THƠ TÌNH HOA BẰNG LĂNG
Phan Văn Nhớ
GỞI MÀU HOA TÍM
(Thơ của "cóc xanh", quà còn nóng hổi, vừa thổi... vừa cười nghen!)
"Đời chiến chinh dù trải lắm gian lao
Vẫn tươi mát , vẫn dạt dào tiếng hát..." *
Cảm ơn người đã dạo lên khúc nhạc
nối nhịp cầu tiền tuyến - hậu phương...!
Nhớ ngày tạm biệt lên đường
bao nhiêu nước mắt yêu thương đong đầy
anh không cưỡi gió, cưỡi mây
anh đi gởi lại nơi đây một người
theo anh là cả một thời
tuổi thơ, áo trắng, những lời ái ân...
theo anh là những đêm trăng
lăn, lê... tập luyện, khó khăn tưởng chừng...
theo anh cùng núi với rừng
theo anh là những tin mừng chốn quê
theo anh là một lời thề
"làm trai cho đáng..." để về với em!
---
(*) Trích thơ BẰNG LĂNG
"SỰ ĐỜI ĐAU... ĐAU LẮM!"
Gởi LÃNG KHÁCH, BẰNG LĂNG,...
- Những người bạn vừa dạo vườn thơ!
Xin cảm ơn các bạn
đã ghé nhà, sẻ chia
sắp trước cảnh chia lìa
sự đời đau... đau lắm!
thân mến!
Người lính
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.11.2008 19:35:36 bởi Người lính >
theo anh là một lời thề "làm trai cho đáng..." để về với em! ( Người Lính ) Anh là lính chiến bao năm
Núi cao , vực thẳm bước chân chẳng sờn
Vầng trăng vằng vặc trong hồn
Đêm đêm soi sáng nẻo đường anh đi
Gian lao anh có ngại gì ?
Cưỡi mây , đạp gió , hiểm nguy vẫn cười
Anh đi mang cả khoảng trời
Có em gái nhỏ bồi hồi nhớ thương
Có giàn Thiên Lý tỏa hương
Có mùa hoa cải bên sông nở vàng
Có hoa phượng đỏ ngỡ ngàng
Mùa hè năm ấy đôi đàng chia ly
Tiễn anh , lệ ướt hàng mi
Anh cười : Em đợi , anh đi sẽ về !
Lục Bình nở tím chân đê
Chia tay , anh giữ lời thề trong tim
Quê nhà còn lại mình em
Khung trời kỷ niệm bao năm không nhòa
Má hồng mấy bận phôi pha
Tìm hồng dành trọn người xa đợi chờ
Nhớ thương em gởi vào thơ
Vần thơ em viết trong mơ có chàng
Sớm chiều nhìn chuyến đò ngang
Lòng em lại hỏi : Anh đang nơi nào ?
Chợt nghe thương nhớ nghẹn ngào
Hái chùm hoa cải gửi vào trang thơ …
BL07
Anh “Người Lính” ơi ! Em cũng ko “thua” anh đâu . Thơ anh là “cóc xanh” thì thơ của em là “me xanh” đó . Mặc dù hai trái này đều rất bình dân và cũng ko có họ hàng gì với nhau cả nhưng em nghĩ ko phải ai cũng chê “me , cóc” hết đâu phải ko anh ? Mặc dù nó rất chua nhưng dù sao vẫn “ăn” tạm được phải ko anh ? Hihiii….
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.11.2008 14:20:44 bởi banglang07 >
-----
Cô giáo BẰNG LĂNG kính mến!
"Me xanh" cùng với "cóc xanh"
thêm dĩa muối ớt ngon lành à nghen!
Người lính lại tạt vào "Khu vườn tình ái" của một màu hoa tím.
Hy vọng món quà hôm nay "cóc" sẽ bớt "xanh" hơn!
Người lính
-----
Phan Văn Nhớ
TÌM EM...
tôi đã đánh mất em
giữa cuộc đời đen bạc
tim tôi giờ tan nát
biết em đâu mà tìm...
em đã thành cánh chim
bay xa không toan tính
không một chút bịn rịn
giữa đất trời mênh mông...
không có thước đo lòng
em đã cho tất cả
tôi là người phải trả
cái giá đời bạc đen...
trong đêm tối không đèn
tôi đi tìm chiếc bóng
giữa đất trời lồng lộng
chỉ tôi... mình tôi thôi!
Cảm ơn Bằng Lăng đã đọc và hoạ lại bài thơ TÌNH XA của Người lính:
"Em đi về phía cuối trời
Mang theo nguyên vẹn những lời ngày xưa
Chiều nay đông đã chớm mùa
Mưa phùn buốt lạnh , gió lùa tái tê
Trăng vàng đã gửi trong mơ
Tình em gửi lại vần thơ tặng người
Bây giờ cách biệt khoảng trời
Em đây , anh đó , xa vời chân mây
Còn đâu ánh mắt bàn tay ?
Còn đâu chất ngất men say thuở nào ?
Đọc thơ anh bỗng nghẹn ngào
Tình xưa nay đã đi vào hư không
Trăm năm còn lại chữ đồng
Trăm năm còn trái tim hồng trao ai …"
BL07
Anh "Người Lính" ơi ! Hôm nay "me" đã hoạ với "cóc" rồi đây. Ko biết me đã chín thêm tý nào chưa hay vẫn xanh lè như trước?
-----
Phan Văn Nhớ
SAO NÀO LÀ EM...?
(Gởi tặng màu hoa tím BẰNG LĂNG)
“Trăm năm còn trái tim hồng trao ai…” *
Càng tìm, càng đắng, càng cay
Càng đau khổ, lắm đêm dài bên thơ...
Em không hiểu hết chữ ngờ
Nên đã cất bước xa bờ, ra khơi...
Tình yêu nào phải cuộc chơi
Sao anh toan tính có hời hay không...
Em như cánh én sổ lồng
Bay về phía ánh nắng hồng mùa xuân
Anh như đi lạc giữa rừng
Em thanh thoát giữa mấy từng trời cao
Hóa thân vào những chòm sao
Sao nào cũng sáng, sao nào là em...?
Anh như bóng tối, màn đêm
Khi anh đánh mất chính em – cuộc đời...
Bây giờ em đã xa rồi
Xa bao toan tính, hẹp hòi của anh...
Làm sao vẽ lại bức tranh
Một thời da diết ta giành cho nhau
Anh không quý mối tình đầu
Anh không giữ trọn nghĩa câu chung tình
Giờ đây bóng tối… một mình…!
-----
(*) Trích thơ Bằng Lăng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2008 11:23:39 bởi Người lính >
theo anh là một lời thề "làm trai cho đáng..." để về với em! ( Người Lính ) Anh là lính chiến bao năm
Núi cao , vực thẳm bước chân chẳng sờn
Vầng trăng vằng vặc trong hồn
Đêm đêm soi sáng nẻo đường anh đi
Gian lao anh có ngại gì ?
Cưỡi mây , đạp gió , hiểm nguy vẫn cười
Anh đi mang cả khoảng trời
Có em gái nhỏ bồi hồi nhớ thương
Có giàn Thiên Lý tỏa hương
Có mùa hoa cải bên sông nở vàng
Có hoa phượng đỏ ngỡ ngàng
Mùa hè năm ấy đôi đàng chia ly
Tiễn anh , lệ ướt hàng mi
Anh cười : Em đợi , anh đi sẽ về !
Lục Bình nở tím chân đê
Chia tay , anh giữ lời thề trong tim
Quê nhà còn lại mình em
Khung trời kỷ niệm bao năm không nhòa
Má hồng mấy bận phôi pha
Tìm hồng dành trọn người xa đợi chờ
Nhớ thương em gởi vào thơ
Vần thơ em viết trong mơ có chàng
Sớm chiều nhìn chuyến đò ngang
Lòng em lại hỏi : Anh đang nơi nào ?
Chợt nghe thương nhớ nghẹn ngào
Hái chùm hoa cải gửi vào trang thơ …
BL07
Anh “Người Lính” ơi ! Em cũng ko “thua” anh đâu . Thơ anh là “cóc xanh” thì thơ của em là “me xanh” đó . Mặc dù hai trái này đều rất bình dân và cũng ko có họ hàng gì với nhau cả nhưng em nghĩ ko phải ai cũng chê “me , cóc” hết đâu phải ko anh ? Mặc dù nó rất chua nhưng dù sao vẫn “ăn” tạm được phải ko anh ? Hihiii….
Ngày anh lên đường Hoa cải vàng một vạt đê Em nắm tay anh nghẹn ngào em sẽ đợi anh về Anh mang theo tình yêu cùng hoàng hôn màu tím... Ngày anh về tim anh tắc nghẹn Nghe tin em lấy chồng con sáo đã sang sông Anh tìm lại chốn xưa nơi hai đứa hẹn hò Ong bướm lượn bay vạt cải vàng dạo nọ Cảnh vật như xưa chỉ em không có đó Anh ngước nhìn trời Mây xám xịt hoàng hôn... kimrbl
Sao y thơ của Bằng Lăng - màu hoa tím thủy chung...
Anh đi hoa cải nở vàng
Ngày về hoa cũng nở vàng bên sông
Nhưng em giờ đã có chồng
Tình xưa đã hóa hư không hỡi người
Em xin gửi lại khoảng trời
Em xin gửi lại những lời nhớ thương
Hoa tàn gửi lại chút hương
Mong người dầu dãi gió sương ấm lòng …
BL07
Người Lính
CÒN ĐÂU MÙA HOA CẢI
Khi tình yêu hóa hư không
Hoa cải trong lòng tàn úa còn đâu...
Chặng đường chinh chiến dãi dầu
Mong ngày sum họp mái đầu kề bên
Một lời hứa đã vội quên
Người đi hoa cải héo trên cánh đồng
Hỡi người hạnh phúc bên sông
Thấu chăng có một khoảng không đợi chờ…!
Anh “Người Lính” ơi !
Nhìn anh đứng rất oai hùng , nét mặt nghiêm trang , đầu ngẩng cao hiêu hãnh , tay cầm khẩu súng ( em đoán đại là AK vì em có biết gì về súng ống đâu ? ) , em thật là xúc động . Em nghĩ cũng có nhiều người xúc động lắm . Em nhớ hình như có 1 câu thơ như thế này :
Anh giải phóng quân ơi
Sao mà yêu anh thế !
Em tặng anh bài thơ về hoa cải . Hôm nào em sẽ làm bài thơ về người lính sau , bây giờ em phải đi đây . Tạm biệt anh nhé !
NỖI LÒNG HOA CẢI
Anh ơi ! Trong những chiều mưa
Nhìn bông hoa cải xác xơ , ngậm ngùi
Cái thời xa ấy đâu rồi ?
Dưới trăng ta vẫn vui cười với nhau
Thảm hoa vàng rực một màu
Anh cài hoa cải lên đầu cho em
Cải ngồng nồng ấm thơm thơm
Gió lan hương tỏa trong đêm ngạt ngào
Nhìn lên vũ trụ đầy sao
Đố anh , em hỏi : sao nào là em ?
Anh cười : Em dải sông Ngân
Anh - cầu Ô Thước bắc ngang đôi bờ
Nối liền một dải tình thơ
Trọn đời trọn kiếp mộng mơ bên nàng
Bây giờ lỡ chuyến đò ngang
Bây giờ con sáo đã sang sông rồi
Bây giờ thương nhớ ngậm ngùi
Em đây , anh đó – cả đời cách xa
Chiều nay cải nờ vàng hoa
Đông về buốt lạnh , nhạt nhoà tim đau ...
BL07
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: