ĐÔI DÒNG TÂM TƯ
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 30 bài trong đề mục
van79_bc 03.03.2009 19:07:36 (permalink)
Buồn quá đi !!! Mình muốn hét lên cho thật lớn để nỗi buồn thoát ra theo tiếng hét tan biến đi. Mấy ngày nay tụi bạn cứ làm trò cho mình vui nhưng chỉ là vui trong phút chốc đó rồi khi chỉ còn lại mỗi mình mình... trống vắng cô đơn. Tội nghiệp Q, C và nhất là M tụi nó cứ tưởng tại vết thương còn làm mình đau, tại mấy cái thẹo làm mình lo lắng nên không vui. Sắp đến sinh nhật mình tụi nó bảo sẽ tổ chức chúc mừng để mình vui nhưng sao mình vui được khi sinh nhật này không còn anh bên cạnh !?
#16
    van79_bc 05.03.2009 11:58:13 (permalink)
    Sáng nay thức dậy thấy cổ họng khô đắng, nặng đầu quá. Chắc tại 2 viên thuốc ngủ uống tối qua... Hôm nay đã là ngày 5 tháng 03 rồi...........................................................................................................................
    #17
      van79_bc 06.03.2009 11:54:01 (permalink)
      Tối qua đi thăm T. T , mình thật không tin nổi đó là anh ấy. Một T.T phong độ là vậy, nhanh nhẹn, họat bát là vậy; vậy mà giờ đây nằm đó tiều tụy và hốc hác. Nụ cười gắng gượng, mệt mỏi. Gia đình anh nói bác sĩ bảo có lẽ anh không qua khỏi. Thưong và tội anh ấy quá ! Đành rằng đã là kíêp con người ai cũng phải trải qua "sinh, lão, bệnh, tử" nhưng khi phải đối diện cùng sự thật tránh sao khỏi đau lòng. Khi đi , định là sẽ đến để an ủi anh ấy, nhưng khi nhìn thấy ảnh mình lại không thể nói được gì chỉ bật khóc. Ảnh bảo " bé đừng khóc, em đẹp nhất là lúc cười". Tại sao anh ấy lúc nào cũng vậy, mình thấy hối hận vì đã hay ăn hiếp và hung dữ với anh ấy. Nếu trên đời thật có sự nhiệm màu thì mình cầu xin sự nhiệm màu đó hãy đến với T. Trong đám bạn T luôn là người hay quan tâm đến mọi người , giờ đi đâu không có T tự nhiên thấy nhóm trửo nên rời rạc...
      #18
        van79_bc 07.03.2009 16:27:27 (permalink)
        Mưa ! Sau mấy ngày nóng như đổ lửa. Định ghé vào để mua chiếc áo mưa nhưng lại thôi, kệ. Tự nhiên muốm dầm mưa. Mưa lớn quá, chẳng mấy chốc đường Sài Gòn ngập nước. Mùa mưa trứơc, mỗi khi trời mưa mình lại nhận được tin nhắn của anh " có được "tắm mưa" hông? nhỏ chạy xe cẩn thận nhé!" Hôm nay trời Sài Gòn cũng mưa và các con đường lại ngập nước nhưng chỉ có khác chăng là nhỏ không nhận được tin nhắn của anh. Lạnh quá ! Ngoài đường hôm nay người ta bắt đầu bày bán hoa hồng cho ngày 08/03. 08/03 năm ngóai anh đã viết "chúc nhỏ luôn sống vui" ,còn năm nay.....
        #19
          van79_bc 10.03.2009 00:16:45 (permalink)
          Hôm qua, nhận được tin nhắn của anh, không biết anh gửi gì vì không mở được tin chỉ thấy hai chữ "chúc mừng". Tại sao mình không điều khiển được suy ghĩ của mình như những ngày chưa yêu anh. Tự mình thấy giận mình quá, sao lại ủy mỵ và trở nên yếu đuối vậy.
          Hôm nay, nay đến thăm T.T, ở chơi với anh ấy suốt một buổi. Nhìn thấy T bây giờ thật đáng thương quá !Chắc là anh ấy đang buồn và tuyệt vọng lắm, điều đó hẳn làm ảnh đau khổ nhiều hơn nỗi đau của căn bệnh đang hoành hành. Ảnh vẫn cười với mình nhưng nụ cười hôm nay thấy có vẻ gắng gượng và mệt mỏi hơn hôm trước mình đến nhiều. T bảo "khi nào bé đến mà anh không còn nhận ra và nói chuyện với bé nữa thì đừng buồn" , mình kêu anh ấy "đừng nói như vậy". Ừ, nhưng nếu thật sự khi mình đến thăm mà T không còn nhận ra mình và không thể nói chuyện với mình nữa thì thế nào , mình không dám nghĩ thêm. Cuộc sống đúng là có quá nhiều điều không thể ngờ được. Như T vậy , bản thân ảnh và mọi người đâu thể ngờ rằng cuộc sống của anh ấy lại ngắn ngủi như vậy. Cũng như mình đâu thể ngờ khi lớn lên lại phải vất vả và gặp nhiều sóng gió đến vậy. Mình thấy nuối tiếc những ngày thơ ấu khi xưa, nhưng dù sao thì cũng cảm ơn Ba Mẹ, cảm ơn cuộc đời đã cho mình một tuổi thơ thật hạnh phúc và êm đềm để giờ đây mỗi khi nhớ lại mình cảm thấy ấm lòng.
          Tối qua, M nhậu say điện thoại cho mình nói chuyện lung tung bị mình la cho một trận không biết sáng thức dậy có còn nhớ gì không, nghĩ đến lại thấy mắc cười. Đám bạn "nhất quỷ nhì ma" của mình cũng vậy, lớn hết rồi đứa nào cũng như hồi còn đi học. Mấy ngày nay mệt với tụi nó luôn, cứ điện thoại hỏi mình thích gì trong ngày sinh nhật, thiệt là hết nói... Phải cảm ơn tụi nó vì nhiều lúc tụi nó làm mình vui và những lúc đó mình lại quên đi nỗi buồn vắng anh.
          #20
            van79_bc 16.03.2009 14:56:02 (permalink)
            Mấy ngày nay lại đau bao tử và nhức đầu quá ! Không biết hôm nay T sao rồi mấy hôm bận rộn không đi thăm T được.
            Nhớ lại hôm tối sinh nhật thật vui, thấy thương đám bạn nhiều hơn. Cảm ơn tụi nó thật nhiều!
            Tối qua M lại uống say điện thoại cho mình. Không biết M nghĩ gì nữa,làm bạn như bây giờ không phải là tốt sao, cứ cố muốn thay đổi làm gì những điều không thể. Hôm nào tinh thần thoải mái sẽ hẹn M ra nói chuyện riêng mới đựơc. "người yêu ta, ta lại chẳng yêu người
                      người ta yêu chưa hẳn đã yêu ta" , tại sao con người ta lại cứ phải mãi loanh quanh trong vòng tình yêu như vậy??? Nghĩ tới nghĩ lui lại càng thấy buồn nhiều hơn. Đêm qua không ngủ được, trằn trọc mãi lại lấy những món quà nhỏ xinh anh đã tặng ra nhìn.Muốn đem tất cả bỏ hết đi nhưng lại không làm được.Đem chúng cất vào tủ khóa lại. Phải chi nỗi buồn và sự nhung nhớ cũng như đồ vật có thể đem bỏ đi họăc là cất kín lại.Chú DN cứ nhắn tin cho mình hoài thật là phiền quá, phải chi bây giờ có anh....
            #21
              van79_bc 19.03.2009 02:56:14 (permalink)
              Đêm nay, mình lại không ngủ được. Nhắm mắt lại thì bao nhiêu hình ảnh cứ lờn vờn hiện ra trong đầu. Hôm nay, thăm T thấy T yếu hơn lần trước nhiều. Đôi mắt mệt mỏi lờ đờ và giọng nói yếu ớt khó nghe. Thấy thật thương T, chắc hẳn là T đau đớn lắm ! T luôn nói là chưa muốn chết vào lúc này, còn nhiều điều chưa kịp làm. Cảm giác khi đối diện với cái chết chắc hẳn là rất đáng sợ.Anh Công phone về cho mình , gửi lời hỏi thăm anh, làm tim mình nhói đau. Mình sợ bắt gặp cái gì đó gợi nhớ về anh, sợ một ai đó nhắc đến anh... Anh không phải là tình yêu đầu đời và cũng đâu phải là lần đầu mình biết buồn vậy nhưng tại sao lần này mình lại buồn đến vậy lại suy nghĩ nhiều đến vậy. Vân ơi ! sự mạnh mẽ thường ngày của mi đâu rồi???
              #22
                van79_bc 20.03.2009 23:35:38 (permalink)
                Vô tình bắt gặp một cái tên, khiến mình thấy tim mình dường như bị ai đó bóp nghẹt, sao lại có sự trùng hợp như vậy? Phải chi ký ức của con người cũng như là cái computer mình có thể delete những gì mình không cần nhớ hoặc có thể reset lại khi cần. Thật ra mình có thể quên anh, quên hết những kỷ niệm cũ không? làm sao để mình thôi nghĩ về anh? Anh , anh có nhớ em không? có bất chợt vô tình nhớ về những kỷ niệm cũ của chúng mình không?



                Đêm nay em nhớ anh
                Với biết bao kỷ niệm
                Em muốn ngược thời gian
                Để lại được yêu anh.....................
                #23
                  van79_bc 22.03.2009 02:08:23 (permalink)
                  Mình muốn khóc cho thật lớn, khóc cho những giọt nứơc mắt tuôn tràn cuốn trôi theo tất cả những phiền muộn trong lòng. Tại sao trong khỏang thời gian này lại có quá nhiều chuyện xảy ra như vậy? T đã mất rồi. Cuối cùng thì cái ngày tang thương này cũng đã đến. Từ nay mình đã vĩnh viễn mất đi một người bạn thân thương.
                  T ơi, em xin lỗi, xin lỗi anh vì tất cả. Em thấy tự giận mình vì sao đã không nói xin lối anh khi anh còn có thể nghe thấy được lời em nói. Có phải là em đã quá ích kỷ không? Em đã chưa một lần nào nghĩ đến cảm giác của anh. Để giờ đây khi anh đã ra đi thì em dù có hối cho những gì em đã gây ra với anh cũng không còn kịp nữa. Nếu có thể quay ngược lại thời gian , em sẽ không gửi anh "xin lỗi một tình yêu" để anh không phải chua xót. Giờ đây nhớ lại lúc ấy em thấy lòng mình ray rức quá. Anh chỉ im lặng một lúc rồi bảo em rằng "thà em cứ mãi lặng im anh sẽ đỡ đau nhiều hơn". T ơi, anh đâu biết được là giờ đây em đã không còn giữ được người ta bên cạnh. Còn anh thì cũng ra đi mãi mãi. Bây giờ em phải làm gì đây? đã phải trải qua bao nhiêu thăng trầm , bao phiền mụôn trong cuộc sống nhưng em chưa bao giờ thấy cô độc như lúc này. Em sợ, sợ lắm những khi trống vắng, sợ nhớ về kỷ niệm nhưng làm sao để em trốn chạy khỏi quá khứ? Xin anh hãy thứ lỗi cho em, cho những điều khờ dại. T ơi ! nếu trên đời thật có cõi vĩnh hằng thì em mong ở một nơi xa xôi nào đó anh sẽ tìm thấy được sự bình yên. Anh sẽ không còn phải chịu đựng những đau đớn bệnh tật trên  thể xác và nhọc nhằn ở tâm hồn. Hãy yên nghĩ nha anh ! Em sẽ mãi nhớ về anh và luôn giữ anh trong tâm tưởng với một sự trân quí nhất.



                  Người đi về cõi hư vô
                  Để lại bao nhiêu niềm thương nhớ
                  Rời xa trần ai cõi tạm bợ
                  Chốn vĩnh hằng linh hồn sớm siêu sinh.
                  #24
                    van79_bc 23.03.2009 17:46:02 (permalink)
                    Đưa T đi rồi trở về thấy có cái gì đó trống vắng , rã rời... Nhìn di ảnh của T thấy ngậm ngùi và chua xót cho anh, cho gd của anh. Vậy đó, vậy là đã hết một kiếp con người. Dưới lòng đất mẹ hãy ngủ tròn giấc ngủ bình yên nha anh. Còn cô bé của anh thì vẫn còn đây với những tháng ngày buồn, vẫn còn đây với một kiếp con người.
                    Tối qua, anh nói với mình "anh nhớ em nhiều lắm!" câu nói mà mình đã mong đợi từng ấy thời gian nhưng sao mà nghe chua xót quá ! Buồn anh thật nhiều và giận anh thật nhiều múôn hờn trách anh thật nhiều cho thỏa nỗi lòng nhưng khi nghe anh nói thì mình lại không nỡ đành... Anh đax chuyển chỗ làm, vẫn công việc cũ nhưng chỗ mới, người mới hẳn là anh sẽ phải vất vả trong thời gian đầu. Hãy cố gắng anh nhé !Trải qua nhiều việc như vậy, xa cách nhau mỗi người một không gian không  biết rồi thì ngày mai này..Trước đây lòng tin yêu mình gửi trọn hết về anh nên dù có nghe điều gì về anh mình đều coi như cơn gió thoảng còn bây giờ sao mình rối lòng đến vậy?! Nhớ quá những ngày xưa có anh bên cạnh !
                    #25
                      van79_bc 28.03.2009 00:10:41 (permalink)
                      Hôm nay cả nhóm cùng đi thăm mộ T. Về ghé vào một quán ăn sân vườn. Có một nhóm thanh niên cùng đang ngồi ăn trong quán họ đàn ca vui vẻ quá! làm mình cũng thấy vui lây, thấy sôi nổi tuổi thanh xuân nhưng nếu bất chợt các bạn ấy đừng vô tình hát vang bài Quảng Nam Yêu Thương, ôi, cái bài hát xa lạ mà ngày nào anh đã gửi; đã nhờ mình tập hát thử để rồi tự khi nào không rõ trở nên quên thuộc. Nỗi nhớ anh lại cồn cào da diết... Quê mình đẹp lắm !........ Mình và anh đã thường trêu nhau như thế......
                      #26
                        van79_bc 12.04.2009 02:54:59 (permalink)
                        Nhớ anh nhiều là vậy nhưng nói chuyện thì lại không biết nói gì với anh bây giờ. Bao nhiêu điều muốn nói cùng anh nhưng sao cứ nghèn nghẹn.
                         
                        Anh cứ bảo rằng yêu nhỏ lắm
                        Nhớ nhỏ nhiều giữa giấc mộng thâu canh
                        Nhưng sao anh lại nỡ vô tâm
                        Làm nhỏ giận nhỏ buồn nhỏ khổ.
                         
                        Thuở mới yêu tình nồng nàn say đắm
                        Cùng tô hồng tất cả những ước mơ
                        Dẫu tình mình có gặp phải gian nan
                        Vẫn sẽ mãi kề vai chẳng ly tan.
                         
                        Nhưng giờ đây anh ở nơi xa
                        Có còn nhớ thương về ngày cũ
                        Nhớ Sài Gòn những ngày nắng mưa
                        Có nhớ em người yêu nhỏ dại khờ ?
                        #27
                          van79_bc 22.04.2009 17:38:08 (permalink)
                          Nằm viện có mấy ngày mà thấy lâu như mấy tuần vậy.Mệt quá, tự nhiên sức khỏe xuống dốc.
                          Trời hay mưa chiều, những cơn mưa kéo theo về bao kỷ niệm... Không biết ở chỗ anh có mưa như Sài Gòn không?
                          #28
                            van79_bc 01.05.2009 04:50:02 (permalink)
                            "Quên" một câu từ nghe tưởng chừng như thật đơn giản nhưng để làm được thì lại chẳng dễ chút nào. Đêm lại em lại thấy rối lòng. Em nhớ anh, nhớ hơi thở ấm nồng của anh như còn đang vương trên mắt , trên môi. Nỗi nhớ anh trong em chẳng thể nào nguôi ngoai được chỉ có chăng là giờ đây khi nhớ về anh, suy nghĩ đến những lời em nghe được về anh tim em không còn cảm giác nhói đau nữa. Em đã yêu và đã tin anh, nhưng không hiểu sao niềm tin ấy vẫn pha chút ngờ vực mỗi khi nghe "này nọ", một nỗi ngờ vực rất đàn bà. Những lúc như vậy em đã tự dằn xé mình, một nữa trong em lên luôn tin tưởng rằng tình yêu anh dành cho em là thật;rằng anh chẳng bao giờ dối em.Nữa còn lại trong em thì nghi ngờ để rồi buồn ,rồi giận. Hiện tại em không biết quan hệ của chúng ta bây giờ nên gọi là gì đây? Nếu gọi là tình yêu thì em nghe chua xót quá. Khỏang cách của mình bây giờ không phải là không gian và thời gian. Có lẽ em đã chưa và không thể hiểu anh nhiều nhưng em hiểu một điều là đã đến lúc chúng mình cần thẳng thắng với nhau. " ...đêm nay ta lại rối lòng, tình tuôn dốc lạnh bồng bềnh chiêm bao... "
                            #29
                              van79_bc 09.06.2009 02:20:55 (permalink)
                              Anh ạ! em không thể nào ngủ được khi nỗi đau lại tràn về. Những tâm sự của người bạn chưa một lần biết mặt cứ xoáy lấy tâm tư gợi lại biết bao xót xa. Anh và người bạn ấy có hiểu được cho cái gọi là nỗi đau nhân nỗi đau không? Còn hụt hẫng nào bằng khi mất đi niềm tin yêu cuối cùng, mà niềm tin yêu ấy lại do chính anh đã tạo lại cho em và chính anh cũng đã cướp đi. "anh đã đến nhẹ nhàng như nắng ấm, sưởi lòng em tan hết giá băng" nếu như anh đã từng là ánh dương ấm áp sưởi ấm lòng em thì giờ đây chính anh lại là giông bão thổi lạnh xé nát tái tim còn hằn sâu vết sẹo của em. Tại sao lại có thể như vậy hả anh? tại sao lại có sự thay đổi lớn đến vậy? tại sao anh có thể lạnh lùng đến tàn nhẫn với em như vậy? và tại sao, tại sao em vẫn không thể quên anh? Em không còn mong ước có thể quay ngược về những ngày tháng cũ để được có anh bên em. Em chỉ ước rằng anh có thể thắng thắng hơn với em một lần, mạnh dạn nói với em một lần để rồi thôi. Để dù có phải xa nhau nhưng trong lòng em anh vẫn là anh người đàn ông rất đàn ông mà em đã trao hết tin yêu. Và em cũng ước gì em có đủ can đảm để nói hết cùng những nỗi lòng của em.
                              Nửa hồn em chết lâu rồi
                              nửa hồn còn lại trao về cho anh
                              anh đem nửa mảnh hồn em
                              vùi trong tuyết lạnh tình anh hững hờ
                              em giờ hoá kẻ bơ vơ
                              thẩn thờ tìm lại nửa hồn đớn đau
                              hạnh phúc ví tựa trăng cao
                              tay em chẳng thể chạm vào
                              xót xa ............
                              #30
                                Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 30 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9