Hú !...
[SEcoND] 20.07.2008 23:40:01 (permalink)
HÙ !
Tình yêu vẫn khiến bao người đam mê mãi suốt cuộc đời.
Tình yêu vẫn không đến khi bao trái tim luôn vội vàng.

T
ôi được sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng chỉ có tôi là không bình thường. Một vì sao đơn côi cứ lẻ loi thắp sáng màn đêm.

Đã bao giờ bạn cất công đi tìm một ai đó nhưng lại không hề hay biết rằng người đó đang ở bên bạn chưa. Tôi nhận ra rằng nếu bạn dễ dàng đạt được một thứ gì đó, thì người khác cũng sẽ dễ dàng có được nó. Tôi thật sai lầm khi cố gắng chiếm lấy nó rồi lại để tuột mất nó . Nay tôi viết cả một câu truyện về nó, chỉ để lưu giữ mãi nó trong tim tôi, vì tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ quên mất nó.
Tôi vốn không may mắn như bao người khác. Đến với tôi khi tôi đang vui bên một ai đó rồi ra đi khi tôi đang ở bên. Đó chính là nó. Nó hay gọi tôi bằng nhóc – mặc dù tôi lớn tuổi hơn. Chẳng sao cả, tôi vốn dễ dãi, tôi cũng gọi nó bằng quý cô. Thật ra mà nói, đã từ rất lâu rồi, tôi đã xem nó như một nàng công chúa rồi. Có thể là tôi chủ quan hay mù quáng khi nói ra điều này : Nó rất giống tôi. Tôi tuy sống rất nội tâm nhưng cũng hay cười và cũng lãng mạn nữa. Lại hơi rụt rè, nhút nhát pha chút tự ti và mặc cảm… không giống tuổi thiếu niên cho lắm.
_ Hù !. Nó hay như vậy với tôi, có thể với cả người khác nữa.
_ Hết hồn !. Tôi hay đáp lại, nhưng khác với nó, tôi chỉ dành riêng cho nó.
Nó đáng yêu lắm, nhất là khi cười, nó khiến tôi phải thổn thức bao đêm, có thể nói nó là người mà tôi cất công đi tìm, nhưng có lẽ tôi không phải là người mà nó đi tìm.
_ Anh chưa có pồ àh ?.
_ Ừa chưa.
_ Em chắc có rồI nhỉ ?.
_ Chưa, em cũng chưa.
_ Xạo, dzễ thương zậy mà chưa có pồ àh.
_ Thiệt mà, em chưa có pồ mà, em xấu zầy ai thích đâu.
_ Đâu, thằng nào dám nói em xấu đâu, anh đập chít nó lun.
_ Hì hì, vậy giao hết cho anh đó nha.
_ Ừh.
_ Mà anh chưa có pồ thiệt hã ?.
_ Ừhm, nhưng mà anh có thích một người, em cũng quen người đó mà.
_ Em có quen àh ?. Đâu ?. Ai đâu ?.
_ Ừhm, cũng mớI học lớp 10 àh, cùng lớp vớI em áh.
_ Ủa zậy hã ?. Ai dzị ?.
_ Có 2 mắt, 1 mũi, 1 miệng, 2 tay, 2 chân…
_ ChờI, tả dzị sao em biết ai ?.
_ Hè hè, cao nà, dzễ thương nà, tóc dài nà.
_ Ở trong lớp chỉ có mình em tóc dài thôi.
_ Dzị đoán thử đi, biết ai không ?.
_ Em hã, … hì hì, anh nói em hã.
_ Ừa.
_ Nhưng mà anh chưa có pồ thiệt hã ?.
_ Hè hè, zỡn thoai, anh có zợ roài.
_ Thế àh, vậy mà nói chưa có.
_ Biết ai không ?.
_ Ai ?.
_ Thật sự muốn biết không ?.
_ Ừa.
_ Dzậy em có webcam không ?. Nhìn vào thấy ai trong đó.
_ Thấy em, hì hì, anh lừa em 2 lần lun đó.
_ Vì anh thích em.
_ Ừa.
_ Làm bx anh nha.
_ Oki, thử thôi nha.
_ OK !.
Thật dễ dàng, tôi đã có nó. Và ngay tối hôm đó, tôi đã gặp nó. Nó mặc chiếc áo trắng có kèm theo cái váy nhỏ nữa. Nhưng điều thật sự làm tôi chú ý lại là nụ cười rất tươi đang nở rộ trên khuôn mặt nhỏ xinh. Nó để tóc xõa, có một cái băng trắng trên đầu, dễ thương vô cùng.
Và cũng thật dễ dàng, tôi đã để mất nó, thật dễ dàng….
_ Em có chuyện này muốn nói với anh ?.
_ Có chuyện zì, nói đi.
_ Em thấy em thật sự không thích anh, em chỉ xem anh như anh trai thôi. Em nghĩ là mình không nên tiếp tục.
_ Ừ, không sao.
Tôi đã để nó ra đi chỉ sau 2 ngày, thật dễ dàng phải không. Nhưng có lẽ là với nó, còn về phần tôi, quên nó lại là một câu chuyện dài, mà tôi có lẽ phải mất đi gấp trăm ngàn lần thời gian yêu nó. Tôi hận nó lắm, và kể từ đó, nó không còn nói chuyện với tôi nữa. Tôi cũng vậy, nhưng thật sự thì tôi không dám.
Tôi có lẽ đã không còn trong trái tim nó, nhưng tôi lại không thể nào quên được nó, một giọt nước mắt cứ vương mãi trong tim tôi…. Cho đến tận bây giờ. Và đôi lúc, tôi lại lén nhìn nó, nó đâu hay biết rằng tôi yêu nó đến nhường nào. Nó đâu hay biết từ khi nó đến với tôi trong cuộc đời này, từng đêm tôi vẫn nuôi nấng ước mơ được bên nó suốt đời. Tôi nào trách nó, vì tôi đâu đủ tư cách.
Giờ đây, tôi chỉ biết lặng nhìn nó bước đi, tôi biết nó buồn lắm nhưng tôi nào vui đâu. Thôi tôi đành lặng yên nhìn nó bước đi, chỉ vì tôi không muốn thấy nó buồn.
Rồi cho đến một ngày.
_ Hù !. Là ai đây ?. Nó hay một người nào khác.
_ Hết hồn !. Là ai đây ?. Tôi hay một người nào khác.
Tôi phải làm sao đây ?. Thôi đành phó mặc cho số phận. Đến đâu thì đến, không đến cũng không sao.
_ Em có đọc tiểu thuyết không ?.
_ Có, em đọc nhiều lắm đó.
_ Anh cũng hay đọc lắm, anh có một số truyện hay lắm.
_ Thế àh, anh kể cho em nghe đi.
_ Được thôi.
Thế là từ đó, nó đã chịu nói chuyện với tôi, tôi rất vui, rất vui vì đã được gặp nó. Vì nó, tôi đã cố gắng online vào buổi trưa trước giờ vào lớp, vì nó học trái buổi với tôi. Đôi lúc phảI liều mạng leo cổng vào nhưng không sao, không sao cả chỉ để kể cho nó nghe, chỉ để kể cho nó nghe mà thôi. Nhưng tôi lại không dám nói với nó điều ấy. Tôi sợ rồi mình lại mất nó, tôi sợ lắm… Tôi vẫn chưa biết lí do tại sao nó bỏ tôi, cái lí do mà nó nói đó không phảI là lí do, nhưng tôi vẫn chấp nhận. Nhưng bây giờ, tôi đã bỏ đi tất cả, tôi không giận nó nữa, vì tôi biết đó không phảI là lí do. Đã có nhiều người hỏi tại sao tôi lại đặt nickname là Chet7h45, nhưng tôi không trả lời, chỉ cười thôi… chỉ vì vào lúc đó, lúc 7h45 nó đã bỏ tôi. Tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa, vì thằng đó đã chết rồi, còn người ngồi đây lại là một người khác.
Có ai biết ai đã giết thằng đó ?. Nó.
Nó đã giết thằng đó bằng chính tình yêu của thằng đó dành cho nó, nhưng nó đâu hề hay biết.
Và khi tôi viết truyện cho nó, thầm nghĩ rồi sớm muộn gì nó cũng sẽ nói ra điều ấy, cái điều mà tôi không hề muốn nghe. Rằng nó vẫn chưa hề quan tâm đến tôi, rằng tôi đừng tiếp tục viết nữa. Và rồi điều đó đã xảy ra, tôi không níu kéo được, cơn mưa đã đến thật mau rồi ra đi thật vội vã.
Tôi muốn nói với nó lắm, nói rằng tôi chưa bao giờ nhớ đến nhớ, nghĩ về nó như một người em gái, rằng đối với tôi nó hơn một người bạn. Nhưng làm sao đây, làm sao có thể nói với nó đây. Làm sao đây khi đã trót yêu nó lâu rồi, làm sao đây khi tâm trí tôi chỉ có nó. Tôi không làm được, tôi vô dụng.
Ước gì nó biết. Ước gì nó có thể chấp nhận tôi, chấp nhận điều ấy, chấp nhận điều ước của tôi.
Tôi được sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng chỉ có tôi là không bình thường. Một vì sao đơn cô cứ lẻ loi thắp sáng màn đêm. Cứ âm thầm yêu nó suốt bao nhiêu lâu, cứ âm thầm mang nó vào trong giấc mơ biết bao nhiêu đêm. Cứ âm thầm mà thôi…
_ Hù !. Anh còn viết tiểu thuyết không ?.
_ Hết hồn !. Còn chứ.
Và giờ đây, nó quay lại khi đã giết chết tôi 2 lần rồi. Tôi vẫn không trách nó tại sao nó quay lại, tại sao nó cứ mãi trong tâm trí tôi, tại sao tôi cứ thường hay ngồi cười và vui một mình. Và cũng tại sao nước mắt tôi lại tuôn rơi …. Tại vì một người, đó chính là nó. Nhưng liệu nó có bỏ rơi tôi một lần nữa như nó đã làm hay không ?. Nhưng có một điều, tôi chưa bao giờ bỏ rơi nó và sẽ không bao giờ bỏ rơi nó.
_ Hù !.


[SEcoND]


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9