Hôm qua, nhận được tin nhắn của anh, không biết anh gửi gì vì không mở được tin chỉ thấy hai chữ "chúc mừng". Tại sao mình không điều khiển được suy ghĩ của mình như những ngày chưa yêu anh. Tự mình thấy giận mình quá, sao lại ủy mỵ và trở nên yếu đuối vậy.
Hôm nay, nay đến thăm T.T, ở chơi với anh ấy suốt một buổi. Nhìn thấy T bây giờ thật đáng thương quá !Chắc là anh ấy đang buồn và tuyệt vọng lắm, điều đó hẳn làm ảnh đau khổ nhiều hơn nỗi đau của căn bệnh đang hoành hành. Ảnh vẫn cười với mình nhưng nụ cười hôm nay thấy có vẻ gắng gượng và mệt mỏi hơn hôm trước mình đến nhiều. T bảo "khi nào bé đến mà anh không còn nhận ra và nói chuyện với bé nữa thì đừng buồn" , mình kêu anh ấy "đừng nói như vậy". Ừ, nhưng nếu thật sự khi mình đến thăm mà T không còn nhận ra mình và không thể nói chuyện với mình nữa thì thế nào , mình không dám nghĩ thêm. Cuộc sống đúng là có quá nhiều điều không thể ngờ được. Như T vậy , bản thân ảnh và mọi người đâu thể ngờ rằng cuộc sống của anh ấy lại ngắn ngủi như vậy. Cũng như mình đâu thể ngờ khi lớn lên lại phải vất vả và gặp nhiều sóng gió đến vậy. Mình thấy nuối tiếc những ngày thơ ấu khi xưa, nhưng dù sao thì cũng cảm ơn Ba Mẹ, cảm ơn cuộc đời đã cho mình một tuổi thơ thật hạnh phúc và êm đềm để giờ đây mỗi khi nhớ lại mình cảm thấy ấm lòng.
Tối qua, M nhậu say điện thoại cho mình nói chuyện lung tung bị mình la cho một trận không biết sáng thức dậy có còn nhớ gì không, nghĩ đến lại thấy mắc cười. Đám bạn "nhất quỷ nhì ma" của mình cũng vậy, lớn hết rồi đứa nào cũng như hồi còn đi học. Mấy ngày nay mệt với tụi nó luôn, cứ điện thoại hỏi mình thích gì trong ngày sinh nhật, thiệt là hết nói... Phải cảm ơn tụi nó vì nhiều lúc tụi nó làm mình vui và những lúc đó mình lại quên đi nỗi buồn vắng anh.