HÔN EM,KỶ NIỆM Tình em,một chút tình kỷ niệm,
Gửi cho anh mộng ước của ngày xanh.
Xanh,xanh như chiếc lá ở trên cành,
Giờ đã héo úa tấm lòng tri ngộ.
Trao hết cho anh cả bầu trời thương nhớ,
Giờ em về ôm lấy nỗi cô đơn,
Vào trái tim không mang chút giận hờn,
Vì thấu hiểu tấm lòng người yêu dấu.
Có mấy ai đã yêu mà không thấu,
Không hiểu đời có lắm nỗi truân chuyên,
Chuyện tình yêu thường mang đến ưu phiền,
Nếu không khổ,đâu phải là thương nhớ?
Nếu không khổ,đâu phải là dang dở?
Bàn tay nào có phải đã trêu ngươi?
Tạo hóa kia đâu có phải là người
Dể se kết cho duyên lành đôi lứa?
Trăm cuộc tình thì đã hơn quá nửa,
Xếp hàng vào trong cái chuổi buồn thương,
Để vấn vương,để dạo khúc đoạn trường,
Yêu nhau lắm thì đau thương càng lắm!
Bóng người đi khuất nẻo đường xa thẳm,
Ta lại còn một bóng đứng chơ vơ,
Còn gì nữa đâu để mà đợi mà chờ?
Thôi tất cả đành gọi là kỷ niệm !
Ta hôn em,thứ gọi là kỷ niệm
Với nỗi niềm trân trọng chữ tình yêu,
Để một mai vào tất cả những buổi chiều,
Ta sẽ để dành một phút giây mặc niệm,
Cho tình yêu người trao mãi về ta.
Vì chữ "duyên",chữ "nợ" có chăng là,
Phải kiếp trước mình nợ nhau ít quá?
Nên kiếp này không có gì phải trả,
Đành bàn tay chẳng nắm được bàn tay.
Có phải chăng tạo hóa quá lá lay,
Cho gặp gỡ để rồi cho ly biệt?
Làm sao biết,hỡi anh làm sao biết?
Nếu biết rồi mình có dám yêu nhau?
Để giờ đây mang hai chữ "tình sầu"
Vết thương đau đến bao giờ rạn nứt?
Trong lòng em mãi mãi còn đau nhức,
Anh dấu yêu,xin mãi mãi gọi tên,
Và giữ trong nhau những kỷ niệm êm đềm,
Với hoài ức một mối tình dang dở.
Trên vầng trăng,anh ở bên nào đó?
Còn bên nào anh giữ chỗ cho em?
Anh đã đi khỏi ngày tháng êm đềm,
Bỏ lại sau lưng người yêu bé nhỏ.
Rồi những lúc trăng mờ,khi trăng tỏ
Anh có còn nhớ đến em không?
Có còn đau khi nghĩ đến một chữ "đồng"?
Thôi tất cả bây giờ là kỷ niệm,
Kỷ niệm buồn,ta mãi mãi hôn em……