THƠ TÌNH HOA BẰNG LĂNG
TÌNH THƠ Ngồi buồn gieo chữ thả thơ Để tìm khuây lãng vẩn vơ quên sầu Nào dám nghĩ ngợi xa đâu Mong gặp tri kỷ nối cầu kết thân Tình thơ một thoáng lâng lâng Yêu trong tâm tưởng tình gần tình xa Vần thơ bay bổng là đà Ru hồn mộng mị tháp ngà ngất ngây Bềnh bồng như gió đưa mây Sống trong ảo giác đắp xây lâu đài Men tình chưa nhắp thấy say Chưa lần gặp gở nhớ hoài mộng mơ Mai này hụt hẩng bơ vơ Tình thơ là thế…ngu ngơ thêm sầu Yêu mà chẳng biết về đâu Nên lòng thầm nhủ...thôi rầu làm chi… -NS-
MEN NỒNG QUÊ HƯƠNG
Thuyền đi bến mãi ngóng trông,
Thuyền xa xa mãi bến mong thuyền về.
Mơ ngày người trở lại quê,
Hương nồng lại hát câu thề năm nao.
Ngày xưa vội vã xa nhau,
Lênh đênh sóng nước dạt dào bến trông.
Xa xa thuyền nhỏ bềnh bồng,
Bến đau đáu cả tất lòng ngóng theo.
Sống xô dòng nước chảy vèo,
Mi ra ướt má lệ theo nỗi niềm.
Mỗi mùa lá đổ bên thềm,
Bao nhiêu giọt nhớ môi mềm đắng men.
Rượu sầu cận chén say mèm,
Nhớ về quê cũ lòng thêm tơi bời.
Rượu cay ngàn chém sao vơi !
Nỗi sầu xa xứ người ơi biết cùng ?
Men cay bao chén trùng phùng ?
Mà sao chát đắng môi cùng lệ rơi !
Đêm thâu gọi mãi người ơi !
Hai tiếng Nam Việt thủa nôi chào đời.
Ầu ơ tiếng mẹ ru hời,
kẽo cà kẽo kẹt võng lơi giấc nồng.
Mong cho con lớn noi dòng,
Vẻ vang sáng chói viễn đông rực hồng.
Mênh mông trời rộng, biển sông,
Vững màu tim đỏ tấm lòng sắc son.
Trùng dương lẫn núi cùng non,
Việt Nam yêu dấu mãi còn trong tim.
Phương nao cũng nhớ mẹ hiền,
Ngôi nhà đất Việt một niềm mến yêu.
Men cay rượu đắng nồng nhiều,
Hương quê rừng rực màu chiều nhớ thương.
Rượu say người uống đêm trường,
Đêm này đêm nữa ngàn thương vạn sầu.
Lệ tuôn như trận mưa ngâu,
Nhớ về quê cũ nhớ màu trăng mơ.
Nhớ từng đồi núi hoang sơ,
Nhớ thuyền đậu bến còn chờ khách sang.
Nhớ mùa hoa cải nở vàng,
Nhớ nàng áo tím qua ngang ngỏ đường.
Nhớ từng chiều xuống mù sương,
Nhớ sao là nhớ mái trường thân thương.
Nhớ cô má thắm hồng vương,
Tình thơ trai trẻ chung đường trêu em.
Nhớ trưa vệt nắng xuyên rèm,
Tóc thề phơi xõa trông em dịu dàng.
Nhớ sau nắng hạ hanh vàng,
Ta ôm nỗi nhớ mơ màng phượng rơi.
Anh trèo cành hái hoa chơi,
Kết thành cánh bướm để nơi trang hồng.
Nhớ sao kỉ niệm xa trông,
Rượu thêm màu nhớ sắc hồng tuổi mơ...
Bao giờ cho đến bao giờ,
Yêu thương nồng cháy bên bờ quê hương.
Yêu thương ta mãi yêu thương,
Quê hương đất Việt thắm hương sắc lòng.
Men nồng ta uống cạn lòng,
Bao giờ trở lại ấm nồng yêu thương.
Tô Vĩnh Nghiêm
VÔ ĐỀ
Nào đâu chiếc lá xa cành
Đời buồn như thiếu màu xanh_nắng vàng...
Nào đâu lắm nỗi trái ngang
Dạ sầu ứa lệ_xốn xang sớm chiều...
Nào đâu kẻ chẳng được yêu
Cô đơn_lạc lỏng trước nhiều bướm ong...
Cớ sao lòng mãi hận lòng
Gió sương vùi dập_long đong kiếp người...
Niềm vui chẳng ở trên đời
Đành gieo giọt lệ sinh sôi nỗi buồn...
---
XƯƠNG RỒNG XANH
05/4/2009
Trích đoạn: banglang07
ĐI GIỮA VÔ CÙNG Tôi nuốt giọt lệ vào trong Mà bao giọt đắng chực mong ra ngoài Tôi không thể khóc_vì ai? Phải chăng mang một đời trai_phủ phàng! Kiếp người nào có lầm than Sao bao cay đắng ngập tràn con tim Nửa đời mải miết kiếm tìm Mới hay vực thẳm chờ dìm đáy sâu… Ngoài nắng rát_trong mưa ngâu Duyên nay hẹn lại tình sau tương phùng Tôi đi ngỡ giữa vô cùng Gửi đời trăm sự nhớ nhung_dã tràng! --- XƯƠNG RỒNG XANH 11/4/2009
HOÀI VỌNG QUÊ HƯƠNG
Ta về đếm lại vì sao,
Bao nhiêu nỗi nhớ lại trào dâng lên.
Lá ơi thôi rụng bên thềm !
Cho sầu lắng khúc nhạc êm phím đàn.
Nhìn sao đứng cạnh trăng vàng,
Thoáng mơ dáng nhỏ bên hàng dải Ngân.
Gió lùa mây đến gần dần,
Hợp rồi lan tỏa lần lần ta xa.
Rằm, trăng sáng tỏ Hằng Nga,
Gốc đa còn đó Cuội ra kiếm tìm,
Buồn thương nhạc khúc nỗi niềm,
Riêng ai có nhớ dáng hiền thuớt tha.
Trăng lên đỉnh núi trăng già,
Non xanh nước biếc mơ hoa mấy mùa.
Vi vu tiếng gió mãi lùa,
Lá vàng rơi rụng chuông chùa ngân vang.
Mấy Thu rồi lại Đông sang,
Tiểu thiền gom nhặt lá vàng rụng bay.
Đàn lên khúc nhạc nhớ ai,
Hòa cùng kinh kệ ngân dài vang vang.
Tình thơ lở nhịp dở dang,
Cung đàn lạc phím lời than nghẹn ngào.
Chim trời lã cánh vòm cao,
Em về nơi ấy kiếp nào gặp nhau.
Nhớ em lệ ứa tuôn trào,
Mưa ngâu tuôn đổ thác gào biển lay.
Buồn thương tím cả trời mây,
Trăng vàng lặn khuất sao lây nỗi sầu.
Chim trời mỏi cánh về đâu,
Sóng xô thuyền ngược giang đầu xa xôi.
Nhìn con sóng nước bồi hồi,
Nhớ về quê cũ dạ ôi vạn sầu !
Mây trời biển biếc một màu,
Lòng sầu cố quốc in sâu bóng hình.
Tháng Ba là tiết Thanh Minh,
Nén hương lan tỏa tụ hình người xưa.
Nhớ thương nói mấy cho vừa,
Tình hoài cố quốc nắng mưa mấy mùa.
Ru hời tiếng võng đu đưa,
Cho tròn giấc ngủ nhạc trưa quê nhà.
Bướm vờn mở cánh vườn hoa,
Bao nhiêu hoa lá nhớ nhà bấy nhiêu,
Tiếng yêu dạo khúc tương chiều,
Sông Hương, núi Ngự tình yêu mãi chờ...
Dương Thái Hòa
(Tiểu đệ về thăm Bằng Lăng đại tỷ đây! Kính Bằng Lăng tỷ tỷ lời chúc thành công trong sự nghiệp trồng người.)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2009 00:16:38 bởi Hoa_Dương >
DẤU BUỒN
Chia xa mình đã chia xa
Vòng tay ngày ấy nhạt nhoà còn chi ?
Đau lòng kẻ ở người đi
Trăm năm thôi có còn gì mà mong?
Thương người chút phận long đong
Gian truân một kiếp má hồng gian truân
Phải chăng trời đã định phần
Cho gian nan mới được lần thảnh thơi ?
Xin em đừng khóc em ơi
Lòng này như cắt như khơi mạch buồn
Trời còn chớp bể mưa nguồn
Tôi còn xin được dấu buồn thay em.....
thuỵ du
BL ơi,muộn hồi âm mong BL đừng buồn nha...TD thân mến chúc BL nhiều thơ hay làm say đắm lòng người nhé.......
Muội xin lỗi vì hồi âm chậm trễ
Cuối tuần rồi , mới đáp lễ lại huynh
Ơ kìa , dưới ánh bình minh
Giọt sương bỗng hóa lung linh diệu kỳ …
BL07 Có hề chi,có hề chi !
Nhẩn nha cũng được,vội gì BẰNG LĂNG?
Hoạ nhiều vậy có "ngớn" chăng?
Huynh thì dở lắm chả bằng...BẰNG LĂNG !
Hì hì…
vt
RU TÌNH…
NGÀY ẤY ĐÃ XA
Thương em biết mấy cho vừa
Vàng thu khép lá đón mùa đông qua
Tình tôi nhờ gió phương xa
Ru em trọn giấc mơ hoa bên người
Ru niềm vui…tiếng nói cười
Mà nghe men đắng nghẹn lời trên môi
Ru vòng tay…thấy lẻ loi
Chợt bao nỗi nhớ xa xôi hiện về
Vạt sao khuya lỡ duyên thề
Tìm nhau đêm tối lập lòe đổi ngôi
Ru dòng sông lững lờ trôi
Tình như cổ tích xưa thời thần tiên
Đôi bờ…con sóng lặng yên
Để nghe bão tố muộn phiền trong ta
Đèn khuya…một bóng trăng tà
Vọng bao chua xót lời ca ru đời
Đành thôi ! cơn mộng tan rồi
À ơi ! đây tiếng ru hời thiên thu
Phận người trong cõi phù du
Trăm năm ngàn nỗi ưu tư ngậm ngùi
Ru ngày…chẳng thấy ngày vui
Ru đêm…vẳng tiếng mưa sùi sụt rơi
Buồn như thác đổ lưng trời
Hồn khuya lạnh cóng nằm phơi khối sầu
Vi Thông
RE: Lầu Mây và Cánh Chim Chiều RE: Chia Tình
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2009 17:36:15 bởi vithong >
THƯƠNG MẸ
Vô tư con nước lớn , ròng
Ai hay cây héo cho lòng mẹ đau
Thân cò lặn lội đồng sâu
Tám mươi tuổi , nợ bể dâu chưa dừng
Hoa chanh vẫn nở sau vườn
Sầu riêng úa rụng từng chùm quả non
Nhìn cây , đứt ruột héo hon
Thương cây chẳng khác thương con thủa nào
Nhìn mẹ , con cũng nghẹn ngào
Bao nhiêu ray rứt gom vào trong tim
Miếng cơm , manh áo khó khăn
Bạc phơ mái tóc , nhọc nhằn chưa vơi
Cố ghìm sao lệ cứ rơi
Gian nan mẹ hứng cả đời cho con
Con đi chân cứng , đá mòn
Vườn cây của mẹ trong hồn mãi xanh ….
26-3-09
BL07
MẸ TÔI
Năm Bảy Mươi Tám đi xa
Mỗi khi ngoảnh lại sởn da, lắc đầu
Mẹ tôi nắng dải mưa dầu
Ngày đêm bươn chãi cọng rau, nhúm mì
Kiếm được hột gạo, hiếm khi
Có rồi độn với củ mì thành cơm
Phần cha cái chén to hơn
Các con được ít dỗi hờn hét la
Mẹ ngồi cọc cạch sau nhà
Vét từng miếng cháy để qua lúc nghèo
Ấm êm nhớ thuở gieo neo
Chứa chan tình Mẹ - mang theo suốt đời!
Người lính - 11.4.2009
ĐI GIỮA VÔ CÙNG
Tôi nuốt giọt lệ vào trong
Mà bao giọt đắng chực mong ra ngoài
Tôi không thể khóc_vì ai?
Phải chăng mang một đời trai_phủ phàng!
Kiếp người nào có lầm than
Sao bao cay đắng ngập tràn con tim
Nửa đời mải miết kiếm tìm
Mới hay vực thẳm chờ dìm đáy sâu…
Ngoài nắng rát_trong mưa ngâu
Duyên nay hẹn lại tình sau tương phùng
Tôi đi ngỡ giữa vô cùng
Gửi đời trăm sự nhớ nhung_dã tràng!
---
XƯƠNG RỒNG XANH
11/4/2009
Chiều nay đợi tắt hoàng hôn Chiều buông theo gió thả hồn vào đêm Uống sương từng giọt êm đềm Bay lên chia sẻ nỗi niềm cùng sao Hiện về trong giấc chiêm bao Nhắc anh dành trọn tình nào cho em Lắng nghe từng nhịp con tim Môi anh mấp máy gọi tên em hoài Đêm nay thức với đất trời Canh giấc anh ngủ trọn đời yêu anh... kimrbl
Trích đoạn: banglang07
VỊ ĐỜI Kể từ thu ấy chuyển màu
Lá vàng mấy độ úa chào đông qua
Dại khờ ôm giấc mơ hoa
Tình nồng một thuở chia xa với người …
Em giờ muốn nói , nghẹn lời
Tim đau nức nở, vị đời – sầu riêng
Bên chàng cái buổi thần tiên
Mà sao ngang trái tình duyên lỡ làng …
Ta từng ước hẹn đá vàng
Trăm năm có thiếp , có chàng bên nhau
Em là trầu , anh là cau
Keo sơn gắn bó tình sâu muôn đời
Ngờ đâu giấc mộng tan rồi
Đêm đông vọng tiếng ru hời xót xa
Ngọt bùi – ký ức đã qua
Còn đâu giấc mộng ươm hoa thuở nào ?
Khung trời kỷ niệm hư hao
Gió buồn hiu hắt , ánh sao thẫn thờ
Trăng tàn ủ rũ vần thơ
Mây bay vô định – biết chờ đợi ai ?
Phận người trĩu nặng u hoài
Chút duyên tiền định vẫn ngoài tầm tay
Phù du khói tỏa hương say
Khối sầu ướp lạnh đắng cay cuộc tình …
BL07
Vị đời...
Vị đời ngon ngọt cho người
Dành em vị đắng ,vị cay ,chát sì...
Ngu ngơ em hỏi tình si
Cớ sao hồn vẫn đê mê nhớ về...
Vầng trăng khuất nửa ...lặng im
Nửa vầng trăng sáng soi cùng bóng ai?
Vàng thu lá rớt heo may
Mùa xuân thắm đẹp tay ai người cầm?
Bẽ bàng duyên phận mình em
Ấm êm người ở phương trời đã xa
Mình em với hương tình qua
Ong say bướm quyến dạt dào tinh khôi
Vần thơ em viết một thời
Vần thơ em ghép một đời dở dang...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
Trưa chủ nhật, 12/4/2009
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/43677/99EDEB046AA344DD905AABF4DCAC3739.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2009 00:15:15 bởi Liên Thơ >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: