Con gái!
Con gái mít mướt, ừ con gái mít mượt thật, hơi tý là khóc, hờn và giận dỗi. Em, con gái 100% nhưng không biết khóc, không biết hờn giận ai …
- vì sao thế ?
- Không biết …anh nói đùa : Chắc tại em không phải là người có trái tim yếu đuối đấy mà?
- Ừ có thể …
Em thấy cảnh chia tay quá nhiều, rốt cục con gái vẫn khóc, có người con gái khóc lặng lẽ, âm thầm, cũng có người chửi rủa, lăng mạ người tình vì sao thế ..?? có phải vì còn yêu .. còn giận và còn phải chửi rủa..
- Ừ có thể …
Anh yêu con gái, yêu con gái mít mướt hay hờn dỗi…em đoán vậy, vì thế em biết mình không phải đối tượng anh nhắm vào, nên em vô tư khoác vai anh như hai thằng con trai ngạo nghễ đi đến trường ..
Nhớ có lần em nói em muốn mạnh mẽ như con trai, muốn làm con trai để thỏa trí tang bồng, ngao du sơn thuỷ … và ít nhất là muốn thoát khỏi vỏ bọc mít mướt yếu đuối ... thì ngay lập tức ước muốn đó bị giập tắt bởi câu nói lạnh lùng của anh :
- Điều lố bịch nhất của con gái thời nay chính là muốn trở thành con trai đấy em !
- Vậy ư ? Ừ có thể …
Vì muốn để điều lố bịch đó không thể xảy ra anh đã luôn sát cánh bên em trong suốt thời gian ở trường, trong những bữa tiệc, và ngay cả trong những ngày trọng đại nhất. Cứ lầm lũi, cục mịch, ầm thầm bên em như hình với bóng…Không hứa hẹn điều gì, không chiếm hữu thời gian của em và cũng không bó buộc em với thế giới xung quanh...nhiều lúc em tự hỏi : Tại sao ?
- Chẳng tại sao cả… vậy thôi !
Rồi có một buổi tan trường anh không sánh bứơc cùng em vì bên em là một gã con trai khác. Vài ngày sau đó em nói : Em đang yêu, anh ta cũng được đấy chứ anh nhỉ?
- ừ , có thể … nhưng …em hạnh phúc chứ ? ý anh là em thấy vui bên anh ta chứ ?
- Ừ , em vui, rất vui !
Em thao thao kể cho anh nghe về người bạn trai mới hấp dẫn em, rồi những giận hờn vu vơ khi người ta thờ ơ em …để rồi em nhận ra mình đã ngộ nhận tình yêu đó … Em khóc, lần đầu tiên em khóc trước mặt anh, nước mắt tuôn rơi không ngượng ngùng, em không biết từ bao giờ anh đã giang sẵn cánh tay cho em bờ vai để nức nở và nỗi buồn mau chóng tan nhanh. Em lại vô tư cười đùa, nghịch ngợm, ríu rít bên anh. Em vô tư đến nỗi không nhận ra niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của anh là khi ở bên em, khi thấy em cười, em ríu rít hát khe khẽ hay ngay cả khi anh đón em đến trường, em tóc tai bú dù ngáp ngắn ngáp dài khi còn ngái ngủ..
Lần thứ hai em nói, em có người yêu, vẫn câu hỏi cũ :
- Em hạnh phúc và vui vẻ bên anh ấy chứ ?
- Dạ vâng, em tin thế!
- ừ , anh chúc em hạnh phúc !
Công việc part-time chiếm ½ thời gian học hành, em và anh cùng chạy đua với thời gian để tốt nghiệp ra trường nhanh nhất. Anh vừa học và làm việc đan xen, còn em phải chia thân làm 3: Công việc - Học Hành – Tình yêu … khá vất vả nhưng rốt cuộc hậu vận cũng êm xuôi. Anh cử nhân kinh tế, theo học tiếp và ổn định công việc sớm hơn em. Em ra trường và quyết định lấy chồng rồi mới lo sự nghiệp.
Nhìn tấm thiệp cưới em gửi, anh giấu nỗi buồn và mỉm cười chúc em hạnh phúc. Ngày cưới, em cứ nghĩ anh không đến, ai ngờ anh đến sớm, trang hoàng nhà cửa, phông bạt bởi biết nhà em neo người, anh làm hết mọi việc rồi cáo lỗi ra về, em nhùng nhằng níu giữ, cho đến khi anh chìa ra tấm vé đi SG em mới chịu buông tay ...
- Hạnh phúc nhé em !
Lần đầu tiên em cảm thấy sắp mất một thứ quý giá vô cùng, nước mặt trực trào lăn ra, anh mỉm cười xoa dịu :
- Đừng khóc, xấu lắm, cười lên em, khi nào muốn khóc hãy gọi anh, anh sẽ về..
- Take care anh nhé!
Mấy năm không gặp nhau, em bận rộn với nhiều mối quan hệ, công việc, gia đình .. ít còn nhớ đến anh. Ngược lại anh vẫn nhớ tới ngày sinh nhật em, năm nào cũng có quà gửi về nhà bố mẹ em, vì anh biết nơi đó là nơi tìm em dễ nhất…
Năm nay khác với những năm trước, anh khiến em ngạc nhiên, không nhận ra anh, anh khác quá, khác thật nhiều, và cách anh làm em vui cũng khác trước thật nhiều, không cục mịch, lầm lũi thay vào đó là sự lãng mạn đến bất ngờ. Anh cho em một bài toán đố khiến em bất ngờ vô cùng khi biết lời giải, nhận được quà anh gửi đến tay được vài hôm thì em nhận được tin nhắn của anh :
- Lotus muốn gặp em Mai, mong em đừng từ chối, hân hạnh được gặp Mai tại Nắng Sài Gòn đường Nguyễn Chí Thanh, Mai nhé!
Em đắn đo vì không biết nhân vật đó là ai , đến… không đến…. đến …. hay không đến….. ừ thì đến.( nếu biết là anh em đã chạy vội đến chứ nào cần đắn đo ..)
Đến sớm tìm kiếm, chưa thấy ai ở đó, em vừa lẩm bẩm tính định nguyền rủa thì nhận ra hình bóng quen thuộc :
- Anh đó hả, lâu quá không gặp anh rồi, anh khác quá à ?- Em nhẩy tưng tưng trong chiếc váy quà tặng sinh nhật anh gửi :
- Ừ đúng là rất vừa, rất hợp và em rất duyên dáng!
- Trời, không chào hỏi em mà chỉ nhìn cái váy đó là sao?- Em giận dữ
- Tại em quyến rũ qúa mà, à còn đây nữa, giới thiệu với em : Đây là anh Bình bên NH Đại Á
- Úi không phải chứ? Anh Bình nữa này ? Hai người quen nhau hả ? vậy sao không nói sớm, ghét anh Bình quá, ra HN không kêu em là sao ?
- Thì đó tụi anh kêu em nè, bất ngờ phải hông ?
Đúng là thật bất ngờ, em lại gặp lại 2 người anh đáng mến. Em không dám nhí nhố nữa, ngồi im nghe hai người kể chuyện, đề tài lại xoay quanh Chứng khoán, vì CK mới tìm ra em, và vì CK mới tạo cho em những niềm vui và bất ngờ như thế…
- Em hạnh phúc không ?
- Em vui và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của em…
- ừ vậy lời chúc phúc của anh có hiệu nghiệm rồi… vì thế mà mấy năm nay em không gọi anh về để mượn bờ vai này nữa mà … anh cố tình trêu trọc
- Giờ thì chưa , nhưng không bít chừng mấy năm nữa em kêu anh hoài cho vợ anh ghen chít anh đấy nhé!
- Anh chưa lấy vợ ….
- Tại sao?
- Vì chưa tìm được người ưng ý ? Ngày xưa tìm được một cô nhưng lỡ để tuột mất rồi..
- Anh trêu em hả , SG thiếu gì , ĐN cũng vậy !
- Ừ nhiều nhưng không hợp …
- Hi hi.. mà này anh làm thơ hay thế… ngày trước chả bao giờ anh viết thơ cả ..ngưỡng mộ anh luôn đấy !Em thích các bài của anh mà hay nhất là bài này nè :
Vừa hay tin em bệnh
Ngỡ tim mình nứt đôi
Trời sao không dành lấy
Gánh đau này riêng tôi
Em yếu mềm như cỏ
Ngã quằn giữa bão giông
Phải chi tôi là đá
Cho em nương vào lòng
Chân trời mênh mông quá
Làm sao đến cùng em
Lời nguyện cầu cũng loãng
Vào không gian ảo huyền
Ước mong liều thuốc đắng
Đưa em về bình yên
Mong ngày mai còn đó
Bình minh em dịu hiền...
- Ừ buồn thì viết, mà ngày trước em có nói em thích đọc thơ đâu, anh viết nhưng bỏ đi hết rồi. Ngày trước anh viết nhiều về người con gái có trái tim yếu đuối và mít mướt nhưng cố tỏ ra can trường và mạnh mẽ. Cô ấy càng cố gắng bao nhiêu thì càng lộ ra vẻ yếu đuối bên trong và cần anh che chở. Anh viết nhiều cho cô ấy bởi anh yêu cô ấy, yêu cái nét ngây ngô và nhí nhảnh, nhưng chưa bao giờ đưa cho cô ấy xem vì anh sợ mất đi tình cảm đẹp đẽ của cô ấy với anh …Giờ anh biết cô ấy cũng yêu thơ trên Net, nên anh đã làm thật nhiều thơ mong cô ấy vui vẻ và thực tâm muốn cô ấy hạnh phúc!
Em ngượng ngùng nghe những lời tâm sự mà không thốt lên một từ… ừ thôi không nói lại hay hơn, em không muốn ảo tưởng cũng không muốn phá vỡ những gì đã được định hình lên khuôn khổ và theo quy luật sẵn có, em không thể chia trái tim mình thành trăm ngàn mảnh, với anh em lại càng không thể bởi em mãi dành tình cảm cao quý thiêng liêng cho anh hơn hẳn tình yêu tầm thường đơn giản đó anh trai đáng kính à, anh sẽ luôn che chở cho em dẫu cho anh ở phương trời khác lạ phải không anh ….
Em thôi không khóc, những giọt lệ lăn ngược vào trong sau mỗi đêm kể từ ngày anh ra đi xa em mãi mãi, cách biệt hai phương trời.... những vần thơ thôi không còn thổn thức đã kết thúc trang thơ mà em yêu thích, nơi em thả buồn vu vơ đấy anh !
ThanhMai's blog - 03.05.08
Những Giấc Mơ Dài (Sáng tác: Huy Tuấn - Thể hiện: Thu Minh)
Có những đêm anh xa em, em buồn lắm
Ánh sao khuya như cùng em đếm từng giờ
Mà đâu chỉ có một lần cách xa
Từng đêm em sống, sống giữa chơi vơi
Giữa những đắm say bên nỗi đau
Có khi nào tình yêu đến như giấc mơ?
Được yêu được sống chẳng còn vấn vương
Nồng nàn những giấc mơ dài có nhau
Và rồi từng đêm em mơ, em mơ
Giữa những đắm day bao nỗi đau
Vẫn biết rằng tinh yêu đến không như giấc mơ
Vẫn muốn bên anh bên anh ấm nồng
Tựa như một giấc mơ dài có nhau.........