TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi III)
nguyen duc long 15.07.2008 01:09:34 (permalink)
                                                                            Hồi 3
                                      Tang lễ tân niên

          Sáng ngày mùng 1 Tết, Sử Thiên Vũ giật minh tỉnh bật dậy, bốn người thấy vậy thì vô cùng vui mừng:
          -Thế nào? Không sao chứ?
Lý thái y liền bắt mạch thì chàng liền nói:
          -Không sao đâu, đại nhân đừng lo!
Rồi nhìn ba người cau mắt nói:
          -Này các huynh, thì ra đệ chính là…
Chưa dứt lời thì Mã Chí đẩy cửa bước vào rồi vừa đưa tang phục cho mọi người vừa nói:
          -Mau mặc tang phục vào rồi đến Tử sĩ trang!
Tất cả liền cởi y phục rồi mặc tang phục, đội tang cẩn thận! Và khi vừa bước ra khỏi phòng thì những thiếu nữ mặc y phục vàng và mấy thiếu niên múa sư tử đêm qua (tất cả đều mặc y phục trắng) mang đầu lân - sư trắng muốt đến cho năm người, rồi tất cả đi về phía Đông. Huynh đệ Trần Hoảng đi đầu, tiếp theo là ba người, Lý thái y và cuối cùng là đội thiếu niên và những thiếu nữ ở hai bên trái phải. Cứ đi được năm bước, năm người lại quỳ xuống lạy một lạy! Lý thái y thấy vậy thì ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ngay!
          Ngoài đường lúc này không một bóng người, chỉ có một làn sương mù giăng xung quanh và những đám mây u ám! Một làn gió xuân bay về phía mọi người nhưng tất cả lại thấy u buồn và lạnh lẽo! Từ phía trước, Thành Trung và Quốc Khang bước nhanh tới. Vừa thấy mọi người, hai người liền quay bước, nhưng vừa quay người, hai người liền đứng khựng lại rồi quắc mắt nhìn về phía con hẻm nhỏ ở phía bên trái đường, cùng lúc tất cả mọi người cũng thoáng thấy gì đó, nhưng lập tức điều mà họ thấy biến mất khiến tất cả bán tín bán nghi, riêng Quốc Khang thì biểu hiện một gương mặt khó hiểu…
                                                                              Tử sĩ trang.
          Hai người vừa nói những gì mình thấy thì một lúc sau, tất cả đã đến cách cổng hai mươi bước. Khi thấy năm người biểu hiện như vậy, tất cả dù đã biết nhưng vẫn không khỏi xúc động! Còn hai ông dù đã hài lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Và khi năm người đến nơi, Thái Tông liền nghiêm mặt, còn ông thì không nói câu gì mà quay người bước vào trong, Thái Tông và mọi người cùng bước theo ông, còn năm người thấy hai ông biểu hiện như vậy thì tái xanh mặt! Ba nàng thì vừa bước đi vừa ngoái đầu lại nhìn năm người!
          Bên trong trang đặt hai hàng trống dọc từ cổng đến cách chỗ để giàn thiêu các tử sĩ hai mươi bước, trên giàn thiêu là hai mươi cỗ quan tài, mỗi giàn thiêu cách nhau vừa phải, phía sau là một linh đường chung, hai bên linh đường là đội nhạc lễ ngồi nghiêm trang, hai bên cột treo dải lụa trắng, dải bên phải đề:
          Sinh tiền vệ quốc gia!
Dải bên trái đề:
          Tử hậu phù bách tính!
Trước linh đường là một vị sư già đang tế đàn, đứng hai bên là hai người chủ sự tang lễ; xung quanh trang treo hai mươi con hạc trắng bằng giấy và hai mươi hoa đăng màu trắng. Tất cả người dân trong kinh thành đứng cùng văn võ bá quan và người trong hoàng tộc ở khoảng không gian rộng lớn ở hai bên. Tất cả cùng mang một nét trang nghiêm, tôn kính và đau buồn!
          Năm người cùng quỳ xuống từ khi còn ở ngoài cổng rồi lê từng bước bằng đầu gối tiến vào trong, tất cả thấy vậy thì rất bất ngờ và vô cùng cảm động, một số người rơi lệ! Ba nàng thấy cảnh tượng này thì nước mắt tuôn rơi và rất đau lòng khi thấy đầu gối năm người rướm máu! Các binh sĩ thì cảm giác như chính mình cũng đang lê bước! Một số người định tiến tới ngăn năm người thì hai ông nhắm mắt lắc đầu khẽ, Quốc Tuấn và Lê Tần thì giơ tay ngang ra ngăn lại!
          Thấy những người thân của các tử sĩ ngồi quanh giàn thiêu, mỗi người biểu lộ một cách đau khổ khác nhau, người già thì vừa khóc vừa gọi tên con mình, người thì ngồi thừ ra, đôi mắt cứ nhìn vào cỗ quan tài! Thanh niên thì vừa đốt vàng tiền vừa lặng lẽ khóc, người thì lại ôm lấy người thân mà trấn an với đôi mắt đỏ hoe! Thiếu phụ có người ôm quan tài mà khóc rất thảm thiết, người thì ôm con mà nấc lên từng hồi, người lại ngồi ngây ra như người mất hồn, đôi mắt đờ ra vô hồn, người thì ngất lên ngất xuống! Bọn trẻ thì ngơ ngác ngạc nhiên nhìn mọi người… khiến năm người đau xé lòng và càng hổ thẹn, dằn vặt mình hơn! Riêng Mã Chí, trước khi thấy cảnh tưọng này, dù rất buồn nhưng ánh mắt u buồn của Mã Chí vẫn giữ nguyên một vẻ khó tả. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng không thể buồn hơn này, Mã Chí đã không thể kiềm chế được nữa, đôi mắt từ từ đỏ hoe, Mã Chí liền nắm chặt đầu lân rồi múa thụp xuống để giấu cảm xúc của mình! Khi đến nơi, năm người cùng cúi đầu lân - sư vái chào ba lần, rồi cùng đưa đầu lân sư lên, năm thiếu niên liền đưa tay đón lấy. Năm người cùng hướng đôi mắt ngấn lệ về phía giàn thiêu rồi cùng dập mạnh đầu xuống đất ba lần! Trong số những người thân tử sĩ vội cúi đầu tạ lễ, có một người đàn bà vừa cúi đầu tạ lễ một cách bắt buộc vừa lén nhìn năm người với ánh mắt căm hờn. Còn tất cả thì vội tiến tới đỡ năm người lên. Và khi năm người định nói thì những người già đã nói:
          -Các con là người thế nào, tất cả mọi người đều hiểu!
Trong khi tất cả ngạc nhiên thì năm người nói:
          -Nhưng thưa cha mẹ, lỗi này nếu không trừng phạt sẽ gây tiền lệ xấu.
Hai ông liền lên tiếng:
          -Đúng, nhất định phải phạt!
Ích Tắc nãy giờ không lên tiếng, cũng không biểu lộ bất cứ điều gì, mà chỉ dán mắt vào năm người chăm chăm chờ cơ hội. Khi thấy hai ông nói vậy thì nó nói:
          -Và phải phạt thật nặng.
Người đàn bà đó liền cười lớn, tất cả liền nhìn người đàn bà với những ánh mắt khác nhau, trong khi cha của người đàn bà vừa bước về phía con mình vừa nhìn mọi người nói:
          -Chắc vì quá đau buồn nên nó mới như vậy! Xin lỗi mọi người!
Vừa dứt lời và đến nơi thì người đàn bà đó nhìn năm người nói:
          -Thật nực cười, người đã chết rồi, có phạt mấy người cũng chẳng ích gì.
Ngoại trừ năm người, tất cả đều rất kinh ngạc trước những lời này, còn người cha thì cau mắt nói:
          -Lễ, con nói bậy gì thế?
          -Sắp có trò hay rồi.
Ích Tắc vừa đắc ý nghĩ thì người đàn bà nói lớn:
          -Con không nói bậy. - Rồi vừa chỉ năm người vừa nói: Năm người họ tuy là vương tôn công tử - thân phận cao quý nhưng cũng là những người đứng đầu đội Ngự lâm quân, mà trách nhiệm của Ngự lâm quân là bảo vệ Quan Gia và kinh thành. - Nói đến đây, người đàn bà cười với vẻ khinh bỉ: Thế nhưng họ đã làm gì?
Người cha ngắt lời:
          -Con gây náo loạn thế là đủ rồi đấy.
Người đàn bà vẫn nói với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ:
          -Họ đã tung tăng và vui vẻ trên đường phố trong lúc mọi người đánh nhau ác liệt.
Trong khi tất cả vừa thông cảm vừa không đồng tình thì những thiếu phụ khác nói trong tiếng khóc:
          -Đừng nói thêm gì nữa, thế là quá đủ rồi.
Người đàn bà vẫn già mồm:
          -Trong lúc họ ăn uống vui vẻ thì những người hàng ngày vẫn xưng huynh gọi đệ với họ đã chiến đấu anh dũng và hy sinh oanh liệt!
Trong khi tất cả thiếu phụ và những bà mẹ già bật khóc thì tất cả mọi người cùng lắc đầu, còn hai ông trước tình huống này cũng không biết nói và làm gì, đôi mắt từ từ nhắm lại! Ích Tắc thì vô cùng đắc ý, còn ba nàng thì nhìn năm người với ánh mắt rất buồn! Trong khi người cha của người đàn bà đó thì cúi đầu với vẻ hổ thẹn! Còn năm người vẫn luôn cho mình có lỗi và luôn day dứt, hổ thẹn với chính bản thân mình, vì thế chỉ còn biết quỳ gục xuống trước những lời oán trách của người đàn bà và nói với giọng trầm buồn:
          -Dù có phạt nặng thế nào đi nữa thì mọi việc cũng đã rồi, nhưng nhất định chúng con phải nhận hình phạt nghiêm khắc này, vì nó không chỉ khiến chúng con mãi khắc ghi vào tâm trí để không tái phạm mà còn răn đe những người khác, để không bước vào vết xe đổ này, và để mọi người rõ một điều: Tất cả mọi người - dù là vương tôn công tử hay binh sĩ dân thường đều phải được đối xử như nhau, vui chơi cùng nhau, buồn đau cũng cùng nhau, và phạm lỗi thì phải phạt như nhau!
Người đàn bà cười nhạt:
          -Mấy người nói thì hay lắm, nhưng khi lâm trận thì lại nhát chết.
Nghe những lời này, ánh mắt năm người cau lại, còn mọi người từ không đồng tình chuyển sang khó chịu. Khả Niên thì không nhịn được nữa:
          -Tẩu nói vậy là không đúng rồi.
Người đàn bà định cự lại thì thì bị người cha cho một cái bạt tai, đồng thời quát lớn:
          -Câm miệng lại cho ta.
Tất cả đều không bất ngờ trước việc này, còn người đàn bà thì nhìn ông nói với vẻ ấm ức:
          -Con đã nói sai điều gì?
Ông trừng mắt nói:
          -Từ lúc ngươi nói những lời oán trách họ thì ngươi đã sai rồi, giờ lại nói những lời khó nghe đó. Ngươi đã quên phu quân của ngươi đã hết lời khen ngợi họ, và bản thân ta cùng những vị phụ mẫu ở đây khi đến quân doanh thăm các con chúng ta, họ đã ra tận cổng đón tiếp và đối xử như thế nào rồi sao?!
Người đàn bà vừa chỉ năm người vừa nói:
          -Con không quên, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cho là họ không thấy ánh pháo hiệu, vậy còn những binh sĩ đi tìm họ về thì sao?
Khả Niên, những binh sĩ và ông nói ngay:
          -Vì họ không tìm được!
Người đàn bà lắc đầu nói:
          -Ngự lâm quân mà không tìm được ư, thật vô lí?? Không phải là không tìm được mà là không thể tìm được.
Khả Niên nói ngay:
          -Tẩu nói vậy là có ý gì?
Người đàn bà cũng nói ngay:
          -Vì khi thấy có Ngự lâm quân đi tìm, họ đoán chắc có chuyện xảy ra nên đã trốn đi…
Chưa dứt lời thì một toán Ngự lâm áo đỏ vừa bước nhanh vào trang vừa nói lớn:
          -Tẩu đã hiểu lầm các huynh ấy quá sâu rồi.
Dứt lời liền hướng về phía hai ông hành lễ, rồi quay về phía mọi người nói lớn:
          -Mọi người, dù không muốn nhưng chúng cháu vẫn phải báo một tin buồn ngay lúc này, những người đi tìm hôm qua đã bị giết hết rồi.
Trong khi tất cả bàng hoàng thì hai ông, Quốc Tuấn, cha con Lê Tần cùng các văn võ bá quan dù đã đoán ra nhưng vẫn không khỏi tức giận! Các thiếu nữ và đội thiếu niên thì toàn thân rung lên từng hồi, hai tay siết mạnh đến mức chảy máu, nước mắt thi nhau trào ra! Năm người dù cũng đã đoán ra nhưng nước mắt vẫn giọt sau đuổi giọt trước, gần như toàn thân gân cốt kêu lên răng rắc, gương mặt biểu lộ một sự giận dữ tột độ. Riêng Sử Thiên Vũ thì biểu hiện một gương mặt rất đáng sợ! Còn đội Ngự lâm quân thì liền nói tiếp:
          -Sau khi giết người, chúng đã rắc thuốc huỷ xác lên thi thể, mục đích của chúng là gây hiểu lầm, nghi kị trong nội bộ chúng ta.
Người đàn bà cau mắt nói:
          -Chứng cứ đâu?
Thiếu niên dẫn đầu liền lấy ra mấy vật hình tròn bị biến dạng rồi đưa cho một số người dân hỏi:
          -Các vị thúc bá có nhận ra vật này không ạ?
Sau khi nhìn kĩ, mấy người đó nói:
          -Dù nó đã bị biến dạng nhưng chúng ta vẫn nhận ra đây là miếng mề đay bằng kim loại - nó là lá bùa bình an mà tất cả người thân của các binh sĩ đã thống nhất làm theo một kiểu!
Một thiếu niên liền nói:
          -Chúng cháu đã lục tung cả kinh thành cả đêm qua nhưng không thấy, trong lúc tất cả thất vọng thì cháu chợt nghĩ ra ngôi miếu hoang ở ngoài kinh thành, thế là tất cả lập tức đến đó, nhưng khi đến nơi thì đã quá muộn, trong miếu chỉ còn lại mấy miếng mề đay này.
Dù mọi việc đã rõ ràng nhưng người đàn bà vẫn cố chấp:
          -Đây không phải là thật, các người đang lừa ta.
Trong khi người cha nhìn con mình với ánh mắt đau buồn, bất lực và lắc đầu ngao ngán thì những thiếu phụ kia nói lớn với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ:
          -Tỷ thôi đi, mọi chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, tỷ còn muốn gây chuyện như thế nào nữa đây?
Rồi cùng nhìn những cỗ quan tài nói:
          -Tỷ làm vậy chỉ khiến tất cả thêm buồn, mọi việc thêm rối và linh hồn các huynh ấy không yên mà thôi!
Trước những lời chí tình, chí lý này, người đàn bà không còn nói được gì nữa nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn năm người mà cau mắt nghĩ thầm với vẻ khó có thể chấp nhận:
          -Hôm nay ta đuối lý nhưng ta và các người vẫn chưa xong đâu.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2008 18:47:30 bởi nguyen duc long >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9