Phía tối tâm hồn tôi, là ....
Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 111 bài trong đề mục
lyenson 18.12.2008 18:50:26 (permalink)
 Chúc em Mai một giáng sinh vui vẻ và an lành.

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/21636/2837073E52CC428FA3B0325EC7CCDA4A.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.12.2008 14:29:14 bởi lyenson >
Attached Image(s)
#91
    hoangau 22.12.2008 23:28:38 (permalink)

    Chúc muội iu một mùa Giáng Sinh vui vẻ !




    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/41658/5BEC6E34274240C3A26A89A9B6C05A01.gif[/image]
    Attached Image(s)
    #92
      hoangau 22.12.2008 23:32:29 (permalink)
      .

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/41658/65877E4C97CD43D2B7A2D5D69B7C60B4.jpg[/image]
      Attached Image(s)
      #93
        hoangau 23.12.2008 08:41:43 (permalink)
        .

        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/41658/EB582447FA1C405BB93ABA16378E3C2E.jpg[/image]
        Attached Image(s)
        #94
          nguoitoithuong 31.12.2008 12:41:22 (permalink)
          TỐNG CỰU NGHINH TÂN
           
           
          Ngày cuối năm, mọi thứ tưởng chừng như rối tung , tất bật, bận rộn cuốn trôi vào trong mớ giấy tờ hỗn độn, những kế hoạch, nhưng chương trình siêu khuyến mãi, thu hồi công nợ khách hàng, số liệu tồn kho và  những chiến lược cho năm mới... lượng khách hàng tăng dần tương ứng với lượng hàng trong kho giảm theo....và tỷ lệ với công nợ khách hàng kéo lên, nếu cân bằng những điều này ổn thỏa thì đó là điều tốt đẹp nhất trong ngày cuối cùng trong tháng và cũng là ngày cuối cùng tống tiễn mọi xui xẻo tồn tại trong năm.Ngày cuối năm công việc dồn dập không còn sức đâu để nhìn ngắm để cảm nhận và để ngồi viết những dòng vẩn vơ.. tối mặt từ sáng nay đến trưa khi công việc cũng hòm hòm, cũng để cho con bé chút time thư thái vẩn vơ.. Nhìn văn phòng trống trơn, nhân viên thì chạy nhớn nhác từ sáng, nó chẳng hiểu nhân viên đi công việc hay đi chơi.. nó không còn time để quan tâm quản lý đám nhân viên vô tích sự.. thở dài ngán ngẩm nghĩ đến chỉ còn mình nó ngồi làm việc trong cái ngày hôm nay, sếp nó bỏ mặc phòng nó và làm  ngày chuyến du xuân sang HONG KONG chơi.. nó buồn bã vô cùng sao cái gì cũng đến tay nó nhỉ, làm lương nhân viên, thúc đẩy doanh số phòng và thu hồi công nợ, đặt hàng từ Ý ,.. nó mệt mỏi với ý nghĩ cứ một mình làm việc kiểu này chán đến nỗi anh hỏi nó : Dạo này em có gì mới không? Nó bận đến nỗi không nhớ dạo này nó còn gì mới để kể anh nghe không nữa... nực cười thật...ngày trước nó thường thích câu nói vậy : Burn me........... Let me die in those memory !!!  Giờ thì nó không còn chút thì giờ rảnh rang để nghĩ về điều gì hay thơ thẩn vu vơ bởi  chính nó cũng đang bị đốt cháy  trong núi công việc đấy thôi...
          Đôi khi mệt mỏi, nó thường cố gắng gượng động viên bản thân bằng những ngọn nến nhỏ trắng muốt được đựng trong những khay thiếc tròn nhỏ cao 1.5cm... thấy mình tựa như những ngọn nến đó , cứ cháy và tan chảy hết lớp sáp trắng muốt với ngọn bấc ngắn tũn nhưng cháy hết mình, mạnh mẽ đủ để làm sôi nước và những giọt tinh dầu thơm phức trongchiếc bunner bằng gốm sứ... Mùa đông lạnh lẽo nó thích đốt đèn thư giãn, cảm giác có ánh sáng của nến khiến căn phòng như ấm dần lên cùng với mùi oải hương nó yêu thích mỗi khi căng thẳng, mỗi khi cần cảm giác ấm áp thì mùi quế cay ấm nồng dưới sức nóng của ánh nến khiến mùi quế dường như có sức nóng đủ mạnh làm ấm cả căn phòng lạnh giá... mỗi khi đi chơi về người lạnh cóng nó vội châm lửa đốt nến trong chiếc đèn yêu thích lên chọn một mùi hương quyến rũ và áp hai tay lên thân đèn, một cảm giác ấm áp truyền sang đôi tay, truyền bằng khứu giác..thật thư thái và ấm cúng lạ thường...
          Cuối năm làm bản tổng kết mà không biết nên viết gì, tham vọng thì chưa đạt tới, nguyện ước thì vẫn chưa tròn, bạn bè cũ  một vài người ra đi một vài người bạn mới đến.. tình cảm đã khác hơn nhạt nhòa trong suy nghĩ con tim đã chịu nghe theo cái đầu sai bảo rằng : Bớt nổi loạn đi để thiên hạ thái bình !
          Những tin nhắn thưa thớt nhưng lần thất hẹn thường xuyên đồng nghĩa với những đêm thơ nét ảo ngưng lại và nó thôi không còn cảm xúc mò vào blog để ngó nghía phía tối tâm hồn anh nữa.... thi thoảng vô tình đọc những dòng anh viết về cảm xúc của anh khi đọc thơ cho cô bé  Hoài nó thầm mỉm cười bởi nó biết rằng nàng thơ trong anh giờ không còn là nó nưã.. không thấy buồn cũng không hẳn vui hình như lúc đó cảm xúc của nó là biết rồi... và chẳng nên thay đổi điều gì cứ để anh như vậy bởi anh không còn quan trọng đối với nó, không còn khiến nó ngày đêm thơ thẩn cũng không còn khiến nó ngẩn ngơ trong những câu lục bát hay thất ngôn , năm chữ.... chỉ duy nhất có một người hiểu nó và luôn ở bên động viên khi nó rối tung đọc những dòng anh trả lời bé Hoài
          Con bé như vậy đó, những người bạn mới chắc hẳn nghĩ về nó khác lắm, nó rất cởi mở nhưng giới hạn vẫn ngăn nó lại nhiều khi nó muốn nói nhiều hơn thế nhưng nó sợ những điều nó viết ra bạn mới không tài nào hiểu nổi thôi đành mang tiếng là thờ ơ nhạt nhẽo còn hơn.... Trên cái web này ai nghĩ nó là ảo thì sẽ là ảo còn với nó những dòng nó đã viết không hề ảo chút nào rất chân thật... chân thành chỉ bởi đó là những mảng tối tâm hồn con bé viết ra vậy mà....
          Ngày cuối năm thật lộn xộn mọi thứ cứ tung tăng trước mắt nó,  ngay cả những điều nó muốn nói ra cũng bị rối tung, đảo lộn hết trơn... nó chẳng biết nó đang sắp chữ viết điều gì..thôi đành xêp bốn chữ vậy thôi : Tống cựu nghinh tân!
           
           
          #95
            nguoitoithuong 02.01.2009 15:50:22 (permalink)
            ANH IU !
             
            Anh iu là một biệt danh mà con bé đặt cho một người luôn ở bên khi nó buồn. Hai từ "anh iu" thi thoảng được nó nhắc trong MHST. Ngày trước nó thường gọi anh là Miến trộn bởi đó là món nó và anh hay đi cùng mấy sư tỷ và đại ca  đi thưởng thức thay cơm trưa. Anh iu của nó giản dị, chân thành và rất kín tiếng mãi sau này nó mới khám phá ra những gì phía sau anh iu nó che dấu , cũng có chút tâm hồn đồng điệu giống nó, cũng chơi hết mình và sống nhiệt tình. Thêm một cái đặc biệt nữa là anh iu của nó cùng rất thích rươu... thích ngồi nhâm nhi rượu.. thích bàn luận về thơ ,về những người bạn thơ mà nó và anh cùng có , thi thoảng là những chuyện về kinh doanhcủa anh nó cũng rất thích nghe, cũng học được khá nhiều điều từ những gì anh kể. Nó nhớ có lần nó và anh cùng ngồi nhậu vô tình anh hỏi :
            - Sao em không gọi anh là ANH YÊU mà lại là ANH IU thôi, anh không chịu vậy đâu - có lý do gì khác không? Anh cười trêu ghẹo nó
            - Hông gọi anh là anh Yêu được bởi vì list friend trong điện thoại của em sắp đặt trước rồi , em có anh Yêu 1 không thể thay thế mà lại không muốn anh đứng sau ai nên đặt riêng cho anh một nick đẹp vậy mà.. nghe iu thía còn gìê - nó nhăn mũi cười
            Và từ đó đến sau này nó mãi gọi anh là anh iu. Nó nhớ lần đầu nó gặp anh trên Net, anh gửi mail làm quen muốn tham gia CLB nó đang gây dựng, những lời trong mail rất đĩnh đạc, tự giới thiệu là giám đốc điều hành một công ty, tiếp nhận thông tin của anh nó cởi mở vô cùng, cởi mở động viên anh đến oflline động viên anh tự tin tham gia và nó nhớ hồi đó nó như ngọn nến cháy hết mình chỉ vì 3 chữ CÂU LẠC BỘ. Điều đáng ngạc nhiên hơn sau này anh mới kể anh biết về CLB lâu rồi nhưng chỉ khi vào web site của CLB anh vô tình đọc được bài nó viết, thấy nó năng nổ, nhiệt huyết và vô cùng lãng mạn trong box chuyện tình nó viết hằng đêm đã khiến anh hứng thú contact ngay sau đó.
            Một thời gian sau khi quen biết nó lập hội nhóm ngay trong đó có anh iu, đại ca, và mấy sư tỷ vui tính suốt ngày tụ tập thơ ca hò vè nhậu nhẹt điển hình là chuyến go to HCMcity của bốn anh em tụi nó đã làm náo loạn SG trong ba đêm đáng nhớ...
            Sau chuyến đi về mọi người bận rộn hơn, ít còn thời gian gần gũi nhậu nhẹt hay gặp gỡ cafe cafáo nhưng thi thoảng anh iu và nó vẫn gặp nhau trên nét..  công việc tưởng chừng cứ bận rộn suốt như thế thì anh em nó tan tác mất thôi , nhưng không mọiviệc lại thay đổi đến bất ngờ sau một vài sự kiện xảy ra trong nhóm hội của anh em nó và điều đó đã làm thay đổi tất cả.. nó có thêm một người thực sự hiểu nó. Lần đầu tiên nó và anh ngồi tâm sự theo đúng nghĩa của từ tâm sự. Mọi lần nó và anh cũng có những giây phút tâm sự nhưng thực chất đó mới chỉ dừng ở hai từ chia sẻ và cảm thông còn lần này thì khác tâm sự đúng nghĩa theo hai chiều nó nói anh nghe và anh nói nó nghe chứ không giống như những lần trước chỉ mình nó nói...
            Nó và anh đã ngầm có sự thống nhất cứ gọi trước 5h30 pm thì nhậu vô tư nhưng hôm nào muốn nhậu mà gọi sau 5h30 thì chỉ nghe chuông đổ chứ đừng mong nhấc máy , giao ước của anh em tụi nó là vậy. Và hôm đó 5h00 anh nhắn tới :
            - Anh thèm rượu ốc quá , đi nhé ! - mấy dòng chữ ngắn gọn của anh hiện lên
            - me too, ở đâu anh? - nó nhắn còn ngắn hơn
            vậy là địa điểm đã sẵn sàng và thời gian phóng tới đó vào cái giờ tan tầm này quả là cực hình, nhưng hôm nay trong đầu nó đang bị oánh nhau lộn tung, bí mật lớn nhỏ cứ muốn xổ lồng bay ra nó không kìm lại được... muốn có ai đó để talk để chia sẻ để cái đầu nó ổn định hơn và thật trùng lặp anh cũng muốn chia sẻ... lần đầu tiên anh nó với nó như vậy.. Hai cái đầu chụm vào nhau với một đĩa ốc luộc , ốc xào, sò nướng cùng một chai vokca nhỏ kèm hai cái ly.. mùi rượu ốc thơm lừng cuốn theo những dòng suy tư trăn trở , những bí mật dần hé lộ và những niềm vui được nhân lên nhiều hơn... ngoài sức tưởng tượng của nó..
            - Này anh , sao anh không yêu em luôn cho rồi nhỉ - nó cười trêu ghẹo
            - Thì anh vẫn iu em đấy thôi , em iu - anh phá lên cười
            uhm vậy đó... anh vẫn "iu" nó cũng như nó vẫn "iu" anh nhưng cái động từ kia chẳng thể và chẳng bao giờ được chia đúng ngôi hay được viết đúng chữ và đúng nghĩa nhất bởi nó hiểu anh cần gì và anh cũng hiểu nó cần gì ở anh , nó có thể kể cho anh cảm giác nó yêu một ai đó cũng như nó có thể im lặng nghe anh nói về những mối tình của anh những vấn đề anh gặp phải..... Và rồi bí mật của anh em nó dần dần được bộc lộ mà chỉ hai anh em nó biết mà thôi...
            Nhớ có lần nó đưa anh đọc một câu chuyện nó viết về chính nó  và thú vị khi thấy anh ngơ ngác hỏi :
            -Anh đọc xong rồi,anh hiểu câu chuyện này,em nghĩ ra câu chuyện hay thật,em giỏi đấy- anh cười nhắn lại
            - Ối trời...chuyện thiệt của em đó ,đâu cứ nói bịa là bịa đc  - nó thốt lên
            - Anh ko tin nó hoàn toàn là thật,em viết chuyện tốt đấy - Anh typing trả lời
            Được rồi, khi nào rảnh em kể anh nghe,giờ anh coi như chuyện em viết cũng đc, nhất định một hôm nào đó, nhất định thế.... - Nó ương bướng viết trả  
            - nhưnganh vẫn thấy sao đó... chuyện này của em thì anh ko tin,chẳng lẽ anh hiểu em ko đúng ư ?- Anh cố cãi
            Nó không nói gì lẳng lặng out ra khỏi YH trước khi out kịp để lại đường link trang nhà của nó tại vnthuquan. Sáng hôm sau nó bất ngờ nhận được messengers của anh
             
            [sm=blowing%20kisses.gif] x 100 cái, anh hôm qua đã đọc hết Mai Hoa Sơn Trang của em rồi ? anh âu yếm gửi tin nhắn đáng iu
            - có phải vì thế mà hôm nay anh bù đắp = ngần ấy nụ hun hông ?? nó ngang bướng đáp lại
            - không, bình thường anh vẫn hun đủ từng đó - anh  vẫn từ tốn trả lời
            - vậy sao nè? hay anh vẫn nghĩ câu chuyện em nói hôm qua là chuyện đùa - nó trả miếng
            - anh hiểu em rồi? đúng là anh hiểu em,cũng như trong mỗi còn người vẫn còn những góc khuất ko phải dễ dàng nhận ra, nhưng quan trọng là mình suy nghĩ đến nhau, quan tâm với nhau là được. Và hơn nữa tôn trọng những góc khuất, nơi riêng tư như vậy, và bây giờ anh hiểu em thêm một bậc nữa thêm một góc khuất nữa của em.. - Anh vỗ về nó
            - cái bậc đó có khác xưa ko? đừng khác nhé anh?  Con bé nũng nịu
            - không khác, đương nhiên là không khác mà , anh đã hiểu thêm về em qua từng dòng tự sự, cũng hơi có một chút bất ngờ khi tiếp nhận thêm cái góc khuất này,nhưng vui nhiều hơn vì em đã tâm sự và chia sẻ cùng anh - anh nhẹ nhàng với nó
            Lúc nào anh cũng thế , rất điềm đạm chứ chẳng như nó, hiếu thắng, ngang bướng và vô cùng bảo thủ :
            - tại mọi người nghĩ em con nít thôi ,có khi nào mún nghe em thổ lộ đâu - nó pha chút hơn dỗi
            - ko phải là nghĩ em con nít,nhưng ko nghĩ em như thế,bởi vậy anh mới nói là anh thêm hiểu về em, về cái cuộc sống phức tạp này,ko thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được con người, cũng như bản chất của sự việc như vẻ bề ngoài của em được  một cô bé con lúc nào cũng tỏ vẻ nhí nhảnh funny- anh trêu nó
            Nó muốn nói nhiều lắm với anh rằng thực ra ngay từ đầu nó đã hiểu con người anh rồi,anh là người biết lắng nghe và dễ đồng cảm, đã nhiều lần nó nghĩ đến hôm nào đó sẽ chia sẻ với anh nhiều hơn bởi nó nhận thấy anh là 1 người bạn thầm lặng có thể nghe nó nói bất cứ điều gì. Cho đến bây giờ anh vẫn vậy, vẫn thi thoảng call cho nó để nghe nó nói để thấy ít ra còn có nó hiểu anh  cũng như nó vậy , nó đánh đổi tất cả để có được một người bạn như anh, một người có thể giữ chià khóa bí mật trong lòng nó để cái đầu nó khỏi nổ tung để nó có một chỗ dựa mà tính ra nó có rất nhiều chỗ dựa tinh thần vững chắc nhưng tại với bản tính tham lam vốn có nó cứ giữ khư khư chẳng buông rời cái nào...nó tham lam ích kỷ là  vậy nhưng sao chẳng ai trách cứ nó nhỉ.. phải chăng cứ thảnh thơi sống thật với mình thì mình được nhiều hơn những gì mình mất ư.. nó chẳng biết nữa nó không ảo tưởng và nó  tôn trọng những tình bạn khác giới thuần khiết luôn luôn như là một thứ vô cùng quý giá ... mãi như vậy anh iu nhé ! [sm=secret.gif]
             
             
             
             
             
            #96
              nguoitoithuong 05.01.2009 10:00:48 (permalink)
              Tất niên cuối năm
               
              Hà nội ngày cuối năm
              Mời bà con đến thăm
              Quán thơ say nho nhỏ
              Đường về hiu hút gió

              Ngõ nhỏ khó vào thăm
              Điều kiện còn khó khăn
              Mong năm sau sẽ khác
              Chủ quán đà thoái thác

              Bỏ bê trễ quán say
              Mong năm mới đổi thay
              Quán đông vui người đến
              Quán say tình thơ hẹn

              Ngày tất niên cuối năm
              Khách nhậu vô rầm rầm
              Xả cái xui năm cũ
              Năm mới thắng lợi thu

              Gấp năm lần năm ngoái
              Năm trước mất mùa khoai
              Năm nay mong mùa lúa
              Bởi rượu  làm từ lúa

              Nên giá sẽ rẻ hơn
              Anh em nhậu khỏi buồn
              Vì giá tăng lên xuống
              Đến quán khỏi nhậu suông

              Rượu tràn đầy trong hũ
              Tiền chủ quán hổng thu
              Bởi chào mừng năm mới
              Nào hãy cùng tới thôi

              Ta xả xui đi chứ...!
              #97
                hoangau 08.01.2009 13:26:44 (permalink)
                Ơi Mai Hoa trang chủ
                Rượu còn hũ nào không?
                Giờ sắp hết mùa đông
                Nhưng trời còn lạnh lắm.

                Thi thoảng vài tia nắng
                Có đủ để má hồng
                Có đủ để ... môi cong
                (Môi ... nhậu và... nhõng nhẽo ).

                Đường sơn trang lắt léo
                Vào rồi hổng muốn ra
                Lại có rượu làm quà
                Ai dại gì không tới  .

                #98
                  nguoitoithuong 10.01.2009 13:50:06 (permalink)
                  A ! tỷ tỷ mới tới
                  Muội mời tỷ vô trong
                  Tỷ ơi mời vô phòng
                  Ngồi trong này cho ấm
                   
                  Bên ngoài trời lâm râm
                  Nhưng cũng đủ lạnh giá
                  Tỷ ơi! đợi muội nhá
                  Muội mang trà lên ngay
                   
                  Ngày rằm muội ăn chay
                  Nên hổng mời rượu được 
                  Thôi tỷ dùng tạm nước
                  Rồi bữa khác tới đây
                   
                  Mụi đãi tỷ nhậu say
                  Rồi cùng ngồi thủ thỉ  
                  Ngày cuối năm hoan hỉ
                  Tỷ thu được nhìu hông
                   
                  Đủ tiền mua phấn hồng
                  Tô hồng hồng đôi má
                  (Thưởng )Tháng 13 thích nhá
                  Tha hồ mua sắm thôi
                   
                  Mới bữa trước hôm rồi
                  Muội mua về một đống
                  Nào là phấn má hồng
                  Nào là son tô môi
                   
                  Make up lên rạng ngời
                  Hứng khởi đi chợ Tết
                  Ra đường trai theo miết
                  Tắc nghẽn cả giao thông
                   
                  Tỷ ơi tỷ thấy không
                  Xuân đang về trước ngõ...!
                  #99
                    hoangau 06.03.2009 23:28:10 (permalink)

                    Trích đoạn: nguoitoithuong

                    ...
                     
                    Tỷ ơi tỷ thấy không
                    Xuân đang về trước ngõ...!



                    Đã quá lâu rồi đó
                    Muội không về sơn trang
                    Đã hết mùa mai vàng
                    Sắp mùa hoa xoan nở.

                    Sơn trang um tùm cỏ
                    Rượu chẳng có hũ nào
                    Khách đến biết làm sao
                    Đành quay ra lủi thủi.

                    Chắc muội bận túi bụi
                    Với phấn má, son môi
                    Với những buổi đi chơi
                    Zai theo, xua không hết.

                    Hẹn nhau từ hôm Tết
                    Đến giờ vẫn ... im re.
                    Muội "đền bù" đi nhe
                    Không đền là tỷ ... khóc !

                    Hic hic



                    nguoitoithuong 09.03.2009 13:36:33 (permalink)

                    Trích đoạn: hoangau


                    Trích đoạn: nguoitoithuong

                    ...
                     
                    Tỷ ơi tỷ thấy không
                    Xuân đang về trước ngõ...!



                    Đã quá lâu rồi đó
                    Muội không về sơn trang
                    Đã hết mùa mai vàng
                    Sắp mùa hoa xoan nở.

                    Sơn trang um tùm cỏ
                    Rượu chẳng có hũ nào
                    Khách đến biết làm sao
                    Đành quay ra lủi thủi.

                    Chắc muội bận túi bụi
                    Với phấn má, son môi
                    Với những buổi đi chơi
                    Zai theo, xua không hết.

                    Hẹn nhau từ hôm Tết
                    Đến giờ vẫn ... im re.
                    Muội "đền bù" đi nhe
                    Không đền là tỷ ... khóc !

                    Hic hic




                     
                    Tỷ ơi đời khó nhọc
                    Nên muội phải bon chen
                    Tất bật lúc sáng đèn
                    Chiều về xâm xẩm tối

                    Đâu phải có vậy thôi 
                    Công việc cứ rối bời 
                    Chưa tìm ra lối thoát
                    Vào Đà Nẵng công tác

                    Lại tới Hải phòng ngồi
                    Nghe cứ tưởng thảnh thơi
                    Nhưng mà bận cực đó
                    Thị trường giờ vốn....khó !

                    Muội cứ phải chạy theo
                    Thời gian trôi vèo vèo
                    Leo thêm vài tháng nữa
                    Rồi những gì muội hứa

                    Muội trả đủ vốn mà
                    Tỷ ơi! đừng có la
                    Tội nghiệp muội lắm lắm
                    Đợi hè về nắng ấm 

                    Muội với tỷ dạo chơi
                    Và khi đó thảnh thơi
                    Ta tha hồ du hí
                    Giờ muội bận một tí
                     
                    Trả lời rồi đi ngay
                    Muội mong tỷ hàng ngày
                    Ngó sơn trang muội với
                    Có gì hay..í ới
                     
                    Tỷ cứ nhắn muội nha
                    Khi rảnh muội về nhà
                    Trả lời ngay lập tức
                     
                     
                    nguoitoithuong 12.03.2009 14:16:26 (permalink)
                    Đoản văn cho bạn... 
                     
                     
                    1. Khi chưa quen bạn, nó là con bé nghịch ngợm và nam tính với những sở thích kỳ cục chẳng giống bất kỳ đứa con gái cùng tuổi nào, bắt đầu từ cách ăn mặc cho đến sở thích đều giống hệt một thằng con trai ngổ ngáo. Vào năm cấp 3 nó vẫn vậy, mẹ chẳng bao giờ thấy bất kỳ cái váy hay bộ áo điệu đà nào trong tủ quần áo của nó cả, mà thay vào đó chỉ duy nhất là bộ sưu tập quần jean áo phông hoặc sơ mi, mùa hè thì sooc và áo phông là những thứ nó ưa mặc nhất bởi sự tiện lợi, mát mẻ và thoải mái khi chơi các môn thể thao. Dưới sân trường nó luôn là gương mặt tiêu biểu để đám con trai vây quanh và thách đố tài năng với môn thể thao họ nhà " Cầu " điển hình là môn Cầu mây - đó một trong những sở trường, sở đoản của nó. Với bản tính như vậy cho nên nó chỉ giỏi các môn tự nhiên và ghét nhất các môn xã hội đặc biệt là môn Văn, nó không thể tiếp thu nổi một tiết học văn của thầy chủ nhiệm mặc dù thầy ưu ái nó nhất, thường xuyên kèm cặp nó bằng những bài văn mẫu có sẵn nhưng tâm hồn nó lúc đó sao mà khô cằn đến thế không thể tiếp thu, cảm nhận nổi. Hàng ngày sau giờ học nó thích cùng đám con trai túm tụm trên sân trường mải mê qua những pha cầu ngoạn mục, những tiếng la hét cổ vũ cùng nó bay theo quả Cầu mây và trong đám đông la ó không ngớt đó có bạn.
                    2. Khi chưa biết nó, bạn là cô gái chăm chỉ học hành, gia đình giàu có nhưng không kiêu sa. Bạn theo gia đình chuyển ra Hà Nội sau nhiều năm sinh sống tại quê nhà. Cha bạn làm quan chức ở Hà Nội khá giả đã đưa cả gia đình chuyển về Hà Nội sinh sống. Bạn vốn nhút nhát, hiền lành thì càng nhút nhát hơn khi chuyển đến trường nó. Nó nghịch ngợm bao nhiêu, bạn hiền lành bấy nhiêu, nó nhí nhảnh hoạt bát, bạn lầm lì ít nói, bởi bạn thiếu tự tin, mặc cảm và tự ti về vẻ bề ngoài không xinh xắn. Bạn cô lập với mọi người,còn nó thì cởi mở với những ai nó gặp và tiếp xúc. Nhớ lần đó trên sân trường bạn ngồi đọc sách trong khi nó đang mải mê với những trái cầu, vì mải đón những pha cầu hay mà nó xoạc người ngã nhào trước mặt bạn, nó xước xát , trầy trụa với cẳng tay tím bầm, bạn lại gần đưa nó khăn lau, rồi từ đó bạn và nó thân nhau. Hàng ngày nó nhỉ nhảnh bên bạn, bạn vui vẻ cởi mở hơn khi tiếp xúc với nó. Nó giúp bạn giải những bài toán khó, bạn giúp nó học môn Văn chán ngắt, nó dạy bạn các môn thể thao và cứ thế tình bạn của nó khăng khít như vậy cho đến hết những năm tháng hai đứa học dưới mái nhà trường.  
                    3. Nó cứ bên bạn và thao thao kể cho bạn nghe về những anh chàng trong lớp đại học, bạn hứng thú nghe và ao ước chỉ được một chút duyên thầm, một chút ngoại hình và một chút khiếu hài hước nhí nhảnh của nó. Bạn ao ước có 1 anh chàng bạch mã luôn kề bên bạn và rồi bạn tìm được 1 anh chàng yêu bạn. Nó vui mừng và cùng bạn chia sẻ niềm vui đó… Nhưng rồi chẳng bao lâu nó phát hiện ra anh chàng bạch mã của bạn là một tên họ sở đội lốt thư sinh, một tên du côn du đãng đã từng có một hồ sơ không sạch sẽ trong trại cải tạo … Nó buồn và không biết nói sao cho bạn hiểu, không biết nên nói thật điều đó cho ban hay không bởi nó thấy gương mặt bạn tràn trề hạnh phúc và vui vẻ bên gã đó …
                    Và rồi đến một hôm nó đã kể hết cho bạn nghe … bạn không nói gì chỉ im lặng và từ đó bạn lầm lũi hơn, nó vẫn ở bên chia sẻ cho đến ngày nó thấy thất vọng khi biết bạn không thể dứt khỏi gã họ sở kia chỉ vì đó là mối tình đầu tiên của bạn… nó can ngăn, gia đình bạn ngăn cấm nhưng mọi thứ đều vô ích .. nó đành để bạn tự chọn con đường bạn sẽ đi mặc dù con đường đó nó đã vẽ cho bạn thấy những hố sâu nguy hiểm ….Nó bất lực không còn cách nào khác …là cứ dõi theo những bước bạn đi .
                    4. Gia đình bạn mai mối cho bạn một anh chàng thư sinh ngoại tỉnh, ba mẹ bạn chọn anh ta và ép bạn theo mối tơ duyên mà hai cụ đã dàn dựng. Họ chuẩn bị chu đáo từ công ăn việc làm của anh chàng kia khi lấy được bạn, gia đình nhà anh ta được xây dựng lại từ tiền của cha mẹ bạn gửi cho, và thêm một ngôi nhà đẹp đẽ tại Hà nội mà hai cụ cho hai vợ chồng bạn với đầy đủ tiện nghi khiến bất cứ anh chàng nào cũng phải ao ước. Anh chàng được chọn làm rể của nhà bạn là một người hiền lành, thương yêu bạn, không đua đòi,  và có nề nếp gia phong . Đó là một mẫu người chồng lý tưởng  theo những gì nó nhìn nhận.
                    5. Bạn không thể phản đối cuộc hôn nhân đó, chấp nhận và ràng buộc hai mối quan hệ cho đến khi người tình của bạn bị đưa vào trại cai nghiện bạn mới thực sự trở về với chính cuộc sống thực của bạn. Mấy tháng sau bạn báo cho nó hai tin vui: Tin thứ nhất bạn khoe rằng bạn và chồng đã thực sự hiểu nhau , bạn không còn chút tình cảm nào vương vấn của mối tình đầu . Tin vui thứ hai bạn báo bạn có tin mừng và hai vợ chồng bạn đang chờ chào đón đứa con đầu lòng. Nó nhận được tin bạn chia sẻ mà vui mừng như của chính mình có được hạnh phúc đó. Niềm vui chẳng được bao lâu nó lại nhận được một tin hết sức bất ngờ từ bạn qua một tin nhắn gửi cho nó :
                    - Bạn ơi ! mình muốn chết quá … mình cần bạn lắm .. bạn đến nhé !
                    Nó vội vàng bỏ dở công việc lao đến nhà bạn, căn nhà khang trang nhưng vắng vẻ , cái không khí âm u trong nhà khiến nó ngạt thở. Cuối cùng nó cũng thấy bạn đang ủ rũ trong phòng ngủ, ánh đèn lờ mờ, mọi thứ bừa bãi, cứ như vừa xảy ra một vụ động đất tại đây hoặc ít nhất hình như cũng là một vụ cãi vã, đập phá vừa xảy ra thì phải …
                    Sau mấy phút hoàn hồn, con bé ngồi xuống hỏi chuyện bạn thân của mình, nó muốn biết chuyện gì đã và đang xảy ra…
                    - Hết tất cả rồi bạn ơi, mình chẳng còn gì nữa … tại mình cả , mình ân hận lắm bạn ơi , giá như mình nghe lời bạn khuyên thì không đến nông nỗi này …
                    Từng lời bạn kể như những mũi dao khía vào lòng nó, bạn vật vã, điên loạn lúc khóc, lúc cười kể lại toàn bộ câu chuyện cho nó nghe. Mọi chuyện sáng tỏ nhưng thật đau lòng, chỉ vì mối tình đầu u mê, mê muội bạn đã trao thân cho người tình để rồi nhiễm một căn bệnh chết người, đau đơn hơn là đến bây gìơ, khi bạn đang mang đứa con của người chồng đáng thương đã được hơn 8 tháng, đã sắp đến khi bé chào đời bạn mới biết mình mang mầm bệnh chết người kia. Nghe bạn kể mà con bé xót xa, nó không biết phải nói gì với bạn nó nữa, cứ nhìn bạn đau đớn dằn vặt và điên loạn nó càng rối trí … Nó không biết lúc đó mọi người vào hoàn cảnh nó sẽ làm gì ? sẽ xử sự ra sao? vỗ về an ủi thế nào đây, hất hủi, tránh xa, hay  bỏ mặc ???
                    Nó im lặng nghe bạn nói, nó dường như không tin vào mắt mình, một người bạn mà nó đã thân trở lên điên loạn .. Nó thương … thương đứa con trong bụng bạn, bé con có tội gì đâu khi mà việc làm sai của mẹ khiến bé không được chào đời.., nó thương người chồng của bạn, anh ta có tội gì đâu khi biết chuyện cũng sốc quá bỏ đi, nó thương cha mẹ bạn vì hai cụ quá kỳ vọng vào cô con gái rượu, nó thương gia đình chồng bạn vì họ chân chất thật thà, nếu như giờ bạn lây căn bệnh chết người đó cho con trai họ thì họ sẽ nghĩ gì về bạn, nhân cách đạo đức gìơ còn gì nữa không? sự hổ thẹn của cha mẹ bạn với họ hàng, với thông gia, với  làng xóm sẽ thế nào … nó nghĩ ra hàng nghìn thứ đủ để bạn không tìm ra lý do để tự mình tìm đến cái chết … Nó đã nói và phân tích cho bạn hiểu nhiều thứ, tất cả lỗi lầm của bạn làm bạn phải gánh chịu nhưng sự chịu đựng đó không hề có một mình bởi còn có nó đứng kế bên gánh vác cho bạn mà. Nó không biết sao lúc đó nó có thể tự tin nói đến thế, cứ thao thao nói với 1 triết lý hết sức đơn giản :
                    - Thà sống hạnh phúc trong 5 năm hay 10 năm còn hơn sống trầy trụa lay lắt mà không mang lại cho người thân mình niềm vui.. Bạn hãy tin vào đứa con, hãy tin chồng bạn, mình nghĩ anh ấy sẽ hiểu và thông cảm với bạn rất nhiều.
                    Nó củng cố tinh thần bạn, sốc bạn lên, vỗ về và cho bạn một niềm tin luôn có nó ở bên. Nó vạch ra một kế hoạch cho bạn để bạn hoà nhập với mọi người, để mọi người thân không hề biết bạn đang bị làm sao, họ không nên biết những điều đó vì nó không muốn ai xa lánh hay đối xử với bạn như một con bệnh…Cả kế hoạch dự kiến bạn sẽ sinh và sinh bé ra sao … tất cả đều có sự giúp đỡ của nó ..để bạn an tâm .
                    Chẳng biết tại sao nó lại có thể làm nhà thuyết giáo giỏi đến vậy, nó tìm hiểu thông tin về căn bệnh chết người, nó đến các trung tâm tư vấn để nghe và hiểu nguyên lý lây lan của bệnh, cách phòng trừ và các loại thuốc chữa trị. Đầu tiên là phải củng cố tinh thần bệnh nhân, nó cố gắng làm bằng mọi cách, nó đưa bạn tiếp xúc với những người cùng cảnh ngộ, với những tư vấn viên nhiệt tình, nó cần cho bạn hiểu rõ về căn bệnh chết người đó. Tiếp đến nó phải làm cầu nối với chồng bạn, giúp anh hiểu và bắt tay vào cùng với nó, vì chỉ có anh mới là nguồn an ủi bạn đứng lên chống chọi với tất cả:  bệnh tật, dư luận.... Nó hứa sẽ ở bên cả hai trong những giai đoạn khó khăn này .
                    Tinh thần quyết định tất cả, quả đúng như vậy cô bạn của nó mới chỉ ở giai đoạn đầu , mọi thứ chưa có gì là ghê gớm cả, nếu cứ giữ cho mình thanh thản, ăn uống đầy đủ , ít suy nghĩ thì sức đề kháng sẽ vẫn hoạt động tốt, đặc biệt phải giữ cho mình không bị ốm, hay cảm cúm. Nó cứ ở bên động viên hai vợ chồng bạn cho đến ngày bạn sinh. Một ngày không mấy suôn sẻ ….
                    Mọi người cứ xa xả nói về việc tránh kỳ thị hay việc giang rộng cánh tay với những người nhiễm H nhưng mọi thứ đó chỉ là chót lưỡi đầu môi, ít ai có thể làm được điều đó. Và bệnh viện cũng là một trong những nơi như vậy, thoạt đầu các tranh ảnh, áp phíc đều giang rộng tấm lòng nhân ái nhưng lòng người thì chẳng được như vậy.. hạn hẹp làm sao !
                    Nó đưa bạn vào nhà hộ sinh, ngay cảm giác đầu tiên nó đã thấy rõ sự kỳ thị đáng kể, bạn bị cách ly một phòng riêng, cứ bị nằm chờ ở đó mất nửa ngày.. nó thấy thật đau xót..cực chẳng đã nó đến thẳng phòng gặp bác sĩ và đặt thẳng vấn đề mong bác sĩ hợp tác và giữ kín, nó thuê y tá riêng thuê phòng riêng và mọi thứ đều riêng biệt để khi người nhà của bạn vào thăm họ không bị sốc, và không biết bạn nằm ở phòng dành cho bệnh nhân nhiễm H.
                    Nó dàn sếp để bạn sinh đẻ trong điều kiện hết sức bình thường, bé con chào đời được tiêm nhiễm ngay lập tức, bác sĩ trưởng khoa phải giúp bạn hoàn thành việc giải thích với gia đình, với cách chăm sóc, theo dõi bé tại viện 1 tuần. Nó và chồng bạn thay nhau ở bên để gia đình khỏi nghi ngờ bất cứ điều gì, bé con chào đời kháu khỉnh đáng yêu và thật may mắn cháu không hề bị sao cả, hoàn toàn khoẻ mạnh …đó là điều nó và vợ chồng bạn cảm thấy vui nhất… bởi đó chính là niềm tin để bạn sống tốt, sống vui và khoẻ mạnh cho đến nay .
                    6. Cũng thật kỳ lạ, bởi nó là người khó có thể giữ bí mật lâu đến vậy, thế mà lần này nó đã mang bí mật của bạn cho đến nay khi mà bạn đã và đang cũng gia đình sống hạnh phúc, và thiên thần may mắn nhỏ bé của bạn đã được gần 5 tuổi, xinh xắn đáng yêu luôn là nguồn động viên bạn tiếp tục sống và chống chọi với căn bệnh quái ác kia .. Nó vẫn ở bên cầu chúc cho bạn và gia đình luôn hạnh phúc … bởi hạnh phúc giản đơn chỉ có vậy, hạnh phúc dài hay ngắn là do chính mình nuôi dưỡng và nắm giữ phải không bạn ?
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2009 14:31:03 bởi nguoitoithuong >
                    nguoitoithuong 18.03.2009 11:23:41 (permalink)
                    Tản mạn tháng ba ...
                     
                     
                    Tháng ba là tháng của riêng em, anh nhỉ!

                    Không phải chỉ vì tháng ba là tháng đẹp nhất trong năm đâu… này nhé, tháng ba là tháng em được sinh ra, là tháng mà cây cối đâm trồi nảy lộc, cũng là tháng mà những người phụ nữ được tôn vinh và cả người phụ nữ anh yêu cũng được tôn vinh nữa đấy. Tháng ba là tháng mà anh sẽ không bao giờ được quên đâu anh yêu nhé, bởi tháng ba gắn liền với mọi tình cảm của chúng mình, là tháng anh thể hiện tình yêu em nhiều nhất. Rõ ràng một điều rằng em yêu tháng ba nhiều hơn hẳn cái ngày lễ tình yêu của tháng 2 đấy chỉ vì đó là tháng gắn nhiều kỷ niệm nhất của em với anh, và là tháng mà em không thể quên trong đời.
                    Ngày em sinh ra là một trong những ngày đầu tháng ba khi cái lạnh vẫn còn đeo đẳng, những hạt mưa phùn vẫn còn lất phất bay nếu tính theo lịch âm thì em sinh suýt soát ngày rằm tháng riêng đấy. Mẹ bảo : May quá, con bé nhà mình tránh được cái ngày rằm chứ không thì …sinh gái hôm rằm .. ghê gớm lắm thay …
                    Mà cũng may thật anh nhỉ, chứ nếu em sinh vào ngày rằm chắc em không "hiền lành" như vậy phải không anh? "Hiền" và đáng yêu nữa đấy, anh vẫn thường nói thế mà. Dù mẹ có nói sao anh vẫn cứ yêu, anh nói nếu em sinh hôm rằm anh cũng chẳng sợ đâu vì anh được sinh ra là trai mùng một cơ mà … Ấy vậy mà gái suýt soát hôm rằm vẫn bắt nạt được trai mùng một cơ đấy… ai bảo chứ …tất cả cũng tại ông thầy bói đấy thôi .. vớ vẩn thật,  bói toán kiểu gì không biết cứ khăng khăng nói chúng mình "tam hợp hoá ..tam tai", rồi cự tuyệt không chịu tác hợp cho đôi mình ..nhưng anh biết rồi đấy ..tính em ngang bướng lắm cơ, "càng cấm càng làm cho bằng được"... vì thế em tự mình cưỡng số trời để rồi cũng vào cái ngày lẻ, tháng lẻ, năm lẻ đó em quyết định cho hạnh phúc của em ..mà cũng hay thật, hạnh phúc của em có duyên với số lẻ mà tận cùng một chuỗi con số xấu xí, lẻ loi nhất ấy lại chính là con số 3 anh ạ… Và cũng chính vào tháng ba năm đó chúng mình có hạnh phúc trọn vẹn anh nhỉ!

                     Chưa bao giờ em viết cho anh …à mà không phải vậy, đã có lần em viết và gửi cho riêng anh nhưng lâu lắm rồi cái thủa em còn trẻ con ngây ngô với những dòng hờn dỗi vu vơ, chẳng rõ anh còn nhớ không? cái thủa em gọi anh bằng hai chữ thân thương “ Anh YÊU “ và quen miệng gọi anh cho đến giờ hai chữ đó vẫn không ai được dùng ngoài anh cả.
                    Anh yêu em theo cách của mình, bao bọc và chăm sóc em với một nguyên lý “ Thích là được! “ . Kỳ không khi em cứ nói thích gì là được thứ đó, anh chiều em quá mức đến nỗi em hư lúc nào không hay … tất cả cũng tại anh đấy !
                    Em thích đi đây đi đó, anh cho em tự do, anh cho em làm điều em muốn, và đôi khi anh dạy em nhưng điều hết sức nhỏ nhặt đến gìơ em vẫn còn nhớ, anh cho em niềm tin vào bản thân, và cả vào con người anh. Để mỗi khi em làm bất cứ điều gì em đều cân nhắc : ĐÚNG hay SAI ? Sống bản năng theo lý chí … thật không dễ chút nào !
                    nhưng chính vì thế em mới nhận thấy mình thay đổi và hoàn thiện hơn rất nhiều so với cái thủa ngây ngô, trẻ con… cái thủa mà em chỉ cần ai đó ở bên để níu giữ em, hướng cho em biết đi con đường thẳng, níu em khỏi những thói hư, để em luôn là chính em, cái thủa
                     em phải thốt lên :



                    Xin đừng làm chiếc bóng
                    Đứng bên lề đời tôi
                    Bởi cuộc tình đơn côi
                    Nên bóng kia tan biến
                     
                    Xin đừng làm chiếc bóng
                    Mải miết chạy theo tôi
                    Để khi tôi ngoảnh lại
                    Bóng tan biến mất rồi
                     
                    Xin đừng làm chiếc bóng
                    Che mát cuộc đời tôi
                    Bởi tôi cần ánh nắng
                    Hong cuộc tình thêm tươi
                     
                    Xin đừng làm chiếc bóng
                    Dật dờ bên cạnh tôi
                    Trong những đêm tôi ngủ
                    Bóng chẳng làm tôi vui
                     
                    Xin đừng làm chiếc bóng
                    Xin cám ơn tình người
                    Bởi tôi cần một thứ
                    Níu chân tôi giữa đời ..
                    - ThanhMai -
                    P/s: I need ur love! .
                     
                    Và cho đến bây giờ ngồi ngẫm lại em mới thấy mình đã thực sự trưởng thành, khi mà gần ba mươi cái tháng ba đã đi qua giờ em thấy ý nghĩa thực sự mình có hạnh phúc nhiều đến thế nào, chúng mình không ràng buộc nhau nhưng dường như những thủ tục ràng buộc bị thiếu kia lại gần như gắn kết chúng mình nhiều hơn những gì chúng mình có. Để anh có thể đánh bật các vệ tinh xung quanh em bằng một sợi dây vô hình nào đó và để đến gìơ em vẫn là cô bé tự do nhí nhảnh của anh.
                     
                    Anh sẽ là chiếc bóng
                    Chở che cuộc đời em
                    Mỗi khi em mệt mỏi
                    Anh cho em nụ cười
                     
                    Xin đừng khóc em ơi
                    Nhạt nhoà đôi dòng lệ
                    Nhìn em buồn như thế
                    Anh thấy lòng nhói đau
                     
                    Hãy xích lại gần nhau
                    Giang đôi tay trìu mến
                    Giả như em muốn thêm
                    Cứ ôm đừng ngại ngần
                     
                    Và cũng đừng phân vân
                    Nếu muốn hôn em nhé!
                    Anh sẽ không tránh né 
                    Khi em giận, em hờn
                     
                    Thoảng phút chốc cô đơn 
                    Là lúc em hờn dỗi
                    Yêu em tôi xin đổi
                    Kiếp bóng níu chân người !!
                    - Thanhmai -

                     
                    Tình yêu anh dành cho em thật đặc biệt, cám ơn anh nhiều lắm anh yêu! Em thật hạnh phúc vì biết mình sẽ còn rất nhiều cái tháng ba vui vẻ và ấm áp bên anh…anh yêu nhỉ!

                     
                    - Tháng ba 2009 -

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2009 19:45:26 bởi nguoitoithuong >
                    nguoitoithuong 17.04.2009 14:37:31 (permalink)
                     
                    Bỗng dưng muốn khóc....
                     
                     
                    Gần một tháng qua mọi thứ thay đổi nhiều, công việc nhiều hơn và đam mê công việc lại càng nhiệt huyết hơn. Thời gian rảnh rỗi giờ như là một thứ xa xỉ mà con bé không tài nào có được. Một ngày trôi nhanh hơn, thoáng chốc đã hết một tuần qua chỉ còn vài tuần nữa là thành quả của nó được đền bù xứng đáng, được nghỉ ngơi hợp lý và được hưởng những gì hạnh phúc nhất dành riêng cho nó. Hôm nay cô bạn người bạn gửi cho con bé 1 bài viết sưu tầm khá dài và cảm động.... đọc xong....bỗng dưng thấy lòng chùng xuống, những giọt nước mắt cứ theo nhau chảy ra... Một câu chuyện rất đời thường và cảm động hơn dưới con mắt của trẻ thơ.... Li dị chỉ là một trò chơi thôi ! Nó muốn chia sẻ với bạn bè câu chuyện này , cùng đọc và suy ngẫm khi cuộc đời cứ mãi trôi... trôi vô định !
                     
                     
                    Li dị - trò chơi
                    ( sưu tầm)

                    Dưới con mắt trẻ thơ, người lớn có những ''trò chơi'' vừa chán, vừa phức tạp. Chúng ghét những trò chơi ấy vì bỗng dưng cuộc sống chẳng giống thường ngày .

                    Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang, Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: "Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi".

                    Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: ''Chắc là để phơi quần áo đấy mà”.

                    Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang”.

                    Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.

                    Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: "Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ”. Bố cũng giải thích với Củ Hành: "Con lên lầu sống với bố”.

                    Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: “Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu”.

                    Củ Hành cũng khóc ti tỉ: "Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu".

                    Bố, một tay xách va li, một tay xốc Củ Hành: “Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay".

                    Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố.
                    Cà Rốt hét: “Để Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố".

                    Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: "Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu".

                    Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Củ Hành cũng khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối.
                    Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi!

                    Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào.

                    Cà Rốt hỏi: "Hôm nào cũng đi muộn thế?”.

                    Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: "Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy”. Cà Rốt lại hỏi: “Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?".

                    Củ Hành lắc đầu: "Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước".

                    Cà Rốt xịu mặt: “Chứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?".

                    Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: "À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng".

                    Cà Rốt bảo: "Bố thế là hư rồi".

                    Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.

                    Giờ ra chơi. Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể: “Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm".

                    Cà Rốt cũng khúc khích: "Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy".

                    Củ Hành xịu mặt: "Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?''.

                    Cà Rốt gí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: "Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả”.

                    Củ Hành hỏi: "Mẹ bảo thế à?

                    Cà Rốt gật đầu: "Ừ".

                    Củ Hành cáu: “Chán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị".

                    Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu...


                    Một hôm... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: “Hôm nay nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu?”.

                    Mẹ bảo: “Thôi, để tôi đưa cháu về luôn".

                    Củ Hành tròn mắt: “Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả?”.

                    Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.

                    Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.
                    Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn.

                    Con bé nhìn em một cách bao dung: “Chạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ”.

                    Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới: “Em thích chạy". Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: "Ôi ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào''.

                    Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: “Anh vào đi”.

                    Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường.

                    Mẹ bảo: “Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng".

                    Bố nói nhỏ: “Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ".

                    Mẹ lạnh lùng: "Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em”.

                    Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.

                    Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.

                    Hai vai bố như xệ hẳn xuống.

                    Bố nói mà không nhìn mẹ: “Sao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?".

                    Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê.


                    Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.

                    Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?

                    Chi không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.

                    Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị.

                    Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.

                    Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: “Đàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ bố mày ấy”.

                    Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp.

                    Chị biết rõ mình không thể lướt qua mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghỉ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư? Chị không chịu nổi.

                    Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục: “Em ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị, được không?".

                    Chị tàn nhẫn nhìn anh: “Không ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu”.

                    Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.

                    Ra tòa, anh bảo: "Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được".

                    Chị lạnh lùng đề nghị: "Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai".

                    Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.

                    Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.

                    Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh "gần nhà xa ngõ'' cho xem.

                    Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.

                    Cô bảo: "Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi”.
                    Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: "Mẹ có khỏe không? Tối mẹ có thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?".

                    Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.

                    Bố dặn: “Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé”. Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: Bố nhớ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau”.

                    Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã “bà cụ non" như thế rồi sao? Bố hối hận quá.

                    Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố. Gương mặt mẹ trắng trẻo ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ.

                    Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.

                    Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều.
                    Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
                    Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: “Sầu đời hả bạn? Để tôi uống cùng”. Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.

                    Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ.

                    Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế?

                    Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố?

                    Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao.

                    Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao.

                    Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?
                    Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?...

                    Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết.

                    Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đón Củ Hành.

                    Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?

                    Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.

                    Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bậm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.

                    Anh bảo: “Anh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì?”.

                    "Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vách như thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt.

                    Củ Hành bảo: “Con ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé".

                    “Đây là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa một nơi?".

                    "Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại. Ngày mai anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau”.

                    “Anh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi...".

                    Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm.

                    Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu.

                    Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình.

                    Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.

                    Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng.
                    Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: “Mẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả...".

                    Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành: "Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ Hành lại thèm...”.

                    Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức.

                    Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại.

                    Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi lại lại trên lầu.

                    Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc...

                    Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức.

                    Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
                    Nhìn đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: “Ghen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khỏe tồi tệ lắm ...".
                    Chị gắt: “Mẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa”.

                    Mẹ dỗi: “Vâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu".

                    Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu... nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
                    Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ.Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.

                    Anh lặng lẽ nhìn chị.

                    Câu hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: “Em còn yêu anh không? Em thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em...”.

                    Nước mắt nhòa nhạt, nghẹn cứng trong lòng ngực, chị nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.

                    Ở nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.

                    Củ Hành bảo: "Hôm nay bố lại quên đón em rồi”. Cà Rốt cười: “Thì về với mẹ và chị. Càng sướng”. Củ Hành lại bảo: "Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón chị muộn thế?”. Cà Rốt tròn xoe mắt: “Ừ nhỉ".
                    Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn xe loang loáng rọi vào.

                    Củ Hành reo: ''Bố đến rồi”.

                    Cà Rốt cũng reo: "Mẹ đến rồi".

                    Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ".

                    Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"...
                    nguoitoithuong 28.05.2009 14:15:11 (permalink)
                    F5
                     

                    Dạo này công việc ngập bù đầu, con bé chẳng còn thời gian thảnh thơi về trang nhà ngồi vu vơ, viết lách nữa. Nó bỏ rơi Mai Hoa Sơn Trang của nó một cách thờ ơ, trang nhà lạnh lẽo và đầy u ám mặc dù cái gam chữ đỏ tím kia đã cố tạo lại cảm giác ấm cúng cho những du khách lạ lạc bước vô thăm.
                    Hôm nay trở về trang nhà không biết phải viết gì? nó cũng không biết nên viết gì và đặt tiêu đề gì cho bài viết... vu vơ thế nào mấy ngón tay lại nhảy múa lên bàn phím kích đại chữ F5. Phải rồi F5... phải viết gì đó.. ít ra cũng phải là cái gì đó to tát tựa như là F5 chứ nhỉ ! trên bàn phím F5 thể hiện cho cái gì hẳn ai cũng biết... vậy đó tiêu đề của nó hôm nay sẽ là F5 lại những gì trong MHST để MHST của nó đón những gì mới mẻ chào mừng ngày nó trở lại, cũng như việc tiếp thêm tinh thần cho bản thân nó để nó tiếp tục sự nghiệp đam mê của mình.
                    Lâu lắm mới quay trở lại thế giới ảo, cái thế giới online đầy huyền bí, nó gặp lại những người bạn hết sức thân thiết.. hai người bạn hôm nay cho nó những cảm hứng để nó quay về đây viết vài dòng ngắn ngủi rồi lại tung tẩy, tất bật từ giã lên đường...
                    Người bạn đầu tiên nó gặp hôm nay chính là người mà nó rất quý mến, luôn đồng hành giúp nó giữ chìa khoá bí mật của nó, anh và nó hay tâm sự, hay nhậu nhẹt và anh hay giúp nó tháo gỡ những vướng mắc của công việc... người mà nó luôn ưu ái dành cho biệt hiệu là anh iu. Vì công việc, vì tất cả mọi thứ trong thời gian qua anh iu đã tạm xa nó để làm chuyến viễn du sang một đất nước khác cách nó cũng khá xa xa.... Thời gian anh xa nó là khoảng thời gian có nhiều biến đổi trong công việc của nó, nó độc lập và trưởng thành hơn rất nhiều nhưng đây cũng là lúc nó cần anh nhiều hơn, nó cần những lời khuyên của anh biết bao, bởi đây là thời gian khó khăn nhất đối với nó ... Tại sao những lúc nó cần ai đó ở bên để cho nó chỗ dựa thì ngoảnh đi ngoảnh lại nó chẳng thấy bóng ai hầu như không còn ai để nó bấu víu , dựa dẫm và than thở,…

                     
                    “....không còn ai…tôi đi một mình …”
                     
                    cái điệp khúc trong bài hát “ không còn ai “ cứ văng vẳng trong đầu nó ....ngẫm ra.. có lẽ phải chăng do cái số "canh cô mậu quả" của nó cho nên nó mới mãi cô độc một mình ? Phải chăng là vậy ?

                    Người bạn thứ hai hôm nay nó gặp trên net lại chính là anh chim yến, người luôn cho nó những hứng khởi của sự nghiếp viết lách, chẳng hiểu sao nó không bao giờ cưỡng lại được những đề nghị, yêu cầu rất nice của anh, anh cho nó niềm đam mê để viết , gợi cho nó thật nhiều cảm xúc và cũng dạy nó biết dùng đam mê đúng chỗ, chỗ duy nhất anh khơi đúng chính là MHST. Nó và anh thuộc hai thế giới khác nhau, hai tầng lớp khác nhau và rất khác về cách sống cũng như văn hoá vùng miền, nhưng chẳng hiểu sao nó lại nghe lời anh một cách ngoan ngoãn đến vậy.  Thi thoảng nó vẫn đảo qua diễn đàn, đảo qua những viên sỏi bên lề và chăm chú đọc những gì anh viết về cái thời của anh, về suy nghĩ, về tuổi thơ và lối sống của anh trong thời loan lạc… rất sống động là những hình ảnh anh trải qua, những gì nó hiểu và nhìn nhận cũng khác biệt rất nhiều so với những gì anh có được, khi anh lên án hay khi viết về những gì là quá khứ .. nó chỉ đọc mà không bình luận thêm, có lẽ về một khía cạnh nào đó anh cũng là một nạn nhân, nó cũng vậy, nạn nhân của một chế độ, cũng như ông bà, cha mẹ nó mà thôi .. cống hiến hết mình rồi cũng chẳng được gì , nhưng bù lại nó thấy niềm tự hào của bà nội khi bà cống hiến tuổi trẻ, chồng và các con trai cho cuộc cách mạng đó , cho thời kỳ đó ..đó là niềm kiêu hãnh bà dạy con cháu để đến giờ nó vẫn tự hào về bà khi mà bà ra đi được hơn năm trời nhưng nó vẫn đinh ninh bà luôn ở bên phù hộ cho nó, dẫn nó bước trên con đường thẳng …. vì thế tính tình của nó giống hệt bà “ thẳng thắn thật thà thường thua thiệt bà nhỉ !”
                    nó lại miên man mất rồi… Ừ viết tiếp chứ nhỉ … nó gặp anh chim yến rồi sao nào ? à rồi chuyện trò, chuyện gì nhỉ … nhiều chuyện lắm nó không nhớ hết chỉ biết là sau cuộc chuyện trò nó hứa với anh nó sẽ tân trang lại MHST và vậy là những ngón tay của nó lại múa trên bàn phím với đôi dòng tản mạn để MHST lại thêm phần mới mẻ, để MHST của nó luôn là nơi mà bạn bè bốn phương vào đọc và biết thêm những thông tin về nó, biết nó vẫn khoẻ, vẫn bận rộn với công việc và vẫn tươi trẻ, tràn đầy sức sống và luôn là nỗi thèm khát cho ai đó… giống như cái tên của nó được dịch ra đủ nghĩa như vậy nè ( ThanhMai luôn là quả mơ chua )

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2009 14:26:43 bởi nguoitoithuong >
                    Thay đổi trang: << < 78 > | Trang 7 của 8 trang, bài viết từ 91 đến 105 trên tổng số 111 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9