TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV)

Tác giả Bài
nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 21.07.2008 18:40:04
Chào các bạn!
       Hôm nay mình xin đính chính tên của tiểu thuyết Thiếu niên anh hùng huyết. Mình nghĩ việc làm này là rất cần thiết, vì nếu không sẽ gây ra những hiểu lầm cho mọi người!
       Tuy nói về triều đại nhà Trần nhưng thực ra tiểu thuyết Thiếu niên anh hùng huyết là một bộ tiểu thuyết võ hiệp kết hợp với những sự kiện có thật trong lịch sử. Trong quá trình sáng tác, mình đã đối chiếu tất cả tài liệu lịch sử mà mình có, trong những tài liệu đó có những sự kiện được ghi chép giống nhau và khác nhau làm mình không biết theo ý nào??? Cuối cùng mình quyết định lấy sự kiện được ghi chép hợp lí nhất - về tính cách từng nhân vật lịch sử và hoàn cảnh của họ trong từng thời điểm cũng như những sự kiện lịch sử khác, mặc dù những sự kiện ấy chỉ có một tài liêụ chép như vậy, nhưng vẫn không bỏ qua những sự kiện trong những tài liệu kia. Mình lấy một sự kiện làm ví dụ: Sau khi đánh thắng quân Mông Cổ lần đầu tiên, Thái Tông gả vợ cũ của mình là công chúa Chiêu Thánh cho Lê Tần, nhưng trong tập lịch sử ký sự Thuyết Trần của soạn giả Trần Xuân Sinh thì ông lại cho rằng: Khảo Chiêu Thánh hoàng hậu bị truất phế năm 1237, không lẽ để vất vưởng suốt trong 21 năm đến bấy giờ mới gả. Vả lại, việc gả vợ, không mấy ai nhẫn tâm làm, huống chi là Trần Thái Tông, người nhân hậu, nhất là khi ấy Thuận Thiên hoàng hậu đã chết năm 1248 rồi. Việc gả Chiêu Thánh cho Lê Tần phải là việc của Thủ Độ đã được thi hành ngay sau khi vừa bị truất phế ngôi hoàng hậu. Mình thấy ý kiến này rất hợp lí nên đã kết hợp cả hai ý kiến của những tài liệu nói trên. Với việc làm này thì người gả cuối cùng vẫn là Thái Tông trong khi vẫn nói lên được lòng nhân hậu của ông (Các bạn xem lại đoạn đối thoại giữa ông và Lê Tần ở hồi 2 nhé!).
      Cuối cùng, nếu các bạn có điều gì thắc mắc hoặc phản đối ý tưởng của mình hay có ý kiến đóng góp thì cứ thoải mái góp ý vô tư. Mình xin cảm ơn tất cả những lời góp ý của các bạn!!!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 22.07.2008 01:39:43








         

                                                         Hồi 4
 
                                               Kẻ tốt và người xấu?
         
          Tại một con đường rộng rãi, vắng vẻ. Lúc này, người bằng hữu bí ẩn của Sử Thiên Vũ đã trở lại nguyên hình dạng: Mái tóc bạc trắng và bộ y phục cùng màu, chiếc mặt nạ hình cánh chim ưng màu bạc che nửa phần trên gương mặt, làn môi hơi mỏng và hồng tự nhiên; lưng đeo song ngân đoản thương.
          Đang cất bước đi thì bỗng Quốc Khang và người của phủ bộ hình ùa ra từ xung quanh bao vây. Người đó liền vung chỉ viết xuống đất:
          -Hôm nay ta không muốn đánh nhau với các ngươi!
Quốc Khang vừa rút song kiếm lao tới vừa nói:
          -Đừng nói lời thừa thãi, mau xuất chiêu đi.
Tất cả cũng xông tới tấn công. Người đó vừa xoay người sang trái với tốc độ cực nhanh tránh hai luồng kiếm ảnh mà Quốc Khang chém ra vừa vung tay trái ra, lập tức tất cả binh sĩ tấn công phía đó bị đánh bật về sau, rồi nhún chân nhảy bay vòng ngược về sau tránh hai kiếm Quốc Khang chém tới, hai binh sĩ ở hai bên liền chém tới, nhưng người đó đã đồng thời tung song cước đạp thẳng vào lưỡi kiếm của hai binh sĩ phía sau - ở trên cao chém tới để mượn điểm tựa phóng lách qua Quốc Khang cùng vô số binh sĩ phi thân lên chặn lại bằng đao kiếm mật khít tua tủa… mà không va vào bất cứ ai, trong nháy mắt người đó đã biến mất dạng. Trong khi Quốc Khang cùng với gần như toàn bộ binh sĩ phi thân đuổi theo, thì hai binh sĩ chém hụt lập tức phóng tới bụi rậm ở phía xa để đỡ hai binh sĩ bị người đó đạp lúc nãy lên rồi cùng đuổi theo mọi người.
          -Còn tê không?!
Hai người cau mày nói:
          -Vẫn còn nhưng không sao!
Trên ngọn núi phía xa, có hơn chục tên đứng xem với gương mặt đắc ý, và khi tất cả cùng đuổi theo người đó, chúng cũng lập tức di chuyển rất nhanh xuống núi.
          Trong khi cùng thời gian tại một con đường khác. Thấy tất cả im lặng quá lâu với vẻ buồn bã, Thiết Nam liền lên tiếng:
          -Các huynh định buồn đến bao giờ?
Ngân Hoa nói ngay:
          -Huynh không thể yên lặng một chút được à?
Thiết Nam cũng nói ngay:
          -Có rất nhiều chuyện để nói thì sao chúng ta phải im lặng?
Thành Trung lừ mắt nói:
          -Với một kẻ lắm mồm luôn miệng thì chẳng có gì để nói cả.
Trong khi tất cả cùng cười mỉm thì Thiết Nam nói:
          -Này! Huynh lườm ai thế hả? Mà sao không bao giờ huynh nói với tôi được một câu tử tế hả?
Thành Trung giơ một ngón tay ra nói: Thứ nhất, hôm nay đột nhiên tôi bị đau mắt! - Khi Thiết Nam mới ê ê thì Thành Trung đã giơ ngón tiếp theo ra nói: Thứ hai, huynh có ra gì đâu mà đòi tôi tử tế!
Tất cả cùng cười vang:
          -Đúng là chỉ có Thành Trung mới trị được Thiết Nam!
Thiết Nam ngả xuống lưng ngựa, ngừng một lúc rồi ngồi lên hỏi:
          -Năm nay Trung ca của chúng ta bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ???
Trong khi tất cả ngạc nhiên không hiểu thì Thành Trung nói:
          -18, hỏi làm gì?
Thiết Nam nhìn mọi người, đẩy hai hàng lông mày lên nói với gương mặt tinh nghịch:
          -Nếu năm nay huynh thành thân rồi sinh con vào cuối năm thì 18 năm sau huynh đã lên chức gia gia ở tuổi 36, còn cha huynh thì lên chức nội tổ phụ ở tuổi ngũ tuần!
Nói đến đây, Thiết Nam vừa cố nhịn cười vừa khẽ hất đầu về phía Thành Trung, tất cả liền nhìn chàng thì mở to mắt bất ngờ khi thấy mặt chàng đỏ như gấc. Thiết Nam vừa cười khúc khích vừa chắp tay cúi đầu nói:
          -Tứ đại đồng đường, đáng mừng, đáng…
Chưa dứt lời thì chàng đã vung đao thủ chém ngang tới và nói:
          -Này thì đáng mừng.
Thiết Nam vừa giơ tay ra đỡ vừa nhìn gương mặt tối sầm lại của chàng cười nói:
          -Nóng tính thế! Mà này, sao vừa nhắc đến chung thân đại sự thì mặt huynh đỏ như thiếu nữ bị trêu thế? Huynh đâu phải con gái…
Lần này chàng đá mạnh vào mông ngựa khiến nó lồng lên, trong lúc tất cả cười rung người, thì Thiết Nam đã biết trước tình huống này nên đã kịp nắm chặt dây cương trước khi con ngựa lồng lên, và còn vừa cố tình lắc lư sang hai bên khi con ngựa phi nhanh về phía trước vừa cười nói:
          -Bớ người ta, có kẻ âm mưu giết bạn này, cứu tôi với. Ha… ha… ha… há… há… há…
Thành Trung chỉ tay nói:
          -Cứ liệu cái thần hồn đấy.
          -Hồn tôi đã bị thằng bạn đểu cáng doạ cho bay mất còn đâu nữa mà liệu!
          -Thế thằng nào đang nói đấy?
          -Xác của Thiết Nam!
Tất cả lắc đầu cười, quất ngựa đuổi theo. Và khi đến một quán nước bên đường, tất cả lại thấy hai người có vẻ như đang tranh cãi, tất cả liền xuống ngựa và giao cho người của quán nước rồi đi tới bàn hai người hỏi:
          -Lại có chuyện gì thế?
Thiết Nam ra vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
          -Các vị là ai?
Khi mọi người còn chưa hiểu thì Thiết Nam đã nói:
          -Thôi, là ai cũng được, miễn là giúp tôi nói lý là được. Mời ngồi!
Khi tất cả vừa ngồi xuống thì Thành Trung nói:
          -Huynh đùa đủ chưa???
Thiết Nam lắc đầu nói:
          -Đấy, mọi người xem, tôi không quen hắn nhưng hắn lại nhảy bổ vào bàn của tôi ngồi rồi rót trà uống tự nhiên, ngon lành trong khi tôi chưa lên tiếng mời, và còn cáu với tôi nãy giờ khi tôi nói không quen hắn và nhã nhặn mời hắn ra chỗ khác ngồi nữa chứ…
Trong khi bà chủ quán và mấy người nữa bước về phía mọi người thì Thành Trung nói:
          -Thôi, thôi, con xin cha, cha để cho con uống, khát lắm rồi!
Mới nghe ba từ con xin cha, Thiết Nam đã phun trà ra khi vừa uống vào, ho lụ khụ nói:
          -Tôi mới mười mấy tuổi thì làm sao đẻ được đứa con to cao đẹp giai thế này chứ.
Nghe cái giọng như khi kể tiếu lâm của chàng, mấy người kia đang lo sắp đánh nhau cũng phải bật cười. Còn Ngân Hoa thì nhíu mày nhìn chàng khó chịu nói:
          -Huynh đùa dai quá đấy!
Thành Trung đứng bật dậy, vừa túm cổ áo chàng vừa nói:
          -Đối với những kẻ đùa dai thì…
Chưa kịp dứt lời thì chàng đã lừ mắt nói:
          -Buông tay ra nếu không ngươi sẽ phải hối hận.
Thành Trung vừa giơ nắm đấm lên thì con trai bà chủ quán đã giữ cổ tay chàng lại, bà chủ thì chấp tay xoa xoa nói:
          -Thôi, thôi, tôi xin mấy chú, một điều nhịn là chín điều lành!
Thiết Nam vừa nhoẻn miệng cười vừa đẩy lông mày bên trái lên rồi đẩy lông mày phải lên và cuối cùng đẩy cả hai lên liên tục. Thành Trung vừa đẩy chàng ra xa vừa nói trong tiếng cười:
          -Không hiểu hắn thuộc cái giống gì nữa!?
Trong khi mấy người kia ngạc nhiên, Ngân Hoa liền giải thích:
          -Tính huynh ấy thích trêu chọc bằng hữu, đôi lúc đùa hơi quá nên thường xuyên gây hiểu lầm cho những người không biết. Mọi người đừng cười chê!
          -Thì ra là vậy!
Thì Thiết Nam một tay ôm bụng cười nắc nẻ, một tay chỉ Thành Trung nói:
          -Nhìn cái mặt vừa buồn cười vừa tức đến tối sầm lại như đêm 30 của huynh, tôi không sao nhịn được cười!
Bỗng mấy người kia hét lên:
          -Coi chừng…
Từ coi chưa kịp phát ra khỏi miệng thì Thiết Nam đã bật người lên lộn về phía sau vừa kịp tránh năm thanh kiếm chém tới, tung song cước đạp vào lưng hai tên trước khi tiếp đất. Trong lúc ba tên kia lập tức quay kiếm lại tấn công thì mấy người vội nói:
          -Cho chúng tôi xin, đừng đánh nhau nữa!
Thì chàng bắt lấy cổ tay cầm kiếm của tên bên phải để kéo thanh kiếm của hắn ngang ra đỡ lấy kiếm của tên ở giữa chém tới, đồng thời tung móc trái ra, tức thì tên thứ ba đang chém tới bị quyền kình đấm bay ngược về sau, đồng thời nói:
          -Với bọn mất dạy này thì nhất định phải đánh.
Ngay sau khi đấm tên đó bay đi, tên ở giữa liền tung chưởng đánh thẳng tới, tên bị bắt tay cũng tung quyền phải đấm xuống phía dưới rất nhanh, cùng lúc hai tên bị đạp lúc nãy cũng chia ra tấn công hai bên. Thấy vậy bốn chàng cùng lắc đầu nói:
          -Kém quá.
          -Này, không phải khích nhớ.
Vừa nói chàng vừa xuất hai quyền cùng lúc, quyền trái tung ngang ra hai bên cùng với quyền phải, tức khắc kéo ra một luồng quang ảnh cong như lưỡi liềm với kình lực rất mạnh và tốc độ cực nhanh đánh bay chúng ra xa, kiếm của chúng thì bị gãy hết. Rồi chàng trừng mắt nói:
          -Hôm nay mùng 1 đầu năm nên ta không muốn thấy máu, cút.
Trong lúc bốn tên cùng đỡ tên bị chàng đấm ngất lúc nãy rồi cúp đuôi chạy thẳng, thì năm người nói:
          -Bà chủ, xin lỗi vì đã mang rắc rối cho việc làm ăn của mọi người!
Bà chủ xua tay nói:
          -Đây là chỗ đông người qua lại nên chúng tôi quen với chuyện này rồi, ban đầu chúng tôi cũng sợ lắm, mỗi lần có đánh nhau là chúng tôi lại vội vàng dọn đi.
Người con trai tiếp lời:
          -Tuy đánh dữ như vậy nhưng chưa bao giờ họ gây hại chúng tôi, nên chúng tôi vẫn bán ở đây cho đến giờ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2008 19:51:07 bởi nguyen duc long >

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 22.07.2008 01:56:33
Người đó liền chạy nhanh về phía bếp vì thấy nồi nước đang sôi, bà chủ liền tiếp lời:
          -Tuy là chỗ đông người qua lại nhưng lại quá ít người ở và cách quá xa những vùng khác nên có muốn chúng tôi cũng không thể đi.
Trần Hoảng trả tiền và nói:
          -Vậy thì chúng tôi yên tâm rồi!
Trong lúc người của quán nước mỉm cười vì câu nói này thì mọi người đã lên ngựa rồi cùng nói:
          -Nếu lần sau có đánh nhau thì mọi người đừng khuyên can làm gì kẻo lại vạ lây đấy, vì lúc đánh nhau không phải ai cũng giữ được bình tĩnh đâu!
Tất cả cùng cười lớn:
          -Chuyện này thì mọi người yên tâm, chúng tôi bao giờ cũng nhìn người kĩ trước khi can, người tốt như các vị chúng tôi mới can, còn bọn phàm phu tục tử, hung hăng hiếu chiến thì chúng tôi can làm gì cho thiệt thân.
Ngân Hoa liền hỏi:
          -Mọi người sao biết chúng tôi là người tốt?
Tất cả cùng cười đáp:
          -Vì ngay lúc nhìn thấy các vị, chúng tôi đã có cảm giác thân thiện rồi, cảm giác ấy thì chỉ có người tốt mới mang đến thôi! - Đến đây, tất cả vừa chỉ Trần Hoảng vừa nói: Khi mọi người cùng xin lỗi và vị huynh đệ này nói chúng tôi yên tâm rồi… thì chúng tôi đã khẳng định mọi người rất, rất tốt!!
Trong lúc mọi người cùng cười tươi thì Thiết Nam nói:
          -Kìa, mọi người nhìn kìa, trông cái mặt được khen vênh chưa kìa, ghét chưa kìa!
Trong lúc tất cả cùng cười vang thì Trần Hoảng nói với vẻ tỉnh bơ:
          -Tôi không phải là Trung ca, nên không hơi đâu mà tranh cãi với cái pho tiếu lâm sống là huynh!
Cả hai cùng ê một tiếng lớn thì chàng vội giơ tay chào mọi người rồi không chờ chào lại mà quất ngựa phi nhanh đi, sảng khoái cười. Hai người vội giơ tay chào mọi người rồi cũng không đợi chào lại đã quất ngựa đuổi theo, đồng thời chỉ tay nói lớn:
          -Hắn nói vậy thì khác gì nói chúng ta là đồ dở người. Đứng lại cho ta.
Chàng nói vọng lại trong tiếng cười:
          -Ngu sao mà đứng lại!
Hai chàng liền quát:
          -Rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt hả??
Trong lúc tất cả cùng lắc đầu cười, ba người giơ tay chào, và khi mọi ngưởi mỉm cười giơ tay chào lại thì ba người liền quất ngựa phi nhanh đi, còn chàng thì cười lớn:
          -Tức quá hoá lẫn rồi, phải là rượu mời chứ.
Hai người không những không thẹn mà còn cười vui! Trong khi mọi người nhìn theo bóng sáu người cười nói:
          -Nếu trên đời ai cũng như họ thì tốt quá!
Tại một nơi hoang vắng khác, người bí ẩn vừa bước được mấy bước thì bỗng từ phía xa có sáu thiếu nữ từ sáu chỗ phóng kiếm tấn công rất nhanh, cô thứ nhất nhằm vào hông trái mà đâm tới, cô thứ hai nhằm vào hông phải mà chém tới, cô thứ ba chém vào tay trái, cô thứ tư chém ngược lên tay phải, cô thứ năm từ trên cao bổ kiếm xuống đầu, cô thứ sáu nhằm thẳng vào yết hầu mà đâm tới. Nhưng kiếm vừa mới chuyển động thì người đó đã tung người lên quay song cước, tức khắc năm cô bị cước quang sáng loáng đá bật ra; khi cô thứ sáu đâm được một gang tay cũng là lúc người đó quay xong một vòng cước và lập tức tung cước phải đá thẳng lên, tức thì cô này bị đá văng ngược về sau. Động tác xuất chiêu của người đó nhanh đến độ tất cả chỉ kịp thấy luồng cước quang loé lên rồi tắt ngay, ngoài ra không còn thấy gì hết. Khi các cô ngã xuống đất thì từ trong rừng phóng ra vô số mũi tên nhằm vào người đó, và khi người đó quay song trảo bắn ra hình vuốt ưng đánh gạt gãy hết tên thì hơn năm mươi tên từ tứ phía vung vũ khí tấn công, các cô liền lui ra khỏi vòng chiến, trong khi cùng lúc tên dẫn đầu từ trên không phóng kiếm đâm thẳng xuống đỉnh đầu người đó, thế kiếm vừa nhanh vừa hung hiểm… Người đó vừa phóng về trước tránh mũi kiếm đâm xuống vừa vung song thủ đánh thẳng tới, lập tức những tên phía trước bị đánh bạt ra xa, đúng lúc này tên dẫn đầu trở kiếm chém vòng tới, cùng lúc những tên ở hai bên cũng vung vũ khí tấn công, những tên phía sau thì nhảy bật lên rồi vung đao kiếm nhưng chưa kịp chém thì người đó đã ở trên không từ bao giờ rồi.
          Ở phía xa, toán người trên núi lúc nãy phóng hết tốc lực đến và nhìn người đó tung cước trái đá bay tất cả những tên phía sau ra xa, tung cước phải đạp xuống lưng tên dẫn đầu lún xuống đất khi hắn vừa chuyển động tay cầm kiếm, và còn lấy lưng hắn làm điểm tựa để bật phóng thẳng lên ngọn cây cao nhất.
          -Đừng hòng chạy.
Trong lúc nói tên cầm đầu toán người trên núi vung đao chém ngang một đường, tức thì xuất đao quang màu tím bay tới tấn công với tốc độ rất nhanh, nhưng ngay cả cái bóng tàn của người đó đao quang cũng không kịp chém, trong lúc những cành và thân cây phía sau lưng người đó bị chém gãy đổ thì tất cả cau mày tức tối nhìn ngọn cây cao nhất rung nhẹ mà không thể thấy người đó bay về phía nào, còn tên cầm đầu và tên dẫn đầu thì nhìn sáu cô gái bay đi nói với giọng tức giận:
          -Không phải các cô cũng có thù với hắn sao? Sao lúc đó các cô không ngăn hắn lại?
Tất cả liền nói vọng lại:
          -Dù suốt đời không giết được hắn, chúng ta cũng không bao giờ hợp tác với các ngươi.
Tất cả bọn chúng vung chân vung tay tức tối nói lớn:
          -Mẹ kiếp! Đúng là đồ đàn bà rắc rối.
Tên cầm đầu quay sang lâu la của hắn và đám lâu la của tên kia mà quát:
          -Các ngươi nữa, lúc đó các ngươi chết ở đâu mà không tấn công hắn hả?
Tất cả nói ngay:
          -Hắn nhanh còn hơn ma quỷ như thế thì chúng ta làm sao kịp chuyển động.
Tên dẫn đầu liền nói lớn:
          -Thôi đi, không mau đi tìm hắn còn ở đó mà cãi nhau?
Tất cả bọn lâu la nói:
          -Biết hắn ở đâu mà tìm?
Tên dẫn đầu vừa phi thân lệch hướng với tên cầm đầu vừa nói:
          -Trước đây tìm thế nào thì bây giờ tìm như thế.
Bọn lâu la liền chia thành nhiều tốp rồi phi thân về mọi hướng.
          Tại vị trí khác, bóng đen mờ ảo đứng lẫn vào những ngọn cây chen nhau dày đặc… nhìn Quốc Khang cùng quan binh vừa cười đắc ý vừa triển thân đuổi theo chúng một cách nhanh chóng nhưng rất lặng lẽ… với cặp mắt rắn và nụ cười đắc ý.
          Cùng lúc đó, khi huynh đệ Trần Hoảng hỏi người bằng hữu ở quán ăn đêm qua là ai thì Sử Thiên Vũ liền khẽ mỉm cười nói:
          -Huynh ấy là đệ nhất sát thủ của Đại Việt!!
Chàng nhìn vẻ kinh ngạc tột độ của tất cả mỉm cười nói:
          -Lí do đệ và huynh ấy trở thành hảo huynh đệ - bằng hữu là do tháng 2 năm ngoái sư đồ bọn đệ bị huynh ấy cùng đám sát thủ tập kích, rất nhanh sau đó tiểu sư muội bị Hắc Ảnh chém trúng tay, vì thế sư phụ đã xuất chiêu mạnh nhất để tạm thời chặn tất cả đám sát thủ lại để đệ đưa sư muội đi rồi cùng đại sư huynh chặn Hắc - Bạch sát thủ lại, trong khi cùng lúc huynh ấy cùng Tử Thần và đám lâu la đuổi theo bọn đệ. Tên Hắc Ảnh đó đã bôi thuốc độc vào kiếm, vì thế đệ phải vận công khống chế thuốc độc trong lúc phi thân đi nên không thể cắt dấu được và gần như ngay sau đó phải dừng lại để tập trung vận công điều khí cho muội ấy. Sau đó…
Khi đến nơi, bọn lâu la rất đắc ý lập tức cùng xông lên, nhưng liền bị chàng tung kiếm khí chém đứt đôi người, trong khi cùng lúc tay trái vẫn vận công trị độc cho nàng… khiến hai người rất bất ngờ. Gần như ngay sau đó Tử Thần định xông lên thì bị người đó ngăn lại, lần này đến lượt chàng ngạc nhiên, còn Tử Thần chưa kịp hỏi thì người đó đã ném về phía chàng một lọ thuốc và một viên thuốc, đồng thời viết xuống đất dòng chữ:
          -Cho cô ấy uống rồi bôi cho cô ấy!
Việc này khiến chàng rất ngạc nhiên? Sau khi làm xong nàng đã đỡ rất nhiều, và chưa kịp cảm ơn thì người đó đã viết dòng chữ khác:
          -Giờ tiến tới đánh ta một chưởng.
Tất cả đều hiểu việc làm này là để đánh tan sự nghi ngờ nhưng không hiểu sao người đó lại chịu thiệt vì kẻ đối địch với mình như vậy??? Trong khi người đó thấy chàng ngập ngừng thì liền viết:
          -Nào, đừng chần chừ như thế, một chưởng không đủ để giết ta đâu, cứ yên tâm mà đánh cho thật mạnh để còn tìm sư phụ và đại sư huynh!!!
Chàng cau mày nghĩ:
          -Tiểu sư muội tuy không còn nguy hiểm nhưng vẫn cần nghỉ ngơi, dưỡng sức, còn sư phụ và đại sư huynh nữa!!
Nghĩ đi tính lại, chàng quyết định đứng lên rồi vận lực nhắm mắt tung một chưởng ra, chưởng phong phóng tới rất nhanh và khá mạnh, nhưng không ngờ khi sắp tới đích thì Tử Thần lại lao tới đưa lưng hứng trọn, lập tức bị thổ huyết. Người đó liền đỡ Tử Thần rồi vận khí truyền vào cơ thể! Chàng vừa mở mắt đã thấy cảnh này nhưng không hề ngạc nhiên mà hỏi ngay:
          -Ngươi không sao chứ!?
Tử Thần lắc đầu hỏi:
          -Sao ngươi không biểu lộ bất ngờ, dù chỉ một chút??
Phong Sương liền nói:
          -Có gì bất ngờ đâu, võ công của ngươi không bằng Lãnh Diện, vì thế người bị đánh phải là ngươi mới hợp lí.
Tử Thần tự hào nói:
          -Đúng, ai mà tin được một kẻ lạ mặt nào đó có thể đả thương được đệ nhất sát thủ của Đại Việt chứ?
Hai người cùng bồng Tử Thần và Phong Sương lên. Chàng nhìn Lãnh Diện nói:
          -Đa tạ!!
Lãnh Diện khẽ gật đầu, còn chàng hơi mỉm cười, rồi cả hai cùng phi thân đi.
          -Một thời gian sau, khi đệ đang chơi thả diều với sư huynh, sư muội và bọn trẻ thì...
Lãnh Diện và Hắc Ảnh phi thân đến, Hắc Ảnh vung chưởng đánh về những cánh diều, lập tức những cánh diều bị đốt cháy, lửa còn lan rất nhanh xuống dây diều, ba người cùng vung tay chém đứt tất cả dây diều, cùng lúc hai người đã bay xuống. Hắc Ảnh đắc ý nói:
          -Hôm nay các ngươi chết chắc rồi.
Ba người cùng chắn trước bọn trẻ nói:
          -Các đệ đừng sợ!
Vừa dứt lời thì bọn trẻ đã đáp đá vào Hắc Ảnh và nói:
          -Ngươi là kẻ xấu, ta ném chết ngươi.

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 24.07.2008 23:32:16
Trong lúc ba người ngạc nhiên khi chứng kiến hành động này thì hắn vừa xoay nhanh kiếm gạt ra vừa hỏi:
          -Hắn cũng là kẻ xấu, tại sao các ngươi không ném hắn??
Ba người liền tung chưởng rồi mỗi người xách hai đứa trẻ mà phi thân nhanh đi, hai người liền đuổi theo. Hắc Ảnh vừa vung kiếm tấn công Phong Sương vừa hỏi:
          -Tại sao chúng không ném ngươi? Đừng có trả lời ta là ngươi không biết đấy.
Trong lúc ba người cùng quay người tung cước đá về sau với tốc độ cực nhanh, lập tức xuất vô số cước ảnh hàm chứa âm nhu và dương cang chặn đứng những luồng độc xà kiếm khí lại, vừa chạm nhau tất cả liền nổ tung và toả ra một màn khói trắng mù mịt, tất cả lá cây quanh đó đều rụng hết… thì Lãnh Diện viết lên thân cây gần đó dòng chữ:
          -Ta không đốt diều của chúng.
Rồi cùng hắn bay xuống, đồng thời xua tan màn khói nhưng không thấy mọi người đâu. Vừa đọc dòng chữ hắn đã nói:
          -Câu trả lời này không thoả đáng, vì ta đi với ngươi.
Nói xong hắn quát lớn:
          -Còn chờ gì nữa mà không ra đây.
Vừa dứt lời thì hai chàng đã quay lại, hắn liền nhếch mép nói:
          -Ta còn tưởng các ngươi chạy luôn rồi chứ.
Hai bên cùng lao vào nhau. Hắc Ảnh vừa đánh vừa nói:
          -Lãnh Diện, hôm nay ngươi còn giở trò gì nữa thì chứng tỏ việc Tử Thần bị thương là có vấn đề.
Đến đây, năm người nói:
          -Đến đây thì chúng ta biết trận chiến diễn ra như thế nào rồi…
Chàng cau mày nói:
          -Khi hai người về thuật lại trận chiến với lão Thiền Ma. Vừa nghe tên Hắc Ảnh đó nói: Khi bọn trẻ đáp đá vào con mà không đáp vào hắn thì con đã nghi ngờ nên con chỉ quay kiếm gạt đỡ chứ không tấn công ngay, mục đích là để xem hắn có tấn công ngay không nhưng hắn vẫn đứng trơ ra, cả khi thấy chúng mang bọn trẻ đi con cũng cố tình chờ hắn tấn công nhưng hắn vẫn không ra tay mà chỉ đuổi theo cho có, kết quả đã để chúng mang bọn trẻ đến được chỗ an toàn.
Vừa dứt lời thì lão đã vô cùng tức giận, lập tức vung tay hất Lãnh Diện lên rồi tung một chưởng ra, chưởng phong bay tới đánh vào giữa ngực khiến Lãnh Diện bay đập vào cột phía sau và bị thổ huyết. Thấy lão đằng đằng sát khí bước tới, Tử Thần liền nói nhanh:
          -Xin sư phụ nghe huynh ấy giải thích.
Lão càng giận dữ, vừa vung tay vả vào mặt Tử Thần vừa quát:
          -Câm miệng.
Trong lúc Hắc Ảnh mỉm cười thầm đắc ý, Bạch Quang tuy rất lo lắng cho hai người nhưng không dám lên tiếng cầu xin và biểu hiện ra ngoài, thì Lãnh Diện rất tức giận nhưng vẫn cố kìm nén, vận chỉ lực viết xuống đất:
          -Ngoài vứt bỏ lương tâm ra thì mỗi sát thủ phải chứng tỏ mình là kẻ mạnh bằng mọi cách, mọi giá. Nếu tấn công ngay lúc ấy thì bọn chúng chắc chắn sẽ chết thảm vì phải lo bảo vệ bọn trẻ, nhưng việc ấy chỉ chứng tỏ mình là kẻ hèn nhát, sợ đối thủ nên mới tấn công vào lúc chúng không rảnh tay, càng không thể biết võ công của mình có tiến hay không?
Lão vẫn nghi ngờ:
          -Ngươi lấy gì để chứng minh?
Hắc Ảnh nói ngay:
          -Đúng là ngươi đã đánh toàn lực nhưng đó là vì ngươi chưa đấu riêng với tên họ Sử đó lần nào, cho nên ngươi toàn lực đánh hoàn toàn vì muốn thử võ công của hắn và lừa ta. Còn nữa, những đứa không ném đá vào ngươi chính là bọn trẻ ăn mày mà ngươi đã từng giúp khi chúng bị mấy tên du đãng bắt nạt, rồi ngươi còn cho chúng tiền nữa. - Đến đây, hắn nhìn Lãnh Diện với ánh mắt đắc ý cười mỉa nói: Ngươi giải thích chuyện này thế nào hả?
Khi hắn nói đến đoạn giúp bọn trẻ thì Lãnh Diện đã bắt đầu viết lên khi hắn vừa dứt lời thì dòng chữ đã hoàn chỉnh:
          -Giúp người cũng là một cách chứng tỏ mình mạnh, vì chỉ có kẻ mạnh mới có thể giúp người.
Hắn cười khầy rồi chỉ tay nói lớn:
          -Toàn là nguỵ biện, sư phụ đừng nghe lời hắn.
Lão trừng mắt nói:
          -Tin hay không còn phải để ngươi nhắc sao?
Hắn vội chắp tay nói:
          -Đệ tử không dám!
Lão cầm lấy thanh thép trong vạc dầu lửa rồi bước tới chỗ Lãnh Diện, trong lúc Lãnh Diện liền đặt tay trái xuống đất, thì Tử Thần và Bạch Quang dù không muốn nhưng vẫn phải cau mày theo dõi tiếp, Hắc Ảnh thì nhếch mép cười bí hiểm nhìn lão vừa dùi thanh thép vào tay Lãnh Diện vừa trừng mắt nói:
          -Tất cả nhìn hắn mà làm gương, đây là hình phạt dành cho kẻ nào không hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù bàn tay bị đầu vuông của thanh thép đốt cháy da thịt nhưng Lãnh Diện vẫn không hề cau mày. Khi lão vừa rút thanh thép ra vừa nói:
          -Cút.
Thì Tử Thần liền chạy tới đỡ Lãnh Diện lên rồi nói ngay:
          -Nếu đây là hình phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ thì sư phụ phải phạt cả Hắc Ảnh, vì lần này hắn cùng hành sự với huynh ấy…
Lão càng tức giận, vừa vả vào miệng Tử Thần vừa quát:
          -Dám góp ý về hình phạt của ta…
Trong lúc lão còn chưa nói hết thì Lãnh Diện liền kéo Tử Thần đi, nhưng Tử Thần vẫn hiên ngang đứng lại nói:
          -Nếu sư phụ không phạt Hắc Ảnh thì không còn ai phục tùng mệnh lệnh nữa.
          -Khốn kiếp, còn dám nói.
Trong lúc nói lão tung một chưởng vào giữa ngực khiển Tử Thần bay về sau, vừa bị thổ hưyết, Tử Thần đã nói:
          -Sư phụ phải phạt Hắc Ảnh.
Khi Lãnh Diện vừa kéo Tử Thần đi thì lão đã tung quyền đấm móc ngược tung người Tử Thần lên, nói lớn:
          -Ta nắm giữ sinh mạng của các ngươi, ta bắt các ngươi sống thì các ngươi dù có bị tàn phế cũng phải sống, ta bắt các ngươi chết thì trời cũng không cứu được các ngươi… chứ đừng nói là cãi lại ta.
Thấy Lãnh Diện phóng về phía mình, Tử Thần liền nói lớn:
          -Nếu huynh mà lại gần, đệ sẽ cắn lưỡi chết ngay.
Vừa nói Tử Thần vừa lộn người tiếp đất, còn Lãnh Diện thì vội dừng lại. Trong lúc Hắc Ảnh đắc ý nghĩ:
          -Đã biết rõ tính lão ta mà còn ngoan cố, đúng là đồ ngu.
Thì Tử Thần nói lớn:
          -Hôm nay có đánh chết con, con cũng phải đòi lại công bằng…
          -Được lắm, ta sẽ cho ngươi chết.
Lãnh Diện vận hết tốc lực và công lực lao tới chặn luồng chưởng lực của lão, tuy đã vận hết công lực nhưng Lãnh Diện vẫn thấy ê ẩm thân mình, Tử Thần hốt hoảng lao tới đỡ! Thấy vậy lão càng điên tiết, nhưng khi định ra tay thì Bạch Quang đã lấy hết dũng khí chắp tay nói nhanh:
          -Sư phụ, giết họ cũng đâu giải quyết được gì.
Lão liền quay chưởng đánh sang Bạch Quang và quát lớn:
          -Dám xin cho chúng, ngươi chán sống rồi.
Tử Thần liền nói:
          -Bạch Quang, ai cần ngươi nhiều chuyện.
Bạch Quang quát với cái miệng đầy máu:
          -Ngươi câm miệng lại cho ta.
Trong khi Bạch Quang chùi sạch máu thì Hắc Ảnh hơ một tiếng:
          -Đúng là làm phúc phải tội mà.
Tử Thần trừng mắt chỉ tay quát:
          -Câm cái miệng thối của ngươi lại.
Hắn liền vẫy ngược hai tay nói với giọng khiêu khích:
          -Sao, muốn đánh nhau à? Ta sẵn sàng tiếp ngươi, nhào vô…
Chưa dứt lời thì lão đã vung tay tát mỗi người một cái khiến cả hai sưng vù mặt. Bạch Quang không muốn dây dưa mất thời gian nên nói ngay:
          -Không phải con xin cho họ mà là con không muốn sư phụ bị mất hai sát thủ giỏi.
Không hiểu sao lão lại hơi cau mắt khi nghe câu nói này, biểu hiện kỳ lạ này đã không qua khỏi ánh mắt của Lãnh Diện. Còn Bạch Quang thì chắp tay nói:
          -Nếu không còn chuyện gì nữa, đệ tử xin phép cáo lui.
Lão liền nói lớn:
          -Cút đi, cút hết cho ta.
Hắc Ảnh liền phóng ra ngoài, Bạch Quang quay người bước nhanh đi, Lãnh Diện nhìn Tử Thần rồi khẽ nhíu mày, lắc đầu! Lần này Tử Thần đã nghe lời nhưng vẫn vừa dìu Lãnh Diện đi vừa nghĩ:
          -Đệ biết huynh lo đệ bị ông ấy đánh chết, nhưng đệ không thể nào chấp nhận sự bất công này. Nếu ông ấy vẫn không phạt hắn thì đệ sẽ không bao giờ giúp ông ấy bất cứ chuyện gì nữa.
Nghe đến đây, Ngân Hoa nói:
          -Đúng là những tên điên.
Thành Trung lên tiếng:
          -Tôi lại thấy Tử Thần và Bạch Quang rất nghĩa khí và dũng cảm!
Thiết Nam tiếp lời:
          -Nhưng hơi ngu một chút.
Tất cả cùng hỏi:
          -Thế sau đó thế nào?
Rồi hồi hộp lắng nghe:
          -Mỗi một sát thủ đều được truyền những môn võ công riêng biệt, Tử Thần lại được truyền những môn võ đặc biệt hơn tất cả, đến ngay cả binh khí cũng rất khác người nên có những việc chỉ Tử Thần mới làm được một cách hoàn hảo, mặc dù võ công của Tử Thần không bằng Lãnh huynh và Hắc Ảnh. Nên dù rất sĩ diện nhưng cuối cùng lão vẫn phải xuống nước, chấp nhận phạt Hắc Ảnh bằng hình phạt với Lãnh huynh, dù trước đó lão đã đánh Tử Thần mấy trận suýt chết vì Tử Thần quyết không thoả hiệp. Mỗi lần bị đánh, Tử Thần chỉ nói: Sư phụ phải phạt hắn.
Chàng vừa dứt lời, tất cả cau mày nghĩ:
          -Thật đáng sợ!
Chàng nói tiếp:
          -Sau lần ấy một thời gian, huynh ấy và Tử Thần cải trang để chủ động đi tìm đệ, thế là ba người chúng đệ kết nghĩa huynh đệ từ đó!!
Tất cả thắc mắc:
          -Dù là vậy thì lão và Hắc Ảnh cũng phải nhận ra chứ???
Chàng cười nói:
          -Vì lão không ngờ huynh ấy đã học lén được thuật cải trang siêu đẳng của mình, thậm chí còn vượt xa cả lão nữa. Lão còn không nhận ra thì Hắc Ảnh làm sao nhận ra được.
Đến đây thì tất cả thầm khâm phục tài năng và nhân cách của Lãnh Diện rồi cùng nói với vẻ đáng tiếc:
          -Nếu hắn bỏ tối theo sáng giúp sức cho triều đình thì quá tuyệt vời!!
Chàng cau mày nói ngay:
          -Lúc kết nghĩa xong, đệ cũng nói như vậy với huynh ấy, nhưng huynh ấy chỉ cười buồn với vẻ khó hiểu mà không nói gì!!!
Rồi tất cả liền phi nhanh đi mà không nói gì. Được một đoạn đường thì Thiết Nam lên tiếng hỏi:
          -Lúc ta xin phép đi Yên Sơn, cha mẹ và các tẩu tẩu nói chuyện gì với  mọi người thế!?
Ba chàng nói ngay:
          -Các tẩu ấy nói: Lúc còn sống các huynh ấy thường nói được chết vì quốc gia là một điều vô cùng vinh dự nên các tẩu ấy quyết định đưa các con mình vào Hồng Kỳ đường!! 
Nghe vậy tất cả càng khâm phục họ hơn!!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 24.07.2008 23:50:27
Buổi tối ngày mùng 1 Tết, Thái Tông và Hà Bổng đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng có tiếng nói vọng vào:
          -Quan Gia, thần Phan Anh xin cầu kiến!
Hai người rất ngạc nhiên? Ông nói vọng ra:
          -Vào đi!
Phan Anh thân người cao lớn, đầu đội mũ lông thú gắn ngọc dạ quang ở giữa, nước da sạm nắng, chân mày bên trái như kiếm, bên phải như đao, gương mặt hao gầy, hiền lành nhưng rất nghiêm nghị, đôi mắt tinh anh nhưng ánh mắt lại rất buồn!! Y phục vừa giống võ tướng vừa giống tiêu sư. Trên tay cầm một chiếc rương nhỏ đẩy cửa bước vào rồi quỳ xuống hành lễ:
          -Thần Phan Anh khấu kiến Quan Gia!
Ông giơ tay nói:
          -Không cần đa lễ, mau bình thân!
          -Tạ ơn Quan Gia!
Rồi đi về phía Hà Bổng, đặt chiếc rương lên bàn nói:
          -Lễ vật chúc Tết của ông đây!
Hà Bổng ngạc nhiên hỏi:
          -Sao ông biết tôi đang ở đây?
          -Trên đường đi tôi gặp thái tử, thái tử nói ông đang ở đây.
Hà Bổng chỉ chiếc rương nói:
          -Ai tặng tôi chiếc rương này?
          -Một người bằng hữu nghe tin ông bị thương nên đã đích thân lên núi hái thảo dược cho ông!
Thái Tông ngạc nhiên lo lắng hỏi:
          -Khanh không sao chứ?
          -Chỉ là vết thương nhỏ, Quan Gia yên tâm!
Ông cau mày hỏi:
          -Chuyện này là sao?
          -Hôm đó thần đang ngồi trò chuyện với mấy người bằng hữu thì bị một kẻ phóng ám khí trúng lưng. Vì sợ Quan Gia lo lắng nên thần đã không cho người báo về kinh.
Rồi Hà Bổng lấy trong áo ra một mũi tiêu nhỏ như kim khâu, cau mắt nói:
          -Thủ pháp phóng tiêu của hắn rất kỳ lạ và lợi hại, mũi tiêu bay trong gió mà không ai nhìn và nghe thấy gì, kỳ lạ hơn nữa là mũi tiêu tuy có độc nhưng lượng độc chỉ vừa đủ để làm thần hôn mê trong mấy ngày.
Ông cau mày tiếp lời:
          -Và hắn còn tính toán sao cho khanh nói với mọi người không được báo chuyện này về kinh rồi mới ngất.
Đến đây, hai người cùng trừng mắt nhìn chiếc rương nói:
          -Chắc chắn chiếc rương này có vấn đề?
Phan Anh liền nói:
          -Ý hai người là tên đó biết chắc huynh sẽ đến kinh thành chúc Tết Quan Gia vào đúng ngày đầu năm nên đã cố tình làm ra vẻ giết hụt huynh vào nửa tháng trước, sau đó hắn giả dạng bằng hữu của huynh đến Thiên Uy tiêu cục nhờ tôi đem thảo dược đến cho huynh. Nhưng thực chất trong chiếc rương ngoài thảo dược ra còn ẩn chứa một cái bẫy giết người?
Hà Bổng cau mày quay sang ông nói:
          -Đúng, nhưng cái bẫy đó không hoàn toàn dành cho tôi mà còn dành cho cả Quan Gia nữa.
Trong lúc ông trừng mắt nhìn chiếc rương thì Phan Anh mỉm cười nói:
          -Sao mọi người suy nghĩ giống nhau quá vậy?
Phan Anh nhìn vẻ ngạc nhiên của hai người nói:
          -Khi biết chuyện, nhóm người thái tử cũng nghi ngờ y như hai người vậy. Nhưng mọi người quên rồi ư, trước khi nhận chuyển một thứ gì, Thiên Uy tiêu cục bao giờ cũng kiểm tra hàng rất cẩn thận. Đây cũng là quy định bắt buộc khi Quan Gia lập tiêu cục.
Đến đây, Phan Anh lấy trong áo ra một bức tranh, giơ ra trước mắt hai người nói:
          -Thần đã mời một đại phu chuyên về thảo dược để xác định, chiếc rương thần cũng đã kiểm tra kĩ, tất cả đều không có vấn đề gì. Còn đây là tranh vẽ bằng hữu của huynh!
Hà Bổng cau mày nhìn bức tranh nói:
          -Đúng là một người bằng hữu phương xa của thần, nhưng sao có mấy năm không gặp mà ông ấy già thế nhỉ?
Cả hai cùng bật cười. Phan Anh nói:
          -Ôi ông bạn già của tôi, thế ông cho mấy năm là còn ngắn à?
Dứt lời liền đưa tranh cho Hà Bổng rồi chắp tay nói:
          -Nếu không còn chuyện gì nữa, thần xin phép được về Đoàn Thành ngay.
Khi ông gật đầu đồng ý, Phan Anh liền cúi đầu chào ông, chắp tay chào Hà Bổng, Hà Bổng chắp tay chào lại, Phan Anh liền quay người bước đi. Lúc này Phan Anh mới thể hiện một vẻ mặt rất buồn!! Hai người cũng buồn bã nhìn Phan Anh bước nhanh ra khỏi phòng rồi với ngược hai tay đóng cửa lại!!
          Trong khi đó, tại Giảng võ đường, tất cả binh sĩ tụ tập lại để xem Lê Tần và Quốc Tuấn đối luyện. Lê Tần vung đao chém ngang tới, Quốc Tuấn vung kiếm ra đỡ, khi đao kiếm vừa chạm nhau, hai người liền biến chiêu, Quốc Tuấn xoay kiếm rất nhanh chém ngược lên, Lê Tần xoay người và xoay đao chém xuống chân, Quốc Tuấn liền phi thân lên cao rồi phóng kiếm đâm xuống, Lê Tần liền vung đao đâm lên mà không cần ngước mắt nhìn, tức khắc hai mũi đao kiếm đâm chạm vào nhau vô cùng chính xác… Tất cả binh sĩ liền vỗ tay tán thưởng! Đúng lúc này, Mã Chí phóng tới rất nhanh nói với giọng hoảng hốt:
          -Hai vị tướng quân, nguy rồi!
Hai người cùng bẻ cong vũ khí để Quốc Tuấn mượn lực của đao kiếm lộn người xuống đất, trong khi Mã Chí nói:
          -Quan Gia và Hà tướng quân trúng độc rồi, mọi người mau đến Ngự thư phòng đi.
Vừa dứt lời, hai người đã phóng đi như hai tia pháo thăng thiên với tốc độ nhanh không thể tả, loáng cái đã biến mất tăm, mọi người cũng phóng đi hết tốc lực.
          Tại Ngự thư phòng, Thủ Độ đang vận hết công lực để đẩy độc cho ông, còn Trung Hiếu vận công trị cho Hà Bổng. Bên ngoài Khánh Dư, Cự Chích và văn võ bá quan đi lại với vẻ lo lắng tột độ; ba nàng cùng các công chúa khác và phi tử cùng chắp tay cầu xin trời Phật; các Ngự y với tư thế sẵn sàng khi được gọi, chỉ có Trần Thị Dung là còn giữ được bình tĩnh… mặc dù cũng vô cùng lo lắng!!!
          Trong nháy mắt hai người đã đến nơi, và khi hai người đẩy cửa bước vào thì Mã Chí và các binh sĩ đã tới, cùng lúc trong phòng phát ra hai tiếng nổ, Khánh Dư và Cự Chích liền dang hai tay chặn ba nàng và mọi người lại, còn Mã Chí phóng tới rất nhanh để đóng cửa lại rồi nói:
          -Rất có thể trong phòng còn độc khí nên mọi người không ai được vào!!
Khi hai người vừa bước vào thì thấy cái lư hương ở giữa phòng đã không còn nữa, chỉ còn một ít tàn tro, chiếc rương thì nằm lăn lóc dưới đất; ở hai bên phòng, toàn thân Thủ Độ mồ hôi toát ra như tắm, những giọt mồ hôi đông cứng lại thành những cục đá nhỏ và bốc hơi ngay, còn ông toàn thân lúc nóng lúc lạnh, gương mặt nổi lên gân xanh và chuyển màu từ từ; Hà Bổng cũng cùng triệu chứng như ông, nhưng toàn thân lại giật lên từng hồi, Trung Hiếu cũng không khá hơn ba người là mấy. Bốn người có một điểm chung, đó là trên mặt đều nổi lên những sợi gân nhỏ như con sâu. Quốc Tuấn liền cau mắt nói lớn:
          -Ngự y và Khánh Dư mau vào đây, Mã Chí mau đi lấy ống trúc cho ta!
Mã Chí liền phóng đi như sao xẹt, các Ngự y và Khánh Dư vừa vào, các binh sĩ liền đóng và đứng chắn ngay trước cửa. Còn ở trong, vừa nhìn thấy tình trạng của bốn người, các Ngự y không giấu nổi vẻ thất vọng. Hai người liền giơ tay nói:
          -Còn nước còn tát, mau lấy kim châm cứu và Tước Điểu hoàn.
Các Ngự y bước nhanh tới và lấy hai thứ đó ra:
          -Nếu không có tuyết dẫn thuốc thì…
Hai người liền nói với giọng cứng rắn và tin tưởng:
          -Nhất định ông trời sẽ ban tuyết.

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 24.07.2008 23:54:31
Mã Chí đẩy cửa bước vào với hai ống trúc gắn vòng bạc ở hai đầu trên tay, rồi đóng cửa lại và bước nhanh tới chỗ bốn người. Lúc này màu trên mặt cả bốn người cùng chuyển sang vàng cam, tất cả cùng bắt đầu, trong lúc các Ngự y cùng châm kim vào tất cả gân sâu trên mặt bốn người thì cùng lúc Thủ Độ và Trung Hiếu cùng thu song thủ về rồi lập tức vận khí điều hoà không cho độc phát triển trong cơ thể, việc này đã khiến bốn người bị nội thương nhưng lại đẩy được một ngụm máu độc ra, vừa ra không khí những con độc trùng liền giãy chết ngay trong ngụm máu độc, Hà Bổng và ông liền cảm thấy thoải mái hơn! Khi hai người vừa thu tay về, Mã Chí liền vận nội lực lên song thủ rồi áp tay trái lên lưng Trung Hiếu, lập tức độc khí trong người Trung Hiếu truyền sang Mã Chí, Mã Chí liền tung nốt tay phải vào lưng Trung Hiếu một cái rất mạnh; Lê Tần cũng làm y như vậy với Hà Bổng, cùng lúc các Ngự y châm kim vào đại huyệt để hút toàn bộ độc khí truyền sang hai người ngược trở về đại huyệt của Trung Hiếu và Hà Bổng, hai người liền đẩy nhẹ một cái, tức khắc toàn bộ độc khí ở huyệt cùng thổ ra với một búng máu đen ngòm, hai cây kim cũng tự rơi ra. Cùng thời gian phía bên kia, Quốc Tuấn và Khánh Dư cũng đã làm xong cho hai ông.
          Trong khi ở bên ngoài, không gian lặng như tờ, tất cả cùng ngồi yên một chỗ chấp tay cầu nguyện với vẻ mặt càng lúc càng lo lắng!
          Các Ngự y đã bớt lo hơn khi thấy sắc mặt và tình trạng của tất cả đã khá hơn, Mã Chí và Lê Tần đang dần bình phục, sắc cam trên mặt Hà Bổng tuy vẫn còn nhưng toàn thân đã ngưng giật, vì gần như bị nhiễm độc và hao tổn quá nhiều nội lực cùng tinh thần nên Trung Hiếu và Thủ Độ bình phục rất chậm; sắc vàng cam trên mặt Thái Tông đã nhạt đi, toàn thân ông cũng tạm thời không còn lúc nóng lúc lạnh nữa. Vừa bình phục hoàn toàn, Quốc Tuấn và Khánh Dư đã cầm ống trúc lên rồi áp vào lưng ông và Hà Bổng, vận Long tiên khí truyền vào hai người thông qua ống trúc, với cách này, Long tiên khí vẫn đạt hiệu quả tốt nhất, trong khi hai người không bị độc xâm nhập vì vòng bạc ở đầu trúc đã hút hết khi độc vừa ào ra. Long tiên khí vừa truyền vào, lập tức tiêu diệt những con độc trùng nở ra từ kén độc… nên hai người rất thoải mái! Hai người vừa thu tay về, hai Ngự y liền cho ông và Hà Bổng uống thuốc. Hai người ngạc nhiên hỏi:
          -Đó đâu phải Tước Điểu hoàn?
Các Ngự y liền trả lời:
          -Tước Điểu hoàn không có tuyết dẫn cũng chỉ cầm cự được một canh giờ. Đó là thuốc chúng hạ quan mới làm ra, ngoài Âm dương thất sắc độc trùng thảo ra, nó có thể trị tận gốc bất cứ loại độc hoặc chứng bệnh nào. Tuy không tiêu diệt được kén độc nhưng nó có thể khống chế kén độc nở trùng trong sáu đến bảy canh giờ.
Quốc Tuấn liền nói vọng ra:
          -Mau truyền những lời sau đây cho Đặng Ma La viết: Công chúa đột nhiên mắc quái bệnh, Ngự y trong cung cũng bó tay. Nay cầu tất cả lương y trong thiên hạ, không phân biệt thân phận, địa vị, chỉ cần có thực tài là có thể đến thử. Sau đó đem dán khắp nơi trong kinh thành.
Tất cả đều bất ngờ và khâm phục trước cách này, các Ngự y thì cau mày nói:
          -Bây giờ cũng chỉ còn cách này mà thôi!
Trong khi Quốc Tuấn liền mở toang cửa ra rồi đi ra cùng các Ngự y và Khánh Dư, đồng thời nói:
          -Mọi người có thể vào, nhưng phải yên lặng và tuyệt đối không được đụng vào người họ, bằng không sẽ chết ngay đấy!
Trong lúc tất cả cùng nhẹ nhàng bước vào phòng thì Quốc Tuấn nhìn Cự Chích và các binh sĩ phóng về phía Nam với hết tốc lực mà mình có, cau mày hỏi:
          -Chuyện này là thế nào?
Tại một phòng biệt lập với tất cả các phòng khác ở phía Nam, Nguyễn Hiền, Lê Văn Hưu, Đặng Ma La dù đang rất buồn về chuyện của ông nhưng vẫn giữ được bình tĩnh để nghiên cứu, tìm huyền cơ của quyển kinh cổ… nhưng mãi mà chưa phát hiện được gì. Đúng lúc này, Cự Chích lấy đao gõ vào cửa để đưa cơm vào trong ở dưới cửa chính ba tiếng, lập tức cánh cửa chính bằng thép dày như bức tường mở ngang ra. Ba người chưa kịp hỏi, Cự Chích đã thuật lại tất cả sự việc một cách nhanh chóng. Và trong khi Ma La với bút pháp còn nhanh hơn một cao thủ múa kiếm đã viết xong hàng trăm tờ trong thời gian rất ngắn mà nét chữ vẫn rất đẹp, thì Quốc Tuấn đã nghe đến đoạn:
          -Khi mở rương thuốc ra, Hà tướng quân ngạc nhiên vì thấy ngoài những thảo dược mà Phan tiêu lĩnh nói ra còn có thêm một lọ nước hương nhỏ ở dưới đáy nữa, và khi mở lọ nước hương ra thì hai người liền bị trúng độc.
Khánh Dư cau mắt nói:
          -Cũng may lúc đó Thái Sư, Lý huynh và Mã huynh đến tìm, nghe thấy tiếng bàn ghế bị đạp đổ và chiếc rương bị rơi xuống, hai người cứu còn Mã huynh thì đánh bay lư hương ra ngoài vỡ tan tành.
Quốc Tuấn cau mày hỏi:
          -Như vậy là ngay cả Phan huynh cũng không hề biết trong rương có thêm lọ nước hương nhỏ đó?
Khánh Dư gật đầu:
          -Chắc chắn chúng đã lén vào tiêu cục để cho thêm lọ nước hương đó vào.
Rồi cùng nói với Quốc Tuấn:
          -Và kẻ vào tiêu cục như chỗ không người ấy cũng chính là kẻ nhờ chuyển hàng, không ai khác ngoài lão già Thiền Ma.
Các Ngự y nói:
          -Trên đời này chỉ có lão già ấy mới nghĩ ra được hàng loạt mưu kế thâm độc hoàn hảo đến vậy, và cũng chỉ có lão mới nghĩ ra cách kết hợp thảo dược bình thường với nước hương và khói trầm hương, là ba thứ nếu tách riêng ra thì không có độc, nhưng khi ở cùng một chỗ lại trở thành chất độc lợi hại nhất. Thật đáng sợ!
Trong khi ở ngoài đường, mọi người kéo đến những chỗ các binh sĩ đứng để xem những tờ cáo thị tìm lương y rất đông, rồi bàn tán xôn xao, có vài người bước ra khỏi đám đông nói với nhau:
          -Người ta là lá ngọc cành vàng, đau ốm là chuyện bình thường, chắc không có chuyện gì đâu!
Một số người khác nói:
          -Nhìn vẻ lo lắng của họ, tôi cứ tưởng Quan Gia xảy ra chuyện chứ!
 
          Trong khi đó, tại một toà thành lớn cách kinh thành hai tỉnh ở phía Đông - Bắc, trong thành tấp nập người qua lại, đèn hoa treo rực rỡ khắp nơi, đặc biệt nổi bật là một trà lầu ba tầng gác rất lớn toạ lạc ở vị trí chính giữa - bên trái toà thành. Trong lầu có hơn 50 người, trong đó một nửa là thương nhân và dân thường, nửa còn lại là nhân sĩ, lãng tử và lữ khách. Thương nhân và dân thường ngồi bên trái, còn lại ngồi bên phải. Ở bàn ăn trên gác hai, năm người vừa ăn vừa nói chuyện và nhìn một người đang độc ẩm ở bàn ăn phía trước một cách rất chăm chú. Còn người đó là một thanh niên, thân người mảnh khảnh, gương mặt anh tuấn, tóc chải hai bên, dáng vẻ thư sinh nho nhã, từ y phục đến vũ khí đều một màu trắng xoá.
          Bỗng có một toán người mặt mũi bặm trợn, lăm lăm vũ khí xông vào, đi đầu là một gã trọc đầu vai u thịt bắp. Gã quát lớn:
          -Tất cả cút hết ra ngoài cho ta.
Tất cả vừa vội đứng lên thì người đó liền nói:
          -Mọi người đừng sợ, tên thùng rỗng kêu to ấy không dám làm hại mọi người đâu.
Bọn chúng tức giận chỉ vũ khí lên quát:
          -Nếu ngươi còn to mồm, bọn họ sẽ chết ngay.
Người đó trừng mắt nói:
          -Nếu các ngươi dám động thủ với họ thì các ngươi mới chết ngay.
Thiết Nam lập tức vỗ tay nói:
          -Quá hay! Chưa bao giờ tôi được nghe một câu đối đáp hay như vậy!
Trong lúc những thương nhân và dân thường vội rời khỏi lầu thì nửa còn lại ung dung ngồi ăn uống và lắc đầu cười, còn bọn chúng giờ mới nhận ra sáu người, và trong lúc chúng cau mày nhìn vẻ oai phong khi tức giận của huynh đệ Trần Hoảng và Sử Thiên Vũ, gương mặt lạnh lùng của Thành Trung với vẻ sợ sệt, thì Thiết Nam mở to mắt ra nhìn chúng gật gật đầu cười và hất hất tay ra cửa nói:
          -Đã yếu còn ra gió làm gì, mau đi đi, kẻo bị cuốn phăng ra tận Đông Hải đấy.
Bọn lâu la hỏi nhỏ:
          -Đại ca tính sao?
Gã đó cau mắt nói:
          -Tất cả dân thường đã chạy hết, năm tên đó và tên sát thủ kia lại ở hai phe khác nhau, chắc chắn chúng sẽ không can thiệp đâu.
Dứt lời gã cùng đồng bọn hùng hổ xông lên gác, trong khi người đó vẫn ung dung nhâm nhi từng giọt rượu, rồi thở dài nói:
          -Rượu ngon, thức nhắm cũng ngon, chỉ đáng tiếc là không có người đối ẩm.
Gã nói ngay:
          -Xuống địa ngục mà đối ẩm với Diêm Vương.
Người đó vừa rót rượu vừa nói:
          -Dựa vào các ngươi?
Gã cười khẩy nói:
          -Dựa vào ngươi là tên kém nhất.

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 25.07.2008 00:00:00
Trong lúc nói gã vung quyền đấm thẳng tới, quyền kình tuy rất mạnh nhưng lại bị người đó dùng một chiếc đũa chặn đứng lại, thủ pháp rất nhanh, quyền vừa mới xuất thì chiếc đũa đã cắm thẳng vào nắm đấm của gã, rồi người đó vung hai tay chưởng thẳng về phía trước, lập tức đánh bay những tên lâu la xông vào tấn công về phía trước mắt.
          Trong khi Thiết Nam vừa dựa khuỷu tay lên thanh chắn để ngả đầu vào bàn tay, nhìn gã vừa cầm cạnh bàn hất về phía đối thủ rồi đấm xuyên qua bàn thì cùng lúc người đó đã tung người cực nhanh về phía cột lầu và cầm thanh kiếm để ở thanh chắn, vừa nói:
          -Dù biết là chết nhưng vì tiền thưởng nên vẫn cứ lao vào. Đúng là người chết vì tiền.
Trong khi Thành Trung nói ngay:
          -Chim chết vì mồi.
Thì mọi người ở dưới cau mày nhìn gã bị trúng liền hai cước. Thì ra khi tung người về cột, người đó liền bám vào cột để đu vòng người về phía trước rồi để nguyên bao trên kiếm mà chém bạt tất cả bọn lâu la một lần nữa lại hùng hổ xông tới bay đập vào tường gỗ phía sau lưng chúng, đồng thời tung chân trái đá móc ngược vòng về sau trúng lưng gã, đã mất mục tiêu một cách khó tin, lại bị trúng cước nên gã không thể hãm lại, cả tấm thân bồ tượng lao thẳng về phía Sử Thiên Vũ. Thấy vậy, Thiết Nam liền che mặt nói:
          -Trời, chịu sao nổi.
Còn chàng lập tức vận lực phóng ra luồng kình lực, lập tức cái bàn và bát đũa vỡ nát, còn gã thì bị đẩy ngược về phía sau, người đó liền quay cước ngay trên không đá trúng đầu gã, cả thân người gã ngã về phía thanh chắn, cả một đoạn thanh chắn dài liền gãy nát và rơi gần như cùng lúc với gã xuống dưới, người ngồi bàn phía dưới lập tức tung người về sau tránh.
          Trong khi mọi người dù biết rõ người đó và chàng nhưng vẫn thầm khâm phục khi chứng kiến hai người tính toán chuẩn xác tuyệt đối từng động thái của gã và bọn lâu la để xuất hàng loạt động tác nhịp nhàng, hoàn hảo, ăn khớp với từng tình huống cụ thể, thì người đó nhảy xuống dưới chỗ chủ quán, trả tiền rồi phóng thẳng ra ngoài; trong khi cùng lúc Thiết Nam nhìn xuống dưới nói với vẻ ngạc nhiên:
          -Sao tôi chưa từng gặp huynh nhỉ? Huynh đài, xin hỏi quý tính đại danh?
Tất cả vô cùng bất ngờ khi người ngồi bàn phía dưới không nói không rằng, đặt tiền lên bàn rồi lầm lì bước nhanh ra ngoài. Còn Thiết Nam thì hơ một tiếng, lắc đầu quay người lại nói:
          -Không ngờ trên đời lại có người không giống ai thế này.
Thành Trung liền nói:
          -Tôi lại thích những người ít nói như vậy!
Tất cả mọi người trong quán cùng chép miệng nghĩ:
          -Lại sắp bắt đầu rồi đấy.
Thiết Nam nhếch nhếch môi trên lừ mắt nói:
          -Đã không bênh bạn thì chớ, lại còn kháy nhau. Đúng là cái đồ đểu.
Tất cả cùng cười rung người khi nghe chàng nhấn mạnh từ đểu bằng cách kéo dài giọng ra với cái mồm méo xệch, trong khi Thành Trung nhún vai tỉnh bơ:
          -Rất tiếc sự thật bao giờ cũng mất lòng.
Thiết Nam đưa tay phải về mình, đồng thời nói:
          -Vâng, những kẻ lắm chuyện, ngứa mồm như sực phải khoai ráy như chúng tôi bao giờ cũng xấu.
Tất cả cùng cười phá lên khi lần này chàng nói ngữ điệu và cử chỉ bắt chước con gái, và khi nói đến từ ráy thì chàng uốn thật cong lưỡi khiến nó rung bần bật khi phát âm nên tạo ra âm thanh rất kỳ quặc, còn khi nói đến từ xấu thì chàng vừa nghiêng người vừa nói với giọng rất điệu đà.
          -Còn những người thâm nho đỏ đít ít nói như các vị bao giờ cũng tốt.
Tất cả cười vang khi chàng vừa nói vừa đưa tay trái về phía Thành Trung và nhấn mạnh bốn từ thâm nho đỏ đít bắt đầu bằng giọng giật cục khi nói từ thâm, tiếp đó là loan mồm một vòng khi nói từ nho và đỏ, rồi kéo dài giọng ra khi nói ba từ đít, ít và tốt. Thành Trung quay mặt đi nói:
          -Thô quá!
Thiết Nam liền trề môi lắc đầu nói:
          -Quá thô!
Đến đây thì Thành Trung cũng phải bật cười, trong khi bốn người và những người làm trong lầu cùng lắc đầu mỉm cười, còn những người kia thì vừa cười vừa đặt tiền lên bàn rồi kéo nhau ra khỏi quán. Khi tất cả đi hết, thì lập tức có hai đứa bé ăn xin chạy vào rồi giơ một thỏi bạc ra nói:
          -Ông chủ, bán cho cháu hai bát mì.
Vừa thấy hai đứa, sáu người liền phi thân từ từ xuống, hai đứa liền ngạc nhiên reo lên:
          -A ha, người chim.
Tất cả cười tươi, trong khi chủ quán vẫn cau mày nhìn thỏi bạc với vẻ khó hiểu? Thấy vậy, mọi người cùng hỏi:
          -Ông chủ sao thế?
Trong lúc hai đứa ngồi ăn thì chủ quán giơ thỏi bạc ra nói:
          -Mọi người nhìn đi, đây là một thỏi bạc nguyên chất, dù tốt đến mấy cũng rất hiếm người cho?
Sử Thiên Vũ liền cầm thỏi bạc rồi ngồi xuống ghế ở bàn hai đứa, mỉm cười nhìn chúng ăn! Đang ăn ngấu nghiến thấy có người nhìn mình, hai đứa liền nhìn chàng ngạc nhiên hỏi:
          -Đại ca ca, có chuyện gì thế?
Chàng xua tay nói với một nụ cười:
          -À không có gì, các đệ ăn tiếp đi!
Tất cả mỉm cười, trong khi hai đứa chỉ thỏi bạc nói:
          -Sao huynh lại cầm bạc của đệ? - Đến đây, hai đứa liền nhìn chủ quán nói: À, bây giờ nó là của ông chủ.
Tất cả cùng cười tươi! Chàng đẩy thỏi bạc về phía hai đứa cười nói:
          -Yên tâm, nó vẫn là của các đệ!
Hai đứa ngạc nhiên:
          -Như vậy là sao? Ăn cơm thì phải trả tiền chứ?
          -Vì ta sẽ mời các đệ ăn thoải mái!
Rồi chàng liền nói lớn:
          -Ông chủ, mau làm một mâm cơm Tết!
Dứt lời thì một người đã mang mâm cơm Tết đúng nghĩa đến, trong khi một người khác định mang hai bát mì đi thì hai đứa liền nói:
          -Ấy, chúng cháu đã ăn hết đâu.
Thấy người đó hơi ngạc nhiên, hai đứa liền nói:
          -Cha mẹ chúng cháu nói: Chúng ta là ăn xin, có cái ăn đã là tốt lắm rồi, vì thế không nên phí phạm và kén chọn thức ăn, càng không nên vừa thấy cái tốt đã vội bỏ cái mình đang có!
Tất cả đều kinh ngạc trước những lời này, thấy vậy hai đứa ngập ngừng nói:
          -Mọi người sao thế, chúng cháu nói sai à?
Tất cả lắc đầu cười. Khi vừa đặt mâm cơm xuống bàn, hai đứa từ vui vẻ, háo hức chuyển sang gương mặt buồn bã rồi đột nhiên bật khóc nức nở! Tất cả rất ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng hỏi:
          -Sao thế?!
Phải một lúc sau hai đứa mới nói được:
          -Lúc còn sống, cha mẹ chúng cháu chưa bao giờ được ăn no, vì khi xin được thức ăn, cha mẹ chỉ ăn rất ít, mỗi lần chúng cháu hỏi thì cha mẹ đều nói là ăn no rồi, và khi chúng cháu bắt cha mẹ ăn thêm thì cha mẹ bật khóc mà ôm lấy chúng cháu! - Nói đến đây hai đứa lại bật khóc khiến tất cả rơi lệ theo, rồi chúng nhìn mâm cơm nói: Cả nhà cháu chỉ có một mơ ước, đó là được ăn no một lần, nay ước mơ đã thành sự thật nhưng cha mẹ không còn trên đời nữa!
Dứt lời chúng khóc oà lên! Tất cả yên lặng nhìn chúng với ánh mắt trầm buồn đỏ hoe! Sử Thiên Vũ đến bên ngồi vào giữa hai đứa, dang tay kéo hai đứa sát vào mình mà nói với giọng trầm ấm:
          -Khóc đi, các đệ cứ khóc cho thoải mái đi!
Tất cả đều không bất ngờ mà nhìn gương mặt trầm hẳn xuống của chàng - một nỗi buồn giống với nỗi buồn của hai đứa trẻ… với ánh mắt cảm thông và thấu hiểu! Khi hai đứa có vẻ nguôi ngoai, chàng mới nháy mắt nhanh ra hiệu với mọi người, tất cả liền hiểu ý, lập tức mang ghế đến quanh bàn rồi nhìn vẻ ngạc nhiên của chúng nói với một nụ cười trên cả thân thiện và ấm áp:
          -Chúng ta cùng ăn nhớ!
Hai đứa cười tươi nói:
          -Thế thì còn gì bằng!
Một luồng gió lạnh bay vào khiến tất cả chợt nhớ ra, mấy người liền đứng dậy đóng cửa rồi quay về bàn. Còn hai đứa trầm trồ kinh ngạc nhìn chàng và mọi người cùng hâm nóng thức ăn bằng cách truyền nội lực vào đĩa thức ăn. Mọi người không ai bảo ai cùng nói khi hai đứa ăn tiếp bát mì:
          -Để ta ăn cho, các đệ ăn món kia cho nóng!
Tất cả nhìn nhau, còn hai đứa thì nhìn mọi người với vẻ bất ngờ. Thấy vậy, chàng liền nói:
          -Bọn ta sợ các đệ ăn mì sẽ no, không ăn các món kia được nữa, với lại bọn ta cũng muốn thử xem mùi vị của bát mì đặc biệt này thế nào!?
Cả hai cười tươi nói:
          -Chuyện đó thì mọi người yên tâm, bọn đệ ăn bao nhiêu cũng được. Nhưng mọi người muốn ăn thì đây!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 25.07.2008 00:04:08
Trong lúc nói cả hai cùng xẻ vào bát mỗi người một ít. Khi vừa ăn miếng đầu tiên, tất cả đều cảm thấy một vị rất lạ, tựa như tất cả mùi vị của thế gian đều có trong những sợi mì này! Tất cả liền ăn hết một cách rất ngon lành rồi nhìn hai đứa cười tươi cả mắt và miệng và giơ ngón cái ra nói:
          -Chưa bao giờ ta được ăn món nào ngon tương tự thế này. Tuyệt vời!
Hai đứa ngạc nhiên nói:
          -Sao lại thế? Trông mọi người sang trọng thế kia mà?
Tất cả nhìn hai đứa cười lớn rồi lần lượt xoa đầu chúng, gắp thức ăn vào bát chúng rồi nói:
          -Bây giờ đến lượt hai đứa!
Hai đứa cũng gắp cho mọi người cười nói:
          -Mọi người cũng ăn đi!
Trong khi một người bịt mặt trên nóc lầu nhìn xuống với vẻ bực mình mà nghĩ thầm:
          -Còn muốn ăn đến bao giờ nữa đây?
Tất cả nâng cốc lên với một nụ cười mỉm rồi cùng hỏi:
          -Thế nào? Có ngon không?!
Kẻ bịt mặt đó càng bực mình, trong khi hai đứa vừa nhai vừa cười nói với cái miệng đầy mỡ:
          -Ngon và rất vui nữa ạ! Nhưng người mà bọn đệ muốn cảm ơn đầu tiên không phải là mọi người đâu!
Tất cả cùng nhìn thỏi bạc cười nói:
          -Có phải người đầu tiên ấy là người đã cho các đệ thỏi bạc này không?
Hai đứa rất ngạc nhiên:
          -Ơ sao mọi người biết?
Tất cả cười nói:
          -Vì nếu người ấy không cho thì bây giờ chúng ta đâu ngồi được với nhau!
Hai đứa lắc đầu nói:
          -Không phải đâu, vì trước đó bọn đệ đã được cho tiền rồi. Huynh ấy tốt như mọi người vậy, nhưng không hiểu sao lúc đầu hung dữ lắm?
Thấy mọi người ngạc nhiên, chúng liền kể:
          -Khi bọn đệ đang chạy về phía lầu thì huynh ấy đi ra, bọn đệ liền tới gần lay áo huynh ấy xin: Đại ca ca, cho chúng đệ xin mấy đồng!
Không ngờ huynh ấy đẩy chúng đệ ra quát:
          -Xin cái gì, cút.
Bọn đệ khóc oà lên, mọi người xung quanh liền xúm lại đỡ bọn đệ lên rồi chỉ huynh ấy nói:
          -Này, không cho nó thì thôi chứ, làm gì phải đẩy, quát nó như thế hả???
Những người khác nói:
          -Đúng đấy, thật là quá đáng.
Huynh ấy liền nói lớn:
          -Liên quan gì đến mấy người, nhiều chuyện, mau tránh ra.
Rồi huynh ấy đi thẳng vào mọi người, tất cả liền chỉ huynh ấy nói:
          -Trông thư sinh nho nhã mà quá thô lỗ, tàn bạo.
Đến đây một đứa nói:
          -Huynh ấy khi đi nhanh qua bọn đệ thì bí mật thả thỏi bạc vào túi đệ và nói rất nhanh và rất nhỏ nhưng bọn đệ vẫn nghe rất rõ: Khi nào ta và hai người áo đen đi phía sau ở phía xa đi khỏi, các đệ hãy vào quán ăn. Xin lỗi hai đệ!
Tất cả cùng hỏi:
          -Thế mọi người có cho các đệ tiền không?
Hai đứa gật đầu:
          -Có chứ, sau khi huynh ấy đi khỏi, tất cả đều cho nhưng bọn đệ chỉ nhận của những người hôm nay chưa cho thôi.
Rồi hai đứa cùng lắc túi tiền đồng. Mọi người liền hỏi:
          -Vậy sao các đệ không tiêu tiền đồng?
Một trong hai đứa nói:
          -Trước đây có một đại ca ca đeo mặt nạ hình cánh chim ưng cho bọn đệ hai bạc sỏi, nhưng sau đó có một tên công tử nhà giàu khốn kiếp đã cướp mất, hắn nói bọn đệ đã móc túi hắn khi đến gần, vì làm gì có ai cho ăn xin bạc bao giờ. Nên…
Đến đây, hai đứa ngạc nhiên khi thấy những người làm trong lầu cau mày ngạc nhiên. Kẻ bịt mặt cũng rất ngạc nhiên:
          -Bạch Quang sát thủ mà cũng tốt như vậy ư?!
Rồi theo dõi tiếp thì thấy hai đứa buồn ngủ đến chảy nước mắt, Ngân Hoa liền dẫn chúng đi, còn mọi người thì thầm gì đó rồi bất ngờ hai luồng kiếm khí từ dưới bắn thẳng lên với tốc độ nhanh khủng khiếp, hắn rất nhanh tung người lên cao bay về sau và nghĩ ra lí do toà lầu tuy có ba tầng gác nhưng không giống như các toà lầu khác, các phòng từ tầng một đến tầng ba đều gần sát nhau theo hình tròn, ở mỗi tầng có hai cầu thang và gác hình tròn rất rộng, và đặc biệt từ tầng một quanh chỗ mọi người ngồi thông thẳng lên đến tầng ba với khoảng trống lớn ở giữa các tầng.
          -Với toà lầu thế này, bọn chúng chỉ cần vận thính lực và một cốc trà là có thể phát hiện ra kẻ nghe trộm, vì chỉ cần tháo một viên ngói ra để nhìn và nghe trộm thì bóng của ta đã hiện lên cốc trà của chúng dù rất mờ rồi.
Ngay sau khi bắn kiếm khí lên, Sử Thiên Vũ, Thiết Nam đã cùng ba người phóng lên với tốc độ nhanh như ánh sáng, nhưng khi gần như toàn bộ gạch ngói bị phá tung thì hắn đã kịp xoay người một cái biến mất trước mắt năm người. Trong khi huynh đệ Trần Hoảng và Thành Trung trừng mắt kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến Di hình biến ảo thuật, Thiết Nam thì không còn tin vào mắt mình nữa, còn chàng thì vô cùng giận dữ khi chạm trán tên nhẫn giả đó.
          -Có chuyện gì mà ầm ầm thế?
Cùng với tiếng nói là rất nhiều người mở cửa chạy ra hỏi nhau:
          -Này, có chuyện gì thế?
Năm người cùng nói vọng xuống:
          -Có mấy tên trộm bị chúng tôi đuổi ấy mà.
          -Có bắt được không?
          -Rất tiếc là để chúng chạy mất rồi.
Trong khi mọi người lắc đầu ngán ngẩm bước vào nhà thì năm người nhảy xuống dưới. Tất cả rất ngạc nhiên:
          -Hắn lợi hại vậy sao?
Nàng dắt hai đứa đi nói:
          -Không sao rồi, vào ngủ tiếp thôi!
Trong khi Thiết Nam vẫn chưa hết kinh ngạc thì Thành Trung cau mắt nói:
          -Lúc đánh nhau với chúng vào đêm qua, tôi đã được thử qua Di hình biến ảo thuật nhưng bây giờ mới được thấy tận mắt.
Mọi người cùng hỏi:
          -Di hình biến ảo thuật là sao??
Khi chàng giải thích xong, mọi người liền hỏi:
          -Sao đệ biết rõ thế?
          -Đệ từng được sư phụ đưa sang Phù Tang học nhu đạo mấy năm nên mới biết.
Rồi cùng bốn người cau mày hỏi:
          -Trong thành dán cáo thị nói Phan Hào - con trai của Phan tiêu lĩnh bị Tử Thần sát thủ giết vào đêm 29 Tết. Vụ việc diễn ra như thế nào?
Chủ quán chắp tay nói:
          -Đêm đó hắn xông thẳng vào Thiên Hương lầu, chỉ một chiêu hắn đã đánh bại mười người đi theo bảo vệ, rồi lập tức đuổi theo Phan Hào, trận chiến sau đó diễn ra thế nào thì không ai biết, vì khi quan binh đến thì tất cả đã bị giết rồi.
Chàng nhíu mày hỏi:
          -Vết thương để lại thế nào?
Tất cả rất ngạc nhiên. Chủ quán nói:
          -Tất cả đều do lưỡi hái gây ra và là thủ pháp của Tử Thần.
Bốn người cùng hỏi:
          -Nhưng sao đệ lại hỏi vậy? Chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi ư? Trong lúc mười hộ vệ đấu với hắn, Phan Hào đã chạy trốn, khi Tử Thần đuổi theo Phan Hào, mười hộ vệ cũng liền đuổi theo nhưng đã không kịp tới bảo vệ để rồi chịu chung số phận ngay sau đó.
Chàng nhăn trán nói:
          -Nhưng đệ vẫn cảm thấy bất an, một cảm giác bất an rất khó tả??
Tất cả cùng nói:
          -Đệ đừng tự gây sức ép cho mình như thế, nếu không sẽ không phá án được đâu, vì tiếp theo vụ án này rất có thể sẽ còn nhiều chuyện nữa.
Chàng gật đầu rồi hỏi:
          -Còn chuyện gì nữa không?
Chủ quán chắp tay nói:
          -Hôm qua có mấy người dân vào uống trà, vừa uống họ vừa bàn tán rất sôi nổi về chuyện thiền sư trụ trì Yên Sơn là Đạo Viên sẽ truyền đăng cho thiền sư Đại Đăng vào mấy ngày tới.
Năm người liền hỏi:
          -Thiếu niên Hồng Kỳ đường có đưa tin không?
Khi chủ quán nói không có, thì năm người nghĩ:
          -Như vậy là Quốc Sư không cho báo về.
Và hỏi tiếp:
          -Lúc ấy trong lầu còn ai nữa không?
Chủ quán cau mày nói:
          -Hôm ấy khá đông khách, cũng vì điều này nên mọi người đã không thể chú ý đến một thực khách ra về từ bao giờ.
Tất cả hỏi ngay:
          -Trông hắn thế nào?
Chủ quán lắc đầu nói:
          -Không có gì đặc biệt.
          -Không có gì đặc biệt mới đáng nghi!

nguyen duc long
  • Số bài : 73
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2008
  • Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV) - 25.07.2008 00:11:50
Trong lúc nói năm người bước nhanh ra hậu viện. Mọi người vừa chạy theo vừa nói:
          -Có thể người đó về cùng với một số người và đi lẫn vào họ mà bọn thuộc hạ không biết, chứ…
Năm người giơ tay nói:
          -Cứ cho tất cả bọn họ không phải là thuộc hạ của Thiền Ma thì chuyện truyền đăng cũng đã truyền khắp nơi rồi.
          -Bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, các ngài nghỉ một đêm lấy sức mai đi sớm cũng được!
Năm người lắc đầu nói:
          -Với tâm trạng lo lắng thì không thể ngủ được.
Mọi người cùng hỏi:
          -Bọn thuộc hạ phải xử lý bọn mượn cớ săn tội phạm để gây sự đó thế nào?
Huynh đệ Trần Hoảng nói:
          -Bắt chúng đi đắp đê chống lũ.
Khi ra chuồng ngựa, tất cả đổi ngựa rồi phi nhanh đi. Mấy người trông ngựa bước tới hỏi:
          -Ông chủ, họ đi suốt đêm mà không biết mệt ư?
Chủ quán nói ngay:
          -Đúng vậy, năm ngài ấy chỉ cần ngủ một đêm là có thể thức liền mấy đêm mà không ảnh hưởng gì đến hoạt động vào ban ngày.
 
          Trong khi ở trong cung, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên khi đã sang canh thứ năm mà vẫn không có lương y nào xuất hiện. Lúc này Lê Tần và Mã Chí đã bình phục hoàn toàn, Trung Hiếu do mất quá nhiều nội lực, khí lực và do độc khí truyền sang trực tiếp trong thời gian dài nên dù toàn bộ độc khí đã được loại trừ nhưng thể lực gần như kiệt quệ nên vẫn phải nghỉ! Quốc Tuấn và Khánh Dư thì đang vận công điều khí do mất quá nhiều nội lực vì phải truyền Long tiên khí để khống chế kén độc năm lần. Trong năm canh giờ qua, các Ngự y và ba nàng ở luôn trong phòng để chăm sóc bốn người! Thấy ba nàng mệt mỏi, buồn ngủ, Trung Hiếu liền nói nhỏ:
          -Đã quá nửa đêm rồi, các muội mau về nghỉ đi!
Khi ba nàng nhìn chàng mỉm cười với gương mặt buồn bã, lo lắng, thì chàng liền trấn an:
          -Người tốt bao giờ cũng được trời phù hộ, các muội đừng quá lo lắng!
Ba nàng lau nước mắt nói:
          -Mong là như vậy!
Đến lượt Khả Niên trấn an:
          -Chúng ta còn hai canh giờ nữa cơ mà, nhất định kỳ tích sẽ xuất hiện, huynh cũng tin như thế mà!
Thấy hai người tràn đầy niềm tin, tất cả mọi người cũng phấn chấn phần nào! Nhưng đúng lúc này, những luồng khí lúc nóng lúc lạnh lại bắt đầu phát tác, sắc lam xuất hiện từ từ, kén độc còn nở ra bảy con độc trùng khác với ban đầu với bảy sắc cầu vồng ở mỗi con, chúng nhanh chóng rúc và cắn khắp cơ thể hai người, toàn thân hai người giật nhanh hơn trước gấp bội. Hai nàng vừa khóc oà lên vừa lao đến nhưng lập tức bị Khả Niên, Mã Chí và Lê Tần ngăn lại. Mã Chí nói lớn:
          -Hai người muốn chết sao?
Trong khi Quốc Tuấn và Khánh Dư lập tức truyền Long tiên khí qua ống trúc và hỏi:
          -Ngự y, sao bảo thuốc mới có thể cầm cự sáu đến bảy canh giờ mà lại thế này?
Các Ngự y trừng mắt nói:
          -Cuối cùng thì điều chúng hạ quan lo đã xảy ra, kén độc biến tướng rồi.
Trong khi Mã Chí điểm huyệt ngủ hai nàng vì hai nàng lao tới lần nữa rồi vừa bế xốc nàng lên vừa nói:
          -Thái Sư, thần đưa công chúa về phòng nghỉ!
Ông lúc này đã hồi phục hoàn toàn, bước ra sau Quốc Tuấn và Khánh Dư, đồng thời nói:
          -Lê Tần mau làm cho Trung Hiếu ngủ một giấc đi.
Rồi ông lập tức vận gần như toàn bộ Long tiên khí truyền thẳng vào lưng hai người. Trong lúc Khả Niên chạy theo Mã Chí, thì Trung Hiếu cau mày nói:
          -Thái Sư bảo thần làm sao mà ngủ được vào lúc này!
Lê Tần không nói câu nào vung tay điểm huyệt ngủ chàng rồi bế xốc Trần Thiều lên phóng nhanh ra cửa. Trong khi Mã Chí vừa phóng ra ngoài được mười bước thì đối mặt với Trần Thị Dung và các phi tử, công chúa khác. Thấy việc làm này của Mã Chí, tất cả kinh ngạc hỏi:
          -Mã Chí, ngươi làm cái gì thế?
Mã Chí không trả lời, xốc nàng lên rồi phi thân về hướng khác. Thấy vậy tất cả tức giận nói:
          -Hắn vô lễ quá rồi.
Rồi định hỏi Khả Niên đang vội chạy theo hắn thì lại giật mình khi Lê Tần phóng ra, lần này Trần Thị Dung hỏi ngay:
          -Chuyện này là sao?
Lê Tần nói:
          -Thái Sư bảo chúng thần đưa hai vị công chúa về nghỉ!
Và đang định phi thân tiếp thì phải lên tiếng ngay khi mọi người định đẩy cửa bước vào:
          -Kén độc biến tướng nên Thái Sư đang giúp hai người gia tăng Long tiên khí để khống chế kén độc, nên mọi người đừng vào.
Dứt lời liền phóng vút đi. Còn mọi người đang đẩy cửa thì Trần Thị Dung ngăn:
          -Chúng ta vào cũng không giúp được gì, trái lại còn gây khó khăn cho họ nữa.
Trong khi Mã Chí đưa nàng trở về phòng rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn cẩn thận và ngồi ngắm nàng với ánh mắt trìu mến và u buồn! Rồi từ từ nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng hôn lên! Lát sau Khả Niên mới đến nơi, và khi nàng đẩy cửa bước vào thì vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng khi thấy cảnh Mã Chí hôn nhẹ lên trán nàng, còn Mã Chí thì mặt đỏ tía tai, vội đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng và thầm trách mình vì không kìm nén được cảm xúc! Khi Mã Chí bước qua, nàng cười thầm khi thấy rõ vẻ mặt tự trách mình cùng gương mặt đỏ như gấc và bộ dạng vô cùng lúng túng khác hẳn thái độ cứng rắn nghiêm nghị, gương mặt lạnh lùng khó gần cả buổi không nói một câu ngày thường. Còn Mã Chí lập tức phi thân về hướng Ngự thư phòng.