VẪN CHỜ
Gió reo gợn sống mặt sông
Mang theo cánh phượng tô hồng mộng mơ
Phượng xưa hồng đến bây giờ
Cho em nhớ quá những giờ ra chơi
Ngây thơ em gọi anh ơi
Cùng nhặt hoa phượng về chơi chung cùng
Bây giờ xa cách muôn trùng
Nhìn hoa phượng đỏ nhớ nhung tím lòng
Nhớ ai hoa đỏ rực hồng
Màu mơ phượng đỏ tim lòng không phai
Người đi biệt mấy năm dài
Hương Giang ngày ấy nắng mai vẫn còn
Dòng sông một chiếc đò con
Vẫn chờ lữ khách héo hon mấy mùa
Thu xưa bến hẹn đò đưa
Đông về giá rét đò trưa vẫn chờ
Hạ về phượng đỏ trời mơ
Đò mơ vẫn đợi vẫn chờ người xưa
Hàn Băng

NGỌN LỬA TRONG TIM
Ngọn lửa lòng ơi ngọn lửa âm thầm,
Mãi mãi âm ỉ ngày đêm nóng bỏng.
Em ngọn lửa trong tim anh hồng đỏ thắm,
Đỏ tình yêu và đỏ cả ước mơ.
Tháng ngày qua vẫn mãi mãi đợi chờ,
Ngày trở lại trùng phùng bên bến hẹn.
Từ ngày ấy ra đi lòng giữ vẹn,
Trái tim hồng muôn thuở nhớ về nhau,
Tình quê hương luôn mãi mãi dạt dào,
Vì một nửa có em anh trong đó.
Ta nhớ lắm khóm hoa hồng trước ngỏ,
Mỗi xuân về nở rộ đón tình nhân,
Và xa xa bóng dáng ai tới gần,
Lời hò hẹn trăm năm khoe áo cưới.
Dấu yêu ơi những con đường phố núi,
Đã từng qua theo vệt nắng vàng mơ,
Ta dìu nhau đi từng chuỗi ngày thơ,
Và chợt lớn làm thân người viễn xứ,
Ta nhớ lắm hàng cây buồn tư lự,
Rủ lá cành dáng liễu đứng chờ trông,
Nơi xa xôi nhớ quá tím cả lòng.
Bao năm tháng chưa về thăm một dạo,
Lòng nôn nóng khi hoa xuân thay áo,
Đường quê hương sông nước mộng mơ,
Những chiều buông ta nhớ đến thẫn thờ,
Từng lá hoa xào xạc khoe màu nhớ.
Rồi màn đêm buông dài từng tiếng thở,
Suốt thâu canh nước mắt nhớ dâng trào.
Ta nhớ lắm dạt dào màu biển biếc,
Quê hương ơi ta yêu người tha thiết,
Nghìn năm sau ta vẫn nhớ về nhau,
Nắng trong tim hồng ánh sáng nao nao,
Em ngọn lửa mãi bừng màu đỏ thắm.
Hàn Băng