Phía tối tâm hồn tôi, là ....
Chào NTT!
Cũng lâu qua rồi em mới lại về thăm MHST. Cũng lâu quá rồi, tôi mới lại gõ tay trên từng phím máy tính để viết đôi dòng lưu bút gửi tới em. Đọc những dòng tản mạn của em tuy ngắn nhưng vẫn toát lên vẻ tươi trẻ. Và cái duyên lem lém của em vẫn tấp tửng trong từng câu viết. Có lẽ 30 năm sau trong tâm trí người đọc, em vẫn mãi là một Thanh Mai của ngày nào...
Mới rồi anh có gặp ĐK, được ĐK cho biết tin về em, về cuộc sống gia đình và sự nghiệp của em. Anh rất mừng. Nhưng cứ mừng vậy thôi chứ không biết phải làm sao.. ĐK rủ hôm nào qua thăm em mà cứ lần khứa mãi chưa có dịp. Đành chịu vậy...
Thời gian trôi nhanh, công việc soay vòng. Thoắt đã qua tháng 5. Cái tháng mà cái nắng, cái mưa đôi khi cũng rất bất thường. Có lẽ cũng bất thường như những gì anh đang viết ở đây trong khoảnh khắc này...
Thôi, anh cũng xin dừng lời ở đây không rồi lại lan man tới "con gà, con vịt nhà hàng xóm" mất.
Chúc em luôn luôn được mạnh khoẻ và mọi sự tốt lành!
Thân mến!
Lâu rồi anh ko có thời gian vào TQVN , hôm nay rảnh chút vào đọc lại đôi dòng tản mạn của muội cảm xúc thật lạ , khó tả.
Nhớ thủa ban đầu em gặp tôi
Đến nay đã chẵn ba năm rồi
Kết tình huynh muội từ thủa ấy
Mãi mãi trọn đời không phai phôi...
Đã quá lâu rồi nó mới chịu trở về ngôi nhà nho nhỏ của nó trên cõi net. Cứ ngỡ rằng chẳng ai còn nhớ đến nó nữa ...ai dè ..về đến đây đọc được những dòng nhắn nhủ của mọi người để lại,nó vui mừng khôn xiết. Không thể tả nổi cảm giác lúc này của nó,chỉ biết rằng các ngón tay của nó cứ múa loạn trên bàn phím một cách vội vàng như chợt sợ câu từ chạy mất. Kỷ niệm bất chợt cứ ùa về ... không ngăn nổi cảm xúc nó viết mấy dòng để lại trên đây như nhắn nhủ với bạn bè rằng đừng ai quên nó nhé, đừng ai bỏ nó mà đi nhé ... Chỉ nhắn nhủ vậy thôi chứ nó biết sức nó làm sao mà níu giữ được khi người ta muốn đi. Chẳng đâu xa lạ gì như anh iu của nó đấy, mấy tháng trời không gặp bữa nó gặp lại thì được anh báo cho một tin giật gân " Anh sắp lấy vợ ". Con bé nghe xong hét toáng lên " SỐC " và bất ngờ hơn nữa chính anh iu của nó cũng bị SỐC như thế . Anh nói :
Em iu ơi ! Anh được tin này còn SỐC hơn em nè , vừa hay tin là gọi liền cho em đây " CHOÁNG QUÁ cơ"
Úi trời, là sao vậy trời, cưới vợ là do anh chứ sao lại SỐC ! Bó toàn thân luôn... nó nhăn nhó trong điện thoại.
Và sau đó nó gặp anh rồi nghe anh kể, trước đó ít lâu nó cũng được anh tâm sự chuyện cô gái của anh rồi, bữa đó cũng kỳ ghê khi nghe anh kể về cô bé láng giềng sống gần nhà anh mà mãi đến giờ anh mới biết... Câu chuyện anh kể chẳng rõ ràng lắm nhưng nó biết cô gái đó phải có gì đặc biệt thì anh mới kể với nó, đặc biệt hơn nữa là trong câu chuyện anh kể nó thấy rõ anh mắt anh đầy cảm xúc khi anh tâm sự về cô gái của anh mặc dù những thông tin anh đưa hết sức ngắn gọn đại loại là khi nó hỏi : Cô ấy có xinh không ? " Bình thường" Cô ấy có hay nói chuyện không ?tính cách ra sao? " Bình thường" nói chung mọi câu trả lời của anh đều hết sức đơn giản, cứ bình thường ... Uhm có lẽ với anh từ Bình Thường đã đầy đủ ý nghĩa để nói về người con gái của anh chứ chả như nó mọi thứ đều bất bình thường.
Được tin anh lấy vợ ... nó thấy vui, cũng tính làm mấy dòng thơ tặng anh nhưng tiếc thay câu từ chốn biệt, nó vui vì anh tìm được một nửa của anh, nó vui vì thấy anh hạnh phúc, cũng buồn cười thật khi mà anh nói anh đã kể cho cô gái của anh nghe về nó-một nàng thơ trong nhóm của anh, kỳ thật đấy, nó lại là nàng thơ cơ đấy có lẽ đấy là sự ưu ái của anh dành cho nó, một người bạn tri kỷ đáng mến thật khó có thể tìm ngoài đời được tình bạn như nó và anh, vô tư và thuần khiết.
Nó vẫn thường trêu anh, hai từ "em iu" anh không được dùng cho ai đâu nhé, chỉ mình em thôi ...
Chả biết khi có vợ rồi anh sẽ thay đổi nhiều không nhỉ, mong rằng không anh iu nhé ! Dù sao thì nó cùng mong anh hạnh phúc cũng như nó đang được bao bọc trong hạnh phúc của riêng nó đấy thôi!
Sinh nhật
Lại một tháng ba nữa đã tới, như mọi năm tháng ba năm nay cũng mang cho nó những niềm vui nho nhỏ, mỗi năm một niềm vui nho nhỏ khác nhau. Năm nay nó không được nhận nhiều lời chúc phô trương như năm ngoái mà ngược lại những lời chúc âm thầm cứ đến trong ngày nó được sinh ra – những ngày đầu tháng ba. Bạn bè của nó nhiều lắm, nhưng không hẳn ai cũng nhớ cái ngày nó sinh đâu, những người bạn đồng nghiệp cũng vậy, mặc dù ở công sở nó không quên bất kỳ ngày sinh của ai, bởi cái tính vồn vã của nó và cũng bởi chức vụ Chủ tịch Công đoàn kia không cho phép nó quên ai cả. Mỗi lần sinh nhật ai đó ở công ty là nó lại khiến người được nhận quà vui mừng khôn xiết vì đơn giản nó có hàng nghìn cách tặng quà khiến người ta ngạc nhiên và bất ngờ. Sinh nhật sếp thì khỏi nói, nó luôn luôn là người khởi xướng và là người tổ chức sự kiện đặc biệt quan trọng đó, ai ai cũng vui vẻ và phấn khởi … nhưng đến sinh nhật nó thì nó thường để cái ngày đó cứ âm thầm trôi qua, không làm gì hết,lặng lẽ làm việc cho hết ngày chỉ khi về nhà nó mới dành ngày đặc biệt đó cho những người thân yêu của nó.
Năm nay hơi khác một tí, nó cũng định bụng sẽ như mọi năm, không ồn ào náo nhiệt, không tổ chức gì cả vậy mà đến phút chót, khi ra quyết định nó nhận được một thiệp mời của một đồng nghiệp nam mời đi dự đám cưới. Nhìn thiệp hồng mà nó ngạc nhiên quá đỗi, ngày cưới anh ta trùng ngày sinh của nó, bất ngờ nó hét toáng lên mà không kìm được bản thân : Ngày sinh của em mà… Vậy là mọi người biết được cái ngày trọng đại của nó, và rồi nó được mời phải đến đám cưới để làm chứng cho đôi uyên ương .
- Uhm thì đi, nhưng đi làm chứng thì phải có đôi chứ, đi một mình hả, kỳ chết! nó lẩm bẩm.
- Thì em mang theo một anh chàng đi cùng chứ sao - chị đồng nghiệp chen vào.
- Em làm gì có anh chàng nào đi cùng chứ - nó phụng phịu ra mặt
- Úi giời , thôi đi cô, thế cái anh chàng đẹp trai, đi con xế hộp mang đến công ty tặng cô bịch rượu hôm Tết mà tôi bắt gặp đâu rồi - chị đồng nghiệp tí tớn
- Hả, anh đó hả chị, anh iu em đấy nhưng em không biết, và cũng không dám nhờ anh í đâu vì anh í mới lấy vợ. Trước thì không sao , giờ anh í có vợ rồi em cũng ngại lắm – con bé làm dáng
- Thôi đi cô, cô mà nhờ chắc chắn anh ấy đi liền, chả có ai như cô đâu có anh iu mà giấu kỹ thế, thôi mang đi để các chị thưởng thức xem sao..
Con bé nghe các chị tán hươu,tán vượn rồi chả hiểu thế nào, nó nhận lời rủ anh và còn hứa anh iu của nó sẽ đi… hứa xong rồi tự dưng ngại .. đúng là tại cái mồm ..hứa cho sướng rồi ..hại cái miệng không dám mở lời với anh….
Chẳng hiểu tại sao nó lại ngại, không dám gọi cho anh, chứ như trước thì không nhé, thích lúc nào nó gọi liền cho anh lúc đó, thích đi nhậu chứ gì …call hoặc nhắn tin là oki, vậy mà giờ có mỗi việc đó nó ngại không thể tả ..cầm điện thoại rõ lâu mà chẳng dám bấm máy..mà không gọi anh chẳng nhẽ gọi đại ca … trời ạ gọi đại ca thì không được, hèn quá, đại ca đâu phải lúc nào cũng là phao cứu sinh được đâu… phải gọi cho anh thôi, ai bảo tự dưng hứa làm gì.
Trước khi gọi nó vẽ ra hàng nghìn lý do anh từ chối : Anh bận, Anh phải đi công tác, Vợ anh cần anh đưa đi shopping, anh phải đi học, hôm đó anh phải thi …..vv.. anh có vợ rồi sẽ khác hẳn anh ngày xưa mà , nghĩ vậy rồi lại tự an ủi rằng mình không nên ích kỷ thế .. vậy giờ phải làm sao ? Gọi hay không đây? Gọi thì ngại mà không gọi thì chít mất lỡ hứa rồi
Gọi …ùhm thì gọi và nó gọi thật sau một hồi tranh đấu … gọi thật nhanh nhé !
- Anh à, hôm thứ 5 này anh rảnh không ? Nó rụt rè nói
- Anh rảnh – anh nói mà không chút do dự
- Anh rảnh thật không ? Nó nhắc lại
- Rảnh thật – anh vẫn giữ giọng cũ trả lời
- Rảnh là không làm gì, không họp hành, không thi cử, không đi công tác ..rảnh có nghĩa là dành cho em thời gian đó đấy – nó giải thích
- Anh rảnh thật mà – anh khẳng định – anh sẽ không họp, anh sẽ không làm gì sáng hôm đó được chưa, em iu ?
- Vậy hả anh – anh rảnh thật hả - nó nói mà như muốn hét lên vui mừng – em muốn anh đi cùng với em buổi sáng được không?
- Được chứ mà đi đâu, làm gì vậy em ? anh dò hỏi
- Bí mật, anh lái xe đến công ty em, mặc đẹp và đi xe đẹp thế thôi. – nó nói ngắn gọn
Gọi điện cho anh xong nó vui mừng như vừa trải qua kỳ thi vấn đáp với thầy giáo khó tính. Kỳ thật, nó cảm nhận anh vẫn vậy vẫn là anh iu của nó, chỉ tại nó thôi, hay lo xa ..rõ chán !
Đúng hẹn, ngày sinh nhật nó đã đến, và anh cũng đến đúng như lời hứa. Mấy chị đồng nghiệp trầm trồ khi thấy anh, còn nó thì vui mừng khi gặp lại anh .
Đường đi cũng khá xa, anh cởi mở, vui vẻ trò chuyện với mấy chị em nó khiến con đường được rút ngắn đi nhiều. Bất chợt anh bật dòng nhạc Phú Quang vang lên bài Phía tối con đường tôi ....khiến nó càng rạo rực, nó lén nhìn anh mỉm cười .
Bữa tiệc cưới diễn ra khá vui vẻ, anh biết thêm về nó qua các chị ở công ty nó, anh biết thêm về các chị và về cả sếp nó nữa qua lời kể của các nhân viên tuy anh chưa gặp trực diện sếp. Cuối bữa tiệc, anh ra ngoài để nó cùng các chị ra chào sếp, càng khiếp sếp nó tò mò về anh hơn, lại thêm những lời kể của các chị đồng nghiệp khiến anh trở thành tâm điểm của câu chuyện, nó không ý kiến chỉ đứng mỉm cười mặc cho sếp đoán già đoán non...
Ngày sinh nhật nó năm nay thú vị bởi sau đó là những câu chuyện được thêu dệt khá ly kỳ của các chị đồng nghiệp.
- Trời ơi sao em lỡ bỏ phí một anh chàng hiền lành, đẹp trai, galăng đến thế - chị Vân tiếc nuối ( nó mỉm cười không nói gì để nghe tiếp )
- Chị thấy anh chàng đó có cảm tình với em đấy, em iu cơ mà.. mà hai đứa cặp lâu chưa, kể chị nghe nào ? Tụi này lại giống cặp của Sếp rồi - Chị Dung hỏi ( oạch… vẫn mỉm cười không nói .. quyết định không nói cho họ chết vì tò mò )
- Ôi , người đâu mà galăng thế, năm nào anh ấy cũng tặng ấy rượu và chocolate hả, sao tớ chẳng gặp anh nào như thế nhỉ , tuyệt chủng hết rồi sao - Ms Hoa ghen tị ( gật đầu không nói )
- Chị không nghĩ chúng nó cặp đâu, nhìn ánh mắt anh ta chị biết liền hà, yêu vợ lắm đấy . chăc tụi này là đôi bạn cùng tiến đây mà - Chị Vân chen vào ( Quả này thì không nhịn được .. nó phá lên cừơi )
- Đúng đó chị , tụi em là đôi bạn cùng tiến mà, chắc chả ai tin đâu nhỉ , không sex và trong sáng cực kỳ, miệng thì nói vậy thôi chứ nào có gì … võ mồm tí thôi mà …
Chả hiểu sao lại thanh minh, rõ chán, mà không sao chắc chả ai nghe mình nói đâu, họ còn mải bàn tán về anh, con bé mặc kệ, dù sao thì nó cũng vui vì nếu nó kể chuyện của nó và anh cho các chị nghe chắc các chị còn tiếc nuối nhiều, tiếc hộ nó sao không giữ anh iu lại cho riêng mình, bởi các chị ấy làm sao hiểu nổi nó và làm sao hiểu nổi tình bạn của nó và anh.
Hôm nay nó thầm cám ơn anh đã cho nó một ngày vui vẻ, bởi nó biết ngày hôm nay anh bận lắm, điện thoại công việc của anh cũng nhiều. Lúc ngồi trên xe của anh, nó hơi hối hận vì đã lôi anh đi theo, một chút do dự, một chút ái ngại, nó chẳng biết nói sao nhưng lúc đấy thấy anh vô tư, vui vẻ, khiến nó an lòng hơn. Thầm cám ơn anh thật nhiều đã dành cho nó một ngày sinh nhật vui vẻ và ý nghĩa. Nó gửi một lời chúc cho anh : “ chúc cho công việc của anh luôn thuận buồm xuôi gió và luôn là chỗ dựa, là anh iu của riêng em, anh nhé!”
Thanh mai 3.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2010 00:48:05 bởi nguoitoithuong >
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2010 12:06:50 bởi HL_99 >
Đã quá lâu rồi nhỉ
Em mới về Sơn Trang
Hết hẳn mùa mai vàng
Giờ là mùa phượng vỹ
Rồi ngắm nhìn thật kỹ
Thời gian trôi thật mau
Mai Hoa đã nhuốm màu
Của hai năm chờ đợi
Các bạn cũ đâu rồi
Bạn mới còn ghé đến ??
Tại vì chủ thất hẹn
Nên quán mới liêu xiêu
Quán trở nên tiêu điều
Cuả hai năm phủ bụi
Hôm nay em lúi húi
Dọn dẹp sạch cửa nhà
Chăng đèn và kết hoa
Làm bài thơ con cóc
Bởi cuộc đời khó nhọc
Giờ đã được thảnh thơi
Hôm nay em nghỉ ngơi
Trở về đây tĩnh dưỡng .....
Nó lại quay về nơi mà nó để quên trong ký ức , chỉ khi buồn , khi cô đơn , khi cảm thấy mình thật bất hạnh thì nó về đây , có vẻ con đường về đây không gần như nó nghĩ , tuy chỉ bằng 1 cú click chuột thôi sao mà xa đến vậy, cuộc sống bận rộn đã không cho phép nó 1 giây để click chuột để về đây thơ thẩn, tản mạn những dòng vu vơ ... Hôm nay nó không rảnh và nó bị chi phối quá nhiều công việc khiến nó nản, muốn dừng lại ít phút, nói đúng hơn là muốn ngừng suy nghĩ và nó đã làm vậy, đã trở về đây.
Con đường trở về không đơn giản, nó cứ đứng ngoài cửa của MaiHoa mà không sao vào được, đã quá lâu rồi không về, chìa khoá để vào cũng không còn nhớ nổi đã quên ở đâu , hì hục từ sáng mới tìm được mail đăng ký để làm lại chìa khoá , lúc đầu nản nó đã cầm máy lên định gọi cho anh Chim Yến giúp ... nhưng rồi lại thôi . Vì lần trứơc nó đã nhờ anh khá nhiều , mất bao công việc của anh nên lần này nó thôi không làm phiền anh nữa ... Tự mình ghi vào sổ nợ món nợ rất lớn của nó với anh ..
Tự dưng lại muốn vác balô đi chơi quá, lại thèm làm chuyến miệt vườn nghe đờn ca tài tử lắm í, thèm được nhắm rượu với ổi , cóc xoài ....Nhớ bữa trứơc có cô em trên face rủ rê leo đỉnh phanxipang mà lại đi bụi mới máu chứ ... thích lắm í nhưng không thể đi được vì nhiều dây dợ dàng buộc quá . Ôi giá mà ... ta cứ được ăn giá nhỉ ???
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: