Đế Ma Huyết (Lương Vũ Sinh – Y Thanh)
bevanng 25.07.2008 20:34:00 (permalink)
Lương Vũ Sinh – Y Thanh
Text version: bevanng

Đế Ma Huyết

Chương 1

Thiên Lý Hộ Hoa

Mặt trời mới mọc, tỏa lên không trung một màu vàng chói lọi, quét tan màu xám của ban đêm, chim chóc đã lìa tổ kiếm mồi ríu rít tung lượn lưng không như đón mừng buổi bình minh rực rỡ. Trường Sa tĩnh mịch trở nên nhộn nhịp tưng bừng, từng đám mây vàng từ từ trôi, ánh sáng mặt trời từ phương đông thành rọi vào một cái môn lầu của một ngôi nhà đồ sộ, trên tấm bảng đặt ngang cửa môn lầu đó có ba chữ đại tự thếp vàng to lớn đề "Quận Vương phủ” tuy lâu ngày đã bị phai màu nhưng nhờ ánh sáng mặt trời chiếu vào vẫn phản xạ những hào quang chói mắt.
Ngôi Vương phủ đồ sộ như thế, nhưng lại quạnh hiu vắng vẻ, không thấy người ra vào nhộn nhịp, cửa đóng kín mít, như chẳng có người ở trong.
Từ xa một chàng thiếu niên, mặt mũi sáng sủa, mày xếch, trán rộng, cầm vuông, vai hùm lưng gấu tỏ ra có một sức khỏe vô cùng. Thiếu niên này trạc tuổi 15, 17 tuổi, mặc một chiếc áo ngắn màu lam vừa to vừa rộng, lưng buộc một cái thắt lưng bằng vải, sau lưng đeo thanh trường kiếm cổ bao ngoài sặc sỡ nhiều màu sắc.
Dáng điệu của chàng có vẻ quê mùa, nghênh ngang bước đi đôi mắt chăm chăm nhìn vào Quận Vương phủ, rồi lẩm bẩm
- Có lẽ đúng là ngôi nhà này rồi...
Trong lúc đang mải nhìn ngắm ngôi nhà, và ba chữ đại tự treo ở môn lầu vô tình đã xô phải một người, thiếu niên hoảng hốt như bừng tỉnh ngoảnh đầu nhìn lại, chàng ta chưa kịp nói năng gì thì một giọng nói to lớn nổi lên:
- Tên nhà quê này, có mắt hay không mà xô vào ta như thế?
Chàng thiếu niên tuổi trẻ nhìn thấy người này là một chàng công tử mặc áo võ sinh màu huyền, mắt to mày rậm, mặt bừng bừng sát khí, đang quắc mắt nhìn mình thì vội vàng vòng quyền nói:
- Xin thứ lỗi, tại hạ mải nhìn vô ý xin huynh đài lượng thứ...
Nói xong chàng định rảo bước bỏ đi.
Võ sinh công tử lại lớn tiếng quát:
- Mi ở đâu tới đây, có vẻ dò la ngôi Vương phủ này, có phải định thăm dò để làm trò đạo tặc không?
Tự nhiên bị người thóa mạ, chàng thiếu niên tuổi trẻ có vẻ tức giận nói:
- Huynh đài không nên buông lời vô lễ, tại hạ vì không lưu ý chạm phải huynh đài đã cam chịu lỗi, còn việc nhìn vào Vương phủ là vì thấy đẹp thì nhìn, có liên quan gì tới túc hạ mà buông lời nói nặng như vậy...
Công tử võ sinh cất tiếng cười ha hả nói:
- Tên nhà quê ngu dốt này, mi lại dám vuốt râu hùm sao? Để ta cho mi một bài học...
Nói dứt lời rung tay rút sợi Nhuyễn tiên ở ngang lưng ra vung mạnh một cái, cái Nhuyễn tiên đó thẳng ra như cây bút toan kích tới.
Chàng thiếu niên trẻ tuổi nói:
- Túc hạ muốn dùng võ lực, chúng ta nên tìm nơi vắng vẻ, ở đây thanh thiên bạch nhật, dĩ mục quan chiêm chẳng hóa ra trò cười cho thiên hạ sao? Tại hạ tuy bất tài cũng có thể phụng hồi vài chục hiệp.
Chàng võ sinh công tử thấy nói có vẻ hữu lý liền thu roi lại cười nhạt nói:
- Hay lắm, ta hãy dung cho mi tới canh hai đêm nay, đại gia sẽ đợi mi ở ngoài bờ sông, nếu mi không dám tới, thì là con cháu rùa.
Chàng thiếu niên trẻ tuổi đỏ mặt nói:
- Tại hạ là Trần Giác Dân bình sinh không hề nói dối, đâu có phải là kẻ khiếp nhược như vậy, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy... canh hai đêm nay tại hạ sẽ chờ tại chỗ...
Chàng võ sinh công tử trợn mắt nói:
- Đại gia là Trường sơn phái, Thất Tuyết Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng đâu lại sai lời với một tên tiểu bối vô danh... đúng canh hai nghe không?
Nói xong Đinh Bảng vắt sợi nhuyễn tiên vào sau lưng hầm hầm đi thẳng.
Trần Giác Dân nhìn theo sau lưng Đinh Bảng thở dài lẩm bẩm: Thật xui xẻo, mới tới nơi đã gặp sự không may... Chàng vừa nói vừa đi quanh ngôi Vương phủ đó chăm chú nhận xét kỹ càng, khi tới một gốc cây đại thọ cành lá um tùm, cao hơn bờ tường, thì chàng đứng hẳn lại ngước mắt ước lượng... Chàng còn đang suy nghĩ chợt nghe có tiếng quát:
- Tên kia, mi định dòm dỏ gì ở đây, biết điều hãy đi khỏi nơi này ngay lập tức... ta sẽ tha tội cho.
Giật mình Trần Giác Dân ngoảnh đầu nhìn lại thấy chàng thiếu niên tay vung vẩy cái quạt giấy, nhìn chàng chòng chọc. Giác Dấn thấy vậy nghĩ thầm: “Tại sao hôm nay ta lại gặp nhiều kẻ vô phép như vậy?
Văn sinh công tử đó thấy Trần Giác Dân không trả lời thì có vẻ giận dữ quát:
- Tên này thật là to gan lớn mật, mi có tai hay không, hãy bước đi nơi khác, nếu không chớ trách ta ra tay độc ác...
Trần Giác Dân cười nhạt một tiếng nói:
- Đường này không phải là riêng của túc hạ, không có biển cấm đi, như vậy ở đây hay đi nơi khác là quyền của ta, không ai có quyền ngăn cản. Từ nãy tới giờ tại hạ đã nghe thấy những lời chối tai nên không muốn trả lời...
Chàng thiếu niên trông dáng điệu có vẻ thư sinh đó trợn mắt nói:
- Mi là người ở đâu tới đây dám cãi lý với ta, tuy chỗ này không phải là của riêng ta, nhưng ta không cho phép mi được lảng vảng ở đây nghe chưa, biết điều hãy đi nơi khác.
Trần Giác Dân cười nhạt nói:
- Ý túc hạ lại muốn dùng võ lực để dọa tại hạ chăng? Ở nơi này là chỗ thị tứ, đông đúc người, không cho phép ta múa may quay cuồng. Nếu có muốn động thủ đêm nay ta sẽ gặp nhau ở ngoài bờ sông vào khoảng canh ba, túc hạ có dám lại nơi đó không?
Chàng thiếu niên đó có vẻ giận dữ, mặt lộ sát cơ nhìn Giác Dân nói:
- Bằng hữu mi ở môn phái nào, dám cả gan khiêu chiến với ta, ắt mi đã nghe danh tiếng Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình chính là tại hạ.
Trần Giác Dân mỉm cười đáp:
- Tại hạ là Trần Giác Dân không môn, không phái, nhưng không phải ai cũng dọa nạt nổi. Tại hạ không ngờ mới đặt chân tới thành Trường Sa này đã gặp toàn những kẻ ngông cuồng, ngạo mạn coi trời bằng vung buông toàn những lời vô lễ...
Bạch Lộc thư sinh là một nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong phái Hành Sơn, đã từng bôn tẩu giang hồ, được nhiều người ca tụng, vừa nghe thấy Trần Giác Dân nói như vậy thì không sao nén giận, chợt rung tay một cái nhằm hai huyệt đạo Khí Môn và Huyền Cơ của Giác Dân điểm cái quạt giấy ở trong tay tới. Cái quạt giấy đó phát ra một luồng gió mãnh liệt phóng tới, Giác Dân biến sắc, thân hình hơi nhúc nhích đã nhảy vụt ra ngoài xa tới 3 thước tránh thoát. Chàng cả giận toan hoàn kích, bỗng đâu có tiếng kiều mị cất lên:
- Tên thôn dã tiểu tử kia ở đâu tới đây, dám khiêu giận Từ huynh thật không còn muốn sống, Trường Sa không cho phép mi làm bậy đâu.
Ngoảnh đầu trông lại Giác Dân thấy đó là một 1 thiếu nữ hình dung đẹp đẽ mặc bộ áo tía sau lưng có đeo hai thanh trường kiếm đang trợn mắt nhìn chàng.
Trần Giác Dân mỉm cười nói:
- Tại hạ mới ở xa tới đây không hề đắc tội với ai, chính Từ huynh đã cố tình gây chuyện đó thôi.
Thiếu nữ đó là Phi Vân bảo Vương Chân Chân lạnh lùng nói:
- Cô nương cũng đã nghe thấy mi hẹn với Bạch Lộc thư sinh Từ thiếu hiệp canh ba đêm nay tại bờ sông đấu võ, thôi được Từ thiếu hiệp hãy tạm dung cho y tới canh ba đêm nay ta sẽ gặp nhau ở ngoài bờ sông. Vào khoảng canh ba đêm nay tiểu muội Phi Vân bảo xin cùng tới nơi chứng kiến... Ta cũng thừa hiểu mi tới đây vì mục đích gì rồi...
Trần Giác Dân nghe nói chạnh lòng nghĩ thầm: “Nhiệm vụ của ta tới đây đã lọt vào tai mắt của chứng rồi chăng? Chắc bọn này biết rõ nên mới có ý khiêu khích với ta như vậy..."
Nghĩ thầm trong bụng, Trần Giác Dân có vẻ tức giận quắc mắt nhìn hai người nói:
- Bất cứ các ngươi có bao nhiêu người thiếu gia đây cũng không hề sợ hãi, hãy đợi đến đêm nay ta sẽ tái ngộ...
Nói dứt lời chàng bỏ mặc hai người đứng lại đó, rảo bước đi thẳng, ở sau lưng còn nghe thấy tiếng nói của Bạch Lộc thư sinh:
- Tên thôn dã láo khoét... đêm nay không tới đó, gặp ta lần nữa ta sẽ chặt chân nó cho bõ ghét.
Giác Dân tảng lờ như không hề nghe thấy cứ cắm đầu đi thẳng. Lần này là lần thứ nhất xuất đạo giang hồ, chàng được sư phụ giao phó cho nhiệm vụ bảo vệ
Quận chúa ở trong Quận Vương phủ, vì chàng chưa có kinh nghiệm nên ban ngày lảng vảng tới thăm dò Quận Vương phủ dự định đêm đêm âm thầm tới bảo vệ cho
Quận chúa, không ngờ gây nên sự hội ngộ này. sau khi ra khỏi Quận vương phủ chàng đến một cái tửu quán ngồi ăn sáng. Chàng tìm một chỗ khuất ở trên lầu, một mình ngồi một chỗ, tửu nhị chạy lại hỏi:
- Quý khách ăn ngay hay còn đợi thêm bằng hữu?
Trần Giác Dân đáp:
- Ta không đợi ai, có món gì ngon hãy mang cho ta vài món, và một bình rượu tốt ra đây...
Vì vừa gặp những chuyện rắc rối, Trần Giác Dân ngồi uống nhấm nháp và nghĩ tới sự việc vừa qua thì càng thêm nôn nóng chỉ mong sao cho trời tối, ra tay đối phó với những kẻ phách lối... Chàng còn đang nhấm nháp suy nghĩ, chợt có tiếng bước rầm rầm ở ngoài cầu thang, Giác Dân liếc mắt nhìn ra thấy có ba người đại lán thân thể vạm vỡ, mặt mày dữ tợn bước lên. Người đi đầu cặp mắt xếch ngược, ở bên gò má tay phải có một cái thẹo dài chạy thẳng tới môi, làm cho bên mặt của hắn dăn deo càng thêm dữ tợn.
Ba người vừa bước lên lầu tìm một cái bàn cạnh Giác Dân kéo ghế ngồi xuống, đã lớn tiếng quát:
- Điếm nhị, mau mang rượu thịt ra đây...
Tên điểm nhị đang tỉnh tiền cho khách hàng nghe tiếng quát vội lên tiếng:
- Tới ngay rồi, tới ngay rồi...
Tuy hắn nói như vậy nhưng vẫn còn phải đợi tính tiền cho khách hàng.
Người đại hán có vết thẹo ở trên mặt có vẻ nóng nảy tay đập bàn quát:
- Chúng bay đâu cả rồi, chậm chạp như thế, muốn chết hay sao?
Vừa lúc đó tên điểm nhị đã hấp tấp chạy xuống bưng rượu thịt ngay lên mồm thì nói to:
- Có đây rồi...
Thức ăn bày trên bàn, ba người rót rượu ra chén, cùng nốc một hơi cạn sạch, rồi cúi xuống gắp thức ăn, nhồm nhoàm ăn uống thật là thô lỗ. Bầu rượu chỉ thoáng một cái đã cạn, đại hán mặt thẹo gọi to:
- Điểm nhị! Mang thêm rượu cắt thêm thịt mau... ăn uống một hồi như đã lửng dạ, mặt ba người đỏ gay vì rượu, tiếng cười nói oang oang, Giác Dân nghe thấy tên đại hán lùn nhất trong bọn cười lên ha hả có vẻ thích thú nói:
- Ta nghe nói con bé đẹp đẽ tuyệt trần, nếu ra tay đắc thủ chư huynh hãy nhường cho ta thống khoái trước đã, thay vì đại ca chỉ muốn thảo cỏ trừ căn mà thôi...
Người đại hán cao lớn nhất sẽ chạm vào tay lão ta nói:
- Hãy nói nhỏ một chút... ta nghe nói lão ta lúc sinh tiền kết giao với nhiều tay giang hồ võ lâm cao thủ... ta e có người tới nơi bảo hộ thì thật là lôi thôi...
Đại hán có vết thẹo ở mặt bỗng buông tiếng cười nói:
- Dù họ có tới bảo vệ, nhưng Xuyên Nam Tam Kiệt chúng ta há sợ ai.
Đại hán cao lớn lại cất tiếng nói:
- Tuy chúng ta không sợ ai, nhưng cũng nên cẩn thận một chút thì hơn...
Giác Dân vẫn chú ý theo dõi câu chuyện họ trao đổi với nhau, chàng hơi chạnh lòng, tức thì lắng tai nghe tiếp... nhưng ba người đó lại cúi đầu xuống ăn uống không nói gì nữa.
Sau khi ở tửu quán ra, Giác Dân đi dạo chung quanh trường thành ngắm xem phố xá buôn bán tấp nập, cái gì chàng cũng thấy lạ ngừng lại coi. Thời gian thấm thoát, chẳng mấy lúc hoàng hôn đã ngả bóng, trong thành Trường Sa đã thắp đèn sáng trưng. Những phố ăn uống, buôn bán càng thêm náo nhiệt ầm ĩ, ở trong những quán ăn tiếng đàn hát ồn ào thật là vui vẻ.
Trần Giác Dân trong lòng có việc, nên không thiết đến sự vui vẻ đó, chàng lộn lại Quận Vương phủ, đứng xa nhìn tới, chỉ thấy trong phủ vẫn vắng vẻ, cửa đóng im lìm chỉ thấy một chút ánh đèn le lói, khiến cho cảnh vật trong Vương phủ càng tăng thêm vẻ buồn bã thê lương, ngôi Vương phủ xưa kia oai thinh lừng lẫy, nay đã tới phút suy tàn rồi.
Đi lại quanh quẩn một hồi, Giác Dân nghĩ thầm: “Hiện giờ đêm cũng đã khuya rồi, ắt không có chuyện gì xảy ra nữa, ta phải tới bờ sông để giải quyết câu chuyện buổi sáng cho xong."
Tức thì triển thân pháp, dụng thuật phi hành nhanh như sao chổi, nhằm bờ sông lao tới.
Bờ sông lúc đó vắng ngắt, không một bóng người, trên không bầu trời trong vắt, những ngôi sao lấp lánh dày đặc, mặt trăng lưỡi liềm chênh chếch chiếu xuống mặt sông lăn tăn, gió thổi hiu hiu, ánh trăng như xao động tan ra làm nhiều mảnh, một lúc lại họp thành...
Vì không có việc gì, lại nóng lòng nên Giác Dân tới sớm hơn giờ đã hẹn, chàng đi đi lại lại hết ngắm nước lại ngắm trời. Được một hồi lâu mới thấy một bóng người thấp thoáng từ xa đi lại, còn cách xa tới hơn một trượng người đó đã nói oang oang:
- Hay lắm hay lắm? Tiểu tử họ Trần mi giữ chữ tín thật, hãy tha lỗi cho ta tới trễ một bước...
Giác Dân định nhãn nhìn vào thấy chính là Thất Tuyến Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng từ xa chạy đến, sắc mặt đỏ bừng, thì mỉm cười nói:
- Tại hạ cũng mới tới nơi, huynh đài hãy nghỉ ngơi một chút rồi hãy ra tay...
Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng rút sợi roi gài ở trong lưng ra nói:
- Đại gia còn có việc cần, đâu có thì giờ chờ đợi, hây rút binh khí ra mau...
Nói dứt lời sợi roi da như con rắn xuất theo thế “Linh Xà Xuất Động" vùn vụt bay thẳng tới mặt Giác Dân, phát ra luồng gió mãnh liệt, đủ tỏ nội công của hắn thật là thâm hậu. Giác Dân vội chuyển mình tránh sang một bên, rút thanh trường kiếm sau lưng, soẹt một đạo bạch quang sáng lòe như chớp bay ra, đỡ chống đầu ngọn roi gần đánh trúng người. Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng thấy thân thể rúng động thì giật mình cất tiếng khen:
- Khá lắm, không ngờ nội lực của mi dũng mãnh như vậy.
Nói xong Đinh Bảng cánh tay thu lại thi triển Thất Tuyệt Tiên Pháp ra Điểm, Đả một lúc tấn công liền bảy thế. Ngọn roi của Đinh Bảng uốn éo bay lượn thật là đẹp mắt trông chẳng khác chi con rồng uốn khúc bay trên, múa dưới nhằm toàn yếu huyệt của Giác Dân điểm tới, tiêu phong vi vút, phát ra luồng gió mãnh liệt bao bọc khắp toàn thân của Giác Dân không hề hở một chỗ nào.
Đây là lần đầu tiên Giác Dân giao đấu với người ngoài, chàng thấy công thế của đối phương hung mãnh như thế không khỏi bối rối trong lòng, cẩn thận thi triển kiếm pháp theo đúng qui củ, thân pháp lanh lẹ né tránh thật là linh động.
Đinh Bảng không ngờ một thiếu niên có vẻ thôn dã mà võ công cao cường như thế, Thất Tuyệt Tiên Pháp của chàng trong lúc khởi sự đã thi triển ra ngay, chàng muốn thanh toán buổi giao đấu này càng nhanh càng tốt, nên đã sử dụng toàn lực tấn công địch thủ mà không hạ nổi thì cả giận quát to lên tiếng, sử dụng thế “Hàng Long Bái Vĩ" tấn công luôn. Ngọn roi của chàng thi triển thật là kỳ ảo, rõ ràng vụt ngang kẻ địch nhưng đó chỉ là hư thế, nếu địch nhân không biết, đưa binh khí ra chống đỡ thì ngọn roi đã lộn lên trên quật thẳng xuống đỉnh đầu.
Giác Dân mắt sáng như điện, thấy tay của Đinh Bảng hơi rung động đã hiểu ngay nhưng chàng vẫn điềm nhiên đưa kiếm ra gạt một cái. Đầu roi của Đinh
Bảng vừa lộn lên chàng nhảy sang bên cạnh tới ba bước để tránh, ngọn roi của Đinh Bảng đánh trượt trúng vào một tảng đá dưới đất, chỉ nghe bốp một tiếng khô khan, hòn đá đã vỡ tan ra làm nhiều mảnh bụi bay mù mịt.
Giác Dân giật mình khiếp sợ thần lực ghê gớm của họ Đinh, nếu không tránh kịp ắt không còn toàn mạng.
Sau khi thoát khỏi thế độc Giác Dân vung tít thanh trường kiếm hóa ra một đạo bạch quang như một giải lụa bạc, lấp lánh phản chiếu sáng trăng, xoay tít như một cái bánh xe phủ kín toàn thân, chống đỡ những ngọn roi mạnh mẽ của Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng tấn công liên tiếp.
Càng đánh Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng càng tỏ ra lợi hại, vì chàng đã từng lăn lộn trên giang hồ, ngọn roi của chàng đã làm cho khiếp vía nhiều tay cao thủ trong hai phái Hắc, Bạch nên đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Mũi kiếm của Giác Dân sử dụng không hề sai một ly tuy đúng quy luật nhưng không biến hóa chỉ có thủ không công, hai bên giao đấu đã ngoài ba mươi hiệp vẫn không phân thắng bại. Giác Dân sốt nóng trong lòng nghĩ thầm: - “Ta còn phải giải quyết với họ Từ, nếu giao đấu như thế này, thì bao giờ mới phân thắng bại..."
Nghĩ thầm như vậy chàng chợt thay đổi kiếm pháp thi triển bài "Lưu tinh kiếm ảnh" một tuyệt kỹ bí truyền của ân sư truyền thụ, quát lên một tiếng, vận dụng công lực lên tay rung mạnh một cái mũi kiếm gạch phá lên như trăm ngàn mảnh sao vỡ, nhấp nhoáng như điện xẹt gạt văng đường roi của Dinh Bảng vừa công tới kình lực ghê gớm, khiến cho Đinh Bảng cánh tay tê dại, ngọn roi trong tay cơ hồ rơi xuống đất, vừa kính phục vừa ngạc nhiên.
Giác Dân nhất thế đắc thủ nghiêm giọng nói:
- Huynh đài lưu ý, họ Trần đắc tội rồi...
Lời nói vừa dứt chàng sử dụng luôn hai thế "ác hổ đụng môn" và "Chim lôi Tiết Địa" liên tiếp chém vào thượng và hạ bộ của Đinh Bảng. Phượng Vĩ Tiên Đinh
Bảng thấy ánh kiếm như chớp nhoáng cùng một lúc tấn công thượng hạ lưỡng lộ, thì không dám coi thường vội thu sợi roi lại dụng thế "Phượng Hoàng Chuyển Dực” nhảy vụt về sau tới 5 bước để tránh.
Như bóng với hình thân pháp của Giác Dân thật là kỳ ảo, chỉ thoáng một cái đã tiến đến sát tới gần họ Đinh đảo lộn thanh kiếm trong tay thi triển thế “huyển
Điểu Thoát Sa", mũi kiếm như một luồng bạch quang rít lên trong không khí. Chỉ nghe "soạt" một tiếng thân áo ở trước ngực Đinh Bảng bị rách một đường khá dài, vì không oán không thù cho nên họ Trần hạ thủ lưu tình, mũi kiếm trong tay của chàng thi thố thật là chuẩn đích, chỉ vẩy một đường tơ kẽ tóc cũng đủ cho Đinh
Bảng bị thương nặng nề rồi.
Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng thối lui về sau tới 8 bước, cúi nhìn xuống trông, đỏ bừng nét mặt, thẹn thùng vòng quyền nói:
- Huynh đài kiếm thuật cao siêu, hạ thủ lưu tình, sau này có ngày đáp lễ . . .
Nói xong chàng cuốn ngọn roi lại chuyển mình dùng thuật phi hành chạy nhanh như bay vào trong thành.
Giác Dân sau khi rạch đứt mảnh áo của Đinh Bảng cảm thấy hối hận trong lòng, sau khi thấy Đinh Bảng không hề thốt lời oán hận thì trong lòng bỗng phát sinh ra mối cảm tình vì nhận thấy họ Đinh thật ngay thắng. Tra kiếm vào vỏ, chàng còn đang ngẩn người suy nghĩ, chợt thấy một luồng gió mạnh thổi tới trước mặt, dưới ánh trăng mờ Bạch Lộc thư sinh đã như cái bóng tiến đến trước mặt chàng không hề phát ra một tiếng động nào.
Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình cất tiếng cười kiêu ngạo hỏi:
- Tên tiểu tử họ Trần quả không sai hẹn. Hãy ra tay thôi, sau khi ta giải quyết xong có việc cần.
Giác Dân đôi chân mày cau lại cười gằn nói:
- Tại hạ đã sẵn sàng... túc hạ cứ việc ra tay.
Không khách sáo Bạch Lộc thư sinh vung cái quạt trong tay, một thế hai thức, nhằm ngay Giác Dân tấn công luôn. Trần Giác Dân giật mình vì thấy mới ra tay họ Từ đã dùng thế độc, đầu quạt của Bạch Lộc thư sinh nhằm ngay vào "Thẩm âm Huyệt" ở tai chàng điểm tới nhanh như chớp. Giác Dân vội hụp đầu xuống tránh, ào một luồng gió mạnh lướt ở trên đầu, đủ rõ công lực của Bạch Lộc thư sinh thật là mãnh liệt.
Không để cho Giác Dân trở tay, họ Từ đã quát lên một tiếng dùng luôn thế "Bạch Hạc xung thiên" đầu quạt đưa ngược lên điểm vào "Bích Đường Huyệt" của
Giác Dân nhanh như tên bắn. Giác Dân chẳng dám coi thường vội dùng thế “Mãng Xà phiên thân" nhảy vọt về sau tới 3 thước. Bạch Lộc thư sinh cười dài một tiếng, nhanh như cắt nhảy theo vung cái quạt sử dụng luôn thế "Loạn Đả Kim Kê" và tiếp theo thế "Thâu Triết Liên Hoàn" soạt soạt hai tiếng, đầu quạt của chàng ta nhằm vào lưng Giác Dân bổ xuống, đồng thời lại quét luôn xuống hai chân.
Trần Giác Dân chưa được lịch duyệt giang hồ, giao đấu với địch thủ chưa quen, mới thoạt vào đã bị giật mất tiên cơ, bị bách về sau liền liền, không còn thì giờ để rút kiếm ra chống cự. Trong lúc tức giận chàng quát lên một tiếng sử dụng thế "Mai Hoa Lạc Địa" lộn phắt người ra sau, vận dụng toàn lực định phách ra một chưởng để giật lại tiên cơ...
Bỗng đâu một bóng đen thon nhỏ từ xa chạy lại nhanh như tên bắn, đồng thời một giọng kiều mị nổi lên:
- Từ huynh hãy đi mau, có lẽ chúng ta trúng kế “Điệu Hổ Ly Sơn" rồi...
Giác Dân thấy thiếu nữ gặp buổi sáng, chân nàng vừa phóng tới nơi, đã nhanh như chớp tung người chuyển lại lao vọt về lối trường thành, vụt đi như ngôi sao chổi.
Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình thu cây quạt lại, quắc mắt nhìn Giác Dân nói:
- Tiểu tử, có lẽ đại gia bị mi lừa gạt rồi... Nếu đúng như vậy thế nào cũng có ngày ta sẽ lột da của mi...
Nói xong họ Từ nhún mình nhảy vọt lên không như cái pháo thăng thiên, rồi dùng thuật phi hành nhanh như chớp đuổi theo bóng nàng thiếu nữ chạy thẳng vào trong thành...
Giác Dân không hiểu hai người nói gì, chàng cứ ngẩn người ra suy nghĩ, nhưng sực nhớ tới nhiệm vụ của sư phụ giao phó thì sốt nóng trong lòng, tự trách thầm đã không nhẫn nại để gây ra những chuyện không hay... vội vàng cũng nhằm trong thành chạy vào nhanh như bay.
Khi chàng tới Quận Vương phủ nghe thấy tiếng quát tháo và binh khí chạm nhau văng vẳng từ trong đưa ra. Giật mình Trần Giác Dân vội tung mình như con chim vượt qua bức tường nhanh như tên bắn, đứng ở trên đầu tường nhìn vào, thấy trong sân lố nhố nhiều người, đuốc cháy sáng lòe, kiếm đao nhấp nhoáng.
Chàng định thần nhìn kỹ thấy ba người đại hán ở tửu quán chàng gặp buổi sáng tự xưng là Xuyên Nam Tam Kiệt đang giao đấu dữ dội với Thất Tuyệt Phượng
Vĩ Tiên Đinh Bảng, Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình và thiếu nữ hình dung đẹp đẽ mà chàng vừa gặp buổi sáng.
Ngoài ra chàng cái thấy 7, 8 tên đại hán mặt mũi dữ tợn đang chém giết những tên gia nhân trong Vương phủ, vừa lúc đó có hai tên áp giải một thiếu nữ ăn mặc theo lối cung trang từ trong nhà ra.
Trần Giác Dân trông thấy tình cảnh đó, không biết ai là bạn ai là thù, thét lớn lên một tiếng tuốt thanh kiếm ra lao vọt người xuống đất, chân vừa chạm vào mặt đất thanh kiếm vung ra nhanh như điện xẹt.
Hai tiếng kêu thảm thiết nổi lên, hai tên đại hán đang hùng hổ đánh giết gia nhân trong Vương phủ đầu đã lìa khỏi xác máu ở cổ phun lên có vòi, thân thể ngã xuống còn giãy lên đành đạch như con cá lóc bị đập đầu.
Trần Giác Dân vừa ra tay một kiếm chém giết hai mạng, trong lòng phấn khởi lao tới hai tên đại hán đang nắm giữ nàng thiếu nữ ăn bận cung trang, vung kiếm lên chém. Hai tên đại hán mắt trông thấy đồng bọn bị thảm sát ở dưới lưỡi kiếm thần tốc của chàng, không dám ham chiến, chợt xô thiếu nữ trong tay ra đỡ, tung mình về sau quay đầu chạy...
Giác Dân đã đề phòng, mắt lanh như chớp, vừa nhìn thấy đã thu thanh kiếm lại, tay phải xô ra một chưởng nhè nhẹ đỡ lấy thiếu nữ cho khỏi té, còn tay trái nhằm sau lưng tên hung đồ dùng Phách Không Chưởng phóng theo. Một tiếng ối khủng khiếp nổi lên, tên hung đồ đang chạy bị luồng chưởng chết liền tại chỗ...
Xuyên Nam Tam Kiệt đang lúc đắc ý uy hiếp địch nhân, chợt thấy một chàng thiếu niên trên không nhảy xuống, dũng mãnh như sư tử, chỉ trong nháy mắt đã hạ sát luôn mấy tay thuộc hạ thì tức giận vô cùng. Người đại hán trên mặt có vết thẹo đang giao đấu với Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng quát to lên một tiếng, tay phải vung binh khí gạt ngọn roi của họ Đinh sang một bên, tay trái phách ra một chưởng nhanh như chớp.
Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng không kịp đề phòng bị kích một chưởng kêu lên một tiếng ối chao, miệng phun ra một búng máu lảo đảo thối lui về sau mấy bước, đại hán không tấn công tiếp theo, đã lao vọt người đến bên Giác Dân vung thanh trường kiếm trong tay sử dụng luôn thế “Thần Long Phơi Xác” chém sả xuống một nhát nhanh như chớp.
Giác Dân vội nghiêng mình tránh rồi cũng múa tít thanh kiếm trong tay dùng thế "Đảo Sa Kim Tiền" phạt ngang một nhát trả đòn, đà kiếm nhanh như chớp chỉ thấy vút đi như luồng điện xẹt. Hoảng kinh đại hán mặt thẹo nhún mình nhảy lùi về sau tới ba bước mới tránh thoát trợn mắt lên nhìn thấy Giác Dân chỉ là một thiếu niên ít tuổi mà tài nghệ lại ghê gớm như vậy thì không khỏi vừa thẹn vừa tức, quát lên một tiếng dùng thế “Giáp Sơn Siêu Hải" nhằm giữa đỉnh đầu chém sả xuống một nhát rất mạnh.
Giác Dân chẳng dám coi thường, múa tít thanh kiếm lên sử dụng thế Hoàng Long Vọng Nguyệt gạt mạnh một cái, một tiếng xoảng dữ dội nổi lên, hai thanh kiếm chém vào nhau nháng lửa. Đại hán mặt thẹo thấy hổ khẩu tê tái toàn thân rúng động thối lui về sau hai bước, Giác Dân cũng thấy cánh tay tê buốt lảo đảo thối lui về sau, hai người quắc mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống.
Đại hán mặt thẹo ở trong bọn Xuyên Nam Tam Kiệt danh trấn giang hồ, hoành hành ngang dọc ít người đối thủ, đến nay gặp một thiếu niên tuổi trẻ, giang hồ chưa hề biết mặt nghe tên ngang nhiên đối địch, bản lĩnh chẳng phải tầm thường thì càng thêm tức giận lồng lộn như con hổ dữ, đảo lộn thanh kiếm ảo hóa ra một đạo Bạch Quang, từ phía tay trái chém vụt tới nơi bỗng đảo lộn lại, quay từ bên phải đâm vút vào Thái Dương Huyệt của Trần Giác Dân. Thế kiếm này gọi là “Song Phượng Triều Dương" hết sức lợi hại, không biết bao nhiêu tay cao thủ võ lâm đã bị sát bởi kiếm thế hiểm ác này.
Trần Giác Dân mắt sáng như sao, tâm thần minh mẫn, không chút bối rối, điềm nhiên đợi cho thanh kiếm gần đâm tới Thái Dương mới vung kiếm lên gạt mạnh sang một bên. Không hổ danh Xuyên Nam Tam Kiệt đại hán mặt thẹo đã sử dụng luôn hai thế "Phụng Hoàng Túy Nha" và "Đơn Phụng Tước Đồng" tấn công luôn hai thế không hề chậm trong giây phút.
Mới ra đời Trần Giác Dân đã gặp một địch thủ võ công tuyệt diệu như vậy, chẳng dám sơ sẩy Giác Dân vội mang bài kiếm pháp bí truyền của sư phụ truyền thụ ra sử dụng. Đó là bài "Lưu Tinh Kiếm Pháp" một bài kiếm thần ảo, biến hóa ra như trăm ngàn ánh sao băng vi vút bao bọc khắp châu thân, lại còn nhằm vào toàn yếu huyệt của địch nhân công kích, hư hư thực thực biến hóa vô cùng, ở ngoài trông vào nhấp nhoáng như giao long uốn khúc, bạch xà xuất động, khi đông khi tây, lúc tả lúc hữu, vùn vụt như những làn điện xẹt, tới tấp như mưa rào.
Xuyên Nam Tam Kiệt đại hán mặt thẹo chưa bao giờ gặp một đối thủ bản lãnh cao cường như thế, hắn ta thấy kiếm pháp của Giác Dân kỳ ảo như vậy vội sử dụng bài Phụng Nghi Kiếm của Điểm Sơ phái ra chống cự. Chỉ nghe đánh soạt một tiếng đại hán mặt thẹo giật mình nhìn xuống, thân áo ở cạnh sườn đã bị mũi kiếm của Giác Dân rạch rách một đường dài. Đại hán cả giận gầm thét lên như điên cuồng mang toàn những thế ác độc bình sinh ra sử dụng, chỉ mong một kiếm hạ ngay đối thủ để giữ oai danh của Xuyên Nam Tam Kiệt.
Nhưng Trần Giác Dân vẫn ung dung tránh đỡ, người mềm mại như con rắn nước lội hồ, thân pháp tránh né thật là kỳ ảo. Chàng vừa chống đỡ những thế kiếm ác liệt của đại hán mặt thẹo vừa liếc nhìn xung quanh. Bọn gia nhân mắt thấy ba tên hung đồ bị giết chết tinh thần phấn khởi đang múa binh khí nghênh đỡ kẻ địch còn hai tên đứng bảo vệ cho cô thiếu nữ ăn vận cung trang, còn Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình đang múa cây quạt giao đấu với lão nhị trong Xuyên Nam Tam Kiệt, hai người xuất thủ đều thâm trầm, vừa điểm vừa chưởng chưa phân thắng bại.
Thanh Phán Quan Bút ở trong tay lão nhị cũng chẳng phải tầm thường, phát ra luồng gió mạnh rít vào không trung thành những tiếng vi vút kinh hồn. Bỗng cả hai cùng kêu lên một tiếng, Bạch Lộc thư sinh bị Nhị kiệt kích trúng bả vai máu chảy phọt ra ướt đẫm bên vai lảo đảo thối lui về sau bảy tám thước. Nhị Kiệt cũng bị Bạch Lộc thư sinh điểm trúng vào bả vai bên phải cũng thối lui về sau.
Còn thiếu nữ đang vung song kiếm giao đấu với Tam Kiệt, nàng bị thanh Cửu Đao của lão ta uy hiếp chân tay luống cuống cơ hồ bị bại tới nơi. Trần Giác Dân thấy tình trạng bất lợi quát lên một tiếng cực lớn vũ lộng thần oai, vung thanh trường kiếm thành thế “Lộng Ngọc Xuy Địch” chém vút ngang cổ địch nhân, bắt buộc Xuyên Nam nhất kiệt phải thối lui về sau, tiến lên một bước chàng thi triển “Cứu Mạng Tam Kiếm” trong bài Lưu Tinh Kiếm Pháp ra thanh kiếm như lằn chớp nhoáng, ảo hóa ra một đạo bạch quang sáng lòa.
Một tiếng rú đau đớn, cánh tay trái của đại hán mặt thẹo rụng xuống đất, máu chảy ra như suối. Cùng lúc đó một tiếng "soảng vang lên, song kiếm của thiếu nữ đã bị thanh Cửu Vĩ Đao của Tam Kiệt hất tung lên trời, thanh đao của đại hán đó quay tít một vòng thành thế "Hoa Long Điểm Tinh" nhanh như chớp chém sả xuống đầu thiếu nữ. Thế đao này thật là ác hiểm, trong tay không binh khí thiếu nữ chưa biết tránh đỡ ra sao.
Trần Giác Dân để mặc đại hán mặt thẹo nhăn nhó ôm cánh tay cụt, nhún mình sử dụng thế “Đại Bàng Quá Hải” vút lên như con chim lớn bay vụt về phía thiếu nữ, chân chưa chạm xuống đất chàng đã sử dụng thế “Độc Long Xuất Động” vung tít thanh kiếm như con giao long quẫy khúc đỡ mạnh một cái. Lại một tiếng choang vang ra âm thanh rền rĩ, đao kiếm chạm nhau nháng ra những đốm lửa xẹt. Xuyên Nam Tam Kiệt bị động lùi về sau tới ba bước ngã ngồi xuống đất, nhưng nhanh như chớp hắn đã quật chân xuống đất sử dụng thế "Cá chép Vượt Đăng” nhảy vọt lên...
Tiếng quát của đại hán mặt thẹo vang lên:
- Đêm nay ta đành chịu thua, tên tiểu tử thôn dã kia hãy cho lão gia biết tên họ, sau này thế nào cũng có ngày gặp gỡ...
Trần Giác Dân lớn tiếng đáp.
- Thiếu gia Trần Giác Dân...
- Được lắm, ta đã nhận được mi rồi, hãy nhớ lấy “Xuyên Trung Ngũ Quĩ” không bỏ được mối nhục này đâu .. chúng ta hãy đi thôi...
Tiếng nói vừa dứt tiếp theo là tiếng hú rùng rợn, bọn Xuyên Nam Tam Kiệt và đồng bọn đã như những con chim bay vụt cả lên tường rồi chuyển ra ngoài mất dạng...
Phượng Vĩ Tiên Đinh Bảng, Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình đứng bên cạnh nghe bọn đại hán kia xưng danh Xuyên Trung Ngũ Quỉ thì không khỏi giật mình biến sắc, chỉ có Giác Dân mới bước vào giang hồ chẳng cần biết Ngũ Quỉ ngũ ma là ai, vẫn điềm nhiên không tỏ vẻ sợ hãi gì cả. Những người còn lại ở trong Vương phủ đều đưa mắt nhìn chàng tỏ vẻ khâm phục vô cùng.
Thiếu nữ họ Vương cúi nhặt song kiếm rơi ở dưới đất rồi uyển chuyển đến trước mặt cung trang thiếu nữ hơi nghiêng mình nói:
- Quận chúa, tiểu thư đã phải lo sợ một phen rồi.
Tiện nữ Vương Trân Trân tuân lệnh gia phụ Phi Vân bảo chủ đến bảo vệ Quận chúa, nhưng bất tài đã khiến Quận chúa phải một phen sợ hãi.
Quận chúa nở một nụ cười vô cùng kiều mị, cất giọng thỏ thẻ như tiếng chim hót:
- Không dám, làm nhọc lòng cô nương và lão tiền bối lo lắng, tiện nữ hết lòng ghi nhớ...
Đinh Bảng và Từ Tử Bình cũng tiến lên thi lễ :
- Tại hạ Đinh Bảng tuân lệnh gia sư là Trường Sơn Tam Tử tới để bảo vệ công nương...
Tại hạ Từ Tử Bình tuân lệnh gia sư là Hành Sơn Nhất Hạc tới đây. . .
Chỉ có Trần Giác Dân đôi má đỏ bừng lúng túng chẳng thốt lên câu nào cả.
Quận chúa nét mặt buồn vô tả, cúi mình thi lễ với mọi người rồi than nhẹ một tiếng nói:
- Những tên hung đồ ác độc thật, sau khi sát hại gia phụ còn muốn trảm cỏ trừ căn, may gặp được liệt vị tới nơi cứu trợ kịp thời, nếu không thì nạn nữ đâu còn tính mạng.
Chợt thấy Trần Giác Dân từ xa xen lời:
- Công nương, đêm nay tuy chúng tôi tạm cứu được cô nương, nhưng bọn chúng đâu để yên, lần sau ắt mang tới lực lượng hùng hậu hơn, ắt khó lòng...
Từ Tử Bình cất tiếng nói theo:
- Phải rồi, bọn tại hạ chỉ cứu ứng được trong lúc này thôi, không thể theo sau công nương mãi mãi được
Đinh Bảng nói tiếp:
- Huống chi sau này bọn Xuyên Trung Ngũ Quỉ tới đây báo thù, mấy người chúng ta không phải là đối thủ của chúng...
Vương Chân Chân chợt cất tiếng nói:
- Quận chúa có thân thích ở gần đây chăng?
Quận chúa buồn bã nói:
- Gia thúc hiện là quan triều ngụ tại đế đô cách xa nơi đây hàng ngàn dặm nên vẫn chưa được tin gia phụ bị thảm sát, tuy bọn gia nhân đã có đứa đi đưa tin...
Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Quận chúa nên rời về đế đô lánh nạn thì hơn, ở đây khuất nẻo, lại không đủ người bảo vệ.
. Quận chúa thỏ thẻ nói:
Nạn nữ cũng đã đưa tin và nhờ gia thúc cho người tới dẫn đường, nhưng mới đi chưa có hồi âm...
Trần Giác Dân xen lời:
- Nhất nhật thiên kim, thì giờ là vàng ngọc, đợi đến lúc có người ở đế đô về đây bảo vệ thì quá muộn rồi. Nếu Quận chúa không chê, tại hạ bất tài nguyện đưa Quận chúa tới nơi đáo nạn...
Quận chúa ngước mặt lên nhìn chàng một cái, nụ cười nở trên môi nói:
- Nếu túc hạ không ngại nhọc nhằn dẫn nạn nữ lánh nạn, ơn này nguyện ghi xương khắc cốt...
Trần Giác Dân hai má nóng bừng lúng túng nói:
- Quận chúa không nên quá lời, đó là bổn phận của kẻ nam nhi thấy sự bất bằng... phải ra tay... Đây chỉ là một cách tử lữ cầu sinh, nếu Quận chúa thấy đúng thì không nên chậm trễ, hãy sai gia nhân sửa soạn ngay một cỗ xe... Tại hạ xin đưa công nương đi ngay đêm nay để che mắt địch nhân trong lúc bất phòng...
Bạch Lộc thư sinh Từ Tử Bình nghe thấy Trần Giác Dân sốt sắng như vậy thì chửi thầm trong bụng: “Tiểu tử thôn dã này thật là ngu ngốc. Đâu đâu không có tai mắt của Ngũ Quỉ, chỉ sợ mi chưa ra khỏi Tương Cảnh thì đã bỏ xác trên đường rồi..."
Tự mình nhận thấy không đủ tài bảo vệ cho Quận chúa nên chàng ta giả lả nói:
- Lời nói của Trần huynh rất phải, chỉ tiếc rằng tại hạ còn bận việc nhà không thể đưa quận nương tới nơi được... xin tạm biệt Quận chúa. Hẹn ngày khác tái ngộ...
Nói xong vòng quyền vái chào toan cất bước ra đi.
Quận chúa đưa tay ra nói:
- Vì nạn nữ mà cô nương và các vị khó nhọc, xin tạm lưu lại ở đây ngày mai hãy ra đi, đêm đã khuya rồi...
Đinh Bảng oang oang nói.
- Quận chúa không nên khách sáo... Lời nói của Trần huynh rất phải, nhân lúc kẻ thù mới chạy, phải rời bỏ ngay trong lúc chúng không ngờ. Bọn tại hạ vì bất tài lại còn thêm bị thương không thể đi theo giúp đỡ xin Quận chúa và Trần huynh thứ lỗi cho...
Nói xong vái chào Quận chúa tung mình nhảy vút lên tường chuyển mình ra đi, Từ Tử Bình nhân dịp đó cũng không đợi để Quận chúa kịp nói lời nào, đã tung mình đuổi theo...
Vương Chân Chân cũng nói:
- Chúc công nương tới kinh thành được bình an...
Nói xong nàng cũng cáo từ nhún mình nhảy chuyền lên tường đi ra ngoài mất dạng, trong vườn chỉ còn lại có Trần Giác Dân.
Quận chúa liếc nhìn chàng thiếu niên anh dũng đã đánh bại bọn hung đồ một cách oanh liệt, trong lòng nàng phát sinh ra một sự cảm mến ngầm, tự dưng đôi má nàng ửng hồng thẹn thùng e lệ nói:
- Nạn nữ Mạc Đơn Phượng... thành thực biết ơn tráng sĩ.. chẳng hay quý tính cao danh của... công tử là
Trần Giác Dân luống cuống ngập ngừng nói:
- Tiện danh họ Trần thảo tự Giác Dân xin ra mắt Quận chúa...
Quận chúa Mạc Đơn Phượng liếc nhìn chàng bằng đôi mắt đầy thiện cảm:
- Xin ân nhân từ nay cứ gọi nạn nữ là Mạc Đơn Phượng, không nên gọi là Quận chúa nữa. Vừa lúc đó một lão bộc già nua từ trong bóng tối lảo đảo bước ra, tiến lại gần Quận chúa Mạc Đơn Phượng nói:
- Để cho Quận chúa phải một phen khiếp sợ lão nô ân hận vô cùng. Từ ngày lão gia bị thảm sát các tay võ sĩ trong phủ đã tản mát ra đi hết cả, ở trong Vương phủ chỉ còn những gia đinh vô dụng này thôi.
Mạc Đơn Phượng nhìn lão bộc một cách trìu mến.
- Cám ơn lão bộc... tai nạn nay đã qua rồi, lão nên sai gia đinh thu xếp thi hài của bọn cường đồ và những gia nhân nào bị thương hãy tạm băng bó, mai trình với quan sai sở tại. Có lẽ ngay bây giờ tôi sẽ ra đi cùng Trần tráng sĩ vào đế đô lánh nạn...
Lão quản gia lật đật nói:
- Không nên... Quận chúa mình vàng lá ngọc... há có thể bôn tẩu một mình với người lạ mặt trên con đường thiên lý hàng mấy tháng trời sao?... Hãy đợi cho lão gia ở đế đô cho người đón hãy đi cũng chưa muộn...
Quận chúa Mạc Đơn Phượng cười nhạt nói:
- Đợi thúc phụ cho người sang đón thì có lẽ ta chỉ còn nắm xương thôi, lão chẳng thấy bọn cường khấu hung tàn thế nào chăng? Nếu vừa rồi không được Trần ân nhân ra tay hào hiệp, thì có lẽ ta cũng chẳng còn ở trên dương thế này nữa... Hiện nay thì giờ cấp bách, ý ta đã quyết, lão chớ có ngăn cản. Nhà cửa ta xin giao lại để lão trông coi nhưng tuyệt đối không nên cho gia nhân lộ ra ngoài biết ta đã ra đi...
Lão gia có vẻ buồn rầu, trên gò má nhăn nheo long lanh hai hàng lệ ngập ngừng:
- Quận chúa đi ngay bây giờ sao?
Phải, ta thừa lúc đêm khuya thanh vắng, bọn chúng mới đào tẩu, lẻn bước ra đi mới mong thoát khỏi , lão hãy sai người sửa soạn cho ta một cỗ xe.. .
Lão quản gia thưa:
- Để lão nô đóng yên cương vào cỗ xe mà lão gia trước kia thường đi, Quận chúa cần thu xếp hành trang thì hãy sửa soạn đi... Tráng sĩ có cần thêm người đi hộ vệ không?
Trần Giác Dân lắc đầu nói:
- Không cần, hiện nay đường xá xa xôi, phải cần người giỏi võ nghệ đi theo. Chỉ cần một người thị tỳ thân tín đi theo hầu hạ cô nương là đủ rồi...
Mạc Đơn Phượng nói:
- Cũng không cần lắm, nạn nữ sẽ giả dạng làm người thương dân một mình đi cũng được rồi.
Lão quản gia nói:
Việc này lão nạp không dám tán thành đường xa nguy hiểm, cách trở quan hà, khi trái nắng trở giời, lấy ai hầu hạ. Xin Quận chúa cho tiện nhi của lão nô theo hầu, thì lão mới an tâm được...
Thấy lời nói trung thành của người nô bộc, Quận chúa Mạc Đơn Phượng đưa mắt nhìn Trần Giác Dân có vẻ hỏi ý kiến.
Trần Giác Dân ngập ngừng:
- Thưa Quận chúa...
Mạc Đơn Phượng ngắt lời...
Trần Giác Dân đỏ bừng mặt luống cuống nói:
- . Lão trượng nói phải lắm... cỗ xe rộng rãi cô nương cho một người tỳ nữ theo hầu cho có bạn...
Mạc Đơn Phượng mỉm cười gật đầu, lão quản gia thấy nữ chủ đã nhận lời thì có vẻ vui mừng sai bảo gia nhân thu dọn thi hài những kẻ xấu số, một mặt sai người sửa soạn cỗ xe...
Giác Dân nhìn theo hình bóng già nua của lão quản gia, nghĩ thầm: Xưa kia chắc lão gia là kẻ hào phóng, nên trong đạo hiệp sĩ giang hồ có giao tình với quận vương, với cách săn đón của ông già này với Quận chúa cũng đủ chứng tỏ quận vương là người rất tốt, không biết tại sao bọn Xuyên Trung Ngũ Quĩ lại gây ra cảnh tàn sát này...
Chàng còn đang ngần người ra suy nghĩ thì Mạc Đơn Phượng ở trong nhà đi ra, theo sau nàng là một cô gái nhỏ ước độ 12, 13 tuổi mang theo một bọc hành trang. Mạc Đơn Phượng lúc này ăn mặc đơn giản nhưng không sao che lấp được vẻ đẹp thiên kiều bá mị của nàng dưới ánh trăng sắp lặn mờ tỏ chiếu vào khuôn mặt trái xoan da trắng như tuyết, môi chúm chím như mỉm cười để lộ hàm răng nhỏ đều đặn trong như ngà, lại thêm hai má núm đồng tiền thật là duyên dáng. Trần Giác Dân lúc này mới để ý ngắm nhìn Mạc Đơn Phượng, không dè trên đời này lại có một người thiếu nữ đẹp như một bức tranh vẽ, không khỏi ngẩn người ra nhìn nàng không chớp. Vừa lúc đó Mạc Đơn Phượng bỗng ngước mắt nhìn lên, bốn mắt giao nhau, Giác Dân trong lúc bất ngờ đỏ bừng mặt vội quay đi nơi khác. Đơn Phượng là một nàng Quận chúa cấm cung chưa hề giao tiếp với phái nam lúc đó cũng thấy trong lòng hồi hộp, ngực đánh mạnh hai má đỏ bừng thẹn thùng e lệ. Nàng từ từ bước tới bên cạnh Giác Dân ngượng ngùng khẽ nói:
- Trần ân nhân, ơn cứu tử nạn nữ chẳng dám quên, gia bảo có một thanh bảo kiếm đã lưu lại từ xưa, nay mang tặng lại tráng sĩ để tỏ lòng biết ơn...
Tiếng nói của nàng thật là ngọt ngào, mùi thơm phảng phất trong người đưa ra, khiến cho Giác Dân ngây ngất. Chàng vô cùng lúng túng trước lời nói của nàng không biết phải từ chối ra sao, thì Mạc Đơn Phượng hai tay đưa thanh bảo kiếm cho chàng.
Giác Dân vội nói:
- Nếu là của gia bảo, thì là một vật kỷ niệm rất quý tại hạ đâu dám nhận lãnh...
Mạc Đơn Phượng mỉm cười nói:
- Bảo kiếm tặng tráng sĩ, Hồng phấn tống giai nhân, cổ nhân đã dậy như thế, huống chi gia đình nạn nữ không có con trai, ân nhân hãy nhận thanh kiếm này, tung hoành trong giang hồ, vì đời trừ ác như vậy có phải là hơn không. Huống chi nạn nữ bây giờ đào nạn mang đi không tiện, mà để lại cũng không xong...
Nói xong đưa thanh kiếm cho chàng...
Lời nói của Mạc Đơn Phượng thật là quyến rũ, như có một cái năng lực vô hình khiến cho người khó lòng từ chối. Trần Giác Dân càng thêm lúng túng đưa hai tay đỡ lấy thanh kiếm nói:
- Như vậy thì tại hạ xin tạm giữ giùm cho cô nương, tới đế đô xin trao lại để lệnh lão gia gìn giữ...
Chàng cầm lên thấy vỏ gươm bằng bạc sáng quắc phản chiếu dưới ánh trăng mờ trông thật là đẹp đẽ, ngoài bao lại chạm trổ tỉ mỉ nhưng vì trong lúc tối tăm không trông rõ. Thuận tay chàng rút kiếm ra khỏi vỏ thì thấy một đạo thanh quang phát ra, nhìn kỹ thì ra thanh kiếm bằng ngọc xanh. Chàng hơi mỉm cười nghĩ thầm: “Thanh kiếm này thật là quí giá nhưng chỉ để trưng bày làm đồ gia bảo, chứ chạm mạnh đã vỡ, sử dụng thế nào được..." Nghĩ thầm như vậy nhưng không tiện nói ra, chàng đút kiếm vào bao, dắt ở sau lưng.
Ngoài cửa sau Quận Vương phủ, xe đã sửa soạn xong xuôi, gia nhân đã chất thêm một hai cái rương nhỏ chứa đựng những thức cần dùng vào trong xe, đó là một chiếc xe đẹp đẽ, thắng hai con tuấn mã to lớn khỏe mạnh.
Người tỳ nữ dìu Quận chúa lên xe, lão quản gia hai hàng nước mắt rưng rưng căn dặn người con gái và Quận chúa đủ điều rồi nói:
- Cầu hoàng thiên phù hộ Quận chúa đi đường bằng an, tới nơi Quận chúa cho ngay người báo tin cho lão nô này biết kẻo lão mong đợi. Tráng sĩ, đường xa xôi, xin thận trọng... lão quận vương chỉ có một mình Quận chúa...
Trần Giác Dân nghiêm giọng:
- Xin lão trượng an lòng, nếu họ Trần còn sống sẽ bảo đảm Quận chúa vô sự... thôi lão trượng ở lại...
Tung mình nhảy lên xe nhẹ nhàng như chiếc lá rụng, Trần Giác Dân ra roi, hai con ngựa hí lên một tiếng tung cao vó chạy nhanh trong đêm vắng... Vừa lúc đó xa xa tiếng gà gáy rộn rã như báo một đêm dài sắp hết, ánh trăng đã lấp khỏi đầu non, từ phương đông một ánh sáng nhạt chiếu hắt lên như muốn vén tan màn đêm ảm đạm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2008 12:45:48 bởi bevanng >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9