Tấc lòng
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 25 trên tổng số 25 bài trong đề mục
BĂNG NGUYỆT 25.07.2008 01:53:32 (permalink)
Mỗi người đều có lý tưởng riêng của mình, tất nhiên là chẳng ai giống ai được,, và chắc rằng họ cũng muốn sống yên ổn với cuộc sống riêng họ, bn cũng gặp 1 người đặt tình cảm cho bn như bạn vậy, và bn ko vui về điều này, bn có nói rõ ràng với anh ấy rằng bn đã có chồng rồi,anh ấy ko nên đặt lệch tim mình mãi thế, nhưng anh ấy cũng có ý tưởng yêu giống như bạn,,, tất nhiên, việc cho là việc của bạn, nhưng còn việc nhận hay không là còn tùy thuộc ở ng đối diện, hy vọng anh ấy cũng như bạn sớm thức tỉnh trong cơn mê này.
 
 
#16
    HÀNH VÂN _ 1204 25.07.2008 15:58:06 (permalink)
    Cảm ơn bạn BN đã ghé qua nơi mình trút dòng tâm sự riêng của bản thân , nếu lời văn thô , ý thiển có làm bẩn tai , bẩn mắt , xin bạn cùng các bạn CTT, Orchis thông cảm cho nhé !
    Té ra là bạn BN đã có chồng rồi sao (?!).  Nếu thật sự bạn hiện đã có gia đình mà anh ấy vẫn muốn tiến tới thì là không đúng. Còn nếu như bạn vẫn giống tình trạng như cô bạn mình đang quen thì khác , bởi ngày nào cô ấy chưa lấy chồng thì chẳng thể gọi là đặt lệch tim được , sao gọi là u mê ? Trai chưa vợ , gái chưa chồng thì ai cũng có quyền theo đuổi cả , đó là việc tình cảm của trái tim con người. Con người khác con vật ở điểm đó. Con vật không ve vãn con này được ( để thỏa mãn cái gì đó thôi ) thì đi tìm con khác ngay , không như con người có tình cảm. Hình như mình thấy các bạn vào đây nói thế này thế nọ , có phải ám chỉ mình cũng nên sống như những con vật ấy chăng ????
    Mình cũng đã xác định quan điểm ngay từ đầu là " cho không cần hoàn trả " , cho là việc của mình , việc người ấy nhận hay không và suy nghĩ thế nào mình không chấp nữa , cớ sao các bạn cứ lôi vấn đề này ra bàn mãi nhỉ ?
    #17
      LamTím 25.07.2008 16:29:33 (permalink)

      Mình cũng đã xác định quan điểm ngay từ đầu là " cho không cần hoàn trả " , cho là việc của mình , việc người ấy nhận hay không và suy nghĩ thế nào mình không chấp nữa , cớ sao các bạn cứ lôi vấn đề này ra bàn mãi nhỉ ?

       
      ...Đúng rồi ,xin các bạn đừng bàn như thế nữa ,nơi đây là nhật ký...chúng ta chỉ chia sẻ phần nào thôi...không nên đâu sâu vào quá...
      ....Mỗi người ,mỗi cách sống ,mỗi cách yêu...mỗi cách cho mỗi cách nhận...
      Tặng các bạn một câu danh ngôn..." Không thể nói mình yêu một cách đích thực ,nếu không yêu đến cả những khuyết điểm của đối tượng..."
      ...Chúc mọi người mãi chan hoà với nhau....
      #18
        HÀNH VÂN _ 1204 27.07.2008 00:02:30 (permalink)
        Hôm nay mình mệt quá , mới đi đường xa về , vào xem lời người bạn thân nhắn gửi mà lòng đau nhói. Mình thật thất bại quá , cả 2 người mình yêu thương nhất đều để lại những lời khiến mình đau đớn vô cùng. Phía cô bạn mình đang yêu thì mình đã quen lắm với cái điệp khúc của cô ấy " anh xem em như em gái đi....em là người đàn bà hư rồi , không xứng với anh đâu.... em có chồng rồi...." , cũ rích !
        Nhưng với lời nhắn của cô bạn thân thì mình đau chịu không nổi . Chẳng lẽ giửa chúng ta phải đi đến mức này sao chứ ?? Bao nhiêu ngày quen nhau , bao nhiêu buổi cùng nhau trò chuyện tâm sự , chẳng lẽ trong lòng em , anh là người tệ đến thế à ? Anh biết em trách anh thất hứa chuyện gì , chuyện này chờ anh 1 thời gian nữa , anh sẽ làm mà. Em cũng biết hiện nay anh đang đau đầu chuyện của cô ấy , do đó chuyện kia anh vẫn còn cần . Để 1 thời gian nữa , lòng anh lắng lại , khi anh đã thật sự bình tâm được , anh sẽ thực hiện chuyện đó đúng như đã hứa với em mà. Sao em chẳng chịu hiểu cho anh vậy ?
        Mà thôi , bây giờ có nói với em chắc cũng đã muộn rồi phải không , cô bạn tri kỷ của anh ? Cho dù thâm tâm em chối bỏ tình bạn giửa chúng mình , thì anh vẫn xem em như thế , chẳng bao giờ thay đổi , và vị trí của em trong anh chẳng ai có thể thay đổi được. Vì ngoài tình bạn ra , em còn từng là người con gái anh rất yêu nữa , nên em đối với anh rất đặc biệt , chẳng ai thay thế vào vị trí đó trong tim anh được đâu.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 00:04:09 bởi HÀNH VÂN _ 1204 >
        #19
          HÀNH VÂN _ 1204 27.07.2008 10:42:57 (permalink)
          Sáng mở mắt ra lại thấy nhớ em quá , biết hôm nay em không đi làm , nhưng thôi , không gọi , để em ngủ cho ngon giấc đi , cả tuần đi làm mệt mõi rồi. Không biết đêm qua em ngủ có ngon giấc không nhỉ ? Anh biết dạo này em chịu rất nhiều áp lực , từ phía công việc lẫn phía...người khác. Anh ước gì mình san sẻ được gánh nặng đó cho em , để trả lại cô gái vui tươi như ngày đầu tiên anh gặp em. Càng thấy em bị dằn vặt anh càng xót ruột , nhưng không thể làm gì khác khi em không để anh nhúng tay vào. Em cứ bảo để em giải quyết , mà anh nghe câu này lâu lắm rồi , có giải quyết được tý nào đâu em ? Hay càng ngày càng nhiều thêm ? Sao không để anh dùng cách của anh giúp em 1 lần là xong ngay , chẳng phải tốn hơi sức phân minh , giải thích gì cả. Anh biết em sợ anh làm hại người khác , nhưng với anh , trừ trường hợp bất đắc dĩ khi bị ép vào đường cùng là anh không từ nan làm bất cứ chuyện gì , nếu không anh chỉ chặn đứng chuyện đó dùm em thôi , không làm hại tới ai cả. Nhưng anh biết em không tin , cứ sợ anh ghen tị rồi làm cho em và người ấy xa nhau. Nếu thật sự muốn vậy , đâu cần em đồng ý ,tự anh âm thầm làm cũng được, em thấy không? Anh đã nói rồi , nếu em thấy sống bên người ấy mà hạnh phúc thì anh không bao giờ ngăn cản chuyện đó. Quan trọng là tâm em cảm thấy hạnh phúc , vậy là anh ủng hộ thôi. Nhưng , chuyện tình cảm anh dành cho em là chuyện của anh , anh xin em đừng đả động vào đó nữa , được không ? Đó là quyền của riêng anh ! Chẳng cần em phải bới móc ra anh phải thế này , thế kia ; chỉ cần em cứ bình thản , sống cho thật tốt , thật an vui , hạnh phúc thôi , được chưa nào ???
          #20
            HÀNH VÂN _ 1204 27.07.2008 22:07:58 (permalink)
            Chiều..."nhỏ" rủ mình kêu "anh của nhỏ" đi nhậu , liên lạc tới lui rốt cuộc trớt quớt , "anh của nhỏ" kẹt khách rồi. Mình xách xe đi lang thang...
            "nhỏ" kêu mình "về đi , bữa khác rồi đi nhậu , bộ dư xăng lắm hả ?".
            Mình cười khà khà bảo "nhỏ" : Nhà anh có nhà máy lọc xăng dầu mà !
            "Nhỏ" cười hà hà : Chảnh dữ ! Mới nói hết tiền mà bây giờ nói chuyện chảnh dữ hén !
            Mình nghĩ thầm trong bụng : Dù trời có sập xuống thì cũng phải bình thản đón nhận , chớ việc gì phải rầu rĩ nhỉ ! Mình trả lời qua loa với "nhỏ" rồi lại đi lang thang. Bất chợt mình nghĩ : Ồ , sao tự dưng lúc nãy lòng mình thấy thanh thản 1 cách lạ thế nhỉ ?! Mình cũng chẳng giải thích nổi. Mình dạo 1 vòng rồi vào công viên LTR ngồi uống cafe 1 mình. Mình điện rủ "nhỏ" ra uống , nhưng "nhỏ" từ chối , mình rủ thế thôi , chứ biết "nhỏ" chỉ nhiệt tình đi khi nào....có "anh của nhỏ" thôi !
            Chiều công viên thật êm ả , không khí trong lành. Ngồi nhấp từng ngụm cafe nhìn những người qua lại...từng tốp 1-2 người , 3-4 người hối hả đi bộ tập thể dục. Mình chau mày thầm nghĩ : Quái , sao mấy người này lại đi nhanh thế nhỉ ? Đi bộ tập thể dục là phải đi thong thả , khoan thai như nước chảy mây trôi ; thong thả nhưng không nhặt , khoan thai nhưng không thưa ; mỗi người cứ bước đi với những bước vừa với bước bình thường của mình , chứ đi nhanh thế này chỉ làm mệt tim thì tập thể dục nỗi gì nhỉ ? Khi người ta tập thể dục bằng phương pháp đi bộ , tức là đã chọn cho mình cách tập thoải mái nhất , bình lặng nhất trong cuộc sống hối hả đời thường.
            Nghĩ đến đây , tự dưng đầu mình như có cái gì đó bừng sáng ra. Tại sao mình phải bon chen , dằn vặt trong khi đã biết trước kết quả của đoạn đường đi ? Tại sao mình không học cách thanh thản tiếp nhận mọi sự việc như cách đi bộ để giảm stress trong cuộc sống ? Mình bật cười 1 mình , thú vị trước điều mình vừa nghĩ ra , mà nó có phải vấn đề quá khó hiểu với tâm trí mình đâu nhỉ ( lại chảnh 1 tý nữa  ) ? Nếu có ai đó chung quanh mà nhìn thấy mình cười 1 mình lúc này , chắc nghĩ mình là điên mất.
            Chiều càng lúc càng xuống sâu , công viên đã mờ tối , không gian như càng tĩnh lặng hơn ,  từng cặp tình nhân khoác tay nhau đi dạo , có vài cặp ngồi xuống những băng ghế đá rải rác quanh mình. Nhìn những cặp tình nhân vui vẻ trò chuyện âu yếm nhau , trông thật hạnh phúc. Mình thật ngạc nhiên với chính mình , khi trong lòng chẳng còn chút buồn tủi trước hạnh phúc của họ. Có lẽ cái không gian thanh bình êm ả của chiều công viên , và cái hạnh phúc của họ đã lây cho mình cái cảm giác hạnh phúc. Mình như bừng tỉnh sau cơn mê dài. Trước đây mình nghĩ Yêu , Được Yêu mới là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Nhưng đến giây phút này , mình chợt hiểu ra : Hạnh phúc của những người xung quanh mình mới là niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình ( thậm chí , có thể đó là những người mình không quen biết như những cặp tình nhân đang ngồi quanh mình hiện giờ ).
            Cảm ơn " nhỏ" đã từ chối không ra uống cafe với mình , cảm ơn những cặp tình nhân đang yêu nhau chân thật xung quanh mình , cảm ơn cái không gian tĩnh mịch của chiều công viên. Tất cả đã cho mình cái khoảnh khắc 1 mình bình lặng , để suy ngẫm những sự việc diễn ra xung quanh , để thấu triệt 1 Nhân sinh quan cho bản thân mình.
            #21
              HÀNH VÂN _ 1204 29.07.2008 00:19:16 (permalink)
              Em !
              Hôm nay anh viết trang nhật ký này dành cho em ,không phải dành cho người con gái anh đang yêu dấu. Bởi anh đã thấu triệt con đường Tình của mình phải đi như thế nào. Nhưng con đường Tình bạn anh vẫn chưa thông nổi.
              Mới hồi nãy đi , anh đi chơi với anh T. về , anh chạy vòng vòng quẹo vào đường nhà em _ cốt ý gặp tận mặt em hỏi cho rõ , thà em nói tình bạn chùng mình chấm dứt tận mặt anh , anh mới tin _ nhưng anh chạy vòng vòng lạc lối cả gần 5 phút mới đến trước nhà em. Anh bấm máy 3 lần , nhưng đều báo tín hiệu chẳn liên lạc được. Anh biết chẳng bao giờ em tắt máy cả , trừ phi...em chặn hẳn số máy anh ! Anh đau vô cùng , em cũng biết đoạn đường từ nhà em về tới nhà anh bao xa rồi đó. Em biết anh chạy trong bao nhiêu phút không? Đúng 11 phút từ lúc anh rời nhà em. Anh chạy trong quán tính , mà đầu cứ miên man suy nghĩ mãi : Mình đã làm nên tội tày trời gì mà em nỡ cắt đứt tình bạn chúng mình chứ ? Anh biết mình có điều thất hứa với em , nhưng đó không phải là nguyên do chính đâu , đúng không em ?
              Anh chưa trang bị cho mình cách vô tâm với tình bạn , nên nỗi đau này thật khó nuốt đối với anh. Mọi cái anh đều có thể cho qua : Hỷ , nộ , ái , ố...nhưng còn tình bạn là cái mà anh chưa vượt qua được. Anh chẳng biết lấy cái gì để lấp đầy nổi trống vắng khi thiếu 1 người bạn mà anh xem là thân nhất như em đây nữa ?
              Em lại làm anh đau nữa rồi !
              #22
                HÀNH VÂN _ 1204 31.07.2008 14:49:02 (permalink)
                Có những lúc...trên đường đời tấp nập
                Ta vô tình...đã đi lướt qua nhau
                Bước lơ đãng...chẳng ngờ đang để mất
                Một tâm hồn ta đợi mãi từ lâu.
                 
                THANH GIẢ TỰ THANH
                Bây giờ anh biết có nói gì em cũng không chịu nghe. Cái trán bướng bỉnh của em ,mà anh hay nói với "nhỏ", sẽ khiến em cố chấp không chịu nghe đâu , anh biết vậy mà. Thôi thì tùy em vậy , anh không ép em phải hiểu trong thời gian này. Cái gì đến thì nó sẽ đến và nó phải đến. Vạn sự đã có Tạo Hóa an bài
                 
                Duyên đến , Duyên đi cũng là Duyên
                Tạo Hóa định rồi , hãy an nhiên .
                Bình tâm , Định trí tầm chơn , giả
                Gát bỏ ngoài tai chuyện đảo điên
                Hơn thua , được mất...phù du cả
                Thành bại , thắng thua...định do Thiên.
                " Thanh giả tự thanh " , màng chi nữa
                Vạn sự trên đời...một chữ Duyên !
                 
                #23
                  HÀNH VÂN _ 1204 02.08.2008 15:33:43 (permalink)
                  Cả ngày hôm qua chẳng hiểu sao lại không vào TQ được , buồn quá. Cả đêm trước anh không sao ngủ được. Nhớ mấy lời sis nói , anh biết chắc em đang buồn và đau lắm nhưng ngoài mặt làm ra vẻ như không có gì vậy thôi ( Cái này anh đã từng "phán" với em như vậy trong lần gặp thứ nhì ở CLV rồi , em còn nhớ không ? ). Người gì mà cứ hay chất chứa trong lòng , chi cho nặng vậy cà ?
                   
                     XIN EM HẾT ƯU PHIỀN
                   
                  Vì đâu vần vũ cảnh thê lương
                  Ta khóc...Người đau suốt canh trường
                  Trăm sai nghìn lỗi ta xin gánh
                  Bất kể rằng ai gieo tang thương.
                   
                  Ta sống vì em...chết vì em
                  Có sá gì đâu chút buồn thêm ?
                  Bởi đời vốn dĩ...sầu vô tận
                  Mong mỏi rằng em hết ưu phiền.
                   
                  Em chớ buồn đau để lệ tuôn
                  Héo hon sầu rũ , nét hoa buồn
                  Em đau quay quắt...Ta chua xót
                  Canh dài thao thức , giọt sầu vương.
                   
                  Đêm 31-07-2008
                  #24
                    HÀNH VÂN _ 1204 13.08.2008 00:53:40 (permalink)
                    10 ngày...đã 10 ngày không vào lại đây rồi. Vừa chưa xong chuyện này lại đến chuyện kia , sao mà cứ liên tục đủ thứ chuyện trút lên đầu. Lòng thấy buồn kinh khủng , nhất là trong lúc này , khi bên mình chẳng còn 1 ai thật sự đủ độ thân để mình tâm sự hết những gì chất chứa trong lòng.
                    Giá như ở đây cũng có những ngọn đồi vắng như...trong phim HongKong nhỉ ? Mình sẽ ra đó mà hét lên thật lớn , để xua đi uất khí trong lòng mình , nếu được như vậy , có lẽ mình sẽ thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chẳng như bây giờ ... chỉ toàn thấy buồn chán , không muốn dịch sách , không muốn nghiên cứu , không muốn làm việc gì cả... Suốt ngày cứ như sống trên mây ,ngơ ngẩn với cuốn sổ nhật ký đong đầy kỷ niệm vụn vặt. 
                    Thời gian có thật sự là phương thuốc nhiệm mầu không ? Mình tin là có , nhưng không biết lần này cần bao lâu để vết thương này lành lại đây ? Lần trước , HP ra đi , mình buồn đau suốt 6 năm trời , vùi đầu vào men rượu. Lần này , tuy mình đã ngộ ra được đâu là hạnh phúc nhưng sao mà không đau được chứ ???
                    Đã thế lại gặp cảnh người bạn thân nhất ngoảnh mặt trong lúc này . Đôi lúc mình muốn điên tiết lên làm 1 cái gì đó kinh thiên động địa , bất cần hậu quả , bất cần tích đức làm quái gì nữa cho nó mệt , làm cho hả giận , hả cơn uất khí trong lòng ... Nhưng mình chỉ e làm lây cái danh dự nghề "gõ đầu trẻ" của ba mẹ mình thôi. Giằng xé giửa danh tiếng gia đình xưa nay và nỗi uất ức buồn đau của bản thân , mình thấy thật bực bội , chán đời vô cùng .
                    Đôi lúc mình tự hỏi : Trời sinh ra ta để làm gì nhỉ ? Phải chăng để gánh những đau khổ của mất mát , chia ly , đổ vỡ...?
                     
                    Trời sinh ra ta để làm chi ?
                    Gánh bao tan tác với chia ly
                    Buồn đau đong mãi không hề ngớt
                    Sầu khổ uống hoài vẫn đầy ly.
                     
                    #25
                      Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 25 trên tổng số 25 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9