khi thay băng, con đã được phẫu thuật hai lần để có được hậu môn nhân tạo, nhưng cơ may thì chưa biết thế nào , nhỏ như cái kẹo, cơn đau hoành hành, cái bụng thì chướng to nhìn mà tội nghiệp. Hai tháng tuổi mà chỉ gần đầy hai kg, cái mồm thì luôn chóp chép đòi ăn, nhưng bệnh của con đâu có được ăn uống gì đâu, chỉ truyền thôi, các mẹ vào bế con mà con cứ dụi đầu tìm nguồn sữa thân thương, tìm hơi ấm của mẹ. Đôi mắt hấp háy tinh nhanh cứ ngơ ngác không biết lạ gì đâu, ai bế cũng được con không kén chọn bởi con thiếu tình thương của mẹ mà , mẹ nào cũng hiểu và trào dâng niềm xót xa. Đôi mắt con hấp háy như muốn đòi sự sống, đòi quyền làm người mà cha mẹ con đã bỏ mặc, mình con chống chọi với cơn đau, những vết tím bầm của kim tiêm chích thuốc tìm ven, hay truyền nước khiến ai thấy cũng phải xót xa.....
Kể cũng lạ, chẳng máu mủ ruột rà gì mà những mẹ vào thăm con mẹ nào cũng khóc, khóc khi thấy con đau, và khóc khi thấy những vết tím bần hay khi thấy miệng con chóp chép đòi ti mà không được. Các mẹ cảm nhận hết những nỗi đau đớn của con, cái bàn tay tin tin, cái miệng xinh xắn nhăn nheo hết cả, ai cũng thương , cũng nựng con, tình thương yêu của các mẹ cảm động đến cả các cô y tá, hộ lý kể cả bác sỹ cũng phải dè chừng và con được ưu tiên nhiều hơn.
Con bé cố dấu giọt nước mắt nỏng hổi trực trào ra khi nghe một bà mẹ trẻ giường bên kể về bệnh tình của câu bé con mới 15 tháng tuổi. Lúc đầu nó cũng ngạc nhiên vì thái độ thờ ơ, buông xuôi được thốt lên từ miệng của bà mẹ:
- Bác sĩ nói nếu cơ thể cháu không chịu nổi dịch truyền thì bệnh viện trả về
Cậu bé con mới 15 tháng tuổi, mặt mũi khôi ngô và rất lém lỉnh thông minh, nhưng bị một căn bệnh quái ác " Liệt dây thần kinh ruột " có nghĩa đường ruột của bé không hoạt động, mọi thức ăn vào đến ruột không được hoạt động cứ ở im đó và bụng phình chướng lên..Ruột không hoạt động nên bé không được quyền ăn bất cứ thứ gì, bởi có ăn cũng đâu giải quyết được điều gì, ngược lại còn bị ảnh hưởng mà khiến bé ói ra liên tục, nhưng cơn đau hoành hành, cứ bám chặt lấy mẹ, thèm ăn mọi thứ kinh khủng thấy ai ăn gì là đòi nhưng bé không thể ăn được.... bà mẹ trẻ đã cạn kiệt nước mắt vì con, qua lời kể không còn đọng chút xúc động trong khi đó con bé và sếp cứ thế khóc như mưa, sao thương thằng bé con đến vậy, thương nhất ánh mắt nó nhìn đến tội nghiệp, nửa lạ nửa sợ hãi cứ bám chặt lấy mẹ, nó đâu biết bệnh của nó vô phương cứu chữa, người mẹ trẻ không còn biết tin vào điều gì nữa, không còn đủ sức để khóc để nghe những lời an ủi bởi sự chiến đấu với bệnh tật của gia đình cô ta đã quá dài..đã phải đến hồi kết thúc. Cô bé đó trực bật khóc khi con bé vô tình hỏi tuổi của cô ta. Có lẽ do tủi thân mà cô bé trào nước mắt , khóc vì tủi thân số phận mình, khóc vì đứa nhìn ánh mắt ngơ ngác của con và có lẽ cô ta khóc vì sự đồng cảm của những người dưng như nó và sếp...Nhìn thằng bé con mà lòng nó quặn đau, ánh mắt ngơ ngác của cu cậu như đang muốn tìm hiểu tại sao mẹ nó khóc?, tại sao mấy người lạ trước mặt nó cũng khóc.?.. bác sĩ đã chính thức cho phép cu cậu ăn bất cứ thứ gì nó muốn việc đó cũng đồng nghĩa với việc người mẹ trẻ thu gom đồ chuẩn bị rời viện về nhà tự chăm sóc lẫn nhau.. Như một lời tuyên án, con bé không cầm nổi nước mắt nó khóc nức nở cùng sếp, hai chị em nó cứ ngồi đó mà khóc hết nhìn cậu bé con đoản mệnh rồi nhìn bé Hân. Bé Gia Hân nếu không được chăm sóc kỹ vết mổ không mau lành thì ruột của con cũng sẽ giống vậy mất thôi. Cứ nấn ná ở lại thêm chút nữa rồi cũng đến lúc nó và sếp phải về công ty. Trước khi ra cửa con bé không quên quay lại giường của hai mẹ con cậu bé nhỏ, dúi vào tay bà mẹ cái phong bì nho nhỏ con bé nói trong dòng nước mắt ngân ngấn:
- Em có thể giúp chị mua bất cứ thứ gì cháu muốn ăn... chỉ là tấm lòng nho nhỏ chị dành cho cháu nhận cho chị vui
Người mẹ ngỡ ngàng, cảm động trước những lời nó nói chan chứa nước mắt.... Cô ta trẻ quá , trẻ hơn so với cái tuổi 22, quá trẻ để chịu một nỗi đau mất mát nhường vậy...
Nó ra về và tâm trí nó bị chi phối quá nhiều từ sự việc vừa xảy ra, từ bây giờ có lẽ nó sẽ sống có ích hơn, sẽ hạn chế thôi không buồn vu vơ, với những trò vô bổ bắt bóng đuổi hình. Thời gian của nó sẽ dành vào những việc làm có ích hơn, nó sẽ dang rộng vòng tay với những mảnh đời bất hạnh, nó sẽ là một người mẹ tốt... tốt hơn trước thật nhiều, sống trách nhiệm hơn và thôi kêu ca, ca thán bởi nó biết nó có 1 cuộc sống sung sướng hơn rất nhiều người...
Và quan trọng hơn cả là nó biết rằng dù cuộc sống có bận rộn đến thế nào thì nó sẽ không quên dành tình thương cho những người nó yêu quý.
Nó mong sao Gia Hân của tụi nó đủ sức chiến đấu với bệnh tật, con đủ sức mà, phải không con yêu!
-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2008 04:49:17 bởi nguoitoithuong >