RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi IV)
-
24.07.2008 23:54:31
Mã Chí đẩy cửa bước vào với hai ống trúc gắn vòng bạc ở hai đầu trên tay, rồi đóng cửa lại và bước nhanh tới chỗ bốn người. Lúc này màu trên mặt cả bốn người cùng chuyển sang vàng cam, tất cả cùng bắt đầu, trong lúc các Ngự y cùng châm kim vào tất cả gân sâu trên mặt bốn người thì cùng lúc Thủ Độ và Trung Hiếu cùng thu song thủ về rồi lập tức vận khí điều hoà không cho độc phát triển trong cơ thể, việc này đã khiến bốn người bị nội thương nhưng lại đẩy được một ngụm máu độc ra, vừa ra không khí những con độc trùng liền giãy chết ngay trong ngụm máu độc, Hà Bổng và ông liền cảm thấy thoải mái hơn! Khi hai người vừa thu tay về, Mã Chí liền vận nội lực lên song thủ rồi áp tay trái lên lưng Trung Hiếu, lập tức độc khí trong người Trung Hiếu truyền sang Mã Chí, Mã Chí liền tung nốt tay phải vào lưng Trung Hiếu một cái rất mạnh; Lê Tần cũng làm y như vậy với Hà Bổng, cùng lúc các Ngự y châm kim vào đại huyệt để hút toàn bộ độc khí truyền sang hai người ngược trở về đại huyệt của Trung Hiếu và Hà Bổng, hai người liền đẩy nhẹ một cái, tức khắc toàn bộ độc khí ở huyệt cùng thổ ra với một búng máu đen ngòm, hai cây kim cũng tự rơi ra. Cùng thời gian phía bên kia, Quốc Tuấn và Khánh Dư cũng đã làm xong cho hai ông.
Trong khi ở bên ngoài, không gian lặng như tờ, tất cả cùng ngồi yên một chỗ chấp tay cầu nguyện với vẻ mặt càng lúc càng lo lắng!
Các Ngự y đã bớt lo hơn khi thấy sắc mặt và tình trạng của tất cả đã khá hơn, Mã Chí và Lê Tần đang dần bình phục, sắc cam trên mặt Hà Bổng tuy vẫn còn nhưng toàn thân đã ngưng giật, vì gần như bị nhiễm độc và hao tổn quá nhiều nội lực cùng tinh thần nên Trung Hiếu và Thủ Độ bình phục rất chậm; sắc vàng cam trên mặt Thái Tông đã nhạt đi, toàn thân ông cũng tạm thời không còn lúc nóng lúc lạnh nữa. Vừa bình phục hoàn toàn, Quốc Tuấn và Khánh Dư đã cầm ống trúc lên rồi áp vào lưng ông và Hà Bổng, vận Long tiên khí truyền vào hai người thông qua ống trúc, với cách này, Long tiên khí vẫn đạt hiệu quả tốt nhất, trong khi hai người không bị độc xâm nhập vì vòng bạc ở đầu trúc đã hút hết khi độc vừa ào ra. Long tiên khí vừa truyền vào, lập tức tiêu diệt những con độc trùng nở ra từ kén độc… nên hai người rất thoải mái! Hai người vừa thu tay về, hai Ngự y liền cho ông và Hà Bổng uống thuốc. Hai người ngạc nhiên hỏi:
-Đó đâu phải Tước Điểu hoàn?
Các Ngự y liền trả lời:
-Tước Điểu hoàn không có tuyết dẫn cũng chỉ cầm cự được một canh giờ. Đó là thuốc chúng hạ quan mới làm ra, ngoài Âm dương thất sắc độc trùng thảo ra, nó có thể trị tận gốc bất cứ loại độc hoặc chứng bệnh nào. Tuy không tiêu diệt được kén độc nhưng nó có thể khống chế kén độc nở trùng trong sáu đến bảy canh giờ.
Quốc Tuấn liền nói vọng ra:
-Mau truyền những lời sau đây cho Đặng Ma La viết: Công chúa đột nhiên mắc quái bệnh, Ngự y trong cung cũng bó tay. Nay cầu tất cả lương y trong thiên hạ, không phân biệt thân phận, địa vị, chỉ cần có thực tài là có thể đến thử. Sau đó đem dán khắp nơi trong kinh thành.
Tất cả đều bất ngờ và khâm phục trước cách này, các Ngự y thì cau mày nói:
-Bây giờ cũng chỉ còn cách này mà thôi!
Trong khi Quốc Tuấn liền mở toang cửa ra rồi đi ra cùng các Ngự y và Khánh Dư, đồng thời nói:
-Mọi người có thể vào, nhưng phải yên lặng và tuyệt đối không được đụng vào người họ, bằng không sẽ chết ngay đấy!
Trong lúc tất cả cùng nhẹ nhàng bước vào phòng thì Quốc Tuấn nhìn Cự Chích và các binh sĩ phóng về phía Nam với hết tốc lực mà mình có, cau mày hỏi:
-Chuyện này là thế nào?
Tại một phòng biệt lập với tất cả các phòng khác ở phía Nam, Nguyễn Hiền, Lê Văn Hưu, Đặng Ma La dù đang rất buồn về chuyện của ông nhưng vẫn giữ được bình tĩnh để nghiên cứu, tìm huyền cơ của quyển kinh cổ… nhưng mãi mà chưa phát hiện được gì. Đúng lúc này, Cự Chích lấy đao gõ vào cửa để đưa cơm vào trong ở dưới cửa chính ba tiếng, lập tức cánh cửa chính bằng thép dày như bức tường mở ngang ra. Ba người chưa kịp hỏi, Cự Chích đã thuật lại tất cả sự việc một cách nhanh chóng. Và trong khi Ma La với bút pháp còn nhanh hơn một cao thủ múa kiếm đã viết xong hàng trăm tờ trong thời gian rất ngắn mà nét chữ vẫn rất đẹp, thì Quốc Tuấn đã nghe đến đoạn:
-Khi mở rương thuốc ra, Hà tướng quân ngạc nhiên vì thấy ngoài những thảo dược mà Phan tiêu lĩnh nói ra còn có thêm một lọ nước hương nhỏ ở dưới đáy nữa, và khi mở lọ nước hương ra thì hai người liền bị trúng độc.
Khánh Dư cau mắt nói:
-Cũng may lúc đó Thái Sư, Lý huynh và Mã huynh đến tìm, nghe thấy tiếng bàn ghế bị đạp đổ và chiếc rương bị rơi xuống, hai người cứu còn Mã huynh thì đánh bay lư hương ra ngoài vỡ tan tành.
Quốc Tuấn cau mày hỏi:
-Như vậy là ngay cả Phan huynh cũng không hề biết trong rương có thêm lọ nước hương nhỏ đó?
Khánh Dư gật đầu:
-Chắc chắn chúng đã lén vào tiêu cục để cho thêm lọ nước hương đó vào.
Rồi cùng nói với Quốc Tuấn:
-Và kẻ vào tiêu cục như chỗ không người ấy cũng chính là kẻ nhờ chuyển hàng, không ai khác ngoài lão già Thiền Ma.
Các Ngự y nói:
-Trên đời này chỉ có lão già ấy mới nghĩ ra được hàng loạt mưu kế thâm độc hoàn hảo đến vậy, và cũng chỉ có lão mới nghĩ ra cách kết hợp thảo dược bình thường với nước hương và khói trầm hương, là ba thứ nếu tách riêng ra thì không có độc, nhưng khi ở cùng một chỗ lại trở thành chất độc lợi hại nhất. Thật đáng sợ!
Trong khi ở ngoài đường, mọi người kéo đến những chỗ các binh sĩ đứng để xem những tờ cáo thị tìm lương y rất đông, rồi bàn tán xôn xao, có vài người bước ra khỏi đám đông nói với nhau:
-Người ta là lá ngọc cành vàng, đau ốm là chuyện bình thường, chắc không có chuyện gì đâu!
Một số người khác nói:
-Nhìn vẻ lo lắng của họ, tôi cứ tưởng Quan Gia xảy ra chuyện chứ!
Trong khi đó, tại một toà thành lớn cách kinh thành hai tỉnh ở phía Đông - Bắc, trong thành tấp nập người qua lại, đèn hoa treo rực rỡ khắp nơi, đặc biệt nổi bật là một trà lầu ba tầng gác rất lớn toạ lạc ở vị trí chính giữa - bên trái toà thành. Trong lầu có hơn 50 người, trong đó một nửa là thương nhân và dân thường, nửa còn lại là nhân sĩ, lãng tử và lữ khách. Thương nhân và dân thường ngồi bên trái, còn lại ngồi bên phải. Ở bàn ăn trên gác hai, năm người vừa ăn vừa nói chuyện và nhìn một người đang độc ẩm ở bàn ăn phía trước một cách rất chăm chú. Còn người đó là một thanh niên, thân người mảnh khảnh, gương mặt anh tuấn, tóc chải hai bên, dáng vẻ thư sinh nho nhã, từ y phục đến vũ khí đều một màu trắng xoá.
Bỗng có một toán người mặt mũi bặm trợn, lăm lăm vũ khí xông vào, đi đầu là một gã trọc đầu vai u thịt bắp. Gã quát lớn:
-Tất cả cút hết ra ngoài cho ta.
Tất cả vừa vội đứng lên thì người đó liền nói:
-Mọi người đừng sợ, tên thùng rỗng kêu to ấy không dám làm hại mọi người đâu.
Bọn chúng tức giận chỉ vũ khí lên quát:
-Nếu ngươi còn to mồm, bọn họ sẽ chết ngay.
Người đó trừng mắt nói:
-Nếu các ngươi dám động thủ với họ thì các ngươi mới chết ngay.
Thiết Nam lập tức vỗ tay nói:
-Quá hay! Chưa bao giờ tôi được nghe một câu đối đáp hay như vậy!
Trong lúc những thương nhân và dân thường vội rời khỏi lầu thì nửa còn lại ung dung ngồi ăn uống và lắc đầu cười, còn bọn chúng giờ mới nhận ra sáu người, và trong lúc chúng cau mày nhìn vẻ oai phong khi tức giận của huynh đệ Trần Hoảng và Sử Thiên Vũ, gương mặt lạnh lùng của Thành Trung với vẻ sợ sệt, thì Thiết Nam mở to mắt ra nhìn chúng gật gật đầu cười và hất hất tay ra cửa nói:
-Đã yếu còn ra gió làm gì, mau đi đi, kẻo bị cuốn phăng ra tận Đông Hải đấy.
Bọn lâu la hỏi nhỏ:
-Đại ca tính sao?
Gã đó cau mắt nói:
-Tất cả dân thường đã chạy hết, năm tên đó và tên sát thủ kia lại ở hai phe khác nhau, chắc chắn chúng sẽ không can thiệp đâu.
Dứt lời gã cùng đồng bọn hùng hổ xông lên gác, trong khi người đó vẫn ung dung nhâm nhi từng giọt rượu, rồi thở dài nói:
-Rượu ngon, thức nhắm cũng ngon, chỉ đáng tiếc là không có người đối ẩm.
Gã nói ngay:
-Xuống địa ngục mà đối ẩm với Diêm Vương.
Người đó vừa rót rượu vừa nói:
-Dựa vào các ngươi?
Gã cười khẩy nói:
-Dựa vào ngươi là tên kém nhất.