THƠ TÌNH HOA BẰNG LĂNG
ghé thăm quán thơ, mạo muội để lại đôi dòng, hy vọng không làm phiền. Chúc mọi người vui vẻ! BỞI
Bởi ngủ không trọn đêm nên giấc mơ còn một nửa,
Bởi hát không trọn lời nên ca khúc chia đôi
Bởi vì tôi hay bởi vì em?
Bởi nụ hôn vụng về nên bờ môi còn khát!
Con gió mùa thu mùa hè còn mát,
Bởi cái nấc ngẹn ngào nên giọt nước mắt phân ly!
Em thở dài ngay sau tiếng reo thi
Bởi nỗi buồn nên niềm vui dang dở
Bởi cuộc đời ai không từng lầm lỡ,
Nên trái đất dẫu tròn vẫn có chỗ chênh vênh!
Hỏi con thuyền sao mãi cứ lênh đênh?
Bởi bến đỗ không còn là mong nhớ!
Tôi băn khoăn trước con đường chia cắt,
Em thẫn thờ góp nhặt mảnh tình chung
Hỏi màn sương sao mãi cứ mông lung?
Ngày chưa trọn nên đêm còn lẩn khuất!
Em cứ nói tình yêu không chân thật,
Trọn vẹn rồi còn gì nữa để yêu!!...
25/5/2008
H.D
Đời anh như đám lục bình
Trôi theo dòng nước linh đinh miệt mài
Mặc cho sóng gió tàn phai
Biết đâu bờ bến đêm ngày lang thang...
-NS-
Trích đoạn: Mac Nhan Son
Đời anh như đám lục bình
Trôi theo dòng nước linh đinh miệt mài
Mặc cho sóng gió tàn phai
Biết đâu bờ bến đêm ngày lang thang...
-NS-
Lang thang mây bạc gió ngàn
Thương ai lệ nhỏ hai hàng mãi tuôn
Trông theo mỏi cánh chuồn
Cánh chuồn lượn mãi đến phương trời nào???
-kt-
Trích đoạn: banglang07
Người lính
BẠN TÔI
Bạn tôi đã bỏ đi rồi
Bỏ miền sâu thẳm trong nôi ngày nào
Bạn tôi giờ đã bay cao
Bỏ trời kỷ niệm ngọt ngào lời ru
Bạn tôi đang bước viễn du
Bỏ thời tóc bím trăng thu rước đèn
Bạn tôi xa lánh nghèo hèn
Bỏ quên làng xóm tắt đèn có nhau
Bạn tôi đến với sang giàu
Bỏ lại cha mẹ dĩa rau, muối gừng
Bạn tôi nhẹ bước quá chừng
Bỏ rơi nước mắt, dửng dưng miệng đời
Bạn tôi đã bỏ đi rồi
Bỏ mùa hoa cải bồi hồi bên sông…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2008 20:43:29 bởi Người lính >
CHIỀU THỨ BẢY
Chiều nay thứ bảy vắng người
Chuông nhà thờ đổ từng hồi xa xăm
Em ngồi thương nhớ về anh
Giờ này anh có song hành cùng ai ?
Hay đang tha thẩn đường dài ?
Hay trên máy tính miệt mài suy tư ?
Chiều nay anh có làm thơ
Về hoa sim tím đợi chờ thủy chung ?
Chiều nay anh nhớ em không ?
Em muốn biết anh đang buồn hay vui ?
Anh đang mặc áo màu trời ?
Hay màu tuyết trắng ? Hay màu biển xanh ?
Ước gì em chọn cho anh
Này là màu trắng , thiên thanh , nhạt vàng
Màu đen anh mặc rất sang …
Ồ , sao em lại lang thang thế này ?
Em đi trên phố cả ngày
Chỉ mong chọn được cái màu anh yêu
Anh ơi ! Xa cách bao nhiêu
Để em chẳng biết cả màu áo anh …
BL07
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55747/FD988BD86D0E4BB28EDEAD36EBCB1B42.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2008 18:13:16 bởi banglang07 >
Tím màu chen giữa lá xanh
Trong anh thổn thức lá cành xinh xinh
Bao giờ mới hết chuyện mình
Thắm màu tim tím chung tình mãi thôi.
hnh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2009 02:29:03 bởi Ha Ngan Ha >
CHIỀU THỨ BẢY
Gác trọ thứ bảy buồn hiu
Thẩn thơ đứng ngắm mây chiều nhẹ trôi
Mây bay về phía xa xôi
Nhờ mây gió nhắn giúp tôi đôi lời
Gửi người phương ấy xa vời
Dù cho hờ hửng...suốt đời nhớ mong
Biết rằng chẳng ai động lòng
Đơn phương chuốc lấy nên không trách hờn
Đời đã dành sẳn cô đơn
Tình yêu suy tính thiệt hơn thêm sầu
Cho nhiều có nhận được đâu
Yêu trong thầm lặng lo âu được gì
Thôi đành ôm mối tình si
Sớm muộn sẻ mất có chi ngại ngùng
Đường tình chẳng lối đi chung
Em rẽ ngả khác đâu cùng hướng đi...
-NS-
Trích đoạn: banglang07
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55747/1D2673E81EF04B099E31C69A7F0963B2.jpg[/image]
Người lính
SÔNG QUÊ DẬY SÓNG
sông quê bao lần dậy sóng
CỔ NHÂN trao tặng nghìn tay
sông quê biến thành PHÙ ĐỔNG
nhấn chìm tàu giặc tan thây!
Người lính BẠN TÔI Bạn tôi đã bỏ đi rồi
Bỏ miền sâu thẳm trong nôi ngày nào
Bạn tôi giờ đã bay cao
Bỏ trời kỷ niệm ngọt ngào lời ru
Bạn tôi đang bước viễn du
Bỏ thời tóc bím trăng thu rước đèn
Bạn tôi xa lánh nghèo hèn
Bỏ quên làng xóm tắt đèn có nhau
Bạn tôi đến với sang giàu
Bỏ lại cha mẹ dĩa rau, muối gừng
Bạn tôi nhẹ bước quá chừng
Bỏ rơi nước mắt, dửng dưng miệng đời
Bạn tôi đã bỏ đi rồi
Bỏ mùa hoa cải bồi hồi bên sông…
Ừ THÔI ….
Ừ thôi , bạn bỏ đi rồi
Tôi về nhặt lại khoảng trời ngày xưa
Tôi về nhặt cánh hoa Mua
Gom vào ký ức mấy mùa nhớ thương
Nhện buồn dệt sợi tơ vương
Tôi buồn – nhìn cánh buồm giương càng buồn
Bạn đi , quên cội , quên nguồn
Quên vùng sỏi đá khô cằn chốn quê
Quên đi cả mảnh trăng thề
Quên màu hoa tím , nẻo về còn xa
Quên bè bạn , quên mẹ cha
Chỉ mơ cuộc sống xa hoa , sang giàu
Bạn đi , bỏ lại nhịp cầu
Thuyền đi bỏ lại bến sâu đợi chờ
Tình người như thực , như mơ
Để tôi lạc giữa bơ vơ chợ đời
Để tôi chua xót ngậm ngùi
Một vùng ảo ảnh tan rồi còn đâu ?
Bạn ơi ! Ngày tháng bên nhau
Ta từng hẹn ước ngàn sau tình nồng
Nay đàn đã đứt tơ đồng
Làm sao nối bản nhạc lòng thuở xưa ?...
BL07
Trích đoạn: banglang07
SỰ TÍCH MỘT LOÀI HOA
Em kể anh nghe truyền thuyết tình yêu
Ngày xửa , ngày xưa có một đôi trai gái
Họ vui sống giữa cuộc đời êm ái
Với tình yêu nồng thắm buổi đầu tiên
Bỗng một hôm , tiếng súng giặc nổ rền
Xóm làng cháy , chim trời không về tổ
Nỗi căm hờn đã biến thành lửa đỏ
Đôi bạn tình chiến đấu ở bên nhau
Biết không anh, họ chết với tình yêu
Ôm trọn trong tim bóng hình Tổ Quốc
Gốc cây nhỏ nơi hai người ngã xuống
Máu nhuộm hồng thành những đóa hoa tươi
Đến hôm nay , bao thế hệ qua rồi
Hoa vẫn đỏ những mùa hè rực cháy
Như lửa tình thủy chung giờ vẫn vậy
Dẫu thời gian đi , đi mãi không dừng
Tháng năm về , hoa nở ngát trời xanh
Em ngắt tặng anh chùm hoa phượng thắm
Để nhớ mãi một tình yêu sâu nặng
Đến muôn đời vẫn đẹp giữa trang thơ
Em sẽ vui cho trọn ước mơ
Sách vở , tình yêu cùng em lên lớp
Lúc nhớ anh , em nhìn lên bất chợt
Hoa sẽ cười nhắc mãi chuyện ngày xưa …
BL07
Người lính
LOÀI HOA KHÔNG TÊN
Anh kể em nghe câu chuyện một loài hoa
Của hôm nay không phải là truyền thuyết
Không chuyện lứa đôi mà tình yêu bất diệt
Phượng cũng ghen hờn màu tím thủy chung
Chuyện giữa đời thường không ở dưới thủy cung
Không chốn bồng lai hay nơi tiên cảnh
Không tỏa hương và sắc màu không óng ánh
Giữa đời thường trong cuộc sống hôm nay
Đất nước mình đang cần lắm những bàn tay
Những khối óc, trái tim đầy nhiệt huyết
Tiếng gọi lương tri ngày đêm luôn quyết liệt
Đến với con người chết lịm hôm qua
Bao con người không cất được tiếng má - ba
Bao tiếng hát vỡ òa như tiếng nấc
Bao ánh mắt vô thần ngày đêm luôn chực tắt
Bao dáng hình người nào phải người đâu
Tim đến với tim chính bởi một nhịp cầu
Lòng nhân ái xoa nỗi đau thể xác
Sự u mê trong những cái đầu rỗng toác
Chỉ tình thương mới có thể lấp đầy
Đó là loài hoa anh muốn kể hôm nay
Loài hoa mọc trên những vành đai trắng
Một loài hoa không tên mãi luôn thầm lặng
Dâng cho đời mật ngọt của tình yêu!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2008 15:45:47 bởi Người lính >
Trích đoạn: banglang07
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/55747/E870E313F6FD4147AD1FF5463440455E.JPG[/image]
Người lính
VƯỜN HOA ĐẤT NƯỚC
hoa hồng dũng sĩ vinh danh
từ trong khói lửa chiến tranh nở hồng
viết tiếp trang sử cha ông
vườn hoa đất nước mênh mông, rạng ngời...
trái tim của mỗi con người
một bông hồng thắm tuyệt vời làm sao
vườn hoa đất nước muôn màu
cho mùa xuân thắm dạt dào niềm tin...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2008 19:41:30 bởi Người lính >
Trích đoạn: banglang07
Ừ THÔI ….
Ừ thôi , bạn bỏ đi rồi
Tôi về nhặt lại khoảng trời ngày xưa
Tôi về nhặt cánh hoa Mua
Gom vào ký ức mấy mùa nhớ thương
Nhện buồn dệt sợi tơ vương
Tôi buồn – nhìn cánh buồm giương càng buồn
Bạn đi , quên cội , quên nguồn
Quên vùng sỏi đá khô cằn chốn quê
Quên đi cả mảnh trăng thề
Quên màu hoa tím , nẻo về còn xa
Quên bè bạn , quên mẹ cha
Chỉ mơ cuộc sống xa hoa , sang giàu
Bạn đi , bỏ lại nhịp cầu
Thuyền đi bỏ lại bến sâu đợi chờ
Tình người như thực , như mơ
Để tôi lạc giữa bơ vơ chợ đời
Để tôi chua xót ngậm ngùi
Một vùng ảo ảnh tan rồi còn đâu ?
Bạn ơi ! Ngày tháng bên nhau
Ta từng hẹn ước ngàn sau tình nồng
Nay đàn đã đứt tơ đồng
Làm sao nối bản nhạc lòng thuở xưa ?...
BL07
Người lính
CON CÒ
Giữa đêm thanh vắng em về
Tôi chưa kịp hỏi tràn trề giọt châu
Chồng con em để ở đâu
(hình mấy năm trước bụng bầu rõ to)
Trong đêm nét mặt âu lo
Hằn sâu đôi mắt, ốm o thân mình
Tôi chưa kịp hỏi sự tình
Em đã vội tránh cái nhìn của tôi
“…Chồng em đã bỏ em rồi
Con em cũng vậy lên trời tìm tiên…!”
Em than bởi một chữ tiền
Mà em quay gót đi liền sang Tây
Em mà biết khổ như vầy
Ngày xưa đâu có bỏ ngay xứ mình
Em nhận là kẻ bạc tình
Nổi trôi tìm ánh bình minh xứ người
Bây giờ em đã hiểu rồi
Miếng cơm, manh áo ông Trời đâu cho
Có thân thì phải tự lo
Ở đâu cũng vậy phải bò kiếm ăn
Chờ chồng chỉ đói nhăn răng
Bên Tây nào phải nghĩa nhân giống mình
Chồng em giở thói yêu tinh
Nên em phải sống một mình cô đơn
Ngày đêm chồng chất tủi hờn
Thân người xứ lạ như đờn không dây
Con em bệnh nặng lâu ngày
Không tiền thang thuốc nên bay về trời
Mình em ở giữa cuộc đời
Giàu sang chẳng thấy, tôi đòi nặng mang
May nhờ gặp được họ hàng
Sang Tây du lịch đã mang em về
Em đi qua mấy con đê
Trong lòng nặng trĩu, ê chề niềm đau
Nếu không mơ cảnh sang giàu
Thì em đâu có đổi màu tình yêu
Sa chân em đã hiểu nhiều
Một lần lầm lỡ vạn điều ăn năn
Bây giờ dẫu có khó khăn
Ao nhà em tắm muôn phần khỏi lo
Một hôm em cất giọng hò
Thương cho số phận con cò lao lao đao
Cành cụt leo ra, leo vào
Cò khác leo tiếp lộn nhào xuống mương!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2008 04:56:23 bởi Người lính >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: