CHUYỆN TÌNH KHÔNG DĨ VÃNG
Dunglam 13.07.2008 15:29:17 (permalink)
0
Tôi,người ơi,chuyện tình không dĩ vãng,
Không hẹn hò cũng chưa biết mặt nhau.
Và bảo rằng cũng chưa biết khổ đau,
Vì mắt đẹp chưa lần lau ngấn lệ.
Tôi chợt thức,mặc dù chưa lần thức,
Vào một đêm ngơ ngác cuộc đời tôi.
Cứ ngỡ rằng thức lại ngủ,vậy thôi !
Nào đâu biết có người đang cố gọi,
Họ gọi tới thì thào như gió thổi,
Và tình cờ như gặp ánh sao rơi,
Điềm nhiên như khách lạ bước bên đời,
Đang lạc lối tìm được người chỉ lối.
Phút bối rối tâm tư tôi thầm hỏi:
Tôi là ai,và cả họ là ai?
Rồi vì sao họ thức cả đêm dài?
Mang tâm sự thế là tôi thức mãi!
Rồi từ đó......
Mỗi người họ một hướng đi,
Để tôi nỗi nhớ còn hoài vấn vương.
Trong tâm của kẻ lên đường,
Hỏi người phương nớ có nhường biết không?
Ai lòng thấu nỗi hoài mong?
Buồn trong thư viết mênh mông bao tình.
Tưởng chừng họ đánh mất mình,
Nào hay vẫn sống,nhưng tình không tên,
Mang hoài theo kẻ lênh đênh,
Bàng hoàng theo gót người bên lụa hồng.
Biết rằng bên ấy phòng không,
Biết rằng bên ấy long đong một mình,
Biết rằng tâm tưởng tương thông,
Biết rằng đây,đó nhưng lòng không xa!
Nhưng ai ? Ai biết được là.................
Cả trời thương nhớ nhưng đà có tên!
Và ta cùng kẻ lênh đênh,
Đứng bên bến đỗ_trông lên cuối trời !!!

                                 HOÀNG LAM
                                     
       
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9