CTT
-
Số bài
:
3778
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.09.2007
- Nơi: Chân Trời
|
RE: Đèn Không Hắt Bóng- Watanabe Dzunichi
-
24.07.2008 23:07:22
Chương XII - XVI Đã đến tháng mười hai. Cũng như thường lệ vào tiết cuối năm, trong các bệnh viện số bệnh nhân ngót hẳn đi. Ai nấy đều bận bịu với những công chuyện sửa sọan ăn tết, chẳng mấy ai còn nghĩ đến bệnh tật. Vào thời gian này ít có người đi tìm bác sĩ. Ở bệnh viện Oriental cũng đã vào thời kỳ vắng khách. Quả tình các bệnh nhân ngọai trú vẫn còn đến, nhưng các phòng bệnh nhân đều vắng tanh - mặc dầu hãy còn hai tuần nữa mới đến tết. Các bệnh nhân nằm ở các phòng thượng hạng sang trọng cũng đã xuất viện. Cả cái tầng sáu này chỉ còn lại một mình Đzyunkô Hanađzyô. Bây giờ, sau cuộc phẫu thuật, cô cứ mỗi ngày hai lần thực hiện đúng thủ tục ngồi vào chậu nước ấm. Một thủ tục dễ chịu làm cho bệnh nhân đỡ đau hẳn, tuy cái cảnh tượng này dĩ nhiên không hẳn là một mỹ quan. Dù sao trong thời gian nằm bệnh viện, Đzyunkô cũng đã quen được nhiều thứ. Ngòai Đzyunkô ra, bệnh nhân đã đem lại cho Naôê nhiều nỗi lo âu là Yôsiđzô Isikura. Vào những ngày gần đây ông già lại bắt đầu kêu đau và thấy nặng trong dạ dày. - Bác sĩ ạ, tôi không sao ăn được, - ông cụ nói như muốn khóc. Nước da cụ xanh xao, hai má hóp hẳn lại. - Mà hôm qua lại sốt nữa. Bị cảm lạnh hay sao ấy? - Ban đêm ở đây tắt lò sưởi điện, cụ nên mặc ấm hơn, - Naôê đáp trong khi xem xét tờ ghi nhiệt độ. Suốt tuần vừa qua, nhiệt độ của cụ Isikura hằng ngày lên đến 38ºC, đôi khi còn cao hơn. Các thứ thuốc giảm nhiệt hầu như không có tác dụng, chỉ được ít lâu cái cột thủy ngân lại bắt đầu trườn lên phía trên một cách nhẫn tâm. Đó là một dấu hiệu chắc chắn của sự cáo chung đã đến gần. Giai đọan cuối cùng của cơn bệnh. Mọi biện phái điều trị đều hoàn toàn vô ích... - Có lẽ mới xuất hiện một chỗ loét khác ? - Cụ Isikura thở dài. - Chắc không phải, - Naôê nói, giọng không vui. - Thế đến tết bác sĩ cho tôi ra viện chứ ? Naôê trao tờ ghi nhiệt độ cho Nôrikô và quay ra cửa sổ, phía mặt trời mùa đông đang tỏa một ánh sáng trắng trong làn sương sớm. - Lão muốn ăn tết ở nhà, - ông già nói tiếp, giọng run run, và lòng Nôrikô se lại một cách đau đớn. - Lưng có đau không ? - Cám ơn bác sĩ, cũng đỡ rồi. Chỉ có điều là tôi không còn chút sức nào nữa bác sĩ ạ..... Bệnh họan đã làm cho tôi kiệt lực rồi. - Cụ đừng xúc động, có hại đấy. Cụ cứ nằm nghỉ đi. - Bây giờ trong đầu tôi nó cứ nghĩ quẩn nghĩ quanh. - Cụ Isikura đưa mắt liếc sang cô con dâu. - Chắc tôi sống chẳng còn bao lâu nữa... - Cụ nên nghĩ đến chuyện đi câu đi. - Chà ! - Ông già mừng rỡ chộp lấy cái đề tài ưa thích ấy. - Đã hơn một năm nay tôi không được đi câu ! Đến khi nào khỏi, tôi sẽ đi câu hằng ngày. Tôi sẽ bù lại thời gian đã mất. - Phải đấy, cụ cố lên cho chóng khỏi ... - Naôê cáo từ và ra khỏi phòng. Cụ Isikura lặng lẽ nhìn theo. Ngay hôm ấy Naôê mời hai vợ chồng anh con cả của cụ Isikura đến gặp. Khi họ bước vào, ông nói với họ bằng cái giọng bình thản nhất: - Cụ thân sinh của ông chỉ còn sống được không đầy một tháng nữa. Lâu nhất là đến giữa tháng giêng. - Sao ?! Chỉ có thế thôi ạ ?... - Trước đây tôi tưởng cụ sẽ kéo thêm được ít lâu, nhưng hôm nay tôi hiểu ra rằng mình nhầm. Cụ yếu quá. Hết cách rồi. Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau. - Bác sĩ biết chắc như vậy à ? - Phải. Xin hỏi cụ nhà có nói gì với ông bà về cuộc phẫu thuật hôm trước không? - Có. Ông cụ tôi lấy làm lạ sao không thấy đỡ, - Isikura con gật đầu. - Cụ không đoán ra được điều gì à? - Ấy, hôm kia cụ tôi bỗng thốt ra: hay đây là bệnh ung thư? - Tôi hy vọng là ông bà không nói gì với cụ chứ? - Không-không, đời nào ! Chúng tôi đã trả lời đúng lời bác sĩ dạy. - Thế thì tốt. Dù có thế nào cũng tuyệt nhiên không được nói sự thật với cụ. Loét dạ dày, trước sau cũng chỉ có loét dạ dày mà thôi. Ông bà hiểu chưa? Nếu chính cụ bắt đầu nói đến ung thư thì ông bà phải cười xòa và nói lảng sang chuyện khác. - Nhưng hình như cụ đã đoán được rằng bệnh mình không còn cứu chữa được nữa. "Con trai giống bố quá, - Naôê chợt nhận thấy thế, - Nhất là đôi mắt và cái mũi..." - Không sao, cụ muốn nghĩ gì thì cứ để mặc cụ. Còn ông bà, - giọng Naôê cương quyết, - phải làm đúng như tôi nói. Đối với ông đó là cách duy nhất để làm tròn đạo hiếu. - Nói đọan Naôê đứng dậy, cho khách hiểu rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc. Kôbasi đang ở trong một tâm trạng u tối. Và nguyên nhân của tâm trạng đó là Đziêrô Tôda, đã ra viện vào cuối tháng mười một. Hắn ra đi hoàn toàn khỏe mạnh. Cái sẹo trên trán không còn mưng mủ nữa, cảm giác đau và chóng mặt cũng không còn. Quả tình cũng có những chỗ sẹo lồi, cần có phẫu thuật thẩm mỹ mới hết được. Nhưng Kôbasi thấy không cần vội. Rất có thể nó sẽ tự nó lặn đi. Khi Tôđa ra viện, Kôbasi đã cho hắn một hộp thuốc mỡ khá đắt tiền, dặn phải thường xuyên bôi lên những chỗ sẹo, và cứ hai ngày một lần, đến bệnh viện để xem lại. Nhưng đã gần qua một tuần rồi mà Tôđa chẳng thấy đâu. Kôbasi đâm lo, anh lấy thùng phích tìm số điện thọai của Tôđa rồi bắt đầu quay đĩa số. Môt giọng đàn ông lạ hoắc trả lời rằng đã hơn nửa năm nay Tôđa không ở chổ đó nữa. "Thế thì hắn biến đi đằng nào, cái thằng chết tiệt ấy ?..." Có lần Kôbasi bực bội nói với Akikô: - Ảnh phim chụp não của hắn có những dấu hiệu không tốt. Tôi đã bảo hắn là nhất định phải đến khám lại. Akikô cau mặt. - Em không ưa hắn ngay từ đầu. Một gã bợm rượu ăn không ngồi rồi. Đến một chỗ ở thường xuyên hắn cũng không có thì cũng chă"ng có gì là lạ. - Thì cách đâu nửa năm hắn có ở chỗ đó thật, thành thử dù sao hắn cũng chẳng nói dối gì nhiều, - Kôbasi làu bàu. Cứ hễ Akikô chê bai Tôđa thì y như rằng Kôbasi lập tức bênh vực hắn ta. - Nhưng mà hắn là một thằng nói dối bẩm sinh. Cứ nghe hắn nói thì tưởng hắn khổ sở lắm ! Hắn biết làm cho người ta mủi lòng. Em không tin lấy một chữ trong những chuyện hắn nói! - Hắn không có lỗi. Chính cuộc đời làm cho người ta trở thành kẻ nói dối. - Anh lại còn bênh hắn nữa à ? ! - Akikô nổi khùng - Chính hắn đã lừa anh kia mà! - Sao lại lừa ? Chẳng qua hắn có vay một ít tiền. - Đấy-đấy. Chính vì thế mà hắn không thèm ló mặt ra. Hắn không hề có ý định trả lại số tiền mặt ấy! - Không đâu, không thể như thế được. - Có thể lắm chứ! - Chẳng qua hắn không biết lấy đâu ra. Hiện giờ... - Anh ngốc quá đi mất, - Akikô không chịu được nữa. - Sao, anh tin hắn thật à ? - Dù sao thì tôi cũng không có cơ sở gì để nghĩ xấu về hắn đến mức như vậy. - Phả-ả-ải... - Akikô bật cười chua chát. - Quả nhiên, làm gì co cơ sở nào ? Kôbasi cúi đầu. Thật tình mà nói, bản thân anh cũng thấy ngờ vực. Nhưng dù sao chăng nữa thì phải nghe một cô y tá ăn nói với mình như vậy... - Tôi là thầy thuốc, và tôi không thể để cho một con người đi đến chổ chết được. - "Đi đến chỗ chết" ! Làm gì đến nỗi ? - Thôi đủ rồi ! Còn tiền thì... dù hắn không trả, tôi cũng chẳng đến nỗi nào đâu. - Ái chà ! Nhịn ăn nhịn tiêu để trả năm mươi ngàn yên cho một thằng vô lại ăn bám ? ... - Tôi đưa tiền cho hắn là do tự nguyện, - Kôbasi nói, mỗi lúc một cáu kỉnh thêm. - Việc bố thí không phải là một bổn phận. Một bác sĩ lại càng không có bổn phận làm cái việc ấy. - Không, đó là một bổn phận. Và chính là bổn phận của người thầy thuốc! Bổn phận của nguời thầy thuốc là làm điều thiện, trong đó có cả việc bố thí. Chỉ có điều là trong giới bác sĩ có không ít những kẻ ti tiện như kiểu ngài bác sĩ trưởng, chỉ biết nghĩ đến lợi ích riêng của mình. Còn về Tôđa thì xin cô chớ cho rằng tôi không muốn nghĩ xấu về hắn. - À! Anh lại nói đến hắn ! - Đó là vì cô nói bậy bạ. - Em nói gì nào ? - Akikô vặn lại, nhưng đến đây Kaôru, da dẻ hồng hào sau khi tắm, tay cắp khăn mặt và hộp xà phòng, bộ tóc ướt xỡn trên lưng, bước vào phòng. Trông thấy Kôbasi và Akikô cô ta luống cuống. - Thế nào, tắm ra sao ? - Akikô nói để phá tan sự im lặng nặng nề. - Thích lắm, cảm ơn. Tắm một mình, không phải vội... - Kaôru cúi đầu đi qua mặt Kôbasi và treo đôi bít tất trắng đồng phục lên móc cho khô. - Các phòng bệnh thế nào. Yên tĩnh chứ? - Vâng. Chỉ có ... - "Chỉ có" gì ? Kaôru đưa mắt nhìn trộm Kôbasi, không dám nói. - Nào, nói đi. - Akikô sốt ruột nhìn Kaôru. - À không, em... - Nói cho rõ ràng đi, đừng có lúng búng! - Ban nãy em lên tầng sáu định xem thử đèn đã tắt hết chưa... - Rồi sao ? - Rồi em thấy... hình như ở phòng sáu trăm lẻ một... - Phòng của Hanađzyê. Thế thì sao ? - ... Trong phòng hình như có ai ấy. - Cô hầu chứ gì ? - Không... - Kaôru ngượng ngùng cụp mắt xuống. - Thế thì ai ? Hai má Kaôru đỏ tía lên. - Một người đàn ông à ?! Kaôru cúi đầu như người có lỗi. Akikô thở dài và nhìn Kôbasi đang ngồi khoanh tay trước ngực, mắt nhìn sang một bên ra điều không chú ý. - Em có nói gì với cô ta không? Kaôru lắc đầu. - Ai thế nhỉ ? - Akikô ngẫm nghĩ. - Ông bầu chăng ? - Không. Cứ đến chiều cô ấy lại cho ông ta về. Sau đó ông phải lo tổ chức biểu diễn. Hôm nay ông ta chỉ ngồi một lát rồi đi. - Thế thì một người lạ ư ? - Kôbasi hỏi. - Kaôru, tối nay cô không trông thấy ai đi qua phòng ngòai à ? - Em không thấy. Em có gác lối ra vào đâu... - Dĩ nhiên... - Akikô tán đồng. - Hôm nay đóng cửa lúc mấy giờ ? - Lúc chín giờ rưỡi. - Như thế nghĩa là người kia đến sớm hơn. Akikô nhìn ra dãy hành lang tranh tối tranh sáng. Lúc bấy giờ đã quá mười giờ, và trong các phòng bệnh nhân mọi người đều đã ngủ. - Cô ấy hình như mới mổ được ba ngày phải không ? - Kôbasi hỏi. - Vấn đề chính là ở chổ ấy...- Akikô đáp giọng bực bội. - Ấy, chúng ta sẽ làm gì đây? - Có lẽ hai cô đến xem lại lần nữa đi, - Kôbasi đề nghị. - Đi vào phòng cô ấy một lần nữa ư? - Bây giờ đến lượt Akikô đỏ bừng mặt lên. - Tiên sinh ạ, chúng ta cùng đi đi. Em sợ... Nếu ở đấy có một người đàn ông thật thì sao? - Ừ thì sao ? Cô sẽ đưa ông ấy đến đây. - Thôi anh cùng đi với em một chút! - Akikô nắm ống tay áo Kôbasi. Kôbasi miễn cưỡng đứng dậy. - Nếu vậy thì cô ở lại đây, - Akikô bảo Kaôru. Trong khi bấm nút thang máy lên tầng sáu, Kôbasi phì cười. - Kaôru hình như ngượng lắm. Chắc cô ta trông thấy họ vào một lúc bất tiện. - Xì, anh không biết xấu hổ à! - Akikô giận dỗi phát một cái vào lưng Kôbasi. Thang máy dừng lại. Trong dãy hành lang im phăng phắc, một ngọn đèn nhỏ chong leo lét. Kôbasi và Akikô đi lom khom như hai tên gian phi, cố bước thật nhẹ. Ngòai phòng 6 M ra, tất cả các phòng trên tần này đều bỏ không. Akikô thậm chí còn thấy tiếc khi nghĩ rằng trong những căn phòng tuyệt vời như vậy - có buồng tắm, toa-lét và tủ lạnh - lại chẳng có ai nằm. Họ rón rén bước đến cạnh cửa và dừng lại. Sau cánh cửa là buồng của người nuôi bệnh nhân, kế đến là phòng đệm, sau đó là phòng của Đzyunkô. Cửa phòng đóng kín, nhưng trong khung cửa sổ con che rèm trông ra hành lang thấy có ánh sáng lọt ra. Đzyunkô vốn thích tiện nghi nên khi vào nằm bệnh viện đã sai đưa đến đây một cây đèn ngủ chao đỏ để đặt ở đầu giường. Kôbasi và Akikô ghé tai vào cánh cửa. Họ nghe ngóng một lát. Từ trong phòng bệnh nhân không có tiếng người đưa ra, mà chỉ có tiếng nhạc khe khẽ: đó là chiếc máy stereo đặt cạnh giường Đzyunkô. Có lẽ họ đã là cho "đôi chim non" hỏang sợ chăng ? Chắc không phải, vì họ đi rất khẽ. Kôbasi chợt nhận ra cái tình thết kỳ quặc của hai người đi rình và bất giác phì cười, nếu chẳng may có ai tình cờ trông thấy họ, chắc người ấy sẽ tha hồ mà cười. - Thôi ta đi đi, - anh thì thầm nói với Akikô. Vừa lúc ấy một giọng nói hơi khàn vẳng ra: chắc chắn là giọng của Đzyunkô. - Đồ cù lần ở đâu ấy! - Theo thói quen, cô ta kéo dài các từ ngữ ra một cách lẳng lơ. Kôbasi và Akikô đưa mắt nhìn nhau. Có tiếng cười khúc khích. Lại giọng Đzyunkô. Giọng nói của người kia vẫn chưa nghe thấy. Sau đó có tiếng bước khe khẽ. Cánh cửa ra phòng đệm mở ra. Hai "trinh sát viên" đưa mắt nhìn nhau ngụ nhiều ý nghĩa. Kôbasi khẽ chạm vào khủyu tay Akikô. Người vẫn lom khom, họ rời cánh cửa đi về phía thang máy và mãi đến cuối hành lang mới đứng thẳng người lên. Trong buồn thang máy Akikô thở phào nhẹ nhõm. - Có một người nào đấy ở trong phòng cô ấy thật ... - Bạn trai cô ta chứ còn người nào nữa. - Thế cô hầu đâu ? - Tôi biết đâu đấy. Có lẽ đang ngủ trong phòng. - Không, như thế kia thì ai mà ngủ được ... - Akikô thở dài. - Phải ... Lại là sau một phẫu thuật. Trong khi đó thì mỗi lần bác sĩ đến khám lại kêu đau om sòm. - Chứ còn sao nữa, - Kôbasi nói qua kẽ răng. - Phải kêu để cho người ta còn thương xót chứ. - Không biết sau chuyện hôm nay cô ấy sẽ ra sao ? - Có gì đâu mà "ra sao"? Hai người im bặt: biết làm gì đây? Xông vào phòng đuổi người khách bất hợp pháp ấy ra chăng ? Nhưng nếu vậy người ta sẽ thấy rõ ngay rằng họ đã rình mò, nghe trộm ngòai cửa. Hơn nữa, nhỡ đó không phải là một người đàn ông thì sao? Ngọn đèn trần đã tắt, chỉ còn mỗi ngọn đèn ngủ và máy cassette mở rất khẽ. Vả lại dù họ có mở to hơi thì cũng chẳng làm phiền ai. Cả tầng lầu chỉ có một mình Đzyunkô. Không, đó không phải là một lý do để xông vào phòng cô ta. Còn nếu đó chính là cô hầu thì sao? - Không sao, ta sẽ biết ngay, - Kôbasi làu bàu. Dự tính của anh rất đơn giản: khôn ngoan hơn nhiều là tìm cách bắt "tội nhân" vào lúc hắn tìm cách chuồn đi. - Đằng nào thì hắn cũng sẽ đi qua cửa chính. Quá lắm, nếu hắn ở lại đêm, ta sẽ chộp con chim bồ câu nhỏ vào lúc sáng sớm, khi các cô đi đo nhiệt độ của bệnh nhân. Kôbasi và Akikô trở về phòng các nữ y tá. Kaôru đang ngồi trên đi-văng đợi họ. - Em nói đúng đấy Kaôru, - Akikô nói. - Đã đuổi hắn ra chưa? - Chưa. - Tại sao? - Sáng mai ta sẽ bắt quả tang. Còn cô ta thì sẽ mời ra khỏi bệnh viện, - Kôbasi đáp. - Mời ai ? Mời cô Hanađzyô ư? - Akikô ngơ ngác nhìn anh. - Chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy?... - Vặt vãnh à? Đưa đàn ông vào phòng mà là chuyện vặt vãnh à? Tôi nhổ tọet vào cái danh tiếng "minh tinh" của cô ta, tôi không dung thứ được những chuyện bê bối như vậy đâu. - Nhưng ta làm gì có bằng chứng? - Sẽ có. Chỉ riêng cái việc có một người lạ ngủ lại đêm trong phòng cô ta cũng đủ rồi. - Nhưng bác sĩ Naôê... - Ông ấy là bác sĩ điều trị cô ta, nhưng chịu trách nhiệm xảy ra ban đêm lại là bác sĩ trực. Và với tư cách bác sĩ trực, tôi cho rằng cách xử sự của cô ta không thể nào dung thứ được. - Không biết Naôê có đồng ý như vậy không? - Nói chung ông ta nương nhẹ cô ấy quá. Nữ nghệ sĩ mà lại! Cũng rất có thể ông ta có ý đồ gì với cô ấy. Nói thế chứ chắc là không phải... Bây giờ thì ông ta biết rõ người cô ấy như lòng bàn tay mình rồi còn gì. - Sao anh thô bỉ thế? - Akikô nhăn mặt. - Cái bọn nghệ sĩ ấy ... là tôi chúa ghét, Kôbasi kết luận một cách hằn học, và ngay lúc ấy ngòai cửa xuất hiện một người đàn ông. Người lạ mặt rất cao lớn - đầu hắn gần chạm đến đà ngang - và để tóc dài theo thời trang. Trông thấy hắn đầu tiên là Akikô. Vì bất ngờ, cô ta còn giật nẩy lên nữa là khác. - Ông là ai ? - Cô ngạc nhiên hỏi, đồng thời bất giác nhận thấy người lạ mặt rất đẹp trai. - Tôi muốn ra khỏi đây, nhưng cửa trước đóng mất rồi. - Người đàn ông có một gịong trầm êm như nhung và một cách phát âm rất chuẩn xác. - Ra khỏi đây? ... - Akikô thảng tốt quay lại nhìn Kôbasi; Kôbasi và Kaôru đứng yên ngơ ngác nhìn người khác. Cuối cùng ai mới nói: - Ông là ai? - Kenzi Tanimôtô. Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau: cái tên này rất quen thuộc đối với họ. - Cái gì, cái gì? - Kôbasi hỏi lại, và Akikô khẽ thì thầm bên tai anh: - Ca sĩ hát nhạc nhẹ, ăn khách nhất đấy. Kôbasi nhìn người lạ mặt từ đầu đến chân. - Nãy giờ ông ở đâu? - Trong phòng bệnh nhân. - Phòng nào? - Phòng sáu trăm lẻ một, tức phòng của Đzyunko Hanađzyô, - người đàn ông trả lời rành mạch, vẻ thản nhiên, không hề có chút nào lúng túng. Kôbasi bất giác nháy mắt. - Thế ông làm gì ở đấy? - Anh hỏi, giọng rất đanh. - Chẳng có gì đáng kể. Nghe nhạc, nói chuyện. - Thế à? Chỉ có thế thôi à? Tanimotô chỉ khẽ cười một tiếng. Gương mặt hắn lúc này trông rất thật thà. - Rất tiếc là tôi không thể nói thêm gì nữa. - Thế à? - Nói chung, tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo chi tiết. - Tanimôtô lại cười. Akikô và Kaôru nhìn hắn như thể bị thôi miên. - Ông biết rằng Hanađzyô vừa qua một phẫu thuật chứ? Ông nghĩ thế nào, quấy rầy một người bệnh như thế có tốt không? - Chính cô ấy yêu cầu tôi đến. - Buổi tối à? - Không, chẳng qua giờ này tôi rỗi. - Theo tôi, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được rằng ngồi lỳ trong phòng riêng của một người đàn bà cho đến tận đêm khuya là rất chướng. - Tôi xin lỗi. Tôi không biết có thể ở lại phòng bệnh nhân cho đến mấy giờ. - Tanimôtô cúi đầu có vẻ cam phận. - Đây là bệnh viện chứ không phải là hộp đêm. - Cái vẻ xuề xòa và cái bề ngòai trau chuốt của người đàn ông làm cho Kôbasi mỗi lúc một thêm khó chịu. - Mà ông là ai mới được chứ ! Không phải chồng, cũng chẳng phải vị hôn phu... Thật là trân tráo lạ lùng! - Xin ông tha lỗi. - Tôi có bổn phận phải ghi lại việc này trong sổ trực. Ông đã có mặt vào lúc đêm khuya trong phòng một nữ bệnh nhân. Tôi không biết ai có lỗi, Hanađzyô hay là ông, nhưng tôi nhất định sẽ thông báo việc này cho bác sĩ trưởng. - Thế rồi sao nữa ạ? - Có thể là chúng tôi buộc lòng phải yêu cầu Hanađzyô ra khỏi bệnh viện. - Xin lỗi, tôi không có ý muốn hỏi về cô ấy...Như tôi thì cái vị có thể cho tôi ra khỏi đây không? Không hề che dấu ác cảm. Kôbasi một lần nữa nhìn Tanimôtô từ đầu đến chân. - Địa chỉ? Mục đích đến bệnh viện? Tanimôtô trả lời một cách sốt sắng. Kôbasi ghi lại những câu trả lời trong sổ trực, ở mục "biến cố". - Phải... Tôi đã thấy rõ là không có gì có thể làm ông nao núng được. - Một lần nữa tôi xin bác sĩ thứ lỗi cho. - Tanimôtô xử sự như thể hắn không cảm thấy Kôbasi có ác cảm với mình. - Cho ông ta ra. - Kôbasi quay ngoắt lưng lại. Khi Tanimôtô đã ra ngòai anh càu nhàu. - Chỉ nói chuyện với hắn thôi cũng đã thấy tởm. Một thằng xỏ lá! - Một người đàn ông thực sực ! - Mắt vẫn nhìn cái khung cửa mà Tanimôtô vừa đi ra, Akikô thở dài mơ mộng. - Cô thích những thằng ngu vậy à ? - Ngu hay không thì cũng chưa biết. Nhưng đẹp trai quá chừng... - Mai tôi sẽ nói hết với Naôê. Cố trấn áp nỗi bực tức, Kôbasi rít mạnh điếu thuốc lá. Hôm sau Naôê lại đến muộn: quá mười giờ mới thấy ông vào bệnh viện. Thời gian gần đây ông luôn luôn đến chậm, chỉ có một hai lần là đến trước mười giờ. Tình hình này không làm cho các nữ y tá hài lòng chút nào, buổi đi thăm các phòng bệnh nhân bị chậm lại, rất nhiều việc phải hõan sang buổi chiều. Hơn nữa trong khi Naôê vắng mặt Kôbasi rất vất vả bao nhiêu công việc đều trút lên vai anh hết. Đã mấy lần các nữ y tá thử nói chuyện với Naôê, nhưng ông chỉ gật đầu đồng ý, và mọi việc vẫn y như cũ. Rồi càng về sau ông càng đến muộn hơn. Khiếu nại với bác sĩ trưởng chăng? Dù có làm như vậy cũng không ăn thua gì. Bác sĩ trưởng thường xuyên đọc nhật ký của bệnh viện và không thể không biết Naôê thường đến bệnh viện lúc mấy giờ, nhưng hình như ông làm ngơ trước sự chậm trễ của Naôê, và Naôê vẫn tiếp tục đến muộn. Mỗi lần đến bệnh viện, Naôê hối hả mặc áo blouse chạy xuống phòng khám tiếp các bệnh nhân đã đợi ông hàng giờ, mà cũng chẳng buồn hỏi các nữ y tá xem tình hình ở cách phòng bệnh nhân ra sao; ông không còn thì giờ đâu để làm việc ấy nữa. Khi được Kôbasi và Akikô thông báo về sự cố đêm qua, bà y tá trưởng ngay từ sáng sớm đã sốt ruột muốn nói chuyện này với Naôê. Nhưng bệnh nhân quá đông nên mãi sau giờ nghỉ trưa ông mới khám xong. Mà nói chuyện này trước mặt các bệnh nhân thì quá bất tiện... Sêkiguchi đành kiên nhẫn đợi. Sau giờ nghỉ trưa, đợi khi Naôê, vẫn thong thả như thường lệ, bước vào phòng y tá, Sêkiguchi mới trút hết bầu tâm sự, kết thúc phiên độc thọai của mình bằng một câu hỏi thốt thiết: - Biết làm thế nào bây giờ ? - Thật đấy, biết làm thế nào bây giờ ? - Naôê lặp lại câu hỏi của bà ta. - Chẳng lẽ lại cho qua một chuyện bê bối như vậy sao? - Chẳng lẽ không cho qua được sao? - Naôê ngáp dài một cách cố ý và với tay lấy mấy tờ ghi nhiệt độ. - Tiên sinh! - Có việc gì thế? - Xin tiên sinh nghe kỹ tôi nói. - Tôi nghe rồi. - Cô ta đã đưa một người đàn ông vào phòng. Ban đêm! Họ làm gì ở trong ấy?! Tiên sinh thử tưởng tượng xem cái gì sẽ xảy ra nếu các bệnh nhân biết được việc này?! - Họ không biết đâu, - Naôê cười nhạt. - Nhưng... - Bà y tá trưởng nhìn ông với một nỗi công phẫn thầm lặng. - Xét cho cùng thì vấn đề cũng chẳng phải ở sự việc vừa qua. Nhưng không biết cô ta còn bày những trò gì nếu ta không trừng trị cô ta lần này. - Tôi xin dành cho bà cái quyền răn bảo cô ta. - Không được ạ. Chính tiên sinh phải nói với cô ta. Ngòai ra tôi muốn biết ý kiến tiên sinh, ý kiến của bác sĩ điều trị: chỉ cần quở trách cô ta thôi hay cần thi hành những biện pháp nghiêm khắc hơn? - Vấn đề này tôi không có ý kiến. - "Không có ý kiến" là thế nào ạ? - Sêkiguchi ngơ ngác. - Không có nghĩa la không có. - Nói xong Naôê lại chúi mũi vào các giấy tờ. - Nói một cách khác, tiên sinh cho rằng không nên làm gì hết phải không ạ? - Phải. Đôi mắt nhỏ, có một màn lưới đường nhăn li ti bao quanh, quắc lên. Bà y tá trưởng giương vuốt: - À, nếu tiên sinh giữ một lập trường... độc đáo như vậy thì tôi đành phải thưa với bác sĩ trưởng. Naôê im lặng. - Bác sĩ Kôbasi, người trực đêm qua, hết sức công phẫn... Tiên sinh cho phép tôi thưa chuyện với bác sĩ trưởng chứ? - Mời bà. Bà y tá trưởng kinh ngạc trước thái đội thờ ơ của Naôê. Thậm chí bà còn nghẹn ngào không nói được nữa. Mãi một lúc sau bà mới mở miệng: - Thôi vậy. Nói chung ... những nguyên tắc của bệnh viện ta không cho phép... - Bà sao thế, không có việc gì làm à ?- Naôê ngắt lời bà. - Sao ? Tôi ... tôi mà không có việc gì làm ?? Nghe tiếng hét the thé của Sêkiguchi mấy cô y tá bỏ việc chạy lại. Cái cổ gầy guộc của bà y tá trưởng đỏ tía lên. - Ông sẽ chị trách nhiệm về hành vi của cái con mẹ trơ trẽn ấy! - Sêkiguchi chĩa ngón tay vào Naôê. Naôê im lặng. - Các ngài cứ khen mãi, nào là "nữ nghệ sĩ ưu tú" "nào là cô bé đáng yêu"... Thì đấy, các ngài xem nó "đáng yêu", nó "trong sáng" như thế nào! - Điều đó chỉ xác nhận thêm rằng cô ta quả là một nghệ sĩ giỏi. Biểu diễn là nghề nghiệp của cô ta. Cô ta phải nắm vững cái nghệ thuật ấy đến mức điêu luyện. Nếu không làm sao cô ta có thể lên sân khấu được. Bà y tá trưởng nhìn Naôê, không hiểu ông ta muốn đi đến đâu. - Cô ấy hư hỏng nhưng chính nhờ đó mà cô ấy đóng vai ngây thơ một cách tuyệt diệu. Mà nói chung chưa xảy ra chuyện gì ghê gớm cả. Thử hỏi cô ấy có làm phiền ai đâu? - Tiên sinh nói gì thế? Cách đây mới bốn ngày chính tiên sinh mổ cho cô ta. Chẳng lẻ với tư cách là thầy thuốc tiên sinh không quan tâm đến hành vi của cô ta sao? - Không quan tâm. Vì hai cái không có quan hệ gì với nhau hết. - Naôê cười phì lên. - Vả lại người ta ai mà chẳng có cố sao đừng làm cho mình đau. Nếu cái đó làm cho cô ta vui thì nên để mặc. Bà y tá trưởng kinh hãi nhìn Naôê. - Thôi, - Naôê kết luận, giọng giãn hòa, - bà không nên bận tâm nhiều quá. - Rồi quay sang Nôrikô đang lo sợ lắng nghe cuộc đối thọai, ông nói: - Ta bắt đầu đi thăm các phòng bệnh nhân. Naôê thường bắt đầu cuộc đi thăm bệnh nhân từ tần thứ ba, tức là từ hai phòng rộng nhất và rẻ tiền nhất. Mỗi phòng có sáu người nằm. Các tủ chìm chất đầu những quần áo chén đĩa; và bênh cạnh các giường nằm ngổn ngang những tấm thảm, những tấm đệm của những người nhà bệnh nhân trải ra để nghỉ đêm. Bốn bức tường trước kia vốn màu kem, đã lâu không được sơn lại nên có những chổ tróc hẳn vửa ra. Năm ngóai bệnh viện có tu sửa lại, nhưng cuộc tu sử này không động đến tầng thứ ba. Cạnh các giường nằm của đàn ông, tường dán chi chít những tờ áp-phích, những bức ảnh của các nữ diễn viên, trong góc có để một cây đàn ghi-ta. So với hai phòng này thì căn phòng thượng hạng của Đzyunkô Hanađzyô thật là một cung điện của vua chúa. Nhưng, để bù lại, trong các phòng rẻ tiền không bao giờ buồn tẻ: mọi người đều đối xử với nhau như bà con thân thuộc, ai cũng có người để tâm sự. Cạnh một cửa sổ là giường của Kôkichi Uênô. Sau mấy lần tiếp máu, ông già bắt đầu thấy đỡ và đã ngồi dậy được trên giường, tự xúc lấy thức ăn. Quả ông chưa đi được hai: hai chân không chịu tuân theo ý muốn của ông. Naôê bước vào phòng vừa đúng lúc mấy cô y tá đang tiếp máu. Máu đang nhỏ từng giọt chuyển vào đường tỉnh mạch căng phồng. Làn da trước đây xanh xao, khô héo như tờ giấy bổi, nay đã trở nên sinh động và mềm dẻo; ngay cả đôi má cũng hồng hào lên. Vợ của bệnh nhân là bà Chiyô, người mảnh khảnh nhưng hãy còn khá linh lợi, ngay từ đầu không rời chồng một bước. Khi Naôê đã thăm hết các bệnh nhân trong phòng và đi về phía cửa, bà già lúp xúp chạy theo ông. - Thưa bác sĩ, có thể làm phiền bác sĩ một chút được không ạ ? Naôê ngạc nhiên đứng lại. Các cô y tá thường nói rằng xưa nay bà cụ Chiyô như người câm, ai nói gì cũng chỉ gật đầu, thế mà nay bỗng dưng lại lên tiếng. - Có việc gì thế ạ? - Tôi... tôi muốn hỏi... - bà cụ ngập ngừng, mắt nhìn xuống sàn. - Tôi đi thăm bệnh nhân xong rồi ta nói chuyện nhe, được không ạ? Độ hai mươi phút nữa bà cụ cứ sang phòng các cô y tá gặp tôi. Bà cụ gật đầu và biết ơn. Naôê đi qua các phòng bệnh nhân ở tầng ba, tần tư và tầng năm rất nhanh. Còn lại tần thứ sáu, nơi chỉ có một mình Hanađzyô nằm. Cô đang ngồi trên giường chải tóc, mình mặc chiếc áo choàng màu hồng. - Bác sĩ khám à ? - Đzyunkô đặt cái bàn chải xuống chiếc bàn ngủ rồi không đợi ai yêu cầu, cô ta nằm xuống giường. Cô đã thông thuộc những gì người ta đòi hỏi ở cô. Mọi việc đều được tiến hành rất nhanh, Đzyunkô chưa kịp ngỏanh đi ngỏanh lại thì đã xong hết rồi. Nôrikô đưa cái khăn mặt. Naôê lau cẩn thận từng ngóng tay một rồi hỏi: - Cô còn cảm thấy đau không? - Cò-òn, ít thôi... - Đó là kết quả của buổi tối hôm qua. - Bác sĩ định nói gì? - Đzyunkô mở tròn xoe đôi mắt đã to sâu. Trong cô ta hết sức thật thà và hiền lành. - Cô không hiểu à ? - Không. - Đzyunkô ngạc nhiên lắc đầu. - Việc gì thế? - Tôi cũng không biết nên trừng phạt cô như thế nào đây. - Thôi bác sĩ đừng dọa. - Đzyunkô bỡn cợt đánh vào bàn tay Naôê một cái - chỉ tổ-ổ-ổ bịp. - Chính cô bịp thì có. - Tô-ô-ôi ấy à ?! - Cô nên nhớ rằng nếu chỉ khâu bị đứt và các mạch máu lại mở ra thì phải làm lại phẫu thuật. - Để làm gì? - Phải làm sạch lại tất cả. - Thà chết còn hơn! - Nếu vậy cô đừng buông thả quá. - Xì, cái ông bác sĩ này ! Người đâu mà đáng ghét tệ. - Đzyunkô kéo dài, giọng ngân nga và nũng niụ. Naôê ném cái khăn mặt cho Nôrikô rồi ra hành lang. Bà cụ Chiyô đang đợi họ. Bà ngồi co ro trên chiếc đi-văng nhỏ ở phòng y tá. - Bà cụ có việc gì thế? - Naôê rút cái stêto trogn túi ra đưa cho Nôrikô rồi cũng ngồi xuống đi-văng bênh cạnh bà cụ. - Tôi không biết... Có nên làm phiền bác sĩ vì những chuyện không đâu. - Nhưng việc gì ạ ? Bà cụ cứ nói đi. - Hôm trước tôi có nhận được cái này ... của bệnh viện đưa - Bà cụ rút trong bầu bao ra mấy tờ giấy. Trong giấy có viết là tôi phải trả một món tiền gì đấy... Naôê nhìn qua mấy tờ giấy. - Đó là giấy thanh toán. - Thanh toán gì ạ? - Đầu đuôi là thế này bà cụ ạ. Tiền viện phí ở các bệnh viện mỗi nơi mỗi khác. Thường thường thì số tiền bảo hiểm bệnh tật đủ để trả viện phí. Nhưng ở bệnh viện chúng tôi, trừ hai phòng chung ở tầng ba, các phòng khác còn phải bù thêm. Tuần thứ nhất ông cụ nằm ở phòng hai giường, cho nên phải bù thêm một ngàn yên. Có tiền bảo hiểm rồi vẫn phải trả thêm mới đủ. - À ra thế... - Bây giờ thì ông cụ nằm ở một phòng không phải trả thêm tiền. Thế sao ạ, hai cụ có khó khăn về chuyện tiền nong ạ? Bà cụ cúi đầu: - Là vì tôi, từ ngày ông nó lâm bệnh, cứ phải ở bên cạnh ông ấy suốt... Naôê rút trong túi ra một điếu thuốc lá. Nôrikô lúc bấy giờ đang xem các đơn thuốc, liền lấy cái gạt tàn đưa cho ông. - Thôi, nếu bà cụ chưa trả được bây giờ thì trả sau cũng được. - Nhưng... - Chắc hai cụ hoàn toàn không có tiền phải không? - Naôê suy nghĩ một lát rồi hỏi. Bà cụ buồn bã gật đầu. - Thôi được rồi. Không có tiền thì không phải trả nữa. Ba cụ ngạc nhiên nhìn ông. - Không có tiền - chỉ có thế thôi. Chẳng biết làm thế nào được. Họ có đòi thì bà cụ cứ trả lời như thế. Đó là bằng chứng mạnh nhất. Bà cụ ngơ ngác chẳng còn hiểu ra làm sao nữa. - Trước kia bà cụ có làm việc ở đâu không? - Có, thỉnh thỏang có đi làm... - Ở đâu? - Trong một tiệm ăn nhỏ, tôi rửa chén đĩa. - Họ trả cho bà cụ bao nhiêu? - Tôi làm mỗi tháng mười ngày, họ trả cho được mười hai ngàn yên. Rồi đây ông nó khỏi bệnh, tôi lại kiếm việc mà làm. Có lẽ bấy giờ sẽ đỡ túng quẩn... - Nhưng thật ra cụ không nên làm. - Sao thế ạ?... - Hai cụ được trợ cấp phải không? Tiền viện phí cũng do nhà nước trả. Thành thử chỉ kiếm được mười hai ngàn mà phải đi làm thì không bõ. - Tại sao? - Hiện nay người ta trả trợ cấp cho hai cụ lại cấp thêm tiền chữa bệnh. Cả thảy vị chi là được khỏang hai, ba mươi ngàn phải không? - Chừng hai mươi lăm ngàn. - Thì đấy. Vừa đúng số tiền tối thiểu do nhà nước qui định; đó là số tiền mà nhà nước có bổn phận phải trả cho những người không có sức lao động, không có nguồn thu nhập nào. Nhưng nếu họ biết là bà cụ thỉnh thỏang có kiếm được ít nhiều thì người ta sẽ trừ đúng số tiền mà bà cụ kiếm được ra khỏi món trợ cấp. Thành thử chẳng nên làm việc làm gì, bà cụ nên ở bên cạnh ông cụ thì hơn. Bà cụ đỡ vất vả, mà cụ ông cũng được vui hơn. - Thế còn việc thanh toán thì sao ạ? - Bà cụ cứ để đấy, và hãy quên đi. - Ông bác sĩ trưởng sẽ quở tôi. - Bệnh tình của cụ ông đòi hỏi phải nằm viện, bác sĩ trưởng không có quyền đòi cho cụ ông xuất viện đâu. Hơn nữa không ai có thể đòi tiền của những người không hề có tiền. Bà cụ lại gật đầu, nhưng có thể thấy rõ ràng là bà ta tuyệt nhiên không hiểu được chút gì hết. - Thời bây giờ khổ nhất là những người có ít tiền, - Naôê nói tiếp. - Một là phải có nhiều, hai là đừng có đồng nào. Phải, tốt hơn là đừng có gì hết. Mình đã trọc đầu thì còn sợ ai túm tóc.? Hai cụ không việc gì phải băn khoăn về cái nỗi lấy gì mà trả cho bệnh viện, quá trình điều trị tốn hết bao nhiêu... Bà cụ Chiyô kính cẩn lắng nghe. - Ở cái nước Nhật này nên làm người thật giàu hay là người cùng đinh thì tốt hơn... - Thế... ông nhà tôi liệu có khỏi được không ạ? Naôê rướn người, thở mạnh ra một làn khói thuốc lá. - Không, cụ nhà không khỏi được. - Vậy tức là ông nó sẽ chết ạ? - Bà cụ thẫn thờ ngước mắt lên nhìn Naôê. - Họ chưa nói với bà cụ là bệnh cụ ông không chữa được à? - Nói thì có nói... thế ra nằm bệnh viện cũng không khỏi ạ? - Cụ ông bị bệnh máu. Trong thời gian tiếp máu thì có thể thấy đỡ ít nhiều, nhưng dù sao cụ ông sẽ càng ngày càng yếu đi. Ở đây y học bất lực. Tiếp máu tốn rất nhiều tiền, mỗi lần như vậy là mấy ngàn yên. Cho nên, tôi xin nhắc lại: nên để cụ ông nằm lại ở bệnh viện để điều trị bằng tiền trợ cấp. Bà cụ cứ tin chúng tôi và đừng nghĩ ngợi gì hết. Còn đối với cụ ông thì xin bà cụ chớ nói gì, nhớ là đừng nói gì hết. - Vâng-vâng... - Bà cụ lại ngoan ngõan gật đầu mấy cái liền. - Những bệnh nhân mắc chứng nan y cũng nhiều. Ở đây có một bệnh nhân bị ung thư dạ dày, người ấy sẽ không sống nổi đến hết năm. Chống hay chạy rồi chúng ta đây ai cũng sẽ đi tới đó. Chỉ có điều là có người biết thời hạn của mình, có người không. - Naôê nói lẩm bẩm như đang đàm thọai với bản thân. Bà cụ Chiyô thút thít khóc thầm, rồi đưa ngón tay lên quệt mũi. - Cám ơn bác sĩ. - Nước mắt lưng tròng, bà cúi chào rồi ra khỏi phòng. Naôê nhìn theo cái bóng dáng còm cõi, bé nhỏ của bà cụ, rồi quay về phía Nôrikô. - Kôbasi không nói với bà cụ là ông già không còn hy vọng gì à? - Không, hình như ông ta không nói thẳng. - Như thế không được. Kết quả chẩn đoán phải nói lại cho vợ bệnh nhân biết. - Chắc ông ta chưa dám nói thôi. Hai ông bà cụ khốn khổ như vậy... - Thế thì sao? Bệnh tật là bệnh tật. - Hai ông bà không có con, cứ thế cui cút sống với nhau đến khi già. Đôi khi nhìn bà cụ lăng xăng săn sóc chồng mà thương đến ứa nước mắt. - Tội nghiệp bà cụ thật... - Đêm đêm bà cụ lên giường nằm sát cạnh chồng. - hai người gầy gò bé bỏng trông như hai đứa con nít. - Các bệnh nhân khác không nói gì à? - Nói gì bây giờ? Thì cũng có người thấy lạ lạ, nhưng không hề khó chịu. Ở trong phòng chung này họ đều quan tâm tới nhau cả. - Nói chung bà cụ cừ thật, cư xử rất hay. Nôrikô thở dài. - Chẳng lẽ họ không có họ hàng thân thuộc thật sao? Không có lần nào thấy ai đến thăm cả. - Thế cũng hay. Đỡ rắt rồi về chuyện trợ cấp. Tiền bạc không có, họ hàng cũng không: thế là không còn vấn đề gì nữa. - Nhưng đối với họ thì sao? - Nôrikô ngờ vực. - Thì cô cứ nghĩ mà xem: nếu ông già cứ phải tính xem tiền trợ cấp đủ được đến đâu và phải bù thêm bao nhiêu tiền mặt nữa thì ông sẽ khổ vô cùng. - Cũng đúng... đến khi ông cụ chết bà ấy sẽ khổ sở lắm nhỉ? - Biết làm thế nào được? - Họ ăn ở với nhau thuật thảo như vậy... Cũng khó nói thật với họ. - Người thân nhất định phải biết trước mới được. - Nhưng biết trước như vậy cũng khủng khiếp quá. - Dù sao thì cái chết vẫn là một cái gì khủng khiếp. Có phải không Tômôkô? Lúc bấy giờ Tômôkô Kawaai đagn ngồi cạnh Nôrikô, cô quấn gạc làm tămbông. Cô thở dài: - Nếu phải chết thì chi bằng cùng chết với người yêu. - Tự tử tay đôi à? - Ờ, dĩ nhiên là lãng mạn. Nhưng chứng kiến cái chết của một người thân chắc chắn là khủng khiếp. Tômôkô bỏ tấm gạc sang một bên và ngước mắt lên. Cô mới hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh sáng ngời tuổi trẻ. - Như hai ông bà già kia - hai người thật như một... Sống với nhau như cùng chung một hơi thở, tuyệt thật! - Nhưng chết thì vẫn phải mỗi người một đàng. - Nôrikô đám. - Rồi cũng phải có người chết trước. - Nghĩ đến chuyện ấy thật ghê rợn! - Tômôkô rùng mình. Naôê không tham dự vào câu chuyện. Nghe đến đây ông đột nhiên đứng dậy, rồi hai tay đút vào túi áo blouse, ông bước ra hành lang. Ngày mùng mười tháng mười hai, tức bốn ngày sau khi xảy ra cái "sự cố" đêm ấy, Đzyunkô Hanađzyô ra viện. Sêkiguchi quả quyết với mọi người rằng Hanađzô đã bị buộc phải rời bệnh viện sau một cuộc nói chuyện không lấy gì làm thân thiện với bác sĩ trưởng: trước đó chính bà ta đã báo cáo sự việc đã xảy ra với bác sĩ trưởng. Tuy vậy không có ai tin lấy một chữ nào trong những lời bà nói. Bà y tá trưởng quả nhiên đã không bỏ lỡ cơ hội báo cáo với bác sĩ trưởng, nhưng ông này, như ta có thể đoán trước, đã bỏ ngòai tai tất cả những điều bà ta nói. Ngày ra viện - mùng mười tháng mười hai - đã được ấn định từ trước. - Khó lòng một con người hám lợi như bác sĩ trưởng lại có thể đuổi một bệnh nhân giàu có như vậy. Mà lại chỉ vì một chuyện không đâu như thế. Cô ta đã mời một anh bạn trai đến chơi: như thế thì có cái quái gì mà làm to chuyện! - Các nữ y tá kháo nhau như vậy. Tuy nhiên sau buổi nói chuyện với bà y tá trưởng, ông bác sĩ trưởng cũng cho mời Naôê đến gặp. - Có đúng thế không? Những chuyện bà y tá trưởng kể ấy mà? - Tôi không biết, - Naôê nhún vai, - đêm ấy tôi không có mặt ở bệnh viện. Nhưng bác sĩ trực khẳng định rằng những chuyện ấy là có thực. - Gớm cái cô bé!... Thế mới là khí phách đàn bà... Còn cái anh kia là ai thế? Kenđzi Tanimôtô à? Cái anh ca sĩ ấy à? - Nghe nói chính anh ta. - Chắc hai người đã dính với nhau từ lâu rồi. - Không biết. - Ừ... - Yutarô cười. - Bà y tá trưởng cứ lồng lên. Bà ấy bảo phải đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, để làm gương cho kẻ khác. - Tôi thì tôi cho rằng không việc gì phải nghiêm khắc đến thế, hả? - Dù ssao thì câu chuyện này cũng không hề có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô ta. Hoặc ít nhất cô ta cũng cảm thấy như thế. - À-à... Thôi được rồi. - Ngay từ đầu Yutarô đã không hề có ý muốn làm to chuyện. - Thế thì thế này: ta hãy nói rằng bác sĩ trưởng đã mắng cô ta một trận. - Tôi hiểu. - Thế còn... thân hình của cô ta chắc đẹp lắm nhỉ... - Bác sĩ trưởng đột nhiên đổi đề tài và nhìn Naôê có ý chờ đợi. - Nước da trắng.. - Tái thì đúng hơn. - Thế à?... - Yutarô mơ mộng nhìn lên trần. - Da tái và mịn... - Không, da cô ta chẳng ra gì. - Có thể là vì mệt? Cô ấy làm việc nhiều lắm. - Tôi không nghĩ như thế. Có lẽ vì ma túy thì đúng hơn. - Ô, thế à?! Tại sao anh lại kết luận như vậy? - Có vết tiêm ở hai cánh tay, mà da thì khô. - Ra thế-ế-ế đấy... - Yutarô đay giọng. - Nhưng để làm gì? Sao cô ta lại cần đến ma túy? - Theo tôi, chủ yếu là để hưởng lạc. - Nghe nói tiêm như thế thích lắm phải không? - Tôi không biết. Chắc thế, - Naôê đáp xẵng. Yutarô hạ giọng nói khẽ: - Tôi nghe nói đó là một món thuốc dùng cho đàn ông rất tốt... - Vâng. Trong tình trạng quá mệt mỏi về thể chất thì nó có tác dụng kích thích/. Yutarô đang khá bận tâm với những phen thất bại của mình với Mayumi. Tán tỉnh thì còn đủ sức, nhưng hễ đi đến cái việc chủ yếu thì... - Tôi vẫn không hiểu. - Ông ta xoay xoay cái đầu. - tại sao một cô gái ngây thơ kiều diễm như vậy lại cần đến ma túy? - Cô ta chỉ có vẻ ngây thơ trên sân khấu mà thôi. - Ờ-ờ... cứ nhìn trên ti-vi thì đúng là một người khác hẳn! - Bao giờ chả thế: bên ngòai là một đằng, bên trong là một nẻo. Yutarô sượng sùng nháy nháy cặp mắt: ông ta sợ rằng Naôê nói như vậy là có ý ám chỉ mối liên hệ của ông với Mayumi. Nhưng ông chỉ thấy Naôê trầm ngâm mân mê cái chén trà trên tay. - Thế anh chưa nói gì với cô ta chứ? - Chưa, vả lại có phải tôi bắt gặp cô ta trong cái vụ ấy đâu. Mà không có chứng cớ gì thì nói sao được... - Như tôi đây, thử nhào vô xem sao có được không nhỉ - Yutarô thở dài. - Theo tôi thì không. Dĩ nhiên, nếu ông đang chuẩn bị chết thì đó lại là chuyện khác. - Ồ không, hiện nay thì xem chừng tôi chưa muốn chết. - Yutarô cười xòa. Gương mặt Naôê vẫn kín như bưng. Ngày ra viện, Naôê ghé vào phòng Đzyunkô. Trong phòng đã thấy ông chủ tịch công ty truyền hình, ông bầu và người lái xe ngồi sẵn đấy. - Xin các vị làm ơn sang phòng bên một chút, - Naôê yêu cầu. Trên cơ thể của Đzyunkô mọi thứ đã gần như bình thường, cho nên cuộc khám nghiệm kết thúc rất nhanh. Vừa mặc xong áo quần, Đzyunkô đã hỏi: - Bao giờ tôi phải đến khám lại? - Tuần sau. Rồi sau đó cứ mỗi tháng lại đến một lần. - Nếu có thể, cho tôi đến vào buổi tối thì tiện hơn... - Có thể được, nhưng chỉ vào những phiên trực của tôi. - Bây giờ đã có thể biết tiên sinh trực vào những tối nào chưa? Nôrikô, không che giấu nỗi bất bình, quay sang phía Naôê. - Nhưng như thế không đúng qui chế! - Cái gì không đúng qui chế? - Naôê không hiểu. - Các bệnh nhân ngọai trú đều phải đến khám ban ngày. - Ta có thể coi đây là một ngọai lệ, - Naôê nói. Đọan vứt chiếc khăn mặt lên cái khay của Nôrikô, ông đi ra phía cửa/. - Không đã ! Tiên sinh! - Đzyunkô gọi giật. Naôê quay lại. - Tiên sinh ạ, thế có thể cho phép tôi thỉnh thỏang đến nằm viện, chẳng hạn mỗi tháng một lần, được không ạ? Đôi khi cũng muốn nghỉ ngơi chút ít... - Xin mời. - Và tiên sinh sẽ cho giấy nhập viện chứ? - Tôi sẽ cho. - Dù tôi không ốm cũng cho chứ? - Tôi đã nói rồi. - Thế thì cảm ơn tiên sinh quá. Đzyunkô mừng rỡ mỉm cười. - Tiên sinh ạ, xin hỏi tiên sinh thích cái gì nhất? Ấy, ví dụ như trong các thức ăn uống ấy? - Cái gì? À, có lẽ không riêng một thứ gì... - Thế thì khi nào ta cùng đi tiệm đi. Tôi sẽ chiêu đãi. Tôi biết là bác sĩ rất bận, mà tôi cũng bận chả kém gì đâu... Nhưng tôi rất muốn trả ơn tiên sinh. - Điều đó hoàn toàn không cần thiết. - Ô kìa, tiên sinh ! Tôi chịu ơn tiên sinh nhiều quá mà! - Ông bầu của cô đã đút lót cho tôi rồi. - Không không, đó là quà của hãng, có dính dáng gì đến tôi đâu. Chúng ta nhất định phải ngồi với nhau ở một nơi nào đó để nói chuyện. - Trong giọng nói của Đzyunkô điểm những âm thanh lẳng lơ. - Bác sĩ làm ơn đi, cho tôi một buổi tối. - Bác sĩ rất bận. Hơn nữa bị trĩ như cô mà uống rượu là rất có hại, - Nôrikô nhận xét một cách lạnh lùng. - Thế à? Thế còn bia gừng thì sao? Hay là nước quả? Được chứ? - Tiên sinh, - Nôrikô nắm lấy khủyu tay Naôê, - họ đang đợi ngòai kia. - Bác sĩ đừng quên đấy nhé! - Đzyunkô đá lông nheo với Naôê. Một lát sau, Đzyunkô trong chiếc quần ống hẹp và chiếc áo măng-tô nhẹ màu đỏ nhanh nhẹn bước ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe hơi và phóng đi. Cũng như thường lệ vào tiết cuối năm, trong các bệnh viện số bệnh nhân ngót hẳn đi. Ai nấy đều bận bịu với những công chuyện sửa sọan ăn tết, chẳng mấy ai còn nghĩ đến bệnh tật. Vào thời gian này ít có người đi tìm bác sĩ. Ở bệnh viện Oriental cũng đã vào thời kỳ vắng khách. Quả tình các bệnh nhân ngọai trú vẫn còn đến, nhưng các phòng bệnh nhân đều vắng tanh - mặc dầu hãy còn hai tuần nữa mới đến tết. Các bệnh nhân nằm ở các phòng thượng hạng sang trọng cũng đã xuất viện. Cả cái tầng sáu này chỉ còn lại một mình Đzyunkô Hanađzyô. Bây giờ, sau cuộc phẫu thuật, cô cứ mỗi ngày hai lần thực hiện đúng thủ tục ngồi vào chậu nước ấm. Một thủ tục dễ chịu làm cho bệnh nhân đỡ đau hẳn, tuy cái cảnh tượng này dĩ nhiên không hẳn là một mỹ quan. Dù sao trong thời gian nằm bệnh viện, Đzyunkô cũng đã quen được nhiều thứ. Ngòai Đzyunkô ra, bệnh nhân đã đem lại cho Naôê nhiều nỗi lo âu là Yôsiđzô Isikura. Vào những ngày gần đây ông già lại bắt đầu kêu đau và thấy nặng trong dạ dày. - Bác sĩ ạ, tôi không sao ăn được, - ông cụ nói như muốn khóc. Nước da cụ xanh xao, hai má hóp hẳn lại. - Mà hôm qua lại sốt nữa. Bị cảm lạnh hay sao ấy? - Ban đêm ở đây tắt lò sưởi điện, cụ nên mặc ấm hơn, - Naôê đáp trong khi xem xét tờ ghi nhiệt độ. Suốt tuần vừa qua, nhiệt độ của cụ Isikura hằng ngày lên đến 38, đôi khi còn cao hơn. Các thứ thuốc giảm nhiệt hầu như không có tác dụng, chỉ được ít lâu cái cột thủy ngân lại bắt đầu trườn lên phía trên một cách nhẫn tâm. Đó là một dấu hiệu chắc chắn của sự cáo chung đã đến gần. Giai đọan cuối cùng của cơn bệnh. Mọi biện phái điều trị đều hoàn toàn vô ích... - Có lẽ mới xuất hiện một chỗ loét khác ? - Cụ Isikura thở dài. - Chắc không phải, - Naôê nói, giọng không vui. - Thế đến tết bác sĩ cho tôi ra viện chứ ? Naôê trao tờ ghi nhiệt độ cho Nôrikô và quay ra cửa sổ, phía mặt trời mùa đông đang tỏa một ánh sáng trắng trong làn sương sớm. - Lão muốn ăn tết ở nhà, - ông già nói tiếp, giọng run run, và lòng Nôrikô se lại một cách đau đớn. - Lưng có đau không ? - Cám ơn bác sĩ, cũng đỡ rồi. Chỉ có điều là tôi không còn chút sực nào nữa bác sĩ ạ..... Bệnh họan đã làm cho tôi kiệt lực rồi. - Cụ đừng xúc động, có hại đấy. Cụ cứ nằm nghỉ đi. - Bây giờ trong đầu tôi nó cứ nghĩ quẩn nghĩ quanh. - Cụ Isikura đưa mắt liếc sang cô con dâu. - Chắc tôi sống chẳng còn bao lâu nữa... - Cụ nên nghĩ đến chuyện đi câu đi. - Chà ! - Ông già mừng rỡ chộp lấy cái đề tài ưa thích ấy. - Đã hơn một năm nay tôi không được đi câu ! Đến khi nào khỏi, tôi sẽ đi câu hằng ngày. Tôi sẽ bù lại thời gian đã mất. - Phải đấy, cụ cố lên cho chóng khỏi ... - Naôê cáo từ và ra khỏi phòng. Cụ Isikura lặng lẽ nhìn theo. Ngay hôm ấy Naôê mời hai vợ chồng anh con cả của cụ Isikura đến gặp. Khi họ bước vào, ông nói với họ bằng cái giọng bình thản nhất: - Cụ thân sinh của ông chỉ còn sống được không đầy một tháng nữa. Lâu nhất là đến giữa tháng giêng. - Sao ?! Chỉ có thế thôi ạ ?... - Trước đây tôi tưởng cụ sẽ kéo thêm được ít lâu, nhưng hôm nay tôi hiểu ra rằng mình nhầm. Cụ yếu quá. Hết cách rồi. Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau. - Bác sĩ biết chắc như vậy à ? - Phải. Xin hỏi cụ nhà có nói gì với ông bà về cuộc phẫu thuật hôm trước không? - Có. Ông cụ tôi lấy làm lạ sao không thấy đỡ, - Isikura - con gật đầu. - Cụ không đoán ra được điều gì à? - Ấy, hôm kia cụ tôi bỗng thốt ra: hay đây là bệnh ung thư? - Tôi hy vọng là ông bà không nói gì với cụ chứ? - Không-không, đời nào ! Chúng tôi đã trả lời đúng lời bác sĩ dạy. - Thế thì tốt. Dù có thế nào cũng tuyệt nhiên không được nói sự thật với cụ. Lóat dạ dày, trước sau cũng chỉ có loét dạ dày mà thôi. Ông bà hiểu chưa? Nếu chính cụ bắt đầu nói đến ung thư thì ông bà phải cười xòa và nói lảng sang chuyện khác. - Nhưng hình như cụ đã đoán được rằng bệnh mình không còn cứu chữa được nữa. "Con trai giống bố quá, - Naôê chợt nhận thấy thế, - Nhất là đôi mắt và cái mũi..." - Không sao, cụ muốn nghĩ gì thì cứ để mặc cụ. Còn ông bà, - giọng Naôê cương quyết, - phải làm đúng như tôi nói. Đối với ông đó là cách duy nhất để làm tròn đạo hiếu. - Nói đọan Naôê đứng dậy, cho khách hiểu rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc. Kôbasi đang ở trong một tâm trạng u tối. Và nguyên nhân của tâm trạng đó là Đziêrô Tôda, đã ra viện vào cuối tháng mười một. Hắn ra đi hoàn toàn khỏe mạnh. Cái sẹo trên trán không còn mưng mủ nữa, cảm giác đau và chóng mặt cũng không còn. Quả tình cũng có những chỗ sẹo lồi, cần có phẫu thuật thẩm mỹ mới hết được. Nhưng Kôbasi thấy không cần vội. Rất có thể nó sẽ tự nó lặn đi. Khi Tôđa ra viện, Kôbasi đã cho hắn một hộp thuốc mỡ khá đắt tiền, dặn phải thường xuyên bôi lên những chỗ sẹo, và cứ hai ngày một lần, đến bệnh viện để xem lại. Nhưng đã gần qua một tuần rồi mà Tôđa chẳng thấy đâu. Kôbasi đâm lo, anh lấy thùng phích tìm số điện thọai của Tôđa rồi bắt đầu quay đĩa số. Môt giọng đàn ông lạ hoắc trả lời rằng đã hơn nửa năm nay Tôđa không ở chổ đó nữa. "Thế thì hắn biến đi đằng nào, cái thằng chết tiệt ấy ?..." Có lần Kôbasi bực bội nói với Akikô: - Ảnh phim chụp não của hắn có những dấu hiệu không tốt. Tôi đã bảo hắn là nhất định phải đến khám lại. Akikô cau mặt. - Em không ưa hắn ngay từ đầu. Một gã bợm rượu ăn không ngồi rồi. Đến một chỗ ở thường xuyên hắn cũng không có thì cũng chă"ng có gì là lạ. - Thì cách đâu nửa năm hắn có ở chỗ đó thật, thành thử dù sao hắn cũng chẳng nói dối gì nhiều, - Kôbasi làu bàu. Cứ hễ Akikô chê bai Tôđa thì y như rằng Kôbasi lập tức bênh vực hắn ta. - Nhưng mà hắn là một thằng nói dối bẩm sinh. Cứ nghe hắn nói thì tưởng hắn khổ sở lắm ! Hắn biết làm cho người ta mủi lòng. Em không tin lấy một chữ trong những chuyện hắn nói! - Hắn không có lỗi. Chính cuộc đời làm cho người ta trở thành kẻ nói dối. - Anh lại còn bênh hắn nữa à ? ! - Akikô nổi khùng - Chính hắn đã lừa anh kia mà! - Sao lại lừa ? Chẳng qua hắn có vay một ít tiền. - Đấy-đấy. Chính vì thế mà hắn không thèm ló mặt ra. Hắn không hề có ý định trả lại số tiền mặt ấy! - Không đâu, không thể như thế được. - Có thể lắm chứ! - Chẳng qua hắn không biết lấy đâu ra. Hiện giờ... - Anh ngốc quá đi mất, - Akikô không chịu được nữa. - Sao, anh tin hắn thật à ? - Dù sao thì tôi cũng không có cơ sở gì để nghĩ xấu về hắn đến mức như vậy. - Phả-ả-ải... - Akikô bật cười chua chát. - Quả nhiên, làm gì co cơ sở nào ? Kôbasi cúi đầu. Thật tình mà nói, bản thân anh cũng thấy ngờ vực. Nhưng dù sao chăng nữa thì phải nghe một cô y tá ăn nói với mình như vậy... - Tôi là thầy thuốc, và tôi không thể để cho một con người đi đến chổ chết được. - "Đi đến chỗ chết" ! Làm gì đến nỗi ? - Thôi đủ rồi ! Còn tiền thì... dù hắn không trả, tôi cũng chẳng đến nỗi nào đâu. - Ái chà ! Nhịn ăn nhịn tiêu để trả năm mươi ngàn yên cho một thằng vô lại ăn bám ? ... - Tôi đưa tiền cho hắn là do tự nguyện, - Kôbasi nói, mỗi lúc một cáu kỉnh thêm. - Việc bố thí không phải là một bổn phận. Một bác sĩ lại càng không có bổn phận làm cái việc ấy. - Không, đó là một bổn phận. Và chính là bổn phận của người thầy thuốc! Bổn phận của nguời thầy thuốc là làm điều thiện, trong đó có cả việc bố thí. Chỉ có điều là trong giới bác sĩ có không ít những kẻ ti tiện như kiểu ngài bác sĩ trưởng, chỉ biết nghĩ đến lợi ích riêng của mình. Còn về Tôđa thì xin cô chớ cho rằng tôi không muốn nghĩ xấu về hắn. - À! Anh lại nói đến hắn ! - Đó là vì cô nói bậy bạ. - Em nói gì nào ? - Akikô vặn lại, nhưng đến đây Kaôru, da dẻ hồng hào sau khi tắm, tay cắp khăn mặt và hộp xà phòng, bộ tóc ướt xỡn trên lưng, bước vào phòng. Trông thấy Kôbasi và Akikô cô ta luống cuống. - Thế nào, tắm ra sao ? - Akikô nói để phá tan sự im lặng nặng nề. - Thích lắm, cảm ơn. Tắm một mình, không phải vội... - Kaôru cúi đầu đi qua mặt Kôbasi và treo đôi bít tất trắng đồng phục lên móc cho khô. - Các phòng bệnh thế nào. Yên tĩnh chứ? - Vâng. Chỉ có ... - "Chỉ có" gì ? Kaôru đưa mắt nhìn trộm Kôbasi, không dám nói. - Nào, nói đi. - Akikô sốt ruột nhìn Kaôru. - À không, em... - Nói cho rõ ràng đi, đừng có lúng búng! - Ban nãy em lên tầng sáu định xem thử đèn đã tắt hết chưa... - Rồi sao ? - Rồi em thấy... hình như ở phòng sáu trăm lẻ một... - Phòng của Hanađzyê. Thế thì sao ? - ... Trong phòng hình như có ai ấy. - Cô hầu chứ gì ? - Không... - Kaôru ngượng ngùng cụp mắt xuống. - Thế thì ai ? Hai má Kaôru đỏ tía lên. - Một người đàn ông à ?! Kaôru cúi đầu như người có lỗi. Akikô thở dài và nhìn Kôbasi đang ngồi khoanh tay trước ngực, mắt nhìn sang một bên ra điều không chú ý. - Em có nói gì với cô ta không? Kaôru lắc đầu. - Ai thế nhỉ ? - Akikô ngẫm nghĩ. - Ông bầu chăng ? - Không. Cứ đến chiều cô ấy lại cho ông ta về. Sau đó ông phải lo tổ chức biểu diễn. Hôm nay ông ta chỉ ngồi một lát rồi đi. - Thế thì một người lạ ư ? - Kôbasi hỏi. - Kaôru, tối nay cô không trông thấy ai đi qua phòng ngòai à ? - Em không thấy. Em có gác lối ra vào đâu... - Dĩ nhiên... - Akikô tán đồng. - Hôm nay đóng cửa lúc mấy giờ ? - Lúc chín giờ rưỡi. - Như thế nghĩa là người kia đến sớm hơn. Akikô nhìn ra dãy hành lang tranh tối tranh sáng. Lúc bấy giờ đã quá mười giờ, và trong các phòng bệnh nhân mọi người đều đã ngủ. - Cô ấy hình như mới mổ được ba ngày phải không ? - Kôbasi hỏi. - Vấn đề chính là ở chổ ấy...- Akikô đáp giọng bực bội. - Ấy, chúng ta sẽ làm gì đây? - Có lẽ hai cô đến xem lại lần nữa đi, - Kôbasi đề nghị. - Đi vào phòng cô ấy một lần nữa ư? - Bây giờ đến lượt Akikô đỏ bừng mặt lên. - Tiên sinh ạ, chúng ta cùng đi đi. Em sợ... Nếu ở đấy có một người đàn ông thật thì sao? - Ừ thì sao ? Cô sẽ đưa ông ấy đến đây. - Thôi anh cùng đi với em một chút! - Akikô nắm ống tay áo Kôbasi. Kôbasi miễn cưỡng đứng dậy. - Nếu vậy thì cô ở lại đây, - Akikô bảo Kaôru. Trong khi bấm nút thang máy lên tầng sáu, Kôbasi phì cười. - Kaôru hình như ngượng lắm. Chắc cô ta trông thấy họ vào một lúc bất tiện. - Xì, anh không biết xấu hổ à! - Akikô giận dỗi phát một cái vào lưng Kôbasi. Thang máy dừng lại. Trong dãy hành lang im phăng phắc, một ngọn đèn nhỏ chong leo lét. Kôbasi và Akikô đi lom khom như hai tên gian phi, cố bước thật nhẹ. Ngòai phòng 6 M ra, tất cả các phòng trên tần này đều bỏ không. Akikô thậm chí còn thấy tiếc khi nghĩ rằng trong những căn phòng tuyệt vời như vậy - có buồng tắm, toa-lét và tủ lạnh - lại chẳng có ai nằm. Họ rón rén bước đến cạnh cửa và dừng lại. Sau cánh cửa là buồng của người nuôi bệnh nhân, kế đến là phòng đệm, sau đó là phòng của Đzyunkô. Cửa phòng đóng kín, nhưng trong khung cửa sổ con che rèm trông ra hành lang thấy có ánh sáng lọt ra. Đzyunkô vốn thích tiện nghi nên khi vào nằm bệnh viện đã sai đưa đến đây một cây đèn ngủ chao đỏ để đặt ở đầu giường. Kôbasi và Akikô ghé tai vào cánh cửa. Họ nghe ngóng một lát. Từ trong phòng bệnh nhân không có tiếng người đưa ra, mà chỉ có tiếng nhạc khe khẽ: đó là chiếc máy stereo đặt cạnh giường Đzyunkô. Có lẽ họ đã là cho "đôi chim non" hỏang sợ chăng ? Chắc không phải, vì họ đi rất khẽ. Kôbasi chợt nhận ra cái tình thết kỳ quặc của hai người đi rình và bất giác phì cười, nếu chẳng may có ai tình cờ trông thấy họ, chắc người ấy sẽ tha hồ mà cười. - Thôi ta đi đi, - anh thì thầm nói với Akikô. Vừa lúc ấy một giọng nói hơi khàn vẳng ra: chắc chắn là giọng của Đzyunkô. - Đồ cù lần ở đâu ấy! - Theo thói quen, cô ta kéo dài các từ ngữ ra một cách lẳng lơ. Kôbasi và Akikô đưa mắt nhìn nhau. Có tiếng cười khúc khích. Lại giọng Đzyunkô. Giọng nói của người kia vẫn chưa nghe thấy. Sau đó có tiếng bước khe khẽ. Cánh cửa ra phòng đệm mở ra. Hai "trinh sát viên" đưa mắt nhìn nhau ngụ nhiều ý nghĩa. Kôbasi khẽ chạm vào khủyu tay Akikô. Người vẫn lom khom, họ rời cánh cửa đi về phía thang máy và mãi đến cuối hành lang mới đứng thẳng người lên. Trong buồn thang máy Akikô thở phào nhẹ nhõm. - Có một người nào đấy ở trong phòng cô ấy thật ... - Bạn trai cô ta chứ còn người nào nữa. - Thế cô hầu đâu ? - Tôi biết đâu đấy. Có lẽ đang ngủ trong phòng. - Không, như thế kia thì ai mà ngủ được ... - Akikô thở dài. - Phải ... Lại là sau một phẫu thuật. Trong khi đó thì mỗi lần bác sĩ đến khám lại kêu đau om sòm. - Chứ còn sao nữa, - Kôbasi nói qua kẽ răng. - Phải kêu để cho người ta còn thương xót chứ. - Không biết sau chuyện hôm nay cô ấy sẽ ra sao ? - Có gì đâu mà "ra sao"? Hai người im bặt: biết làm gì đây? Xông vào phòng đuổi người khách bất hợp pháp ấy ra chăng ? Nhưng nếu vậy người ta sẽ thấy rõ ngay rằng họ đã rình mò, nghe trộm ngòai cửa. Hơn nữa, nhỡ đó không phải là một người đàn ông thì sao? Ngọn đèn trần đã tắt, chỉ còn mỗi ngọn đèn ngủ và máy cassette mở rất khẽ. Vả lại dù họ có mở to hơi thì cũng chẳng làm phiền ai. Cả tầng lầu chỉ có một mình Đzyunkô. Không, đó không phải là một lý do để xông vào phòng cô ta. Còn nếu đó chính là cô hầu thì sao? - Không sao, ta sẽ biết ngay, - Kôbasi làu bàu. Dự tính của anh rất đơn giản: khôn ngoan hơn nhiều là tìm cách bắt "tội nhân" vào lúc hắn tìm cách chuồn đi. - Đằng nào thì hắn cũng sẽ đi qua cửa chính. Quá lắm, nếu hắn ở lại đêm, ta sẽ chộp con chim bồ câu nhỏ vào lúc sáng sớm, khi các cô đi đo nhiệt độ của bệnh nhân. Kôbasi và Akikô trở về phòng các nữ y tá. Kaôru đang ngồi trên đi-văng đợi họ. - Em nói đúng đấy Kaôru, - Akikô nói. - Đã đuổi hắn ra chưa? - Chưa. - Tại sao? - Sáng mai ta sẽ bắt quả tang. Còn cô ta thì sẽ mời ra khỏi bệnh viện, - Kôbasi đáp. - Mời ai ? Mời cô Hanađzyô ư? - Akikô ngơ ngác nhìn anh. - Chỉ vì một chuyện vặt vãnh như vậy?... - Vặt vãnh à? Đưa đàn ông vào phòng mà là chuyện vặt vãnh à? Tôi nhổ tọet vào cái danh tiếng "minh tinh" của cô ta, tôi không dung thứ được những chuyện bê bối như vậy đâu. - Nhưng ta làm gì có bằng chứng? - Sẽ có. Chỉ riêng cái việc có một người lạ ngủ lại đêm trong phòng cô ta cũng đủ rồi. - Nhưng bác sĩ Naôê... - Ông ấy là bác sĩ điều trị cô ta, nhưng chịu trách nhiệm xảy ra ban đêm lại là bác sĩ trực. Và với tư cách bác sĩ trực, tôi cho rằng cách xử sự của cô ta không thể nào dung thứ được. - Không biết Naôê có đồng ý như vậy không? - Nói chung ông ta nương nhẹ cô ấy quá. Nữ nghệ sĩ mà lại! Cũng rất có thể ông ta có ý đồ gì với cô ấy. Nói thế chứ chắc là không phải... Bây giờ thì ông ta biết rõ người cô ấy như lòng bàn tay mình rồi còn gì. - Sao anh thô bỉ thế? - Akikô nhăn mặt. - Cái bọn nghệ sĩ ấy ... là tôi chúa ghét, Kôbasi kết luận một cách hằn học, và ngay lúc ấy ngòai cửa xuất hiện một người đàn ông. Người lạ mặt rất cao lớn - đầu hắn gần chạm đến đà ngang - và để tóc dài theo thời trang. Trông thấy hắn đầu tiên là Akikô. Vì bất ngờ, cô ta còn giật nẩy lên nữa là khác. - Ông là ai ? - Cô ngạc nhiên hỏi, đồng thời bất giác nhận thấy người lạ mặt rất đẹp trai. - Tôi muốn ra khỏi đây, nhưng cửa trước đóng mất rồi. - Người đàn ông có một gịong trầm êm như nhung và một cách phát âm rất chuẩn xác. - Ra khỏi đây? ... - Akikô thảng tốt quay lại nhìn Kôbasi; Kôbasi và Kaôru đứng yên ngơ ngác nhìn người khác. Cuối cùng ai mới nói: - Ông là ai? - Kenzi Tanimôtô. Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau: cái tên này rất quen thuộc đối với họ. - Cái gì, cái gì? - Kôbasi hỏi lại, và Akikô khẽ thì thầm bên tai anh: - Ca sĩ hát nhạc nhẹ, ăn khách nhất đấy. Kôbasi nhìn người lạ mặt từ đầu đến chân. - Nãy giờ ông ở đâu? - Trong phòng bệnh nhân. - Phòng nào? - Phòng sáu trăm lẻ một, tức phòng của Đzyunko Hanađzyô, - người đàn ông trả lời rành mạch, vẻ thản nhiên, không hề có chút nào lúng túng. Kôbasi bất giác nháy mắt. - Thế ông làm gì ở đấy? - Anh hỏi, giọng rất đanh. - Chẳng có gì đáng kể. Nghe nhạc, nói chuyện. - Thế à? Chỉ có thế thôi à? Tanimotô chỉ khẽ cười một tiếng. Gương mặt hắn lúc này trông rất thật thà. - Rất tiếc là tôi không thể nói thêm gì nữa. - Thế à? - Nói chung, tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo chi tiết. - Tanimôtô lại cười. Akikô và Kaôru nhìn hắn như thể bị thôi miên. - Ông biết rằng Hanađzyô vừa qua một phẫu thuật chứ? Ông nghĩ thế nào, quấy rầy một người bệnh như thế có tốt không? - Chính cô ấy yêu cầu tôi đến. - Buổi tối à? - Không, chẳng qua giờ này tôi rỗi. - Theo tôi, bất kỳ ai cũng có thể hiểu được rằng ngồi lỳ trong phòng riêng của một người đàn bà cho đến tận đêm khuya là rất chướng. - Tôi xin lỗi. Tôi không biết có thể ở lại phòng bệnh nhân cho đến mấy giờ. - Tanimôtô cúi đầu có vẻ cam phận. - Đây là bệnh viện chứ không phải là hộp đêm. - Cái vẻ xuề xòa và cái bề ngòai trau chuốt của người đàn ông làm cho Kôbasi mỗi lúc một thêm khó chịu. - Mà ông là ai mới được chứ ! Không phải chồng, cũng chẳng phải vị hôn phu... Thật là trân tráo lạ lùng! - Xin ông tha lỗi. - Tôi có bổn phận phải ghi lại việc này trong sổ trực. Ông đã có mặt vào lúc đêm khuya trong phòng một nữ bệnh nhân. Tôi không biết ai có lỗi, Hanađzyô hay là ông, nhưng tôi nhất định sẽ thông báo việc này cho bác sĩ trưởng. - Thế rồi sao nữa ạ? - Có thể là chúng tôi buộc lòng phải yêu cầu Hanađzyô ra khỏi bệnh viện. - Xin lỗi, tôi không có ý muốn hỏi về cô ấy...Như tôi thì cái vị có thể cho tôi ra khỏi đây không? Không hề che dấu ác cảm. Kôbasi một lần nữa nhìn Tanimôtô từ đầu đến chân. - Địa chỉ? Mục đích đến bệnh viện? Tanimôtô trả lời một cách sốt sắng. Kôbasi ghi lại những câu trả lời trong sổ trực, ở mục "biến cố". - Phải... Tôi đã thấy rõ là không có gì có thể làm ông nao núng được. - Một lần nữa tôi xin bác sĩ thứ lỗi cho. - Tanimôtô xử sự như thể hắn không cảm thấy Kôbasi có ác cảm với mình. - Cho ông ta ra. - Kôbasi quay ngoắt lưng lại. Khi Tanimôtô đã ra ngòai anh càu nhàu. - Chỉ nói chuyện với hắn thôi cũng đã thấy tởm. Một thằng xỏ lá! - Một người đàn ông thực sực ! - Mắt vẫn nhìn cái khung cửa mà Tanimôtô vừa đi ra, Akikô thở dài mơ mộng. - Cô thích những thằng ngu vậy à ? - Ngu hay không thì cũng chưa biết. Nhưng đẹp trai quá chừng... - Mai tôi sẽ nói hết với Naôê. Cố trấn áp nỗi bực tức, Kôbasi rít mạnh điếu thuốc lá. Hôm sau Naôê lại đến muộn: quá mười giờ mới thấy ông vào bệnh viện. Thời gian gần đây ông luôn luôn đến chậm, chỉ có một hai lần là đến trước mười giờ. Tình hình này không làm cho các nữ y tá hài lòng chút nào, buổi đi thăm các phòng bệnh nhân bị chậm lại, rất nhiều việc phải hõan sang buổi chiều. Hơn nữa trong khi Naôê vắng mặt Kôbasi rất vất vả bao nhiêu công việc đều trút lên vai anh hết. Đã mấy lần các nữ y tá thử nói chuyện với Naôê, nhưng ông chỉ gật đầu đồng ý, và mọi việc vẫn y như cũ. Rồi càng về sau ông càng đến muộn hơn. Khiếu nại với bác sĩ trưởng chăng? Dù có làm như vậy cũng không ăn thua gì. Bác sĩ trưởng thường xuyên đọc nhật ký của bệnh viện và không thể không biết Naôê thường đến bệnh viện lúc mấy giờ, nhưng hình như ông làm ngơ trước sự chậm trễ của Naôê, và Naôê vẫn tiếp tục đến muộn. Mỗi lần đến bệnh viện, Naôê hối hả mặc áo blouse chạy xuống phòng khám tiếp các bệnh nhân đã đợi ông hàng giờ, mà cũng chẳng buồn hỏi các nữ y tá xem tình hình ở cách phòng bệnh nhân ra sao; ông không còn thì giờ đâu để làm việc ấy nữa. Khi được Kôbasi và Akikô thông báo về sự cố đêm qua, bà y tá trưởng ngay từ sáng sớm đã sốt ruột muốn nói chuyện này với Naôê. Nhưng bệnh nhân quá đông nên mãi sau giờ nghỉ trưa ông mới khám xong. Mà nói chuyện này trước mặt các bệnh nhân thì quá bất tiện... Sêkiguchi đành kiên nhẫn đợi. Sau giờ nghỉ trưa, đợi khi Naôê, vẫn thong thả như thường lệ, bước vào phòng y tá, Sêkiguchi mới trút hết bầu tâm sự, kết thúc phiên độc thọai của mình bằng một câu hỏi thốt thiết: - Biết làm thế nào bây giờ ? - Thật đấy, biết làm thế nào bây giờ ? - Naôê lặp lại câu hỏi của bà ta. - Chẳng lẽ lại cho qua một chuyện bê bối như vậy sao? - Chẳng lẽ không cho qua được sao? - Naôê ngáp dài một cách cố ý và với tay lấy mấy tờ ghi nhiệt độ. - Tiên sinh! - Có việc gì thế? - Xin tiên sinh nghe kỹ tôi nói. - Tôi nghe rồi. - Cô ta đã đưa một người đàn ông vào phòng. Ban đêm! Họ làm gì ở trong ấy?! Tiên sinh thử tưởng tượng xem cái gì sẽ xảy ra nếu các bệnh nhân biết được việc này?! - Họ không biết đâu, - Naôê cười nhạt. - Nhưng... - Bà y tá trưởng nhìn ông với một nỗi công phẫn thầm lặng. - Xét cho cùng thì vấn đề cũng chẳng phải ở sự việc vừa qua. Nhưng không biết cô ta còn bày những trò gì nếu ta không trừng trị cô ta lần này. - Tôi xin dành cho bà cái quyền răn bảo cô ta. - Không được ạ. Chính tiên sinh phải nói với cô ta. Ngòai ra tôi muốn biết ý kiến tiên sinh, ý kiến của bác sĩ điều trị: chỉ cần quở trách cô ta thôi hay cần thi hành những biện pháp nghiêm khắc hơn? - Vấn đề này tôi không có ý kiến. - "Không có ý kiến" là thế nào ạ? - Sêkiguchi ngơ ngác. - Không có nghĩa la không có. - Nói xong Naôê lại chúi mũi vào các giấy tờ. - Nói một cách khác, tiên sinh cho rằng không nên làm gì hết phải không ạ? - Phải. Đôi mắt nhỏ, có một màn lưới đường nhăn li ti bao quanh, quắc lên. Bà y tá trưởng giương vuốt: - À, nếu tiên sinh giữ một lập trường... độc đáo như vậy thì tôi đành phải thưa với bác sĩ trưởng. Naôê im lặng. - Bác sĩ Kôbasi, người trực đêm qua, hết sức công phẫn... Tiên sinh cho phép tôi thưa chuyện với bác sĩ trưởng chứ? - Mời bà. Bà y tá trưởng kinh ngạc trước thái đội thờ ơ của Naôê. Thậm chí bà còn nghẹn ngào không nói được nữa. Mãi một lúc sau bà mới mở miệng: - Thôi vậy. Nói chung ... những nguyên tắc của bệnh viện ta không cho phép... - Bà sao thế, không có việc gì làm à ?- Naôê ngắt lời bà. - Sao ? Tôi ... tôi mà không có việc gì làm ?? Nghe tiếng hét the thé của Sêkiguchi mấy cô y tá bỏ việc chạy lại. Cái cổ gầy guộc của bà y tá trưởng đỏ tía lên. - Ông sẽ chị trách nhiệm về hành vi của cái con mẹ trơ trẽn ấy! - Sêkiguchi chĩa ngón tay vào Naôê. Naôê im lặng. - Các ngài cứ khen mãi, nào là "nữ nghệ sĩ ưu tú" "nào là cô bé đáng yêu"... Thì đấy, các ngài xem nó "đáng yêu", nó "trong sáng" như thế nào! - Điều đó chỉ xác nhận thêm rằng cô ta quả là một nghệ sĩ giỏi. Biểu diễn là nghề nghiệp của cô ta. Cô ta phải nắm vững cái nghệ thuật ấy đến mức điêu luyện. Nếu không làm sao cô ta có thể lên sân khấu được. Bà y tá trưởng nhìn Naôê, không hiểu ông ta muốn đi đến đâu. - Cô ấy hư hỏng nhưng chính nhờ đó mà cô ấy đóng vai ngây thơ một cách tuyệt diệu. Mà nói chung chưa xảy ra chuyện gì ghê gớm cả. Thử hỏi cô ấy có làm phiền ai đâu? - Tiên sinh nói gì thế? Cách đây mới bốn ngày chính tiên sinh mổ cho cô ta. Chẳng lẻ với tư cách là thầy thuốc tiên sinh không quan tâm đến hành vi của cô ta sao? - Không quan tâm. Vì hai cái không có quan hệ gì với nhau hết. - Naôê cười phì lên. - Vả lại người ta ai mà chẳng có cố sao đừng làm cho mình đau. Nếu cái đó làm cho cô ta vui thì nên để mặc. Bà y tá trưởng kinh hãi nhìn Naôê. - Thôi, - Naôê kết luận, giọng giãn hòa, - bà không nên bận tâm nhiều quá. - Rồi quay sang Nôrikô đang lo sợ lắng nghe cuộc đối thọai, ông nói: - Ta bắt đầu đi thăm các phòng bệnh nhân. Naôê thường bắt đầu cuộc đi thăm bệnh nhân từ tần thứ ba, tức là từ hai phòng rộng nhất và rẻ tiền nhất. Mỗi phòng có sáu người nằm. Các tủ chìm chất đầu những quần áo chén đĩa; và bênh cạnh các giường nằm ngổn ngang những tấm thảm, những tấm đệm của những người nhà bệnh nhân trải ra để nghỉ đêm. Bốn bức tường trước kia vốn màu kem, đã lâu không được sơn lại nên có những chổ tróc hẳn vửa ra. Năm ngóai bệnh viện có tu sửa lại, nhưng cuộc tu sử này không động đến tầng thứ ba. Cạnh các giường nằm của đàn ông, tường dán chi chít những tờ áp-phích, những bức ảnh của các nữ diễn viên, trong góc có để một cây đàn ghi-ta. So với hai phòng này thì căn phòng thượng hạng của Đzyunkô Hanađzyô thật là một cung điện của vua chúa. Nhưng, để bù lại, trong các phòng rẻ tiền không bao giờ buồn tẻ: mọi người đều đối xử với nhau như bà con thân thuộc, ai cũng có người để tâm sự. Cạnh một cửa sổ là giường của Kôkichi Uênô. Sau mấy lần tiếp máu, ông già bắt đầu thấy đỡ và đã ngồi dậy được trên giường, tự xúc lấy thức ăn. Quả ông chưa đi được hai: hai chân không chịu tuân theo ý muốn của ông. Naôê bước vào phòng vừa đúng lúc mấy cô y tá đang tiếp máu. Máu đang nhỏ từng giọt chuyển vào đường tỉnh mạch căng phồng. Làn da trước đây xanh xao, khô héo như tờ giấy bổi, nay đã trở nên sinh động và mềm dẻo; ngay cả đôi má cũng hồng hào lên. Vợ của bệnh nhân là bà Chiyô, người mảnh khảnh nhưng hãy còn khá linh lợi, ngay từ đầu không rời chồng một bước. Khi Naôê đã thăm hết các bệnh nhân trong phòng và đi về phía cửa, bà già lúp xúp chạy theo ông. - Thưa bác sĩ, có thể làm phiền bác sĩ một chút được không ạ ? Naôê ngạc nhiên đứng lại. Các cô y tá thường nói rằng xưa nay bà cụ Chiyô như người câm, ai nói gì cũng chỉ gật đầu, thế mà nay bỗng dưng lại lên tiếng. - Có việc gì thế ạ? - Tôi... tôi muốn hỏi... - bà cụ ngập ngừng, mắt nhìn xuống sàn. - Tôi đi thăm bệnh nhân xong rồi ta nói chuyện nhe, được không ạ? Độ hai mươi phút nữa bà cụ cứ sang phòng các cô y tá gặp tôi. Bà cụ gật đầu và biết ơn. Naôê đi qua các phòng bệnh nhân ở tầng ba, tần tư và tầng năm rất nhanh. Còn lại tần thứ sáu, nơi chỉ có một mình Hanađzyô nằm. Cô đang ngồi trên giường chải tóc, mình mặc chiếc áo choàng màu hồng. - Bác sĩ khám à ? - Đzyunkô đặt cái bàn chải xuống chiếc bàn ngủ rồi không đợi ai yêu cầu, cô ta nằm xuống giường. Cô đã thông thuộc những gì người ta đòi hỏi ở cô. Mọi việc đều được tiến hành rất nhanh, Đzyunkô chưa kịp ngỏanh đi ngỏanh lại thì đã xong hết rồi. Nôrikô đưa cái khăn mặt. Naôê lau cẩn thận từng ngóng tay một rồi hỏi: - Cô còn cảm thấy đau không? - Cò-òn, ít thôi... - Đó là kết quả của buổi tối hôm qua. - Bác sĩ định nói gì? - Đzyunkô mở tròn xoe đôi mắt đã to sâu. Trong cô ta hết sức thật thà và hiền lành. - Cô không hiểu à ? - Không. - Đzyunkô ngạc nhiên lắc đầu. - Việc gì thế? - Tôi cũng không biết nên trừng phạt cô như thế nào đây. - Thôi bác sĩ đừng dọa. - Đzyunkô bỡn cợt đánh vào bàn tay Naôê một cái - chỉ tổ-ổ-ổ bịp. - Chính cô bịp thì có. - Tô-ô-ôi ấy à ?! - Cô nên nhớ rằng nếu chỉ khâu bị đứt và các mạch máu lại mở ra thì phải làm lại phẫu thuật. - Để làm gì? - Phải làm sạch lại tất cả. - Thà chết còn hơn! - Nếu vậy cô đừng buông thả quá. - Xì, cái ông bác sĩ này ! Người đâu mà đáng ghét tệ. - Đzyunkô kéo dài, giọng ngân nga và nũng niụ. Naôê ném cái khăn mặt cho Nôrikô rồi ra hành lang. Bà cụ Chiyô đang đợi họ. Bà ngồi co ro trên chiếc đi-văng nhỏ ở phòng y tá. - Bà cụ có việc gì thế? - Naôê rút cái stêto trogn túi ra đưa cho Nôrikô rồi cũng ngồi xuống đi-văng bênh cạnh bà cụ. - Tôi không biết... Có nên làm phiền bác sĩ vì những chuyện không đâu. - Nhưng việc gì ạ ? Bà cụ cứ nói đi. - Hôm trước tôi có nhận được cái này ... của bệnh viện đưa - Bà cụ rút trong bầu bao ra mấy tờ giấy. Trong giấy có viết là tôi phải trả một món tiền gì đấy... Naôê nhìn qua mấy tờ giấy. - Đó là giấy thanh toán. - Thanh toán gì ạ? - Đầu đuôi là thế này bà cụ ạ. Tiền viện phí ở các bệnh viện mỗi nơi mỗi khác. Thường thường thì số tiền bảo hiểm bệnh tật đủ để trả viện phí. Nhưng ở bệnh viện chúng tôi, trừ hai phòng chung ở tầng ba, các phòng khác còn phải bù thêm. Tuần thứ nhất ông cụ nằm ở phòng hai giường, cho nên phải bù thêm một ngàn yên. Có tiền bảo hiểm rồi vẫn phải trả thêm mới đủ. - À ra thế... - Bây giờ thì ông cụ nằm ở một phòng không phải trả thêm tiền. Thế sao ạ, hai cụ có khó khăn về chuyện tiền nong ạ? Bà cụ cúi đầu: - Là vì tôi, từ ngày ông nó lâm bệnh, cứ phải ở bên cạnh ông ấy suốt... Naôê rút trong túi ra một điếu thuốc lá. Nôrikô lúc bấy giờ đang xem các đơn thuốc, liền lấy cái gạt tàn đưa cho ông. - Thôi, nếu bà cụ chưa trả được bây giờ thì trả sau cũng được. - Nhưng... - Chắc hai cụ hoàn toàn không có tiền phải không? - Naôê suy nghĩ một lát rồi hỏi. Bà cụ buồn bã gật đầu. - Thôi được rồi. Không có tiền thì không phải trả nữa. Ba cụ ngạc nhiên nhìn ông. - Không có tiền - chỉ có thế thôi. Chẳng biết làm thế nào được. Họ có đòi thì bà cụ cứ trả lời như thế. Đó là bằng chứng mạnh nhất. Bà cụ ngơ ngác chẳng còn hiểu ra làm sao nữa. - Trước kia bà cụ có làm việc ở đâu không? - Có, thỉnh thỏang có đi làm... - Ở đâu? - Trong một tiệm ăn nhỏ, tôi rửa chén đĩa. - Họ trả cho bà cụ bao nhiêu? - Tôi làm mỗi tháng mười ngày, họ trả cho được mười hai ngàn yên. Rồi đây ông nó khỏi bệnh, tôi lại kiếm việc mà làm. Có lẽ bấy giờ sẽ đỡ túng quẩn... - Nhưng thật ra cụ không nên làm. - Sao thế ạ?... - Hai cụ được trợ cấp phải không? Tiền viện phí cũng do nhà nước trả. Thành thử chỉ kiếm được mười hai ngàn mà phải đi làm thì không bõ. - Tại sao? - Hiện nay người ta trả trợ cấp cho hai cụ lại cấp thêm tiền chữa bệnh. Cả thảy vị chi là được khỏang hai, ba mươi ngàn phải không? - Chừng hai mươi lăm ngàn. - Thì đấy. Vừa đúng số tiền tối thiểu do nhà nước qui định; đó là số tiền mà nhà nước có bổn phận phải trả cho những người không có sức lao động, không có nguồn thu nhập nào. Nhưng nếu họ biết là bà cụ thỉnh thỏang có kiếm được ít nhiều thì người ta sẽ trừ đúng số tiền mà bà cụ kiếm được ra khỏi món trợ cấp. Thành thử chẳng nên làm việc làm gì, bà cụ nên ở bên cạnh ông cụ thì hơn. Bà cụ đỡ vất vả, mà cụ ông cũng được vui hơn. - Thế còn việc thanh toán thì sao ạ? - Bà cụ cứ để đấy, và hãy quên đi. - Ông bác sĩ trưởng sẽ quở tôi. - Bệnh tình của cụ ông đòi hỏi phải nằm viện, bác sĩ trưởng không có quyền đòi cho cụ ông xuất viện đâu. Hơn nữa không ai có thể đòi tiền của những người không hề có tiền. Bà cụ lại gật đầu, nhưng có thể thấy rõ ràng là bà ta tuyệt nhiên không hiểu được chút gì hết. - Thời bây giờ khổ nhất là những người có ít tiền, - Naôê nói tiếp. - Một là phải có nhiều, hai là đừng có đồng nào. Phải, tốt hơn là đừng có gì hết. Mình đã trọc đầu thì còn sợ ai túm tóc.? Hai cụ không việc gì phải băn khoăn về cái nỗi lấy gì mà trả cho bệnh viện, quá trình điều trị tốn hết bao nhiêu... Bà cụ Chiyô kính cẩn lắng nghe. - Ở cái nước Nhật này nên làm người thật giàu hay là người cùng đinh thì tốt hơn... - Thế... ông nhà tôi liệu có khỏi được không ạ? Naôê rướn người, thở mạnh ra một làn khói thuốc lá. - Không, cụ nhà không khỏi được. - Vậy tức là ông nó sẽ chết ạ? - Bà cụ thẫn thờ ngước mắt lên nhìn Naôê. - Họ chưa nói với bà cụ là bệnh cụ ông không chữa được à? - Nói thì có nói... thế ra nằm bệnh viện cũng không khỏi ạ? - Cụ ông bị bệnh máu. Trong thời gian tiếp máu thì có thể thấy đỡ ít nhiều, nhưng dù sao cụ ông sẽ càng ngày càng yếu đi. Ở đây y học bất lực. Tiếp máu tốn rất nhiều tiền, mỗi lần như vậy là mấy ngàn yên. Cho nên, tôi xin nhắc lại: nên để cụ ông nằm lại ở bệnh viện để điều trị bằng tiền trợ cấp. Bà cụ cứ tin chúng tôi và đừng nghĩ ngợi gì hết. Còn đối với cụ ông thì xin bà cụ chớ nói gì, nhớ là đừng nói gì hết. - Vâng-vâng... - Bà cụ lại ngoan ngõan gật đầu mấy cái liền. - Những bệnh nhân mắc chứng nan y cũng nhiều. Ở đây có một bệnh nhân bị ung thư dạ dày, người ấy sẽ không sống nổi đến hết năm. Chống hay chạy rồi chúng ta đây ai cũng sẽ đi tới đó. Chỉ có điều là có người biết thời hạn của mình, có người không. - Naôê nói lẩm bẩm như đang đàm thọai với bản thân. Bà cụ Chiyô thút thít khóc thầm, rồi đưa ngón tay lên quệt mũi. - Cám ơn bác sĩ. - Nước mắt lưng tròng, bà cúi chào rồi ra khỏi phòng. Naôê nhìn theo cái bóng dáng còm cõi, bé nhỏ của bà cụ, rồi quay về phía Nôrikô. - Kôbasi không nói với bà cụ là ông già không còn hy vọng gì à? - Không, hình như ông ta không nói thẳng. - Như thế không được. Kết quả chẩn đoán phải nói lại cho vợ bệnh nhân biết. - Chắc ông ta chưa dám nói thôi. Hai ông bà cụ khốn khổ như vậy... - Thế thì sao? Bệnh tật là bệnh tật. - Hai ông bà không có con, cứ thế cui cút sống với nhau đến khi già. Đôi khi nhìn bà cụ lăng xăng săn sóc chồng mà thương đến ứa nước mắt. - Tội nghiệp bà cụ thật... - Đêm đêm bà cụ lên giường nằm sát cạnh chồng. - hai người gầy gò bé bỏng trông như hai đứa con nít. - Các bệnh nhân khác không nói gì à? - Nói gì bây giờ? Thì cũng có người thấy lạ lạ, nhưng không hề khó chịu. Ở trong phòng chung này họ đều quan tâm tới nhau cả. - Nói chung bà cụ cừ thật, cư xử rất hay. Nôrikô thở dài. - Chẳng lẽ họ không có họ hàng thân thuộc thật sao? Không có lần nào thấy ai đến thăm cả. - Thế cũng hay. Đỡ rắt rồi về chuyện trợ cấp. Tiền bạc không có, họ hàng cũng không: thế là không còn vấn đề gì nữa. - Nhưng đối với họ thì sao? - Nôrikô ngờ vực. - Thì cô cứ nghĩ mà xem: nếu ông già cứ phải tính xem tiền trợ cấp đủ được đến đâu và phải bù thêm bao nhiêu tiền mặt nữa thì ông sẽ khổ vô cùng. - Cũng đúng... đến khi ông cụ chết bà ấy sẽ khổ sở lắm nhỉ? - Biết làm thế nào được? - Họ ăn ở với nhau thuật thảo như vậy... Cũng khó nói thật với họ. - Người thân nhất định phải biết trước mới được. - Nhưng biết trước như vậy cũng khủng khiếp quá. - Dù sao thì cái chết vẫn là một cái gì khủng khiếp. Có phải không Tômôkô? Lúc bấy giờ Tômôkô Kawaai đagn ngồi cạnh Nôrikô, cô quấn gạc làm tămbông. Cô thở dài: - Nếu phải chết thì chi bằng cùng chết với người yêu. - Tự tử tay đôi à? - Ờ, dĩ nhiên là lãng mạn. Nhưng chứng kiến cái chết của một người thân chắc chắn là khủng khiếp. Tômôkô bỏ tấm gạc sang một bên và ngước mắt lên. Cô mới hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh sáng ngời tuổi trẻ. - Như hai ông bà già kia - hai người thật như một... Sống với nhau như cùng chung một hơi thở, tuyệt thật! - Nhưng chết thì vẫn phải mỗi người một đàng. - Nôrikô đám. - Rồi cũng phải có người chết trước. - Nghĩ đến chuyện ấy thật ghê rợn! - Tômôkô rùng mình. Naôê không tham dự vào câu chuyện. Nghe đến đây ông đột nhiên đứng dậy, rồi hai tay đút vào túi áo blouse, ông bước ra hành lang. Ngày mùng mười tháng mười hai, tức bốn ngày sau khi xảy ra cái "sự cố" đêm ấy, Đzyunkô Hanađzyô ra viện. Sêkiguchi quả quyết với mọi người rằng Hanađzô đã bị buộc phải rời bệnh viện sau một cuộc nói chuyện không lấy gì làm thân thiện với bác sĩ trưởng: trước đó chính bà ta đã báo cáo sự việc đã xảy ra với bác sĩ trưởng. Tuy vậy không có ai tin lấy một chữ nào trong những lời bà nói. Bà y tá trưởng quả nhiên đã không bỏ lỡ cơ hội báo cáo với bác sĩ trưởng, nhưng ông này, như ta có thể đoán trước, đã bỏ ngòai tai tất cả những điều bà ta nói. Ngày ra viện - mùng mười tháng mười hai - đã được ấn định từ trước. - Khó lòng một con người hám lợi như bác sĩ trưởng lại có thể đuổi một bệnh nhân giàu có như vậy. Mà lại chỉ vì một chuyện không đâu như thế. Cô ta đã mời một anh bạn trai đến chơi: như thế thì có cái quái gì mà làm to chuyện! - Các nữ y tá kháo nhau như vậy. Tuy nhiên sau buổi nói chuyện với bà y tá trưởng, ông bác sĩ trưởng cũng cho mời Naôê đến gặp. - Có đúng thế không? Những chuyện bà y tá trưởng kể ấy mà? - Tôi không biết, - Naôê nhún vai, - đêm ấy tôi không có mặt ở bệnh viện. Nhưng bác sĩ trực khẳng định rằng những chuyện ấy là có thực. - Gớm cái cô bé!... Thế mới là khí phách đàn bà... Còn cái anh kia là ai thế? Kenđzi Tanimôtô à? Cái anh ca sĩ ấy à? - Nghe nói chính anh ta. - Chắc hai người đã dính với nhau từ lâu rồi. - Không biết. - Ừ... - Yutarô cười. - Bà y tá trưởng cứ lồng lên. Bà ấy bảo phải đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện, để làm gương cho kẻ khác. - Tôi thì tôi cho rằng không việc gì phải nghiêm khắc đến thế, hả? - Dù ssao thì câu chuyện này cũng không hề có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của cô ta. Hoặc ít nhất cô ta cũng cảm thấy như thế. - À-à... Thôi được rồi. - Ngay từ đầu Yutarô đã không hề có ý muốn làm to chuyện. - Thế thì thế này: ta hãy nói rằng bác sĩ trưởng đã mắng cô ta một trận. - Tôi hiểu. - Thế còn... thân hình của cô ta chắc đẹp lắm nhỉ... - Bác sĩ trưởng đột nhiên đổi đề tài và nhìn Naôê có ý chờ đợi. - Nước da trắng.. - Tái thì đúng hơn. - Thế à?... - Yutarô mơ mộng nhìn lên trần. - Da tái và mịn... - Không, da cô ta chẳng ra gì. - Có thể là vì mệt? Cô ấy làm việc nhiều lắm. - Tôi không nghĩ như thế. Có lẽ vì ma túy thì đúng hơn. - Ô, thế à?! Tại sao anh lại kết luận như vậy? - Có vết tiêm ở hai cánh tay, mà da thì khô. - Ra thế-ế-ế đấy... - Yutarô đay giọng. - Nhưng để làm gì? Sao cô ta lại cần đến ma túy? - Theo tôi, chủ yếu là để hưởng lạc. - Nghe nói tiêm như thế thích lắm phải không? - Tôi không biết. Chắc thế, - Naôê đáp xẵng. Yutarô hạ giọng nói khẽ: - Tôi nghe nói đó là một món thuốc dùng cho đàn ông rất tốt... - Vâng. Trong tình trạng quá mệt mỏi về thể chất thì nó có tác dụng kích thích/. Yutarô đang khá bận tâm với những phen thất bại của mình với Mayumi. Tán tỉnh thì còn đủ sức, nhưng hễ đi đến cái việc chủ yếu thì... - Tôi vẫn không hiểu. - Ông ta xoay xoay cái đầu. - tại sao một cô gái ngây thơ kiều diễm như vậy lại cần đến ma túy? - Cô ta chỉ có vẻ ngây thơ trên sân khấu mà thôi. - Ờ-ờ... cứ nhìn trên ti-vi thì đúng là một người khác hẳn! - Bao giờ chả thế: bên ngòai là một đằng, bên trong là một nẻo. Yutarô sượng sùng nháy nháy cặp mắt: ông ta sợ rằng Naôê nói như vậy là có ý ám chỉ mối liên hệ của ông với Mayumi. Nhưng ông chỉ thấy Naôê trầm ngâm mân mê cái chén trà trên tay. - Thế anh chưa nói gì với cô ta chứ? - Chưa, vả lại có phải tôi bắt gặp cô ta trong cái vụ ấy đâu. Mà không có chứng cớ gì thì nói sao được... - Như tôi đây, thử nhào vô xem sao có được không nhỉ - Yutarô thở dài. - Theo tôi thì không. Dĩ nhiên, nếu ông đang chuẩn bị chết thì đó lại là chuyện khác. - Ồ không, hiện nay thì xem chừng tôi chưa muốn chết. - Yutarô cười xòa. Gương mặt Naôê vẫn kín như bưng. Ngày ra viện, Naôê ghé vào phòng Đzyunkô. Trong phòng đã thấy ông chủ tịch công ty truyền hình, ông bầu và người lái xe ngồi sẵn đấy. - Xin các vị làm ơn sang phòng bên một chút, - Naôê yêu cầu. Trên cơ thể của Đzyunkô mọi thứ đã gần như bình thường, cho nên cuộc khám nghiệm kết thúc rất nhanh. Vừa mặc xong áo quần, Đzyunkô đã hỏi: - Bao giờ tôi phải đến khám lại? - Tuần sau. Rồi sau đó cứ mỗi tháng lại đến một lần. - Nếu có thể, cho tôi đến vào buổi tối thì tiện hơn... - Có thể được, nhưng chỉ vào những phiên trực của tôi. - Bây giờ đã có thể biết tiên sinh trực vào những tối nào chưa? Nôrikô, không che giấu nỗi bất bình, quay sang phía Naôê. - Nhưng như thế không đúng qui chế! - Cái gì không đúng qui chế? - Naôê không hiểu. - Các bệnh nhân ngọai trú đều phải đến khám ban ngày. - Ta có thể coi đây là một ngọai lệ, - Naôê nói. Đọan vứt chiếc khăn mặt lên cái khay của Nôrikô, ông đi ra phía cửa/. - Không đã ! Tiên sinh! - Đzyunkô gọi giật. Naôê quay lại. - Tiên sinh ạ, thế có thể cho phép tôi thỉnh thỏang đến nằm viện, chẳng hạn mỗi tháng một lần, được không ạ? Đôi khi cũng muốn nghỉ ngơi chút ít... - Xin mời. - Và tiên sinh sẽ cho giấy nhập viện chứ? - Tôi sẽ cho. - Dù tôi không ốm cũng cho chứ? - Tôi đã nói rồi. - Thế thì cảm ơn tiên sinh quá. Đzyunkô mừng rỡ mỉm cười. - Tiên sinh ạ, xin hỏi tiên sinh thích cái gì nhất? Ấy, ví dụ như trong các thức ăn uống ấy? - Cái gì? À, có lẽ không riêng một thứ gì... - Thế thì khi nào ta cùng đi tiệm đi. Tôi sẽ chiêu đãi. Tôi biết là bác sĩ rất bận, mà tôi cũng bận chả kém gì đâu... Nhưng tôi rất muốn trả ơn tiên sinh. - Điều đó hoàn toàn không cần thiết. - Ô kìa, tiên sinh ! Tôi chịu ơn tiên sinh nhiều quá mà! - Ông bầu của cô đã đút lót cho tôi rồi. - Không không, đó là quà của hãng, có dính dáng gì đến tôi đâu. Chúng ta nhất định phải ngồi với nhau ở một nơi nào đó để nói chuyện. - Trong giọng nói của Đzyunkô điểm những âm thanh lẳng lơ. - Bác sĩ làm ơn đi, cho tôi một buổi tối. - Bác sĩ rất bận. Hơn nữa bị trĩ như cô mà uống rượu là rất có hại, - Nôrikô nhận xét một cách lạnh lùng. - Thế à? Thế còn bia gừng thì sao? Hay là nước quả? Được chứ? - Tiên sinh, - Nôrikô nắm lấy khủyu tay Naôê, - họ đang đợi ngòai kia. - Bác sĩ đừng quên đấy nhé! - Đzyunkô đá lông nheo với Naôê. Một lát sau, Đzyunkô trong chiếc quần ống hẹp và chiếc áo măng-tô nhẹ màu đỏ nhanh nhẹn bước ra khỏi bệnh viện, ngồi lên xe hơi và phóng đi. Mayumi không thể tin rằng những điều đã xảy ra tối hôm ấy là có thật. Cô cứ có cảm giác như thể đó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng những giấc mộng thì với thời gian thường mờ nhạt dần rồi bị quên lãng, chứ buổi tối hôm ấy thì Mayumi nhớ cặn kẽ đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cõi thực và mê sảng pha lẫn vào nhau trong tâm trí cô, và rốt cục cô chẳng còn hiểu gì nữa. Chỉ có một điều duy nhất rõ ràng: với Naôê đã xảy ra một cái gì không ổn. Naôê, con người kiêu ngạo, lạnh lùng... Người thầy thuốc điềm đạm... Xưa nay Mayumi vẫn có cảm giác là cái vẻ điềm đạm, lạnh lùng ấy che giấu một cái gì khác hẳn - sự cô đơn. Một sự cô đơn đắng cay, không lối thóat. Một nỗi buồn tuyệt vọng cần được thông cảm, thương xót. Đối với một người bàng quan, có thể tưởng đâu đó là sự cao ngạo. Rất có thể chính nỗi cô đơn da diết ấy đã thu hút Mayumi. Nhưng cái buổi tối khủng khiếp ấy... chẳng lẽ con người ấy lại chính là bác sĩ Naôê cao ngạo? Một gương mặt đờ đẫn không còn chút ý chí, một cái nhìn không có linh hồn, một thân thể rũ rượi. "Hay là mũi tiêm đã có tác dụng như vậy? - Mayumi thầm nghĩ trong khi nhớ lại cái ống tiêm rỗng lăn trên bàn. - Ông ta tiêm thuốc gì vào mình vậy? Chỉ vài giờ thôi mà có thể làm cho con người đến nông nỗi ấy sao?" Song Mayumi không hề nói với ai nữa lời. Vả lại một chuyện như vậy thì còn có thể kể cho ai nghe? - Các bạn gái sẽ cười cho. Còn Yutarô - lẽ nào lại đem chuyện ấy chia sẽ với Yutarô! Trước mắt cô không lúc nào mờ hẳn hình ảnh Naôê đang quì sụp xuống và van nài: "Đừng đi". Cô càng cố giảy ra dữ dội bao nhiêu thì Naôê càng ôm chân cô chặt bấy nhiêu. Thân hết tàn lực cuối cùng cô mới vung ra được. Naôê nằm sấp trên giường, đầu buông thõng xuống. Ông ta cứ thế mà thiếp đi, không còn đủ sức cự động nữa. Đợi chừng hai mươi phút, cô mặt áo quần, chải lại mái tóc và chuẩn bị đi ra. Đứng ở cửa cô khe khẽ gọi Naôê, nhưng không thấy trả lời. Lúc bấy giờ MaYumi quay trở lại lấy chăn đắp lên người Naôê và ra khỏi phòng. Nỗi thất vọng và tức tối dày vò cô. "Vậy thì cái gì đã xảy ra?" - Mayumi tự hỏi - Có lẽ ông ta không dám chiếm đọat mình vì mình là tình nhân của Yutarô chăng? Ông ta sợ vượt qua giới hạn chăng?" Trong một thời gian nào đó ý nghĩ này an ủi Mayumi, nhưng rồi sự ngờ vực lại trỗi dậy mạnh hơn trước. Có lẽ ông ta điên chăng? Trước đây cô có cảm giác là mình hiểu Naôê. Nhưng bây giờ thì ông ta đã trở thành một cái gì hòan tòan bí ẩn. Yutarô đến thăm Mayumi mỗi tuần hai ba lần - thường là cách nhau một ngày, nhưng cũng có khi cách mấy ngày liền. Thóat ra khỏi cái vòng kiểm sóat của đôi mắt đầy cảnh giác của bà Ritsukô tuyệt nhiên không phải là đơn giản; luôn luôn phải vắt óc tìm ra những lý do khác nhau - khi thì đi họp, khi thì có cuộc gặp gỡ vì công việc kinh doanh. Nhưng từ buổi tối hôm ấy, mấy ngày liền đã qua mà Yutarô vẫn chưa thấy đến và nói chung Mayumi cũng lấy làm mừng; cô chưa kịp hòan hồn, mà lương tâm cô cũng không được trong sạch. Nhưng đến cuối tuần Mayumi bắt đầu lo lắng. Thường thường sự vắng mặt của Yutarô dù có kéo dài một chút, cũng không làm cho cô sốt ruột, nhất là khi cô đã nhận được tiền của ông ta đưa, nhưng bây giờ Mayumi đứng ngồi không yên. "Nhỡ ông ấy biết được điều gì?" - ý nghĩ này luôn luôn ám ảnh cô, và cứ mỗi lần cái chữ "nhỡ" này hiện lên, cô lại thấy hỏang sợ. Đơn giản hơn cả là hỏi thẳng Naôê; vì nếu có ai biết được điều gì thì chỉ có thể là do Naôê nói ra, chứ Mayumi thì vẫn câm như hến. Nhưng cô không sao có thể đánh bạo đến gặp Naôê được. Cô sợ lắm. Cô sợ Naôê. Cái cảm giác như thể bị hút vào một luồng nước xóay huyền bí không rời cô một khỏanh khắc nào. Cuối cùng Mayumi không chịu được nữa. Sau khi đã nghĩ đi nghĩ lại thật kỹ, cô quyết định gọi điện cho Yutarô. Gọi điện về nhà thì không được, vì người cầm ống máy lên có thể là Ritsukô, cho nên Mayumi gọi đến bệnh viện vào buổi sáng, lúc mà có nhiều khả năng nhất là ông ta đang có mặt ở đấy. Người cầm ống máy lên là cô thư ký. - Tôi ở hãng dược phẩm "Đaikyô". Xin cô làm ơn mời ngài Ghyôđa ra máy. Nói chung Mayumi cố tránh gọi điện thọai, nhưng đôi khi - mỗi tháng độ hai ba lần - cô vẫn phải liên hệ với Yutarô, và để khỏi gây ngờ vực, Mayumi tự xưng là người của hãng "Đaikyô". Tuy bệnh viện cũng không phải là nhỏ lắm, nhưng nhân viên cũng không nhiều, mà đa số lại là phụ nữ, vốn là những sinh vật nói nhiều. Và nếu có ai tình cờ biết được "mối tình" của bác sĩ trưởng thì thế nào cũng sẽ có những người "tình nguyện" lập tức báo lại cho mađam Ritsukô. Trên thực tế không hề có một cái hãng nào tên là "Đaikyô", nhưng tên này nghe hòan tòan tự nhiên đối với một hãng thuốc. Nếu Ritsukô thấy có điều gì khả nghi thì Yutarô có thể nói là bà đã nghe nhầm. Nhưng cho đến nay thì mọi việc vẫn êm xuôi và cái hãng "Đaikyô" kia vẫn làm ăn "phát đạt". Cứ ba tháng Yutarô lại nghĩ ra một cái tên hãng mới và ghi vào sổ điện thọai của Mayumi. Đôi khi Mayumi quên khuất đi và đứng ra đại diện cho một cái "hãng" đã thôi "họat động" cách đây nửa năm. Tuy vậy cái mưu này vẫn trót lọt. Bà Ritsukô không hề hay biết gì. - Cô nói sao ạ? Hãng "Đaikyô" ạ? - Cô thư ký hỏi lại hai lần rồi cắm sang dây nói của bác sĩ trưởng, Yutarô đang ngồi ở phòng làm việc. - Tôi nghe đây, - cái giọng hơi khàn của ông ta trả lời. Ông ta thừa biết rằng đó là Mayumi nhưng không hiểu tại sao ông ta vẫn trả lời một cách dè dặt và ngắn gọn. - Papa, có việc gì thế? - Việc gì là thế nào ạ? - Lâu không thấy papa đến. Em hơn lo không biết có chuyện gì xảy ra không. Cho nên mới gọi điện hỏi thử. - À-à...Cám ơn\ "Có lẽ bà Ritsukô đang ở trong phòng hay sao ấy, ông ta nói kiểu gì nghe kỳ quá..." - Bao giờ papa đến? - Hôm nay thì rất tiếc là không được. Vậy xin hẹn đến...ờ-ờ cứ cho là ngày mai hay là ngày kia. - Hôm nay không được à? - Vâng, chúng tôi sẽ hết sức cố gắng. Mayumi tưởng tượng thấy Yutarô vừa nói câu này vừa lễ phép cúi đầu, và cười phá lên. - Này papa nên nhớ rằng hễ không đến là em sẽ tìm ngay người khác đấy! - Cô nói. - Da không ạ, quí hãng không phải lo về vấn đề này. - Ô kia, papa nói lảm nhảm cái gì thế?! - Mayumi cười như nắc nẻ và bỏ ống máy xuống. Yutarô đến Mayumi vào ngày hôm sau như đã hẹn. Chưa kịp vào phòng ông đã ômg chầm lấy cô, rồi làm cho cô người chỗ nào cũng dính đầy nước miếng nhưng lại thất bại ê chề một lần nữa. - Bận bịu suốt, - ông ta tự bào chữa - mệt quá... Trong khi đó Mayumi nhớ lại buổi tối ở nhà Naôê, và lại thấy bức rức khó chịu. - Thôi anh đi nhe. - Yutarô nhìn đồng hồ nói, đọan hấp tấp mặc áo quần. - Đã đi rồi à ? - Mayumi làm ra một bộ mặt bất mãn. - Thế em thì sao đây? - Ở bệnh viện sắp có kiểm kê, ai nấy bận lút đầu lút cổ... - Kiểm kê gì vậy? - Ủy ban kiểm sóat việc sử dụng ma túy. Nghe nói họ sẽ làm rất nghiêm ngặt. - Trong bệnh viện mà cũng phải kiểm kê à? - Chứ sao? Kiểm quá đi chứ! Mà đây lại là chuyện ma túy nữa thì dĩ nhiên là tuyệt đối... - Ra thế à? - Mayumi lúc bấy giờ đang ngồi trên cái đệm trước tấm gương, trong khỏang nhắc quên hẳn đầu tóc của mình. - Vả lại người ta vừa phát hiện ở bệnh viện anh có người dùng ma túy. - Ai? - Thì cái cô Đzyunkô Hanađzyô ấy! - Thật à?! - Mayumi thấy nhẹ hẳn người. Không hiểu tại sao cô cứ chờ đợi nghe một cái tên khác. - Ít ra là Naôê thấy như vậy. - Bác sĩ Naôê à? - Ống ấy nói là xem da thì biết. Lại có cả vết tiêm nữa... - Sao, như thế là đủ để kết luận rằng đương sự là người nghiện ma túy? - Không, dĩ nhiên là chưa đủ. Nhưng ở đây trực giác không phải là không quan trọng. Một khi Naôê đã nghĩ như vậy thì chắc phải đúng. Mayumi kinh ngạc quá. Nữ ca sĩ Hanađzyô nghiện ma túy! Nhưng có một điều còn làm cho cô ngạc nhiên hơn nhiều là chính Naôê đã quan tâm đến điều đó. Giữa những sự kiện này phải chăng có một mối dây liên hệ? - Thế bây giờ cô ấy ra sao? - Ra viện rồi. - Không, là nói chuyện ma túy ấy. - Ai mà biết được? Vả lại cũng chưa có bằng chứng đích xác, chẳng qua Naôê phỏng đóan là cô ấy có chích, thế thôi. - Yutarô xoay cái cổ ngắn, nắn lại cái ca-vát. Chà, thanh niên bây giờ... Không còn tài nào hiểu được họ nữa. - Papa không định ám chỉ luôn ca/m em nữa đấy chứ? - Sao em nói thế. - Yutarô đến cạnh Mayumi và cũng soi mình trong gương. - Bác sĩ Naôê ra sao? - Vẫn thế... Mà sao? Em muốn cưa ông ta đấy à? - Lại còn thế nữa! Mayumi phì cười. - Ông ta là người căm ghét phụ nữ kia mà. - Em lấy ở đâu ra thế? - Papa còn ngờ vực? Đấy cứ xem bao nhiêu cô y tá trong bệnh viện lượn lờ xung quanh ông ta, mà ông ta cũng chẳng thèm nhìn nữa. - Ừ... đàn bà cứ báu quanh ông ta, - Yutarô im lặng một lúc rồi miễn cưỡng tán đồng. - À, papa này, thế còn cô con gái papa ra sao rồi? - Trông Mayumi như thể một con quỉ nhập vào. - Mikikô ấy à? - Đã yên chưa? - Hình như yên rồi. - Thế papa có biết tối hôm ấy cô bé ở đâu không? - Mayumi nheo nheo đôi mắt một cách bỡn cợt. - Ở đâu đâu? Ở nhà một cô bạn gái. - Bạn gái... Bạn gái nào? - Bạn học từ hồi còn ở trường đại học. - Hừm... Thế papa không thử xác minh thêm xem sao à? - Để làm gì? Chính nó bảo mà. - Chà! - Thế thì việc gì đến em? Yutarô phản công. - Có cái gì đặc biệt lắm đâu? - Ừ thì thôi, không có gì... - Mayumi rời tấm gương ra nằm ở đi-văng. - Em có quen với Mikikô à? - Không, không quen. - Thế tại sao em lại bận tâm nhiều đến nó như vậy? - Một cô dâu mà bỏ lễ xem mắt trốn đi: chuyện đó không thú vị hay sao? Chết cười... - Ai cười, ai khóc... - Yutarô mặc áo vét tông - Thôi anh đi. - Khoan đã - Mayumi nhổm dậy. - Hay có lẽ cô ta yêu Naôê? - Em nói có suy xét đấy chứ? - Yutarô đứng lại bên ngưỡng cửa và ngạc nhiên nhìn Mayumi. - Mikikô ấy à? Nó yêu Naôê à? - Thì sao, điều đó không thể có được hay sao? - Em có bằng chứng gì không? - Không. Chẳng qua em chợt nghĩ ra như vậy. Bây giờ thì Yutarô lại không thể yên tâm ra đi được nữa. Ông quay lại và ngồi xuống đi-văng bên cạnh Mayumi. - Bác sĩ Naôê đã ba mươi bảy tuổi rồi, - ông nói. - Nhưng con gái lại hay thích đàn ông tuổi đó. - Con Mikikô đã có lần nào nói chuyện với ông ta đâu. - Papa có chắc không? - Mayumi cười nhạt. - Em có biết một chuyện gì à? Thế thì nói tọac ra đi.! - Em không biết gì hết. Nhưng nhỡ ra hai người có gặp nhau thì sao? Một cách vụng trộm ấy. - Vớ vẩn ! Naôê có bồ rồi. - Ai thế? - Cô y tá Nôrikô Simura. - Thế tức là vẫn có đấy... - trước đây Mayumi cũng đóan rằng Naôê tất phải có một cô nào đậy, nhưng bây giờ, khi nghe Yutarô nó ra điềi đó, cô bỗng dưng thấy hoang man. - Nhưng như thế thì có sao? - Cô khinh bỉ phì cường. - Dù ông ta có hai hay ba cô thì em cũng chẳng lấy làm lạ. Naôê kia mà! - Mayumi mạnh dạn lên, tuy lòng cô thấy buồn rười rượi. - Hôm nay em ăn nói lạ quá. Nghe mà phát điên lên được. - Papa ạ, dĩ nhiên đây là việc của papa, - Mayumi nói với một giọng đầy ẩn ý, - nhưng em cũng khuyên papa là đừng chần chừ với những buổi xem mắt. - Cái này thì em có thể yên tâm, sắp tới anh sẽ thu xếp ổn thỏa ngay. - Cũng với chàng rể ấy à? - Phải, vừa rồi phải xin lỗi anh ta. Nói rằng cô dâu bị kẹt vì có tai nạn. - Chà papa chịu khó thật! - Chỉ có một đứa con gái thì phải lo chứ. - Dĩ nhiên là phải! - Mayumi an ủi Yutarô với tất cả sự tinh quái mà cô có thể có được, rồi nói thêm: - papa hạnh phúc thật đấy. - Anh ấy à? Hạnh phúc à ? - "Và chỉ mình người cha được hưởng thật thái bình trong sự bất trí..." - Mayumi ngâm nga với một giọng diễn cảm. - Em muốn nói gì thế? - Thôi được rồi, được rồi, đã về thì về đi. Lời lẽ của Mayumi đã làm cho Yutarô rất khó chịu, nhưng bà Ritsukô đang đợi ở nhà, và ông không được quên điều đó. Khi ra đi ông có nói là đến Hội lương y; bây giờ đã sắp năm giờ, mà đến sáu giờ thì hai ông bà đã định sẽ đến nhà Hirayama đánh mạt chược. - Thế anh đi nhé? - Di đi, đi đi. - Mayumi cũng chẳng thèm quay đầu về phía Yutarô nữa. Yutarô đà đi rồi, mà hồi lâu Mayumi vẫn chưa bình tâm lại được. Còn phải nói: Yutarô chẳng cho cô biết được thêm chút gì, hơn nữa trong đầu óc ông bây giờ chỉ nghĩ đến buổi xem mắt của Mikikô: Naôê đang có một co Nôrikô Simura nào đấy... Thế là mọi thứ cứ rối tung cả lên... Nỗi căm ấut đang bị dồn nén của Mayumi bỗng tìm được một lối thóat bất ngờ: "Hay là ta đi gặp cái con Mikikô ấy và cho nó một trận?" Suy nghĩ một lát, Mayumi thấy cái ý này không đến nỗi phi lý quá, mà lại hứa hẹn một cái gì có phần thú vị. "Mày tưởng mày là con gái một ông bác sĩ trưởng thì bao nhiêu hạnh phúc đều thuộc phần mày hết sao? Đừng hòng!" Bây giờ thì Mayumi không còn dừng lại được nữa. Lúc bây giờ mới năm giờ chiều, đến lúc phải đi làm việc hãy còn thừa chán thời gian. Sau khi hút một điếu thuốc lá và nhắp ít Brandy, Mayumi giở cuốn sổ điện thọai và nhấc ống máy. Số điện thọai của Yutarô Ghyôđa được ghi không phải dưới chữ G, mà dưới chữ P - tức papa. Sau mấy tiếng túyt dài, trong máy có tiếng một người đàn bà có tuổi. Mayumi phát hỏang, sợ rằng chính bà Ritsukô cầm máy, và trong một khỏanh khắc còn lặng người đi nừa là khác, nhưng ngay lập tức cô lại nhớ rằng bà vợ Yutarô có một giọng nói cao, vang lanh lảnh. Có lẽ người nhấc máy là một bà hầu phòng. - Xin lỗi, tiểu thư Mikikô có nhà không ạ? - Xin chờ cho một phút. Người ta cũng chẳng hỏi xem ai đã gọi điện. Chắc là vì người đó không phải là một người đàn ông. - Tôi nghe đây, - một giọng trẻ trung và rất trong nói. - Mikikô-san đấy ạ? - Vâng. - Tôi tên là Uêgusa. Tôi muốn được gặp mặt tiểu thơ. - Uêgusa? - Trogn giọng nói của Mikikô lộ rõ ý ngạc nhiên. - Xin lỗi, nhưng bà là ai? - M-m-m... Biết nói với tiểu thư thế nào đấy... Nói chung, tôi cần kể cho tiểu thư nghe một điều. - Điều gì ạ? - Việc này có liên quan đến bác sĩ Naôê. - Naôê ư?! Mayumi cảm thấy Mikikô giật mình. - Cô đừng sợ, không có việc gì xảy ra đâu. Chẳng qua tôi có hơi quen ông ấy... - Mayumi nói giọng ôn tồn hơn. - Nhưng tôi thì có liên quan gì? - Tôi có nghe được một vài điều... Nhưng xin cô đừng sợ, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi. Ta có thể gặp nhau hôm nay được không? Chẳng hạn vào lúc... hay ngay bây giờ cũng được. Sau một quãng lặng im Mikikô nói thì thào: - Được. - Vậy thì sáu giờ ở Sibuya nhé? - Và Mayumi nói tên một hiệu cà-phê nhỏ rất ấm cúng. - Nhưng... Tôi chưa bao giờ biết được mặt bà. - À vâng! Mayumi quên khuấy đi rằng chính cô cũng không biết mặt Mikikô. - Tôi sẽ mặc măng-tô màu tím, tay cầm một tờ nhật báo phụ nữ, - Mayumi nói. - Còn tôi... sẽ mặc áo măng-tô trắng. - Tạm biệt, - Mayumi đặt ống máy xuống và bỗng thấy xấu hổ ghê gớm. Mỗi lần đi làm, Mayumi ăn mặc rất nhũn nhặn. Chiếc áo mặc để phục vụ khách thì cô cầm theo. Ngày ở Tôkyô, nơi mà các đường phố khá đông những người phụ nữ ăn mặc sang trọng, một cách trang phụ có vẻ khiêu khích như váy mini có nhiều đường viền cũng có phần quá lộ liễu. Mọi người sẽ thấy rõ ngay rằng đây là một cô gái bán bar đang vội vã đến nơi làm việc. Mayumi tuyệt nhiêu không lấy làm ngượng về nghề nghiệp của mình, nhưng cô rất khó chịu với những cái nhìn quá thô lỗ của những người đàn ông qua đường. Cô mặc chiếc áo măng-tô màu tím, cầm lấy tờ báo và cái hộp đựng chiếc áo dài mini. Vì không gọi được tắc-xi, cô đến chậm khỏang năm phút, nhưng điều đó cũng không làm cô phiền lòng cho lắm, - lúc nào và ở đâu cô cũng đến chậm. Bước vào hiệu cà-phê, Mayumi trông thấy ngay bên cửa sổ một cô gái mặc đồ trắng. Cô ta đang trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Mikikô! Mayumi rất ngạc nhiên khi thấy Mikikô, cô gái cùng tuổi với mình, trông lại trẻ măng như một cô bé mới lớn. Khi Mayumi đến gần, Mikikô ngước mắt lên và đứng dậy. - Mikiko-san? - Vâng. - Còn tôi là Uêgusa. Mikikô trông rất xanh xao, có lẽ vì trong hiệu cà-phê hơn tối. - Cô thứ lỗi cho tôi đã làm phiền cô, - Mayumi nói. - Chắc tôi đã làm cho cô lo sợ. - Có lẽ thế thât, - Mikikô gật đầu, hai tay xếp lên đùi trong một cử chỉ trang nhã. Mái tó đen nhánh và mềm như tơ, được rẽ đôi ra bằng một đường ngôi, óng ả chảy xuống hai vai. Bản thân Mayumi trông cũng rất trẻ, nhưng gương mặt đầy lo âu của Mikikô thì thật là non nớt như mặt trẻ con. Một cô hầu bàn đến cạnh họ. Mayumi gọi trà có chanh. Hộp áo thì cô đặt trên một chiếc ghế bỏ không cạnh lối ra vào. Tối nay Mayumi hóa trang không đậm lắm, thế mà vẫn nổi bật lên giữa đám phụ nữ ngồi xung quanh. Cô thường trang điểm và làm tóc ngay trước khi đi làm việc, trong một mỹ viện thời thược cách quán cà-phê không xa. Trông Mayumi có thể đóan được nghề nghiệp của cô khá dễ dàng, cho nên Mikikô chăm chú quan sát người con gái lạ mặt thuộc một thế giớ xa lạ đối với cô. - Cô đừng sợ tôi, tôi sẽ không làm điều gì xấu đối với cô đâu. Mikikô lại gật đầu. - Có một lần tôi bị sái chân và người ta chở tôi đến bệnh viện Oriental... - Ra thế. - Mikikô đến bây giờ mới hơi yên tâm một chút. - Chính ở đấy tôi đã làm quen với bác sĩ Naôê. Về mối quan hệ với Yutarô thì Mayumi không dám nói. Miệng không mở ra được. Vả lại nói chuyện ấy cũng chỉ làm cho Mikikô thêm ngờ vực mà thôi. - Thế cô định nói gì với tôi về bác sĩ Naôê? - À, thật ra cũng không có gì... Tuy... Nếu cô yêu ông ta thì cô nên nghe lời khuyên của tôi. Mikikô nhìn Mayumi chờ đợi, nhưng Mayumi không vội nói tiếp. Cô thong thả khuấy đường trong chén, nhấp một ngụm trà rồi sau đó mới nói: - Nhưng tôi muốn biết: cô yêu Naôê phải không? Mikikô cụp mắt xuống. Hai hàng mi dài (mi thật cơ chứ! - Mayumi bất giác nhận xét) hắt bóng xuống đôi má xanh xao. - Cô không việc gì phải e dè như vậy. - Nhưng... - Thôi không cần nói tôi cũng biết rồi, Cô có yêu. - Nhưng tại sao cô lại... - Cô yêu thì cứ yêu đi cho chóng lớn. Nhưng chỉ có điều là cô có biết rõ ông ta không? Chẳng hạn như cái việc ông ta có một cô bồ. Một nữ y tá ở bệnh viện nhà cô. - Nôrikô Simura chứ gì? Bây giờ đến lượt Mayumi há hốc mồm ra vì ngạc nhiên. Té ra cô con gái nhà lành này chẳng phải giản đơn đến thế. - Vậy ra cô biết... - Vâng, người ta nói với tôi. - Nhưng chưa hết đâu. - Cái vố phủ đầu mà Mayumi đánh vào tâm lý Mikikô đã không có được cái hiệu quả dự tính, cho nên cô bắt đầu cuộc vây hãm: - Nghe nói ông ta... biết nói với cô thế nào nhỉ... có những cái rất kỳ quặc. - Kỳ quặc à? - Chính thế. - Cụ thể là thế nào? - Thậm chí nói ra cũng rất bất tiện... Chẳng hạn như thế này: ông ta cởi trần truồng ra và... ngồi uống cà-phê. - Ai nói với cô như vậy? - À... Có một người. Mikikô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ hồi lâu, rồi nói, giọng rắn rỏi: - Tôi không tin. - Cô không muốn tin thì thôi, nhưng đó là sự thật một trăm phần trăm. - Cô này, cô kể cho tôi nghe những chuyện ấy để làm gì? - Tôi đã nói với cô rồi: tôi muốn tôt cho cô. - Tôi không tin lấy một chữ nào trong những lời lẽ của cô. - Trên gương mặt Mikikô lộ rõ một ác cảm pha lẫn một cảm giác ghê tởm. - Cô lì lắm - Mayumi cảm thấy mình đến ngạt thở vì căm ghét cô gái này, đang mê say Naôê đến mức quên cả bản thân. - Cô đã gần gũi ông ta chưa? - Nếu có như thê thì sao? - Mikikô ngẩng cao đầu lên, vẻ thách thức. - Như thế có nghĩa là có thật... - Giọng Mayumi nghe gần như âu yếm, nhưng trong tâm hồn cô đang dấy lên cả một trận bảo. Dĩ nhiên rồi, rõ quá còn gì! Một tình yêu như thế không thể là một tình cảm thuần túy tinh thần. Thế mà đối với cô. Naôê rốt cục đã không muốn vượt qua giớn hạn cuối cùng. Ông ta không dám, vì cô ta là nhân tình của bác sĩ trưởng chăng? Không, điều đó vô lý quá. Với Mikikô thì đã có đủ hết. Ngủ với tình nhân của viện trưởng dĩ nhiên là nguy hiểm, nhưng ngủ với con gái ông ta thì còn liều lĩnh hơn không biết bao nhiêu mà kể! Chẳng qua ông ta đã khinh thường cô vì một con nhải ranh nào đây!... Một nỗi ô nhục như vậy, Mayumi không thể nào chịu đựng nổi. - Tôi đã đến nhà Naôê, - cô nói qua kẽ răng. - Thì đã sao? - Tôi đã vào giường với ông ấy. - Mayumi không còn biết mình nói gì nữa. - Ông đã quì xuống trước mặt tôi, van xin tôi đừng bỏ ông ta... Mikikô im lặng, lơ đãng nghe Mayumi. - ... cho nên tôi biết rõ ông ta là người thế nào. "Mình nói không phải sao? - Mayumi nghĩ. - Mình đã trông thấy ông ta trong những phút điên rồ." Nhưng bây giờ chính cô đang như một người điên. - Có lẽ Naôê bây giờ quên cả nghĩ đến cô rồi, - Mayumi kết luận một cách hằn học. - Khó lòng có thể như vậy. - Cô tự tin quá đấy! - Chúng tôi đã hẹn gặp nhau ngày mai. - Sao? - Lần này Mayumi không sao tự chủ ngay được. Đây là một vố khá đau. - Thế đấy à. Vừa hẹn gặp Naôê, vừa nhận lời làm lễ xem mắt? - Lễ xem mắt ư? - Mikikô im lặng trong khỏanh khắc, nhưng trấn tỉnh được rất nhanh: - tôi chẳng tổ chức xem mắt xem mũi gì cả. - Thì dĩ nhiên. Cô trốn các chàng rể để đi tìm Naôê. - Không phải thế. - Chính thế đấy. - Không, không phải thế! Hai người con gái đẹp, đang cãi nhau dữ dội về một điều gì không rõ, đã thu hút những cái nhìn tò mò của mấy người khách ngồi trong quán. Mayumi nhận thấy thế, nói khẽ lại: - Nhân thể xin nói: tôi là tinh nhân của bố cô. - Tình nhân của ba tôi?! Mayumi mỉm một nụ cười chói lọi và gật đầu trân trọng như một bà hòang. Thật chẳng káhc nào một tiếng sét giữa trời quang. Mikikô cũng chẳng nhớ mình chia tay với Mayumi như thế nào. Cô chỉ hòan hồn khi đã đến trạm Sibuya, đứng giữa dòng người dày đặc. Đôi chân đưa cô đến Đôghenđzaka. Xung quanh, cuộc sống đang sôi sục; một dòng vô tận những người đi làm về; bên trạm xe, một đám sinh viên đang hô khẩu hiệu, những người bán hàng mời khách qua đường vào mua. Và tất cả những tiếng ồn ào này làm át hết tiếng máy đều đều của xe cộ. Mikikô không biết đi đâu, cô cứ bước về phía trước, đến đâu thì đến. Rồi cô chợt tha thiết mong đợi tách ra khỏi cái đám đông này, trốn khỏi tiếng ồn ào đang thấm vào mọi vật này, để còn lại một mình. Cô cứ đi, đi mãi, nhưng đám người qua lại xung quanh không hề thưa bớt, thóat khỏi dòng người này cô lại bị cuốn vào dòng người khác. Cuối cùng, đến một ngã tư cô mới gặp được một chiếc tắc-xi. - Đi đâu ? - Người lái xe hỏi. Mikikô ngẫm nghĩ. Về nhà chăng? Không đời nào. Đến nhà bạn cũng không xong. Miễn sao đừng trông thấy ai, đừng phải nói chuyện với ai, miễn sao còn lại một mình... - Cứ đi thẳng. - Tôi không hiểu. - Người lái xe làu bàu. - Vậy thì đi Yôkôhama, - Mikikô khóat tay nói. Yôkôhama thì xa lắm, và cô sẽ có thì giờ suy nghĩ. Mikikô đưa cả hai tay lên xốc lại cổ áo măng-tô, và nghiêng người nhìn ra cửa kính. Trên nền trời tháng chạp tối tăm lấp lóang những dòng quảng cáo bằng đèn nê-ông sáng chói. "Cô ấy là tình nhân của ba thật ư?" Mikikô hồi tưởng khuôn mặt tròn trĩnh, không thiếu phần duyên dáng và dễ thương của Mayumi. Có lẽ không thể gọi cô ta là đẹp, mặc dầu hình như chính những cô gái như vậy được đàn ông thích. Nhưng đối với Mikikô thì đó là bộ mặt của ác quỉ. "Không, không thể tin một chuyện như vậy ! Ba mà lại là tình nhân của người ấy?... Bằng chứng ở đâu? Thật ra không có lấy một sự kiện nào rõ ràng; hai người gặp nhau lúc nào, ở đâu... Hình như cái cô Uêgusa này làm việc trong một quá rượu đêm; chắc cô ta đã làm quen với ba ở đấy. Nói cho đúng ra, những quan hệ quen thuộc kiểu này đối với đàn ông là bình thượng Thành thử không có gì đặc biệt mà phải lo lắng nhiều..." Nhưng cô ta nói mới quả quyết làm sao! "Tôi là tình nhân của cha cô..." Không, cô ấy biết rõ mình nói gì. Cô ấy biết cả tên mẹ, cả số điện thọai ở nhà, ngay cả kiểu xe hơi của ba, cô ấy cũng biết. Cái gì cô ta cũng biết, còn mình thì chẳng biết một chút gì cả. Thế ra suốt thời gian qua ba đã lừa gạt gia đình? Không thể như thế được! Tuy... Nhưng tại sao lại không thể? Những chuyện như thế ở đời vẫn xảy ra luôn luôn, cứ xem sách hay xem ti-vi thì đủ biết. Nhưng nếu cô ta quả thật là tình nhân của ba thì cô ta cần đến Naôê để làm gì? Cô ta đi đến nhà Naôê... Một người tình của ba thì lua tới nhà Naôê để làm gì? Lại đem tất cả những việc đó ra nói vơi mình nữa! Lạ thật; rất lạ... Nhưng cái kỳ lạ không phải chỉ có thế. Chẳng lẽ Naôê lại đúng như người đàn bà này kể thật sao? Điều đó không thể nào tin được. Cô ta nói dối. Đột nhiên Mikikkô nóng bừng cả người lên vì một điều phỏng đóan vụt hiện ra, thiêu đốt cô như một ngọn lửa: người đàn bà ấy yêu Naôê! Người đàn bà ấy nói chuyện với mình như với một kẻ tình địch! Chính vì thế mà tức tối, hằn học. Làm sao mình lại không nghĩ ngay ra được nhỉ? Sở dĩ như vậy là vi ba. Sự dính dáng của ba vào đây đã làm cho Mikikô lạc hướng. Cô có cảm giác như có ai tát vào mặt mình... không, đánh vào giữa tim mình! "Tình nhân của ba... yêu Naôê?..." Mikikô xốc cổ áo cao hơn nữa và nhìn ra cửa sổ xe hơi. Những chiếc xe đi ngược đường vẫn vút qua như trước, những dãy đèn nê-ông quảng cáo vẫn lặng lẽ rao hàng. "Vậy tức là ba đã lâm vào cái tình cảnh ngu xuẩn của kẻ bị phụ tình..." Ở đây thì kẻ phản bội không phải là người vợ, mà là người tình. Nhưng đằng nào cũng thế thôi, bị cướp mất tình nhân cũng chẳng sung sướng gì hơn. Mà người cướp cô ta đi lại là... Ánh phản chiếu của những ngọn đèn nê-ông làm cho bầu trời trông như đỏ rực lên. Nhưng từ phía trên, màn sương phủ lên bầu trời một lớp đêm đen sẫm. Vì lớp khói lơ lửng trên thành phố công nghiệp, trăng và sao đều không thấy đâu. Một vực thẳm không đáy. Mikikô nhìn sau vào màu đen của bầu trời và chợt mường tượng thấy gương mặt Naôê. - Xin lỗi, chúgn ta đã qua khu Ikêđzuri rồi à? - Dĩ nhiên. Từ lâu rồi. - Thế thì anh làm ơn quay lại. - Quay lại ư? - Tôi quên mất, tôi có việc ở đấy. Anh quay xe cho. - Thế cô không đi Yôkôhama nữa à? - Không, anh thứ lỗi cho. Ta quay về Ikêđziri. - Nhưng ở đây không có lối ngoặt, - người lái xe nhăn mặt. Mikikô thấy ngượng. Quyết định này ngay đối với chính cô cũng rất đột ngột, tuy nó đã nảy mầm trong tâm trí cô ngay từ lúc đang nói chuyện với Mayumi. Cô đã hẹn gặp Naôê vào ngày mai. Nhưng bây giờ mà đợi thì không thể nào tưởng tượng được. Ý muốn gặp Naôê ngay lập tức, ngay phút này, là một khát vọng không thể nào trấn áp nổi. Khi chiếc tắc-xi đưa Mikikô đến trước nhà Naôê thì đã quá tám giờ. Trong ngõ vắng tòa nhà trắng nổi bật trên nền trời tối đen trông tựa hồ một tòa lâu đài của truyện cổ tích. Đi qua phòng đêm, Mikikô bước vào thang máy và bấm nút lên tầng thứ năm. Cô bấm chuông rồi đâm ra lúng túng, vì sực nhớ lại một lần nữa là mình đã hẹn ngày mai. Nhưng cô vẫn bấm chuông thêm một lần thứ hai. Có tiếng ổ khóa lách cách, rồi cánh cửa mở ra. Naôê mặc kimônô mỏng màu xanh đang đứng trên ngưỡng cửa, hai tay khoanh trước ngực. - Có việc gì vậy? - Ông ngạc nhiên. - Bỗng dưng em thấy cần gặp... - Mặt Mikikô không còn lấy một hột máu. - Anh có bận không? - Không... Có lẽ... - Naôê bất giác đưa mắt nhìn vào phía trong căn hộ. - Anh có khách à? - Không. Mikikô đợi Naôê mời mình vào. Nhưng Naôê bước ra hành lang rồi khép cửa lại, nói: - Đến chín giờ có người đến gặp tôi. Chỉ còn lại ít thời gian, và nếu... - Em sẽ đi ngay, Mikikô bỏ giày, cởi áo mang-tô đi vào phòng và ngồi xuống cạnh chiếc lò kôtatsu. - Vậy có việc gì? - Naôê hỏi bằng một giọng xa lạ và rót sakê vào cái ly đặt trước mặt mình. - Số là... Hôm nay em gặp một người rất là kỳ lạ... - Rồi sao? - Em và người đó vừa chia tay nhau... - Mikikô chìa tay ra xin. - Tiên sinh rót cả cho em với. - Nhưng em có uống rượu đâu? - Hôm nay em sẽ uống. - Em đợi một tí, anh lấy cốc. - Không cần, em uống cốc của tiên sinh cũng được. - Mikikô nhấp mấy ngụm nhỏ. Chất rượu từ từ chảy xuống cổ họng, đem theo một cảm giác ấm áp dễ chịu; Mikikô lập tức thấy người nóng bừng lên, gian phòng bắt đầu nghiêng ngả trước mắt. Mikikô thở lại cho đều, rồi nói: - Em muốn hỏi tiên sinh một câu. - Em hỏi đi. - Nhưng anh phải nói thật. Được không? Naôê với tay lấy điếu thuốc lá, băn khoăn nhìn Mikikô rồi đáng diêm châm thuốc. - Hôm nay em gặp một cô gái tên là Uêgusa. Naôê im lặng. - Anh biết cô ấy chứ? - Biết. - Cô ấy có kể cho em nghe một số chuyện: - Mikikô hấp tấp nuốt một ngụm sakê, - Cô ấy nói là cô đến đây. Có đúng thế không? Cô ấy lại còn nói... - Mikikô thấy khó nói quá, - rằng anh với cô ấy. - Anh với cô ấy ra sao? - Hẳn anh cũng nhớ đấy. - Mikikô đã say thật sự. - Lúc ấy chỉ có hai người trong nhà chứ gì? Naôê ngồi yên không nhúc nhích, mắt nhìn ra cửa sổ. Gương mặt ông xanh xao và căng thẳng. Sự im lặng của ông làm cho Mikikô cháy bùng lên. - Được, thế thì em sẽ nói hết. Hai người cởi áo quần ra. Rồi... anh lê gối trước mặt cô ta, van cô ta đừng đi và... - Mikikô bỗng im bặt. Cô chợt thấy thương hại mình. Phút ấy cô thấy khinh mình quá, nhưng không còn sức để dừng lại nữa. - Có đúng thế không. Im lặng. - Nhưng đó tòan là chuyện bịa đặt! - Cô quay về phía Naôê, lòng chứa chan hy vọng: - Kìa anh nói đi! Bịa đặt phải không? Cô ấy nói dối từ đầu đến cuối, phải không? - Không. - Không ư?! - Mikikô kinh hãi nhìn Naôê với đôi mắt mở rộng. - Tất cả những điều cô ấy nói đều là sự thật thuần. - Trời ơi... - Mikikô có cảm giác như mình rơi xuống một vực thẳm. - Thế tức là... tức là anh với cô ấy... - Không. Theo tôi, giữa tôi và cô ấy không có gì cả. - "Theo anh"? Anh lại còn là một thằng hèn nữa ư? Anh không dám nói thẳng à? - Tôi... không nhớ rõ. Tôi không được tỉnh. - Em không tin! - Đó là việc của em. - Anh... - Mikikô đứng phắt dậy. Cô khó nhọc trấn áp cái ý muốn tát vào mặt Naôê, - Thế anh có biết cô ấy là ai không? - Có. - Cô ấy chinh là tình nhân của ba em, anh có biết không? - Biết. - Thế mà anh vẫn... - Mikikô không nói tiếp được nữa. Cô úp mặt lên tấp chăn phủ trên lò và khóc nấc lên. - Anh là một con quỉ, anh... anh... là một con quái vật! Anh sẽ bị thiêu trong lửa địa ngục... - Mikikô gục đầu lên hai cánh tay khóc nức nở. Naôê nhìn Mikikô rồi xem đồng hồ. Tám giờ rưỡi. - Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh điều này... Naôê đứng dậy và đến ngồi bên cạnh Mikikô đang khóc rưng rức, rồi lặng lẽ ôm lấy thân hình mảnh dẻ của cô kéo vào lòng mình. - Buông ra! Anh là người vô lương tâm. Anh buông ra!... - Mikikô vật vã như trong cơn mê sảng. Naôê kiên trì tìm đôi môi Mikikô. - Anh buông ra, tôi ghê tởm anh! - Mikikô nghiến răng lại, cố vùng ra. Hai tay ôm Mikikô thật chắc, Naôê quan sát cô như thể tìm thấy một niềm khóai lạc trong cơn giận dữ điên cuồng của cô. Rồi đột nhiên nhằm đúng vào lúc Mikikô hở môi để thở, Naôê bịt miệng cô lại bằng một cái hôn. Tỉnh dậy, Mikikô ngạc nhiên nhận thấy rằng nỗi căm hờn và giận dữ đã tan biến đi từ lúc nào không còn để lại một dấu vết chỉ còn lại cảm giác mỏi mệt và thanh thản. Nhấc đầu lên khỏi gối, cô nhìn kỹ Naôê một hồi lâu. Đôi vai gầy guộc dưới làn da căng.. trên ngực lộ rõ mấy cái xương sườn... Cái cuống họng sắc cạnh... tất cả những cái đó đều thân thuộc đến nỗi Mikikô ứa nước mắt. - Một, hai... - Cô đếm mấy cái xương sườn nổi rõ lên, - ba, bốn... - Mỗi tế bào của con người này bây giờ đều là của cô, đều tự phó thác vào đôi bàn tay mơn trớn của cô. - Năm, sáu... Và đến đây tiếng chuông cửa bỗng vang lên lanh lảnh. Mikikô sợ hã co rúm người lại, nép sát vào ngực Naôê và nín thở. Bao nhiêu tâm lực đều dồn vào thính giác. Tiếng chuông ngừng một lát rồi lại tiếp tục vang. Tấm thân trần truồng - tuyệt vời như một nghệ phẩm bằng pha lê được gọi giữa tinh vi, - đắp một tấm chăn kép mỏng. Mikikô run lên mặc dầu đã cố bình tĩnh. Lại một hồi chuông. Cuộc tra tấn này hình như không bao giờ chấm dứt. Mikikô thận trọng nhấc đầu lên và nhìn Naôê. - Có ai đến, - cô thì thầm. Naôê lặng thinh. - Làm thế nào bây giờ? - Đừng làm gì cả. - Nhưng chẳng lẻ... Có người đang đợi mà... Thay cho câu trả lời, Naôê lại ôm lấy Mikikô. Cô nép sát vào ngực ông như tìm một sự che chở. Cuối cùng hồi chuông im bặt. - Chắc họ đi rồi nhỉ? - Mikikô phỏng đóan. Naôê vẫn ôm cô, - hai mắt nhắm nghiền. Naôê đứng dậy, đến cạnh bàn lấy một điếu thuốc lá và cái gạt tàn rồi châm thuốc hút. - Thế là đành về không. Chắc người ấy giận lắm... Mikikô chưa kịp nói hết câu thì chuông điện thọai đã reo lên. Naôê ngồi hút thuốc lá, đầu cúi gầm, vẻ tư lự. - Hình như vẫn là người ấy, - Mikikô nói. Người ở bên kia đường dây rất kiên nhẫn, như thể biết rằng có người ở nhà, Mikikô đếm được mười hồi chuông. - Có lẽ nên trả lời chăng? Naôê đi sang buồng tắm. Mikikô vẫn nằm trên giường đưa mắt tìm quần áo. Cái máy điện thọai hình như phát điên. Giận hờn trách móc, đau thương, tuyệt vọgn đều có thể nghe rõ trong những hồi chuông này. Đến nỗi Mikikô súyt khóc òa lên. Naôê trở vào phòng đến cạnh máy điện thọai. Cái máy dường như chỉ đợi có thế: nó lập tức im bặt. Mikikô quay lại. Trong tay Naôê cô trông thấy một cái chìa vặn vít: Naôê đã tháo máy điện thọai. Bà Ritsukô bắt đầu học chơi mạt chược cách đây hai năm. Còn Yutarô thì đã trở thành một tay máu mê ngay từ thời sinh viên. Và sau khi mở được bệnh viện riêng, ông vần thỉnh thỏang mời những ông bạn mạt chược cũ đến chơi một vài ván. Thời gian gần đây ông chơi với hai bác sĩ. Hirayama và Uchimôra ở khu vực Mêgurô. Cả ba người đều bận việc đến tận cổ cho nên không mấy khi tụ tập được, mỗi tháng chỉ được một lần, nhưng mỗi lần như vậy họ đều chơi đến khuya. Yutarô hay vắng mặt trong những buổi ấy; họat động của ông trong Hội đồng thị chính và ban quản trị Hội lương y không để lại cho ông được bao nhiêu thì giờ rỗi. Yutaorô tự nguyện dạy cho Ritsukô đánh mạt chược. Người ngòai nhìn vào có thể thấy buồn cười. Ai lại bỏ công đi dìu dắt từ những bước đầu cho một bà vợ ngũ tuần tập chơi một trờ chơi cực kỳ phức tạp, nhưng ông Yutarô có một ý đồ riêng mà không ai biết. Với tuổi tác, bà Ritsukô đã trở thành khó tính, dễ kích động, hay gắt gỏng, và mạt chược có thể làm cho bà khuây khỏa. Ngòai ra đó dường như là một cách chuộc lại cái tội lỗi của ông trong vụ Mayumi. Nhưng điều chủ yếu là những ván bài sau mười hai giờ đêm giúp ông lãng tránh việc làm tròn những bổn phận của người chồng. Lúc đầu Yutarô sợ rằng vợ mình sẽ không muốn động não để tập đánh mạt chược. Tuy vậy ông thỉnh thỏang lại khích lệ bà: "Chỉ ngồi xem thôi thì thích thú gì. Giá mình học đánh đi thì hay. Mình không thể tưởng tượng nó thú vị như thế nào đâu". Rồi đột nhiên Ritsukô bắt đầu thấy ham. Yutarô đã tận tình dành ra mấy buổi tối dể bày vẽ cho vợ hiểu rõ những qui tắc của trò chơi. Nhưng chẳng bao lâu ông phát chán. Thế là ông bèn khóan trắng cho Yuđzi việc dạy bảo Ritsukô và Mikikô. Song dần dần Yutarô hiểu ra rằng mình đã tính nhầm một cách nghiêm trọng. Ritsukô maê mãi với mạt chược, ngồi đánh suốt buổi với Sêkiguichi, và khi đã thành thạo, lại lôi kéo luôn cả vợ chồng Hirayama vào cuộc. Rốt cục Yutarô phải gánh chịu những hậu quả tai hại của cái mưu do chính ông bày ra. Bởi vì nếu trước đây ông có thể lấy cớ đi đánh mạt chược để chạy đến nhà Mayumi thì bây giờ cái cớ ấy không còn dùng được nữa. Còn tệ hơn thế: bà Ritsukô đã dạy cho bà Hirayama chơi, thành thử bây giờ họ có thể làm thành hai đôi quanh bàn mạt chược. Đồng thời chính hai bà an định những buổi chơi bài với nhau: họ đều biết rất rõ thời dụng biểu của chồng, thành thử rất khó lòng có thể tìm được một cái cớ thóai thác những buổi ấy. Yutarô rất thích đánh mạt chược, nhưng một thành phần như vậy không làm cho ông hài lòng lắm. Nếu đã chơi thì phải chơi lớn, để có cái thú hồi hộp của sự thua to hay được lớn, chứ chơi như thế này thì có nghĩa lý gì? Những số tiền đặt chẳng đáng là bao, dù thua dù được thì tiền cũng chuyển từ tay chồng sang tay vợ, từ tay vợ sang tay chồng. Yutarô phát bẳn: bài bạc như thế thì còn thích thú cái nỗi gì? Hirayama, nói chung cũng nghĩ như vạy: nhưng đã từ lâuông không còn quan tâm đến gái nữa, và đánh mạt chược trong không khí gia đình, lạ thay, lại làm cho ông thích thú. Trong bốn người chỉ có một mình Yutarô bứt rứt khó chịu - tâm trí ông mãi nghĩ đến Mayumi, nhưng để lộ nỗi bứt rứt ấy ra thì không xong, cho nên ông tự an ủi bằng cách nghĩ rằng trong cái họa cũng có cái phúc: bà Ritsukô chơi khuya mệt sẽ không cần đến ông nữa. Tối hôm ấy họ chỉ đánh có ba ván, Ritsukô được, sau đó hai vợ chồng Hirayama, Yutarô thì đứng chót. Tuy có thái độ kinh thường đối với các bạn chơi bài, thường thường Yutarô vẫn bị lôi cuốn và chơi rất máu mê. Nhưng hôm nay, tuy thua (điều này rất ít khi xảy ra với ông) mà ông vần không bực tức; có một điều còn làm cho ông lo lắng hơn nhiều: ông đã gặp Mayumi và đã lại thất bại. Họ bắt đầu chơi lúc sáu giờ, và đến khỏang mười giờ đã xong. Nhưng họ không vội chia tay: ngòai việc đánh bài ra, các bà bao giờ cũng nhân cơ hội để nói chuyện phiếm. Lẽ tự nhiên đề tài nói chuyện chính là cái đề tài chung, gần gũi với mọi người: bệnh viện, nghề thuốc. - Các nữ y tá bên ông bà ra sao? - Bà vợ ông Hirayama hỏi thăm. - Chúng tôi thay họ bằng những cô tập sự, thành thử cũng đỡ được ít nhiều. - Ritsukô vừa uống hết cả một chai bia cho nên mắt bà hơi đỏ. - Còn bên chúng tôi thì chỉ còn lại có ba cô. - Bên ông bà trước kia có bốn kia mà? - Trước kia thì thế. Bà có nhớ không, hai năm trước có một cô đến học ở bệnh viện chúng tôi - tên là Yanô. Cô ta lại còn trọ ở nhà chúng tôi nữa. - Tôi nhớ, tôi nhớ. Cái mặt dài dài... Một cô gái rất dễ thương. - Thì đấy. Cô ta làm việc ở chổ chúng tôi và học làm y tá. Từ sáng đến trưa ở bệnh viện, rồi buổi chiều đi theo lớp. Thế rồi, bà thử tưởng tượng mà xem... - Cô ta đi mất à? - Vâng! Cô ấy học hết chương trình, dự kỳ thi quốc gia và trở thành một nữ y tá thực thụ. Chúng tôi đâu nghĩ: đấy, bây giờ cô ta sẽ bắt đầu làm việc thật sự: thế mà đùng một cái cô ta tuyên bố rằng mình về nhà với bố mẹ. - Tại sao? - Cô ta nói là bà mẹ đau tim. Nhưng dĩ nhiên đó chỉ là một cái cớ. Từ trước cô ta cũng đã biết là mẹ ốm nặng. - Làm sao lại có thể như thế được? Chẳng lẽ trước đó ông không giao hẹn với cô ta là sau khi học xong, cô ta sẽ làm việc mấy năm ở chỗ ông bà hay sao? - Có, có giao hẹn miệng. Cô ta hứa sẽ làm việc hai năm. - Đã giao hẹn thì phải làm chứ! - Dĩ nhiên! Tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi đã yêu cầu ông bác sĩ nói chuyện với cô ta cho cương quyết một chút... - bà Hirayama quen gọi chồng là "ông bác sĩ", - nhưng ông ấy không chịu nghe. Ông ấy bảo là mẹ người ta ốm thì phải để cho người ta về. - Ôi, ông nhà tôi cũng cù lần thế đấy! Câu chuyện có một chiều hướng không hay ho lắm cho nên hai người đàn ông thấy nên im lặng uống bia là hơn. - Ở chổ chúng tôi năm ngóai cũng xảy ra một chuyện đúng như vậy. - Thật là đáng giận: nai lưng ra giúp đỡ cho người ta học, rồi đến khi học xong người ta chẳng thèm nhớ ơn mình. - Ừ... các cô gái bây giờ không hề biết thế nào là ơn nghĩa... Được việc mình rồi là thôi, vĩnh biệt. - Ông bà đỡ hơn chứ, bệnh viện nhỏ xíu, việc chẳng có mấy. Chứ như bên chúng tôi thì không sao làm xuể. - Lớn nhỏ có khác gì nhau? Bác sĩ tư ai mà chả khổ. Các bệnh viện công và bệnh viện thị xã cứ dỗ dành các nữ y tá về làm, không thèm nể ai. - Vâng, đến khổ với mấy cô y tá này. Không còn biết làm sao cho vừa ý họ nữa. Không thể hiểu ai làm cho ai: họ làm cho mình hay mình làm cho họ. - Thế ở cái Hội lương y của ông không đặt vấn đề này ra à? - Dĩ nhiên. - Trong giọng nói của Yutarô có thể nghe rõ ý bực mình. Vấn đề các nữ y tá có thể nói là đã dính răng mọi người, ở Hội lương y nó được thảo luận mãi rồi. - Mỗi khu vực đều có lớp đào tạo nữ y tá, nhưng số người muốn học thì ít. - Thế tại sao không ai muốn làm nữ y tá? - Lương ít lắm. - Ông cho là như thế à? Còn theo tôi thì họ trả lương y tá như thế là hòan tòan phải chăng. - Nếu tính khối lượng công việc thì chẳng nhiều đâu. - Khối lượng công việc à? Nhưng họ chỉ ngồi không thôi chứ có làm gì! - Không, dù sao hiểu biết của họ cũng khá, mà trách nhiệm của họ cũng không phải là nhỏ!... - Biết làm thế nào được? Nếu tăng lương cho họ thì các bệnh viện tư sẽ phá sản hết. - Cứ thế này, kinh tế cũng đã gay go lắm rồi, - Ritsukô thở dài. Nói cho đúng ra, bà chẳng biết gì bao nhiêu về những công việc của bệnh viện Oriental, nhưng mỗi khi nghe bàn đến tiền bạc là bà rất thích phán đóan. - Vâng... Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chúng tôi chẳng bao lâu nữa sẽ bị gậy lên đường, - bà Hirayama tán đồng. - Bao nhiêu tai họa đều do tiền viện phí quá thấp, - Yutarô kết luận. Hirayama và hai bà cùng gật đầu một lượt. Về vấn đề này thì hai đôi vợ chồng hòan tòan ăn ý với nhau. - Giường nằm, ngày ăn ba bữa - ngần ấy thứ mà chỉ có một ngàn bốn trăm tám mươi yên mỗi ngày! Ngay đến một khách sạn rẻ tiền như vậy bây giờ cũng không tìm đâu ra. - Bà nhớ đến từng yên kia à? - Bà Ritsukô kinh ngạc. - Chứ sao! - Bà Hirayama đáp, không khỏi có phần đanh đá. - Ở bệnh viện của chúng tôi không phải như bên ông bà - người thì ít, thành thử tôi phải ngồi ở phòng tiếp bệnh nhân, lại phải đóng gói thuốc thang, tính các khỏan tiền, và cả theo dõi bệnh nhân nữa. Công việc thật là lút đầu lút cổ. - Thì tôi cũng phải làm đủ các việc ấy! - Bà Ritsukô chen vào. - Làm sao có thể bì với bệnh viện của ông bà. Bao nhiêu giường nhỉ? Bảy chục phải không?... - Nhưng ông Hirayama ạ, bệnh viện lớn tuyệt nhiên không có nghĩa là doanh thu lớn. - ông Yutarô vừa mồi thuốc lá vừa nói. - Ông không biết chứ đôi khi tôi thấy một bệnh viện có năm người làm việc có lời hơn nhiều. Còn cơ nghiệp càng lớn lên thì chi phí cũng càng cao: thêm một khỏan lương là thêm bao nhiêu chi phí... Ở các xí nghiệp khác, đầu tư càng nhiều, lợi nhuận càng lớn. Còn chúng ta thì ngược lại... - Phải, trên nguyên tắc, - ông Hirayama góp chuyện, - hễ xí nghiệp mở rộng, lợi nhuận ắt phải tăng, nhưng trong nghề thuốc rõ ràng là không phải đơn giản như vậy. - Thế thì sao? Một bệnh viện nhỏ như của chúng tôi là trường hợp tối ưu sao? - Bà Hirayama hình như có phần yên tâm. - Ấy, điều này thì chẳng phải ý tôi. - Cái khổ là ở chổ người ta thường không thích nằm các bệnh viện nhỏ: ngay cả một bệnh viêm ruột thừa thông thường người ta cũng thích nằm bệnh viện lớn hơn, - bà Hirayama lại than phiền. - Vừa rồi có một anh hàng thịt đến chỗ chúng tôi: cửa hiệu anh ta cũng ở gần đấy. Bác sĩ Hirayama khám cho anh ta rồi nói: "Phải làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa". Anh ta ưng thuận. Chúng tôi chuẩn bị cho anh ta một chỗ trong phòng bệnh, dọn cho anh ta một cái giường chăn đệm mới tinh. Chúng tôi chờ đợi. Thế rồi ông bà có biết sao không? Anh ta không đến. Chúng tôi gọi điện đến nhà hỏi xem cơ sự ra sá. Thế thì ông bà có thể tưởng tượng được không, anh ta trả lời là bây giờ anh ta đã nghĩ lại: có một người bà con nào đấy của anh ta nằm ở bệnh viện thành phố, cho nên anh ta cũng định đến đấy nằm. - Có lẽ anh ta sợ tôi không mát tay chăng? - Hirayama cười nhạt một cách không vui. - Trước đây tôi bao giờ cũng mua thịt của anh ta, nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến đấy nữa! - Thật là đồ vô lại! - Bà Ritsukô tán đồng. - Ai đời lại đi so sánh bác sĩ Hirayama với một thằng nhải ranh nào đấy ở bệnh viện thành phố? - Thế còn viện phí... các vị thử nghĩ mà xem: một lần mổ ruột thừa chỉ được mười ngàn yên! Các vị có thể tưởng tượng được không - bà Hirayama im bặt, vẻ công phẫn. - Chẳng lẽ ít thế thôi à? - Ritsukô ngạc nhiên. - Đấy các vị thấy chưa! - Bà vợ ông Hirayama thậm chí còn có vẻ mừng rỡ. - Tôi đã nói mà: chẳng qua cũng chỉ vì bệnh viện của chúng tôi nhỏ quá... Ôi sao tôi ganh tị với ông bà thế ! Thật chỉ mong sao được sống yên ổn như ông bà, không phải tính từng đồng yên !... - Mười ngàn yên... Vào một quán rượu ở khu Ghiđzê thì mười ngàn yên không đủ ngồi nửa tiếng, - Yutarô nhận xét. - Gì thì gì, chứ cái này ông biết quá rõ, - bà Ritsukô châm chọc chồng. - Ông chỉ biết la cà ở các quán rượu. Trong khi số thu nhập thì thảm hại như vậy. - Tôi nói một đàng thì bà lại nói một nẻo, đây là hai chuyện khác nhau! - Yutarô cau mày bực tức, và Hirayama vội vàng lái câu chuyện sang một hướng khác. - Dĩ nhiên là có thể kiếm thêm - bằng tiền thuốc uống, thuốc tiêm... Tuy có thể nói riêng với nhau là chúng ta gần như đã nuôi bệnh nhân tòan bằng thuốc. - A, anh không nghe nói Yasui đã nghĩ ra được cái trò gì à? - Yutarô hỏi khẽ Hirayama, không để cho vợ nghe. - Yasui nào? Cai anh ở khu Mita ấy à? - Có một lần sau buổi họp ở Hội, tôi với anh ta rủ nhau đi uống rượu, và anh ta đã kể cho tôi nghe. Cứ mỗi lần có một bệnh nhân vào nằm theo chế độ trợ cấp bảo hiểm, Yasui thế nào cũng phát hiện ra rằng bệnh nhân ấy có một cái ruột thừa nổi. - Vậy thì kết quả sẽ ra sao? Hóa ra tất cả các bệnh nhân thanh tóan viện phí bằng trợ cấp bảo hiểu đều có ruột thừa nổi hết à? - Chính thế. - Chao ôi... - Phẫu thuật thì tối đơn giản: cố định đầu ruột thừa lại là xong. Còn bệnh nhân nào ruột thừa chẳng sao cả thì chẳng làm gì sốt. Chỉ việc rạch ra rồi khâu lại. Rồi sau đó nếu có gì, lúc nào cũng có thể nói rằg cái ruột thừa lại buột ra; dù sao thì cũng chẳng ai biết được. - Thết khi nào cắt bỏ ruột thừa thì sao? Nó sẽ thành một chuyện khôi hài: làm giấy thanh tóan hai phẫu thuật cùng một lúc. - Dĩ nhiên. trong những trường hợp như thế thì sẽ viết vào bệnh án là hai phẫu thuật được thực hiện vào hai thời điểm khách nhau. - Theo tôi thì làm như vậy cũng quá quắt! - Nhưng có lợi. - À vâng... Thế sao, Yasui dùng cái mẹo này đã lâu chưa? - Cũng hai ba năm rồi. Có ai mách cho anh ta đấy. - Thế ban kiểm tra của hội bảo hiểm không nhận thấy gì sao? - Cũng đã có lần họ nói xa xôi với anh ta rằng ở bệnh viện của anh ta quá nhiều trường hợp ruột thừa nổi. - Thế thì dù sao cũng lộ mục tiêu rồi, - Hirayama phì cười. - Nhưng anh ta chỉ làm cái trò này với anh ta với những bệnh nhân nằm theo trợ cấp bảo hiểm mà thôi, thành thử chẳng bị lôi thôi gì. - Tôi thì có lẽ tôi chả làm như thế. - Thế thì cứ suốt đời hẩm hiu thôi, - bà Hirayama phì cười. - Không biết thì dựa cột mà nghe. - Đấy ông ấy thì lúc nào cũng vậy, - bà vợ than phiền. - Không cho ai nói lấy nửa lời... À mà cả bà vợ của ông Kaita, cái ông ở gần nhà ga ấy, cũng không bằng lòng. - Bà ấy thì có gì mà không bằng lòng? Phòng khám của họ bao giờ cũng đầy ấp. - Ông này làm nhãn khoa. Mà bác sĩ nhãn khoa thì nhiều việc ít tiền. Một lần rửa mắt chẳng hạn được có bảy mươi yên. Thế mà mất bao nhiêu là thì giờ Kaita có nói là làm nha khoa lời hơn cả. - Không, bở nhất là thú y, - Yutarô nói. Ở đây không bao giờ có vấn đề trợ cấp bảo hiểm... - Mà lại muốn đòi bao nhiêu thì đòi, - Hirayama cười nụ. - Mà bệnh nhân thì toàn là những người có của. - Sao lại bệnh nhân! Chủ của chúng nó chứ! Mọi người cười rộ. - Nhỡ có chẩn đóan sai thì cũng không sao, chẳng phải chịu trách nhiệm gì... - Có lẽ ông nên đi học lại để chuyển ngành sang thú y, nhỉ? - Bà Hiayama bàn với chồng. - Thế bà có thích mó tay và chỗ lạ không? - Không đời nào. - Thì tôi cũng thế! -Mọi người lại cười rộ. - Nói chung đây là cả một nghịch lý. - Hirayama đột nhiên buồn hẳn đi. - Thầy thuốc càng tồi thì càng hay phải mổ lại, và do đó thu nhập càng nhiều. Bây giờ thầy thuốc chẳng phải là thầy thuốc mà là những anh quản lý, những anh làm hành chính. - Nghịch lý thì nhiều; một bác sĩ không có kinh nghiệm, mới rời ghế nhà trường và một giáo sư, tiền thù lao làm phẫu thuật đều hưởng như nhau. - Giáo sư thì cũng có nhiều hạng khác nhau. Lúc bấy giờ đã khuya lắm, nhưng các bà chưa hề nghĩ đến việc ra về. Họ cảm thấy thỏai mái lắm: chồng thì ở bên cạnh, con gái thì lớn cả rồi. Ở nhà không gọi điện đến tức là mọi sự đều yên ổn. Nhưng Yutarô thì thấy chán. Cùng về nhà với Ritsukô ông cũng chẳng thích. Hôm nay bà ta cứ cuống lên đòi đi đánh mạc chược, thậm chí lại còn được nữa. Thôi cứ để cho bà ta vui, ba hoa cho thỏa thích. Bà ta sẽ mệt và đi ngủ trong một trạng thái thỏa mãn. Được như thế thì tốt hơn. Yutarô lại nhớ đến Mayumi. "Phải, mình già rồi", - ông tự nhủ, lòng buồn rười rượi. Hai bà tiếp tục nói chuyện phiếm. Bây giờ họ bàn đến vấn đề tình trạng khan hiếm các chàng rể. Câu chuyện rõ ràng là đang làm cho họ say sưa. Nghe hai bà lải nhải được một lúc, Hirayama quay sang Yutarô: - Tôi cũng có thể kể cho anh nghe cái này. Anh cũng biết rằng khi xử lý chứng viêm mũi và chứng viêm xoang Higmore, người ta rửa mũi bằng tăm-bông, nhúng vào dung dịch xyrocain. Thế thì ngòai ra còn có một cách khác nữa: dùng procain. Hiệu quả thực tế cũng như thế, nhưng procain giá rẻ hơn nhiều. - Dĩ nhiên tôi có biết. Chúng tôi cũng dùng procain để gây tê cục bộ. - Anh nghe đây. Có một điều rất quan trọng; procain có tính chất ma túy, tuy rất nhẹ nhưng vẫn có. Nếu dùng hàng ngày, ở bệnh nhân sẽ phát sinh một nhu cầu proain bền vững. Bệnh nhân sẽ bứt rứt không yên chừng nào niêm mạc chưa đượi bôi procain một lần nữa. - Sau khỏi bệnh Highmore, bệnh nhân vào đến tìm bác sĩ như cũ chứ gì? - Chính thế đấy. Có nhiều bác sĩ tập cho bệnh nhân nghiện procain một cách có dụng tâm. - Thế là song tiễn tề xuyên... Phải, mỗi người đều có một bí quyết riêng. Hirayama rót thêm bia cho Yutarô. - Ba nó này, - bà Ritsukô quay sang phía chồng - phải cố làm sao cho buổi xem mắt sắp tới thành công. - Được rồi... - Yutarô phản ứng một cách uể ỏai trước cuộc tấn công đột ngột của bà vợ. - Đã lẽ ông phải nói chuyện kỹ kỹ với con Mikikô từ lâu mới phải! - Tôi sẽ nói. - Không thể chần chừ được đâu. Mình sẽ không có đám nào được như thế. - Nhưng cái anh ấy có một cái gì đó mà con Mikikô không thích phải không? Hình như nó bỏ buổi xem mắt trốn đi đâu ấy phải không? - Bà Hirayama hỏi. - Tôi cũng chẳng biết nó có chuyện gì thế nữa, - Bà Ritsukô thở than. - Bây giờ nó cứ kín như bưng ấy không nói gì với tôi cả. Có lẽ nó có nói gì với con Yasukô nhà chị chăng? - Tôi cũng chẳng biết. Con Yasukô nhà tôi thì cũng chẳng ai moi được của nó một câu nào. Yutarô nhớ lại những điều Mayumi đã nói với ông. Chẳng lẽ Mikikô yêu Naôê thật ư? Mà tại sao lại không? Cách biệt về tuổi tác ư? Thì bản thân ông tuổi chẳng gấp đôi Mayumi là cái gì? Ý nghĩ này đến với ông một cách bất ngờ, và lần đầu tiên Yutarô bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về việc này. - Thật đáng tiếc, nếu một cái bệnh viện tuyết vời như thế mà chẳng biết để lại cho ai, - bà Hirayama tỏ ý đồng cảm. - Giá như thằng Yuđzi chịu học y khoa... Nhưng nó lại ghét nghề thuốc mới khổ chứ: Mà nó cũng dại. Bác sĩ thì cũng chẳng kiếm được nhiều, nhưng bao giờ cũng đủ sống. - Giá tôi có con trai thì đến mười triệu tôi cũng không tiếc miễn là nó được học trong một trường đại học y khoa. -Khoan khoan! Mình nói cái gì thế? Nhà mình làm gì có số tiền đó? - Hirayama kinh ngạc. - Không sao. Sẽ đi vay chứ. Kìa như cái bệnh viện kia đã đầu tư vào đấy bao nhiêu là tiền!. Nhà thiết bị: phải đến năm mươi triệu là ít! Thế mà có ra sao đâu. Đến khi ông bác sĩ nhà tôi về già thì tất cả đều đi tong. Thiết bị thì không bán được: lỗi thời rồi, còn tòa nhà thì không thể dùng vào việc gì khác... Không, tôi sẵn sàng bỏ ra bất kỳ bao nhiêu, miễn là đừng phải bán cái bệnh viện. Còn như ông bà thì đã tiêu vào cái bệnh viện kia mấy trăm triệu chứ có phải ít đâu. Đáp lại, Ritsukô chỉ buông ra một tiếng thở dài cay đắng. - Thế cái anh vị hôn phu của Mikikô sẽ nhận họ Ghyôđa chứ? - Bà Hirayama hỏi thăm. - Bà này! - Ritsukô vỗ hai tay vào nhau đánh đét một cáh. - Thanh niên bây giờ họ không chịu đâu. Nhưng nó là bác sĩ nội khoa, nên chúng tôi sẽ vui lòng trao cái bệnh viện Oriental lại cho nó. - Phải... Trong cái nghề của chúng ta, làm sao cho con cái nối nghiệp bố mẹ là điều hết sức quan trọng. - Khỏi phải nói... Phải có bao nhiêu phương tiện mới kiếm được đủ thiết bụ, nhất là đối với một bác sĩ mới vào nghề. Rồi lại còn phải tìm những bác sĩ giỏi, những nữ y tá thạo việc!... - Nhưng ông bà gặp may đấy, - bà hirayama nhận xét. - Ông bà có được một bác sĩ ưu tú như Naôê thật là có phúc. - Biết nói với ông bà thế nào đây... - Bà Ritsukô mỉm cười gượng gạo. - Quả là một đôi bàn tay vàng, nhưng... - Ông ta sống độc thân phải không? Chắc mê gái lắm nhỉ? - Ấy, vấn đề chính là ở chổ ấy. Ngay trong bệnh viện ông ta cũng có một cô. - Thôi đi bà, - Yutarô ngăn vợ.- Về thôi. - Đã khuya đâu? Thật chưa muốn về tí nào... Cái đồng hồ trên tủ chè chi? mười một giờ. - Ông bà đi đâu mà vội? Ngồi chơi chút nữa, - bà chủ nhà vui vẻ giữ khách. - Không, ngày mai nhiều việc lắm. - Đọan Yutarô bỏ đứng dậy trước. Về đến nhà, họ ngạc nhiên nhận thấy cổng hãy còn thắp đèn sáng trưng; cánh cổng không khóa. Phía trên cửa ra vào vẫn có ngọn đèn con, tuy thường thường sau mười giờ chỉ người làm tắc hết đèn và khóa cửa chính, chỉ để ngỏ lối cửa ngách. Trong phòng khách vắng tanh! Chị người làm ngủ, còn Yuđzi và Mikikô hình như đã về phòng riêng trên tầng hai. - Yên lạnh một cách khả nghi, - Ritsukô nhận xét trong khi cởi áo ngòai. Được một lát Yuđzi xuất hiện trên cầu thang. - Con ăn tối chưa? - Bà Ritsukô hỏi. - Con ăn rồi ạ. - Yuđzi mở tủ lạnh lấy ra một hộp bia. - Chị Mikikô không đi với ba má à? - Không. Mà sao? - Chị ấy chưa về. - Chưa về kia à? Ritsukô lo lắng, nhìn con trai. - Thế thì chị ấy ở đâu? Yuđzi mở hộp bia nốc một ngụm. - Ai biết đâu đấy. Nói chung thời gian gần đây chị ấy bụi quá. - Đừng nghĩ vớ vẩn... - Đúng thế đấy! Hôm nào cũng về muộn, có hôm lại còn ngủ lang ở đâu. - Như thế có nghĩa là chị ấy ở lại nhà bạn, - Rituskô nói. Nhưng nỗi lo lắng mỗi lúc một mạnh thêm nên bà quyết định đánh thức chị người làm. - Tômiyô, cô ngủ đấy à? - Hả? ... - Tômiyô hình nhu đang ngủ thật. - Thôi cứ nằm, đừng dậy. Cô có biết Mikiô biến đi đằng nào không? - Thưa bà tôi không biết. Cô ấy có gọi điện nói là tối nay cô sẽ không về. - Nó gọi điện từ đâu? - Từ nhà một người bạn gái. Cô ấy xin nhà đừng lo lắng gì cả. - Cô không hỏi thử xem bạn gái nào, tên gì à? - Cô ấy chẳng nói đâu. Có hỏi cũng vô ích... - Tômiyô càu nhàu. Một linh cảm chẳng lành tràn vào lòng Ritsukô. Đứng tần ngần một lúc trên cầu thang, bà đi xuống phòng ăn gặp Yutarô. Bệnh viện Oriental nhộn nhịp hẳn lên trong những ngày cuối năm. Ai nấy đều tìm cách xin ra viện để về nhà ăn Tết - rồi ra Tết lại tiếp tục điều trị sau. Chỉ còn lại những người bị bệnh nặng, những người không đủ sức ra khỏi phòng. Cụ già Yôsiđzô Isikura phải tính chuyện đón năm mới trong bệnh viện. Theo dự đóan của Naôê, cụ còn sống được chừng mười ngày, hoặc tối đa là hai mươi ngày. Ông cụ không không còn tự rửa mặt được, không tự đi ra ngòai được, nhổm lên một chút trên triường cũng rất khó nhọc. Ông gầy đi một cách khủng khiếp; đó là một bộ xương bọc một lớp da khô héo màu xin xỉn như đất; dưới lớp chăn có thể thấy nhô lên một cái bụng sưng phình. Ghé vào phòng trong buổi đi thăm bệnh nhân, Naôê gõ mấy ngón tay lên cái bụng trương phình của cụ già, nghiêng đầu lắng nghe. Khi gõ như vậy có thể nhận bắt một cách khá rõ rệt những âm sắc kim lọai ở bụng tích nhiều chất nước. Naôê lấy ống nghe cúi mình trên người cụ Isikura. Những ngày gần đây cụ già hầu như không ăn gì, nhưng có thể nghe rõ trogn dạ dày có chất nươc chao đi chao lại. Naôê có cảm giác là mình đang nghe những bước chân rón rén của cái chết đang đến gần. Nghe xong, Naôê gỡ cái ống nghe trên cổ, gắp hai ống cao su lại và bỏ vào túi. Nôrikô sửa lại băng cho cụ Isikura và bắt đầu cài khuy áo pyjama. - Cụ nghỉ nhé, - Naôê chào cụ già. Isikura đáp lễ bằng một cái gật đầu khe khẽ, mà cũng chẳng buồn hỏi: "Thế nào ạ, thưa bác sĩ, hiện tôi đã sắp khỏi chưa?" Cũng như Naôê, ông cụ biết rằng cái chết đã vào đến ngưỡng cửa. Nhưng, cũng như Naôê, ông cụ vẫn im lặng. Ông ta hiểu rằn chỉ cần hỏi: tại sao? như thế nào? - thì lập tức một nỗi sợ hãi nhầy nhụa sẽ tràn tới, và sợi chỉ mong manh của niềm hy vọng cuối cùng sẽ đứt. "Biết đâu, may ra..." Trong hai tiếng "may ra" mơ hồ ấy, người bệnh tim thấy ý nghĩa của những ngày cuối cùng mà sự sống còn leo lét, còn người thầy thuốc thì tìm thấy ở đó phương thuốc cứu vãn duy nhất. Có một lần Naôê không đi làm việc. Đến trưa ông ta gọi điện vào bệnh viện báo tin là mình đang ốm. - Chắc hôm qua lại quá chén chứ gì! - Không phải đâu, chẳng qua sáng ngay ngủ quên, dậy trễ quá đâm lười không muốn đi làm nữa thì đúng hơn. Hôm ấy người ta bàn tán rất nhiều. Ở bệnh viện họ đã quên với cái thói đến muộn của Naôê, nhưng nghĩ việc hẳn thì đây là lần đầu. Lòng Nôrikô bồn chồn lo lắng. Đã mấy lần cô nhấc ống máy lên để gọi điện cho Naôê, nhưng mỗi lần như vậy, không hiểu tại sao, cô lại e ngại không dám. Thời gian gần đây cô hầu như không nói chuyện với Naôê, tuy hai người làm việc sát cạnh nhau. Lúc nào cũng có một người nào đó lởn vởn gần bên, làm cho họ không nói được. Nhưng ngay trong những phút hiếm hoi mà trong phòng chỉ có hai người với nhau thì Naôê cũng lặng thinh như đã mất hẳn khả năng ngôn từ. Nôrikô kiên nhẫn chờ Naôê mời mình đến nhà, nhưng chỉ thỉnh thỏang, đến cuối giờ làm việc ông mới hỏi : "Hôm nay em làm gì?" - Và chỉ cần nghe thấy thế thôi, là Nôrikô vội vàng bỏ hết để chạy đến với Naôê. Có một lần Nôrikô thử nói chuyện với ông: tại sao ông lại không mời cô từ trước? - Nhưng Naôê chỉ cau mày, và mọi sự đều lại y nguyên như cũ. Nôrikô phải hậm hực gác hết mọi việc để chạy đến khu Ikêđziri. Trước kia họ gặp nhau mỗi tuần hai lần, nhưng bây giờ phải mười ngày họ mới gặp nhau một lần. Và Nôrikô cứ chờ đợi, không dám tự mình nói trước. Mỗi khi những niềm mong mỏi của cô trở thành sự thật, Nôrikô vui mừng vô hạn. Đôi khi tình cảm của cô cũng lừa dối cô, nhưng cô đã tập được cho mình cái thói quen không buồn tủi quá. Cô có cảm giác rằng hai người vẫn ở bên nhau ngay cả những khi Naôê không có mặt. Có mấy lần, không đủ sức tự chủ, Nôrikô vẫn hỏi: " Bây giờ anh về thẳng nhà à?" Naôê lầm lì gật đầu và im lặng bỏ đi. Nôrikô rầu rĩ thở dài : anh ấy làm sao thế? cái gì đang diễn ra torng tâm hồn anh? Nhưng tình yêu của cô thì không có gì có thể dập tắt được : Nôrikô đã hiến dâng tất cả cho Naôê - cả thể xác lẫn linh hồn. Có nhiều khi những bệnh nhân xuất viện hoặc những bác sĩ trẻ mời Nôrikô đến hiệu cà-phê hay hiệu ăn, nhưng cô đều từ chối. Thậm chí cô cũng chẳng bao giờ nảy ra cái ý gặp một người nào ngòai Naôê. Tất cả những người đàng ông khác đối với cô đều vô nghĩa lý - nếu không có Naôê thì thà qua buổi tối với một người bạn gái còn hơn, cô thấy như vậy. Còn Naôê? Bằng trực giác, Nôrikô cảm thấy Naôê đang phản bội cô. Thỉnh thỏang lại có một giọng phụ nữ gọi ông ra điện thọai, trong giường Naôê, Nôrikô hay bắt được những chiếc trâm ; gian bếp của Naôê được thu dọn ngăn nắp, rõ ràng không phải do một bàn tay đàn ông... Nhưng Nôrikô chưa một lần nào tự cho phép mình trách móc Naôê. Trước sau cô chỉ là một tình nhân và là một con ở, vì Naôê không bao giờ nói đến hôn nhân, thậm chí cũng không bao giờ bảo cô đến ở nhà mình. trước sau Naôê chỉ cho phép Nôrikô được yêu mình, thế thôi. Vả lại Nôrikô cũng không hề đặt ra một điều kiện nào. Hơn nữa, cô sẽ rất ngạc nhiên nếu thấy phụ nữ thờ ơ với Naôê. Cô cố gắng đừng nghĩ đến họ. Cô chỉ muốn biết rằng bản thân cô yêu Naôê: điều đó đã quá đủ đối với cô rồi. Hôm sau Naôê cũng không đến bệnh viện. Từ sáng sớm ông đã gọi điện đến, nói rằng mình còn phải nằm nhà ít nữa. Trong những ngày cuối năm này, Ritsukô ngày nào cũng có mặt ở bệnh viện. Bà hỏi Sêkiguchi : - Tình hình bác sĩ Naôê thế nào ạ? Có lẽ cần phái người nào đến nhà bác sĩ xem sao. - Phải-phải, dĩ nhiên... - Bà y tá trưởng sốt sắng gật đầu, nhưng rồi chẳng đề nghị gì cả. Bà Ritsukô quay về phía Nôrikô, và tất cả những người khác đang có mặt ở đấy đều quay theo. - Simura-san, có lẽ cô đến thăm tiên sinh một chút đi. Câu này đến với Nôrikô đột ngột đến nỗi cô súyt đánh rơi cái ống tiêm. - Tôi ... - Cô đến đi. Có thể là hôm nay, sau giờ ăn trưa. Cô cứ nói là tôi bảo cô đến, thế nhé? Bà không phản đối chứ? - Câu này bà Ritsukô nói với bà y tá trưởng. - Không ạ. Chiều nay không có phẫu thuật nào. Simura-san có thể đến thăm bác sĩ. - Chúng tôi tha thiết yêu cầu cô đấy, - bà Ritsukô nói, giọng dịu dàng. Chắc chắn là Ritsukô cũng như Sêkiguchi đềucó mục đích tốt, nhưng Nôrikô vẫn cảm thấy có một cái gì không thật. Thôi kệ, được đến nhà Naôê là điều mà Nôrikô đã tưởng chỉ có thể mơ ước thôi ! Một khi chính bà Ritsukô đã ra lệnh thì có thể đi với một lương tâm trong sạch. Mấy ngày hôm nay Kôbasi không có lấy được một phút nào rảnh rỗi. Đặc biệt vất vả là những công việc phải làm với các bệnh nhân ngọai trú. Quá mười hai giờ trưa trong phòng khám vẫn có hàng chục người ngồi đợi đến lượt mình. May thay bệnh nhân trước ngày lễ ít hơn thường lệ, nhưng dù sao Kôbasi cũng phải làm phần việc của hai người. Khi có mặt Naôê anh chỉ phải giúp ông ta, còn bây giờ anh phải tự mình chẩn bệnh, chỉ định cách điều trị... Đến mười hai giờ No6rikô cùng với Kaôru và Akikô đi ăn trưa. Kôbasi còn lại một mình. Biết rằng Naôê khi đi làm sẽ điểm lại một cách đặc biệt nghiệt ngã những việc đã làm trong thời gian ông vắng mặt, Kôbasi càng nỗ lực làm việc thật chính xác. Lúc này anh đang khám một ông già bị bệnh thấp khớp. Anh hút chất nước ra khỏi khớp đầu gối và bắt đầu tiêm prednisolone vào. Chợt nghe có những tiếng bước vội vã: có ai chạy trên cầu thang từ tầng hai xuống. Ngẩng đầu lên, Kôbasi thấy Tômôkô Kawai đang đứng ở ngưỡng cửa thở hổn hển. - Tiên sinh! - Có việc gì thế? - Cụ Isikura... - Tômôkô nói ngắc ngứ từng quãng. Có cái gì ... trong họng..ấy... - Áp lực? - Dạ không biết ạ... Kôbasi lao ra khỏi phòng và chạy lên tầng hai. Nôrikô chạy theo. Bệnh nhân bị thấp khớp vẫn nằm trên cái giường nhỏ. Khi Kôbasi và Nôrikô lao vào phòng bệnh nhân, Isikura nằm im không nhúc nhích, đầu bất ngược ra phía sau; hình như ông cụ không còn thở nữa, chỉ thấy cuống họng run run. - Máy hút! Nôrikô đâm bổ đi lấy máy hút. - Cụ ơi! Cụ ơi! - Kôbasi vừa gọi vừa làm hô hấp nhân tạo. Trong họng cụ già đờm tích lại, cản trở sự hô hấp. Một người khỏe mạnh có thể khạc nó ra một cách dễ dàng, nhưng ông già kiệt sức không còn cách gì làm như vậy. Kôbasi đặt ống máy hút vào lỗ mũi cụ Isikura vô cho máy chạy. - A! A-a-a!...- Cụ Isikura hét lên một tiếng man dại, và một cục đời trôi dọc theo ống máy. - Giữ chặt ông cụ! - Kôbasi ra lệnh. Hai cô y tá nắm chặt lấy hai tay cụ già. Người con dâu của bệnh nhân nấp sau lưng họ sợ hãi nhìn ra, theo dõi những sự việc đang diễn ra trên giường bệnh. - Khạc ra ! Lấy hết sức lực ! - Kôbasi điều khiển cái ống, nhắc đi nhắc lại. Cụ Isikura ngạt thở, quằn quại đau đớn. Mấy phút sau, sự hô hấp được phục hồi, và ông cụ có phần yên tâm. - Phù-ù-ù... Thiếu chút nữa là đã quá muộn. - Kôbasi lau mồ hôi trán. Người con dâu lặng thinhg, chỉ hơi cúi đầu. - Máy hút phải để thường xuyên trong phòng này. Cụ Isikura thở mau, mặt cụ ướt đẫm nước mắt và nước miếng. Lần này mọi sự đã kết thúc tốt đẹp, nhưng không ai có thể bảo đảm là hiện tượng này sẽ không lặp lại nữa. Cần theo dõi bệnh nhân chăm chú hơn. Cụ già thò bàn tay ở dưới chăn ra khua khua như muốn gọi. - Cụ cần gì ạ? - Z-z.. z-z-zi... - Không sao, không sao. Cụ cứ nói chầm chậm. - Z-zi... ziết... ch-cho tôi chết nhanh đi!... - Sao?! - Kôbasi cúi mình trên ông già, gần chạm vào mặt ông. - Sao lại ngã lòng như vậy? Phải vững tâm! - Kh-khổ l-lắm... Thế này thì khổ lắm... - Rồi cụ Isikura quay mặt vào tường. - Không được, không được thế. Hiểu chưa? Nào, cụ vui lên chứ! - Kôbasi vỗ vỗ lên cánh tay khô đét của cụ già. - Naôê...Naôê tiên... sinh... - Hôm nay tiên sinh không có ở đây, - Nôrikô vừa gia/ng giải vừa lau mặt cho bệnh nhân. - Nhưng chốc nữa tiên sinh sẽ đến. - Giết... tôi... đi! Tôi.. xin... - Cụ ơi, đã nói rồi, không được nghĩ tới việc đó. Bác sĩ đã cứu cụ, mà cụ... Sao lại thế? - Hết rồi... tôi không thể... tôi không muốn nữa... - Và cụ Isikura lặng lẽ khóc nấc lên, mặt úp vào gối. Khi Nôrikô đến nhà Naôê thì đã hơn một giờ. Dãy hành lang vắng ngắt, cửa phòng đóng kín. Nôrikô có một cảm giác hồi hộp lạ kỳ. Có thể tưởng chừng đây không phải là lần đầu, nhưng... Lầu sau cùng Nôrikô đến đây là khỏang mười ngày về trước. Mà cũng có thể là lâu hơn. Nhưng hôm nay cô là một người khách không mời mà đến. "Nhỡ anh ấy không phải đang một mình? - Nôrikô nghĩ, ngón tay giơ lên bấm chuông ngại ngùng rụt lại. - Lẽ ra phải gọi điện trước..." Nôrikô đã bắt đầu thấy hối hận là đã nhận lời đến nhà Naôê. Nhưng đây có phải là ý riêng của cô đâu... Dù sao thì cũng sẽ được trông thấy Naôê. Nôrikô gần như đã tự thuyết phục được mình rằng Naôê có nhà và đang đợi cô. Hơi do dự một chút, Nôrikô bấm chuông. Không thấy ai ra mở cửa. Nôrikô bấm lần nữa, lại một lần nữa - không có kết quả gì. Đợi thêm một lát, cô lại bấm chuông và ghé tai vào tấm cửa. Tiếng chuông vang lên lanh lảnh. Dù chủ nhân có ngủ thì cũng nghe thấy "Chắc có ai thật". Nôrikô cảm thấy tim đau nhó. Một khi Naôê không mở cửa, thì ắt là ở trong ấy đang có một người đàn bà. "Anh ấy và một người đàn bà nào..." Nôrikô hình dung ra một quang cảnh quen thuộc : hai người đang ngồi nép sát vào nhau và nín thở lắng nghe tiếng chuông ngòai cửa. Người đàn bà áp má vào ngực Naôê, còn anh ấy thì ôm lấy nàng và nhìn sang bênh cạnh... Và đây họ nhón chân đi rón rén đến cạnh cửa, ghé mắt vào mắt cửa nhìn ra ngòai... Chính từ bên ngòai, con mắt cửa nhỏ xíu, hầu như không trông thấy được, nhưng nhìn từ bên trong thì bao quát được một vùng khá rộng. Có thể bây giờ họ đang nhìn Nôrikô chăng? Cô liền vội vã tránh sang một bên. Bên kia cánh cửa vẫn lặng ngắt như tờ. Trong hành lang có tiếng mở cửa, và từ căn hộ sát bên, một người đàn bà mặt kimônô bước ra và đi qua mặt Nôrkô. Cứ trông cái cử chỉ quả quyết của người đàn bà khi đóng cửa lại, Nôrikô đóan được rằng người ấy cư trú ở đây. Nôrikô đứng yên một lát nữa, rồi thở dài và cũng đi về phía thang máy. Trong khi buồng thang máy trượt xuống, Nôrikô nghĩ: biết trả lời Ritsukô và bà y tá trưởng ra sao đây? Vừa rồi có sao cứ kể hết ra như vậy chăng? Nhưng nếu thế cô sẽ làm hại Naôê. Vì ông đã nói rằng ông ốm. Không, không thể làm như vậy được. Cứ thế này thôi, người ta cũng đã bàn tán quá nhiều. Mới vừa qua Nôrikô óan giận Naôê, nhưng bây giờ cô lại cuống quít bới óc tìm cách bao che cho ông. Thang máy dừng lại. Nôrikô bước ra, và qua tấm cửa kính của phòng đệm cô lại trông thấy người đàn bà ở tần năm: bà ta bước trên đường phố, tay giữ tà áo kimônô đang căng phồng lên dưới gió. Nôrikô chậm rãi bước theo người ấy. Hai giờ rưỡi. Giờ nghỉ trưa đã hết, từ giờ đến tối hãy còn xa, và cái ngõ hẻm rất vắng. Đi dọc theo cái hẻm thoai thỏai xuống dốc, Nôriô ra đến phố lớn. Ở đây là một cuộc sống khác hẳn: chen chúc, ồn ào và rộn rịp. Qua hai căn nhà Nôrikô trông thấy một quán cà phê nhỏ, hay nói cho đúng hơn, cô trống thấy cái buồng điện thọai tự động trong quán. Cô bước vào, ngồi xuống cạnh cái bàn con đặt gần cửa và gọi một chén cà-phê. Sau khi uống hết cốc nước bỏ đá trong khi chờ cà phê, Nôrikô đến trước máy điện thọai, cô quay số. Sau một quãng im lặng trong ống máy bắt đầu nghe những tiếng túyt túyt dài. Nôrikô nhớ lại rằng máy điện thọai ở nhà Naôê có tiếng vo vo nghe như ngạt mũi. Nhưng bây giờ cô nghe rất rõ những hồi âm của tiếng chuông. Không thấy ai nhấc ống nghe. Nôrikô quay số một lần nữa - lại những tiếng túyt túyt. Nắm chặt trong lòng bàn tay đồng hào mười yên, Nôrikô trở về bàn, chén cà phê đã chờ cô ở đấy. Cô hít thở mùi hương đậm đà của nó. "Có lẽ anh ấy đi ra nhà băng? Dù sao chăng nữa thì anh ấy sẽ ra máy điện thọai nếu có nhà, - Nôrikô suy luận. - Nếu không muốn gặp mình thì có thể nói hẳn ra. Qua điện thọai càng dễ nói". Nôrikô uống hết cà-phê và hơi bình tâm lại. Đã gần đến ba giờ. Nôrikô ra khỏi nhà Naôê ở đã được hai mươi phút. Cô lại đến cạnh máy điện thọai và quay số. Bên quày đặt máy điện thọai, cô thủ quỹ đang tính tiền với một người khách; một cô hầu bàn đang nói chuyện gì rất hăng với người bán đồ nhắm. "Thôi lần này mà không gọi được thì quay về thôi", - Nôrikô quyết định trong khi lắng nghe những hồi âm trong ống máy. Hồi thứ ba, hồi thứ tư... - Vâng, - một giọng đàn ông lạ hoắc trả lời. Trong giây lát Nôrikô thậm chí còn ngẩn cả người ra. - Có phải nhà ông Naôê không ạ? Ống máy im lặng. - Tiên sinh đấy ạ? - Phải... tôi... - Giọng Naôê nghe rất lạ, như thể miệng ngậm đầy bông. Nôrikô ngạc nhiên, vì thường ngày Naôê phát âm rất rõ. - Em đây, Nôrikô đây tiên sinh ạ. Tiên sinh có nghe không? - Có... - Máy khó nghe quá... Lúc nãy tiên sinh không có nhà ạ? - Không... - Em gọi điện nhưng không có ai cầm máy... - Tôi ngủ, - Naôê im lặng vài giây rồi nói. Nôrikô băn khoăn tự hỏi: chẳng lẽ anh ấy không nghe? Hay là anh ấy nói dối? - Anh đang ở nhà một mình ạ? - Ừ. - Em gọi điện từ một quán cà-phê ngay cạnh nhà anh. Có thể ghé anh một phút được không ạ? Bà Ghyôđa và bà y tá trưởng sai em đến thăm anh, vì họ lo cho anh ốm nặng. Naôê im lặng. - Vậy em ghé nhé? - Ghé đi. - Anh có cần gì không ạ? Có cần sakê hay thuốc lá không ạ? - Không cần. Có cả rồi. - Em đến ngay! Nôrikô cầm tờ giấy tính tiền trên bàn và đi đến quầy thủ quỹ. Naôê đang nằm trên giường, mình mặc pyjama. Thế ra ông không nói dối quả ông không ra khỏi nhà. Nôrikô chăm chú nhìn xung quanh: trên lò kôtatsu có để ly sakê như thường lệ, khắp nơi rải rác những tờ giấy - những bản sao bài tạp chí. Không thấy có một cái ly thứ hai nào. Trên bàn có một chồng tạp chí và sách. Ở gian bến, trong lavabô có cả một mớ chén đĩa chưa rửa: đã khá lâu không có ai dọn buồng. - Sức khỏe anh ra sao? - Nôrikô cởi áo măng-tô và ngồi xuống cạnh giường. - Tôi hơi bị cảm. - Giọng Naôê nghe rất lạ và không biểu hiện một sắc thái gì cả. - Nhiệt độ ra sao? - Không có nhiệt kế... - Ôi, khổ thân anh quá! Nôrikô thấy muốn vuốt ve an ủi Naôê đến mức không sao chịu nổi: trông anh đau ốm tội nghiệp biết chừng nào. - Sao thế này...- Cô lẩm bẩm, khó khăn lắm mới tự kiềm chế được. Nếu anh ấy đưa tay ra, nếu anh ấy nói một lời tho6i cô sẽ tự lao vào vòng tay anh. Nôrikô cúi mình trên người Naôê và sửng sốt: hai mắt anh sáng một cách kỳ dị - không phải cái ánh kim lọai lạnh và sắc như thường ngày, mà là ánh phản chiếu mờ nhạt của mặt trời lặn. Mắt anh có màu trắng như sứ, hai má trũng sâu. - Anh làm sao thế? Naôê cố giữ cho mắt mình nhìn lên Nôrikô mà không được. Trong đôi đồng tử mênh mông của anh, Nôrikô thấy phản chiếu gương mặt của mình. - Anh cần phải ngủ một chút. - Nôrikô kéo chăn đắp cẩn thận cho Naôê. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại như thể chỉ chờ có thế. Nôrikô bắt tay vào dọn dẹp. Mười phút sau cô đến cạnh Naôê. Naôê ngủ rất yên, ngay đến hơi thở cũng nhẹ nhàng, không nghe thấy. "Anh ấy gầy đi nhiều quá.." - Nôrikô nhìn rất lâu, như thể không nhận ra Naôê nữa. Rồi cô khẽ khàng đi sang gian bếp. Cô cởi áo vét, và mình chỉ còn mặc chiếc áo thun mỏng, cô bắt đầu rửa chén đĩa. Cô đi lại thật yên lặng, cô quét gian bếp rồi trở vào phòng. Naôê vẫn ngủ, mặt quay vào tường. Bây giờ biết làm gì đây? Nôrikô nhặt mấy tờ giấy vương vãi bên lò kôtatsu, xếp lại thành một xấp gọn ghẽ để lên bàn, đặt lại đĩa gạt tàn cho ngay ngắn. Tấm thảy dày trong phòng dính đầy bụi, nhưng Nôrikô không muốn mở máy hút bụi, sợ tiếng máy làm Naôê thức giấc. Cô nhặt mấy tờ báo ở dưới sàn lên, gấp lại cho thẳng thớm mấy thứ đồ lót vày vò. Rồi cô cúi xuống với tay quơ quàng dướng gầm giường xem có cái gì lăn xuống đấy không. Tay cô chạm phải một vật gì lạnh và cứng. Một cái hộp luộc ống tiêm. Naôê tự tiêm lấy ư? Bằng một động tác quen thuộc, Nôrikô mở nắp nhìn vào trong hộp. Có hai cái ống tiêm và hai ống thuốc rỗng. Nôrikô cầm lên một ống: "Opium". Thuốc phiện ư! Thứ ma túy mạnh nhất... Ngay sau những cuộc phẫu thuật người ta cũng ít khi cho bệnh nhân thứ thuốc này. Chỉ khi nào có những cơn đau không tài nào chịu nỗi... Nôrikô nhìn kỹ Naôê và lại trông thấy cái nhìn mờ đục, đờ đẫn. Cô đã có mấy lần phải tiêm thuốc phiện cho bệnh nhân, cho nên cô nhớ rất rõ mắt họ. Nhưng anh ấy tiêm thuốc phiện để làm gì? Chỉ cảm lạnh thôi mà cũng tiêm? Mà lại tiêm một liều lượng lớn như vậy? Chẳng lẽ?... Tâm can Nôrikô nóng bừng như lửa. Đặt cái hộp xuống sàn, cô lại cúi xuống nhìn Naôê. Đôi má như bằng sắp, râu lởm chởm... Cái mũi trông nhọn hẳn lên khác ngày thường. Nôrikô vội vàng đẩy cái hộp vào chỗ cũ, như thể hy vọng rằng làm như thế mình sẽ sua đuổi được những ý nghĩ khổ tâm. Tốt hơn hết là cô đừng trông thấy, đừng biết gì hết. Vừa rồi cô mở nắp hộp ra để làm gì kia chứ? Một cảm giác tội lỗi khó hiểu tràn vào lòng cô. Cô chậm rãi chống gối đứng dậy và đột nhiên dẫm lên một vật gì cứng cứng. Nôrikô nhìn xuống chân: trên tấm thảm có một vật sáng mờ mờ. Nôrikô cầm lên. Một chiếc hoa tai. Một chiếc hoa tai vỏ bằng bạch kim. Nó nằm gần phía đầu giường, cái móc cài ngửa lên phía trên. Thế ra trước đây vẫn có một người đàn bà nào lên đây... Nôrikô mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường. Cô ngồi hồi lâu không cử động, mắt nhìn đăm đăm vào chiếc hoa tai đang lấp lánh trên lòng bàn tay. Một giờ sau Naôê tỉnh dậy. Anh mở mắt ngơ ngác nhìn Nôrikô, rồi hiểu ra rằng đây không phải là giất mơ, từ từ ngồi dậy. - Anh dậy rồi đấy à ? - Vâng. - Bây giờ giọng nói nghe đã bình thường như mọi ngày - rõ và đều đều. - Không đau ở đâu chứ? - Không. - Anh có nhớ em đã đến đây như thế nào không? Naôê ngẫm nghĩ một lát, rồi gật đầu. - Bà Ghyôđa và bà y tá trưởng phái em đến đây. Em sẽ nói gì với họ? Naôê đưa mắt nhìn quanh tìm thuốc lá. Nôrikô đẩy về phía ông một bao thuốc và cái gạt tàn. - Thế tức là anh bị cảm lạnh? - Cảm lạnh. - Naôê nhắc lại, tay đưa một que diêm lên châm thuốc lá. - Chỉ thế thôi à ? Vậy thì tại sao lại phải dùng thuốc phiện? Trong khỏanh khắc gương mặt Naôê thay đổi hẳn. Nôrikô biết rõ từng nét một trên gương mặt ấy: cô đã nhìn nó hàng ngày, nhận biết những sự thay đổi nhỏ nhặt nhất, - nhưng bây giờ, sau một thời gian cách biệt không lâu, cô không còn nhận ra nó được nữa: gương mặt này sao cô thấy vô cùng xa lạ, cách vời và thù địch. - Anh gầy đi đấy, - Nôrikô buồn rầu nhận xét, mắt không rời Naôê. - Không việc gì phải lo. Naôê nhìn ra cửa sổ, mắt đầy bóng tối. Rõ ràng là ông đã quên khuấy điếu thuốc lá đi: tàn thuốc đã dài lắm rồi, nó sắp rơi xuống thảm. Nôrikô vội đưa cái gạt tàn ra hứng. - Em có đem thuốc lại cho anh. Thuốc cảm thật đây. Em lấy ở phòng nội khoa. - Nôrikô đưa ra một cái gói nhỏ có đóng dấu bệnh viện Oriental. - Không cần. - Có lẽ... không phải cảm. Anh nói thật đi. Em xin anh. Anh là thầy thuốc, anh phải hiểu rằng... Naôê lặng im. - Anh ốm thế nào? - Chẳng có bệnh gì đâu. - Không đúng. Naôê giụi tắt điếu thuốc lá và nắm lấy khủyu tay Nôrikô. - Anh buông ra. Anh đang ốm, anh cần nghỉ ngơi yên tĩnh. - Nôrikô cố vùng ra, nhưng Naôê không buông cô. - Đừng anh. Em còn phải về, bệnh viện sai em đến đây... - Thì đã sao. - Em phải về ngay... chứ không họ sẽ nghĩ đủ thứ... - Mặc kệ. - Không, không "mặc kệ" được đâu. Vả lại...hôm nay không được. Thật đấy. Naôê vẫn ôm chặt lấy cô. ... Khi Naôê buông cô ra, Nôrikô thở hắt ra một tiếng và mở mắt. Naôê đagn nằm nghiêng, không cử động. Nôrikô dần dần tỉnh hẳn. - Em sợ... - cô nói. - Nhở... Nhở có con thì sao? - Giọng Nôrikô êm dịu lạ lùng. - Anh có nghe em nói không? - Tôi nghe. - Vậy thì sao? - Nôrikô nép vào người Naôê. Lưng anh lạnh như băng. Có thể nào đây chính là con người cách đây một phút đã ôm ấp mình một cách khát khao cuồng nhiệt như vậy? - Em ... em sẽ nuôi nó. Dù có thế nào chăng nữa. Naôê từ từ quay lại và nhìn vào mắt Nôrikô. - Có thật không? Như em vừa nói ấy? - Thật. Ông nhìn Nôrikô hồi lâu, rồi lại chìm vào giất ngủ. - Em đi đây, - Nôrikô nói. Cô nhảy xuống giường, vớ lấy áo quần vào chạy vào buồng tắm. - Ôi, bốn rưỡi rồi! Mặc áo quần thật nhanh, Nôrikô đến cạnh Naôê. - Anh chóng khỏi đi nhé. - Cô cúi xuống người anh, và một lọn tóc quăn rũ xuống mặt anh. - Mai anh sẽ đến bệnh viện chứ? - Sẽ đến. - Nói lại với bà Ghyôđa như thế nhé? - Ừ. - Anh phải ăn cái gì đi. - Không muốn ăn. - Có lẽ em đi nấu cái gì nhé? - Thôi. Khi nào đói tôi sẽ gọi điện đến tiệm ăn. - Chính vì thế mà ốm đấy...- Nôrikô âu yếm lau mồ hôi trên trán Naôê. - Hay anh uống tí cà-phê vậy nhé? - Không. Tôi đã bảo là không cần gì. - À, - Nôrikô sực nhớ. - Hôm nay ở bệnh viện cụ Isikura súyt chết đấy. - Cái gì?! - Naôê nhổm dậy. - Ông cụ bắt đầu ngạt thở may mà cứu kịp. Bác sĩ Kôbasi đã làm hô hấp nhân tạo, hút đờm. Còn ông cụ vừa tỉnh đã cất tiếng gọi anh... Ông cụ quí anh lắm. - Ông cụ nằm như thế nào ? Đầu có kê cao lên không? - Không... Nằm giường bình thường thôi. - Nhất thiết phải kê cao đầu lên, nếu không lại sẽ như thế nữa. - Em không thể góp ý cho các bác sĩ được. - Em nói là to6i nhờ em yêu cầu Kôbasi như vậy. - Nhưng.. - Không "nhưng" gì cả. Em phải truyền đạt cho Kôbasi đúng như thế. Nôrikô, tay đã cầm áo khác, lại ngồi xuống cạnh giường. - Đằng nào mai anh cũng sẽ đến. Lúc bấy giờ anh nói với ông ta cũng được. - Phải nói ngay hôm nay. - Nhưng có thể Kôbasi về nhà mất rồi. - Em cứ nói với bất cứ bác sĩ trực nào. Nôrikô gật đầu, cài khuy áo khóac. Làn ánh sáng nhợt nhạt của mặt trời lặn chiếu xuyên qua bức rèm. Năm giờ kém năm. Phải về bệnh viện ngay. - Thôi em đi nhé. ... Ngòai đường, một ngọn gió lạnh thấm sâu vào da thịt. Nôrikô không để ý, thong thả đi về phía trạm xe điện. Tiếng gót giầy của cô vang dội trên đường phố vắng. Cô dừng lại nhìn lên tòa nhà Naôê ở, rồi rảo bước đi nhanh hơn. Nhưng linh cảm mơ hồ, những ước mơ không rõ nét quay cuồng trong tâm trí, và trí tưởng tượng lôi cuốn cô đi xa, xa mãi. "Nếu mình đẻ được một đứa con ... Nó nhất định sẽ giống Naôê - cao, đẹp, cũng trầm lặng, cứng cỏi, cương quyết. Thế rồi..." Nhưng đến đây những ước mơ của Nôrikô đứt đọan. Cô không sao hình dung được Naôê trong vai một người chồng. Ngày hôm sau Naôê đến làm việc như đã hứa. Thật ra thì mãi đến quá mười một giờ, gần sát giờ ăn trưa ông mới đến. Ông mới vắng mặt có ba ngày, mà ai nấy đều phải kinh ngạc nhận ra rằng ông đã gầy đi một cách khủng khiếp. Kôbasi đang khám bệnh nhân, nhưng nghe nói Naôê đến, anh tuyên bố nghỉ giải lao. Nhưng Naôê không đến phòng khám vội, mà lại đi thẳng lên các phòng nằm. Ông đagn khám cụ Isikura thì một cô y tá từ tầng một chạy lên. - Thưa tiên sinh, các bệnh nhân đang đợi dưới kia. - Thế Kôbasi không tiếp họ sao? - Có ạ. Nhưng ... tiên sinh đã đến thì... - Bảo bác sĩ Kôbasi cứ tiếp tục đi đã. Cô y tá đi xuống. Naôê cầm lấy cổ tay khô héo của cụ Isikura và bắt đầu đếm mạch. - Tôi có nghe nói hôm qua cụ mệt nặng, - ông nói. - Lão đã tưởng chết rồi, - cụ Isikura nói một cách khó nhọc, uốn lưỡi phát ra từng tiếng một. - Lần sau hễ thấy khó thở cụ phải gọi bác sĩ ngay. - No... đột ngột... quá... - Thế hôm nay thì sao ạ? Ổn cả rồi chứ ạ? Cụ Isikura khẽ gật đầu và nói chậm chậm: - Bác sĩ ạ, bác sĩ đừng đi đâu.. Tôi xin bác sĩ... - Được, được ạ. Cụ Isikura đã lâu không ăn và lưỡi cụ phủ một lớp trắng. Giác mạc cụ đục, phản ứng ánh sáng kém. Cụ già quả nhiên đang mấp mé cõi chết. - Cụ phải nằm cho thỏai mái hơn. Cụ Isikura không đáp nửa lời. Cụ nhắm mắt và chắp tay lại như thể để cầu nguyện. Naôê nhìn kỹ cụ già một lát rồi đi ra. Ngòai hành lang ông hỏi Nôrikô, giọng bất bình. - Làm sao thế? Tôi đã bảo phải chuyển ông cụ sang một cái giường khác kia mà. - Em cũng định nói... Nhưng bác sĩ trực lại chính là Kôbasi cho nên... - Lại càng phải nói. - Nhưng... Ông ta biết chuyện của chúgn ta. Akikô kể. - Thế thì sao? Quan hệ của chúng ta là một chuyện, mà côgn việc lại là một chuyện khác hẳn. - À, bác sĩ Kôbasi có nói: nếu bệnh nhân đã yếu đến nỗi không thể khạc nhổ được thì như thế tức là đã không còn là người sống nữa ròi: có thể cứu một lần, hai lần, nhưng nói chung mọi cố gắng đều sẽ vô hiệu. - Kôbasi nói đúng. Nhưng không thể để cho ông già chết cách đó được. - Cách nào mà chả thế... - Không, tuyệt nhiên không phải là chết cách nào cũng như nhau đâu. Nếu bệnh nhân chết vì sặc đờm, người thân sẽ thấy cái chết đó phi lý, quái đản. Họ sẽ trách chúng ta và trách bản thân họ. - Trước đây em khôgn biết nghĩ đên điều đó. - Em có biết đánh cờ tướng không? - Không... - Nôrikô ngạc nhiên. - Khi một ván cờ sắp tàn cuộc, người đánh cờ đã thấy rõ kết cục từ mấy nước trước. Nhưng thọat trong lên bàn cờ thì người ta có cảm giác là người đang thua cuộc chỉ chậm hơn người đang thắng cuộc có một chút thôi, một nước thôi. Trong trường họp này chắc cũng có một ấn tượng như vậy. - Anh muốn nói cụ Isikura, phải không? - Phải. Mọi người đều phải tin rằng chúng ta đã làm đến mức tối đa tất cả những gì có thể làm được, nhưng tiếc thay!... Vấn đề cũng chẳng phải là bao giờ cụ Isikura chết - sớm một tuần hay muộn một tuần, - mà ở chỗ làm sao cho cái chết của cụ đích đáng và phải lẽ. - Ta phải thuyết phục cho bệnh nhân tin như thế hay sao? - Không, thuyết phục người nhà của bệnh nhân. - Đối với bệnh nhân thì không có một cái chết nào phải lẽ được. Naôê đứng lại một lát, mắt đăm chiêu nhìn về phía trước. Một cái xe cáng bệnh nhân đi qua mặt hai người, hình như họ đang đưa bệnh nhân vào phòng ngọai trú để phân tích. - Sẽ không bao giờ có ai nói : "Tôi đã đến lúc phải chết", - Naôê nói tiếp khe khẽ. - Anh có nhớ bà cụ Yôtsiđzaki không? Anh có nhớ bà cụ lăn lộn khổ sở như thế nào không? ... Bà cụ gào lên là thà để cho bà chết thay đứa cháu. - Em tin như thế à ? Bà cụ nói như vậy vì bà biết rất rõ rằng không bao giờ bà có thể chết thay cho ai được. Nôrikô thấy xốn xang khi nghe những lời này. - Những chuyện ấy thật là khủng khiếp... - Đúng, rất khủng khiếp. - Đối với một bác sĩ như anh cũng thế à? - Cái gì? - Không... Không có gì cả... Một ý nghĩ kỳ dị làm cho Nôrikô thấy tim mình như lặng đi: cô chợt thấy mường tượng như Naôê thuộc một thế giới khác. - Phải bảo họ đổi giường ngay cho cụ Isikura. - Naôê quay ngoắt đi và bước xuống phòng ngọai trú. Cùng ngày hôm ấy ông bầu của Đzyunkô Hanađzyô gọi điện vào bệnh viện. Sau khi xin lỗi vì đã im lặng trong một thời gian dài, ông ta hỏi: - Cô ấy có thể ghé vào bệnh viện hôm nay được không ạ? - Hình như tôi đã nói rõ ràng cho ông bie6 t cô ấy phải đến khám lại vào ngày nào. Đã qua bao nhiêu ngày rồi? - Bác sĩ thứ lỗi cho. Chúng tôi bận quá... Bao nhiêu là việc... - Sức khỏe cô ấy hiện nay ra sao? - Theo tôi, nói chung là khá. - Tôi phải gặp nữ bệnh nhân ngay. - Vâng - vâng, tôi hiểu. Hiện nay cô ấy đang ở studio... - Bao giờ cô ấy có thể đến? - Đến sáu giờ chiều sẽ xong buổi ghi hình. - Hôm nay tôi không trực. Đến chiều tôi sẽ không có mặt ở đây. - Nhưng Hanađzyô rất muốn được gặp ông. Và đúng vào ngày hôm nay. Có lẽ bác sĩ có thể chịu phiền chiều chúng tôi một chút? Bác sĩ có thể đợi cô ấy được không? - Thế ngày mai? Ngày mai cô ấy sẽ làm gì? - gnày mai chúng tôi sẽ đi biểu diễn ở nhiều nơi trong tỉnh Kansai. Thành thử xin bác sĩ thứ lỗi, nhưng... - Được, tôi sẽ đợi. Nhưng chỉ đến sáu giờ thôi. - Cám ơn bác sĩ! Chúng tôi sẽ cố sao để kịp đến đúng giờ. Chậm nhất là sáu giờ rưỡi. Ông bầu xin lỗi một lần nữa rồi bỏ ống máy xuống. Công việc đã hết, và các bác sĩ đã về nhà. Naôê ngả mình trên chiếc đi-văng trong phòng điều hành. Nhưng ông chưa kịp giở một cuốn sách ra đọc thì Ritsukô đã xuất hiện. Bà ta ăn mặc khá cầu kỳ: một bộ đồ bằng tweed màu sô-cô-la vạch ra-rô nhỏ, và bên trong là một cái blouse màu hồng rất nhã. - Tiên sinh vần còn ở đây à? - Vâng, tôi đợi một nữ bệnh nhân. - Naôê bỏ cuốn sách xuống và ngồi dậy. - Đến ốm, tiên sinh cũng không có thì giờ để mà ốm một cách yên tĩnh nữa. Vừa đỡ một chút đã phải đi làm việc... - Ritsukô tỏ ý đồng cảm. - Thế bác sĩ trưởng đâu ạ? - Ông ấy có buổi họp ở Hội đồng thị chính : họp Ủy ban Giáo dục. Ritsukô nhặt mấy tờ báo vương vãi trên sàn và đột nhiên đề nghị: - Có lẽ ta sang phòng văn thư đi. - Sang phòng văn thư ư?... - Vâng. Thế bao giờ nữ bệnh nhân của ông đến? - Sáu giờ. - Còn những nửa giờ nữa. Thế thì mời bác sĩ ta sang bên kia một lát. Naôê miễn cưỡng đứng dậy đi theo Ritsukô. Trong phòng văn thư không còn ai. - Ở đây ấm cúng hơn nhiều. Ritsukô đã đưa từ phòng bên sang nào phó-mát, nào bia. Bà quả quyết mở hai cái hộp ra, rót bia vào hai cái cốc, rồi đưa một cái cho Naôê. Bà nâng cái cốc của mình lên, gật đầu mời Naôê và uống mấy ngụm. Ritsukô bao giờ cũng có hóa trang, nhưgn hôm nay bà đánh đậm hơn thường ngày - chắc có dự tính đến ánh đèn điện. - Bây giờ nhiều người ốm lắm. Cần phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận. - Ritsukô nhìn Naôê đăm đăm. - Bác sĩ bây giờ gầy đi nhiều quá đấy. - Thế ạ? - Naôê đưa tay sờ lên hai cái má lởm chởm không cạo. - Tôi cũng thấy trong người khó chịu thế nào ấy. Đau lưng quá. Hôm trươc tôi đã có nói với bác sĩ rồi... Tôi e đó là bệnh lao không biết có phải không? Có lẽ nên chiếu điện? - Khó lòng có thể là bệnh lao. - Nhưng bác sĩ đã khám tôi đâu mà biết! - Ở tuổi bà thì không thể ho lao được đâu. - Tại sao ông có thể lấy làm thích chí khi nói với tôi những lời khó nghe như vậy? - Ritsukô đưa mắt lườm Naôê một cách giận dỗi. - Tôi yêu cầu ông một cách nghiêm túc đấy, ông khám tôi đi. - Mai đến buổi khám, bà đến gặp tôi. - Ôi, không được đâu! Ở phòng khám có các cô y tá... Không, như thế phiền lắm. - Thế thì sao, khám ở đây à? - Ở đây? Ritsukô sửng sốt. - Không được, ở đây bất tiện lắm... - Thế thì ta xuống phòng khám ngọai trú. - Không-không, không đời nào! - Tôi không hiểu. Vậy thì bà muốn thế nào? - Thôi được. Ở đây vậy. Nhưng nếu có ai vào, bác sĩ phải cắt nghĩa cho người ta hiểu. Vậy tôi cởi áo nhé? Naôê gật đầu. Ritsukô áp hai lòng bàn tay lên hai má nóng bừng. Rồi bà bước nhanh ra cửa sổ kéo rèm cho kín lại. - Ông đừng nhìn. - Được. Naôê ngoan ngõan nhắm mắt lại. - Khi nào tôi bảo mới được mở ra đấy. Vừa nhìn Naôê, Ritsukô vừa cởi quần áo. Bà cởi cái áo vét, gấp lại cẩn thận và đặt lên đi-văng. Sau đó bà mở khuy áo cởi áo blouse, cố đừng làm hỏng mái tóc. Vừa thở dài một tiếng, bà vừa trật hai quai áo xuống - bên vai này, rồi bên vai kia. - Cởi hết à? - Vâng, Naôê đáp, mắt vẫn nhắm. Hai tay Ritsukô quặt ra phía sau để cởi cái khóa sau lưng. - Ồ-hồ-hồ-hồ... lạnh quá! - Ritsukô rùng mình, tuy lò sưởi điện họat động rất tốt và trong phòng hơi nóng. - Sao rồi ? Mở mắt được chưa? - Nhưng ông làm ơn nhanh nhanh một tý nhé... Naôê quay lại. Ritsukô đang đứng yên, hai vai co lại, hai tay cố che kín ngực. Đến gần hơn, Naôê nhận thấy hai bàn tay đang đỡ cái xu-chiêng đều run. - Bà cúi xuống. Ritsukô cúi đầu và hơi khom lưng xuống. Naôê sờ cột xương sống. - Bây giờ từ từ thẳng người lên. Cúi xuống một lần nữa. - Ritsukô nhắm nghiền hai mắt trong khi trên lưng bà cảm nhận những ngón tay linh họat của Naôê. Những sự va chạm nhẹ của mấy ngón tay ấy như truyền qua người bà một luồng điện. - Ưỡn ra phía sau. - Thế này ạ? - Thêm chút nữa. Bây giờ nghiêng bên phải. Bên trái. Ritsukô ngoan ngoãn làm theo những mệnh lệnh của Naôê. - Như thế này có đau không? - Không, - Ritsukô thì thào rất khẽ. - Được. - Naôê bỏ tay ra. - Đến đây thì không có gì. Bây giờ bà quay lại đây. Hai tay vẫn áp vào ngực, Ritsukô từ từ quay lại. - Thế này được chưa? - Bà hỏi lại, vẻ phân vân. Naôê đứng sát lại. - Ông làm cái gì thế? Buông ra! ... Bỏ tôi ra... - Ritsukô thì thầm nhắc đi nhắc lại, thậm chí cũng không hề cố tránh ra. Bà ngửa đầu ra một cách lả lơi và hé mở đôi môi. Naôê lạnh lùng xem xét những nếp nhăn li ti từ góc đôi mắt nhắm nghiền tỏa ra thành hình quạt. Ritsukô dang hai tay ra. Cái xu-chiêng nãy giờ bà vần lấy tay giữ trên ngực, bây giờ đã rơi xuống sàn. Hai tay Ritsukô mơn trớn đôi vai và tấm lưng của Naôê. Bỗng có tiếng chuông điện thọai giật giọng. Sau hồi chuông thứ ba Naôê cầm máy lên. - Xin lỗi, ở đây có bác sĩ Naôê không ạ? - Cô y tá trực hỏi.- Có một nữ bệnh nhân đến tìm bác sĩ. - Tôi hiểu rồi. Tôi xuống ngay. Ritsukô đứng yên, một tay che ngực, một tay che mặt. - Tôi phải đi. Nhìn qua mấy ngón tay, Ritsukô thấy Naôê cầm khăn mặt lau miệng, sửa lại cà-vát và ra khỏi phòng. - Chào bác sĩ ! Xin lỗi là mấy hôm trước không đến được, - Đzyunkô vừa nói, giọng như hát, vừa bỏ kính râm. Mặt cô trong thời gian nằm bệnh viện đã tròn ra được một chút, bây giờ lại gầy đi, đôi mắt không còn trong như dạo ấy nữa. - Cô thấy trong người thế nào? - Tốt ạ. Định ghé bác sĩ từ lâu mà không có thì giờ... Thôi bác sĩ đừng mắng nhé. - Công việc vần lút đầu lút cổ à? - May thay, đúng như thế. - May thay ư? - Dĩ nhiên. Đối với một nghệ sĩ đó là điều may mắn. - Thế. - Naôê mặc áo blouse và rửa tay. - Thử xem nào. Giỏ đựng áo quần trong góc ấy. Đzyunkô đóng cửa lại và cởi chiếc áo khóac dày làm bằng lông lạc đà. Trong phòng làm việc, ngoài họ ra không còn ai nữa : cô y tá trực chưa kịp đến. - Không đau chứ? - Có hai ba lần thấy nhói nhói, nhưng lại hết ngay. Khám xong, Naôê đặ ty cụ vào nồi khử trùng và ngồi xuống viết kết luận. - Bác sĩ ạ, - Đzyunkô đang mặc áo quần sau tấm bình phong gọi ra. - Tối nay bác sĩ rỗi chứ? - Vâng. - Có lẽ bác sĩ đi với tôi một lát nhé? Tôi có hứa sẽ chiêu đãi bác sĩ. Kia, sao im lặng thế? Đồng ý không? - Đồng ý. - Thế thì tuyệt ! - Đzyunkô mừng rỡ reo lên. Cô từ phía sau tấm bình phong bước ra, trên người đã khóac măng tô. Được đóng khung trong cái cổ bẻ rất to của chiếc áo lông, khuôn mặt trông còn mảnh hơn nữa. - Được. Tôi chỉ sang phòng điều hành mặc áo một chút. - Tôi đợi ngoài xe. Trong hành lang Naôê chạm phải Tômôkô Kawai. - Xin lỗi. - Tômôkô thở hổn hển. - Em mải làm mấy việc trong phòng bệnh nhân cho nên để quá giờ. - Không sao, tôi đã làm xong hết rồi. Tômôkô liếc nhìn Đzyunkô một cách nghi hoặc. Ở phòng điều hành, Ritsukô đang đón đợi Naôê. - Thật là vô lương tâm, - bà rít lên khe khẽ. - Cái gì thế? - Bỏ người ta mà đi... - Có bệnh nhân đến. - Có thì sao! Ai lại như thế... - Cái hôn duy nhất đã làm cho Ritsukô dạn dĩ lên. - Khám xong rồi chứ? - Vâng. Nhưng tôi phải đi. - Anh thật là nhẫn tâm, thật đấy!... - Tôi? Tôi nhần tâm ấy à? - Đúng, anh là một con người tàn nhẫn, - Ritsukô bước vào phòng điều hành. - Thế anh định đi đây đấy? - Về nhà. - Thật không? Hay là đi đến chỗ hẹn hò? Mắt không nhìn rRitsukô, Naôê cài khuy áo măng-tô. - Liệu đấy, tôi sẽ kiểm tra. - Bà hăm dọa. - Bao giờ sẽ gặp lại? - Tôi không biết. - Anh nói rõ đi. - Tuần sau. - Lúc nào? - À... Lúc nào tiện bà gọi điện cho tôi đi. - Thứ hai tôi sẽ gọi, được không? - Được. - Nhưng đừng có mà lừa tôi! - Nhỡ tôi lừa thì sao? - Naôê phì cười. - Thì sao ấy à? - Ritsukô nheo nheo đôi mắt. - Nếu thế tôi sẽ nói với mọi người là anh tán tỉnh thôi. Naôê ném lên Ritsukô một cái nhìn ngạo nghễ rồi ra khỏi phòng điều hành. Cái quán ăn nhỏ mà Đzyunkô mời Naôê vào nằm trong một khu vực náo nhiệt ở giữa Rôpponghi và Nôghiđzaki, đó là một quán nổi tiếng về các món bit-tết. Đzyunkô nghĩ rằng ở đây Naôê sẽ thấy thích. Cô thích đến đây vì trong những hiệu ăn lớn người ta thường dòm ngó cô, còn ở đây thì không có ai để ý. - Bác sĩ muốn gọi gì? - Sakê. Người hầu bàn ngơ ngác nhìn Naôê. - Phải, bác sĩ có nói là bác sĩ thích rượu nếp hơn cả. - Đzyunkô đỡ lời. - Ở đây có sakê không? - Cô quay về phía người hầu bàn. - Chắc là có ạ... - Làm ơn dọn ra nhé. Hâm nóng thì tốt. Người hầu bàn vẫn phân vân. - Sakê ạ? ... Nhắm với bít-tết ạ? - Thì có khác gì! - Naôê nhún vai. - Có lẽ tôi cũng sakê luôn, - Đzyunkô họa thêm. Khi người hầu bàn đã đi xa, cô cười phá lên. - Ở đây chắc chưa có ai gọi sakê bao giờ. - Thế à? ... Thế mà tôi không biết. - Ở quán này có món awabi và món tôm ngon lắm. Có lẽ ta ăn món tôm nhé? - Ăn awabi thì hơn. Đzyunkô gọi hai bít-tết và một awabi. Ngay bên cạnh bàn có đặt một cái bếp. Một người đầu bếp đến và bắt đầu đặt chảo lên. - Hay là ta đến một hiệu ăn có các món ăn Nhật bản? - Ồ không, ở đây được rồi. Miền là có sakê. Đzyunkô lại mỉm cười. Sau bữa ăn tối, cô đưa Naôê đến một quán bar nhỏ dọn ở tầng hầm. Quán được ngăn ra thành năm buồng. Sàn phủ một tấm thảm sang trọng, cách bài trí nội thất theo đúng phong cách của cung điện ở thế kỷ thứ XVII. Hình như Đzyunkô rất hay đến đây: người bán bar lập tức nhận ra cô và mời vào buồng. Đối với quán bar giờ này hãy còn sớm, khách còn thưa thớt. - Làm ơn cho ít sakê, - Đzyunkô yêu cầu. - À, cái này mới đây! - Người hầu bàn nhìn Đzyunkô và người bạn trai của cô, vẻ quan tâm đặc biệt. Đzyunkô uống được khá nhiều. Mà hôm nay thì cô lại có phần cao hứng: rượu sakê ở đây là loại thượng hạng, cô được rỗi suốt buổi tối, cho nên Đzyunkô uống hết ly này đến ly khác. Một giờ sau cô đã say rõ rệt. - Bác sĩ này, thử nhìn tôi một chút. Má có đỏ không? - Không đỏ lắm. - Chà! - Đzyunkô cười khanh khách. - Ông lại nhìn tôi như một bác sĩ nhìn bệnh nhân. Một màu hồng phơn phớt ửng lên trên đôi gò má, làm cho gương mặt xanh xao của Đzyunkô sinh động lên. Trông cô thật kiều diễm và đáng yêu. Tính phóng đã tiềm ẩn trông cô mỗi lúc một hiện rõ thêm. - Thế bác sĩ không bao giờ say à? - Tại sao? - Naôê ngạc nhiên. - Cũng như mọi người thôi. - Thế mà bây giờ thì hoàn toàn tỉnh táo... Có lẽ men không thấm hay sao? - Đzyunkô đặt cái chén không xuống bàn. - Không thấm... - Naôê cười, mắt nhìn bàn tay trau chuốt, thanh nhã của cô. - Có thật cô Simura của ông tuyệt vời đến không? - Đzyunkô hỏi một cách đột ngột. - Simura nào? - Thôi đừng vờ nữa, tôi biết hết rồi. Cô hộ lý đã kể cho tôi nghe khá nhiều chuyện. Tôi với cô ấy đã đi đến kết luận rằng ông bác sĩ của chúng tôi quá trinh bạch ... Thế nào? - Đzyunkô rướm thẳng người ra một cách đầu thách thức. - Như tôi đây cũng chẳng xấu nào, phải không? Naôê thích thú nhìn cô. Trên gương mặt Đzyunkô không còn chút bóng dáng của sự ngây thơ. - Sao ông lại nhìn tôi bằng đôi mắt băng giá như vậy? - Đzyunkô nhìn chằm chằm vào mắt Naôê. Rồi, không chịu được nữa, cô nhìn ra chổ khác. - Cứ nghĩ rằng ông đã biết tỏ tường mọi thứ trên thân thể tôi, tôi thấy chán quá. Chắc tôi đối với ông chẳng còn chút hứng thú gì. Naôê ghé miệng bên tai Đzyunkô: - Em này... em vẫn thường chích ma túy đấy à? Hay là tôi nhầm? Đôi mắt đen của Đzyunkô mở to ra vì ngạc nhiên. - Tại sao anh...kết luận như vậy? - Tại vì tôi làm thầy thuốc. Tôi hiểu hơn những người khác. Đzyunkô cúi đầu. - Có ... Nhưng không nhiều. Chỉ thỉnh thoảng khi nào mệt quá. - Em đừng sợ, tôi sẽ không giảng luân lý đâu. Chẳng qua... Nếu em muốn thì tôi có đấy. - Ngay bây giờ ấy à? - Ừ. - Anh có đem theo à?! - Dĩ nhiên là không, ở nhà ấy. - Nhưng... Tại sao anh lại cho là em muốn? - Thế em không muốn à? - Chà ... Bác sĩ! Anh cũng chẳng phải là một thiên thân. - Và Đzyunkô vịn vào cánh tay Naôê. Tiếng rít của gió thu lạnh vừa nổi lên lúc tờ mờ sáng đánh thức Nôrikô dậy. Vẫn nằm im trong chăn, cô đưa mắt nhìn quanh phòng. Cái nhìn của cô dần dần dừng lại ở cửa sổ: ngoài đường trời vần còn tốt mịt. Nôrikô bấm đèn ngủ nhìn đồng hồ: năm giờ rưỡi. Mùa hạ thì bây giờ mặt trời đã lên rồi, còn vào tiết cuối tháng chạp này thì bây giờ vẫn còn là ban đêm. Gió gõ vào cửa kính. Bên cạnh giường có mộtt cuốn sách mở. Nôrikô thường đọc sách khuya để dễ ngủ, nhưng đêm qua không hiểu sao cô đã quá xúc động trong khi đọc - cuốn sách nói về tình yêu - và giờ lâu không sao chợp mắt được. "Tình yêu có những dạng khác nhau, - trong sách có đoạn viết như vậy, - và sự xả thân cũng là tình yêu..." Hình ảnh Naôê không lúc nào rời tâm trí cô. Trong thời gian gần đây có một cái gì kỳ dị đã diễn ra với anh. Anh đã gầy đi và bây giờ trông càng cao và càng mảnh, cái nhìn của anh trở nên sắc nhọn. Nhưng không phải những sự thay đổi bên ngoài làm cho Nôriko lo lắng. Trong tòan bộ cái bóng dáng của Naôê - trong đôi vai rũ xuống một cách mệt mỏi, trong cái lưng gầy hơi khom xuống - có thể cảm thấy một nỗi đau thầm kín và mộ tmối sầu vô vọng. Anh không bao giờ kể gì cho cô nghe, nhưng Nôrikô vần cảm biết được à có một cái gì đó đang giày vò anh khổ sở. Anh vẫn lạnh lùng như trước, đôi khi còn tàn nhẫn nữa. Anh có thể mời Nôrikô đến rồi tới khi cô dọn dẹp xong, lại đuổi cô về. Cô đã quen với những sự thay đổi đột ngột, vô cớ của anh, nên không hề giận. Xưa nay đối với cô, anh vẫn như vậy. Khi nào anh gọi thì cô chạy đến, khi nào cô cảm thấy anh đã chán mình thì cô ra về. Dù đối với anh, cô chỉ là một thứ đồ chơi chăng nữa, thì cô cũng hài long với vai trò đó. Nôrikô không bao giờ suy nghĩ xem cái gì là tốt, cái gì là xấu; chẳng qua Naôê muốn gì thì cô chỉ biết làm đúng như vậy. Từ trước kia, Nôrikô cũng cảm thấy trong tâm hồn Naôê không sao có được sự yên tĩng. Có lúc chưa nghe cô nói hết câu anh đã vớ lấy cuốn sách, mà cũng có lúc anh lại đột nhiên quan tâm đến một chuyện gì đấy, rồi hỏi đi hỏi lại: "Em định nói gì phải không? Nói đi !" Anh thường cau mày, mấy ngón tay gõ gõ trên bàn - như thế nghĩa là trong lòng anh thấy bứt rứt không yên. Vào những phút như vậy, Nôrikô giống như một con sóc sợ sệt; cô e dè cố sức đọc cho ra những gì đang được giấu kín trong tâm hồn anh. Và mỗi khi cô đoán sai, Naôê quay mặt đi hoặc bảo cô về. Nhưng thời gian gần đây Naôê trong ủ rũ khác thường. Những chuyện bực mình trong công việc chăng? Hay là nguyên nhân nằm ngay trong bản thân anh. Giá Nôrikô có thể biết được cái gì đang diễn ra trong Naôê! Nhưng hỏi thì cô đã biết trước là không bao giờ anh trả lời. Naôê giữ một khoảng cách khá xa giữa bản thân với Nôrikô và đó là điều làm cho cô tủi thân nhất. Luôn luôn ở bên cạnh, mà không hề biết một chút gì... Một sinh vật không lời... Nôrikô vẫn thỉnh thoảng phải nghe người ta nói về những mốiquan hệ giữa Naôê với phụ nữ. Vì hầu hết mọi người trong bệnh viện đều biết mối quan hệ giữa hai người, cho nên những chuyện này chỉ đến với cô dưới dạng những tiếng đồn mơ hồ, đứt đoạn. Nhưng cũng có những người nói chuyện lại với cô một cách chi tiết chỉ vì cái thú được thấy cô đau khổ - trong đám nữ y tá cũng có những người như vậy. Chuyện Đzyunkô Hanađzyô ghé bệnh viện tìm Naôê tối hôm ấy thì ngay ságn hôm sau Nôrikô đã biết. Nói chung người ta đã bắt đầu xì xào ngay từ hồi Đzyunkô nằm bệnh viện Oriental. Họ lại còn nói rằng Naôê nhiều lần ngồi rất lâu với bà Ghyôđa trong phòng văn thư. Từ trước họ cũng xì xào rằng phu nhân muốn quyến rũ Naôê, mà ông ta nói chung cũng không phản đối. Nhưng đâu phải chỉ có thế... Nghe đâu người đã đã mấy lần gặp naôê ở ngoài phố với những cô gái bán bar phấn son lòe loẹt và áo quần sặc sỡ. Lại còn ... Người ta lại còn khẳng định rằng con gái ông bác sĩ trưởng, cô Mikikô, mê Naôê như điếu đổ. Nghe đâu cô ta còn nói trắng rằng một người như bác sĩ Naôê mà đi hỏi cô thì cô sẽ nhắm mắt lấy ngay. Cô ta cố gắng dùng cái bệnh viện để cám dỗ o6ng ta, và hình như ông ta cũng đớp cái mồi này. Nôrikô không tin những chuyện ngồi lê đôi mách, coi đó như những chuyện do những kẻ vô công rỗi nghề bịa đặt ra, nhưng dù sao ... Ai cũng biết là không có lửa làm sao có khói. Nôrikô thở ra một tiếng dài. Có lẽ thà đừng biết còn hơn. Nhưng giá có thể hỏi chính Naôê thì hay biết mấy. Ngay các bạn gái cũng khuyên như vậy... Nhưng cũng khó tin họ lắm. Dưới cái mắt nạ của sự đồng cảm có thể là sự ganh tị. Gần đến ba giờ đêm Nôrikô mới ngủ thiếp đi. Cô không tắt lò sưởi ga, nhưng vẫn bị lạnh cóng. Căn buồng nhỏ của Nôrikô ở tầng thứ ba của nhà chung cư. Đó là một tòa nhà cũ kỹ, tường đã nứt nẻ nhiều nơi. Chỉ được cái sát cạnh bệnh viện. Người ta có hứa rằng khi đã sửa chữa xong trong bệnh viện thì sẽ bắt đầu tu sửa chung cư, nhưng dù sao cũng phải đợi ba bốn năm nữa, hay năm năm cũng chưa biết chừng. Mà năm năm nữa thì cô sẽ ra sao? Có còn làm ở bệnh viện nữa không? Vì lúc bấy giờ cô sẽ ba mươi tuổi... Cái chính là đừng mất Naôê. Dĩ nhiên chắc anh ấy chẳng cưới mình đâu. Chỉ mong sao mọi sữ sẽ cứ như thế này. Nôrikô không dám ao ước gì hơn. Có một cái lạ là Nôrikô không bao giờ thử tưởng tượng xem nếu lấy nhau thì cuộc sống gia đình của họ sẽ như thế nào. Chắc hẳn là vì cô thừa biết rằng Naôê không bao giờ muốn phải gánh vác một gia đình. Cô bắt mình tự chuyển đổi để trở thành một con người thật thích hợp với ý muốn của Naôê. Cái gì thu hút cô, cô yêu cái gì ở Naôê? Nếu có đặt câu hỏi này ra thì Nôrikô cũng không thể nào trả lời được. Trong Naôê, cô yêu tất cả: cái tính lạnh lùng và lòng nhân hậu của anh - không phải một lòng nhân hậu ngây thơ và trừu tượng như ở Kôbasi, nhưng cũng không phải vụ lợi như ở bác sĩ trưởng; cô yêu ở Naôê một con người gồm có phần tốt và phần xấu, cũng như tất cả những con người bình thường ... Trong anh chỉ có một điều không bình thường: đó là nỗi buồn vô vọng, không thể cắt nghĩa được... Căn buồng của Nôrikô không rộng: chỉ vừa trải tám chiếc tatami. Cô có cái may là được ở một mình, torng khi các cô khác đều hai người một phòng. Ngoài Nôrikô ra, trong chung cư chỉ có Akikô là nữ y tá. Các cô khác đều là tập sự, và còn rất ít tuổi. Nhưng Akikô chỉ ít lâu nữa sẽ đi nơi khác. Cô ta đã đính hôn với Kôbasi. Các nữ y tá khác thì hoặc ở với gia đình hoặc thuê những căn hộ riêng. Nôrikô cũng đã từng nghĩ đến việc dọn đi ở nơi khác. Lúc bấy giờ cô sẽ có thể gặp Naôê một cách dễ dàng hơn, có thể mời anh về nhà, cho anh ăn những bữa cơi gia đình... Tòa nhà chung cư không bao giờ khóa, và không có ai kiểm soát lối ra vào; tuy vậy Nôrikô không bao giờ dám về khuya: cô thấy như vậy không hợp với mình là người lớn tuổi nhất trong các nữ nhân viên. Có một lần Nôrikô nói chuyện với Naôê về những dự định thay đổi chỗ ở của cô. Đám lại anh chỉ nói vắn tắt: "Thế à?" - và không nói thêm một tiếng nào nữa. Rốt cục cô không thể hiểu anh tán thành hay phản đối. Vấp phải một thái độ thờ ơ như vậy. Nôrikô lại phân vân. Cô thấy hình như Naôê không muốn cho mình ở một căn hộ riêng. Tại sao thì không thể hiểu được. Tất cả những điều đó làm cho Nôrikô hoang mang: ở chung với những cô gái trẻ măng thì không hợp, nhưng vì thái độ của Naôê cô lại phải từ bỏ những ý định chuyển nhà. ...Tối qua cô thiếp đi vào lúc nào nhỉ? Nôrikô nhớ rằng lần cuối cùng cô nhìn lên đồng hồ là lúc hai giờ. Bây giờ là năm giờ rưỡi - vậy là cô ngủ được ba tiếng. Vả chăng đó không hẳn là một giấc ngủ mà là một trạng thái quên lãng nặng nề. Cứ mỗi cơn gió cô lại thức giấc. Bốn ngày nữa là Tết. Một ngày lễ thường làm cho lòng người lắng xuống: vừa vui lại vừa buồn - thêm một năm nữa của cuộc đời đã trôi qua. Khi Nôrikô đã qua tuổi hai mươi ba, cô thường buồn khi nghĩ đến mỗi năm đang trôi đi. Giá cái năm ấy được sống qua bên cạnh Naôê... Nhưng không, dù thế nào thì cũng vẫn buồn. Ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn, Nôrikô tắt đèn. Cô nhìn ra cửa sổ, và những ý nghĩ lại trở về với Naôê. Cô chợt muốn cảm thấy sức nặng của đôi tay anh! Dù anh ấy có lạnh lùng, thô lỗ nữa, dù anh ấy có làm khổ mình đi nữa cũng được, miễn sao được ở bên anh! Từ ngày hai mươi chín tháng chạp là bắt đầu nghỉ. Cả thảy được năm ngày, cho đến mùng ba tháng giêng. Nôrikô định qua năm ngày đó ở Niigatta, trong ngôi nhà cô đã ra đời. Hơn nữa, vào những ngày này Naôê về thăm mẹ ở Sappôrô. Bà cụ ở đấy với gia đình của người con trai thứ. Ông con trai trưởng là Naôê được gia đình coi là hư hỏng: Naôê đã bỏ nhà của bố mẹ ra đi, trong khi lẽ ra người con cả, phải đảm đương tất cả những công việc lo toan của gia đình. Ông ta đã lên Tôkyô học rồi ở lại luôn đấy: đã không chịu cưới vợ, mà cũng không lo gì cho mẹ. Ngày ba mươi mốt tháng chạp Nôrikô và Naôê cùng trực đêm. Làm việc vào ngày nghỉ chẳng phải là một niềm vui gì lớn, nhưng Nôrikô sung sướng vì tối hôm ấy cô được ở bên cạnh Naôê. Vả ại cô cũng được đền bù vì mãi đến mồng bảy tháng giêng mới phải đi làm. Sau ngày mồng một các chuyến xe lửa sẽ rộng chỗ hơn. Nói chung tết năm nay mọi việc khá thuận lợi cho cô. Ngủ thì không muốn ngủ nữa, mà dậy thì hãy còn sớm. Từ bây giờ đến tám giờ còn có thể nằm nghĩ ngợi liên miên... Nôrikô trở mình nằm lại cho thoải mái, rồi mở mắt ra. Mới lúc nãy chỉ có khung cửa sổ sáng lên thành một hình chữ nhật trắng, mà bây giờ khắp gian phòng đã tràn đầy ánh sáng. Từ dưới phố đưa lên tiếng lách cách của những chai lọ bằng thủy tinh, tiếng tít phanh của một chiếc xe đạp - những tiếng động quen thuộc của những người đi làm sớm nhất: những người đi đưa sữa tươi, người đưa thư. Naôê bây giờ đang làm gì? Dĩ nhiên là đang ngủ. Nhưng - Những ngày gần đây trí tưởng tượng của Nôrikô bao giờ cũng hình dung bên cạnh Naôê đang ngủ có một người đàn bà. Vì vậy Nôrikô bắt đầu thấy chóng mặt, khó thở; cô không làm được một việc gì, mọi thứ chỉ chực tuột ra khỏi tay. Nôrikô tự mắng nhiếc mình, nhưng vẫn không sao thoát được những ý nghĩ đau xót ấy. Dưới cửa sổ có thể nghe rõ những bước chân của người đưa thư. Cố sức xua đuổi những ám ảnh, Nôrikô chạy ra khỏi giường để đón lấy hơi lạnh của buổi sáng. Một ngày mới đã bắt đầu - một ngày bình thường với những lo toan bình thường: đi thăm các phòng bệnh nhân, ghi vào nhật ký bệnh viện những chỉ thị của bác sĩ trực, phân phát thuốc uống, tiêm thuốc cho bệnh nhân, lấy máu đem đi phân tích. Hôm nay không có một phẫu thuật nào được dự tính. Nôrikô đi qua các phòng bệnh nhân một lần nữa, trở về phòng y tá và bắt tay vào quấn tăm-bông. Bà y tá trưởng đang ngồi giở các bệnh án. Chọn ra mấy tập, bà đột nhiên gọi Nôrikô. - Simura-san! Tôi muốn nói chuyện với cô một chút. Có lẽ ta sang phòng áo nhé? "Bà ấy muốn gì thế nhỉ?" Lòng không khỏi băn khoăn, Nôrikô ra hành lang theo bà y tá trưởng. Phòng mắc áo đặt ở tầng ba, bên cạnh kho dụng cụ. Dọc trường có đặt tủ áo, đối diện là một cái đi-văng và một tấm kính lớn, tre6m mấy cái móc có treo những đôi bít-tất trắng, những sợi thắt lưng áo blouse. Bà y tá trưởng vào phòng trước. Sau khi đã biết chắc là trong phòng không có ai, bà khóa trái cửa lại. Đôi khiSêkiguchi cũng cho thấy rõ cái tài năng khác lỗi lạc của mộ tngười tổ chức âm mưu. - Tôi xin nghe chi, - Nôrikô nói sau khi ngồi xuống cạnh bà y tá trưởng. - Tôi muốn hỏi cô chuyện này. - Sêkiguchi đặt mấy tập bệnh án lên đùi, rồi giở tập có đề Yôsiđzyô Isikura. - Bệnh nhân Isikura được chỉ định tiêm ma túy phải không? - Vâng ạ. - Thế.. Bệnh nhân kêu đau dữ dội ở vùng thắt lưng... Tiêu bản nhóm "A". Cái này thì được rồi. - Bà y tá trưởng đặt tập bệnh án như thế nào cho Nôrikô cũng đọc được - Tuần này đã tiêm cho cụ hai lần: hôm qua và hôm thứ hai, tức cách một ngày tiêm một lần. Cụ Isikura đau dữ dội đến thế kia à? - Nhất là ban đêm. - Cái đó thì tôi biết. Nhưng tại sao lại phải ma túy mới được? Chẳng nhẽ không dùng được những thứ thuốc giảm đau thông thường hay sao? - Bà ta giở qua mấy trang. - Đây, hôm kia chẳng hạn có cho thuốc nobulon, còn trước kia thì cho unitamin: như thế nghĩa là vẫn có thể không dùng đến ma túy? Nhưng vì một lý do nào đấy trong phiên trực của cô lần nào cũng cho ma túy. Nôrikô đã đóan được bà y tá trưởng ám chỉ cái gì. - Bao giờ cũng và phiên trực của cô, - Sêkiguchi nói tiếp, - và bao giờ cũng theo chỉ thị của bác sĩ Naôê. - Nhưng chị muốn nói gì với tôi? - Nói chung thì không có gì. .. Chẳng qua tôi nghĩ, không biết cho ma túy như thế có nhiều quá chăng? - Tôi không được biết việc đó. Chị hỏi bác sĩ Naôê thì hơn. - Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Cô hòan tòan đúng. Chẳng qua tôi muốn nói trước với cô thế thôi. Lẽ đương nhiên là Nôrikô nhớ rằng trong những buổi trực đêm với Naôê đã nhiều lần phải ghi vào nhật ký trực những mũi tiêm ma túy. Theo chỉ thị của Naôê thì ban ngày những liều thuốc này do cô tiêm, nhưng vào buổi tối hay ban đêm, hòan tòan không hiểu tại sao, Naôê nói rằng ông sẽ tự tay mình tiêm lấy. Điều đó hoàn toàn không thể hiểu được, vì xưa nay ông vẫn tránh quan hệ tiêng tư với bệnh nhân. Lần đầu tiên Nôrikô lưu ý đến việc này là cách đây khỏang hai tháng. Khi nghe nói phải tiêm cô toan chạy đi, nhưng Naôê ngăn cô lại: "Ma túy phải do chính bác sĩ tiêm." Tuy vậy Nôrikô vẫn cứ đi theo, vì Naôê đã nói một cách thô lổ: "Sao, tôi không có quyền tiêm à? Không việc gì phải theo tôi sát nút như vậy". Cách đây không lâu, Nôrikô chợt có một ý nghĩ khủng khiếp: hay là Naôê lấy ma túy tiêm cho mình - những liều ma túy mà ông kê cho bệnh nhân? Cái ống thuốc mà cô đã tìm thấy trong phòng ông xác nhận sự phỏng đoán này: nếu không, tại sao chỉ cảm lạnh thường mà phải dùng đến những phương thuốc mạnh như vậy? Có lẽ ngay cả ống thuôc; ấy, Naôê cũng lấy ở bệnh viện chăng? - Đây cô xem, với bệnh nhân này cũng thấy kê tiêm ma túy. - Bà y tá trưởng giở một tập bệnh án khác ra: Kôkichi Uênô. - Quả có ít hơn Isikura, nhưng vẫn lại do Naôê chỉ định. Nôrikô sực nhớ rằng với Uênô, Naôê cũng tự tay đến tiêm trong khi trực đêm. - Tôi đã hỏi bác sĩ Kôbasi. Ông ta nói rằng bệnh nhân này không mấy khi kêu đau. "Phải chăng câu chuyện này đã bắt đầu từ Kôbasi? Nếu vậy thì gay lắm. Khó lòng có thể đánh lạc hướng Sêkiguchi." Nôrikô cảm thấy một vòng vây đang khép lại xugn quanh Naôê. - Tại sao bác sĩ Naôê thích chỉ định tiêm ma túy như vậy? - Sêkiguchi hỏi thẳng vào mặt Nôrikô. Đôi mắt hạt chanh soi mói của bà chăm chú theo dõi cô. "Bà ta đã đánh hơi được cái gì hay chỉ giả vờ như thế? - Nôrikô cố hết sức hiểu cho ra. - Chỉ cần một lời lẽ thiếu thận trọgn là Naôê sẽ bị hại." - Chị thấy có sự vi phạm ở chổ nào? - Gần đây, ủy ban có truyền đạt cho tôi lời nhận xét của họ. Ở bệnh viện ta sử dụng quá nhiều các phương thuốc ma túy. Vì vậy tôi quyết định tự mình theo dõi việc sử dụng các phương thuốc đó. "Ra thế đấy! phải báo ngay cho Naôê biết!" - Còn tôi muốn nói chuyện với cô là để thấy rõ thêm tình hình, - Sêkiguchi nói thêm. - Tôi không biết gì cả... Dĩ nhiên Nôrikô không nói thật. Cô đã nhận thấy khoảng hai tháng trở về đây Naôê hay chỉ định cho tiêm ma túy, và cũng đã hơi nghi rằng bản thân ông bắt đầu nghiện. Tuy không thể nói rằng ông đã trở thành một người nghiện hoàn toàn: suốt những buổi tối dài đằng đẳng cùng trực với nhau, Nôrikô chưa có lần nào nhận thấy có gì khả nghi. Nhưng đó là một niềm an ủi quá vô nghĩa. - Có thể sinh ra những chuyện rầy ra gì không? - Cô hỏi bà y tá trưởng. - Hiện nay thì đang yên ổn cả. Nhưng phải cố gắng dùng thật ít. Vì như cụ Isikura chẳng hạn, yếu đến thế mà dùng nhiều ma túy thì cầm chắc cái chết. Chính Nôrikô cũng nghĩ như vậy. Vậy ra Sêkiguchi không hề ngờ những liều ma túy ấy biến đi đâu? - Dù sao, - bà y tá trưởng kết thúc câu chuyện, - tôi cũng mong cô lưu ý đến việc này. - Được ạ... - Còn một điều này nữa. Cô hãy giữ kín về chuyện này, chớ kể cho ai nghe. - Dĩ nhiên, - Nôrikô gật đầu. Bà y tá trưởng ném vào Nôrikô một cái nhìn soi mói và ra khỏi phòng. Nôrikô đi xuống tần dưới với hy vọng tìm được Naôê trong phòng ngọai trú hay phòng điều hành. Thường thường buổi chiều số bệnh nhân đến khám không đông, chỉ cần một bác sĩ tiếp họ, và thời gian gần đây, đó thường là Kôbasi. Nôrikô ghé mắt vào phòng điều hành. Naôê không có ở đấy. Thế thì ông đang ở phòng ngoại trú chăng? Nôrikô liền đến đấy. Nói chuyện riêng với Naôê trogn bệnh viện không phải là việc đơn giản. Cứ mỗi lần như thế đều phải tìm ra một cái cớ. Cái cớ mà Nôrikô viện ra lúc này là có một bệnh nhân mới nhập viện đang kêu đau đầu. Quả nhiên Naôê đang ở phòng khám ngoại trú. Ông đang ngồi gác đôi chân dài lên cái ghế đẩu dành cho bệnh nhân, và đang đọc sách. Akikô Hakanisi lơ đãng nhìn ra cửa sổ, tay chải món tóc dài. Rõ ràng là không có việc làm. Khi Nôrikô bước vào ngưỡng cửa, Naôê ngừng đọc sách ngước mặt lên nhìn cô. - Kawasaki ở phòng bốn lẽ ba kêu la đau đầu quá. - Nôrikô nói. - Thế... - Naôê nghĩ một giây rồi hỏi thêm: - Có sốt không? - Nhiệt độ bình thường. - Cho sáu viên ôpairin, và cho chụp X-quanh vùng thắt lưng. Đến mai có phim tôi sẽ xem. - Sáu viên ôpairin ạ? - Nôrikô lấy một tờ đơn thuốc ở trên bàn, ghi tên thuốc và liều lượng. Thật ra không cần ghi cũng được, nhưng cô cần nhân một lúc nào đấy hỏi Naôê xem tối nay ông có rỗi không. Akikô Hakanisi quay ra cửa sổ và làm ra vẻ như câu chuyện giữa Naôê và Nôrikô hoàn toàn không có gì là thú vị đối với cô. Ở ma9.t trái đơn thuốc Nôrikô viết: "Tối nay có thể gặp được không?" - và đẩy tờ giấy về phía Naôê. Naôê liếc qua rất nhanh, vò tờ giấy lại và ném và sọt. - Không, - ông nói. Akikô quay lại và tò mò nhìn hai người. Không còn có dịp nào nói chuyện với Naôê nữa, Nôrikô đành trở lại đề tài trước đó. - Vậy em đi đưa thuốc nhé, - cô nói đoạn đi ra cửa. Cô chưa kịp cầm lấy quả đấm cửa thì có tiếng cười the thé, cánh cửa vụt mở ra, và bà Ritsukô lao vào phòng. Chạm trán với Nôrikô, bà ta hơi sững lại, nhưng lập tức tự chủ được ngay. - Xong rồi bác sĩ ạ! - Bà vừa cười vừa thông báo, theo sau bà là Sawađa cầm mấy tấm phim mới rửa hãy còn ướt. - Tôi ngượng quá! - Ritsukô cúi mặt xuống một cách rất kịch.- Bây giờ thì bác sĩ nhìn thấu ruột gan của tôi như người ta thường nói. Sawađa vẫy vẫy mấy tấm phim cho ráo nước và đính nó vào tấm kính sáng. Mọi người xúm lại xem. - Thế nào? Bác sĩ thấy thế nào? - Ritsukô liếng thoắng. Bà cúi người trên tấm kính, má gần như áp vào Naôê. Nôrikô thấy mặt nóng bừng lên. Cô muốn tống cổ cái bà này ra khỏi phòng quá! Naôê chăm chú xem xét mấy tấm phim. Hai bên khung chậu đều có những vệt gì trắng trắng trông rất lại mắt. - Những vệt ấy là thế nào? - Ritsukô sợ hãi kêu lên. - Móc cooc-xê. Bà quên cởi cooc-xê khi chụp. - Ôi-ôi-ôi! Tôi đã nói mà: bây giờ thì ông biết hết bí mật của tôi rồi! - Ritsukô vui vẻ cười hô hố. - Thế sao hở bác sĩ? Tôi bị bệnh gì? "Hôm nay bà ta đĩ quá, - Nôrikô thầm nghĩ. - Sao lại có cái giọng ấy nhỉ? Lạ thật. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì chăng?" - Tim Nôrikô thắt lại đau buốt. Cô liếc mắt nhìn Naôê, nhưng gương mặt ông vẫn lạnh lùng như thường lệ. - Bà hoàn toàn khỏe mạnh, - ông nói. - Thật không? - Tối ưu! - Tôi mừng quá! - Như đứa con nít, Ritsukô vỗ hai lòng bàn tay lên ngực một cách nghịch ngợm và đưa mắt nhìn quanh một cách đắc thắng. - Với một cột xương sống như cu/a bà thì tha hồ mà sống. - Naôê vẫn nhìn mấy tấm phim không rời mắt. Đột nhiên Nôrikô nhớ lại những chiếc phong bì lớn đựng trong tủ ở nhà Naôê.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.08.2008 20:03:21 bởi Ct.Ly >
|