DUYÊN THẦM HÀ NỘI
Hà nội tiếng guốc nhẹ và êm
gõ nhịp đều trên thang gác gỗ
"Em ơi,Hà nội phố"
Hoàng lan ngan ngát thoảng đâu đây.
Đón khách thu
Hương hoa sữa rơi đầy...
Hà Nội đâu?
Tiếng leng keng tàu điện
Lừ lừ đi trong sương mai.
Hoa Ngọc Hà ai gánh sáng nay
đi xuống chợ dịu dàng thanh lịch.
Cô gái Tràng an đẹp như trang cổ tích
Vấn vương bao ánh mắt đeo nhìn...
Sớm tinh mơ, Hà Nội thức giật mình
Tiếng rao lảnh,Phở ơ!...Hà Nội
Ai phở ơ...ơ...ơ!nhẹ nhàng không hề thấy vội
Chẳng như bánh xe quay vội vã thời gian.
Hương cốm Vòng ủ trong cánh lá sen,
Xôi xéo đậu xanh,
Bún chả nướng ngon lành
thơm nức cả phố phường buổi sớm.
Tiếng chào mời,ôi sao mà ngọt lịm!
Nụ cười duyên và ánh mắt em trao
Để khách du xuân bỗng thấm vị ngọt ngào
Chỉ Hà Thành thôi, chả đâu có được!
Hồ gươm đây, cây si già xoã tóc
Chải lược thời gian qua mưa nắng bao thời.
Tháp Rùa đây,Cầu Thê Húc thảnh thơi...
Hàng ghế đá ngày xưa của đôi ta còn đó,
Cái ngày xưa hai đứa mình thật ngố
Hẹn hò nhau nói toàn chuyện vu vơ
Mà câu thơ tình thì ngan ngát hương mơ!
Hà Nội ơi!
Người đẹp chẳng bao giờ
tàn phai nét duyên thầm Hà Nội.
Dù đi xa,dù một thời nông nổi
Hà Nội vẫn ngời lên trong trái tim ai.
Nét xưa dẫu có tàn phai
Tràng An thanh lịch hoa nhài thơm lâu.
Sg 8/2008
"Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An"