Chương 20
Oai Trấn Giang Hồ Trần Giác Dân từ ngày mới xuất đạo giang hồ đã mang một ấn tượng với những kẻ kỳ quái là không tốt, nhưng từ ngày chàng gặp lão Quái Khiếu Hóa đến sau đã bớt đi nhiều. Giờ đây chàng khác hẳn, với những người chàng từng gặp khiến bao nhiêu quan niệm của chàng đều mất hết, và chàng lúc này cho rằng không cứ bề mặt mà coi kẻ trọng người khinh.
Lúc bấy giờ trời đã tối, sang canh hai chàng ngồi một mình tư lự chợt tự nghĩ tới Tứ Hải Thần Thâu và Bách Độc tôn giả tuy tự nguyện tra xét việc ấy giùm cho chàng, nhưng chàng nghĩ lại các phái nhân tài đông đúc còn không nhất thời tra xét rõ được mọi việc trắng đen, huống hồ là hai người. Tuy họ là những quái khách trên giang hồ nhưng chắc đâu có thể thành công được, sao công việc của mình mình không tự lo lấy...
Nghĩ tới đây chàng quyết tâm tới Cái Bang tổng đàn để xem sự kiện đã xảy ra như thế nào, biết đâu không nhờ đó mà tìm ra manh mối.
Nghĩ sao làm vậy chàng bèn tung mình ra khỏi hoa viên hoang vu...
Đột nhiên...
Vọng xa xa có tiếng bánh xe lăn trên đường sỏi.
Chàng chợt dội lòng một cái nghĩ thầm:
“Giờ đã khuya sao có tiếng xe chạy cấp tốc như vậy? Không lẽ chính chiếc xe ma đó chăng?"
Tức thì nhún mình một cái chàng nhằm chỗ phát ra tiếng bánh xe lăn đó bay tới.
Ngôi nhà ấy cách con đường không bao xa, chàng chỉ tung mình mấy cái đã đến ngôi nhà đó... Hốt nhiên một chiếc hương xa lộng lẫy từ phía đông chạy lại nhanh vô cùng, và thoáng trông thấy người ngồi trên xe chính là một ông lão mặc áo đen che mặt.
Sự phát hiện ấy khiến chàng vừa hoảng sợ vừa mừng rỡ, tức thì quát to một tiếng:
- Ngừng lại...?
Vù một tiếng thân hình chàng như bóng mờ tung lên, đôi chân lướt nhanh hơn gió xẹt thẳng tới. Chàng tận lực dùng thân pháp Bộ bộ thanh vân diệu tuyệt võ lâm nên một hồi lâu đã cách chiếc Hương xa không xa mấy.
Chiếc hương xa hình như đã phát hiện ra có người đuổi theo ở mé sau, nên càng ra roi chạy nhanh hơn, trong chốc lát đã vào một khu rừng thông. Vì đã kinh nghiệm lần trước Trần Giác Dân sợ rằng lại bị nó chạy thoát, chợt nhất khí đơn điền tốc độ nhanh nhẹn gấp mấy lần xuyên thẳng vào trong rừng.
Rừng thông ấy mười phần đen tối, ánh trăng bị bóng cây che khuất không trông thấy gì cả, trong chốc lát biến hẳn tông tích của chiếc hương xa.
Chàng vận nhãn quang nhìn về phía xa xa... thoáng thấy chiếc hương xa đó đã đi ra khỏi khu rừng, tức thì lại quát to một tiếng:
- Đêm nay mi dù có chạy lên trời cũng không thoát khỏi được tay ta.
Vừa nói chàng vừa vận dụng thế vật hoán di hình từ trong rừng bay ra nhằm chiếc hương xa chồm tới.
Lúc bấy giờ chiếc hương xa đang chạy trên con đường dốc vừa nhanh vừa lẹ, con đường hình như lại không được bằng phẳng nên chiếc xe nghiêng ngửa như mất thăng bằng.
Trần Giác Dân chân vừa chạm vào chiếc hương xa thì vừa lúc chiếc hương xa nghiêng về một bên. Chàng vốn là tay lái xe rất giỏi nên khi vừa xuống chiếc xe chàng đã phát hiện ra kẻ lái xe đã bỏ trốn, chụp vội lấy dây cương gò một cái, con ngựa đang bất kham vội chùng bốn vó lại, chiếc hương xa thoắt chốc trở lại bình thường.
Sau khi kềm được chiếc xe đứng lại, chàng một tay để trước ngực một tay vén chiếc rèm sáo lên, trong đó tuyệt nhiên không thấy một bóng người.
Không cần nói, tất nhiên người trên xe đã chạy thoát trong khi chiếc xe đang vùn vụt chạy trong rừng thông. Chàng tức bực vì sơ ý đã bị mắc kế kim thuyền thoát xác của địch.
Chàng đưa mắt nhìn chung quanh, tuyệt không một bóng người. Hai con ngựa mặc nhiên đứng thở dốc.
Trong khi Trần Giác Dân đang mải miết nhìn chung quanh...
Đột nhiên...
Vù ...Một cái lưới to đã từ trên đỉnh đầu chụp xuống, đồng thời một chiếc gậy lớn như con linh xà cũng từ ngang hông cuộn tới.
Hai con ngựa đã được huấn luyện thuần thục chợt hí lên một tiếng mang theo cỗ xe tung mình nhảy lên tránh khỏi đường gậy, song vẫn bị chiếc lưới cuốn gọn vào trong.
Bịch một tiếng... Ngựa và xe đồng thời rơi xuống đất, nhưng ngay lúc ấy luồng ma quang lòe sáng, một bóng người vụt bay thẳng lên thoát ra ngoài lưới, hạ chân xuống bên lề đường.
Té ra trong khi chiếc lưới chụp xuống Trần Giác Dân nhanh tay đã kịp rút thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm sắc bén vô cùng, rạch phá một lỗ lớn bằng một chiếc bàn. Chàng nương theo lỗ đó thoát ra ngoài.
Chân chàng chưa kịp đặt xuống đất, chung quanh đã có những tiếng la hét, một bọn người xông tới, người đi đầu chính là Phi Vân bảo chủ Vương Cường cùng với một lão đầu tóc bạc tay cầm cây gậy trỏ thẳng vào Trần Giác Dân cười lên từng hồi:
- Họ Vương ta có mối thù gì với mi mà mi thừa lúc ta ra khỏi Phi Vân bảo để lái chiếc xe xông vào giết thương nhiều người?
Trần Giác Dân kinh ngạc:
- Tôi?
- Thì còn ai nữa... mi muốn chối hay sao?
Thấy vậy Trần Giác Dân càng ngạc nhiên, ngay khi đó một thiếu niên đẹp trai độ chừng mười tám mười chín tuổi từ bên cạnh tiến lên tới lạnh lùng nói:
- Đêm khuya giết người đốt nhà, đó là hành vi của bọn gian manh cường đạo. Ta không ngờ lại là một kẻ thiếu niên tuấn tú như mi.
Trần Giác Dân chau đôi mày một cái:
- Nói bậy! Ta đâu phải hạng người như vậy.
Thiếu niên ngửa mặt cả cười:
- Họ Thạch tôi không ưa nói xấu ai cả, kẻ khác không biết nhưng ta hỏi thật kẻ lái xe đến Võ Đang Thanh phương cung có phải sư đồ mi hay không?
Trần Giác Dân chưa kịp trả lời chợt trong rừng có tiếng quát to, một đạo sĩ râu dài vai mang cổ kiếm từ trong rừng bước ra miệng niệm Vô lượng thọ Phật.
Vị đạo trưởng ấy chính là La Phù Tử đại sư huynh của nhóm Nga Mi ngũ tử. La Phù Tử trầm ngâm lạnh lùng thoáng nhìn Trần Giác Dân một cái, chàng vội vòng quyền vái một cái.
Nhưng La Phù Tử làm ngơ như không biết, gật đầu nhìn Phi Vân bảo chủ:
- Vương huynh cũng đến đây hay sao?
Chợt ông nhìn thấy bà lão tóc bạc ở bên cạnh Phi Vân bảo chủ thì kinh ngạc:
- Té ra Để Mục mụ mụ cũng ở đây rồi?
Để Mục mụ mụ này chính là vợ của Nhạc Dương kiếm khách là một giang hồ hiệp khách tên tuổi năm xưa lừng lẫy một vùng Tam Tương và cũng là sư nương của Phi Vân bảo chủ, địa vị rất cao trong chốn võ lâm.
Song con người cao ngạo ấy lại rất nóng tính, trái mắt một chút có thể giết người không ghê tay.
Mụ thấy La Phù Tử chào hỏi không đáp chỉ gật đầu một cái:
- Chẳng hay ông đến đây làm gì?
- Vì tiểu tử.
- Tiểu oa nhi này?
- Phải...!
- Tiểu tử này làm gì mà kích động tới pháp giá của Nga Mi phái chưởng môn nhân vậy?
Đôi mắt của La Phù Tử chợt xạ ra luồng nhãn quang oán hận, gườm gườm đôi mắt nhìn Trần Giác Dân một cái, than dài thầm nghĩ tới Nga Mi ngũ tử năm xưa lừng lẫy võ lâm thế nào mà nay chỉ còn có một mình thì không khỏi chạnh lòng. Bao nhiêu hùng tâm tráng khí tiêu mất trong phút giây mà lòng nặng mối thù hận ân oán bừng bừng.
Để Mục mụ mụ thấy lâu La Phù Tử không trả lời, thầm tức giận hừ một tiếng:
“Lão này vốn con người mục thị vô nhân mà hình như đã phong kiếm bế quan không hỏi tới việc đời, ta khỏi bận tâm với hắn làm chi."
Nghĩ vậy mụ lại nghĩ tới việc mình:
“Ta xuất sơn mục đích muốn tìm lão ma đầu quyết đấu một phen, không ngờ lại gặp thằng con nít này thực là ngoài ý muốn của ta."
Trần Giác Dân vẫn vui vẻ :
- Tại hạ có lỗi gì với lão thái?
Thiếu niên lam y chặn lời:
- Ngươi có cả trăm tội, há chỉ có một tội hay sao?
La Phù Tử gật đầu:
- Phải chăng ma tiểu tử đã gây chuyện gì với tiểu hiệp vậy?
Lam y chưa kịp đáp thì Để Mục mụ mụ đã quát to:
- Ma tiểu tử nhà ngươi quá hỗn xược, lão thân hôm nay quyết không dung thứ.
La Phù Tử không nói năng chỉ hừ một tiếng nghĩ bụng:
- Lão bà tự đắc không khỏi quá phách lối, lát đây bà sẽ biết võ công của nó.
Rồi quay đầu về phía lam y ông tiếp:
- Tiểu hiệp ngươi không phải là đối thủ của nó đâu.
Nói về thiếu niên lam y vốn là đệ tử truyền nhân của Thiếu Mộc đạo trưởng trong Võ Đang phái trưởng lão. Chàng là một nhân vật kiệt xuất trong nhóm trẻ của phái Võ Đang tên là Thạch Dật, nếu nói về thứ bậc thì chàng ngang hàng với Võ Đang phái chường môn nhân Lăng Phong đạo trưởng, có nghĩa là chàng ngang hàng với La Phù Tử, nên khi bị La Phù Tử khinh thị thì bừng bừng nổi giận không trả lời.
Thạch Dật tức thì chuyển mình một cái nhằm Giác Dân lướt tới. Trông suốt từ trên xuống dưới chàng thấy Trần Giác Dân khôi ngô tuấn tú, thần thái chính tuyệt, không hẳn giống kẻ tàn ác, không khỏi lấy làm lạ nghĩ thầm:
“Một nhân vật như thế sao lại trong vòng ma đạo được?”
Chàng nghĩ ngợi giờ lâu, lòng đầy nghi vấn tức thì vòng quyền một cái:
- Tôn giá phải chăng chính là người được kẻ giang hồ tôn xưng là Ma tiểu tử ?
Trần Giác Dân khi ấy cũng đã nhận thấy thiếu niên tinh thần khác tục không giống như Bạch Lộc thư sinh, trong lòng bừng lên lòng cảm mến, tức thì vòng tay quyền trả lễ :
- Những lời đồn đại đều là sự hiểu lầm. Nếu tôn huynh cho phép tiểu đệ xin trình bày rõ ràng.
Thạch Dật vòng quyền mỉm cười.
Tại hạ họ Thạch tên Dật môn đệ tử phái Võ Đang, nếu tôn huynh có điều gì dạy bảo, tiểu đệ xin sẵn sàng cung kính.
Ngay khi đó Phi Vân bảo chủ đã dẫn bọn thuộc hạ tiến sát ven mình Giác Dân khí thế căm phẫn dữ tợn.
Trần Giác Dân lạnh lùng nhìn ông ta một cái, tay nắm chuôi kiếm chuẩn bị.
Thạch Dật thấy vậy bất mãn hừ lên một tiếng toan cự nự thì La Phù Tử đã nhanh nhẹn bước lên một bước ôn tồn:
- Thiếu hiệp hãy né qua một bên để bần đạo giáo huấn nó một trận, nơi đây không phải là chỗ kết giao bạn hữu.
Thạch Dật bị ông ta coi rẻ hồi nãy, hiện giờ lại thấy ông bất cận tình lý không khỏi cả giận cười gằn:
- Nhưng nơi này không phải là Nga Mi Hồng Nguyên quán.
- Sao?
- Sao có quyền ngăn người khác đang nói chuyện?
La Phù Tử thấy hậu bối đường đường chống lại, tức thì cả giận quát to:
- Mi thuộc môn phái nào, tên gì? Dám coi thường trường bối vô phép với bần đạo?
Thạch Dật ngửa mặt cất tiếng cười:
- Tại hạ là Võ Đang môn đồ tên Thạch Dật.
- Lăng Phong đạo trưởng là gì của ngươi?
- Chính là đại sư huynh!
La Phù Tử chợt cười gằn:
- Phải chăng ngươi cậy mình là đệ tử Võ Đang chăng?
- Chẳng phải.
- Thế sao dám vô phép với bần đạo?
- Nhưng tại hạ không đồng ý với kẻ bất tuân hắc bạch thị phi?
- Mi định chống lại bần đạo?
- Cũng chẳng phải thế, tại hạ cần biết nguyên nhân phải trái rồi mới quyết định.
La Phù Tử tuy mười phần tức giận nhưng Võ Đang là một phái lớn nên ông không muốn gây ra hận thù, bèn lớn tiếng:
- Còn đợi sự thật gì nữa. Mi không thấy trên bánh xe ngựa đó sao?
- Cái gì?
- Bánh đã nhuộm đầy máu còn cần gì phải tìm hiểu hơn!
Nghe ông ta nhắc nhở, mọi người không khỏi giật mình đều nhất tề trông vào đôi bánh xe chiếc hương xa, quả nhiên thấy chiếc hương xa lộng lẫy cũng như đôi bánh của nó đỏ lòm sắc máu.
Trước sự thật, mọi người có mặt đều bừng bừng sắc giận thù hận bốc cao tức thì . . .
Phi Vân bảo chủ lớn tiếng quát:
- Xin đạo trưởng giữ trận cho mỗ để Vương mỗ lãnh giáo Địa Linh Môn xem sao!
La Phù Tử biết Trần Giác Dân võ công siêu tuyệt đối phó không dễ gì, bèn né mình qua một bên nhường một lối trống.
Phi Vân bảo chủ đôi mắt đỏ hung quang rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ trỏ vào Trần Giác Dân nói:
- Hãy rút binh khí ra!
- Muốn gì?
- Ta muốn giết mi một cách minh bạch.
Trần Giác Dân lạnh mình thoáng nhìn ông ta một cái:
- Đêm nay chiếc hương xa ở đâu đến, thực không phải của tại hạ.
- Thế của ai?
- Tại hạ cũng không biết.
- Tại sao mi lại tới đây?
- Tại hạ chẳng qua cũng là một trong những người truy tung hung thủ.
Phi Vân bảo chủ giận dữ:
- Mi cố bào chữa?
- Tại hạ thực tình, há sợ gì mà phải bào chữa!
- Nhưng ai thèm nghe lời nói bậy của mi.
Miệng nói, Phi Vân bảo chủ rút thanh kiếm khỏi võ nhằm trước ngực Trần Giác Dân kích tới, hồng quang lòe sáng kiếm ảnh lạnh như băng biến hóa thiên hình vạn trạng, quả Phi Vân bảo chủ không hổ danh là nhất bảo chi chủ.
Trần Giác Dân biết rõ nếu ra tay đương đấu thì sẽ xảy ra trận thư hùng thảm khốc mà lòng chàng lại không muốn, bèn cất bước tung mình sang ngang ba bước quát to:
- Ngừng tay!
Phi Vân bảo chủ trợn mắt:
- Mi sợ?
- Tôi không phải sợ ông!
- Thế thì muốn sao?
- Tôi chẳng muốn gì khác là phân biệt trắng đen để tránh sự ngộ nhận!
Phi Vân bảo chủ đang nóng muốn báo thù huyết hận thảm sát tại Phi Vân bảo nên ông suất lãnh những tay cao thủ dùng lưới và dây để ngăn cản chiếc hương xa.
Đến khi ngăn được chiếc hương xa lại phát giác ra người trên hương xa là Trần Giác Dân đồ đệ đắc lực của Xích Địa Thiên Lý Phù Phong thì lòng tham lại nổi dậy, quyết giết người là vì thế.
Ông cậy có sư ông tiếp viện nên nghe rõ ràng lời trình bày của Trần Giác Dân ông cố giả vờ như không nghe thấy.
Lập tức thanh kiếm trong tay ông vung ra như chớp loáng nhằm sau lưng Trần Giác Dân quấn tới, uy thế mãnh liệt vô cùng.
Trần Giác Dân đôi mày kiếm nhướng lên, hừ một tiếng toan nghênh kiếm đón đỡ...
Đột nhiên...
Một bóng lam nhoáng chớp. Thạch Dật tung mình lên trước dùng thế Phân Quang Lượt ảnh dang hai ngón tay nhằm thanh kiếm kẹp chặt, thủ pháp Phân Quang Lượt ảnh ấy chính là một trong những tuyệt kỹ chấn sơn của phái Võ Đang tuyệt diệu vô cùng.
Phi Vân bảo chủ đang dùng tận lực vận dụng kiếm khí, thốt nhiên bị hắn kềm được thanh kiếm, vội vã vận hơi giật trở lại đồng thời thối lui về sau năm thước.
Khi ông nhận rõ kẻ giật kiếm của ông chính là Võ Đang cao đồ thì không khỏi biến sắc quát:
- Hóa ra là ngươi, không lẽ ngươi muốn giúp đỡ nó chăng?
Thạch Dật ngửa mặt cười dài:
- Tục ngữ có câu "quyền đả lý bất khai". Quý bảo chủ dù thần công cái thế, nhưng cũng phải biết lẽ phải chớ?
- Như vậy có nghĩa là ngươi muốn giúp...?
- Tại hạ không giúp đỡ vị nhân huynh này, nhưng muốn rõ trắng đen rồi mới quyết định.
Phi Vân bảo chủ cười lên khanh khách:
- Tốt lắm, không ngờ đường đường Võ Đang phái lại phụ họa với tên hung đồ vạn ác, thực quả đáng tiếc cho Võ Đang lắm thay.
Thạch Dật nổi giận:
- Khỏi cần ông than tiếc, tôi chỉ muốn làm theo lẽ phải!
Phi Vân bảo chủ trợn mắt:
- Phải hay không không cần, ta đã không đồng ý với mi, thì dù Lăng Phong đạo trường cũng vậy, ngươi hãy tránh ra!
Nói xong hùng dũng tiến tới chuẩn bị tấn công Trần Giác Dân.
Thạch Dật tuyệt đối không chút sợ hãi, quay mình sang phía Trần Giác Dân. Trần Giác Dân mười phần cảm động trước con người quang minh thẳng thắn đó vội vàng vòng quyền:
- Nghĩa cử của huynh thực là cảm động, nhưng tại hạ lại không muốn huynh đài vì đệ mà lôi cuốn vào vòng thị phi ân oán.
- Không...
- Không, tại hạ muốn tự mình đối phó với họ mà thôi!
Thạch Dật cười dài một tiếng:
- Anh khỏi cần bận tâm...!
- Đại trượng phu ân oán phân minh... tình nghĩa...
Thạch Dật làm mặt nghiêm:
- Huynh đừng quan tâm tới hành động của tiểu đệ, hãy kể cho đệ nghe câu chuyện giữa huynh với các môn phái...?
- Câu chuyện đó chỉ là hiểu lầm...
Giữa lúc đó Phi Vân bảo chủ vừa xông tới trước mặt hai người, sở dĩ ông muốn tránh đụng chạm tới Võ Đang phái nên ông cố tránh né khỏi xô xát với Thạch Dật nên ông lách vào giữa hai người...
Vì vậy ông chuyển mình một cái, vừa thoát khỏi mặt Thạch Dật lập tức xuất chưởng nhằm Trần Giác Dân tấn công tới.
Phi Vân bảo chủ hành động đã nhanh nhưng Thạch Dật lại còn nhanh hơn, chỉ thấy một bóng người chớp nhoáng chàng đã ngăn trước mặt.
Ông ta lạnh lùng:
- Nhưng lão phu cũng đã có chủ định...
- Nếu vậy Thạch mỗ đành phải can thiệp... biết sao hơn...
La Phù Tử đứng một bên vốn bất mãn sẵn với Thạch Dật nay lại thấy chàng cố tình khiêu khích với Phi Vân bảo chủ nên định ra tay can thiệp giúp ông ta...
Trước khi ra tay La Phù Tử nghĩ thầm:
- Cho rằng hắn dù được danh sư truyền thụ nhưng chắc chắn khó mà cao siêu hơn được sư huynh hắn, huống chi ngay Lăng Phong ta cũng không sợ hãi nữa là hắn ta.
La Phù Tử tính toán thoạt tiên hãy ngăn cản Thạch Dật trước đã để Phi Vân bảo chủ tấn công Trần Giác Dân mỏi mệt rồi sau ông nhân cơ hội ra tay giật lấy thanh kiếm. Lấy được thần kiếm ông luyện thêm võ công, lúc đó mới có hy vọng thắng cuộc Hồng Sơn luận kiếm nay mai.
Nghĩ là làm, nên khi Thạch Dật vừa nói xong là La Phù Tử đã lẹ bước tiến tới trước mặt Thạch Dật quát to :
- Võ lâm thất đại môn phái từ trước tới nay đồng tâm nhất trí, mi là kẻ hậu sinh sao dám nhận xét hồ đồ? Tốt hơn hết nên tránh sang bên, nếu không bần đạo buộc lòng phải thay mặt Lăng Phong đạo trưởng cho mi bài học xứng đáng.
Thạch Dật hừ một tiếng:
- Hay lắm, nếu lão huynh muốn... Thạch mỗ há sợ sao?
La Phù Tử nổi giận:
- Quả là quân ngông cuồng.
- Không tin lão già thử xem...?
La Phù Tử không đợi đến câu thứ hai bèn vòng tay một cái từ trên kích xuống một chưởng. Nếu nói về võ công thì La Phù Tử cũng đồng lực với Tử Hư thượng nhân, mà nói về nội lực cũng không sút kém cho nên chưởng thế của ông vô cùng khốc liệt mạnh mẽ.
Đứng ngoài Trần Giác Dân lo thầm cho Thạch Dật toan ra tay giúp đỡ chàng. Phi Vân bảo chủ chợt quát lên một tiếng vung kiếm lên... sạt... sạt... sạt... tấn công liền ba thế, kiếm khí lạnh lẽo như một ngọn băng sơn gieo xuống.
Trần Giác Dân căm phẫn cười gằn một tiếng:
- Ông tưởng tại hạ sợ hãi ông chăng?
Vừa dứt lời toan ra tay, chợt một tiếng cười quái dị vang lên, hai bóng người như hai luồng chớp từ xa bay tới xông thẳng vào kiếm ảnh của Phi Vân bảo chủ, tới La Phù Tử. . .
Ầm... ầm... Kẻ lạ vừa kịp đưa tay ra ngăn chưởng lực của La Phù Tử khiến cát bụi tung bay, đôi bên đồng thối lui về sau hai bước.
La Phù Tử thấy người lạ sức mạnh vô cùng không thua kém gì mình thì không khỏi hoảng sợ bèn định thần trông lại, thì ra người đó chính là Bách Độc tôn giả, một tên quái vật khét tiếng giang hồ về tài dụng độc. Lão không khỏi hoảng sợ gượng cười to:
- Bần đạo với tôn giả không thù không oán, sao có hành động như vậy?
Bách Độc tôn giả lạnh lùng:
- Lão phu từ xưa tới nay không can thiệp vào câu chuyện thị phi trong chốn giang hồ mà cũng không giao tình với những người trong chốn võ lâm, song...
- Thế sao can thiệp vào câu chuyện của bần đạo?
Vì lão đạo dám chống lại huynh của lão phu.
- Ai?
- Trần đại ca.
La Phù Tử tưởng mình nghe lầm:
- Bần đạo đang truy tung hung đồ của hương xa sư đồ để diệt trừ kẻ ác...
- Nhưng Trần đại ca của ta không phải là hương xa chủ nhân.
- Ta nhầm sao được... chính hắn...
- Không phải... kẻ nào động tới Trần đại ca của ta tức là kẻ thù của ta và lão thâu nhi.
La Phù Tử vẫn còn nhầm tưởng đại ca của hai quái vật là Xích Dịu Thiên Lý Phù Phong nên giật mình một cái nghĩ bụng:
- Một mình Xích Địa Thiên Lý Phù Phong cũng đủ làm rung động giang hồ, nếu thêm hai tên quái vật này nữa thì thật là một mối lo lớn cho võ lâm thất phái.
Bụng nghĩ mắt liếc nhìn về phía Phi Vân bảo chủ quả thấy Tứ Hải Thần Thâu hai tay múa lên loang loáng bách lui Phi Vân bảo chủ luôn luôn thối lui về đàng sau, miệng thỉnh thoảng lại cất tiếng cười khinh ngạo.
- Hổ cho ông công phu như thế mà cũng đòi tìm thù đại ca của lão phu... không biết tự lượng.
Kể từ lúc Bách Độc tôn giả và Tứ hải Thần Thâu tới thế trận thay đổi. Thoạt đầu Phi Vân bảo chủ cùng La Phù Tử khí thế hăng hái bao nhiêu thì nay nhụt đi bấy nhiêu, hai người lúc này lo giữ mình hơn là tấn công địch. Trong khi đó La Phù Tử cố tránh đụng chạm với Bách Độc tôn giả vẫn đề tụ chân khí từ từ tiến gần lại ông ta.
Trần Giác Dân vốn dĩ không muốn gây sâu thù hận giữa chàng với hai người ấy, nay thấy hai lão huynh đệ tiếp tay chẳng những không vui mà còn lo ngại là khác nên chàng vội quát to:
- Hãy ngừng tay! Nhị vị tới đây tôi có chuyện muốn nói.
Kể cũng lạ lùng, hai lão quái độc vật có tiếng là cao ngạo ấy thế mà chỉ nghe Trần Giác Dân gọi thì ngoan ngoãn thu chưởng tung mình tới bên cạnh chàng hậm hực:
- Đối với bọn ngông cuồng không biết phải trái này, đại ca còn khách sáo với họ làm chi?
Trần Giác Dân nghiêm mặt:
- Chỉ là câu chuyện hiểu lầm, ta không chấp chúng...
Không khí trận đấu vô cùng khẩn trương... mọi người từ La Phù Tử, Phi Vân bảo chủ đến Thạch Dật đều kinh ngạc.
Họ không ngờ Trần Giác Dân chỉ là một chàng thiếu niên mới xuất đạo giang hồ thế mà giờ đây lại có đủ uy lực sai bảo được hai lão quái vật khét tiếng võ lâm cuồng ngạo.
Trần Giác Dân sau khi gọi bảo nhị quái ngừng tay rồi đảo đôi mắt sáng nhìn chung quanh một cái to tiếng:
- Tại hạ họ Trần tên Giác Dân, nguyên đệ tử Vạn Lý Vân Yên Lục Thông, sau bái tiên sư Địa Linh giáo chủ Cam đơn lão nhân làm sư phụ...
Nói đến đây chàng rút thanh Bạch ngọc địch ra giơ cao:
- Và đây là binh khí năm xưa Địa Linh giáo chủ thường sử dụng, và tại hạ hiện kế thừa y bát của Địa Linh Môn.
Chàng hơi ngừng lại một chút, tiếp:
- Có lẽ nhiều bằng hữu giang hồ có sự hiểu lầm với tại hạ, thực ra sự kiện khởi đầu từ chuyện chiếc hương xa đầu tiên chính do sư huynh của tại hạ là Xích Địa Thiên Lý Phù Phong điều khiển thực, nhưng về sau kẻ khác cũng mạo một chiếc hương xa gây rối trên giang hồ gây bao huyết án. Thực sự là như vậy, tin hay không tùy chư vị.
Để Mục mụ mụ đứng đã lâu không hề lên tiếng, lúc đó chợt múa cây quái trượng xông tới cười gằn:
- Những lời phân biệt của mi chỉ gạt được bọn con nít chớ nên nói bậy trước mặt lão nương.
Trần Giác Dân quắc mắt:
- Tại hạ nói bậy?
- Địa Linh giáo chủ xuất đạo giang hồ cách đây đã bảy tám chục năm trời, nay còn chăng là nắm xương khô. Thế mà ngươi nhận là nguyên nhân đệ tử ai tin được?
Trần Giác Dân lạnh lùng:
- Cây Bạch ngọc địch này không đủ chứng minh hay sao?
- Mặc dù là phải hay không, mối huyết hận Phi Vân bảo tất nhiên phải trả bằng máu. Đêm nay lão nương quyết lấy máu ngươi rửa hận cho những kẻ chết oan.
Tức thì cây trượng giơ lên... vù một tiếng nhằm đầu Trần Giác Dân đánh xuống.
Cây quái trượng của Để mụ mụ vô cùng hung hãn, lúc này như một con mãng xà khổng lồ sức nặng hơn núi Thái Sơn rít gió đánh xuống đầu Trần Giác Dân.
Bách Độc tôn giả và Tứ Hải Thần Thâu nhất tề quát to:
- Mi dám...
Đồng thời toan vẫy chưởng đánh lại.
Trần Giác Dân vội nhanh bước tiến tới:
- Hãy nhường cho tôi...
Vù... Một chưởng từ trong tay chàng phách ra đẩy chiếc quái trượng sang một bên.
Hai quái vật tuy giao kết với chàng đã lâu song chưa từng biết rõ võ công đến mức độ nào, nay thấy chàng ra tay mới biết vị đại ca của mình võ nghệ cao thâm hiếm có trên đời thì không khỏi khen thầm trong bụng.
Trần Giác Dân sau khi kích một chưởng đẩy lui quái trượng của Để mụ mụ rồi lớn tiếng quát:
- Tại hạ nói rõ lần nữa, gần đây chủ nhân hương xa lắm phen hành hung trên giang hồ. Tại hạ cũng nghe biết, hiện đang tra xét việc ấy, nhưng tuyệt đối không phải do tay tệ sư huynh Xích Địa Thiên Lý Phù Phong gây nên.
Để mụ mụ tánh nóng như lửa đã ra tay tấn công đâu còn buồn nghe lời phân trần của Trần Giác Dân nữa, lập tức vung quái trượng nhằm lưng chàng kích tới, kình phong cuồn cuộn cát bụi tung bay mù trời.
Trần Giác Dân không còn nhẫn nại được:
- Hừ! Thực là cuồng động, không còn biết phải trái là gì, mụ nghĩ bản giáo chủ kinh hãi mụ chăng? Muốn vậy ta cho mụ biết sự lợi hại của Địa Linh Môn một phen.
Để mụ mụ hằm hằm quát:
- Tên này hậu bối lộng hành, đám buông lời vô lễ chớ trách.
Trần Giác Dân miệng cười ha hả:
- Hãy coi đây!
Vừa nói chàng vừa cất bước chuyển mình nhanh nhẹn, tức thì một luồng hồng quang tung cao, thanh Bạch ngọc địch đã rút ra khỏi bọc vung nhẹ gạt cây quái trượng sang một bên, chân bước lên vòng thanh ngọc địch một vòng, những tiếng quái tiêu nhiếp hồn liên tiếp vọng cao trong chốc lát liền ba thế.
Để Mục mụ mụ hồi còn trẻ đã lừng lẫy giang hồ, đến lúc về già lại khổ công nên võ công càng tinh diệu, song tính nóng của bà ta trước sau không hề thay đổi.
Khi vừa thoáng thấy bóng địch của Trần Giác Dân kích tới bà ta thản nhiên không hề tránh, vung cây quái trượng liên tiếp đỡ ba thế của Trần Giác Dân xong trả đòn liền.
Cây quái trượng thuộc về loại binh khí nặng, Để Mục mụ mụ lại là một người nội công thâm hậu nên khi thi triển chiêu thức chỉ thấy kình phong đầy trời, trượng ảnh trùng điệp úp chụp lấy Trần Giác Dân.
Trần Giác Dân vốn nhẫn nại đã lâu giờ không còn chịu được nữa nên thi triển tuyệt học của Cam Đơn lão nhân, tung mình vào trong trượng đạo phản công cướp lấy tiên cơ.
Trận kịch chiến mười phần dữ tợn, mỗi thế đều có thể giết người trong nháy mắt, khiến người đứng ngoài cuộc hồi hộp theo dõi từng phút từng giây.
Đôi bên giao đấu lúc dừng thế này khi đổi thế khác biến thế càng ngày càng nhanh, lắm lúc chỉ thấy hai bóng người xoay tròn lấy nhau. Trận thế địch chiêu tung hoành biến thành những luồng cuồng phong mãnh liệt quét sạch những cỏ cây đất cát chung quanh.
Tứ Hải Thần Thâu và Bách Độc tôn giả tuy đã hành tẩu giang hồ gần một đời người cũng không khỏi giật mình và quên cả mọi việc chung quanh, từ từ tiến gần tới đấu trường.
Phi Vân bảo chủ lại càng quan tâm lo lắng hơn, tay cầm ngang thanh kiếm trong tay, mắt theo dõi trông vào trận đấu chuẩn bị ra tay cứu viện bất cứ lúc nào.
La Phù Tử từ lâu vẫn mang một hy vọng cướp lấy danh dự thiên hạ đệ nhất cao thủ võ lâm, bây giờ nhìn vào trận đấu giữa Trần Giác Dân và Để Mục mụ mụ không khỏi hoảng sợ trong lòng, và ông cũng không hiểu nếu trận này giữa ông và Trần Giác Dân thì kết thúc như thế nào.
Lúc này hai bên đánh nhau đã hơn ba mươi hiệp.
Để Mục mụ mụ đầu tóc bù xù như ma quỉ múa động cây trượng quát to:
- Mi hãy coi Kích Tiếp Trung Lưu quái pháp của lão nương.
Trong lúc quát mang theo một tiếng hú dài quái dị, trận thế chợt biến. Chấm, quét, phách liên tục, tức thì một luồng gió dữ nổi lên trùng trùng điệp điệp như di sơn đảo hải, công kích.
Trần Giác Dân trong lúc thảng thốt bị tấn công liên tiếp thối lui về sau.
Lo ngại, Tứ Hải Thần Thâu và Bách Độc tôn giả biến sắc vẫy tay một cái toan nhảy vào tiếp cứu.
Phi Vân bảo chủ vung thanh trường kiếm một cái cười ha hả :
- Sao. Muốn quần đấu chăng...?
Vừa nói vừa tung mình nhảy tới. Những cao thủ trong Phi Vân bảo đều nhất loạt tuốt kiếm ra khỏi vỏ xông lại bao vây lấy hai quái độc vật. Trận đấu sắp sửa tiếp diễn...
Chợt thấy Trần Giác Dân đôi mày kiếm nhướng lên, mắt tỏa hào quang quát to:
- Kích Tiếp Trung Lưu trượng pháp chẳng qua chỉ thế thôi hay sao? Hãy tiếp tại hạ địch thức Ngộ Dạ Kinh Hồn tam thức xem thế nào?
Sau tiếng quát bốn phương tám hướng vang lên những tiếng hú dài, một luồng hồng quang tung thẳng lên cao rồi chợt hóa thành muôn vạn điểm sáng từ trên ép xuống.
Ngộ Dạ Kinh Hồn tam thức lừng lẫy giang hồ đã lâu có oai lực hùng hậu thiên biến vạn hóa, trong chốc lát không những đã vãn hồi được quân bình mà lần lần đánh lùi Để Mục mụ mụ phải thối lui về sau hai trượng.Để Mục mụ mụ vốn tính nóng như lửa, mắt thấy cục diện thay đổi bị Giác Dân tấn công cơ hồ mình không đối phó lại, căm tức cố đem nốt tàn lực ra để quyết định hơn thua.
Nhưng đâu phải dễ, chiêu thức thần kỳ chân truyền của Cam Đơn lão nhân truyền lại kỳ ảo vô cùng. Rồi trong lúc bóng địch quay cuồng chợt nghe tiếng hự một cái, Để Mục mụ mụ như tia chớp lui về sau hơn một trượng.
Chân lùi vừa chấm đất, như điên cuồng Để Mục mụ mụ vung cây quài trượng phóng thẳng xuống đất rồi phóng mình vào trong rừng thông đen tối.
Cục diện đã rõ ràng bị thua một cách ê chề, sự phẫn uất phát tiết qua thái độ. Cây quài trượng của bà ta dùng đã bao năm sau cái phóng mạnh sâu xuống đất tới sát tay cầm, chứng tỏ sức mạnh của bà ta đáng khủng khiếp thật.
Sau khi nhất thế kích bại Để Mục mụ mụ oai chấn Tam Tương thuở xưa, Trần Giác Dân ung dung cất Bạch ngọc địch vào trong bọc, đứng nhìn theo tỏ vẻ cảm khái hối hận và thương hại cho một nhân vật lừng danh giang hồ chỉ vì lòng kiêu căng đã bị chôn vùi danh dự xuống ba thước đất.
Tứ Hải Thần Thâu thống khoái cả cười:
- Đại ca! anh hay thật! Thế Phong Mộc Ngân Bi của anh vừa dùng đã làm cho mụ ta phải khiếp phục.
Trần Giác Dân cười nhạt, khó chịu trông sang Phi Vân bảo chủ. Bách Độc tôn giả chợt cất tiếng:
- Thôi, đại ca! Chúng ta trở về thôi, tôi và lão thâu nhi lát nữa sẽ về sau.
Trần Giác Dân gật đầu một cái cất mình vụt chạy thẳng vào trong rừng biến dạng.
Đợi cho Trần Giác Dân đi khỏi, Tứ Hải Thần Thâu và Bách Độc tôn giả nhìn nhau bí mật gật đầu rồi nhanh nhẹn chuyển mình tung cao mất dạng.
Mắt nhìn thấy đối phương bỏ đi, mọi người tuy không ai ngăn cản nhưng cũng không phải là vì họ tin lời phân trần của Trần Giác Dân, mà thực vì họ thấy không phải là đối thủ của ba người. Nên sau khi bọn Trần Giác Dân đi khỏi, ai nấy mang trong lòng mối lo buồn phẫn nộ.
Phi Vân bảo chủ tỏ vẻ ê chề than dài một tiếng, La Phù Tử sắc mặt âm thầm trông theo bóng Trần Giác Dân khuất trong bóng đêm, thầm nghĩ:
- Cần phải tiêu diệt cho bằng được tên ma đầu đại kình địch đó. Chỉ có vậy mới có thể chiếm được thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm kỳ trân hãn thế đó.
Ngay khi đó Thái Nhạc trang chủ chợt từ trong rừng bước ra, theo bên là Ly Hồn Phi Tử và một chàng thư sinh trung niên tay cầm một chiếc quạt giấy xếp gọn.
Xuân Phong Mãn Diện Mộc Thiên Hồng vòng quyền vái mỗi người một cái:
- Các vị thú thật giờ này mà còn ra đây trông trăng thưởng gió hay sao?
Phi Vân bảo chủ vì đã từng cùng ông ta có sự mâu thuẫn nên chỉ ngước mặt nhìn ông ta một cái không hề lên tiếng.
La Phù Tử tỏ vẻ kinh dị:
- Không đâu Mộc huynh, bọn đệ vừa một lần nữa thất bại...
Mộc Thiên Hồng vờ kinh ngạc:
- Trên giang hồ dễ có người thắng nổi đạo trưởng?
La Phù Tử buồn đượm trên nét mặt:
- Mộc huynh không cần an ủi bần đạo...
Đồng thời ông trỏ vào chiếc hương xa:
- Kia kìa, chiếc hương xa vừa bị Phi Vân bảo chủ chặn bắt lại...
- Còn chủ nhân?
- Nhưng để địch nhân thoát khỏi...
- Nếu vậy chắc đã gặp nhau rồi?
- Lão ma đầu không thấy nhưng vừa gặp tên Ma tiểu tử xong...
Chợt than dài một tiếng:
- Ma tiểu tử võ công vô cùng kỳ ảo, công lực cao thâm, luôn cả Để Mục mụ mụ tên tuổi lừng lẫy Tam Tương cũng còn bị thua về tay hắn. Ngoài ra...
- Sao nữa đạo trường?
Còn hai tên ma đầu theo hắn cũng đáng sợ.
- Ai vậy?
- Bách Độc tôn giả và Tứ Hải Thần Thâu...
- Hứ...?...?...? Nếu thực chúng nó kể ra không sợ nhưng sợ...
- Phải, chỉ sợ có kẻ dùng độc quá bí hiểm...
Nói đến đây Mộc Thiên Hồng than khẽ một tiếng:
- Tiểu đệ cũng muốn đứng ra tảo trừ quần ma vạn ác bảo toàn đại nghĩa võ lâm, nhưng phận nhỏ tiếng bé lại thiếu người cộng tác chân thành nên chưa làm nổi. Mắt nhìn kiếp vận giang hồ không khỏi thúc thủ.
La Phù Tử chợt đôi mắt xạ nung quang:
- Mộc huynh hiệp danh mãn thiên hạ, chỉ cần kêu một tiếng thiếu chi người hưởng ứng. Bần đạo tuy bất tài cũng xin giúp sức một phen.
Rồi quay sang Phi Vân bảo chủ:
- Vương huynh sao không sang đây chơi nói chuyện?
Phi Vân bảo chủ đang buồn vừa thất vọng cũng định cùng mọi người cộng tác đối phó với hương xa chủ nhân, nhưng vì riêng với Thái Nhạc trang chủ đã từng cãi nhau nên không tiện làm quen. Bây giờ nghe La Phù Tử nói thế thực trúng tâm lý tức thì rảo bước tới.
Thái Nhạc trang chủ làm mặt vui nở một nụ cười cởi mở vòng quyền ha hả:
- Vương huynh gần đây khỏe chăng?
- Cảm ơn... cảm ơn... Tất cả vẫn như cũ nhưng... nhưng...
Thái Nhạc trang chủ vờ:
- Chẳng nhẽ lại có việc gì mới chăng?
- Không...! Không, chỉ là ...
Thái Nhạc trang chủ lại làm mặt thông cảm:
- À! Sự kiện trong quý bảo tiểu đệ đã biết, riêng tiểu đệ lại biết rõ cả sào huyệt của tên lão ma đầu đó nữa.
Mọi người đồng thanh:
- Ở đâu?
Mộc Thiên Hồng làm như không nghe thấy:
- Sau khi tiểu đệ cho người dò xét biết, song đợi khi đã đủ số người lúc đó sẽ tới quét trừ chúng.
Nói xong quay mình sang phía trung niên văn sĩ giới thiệu:
- Vị này là Mạc Bắc Diệu Bút thư sinh Văn Trụ Bình tới thăm viếng bằng hữu trên võ lâm Trung Nguyên.
La Phù Tử và Phi Vân bảo chủ vội thi lễ.
Trung niên thư sinh thần thái mười phần lạnh lùng, tỏ vẻ kiêu căng hơi gật đầu một cái, phẩy khẽ chiếc quạt trông vào Thạch Dật bằng đôi mắt quỉ dị.
Mộc Thiên Hồng liếc mắt nhìn theo thấy Thạch Dật nghi biểu khác phàm sinh lòng ái mộ vội hỏi:
- Vị thế huynh đó là ai?
Thạch Dật mỉm cười:
- Tại hạ là Thạch Dật.
- Chẳng hay thế huynh là môn hạ cao nhân nào vậy?
La Phù Tử tức giận hừ một tiếng:
- Đó là sư đệ của Võ Đang Lăng Phong đạo trưởng.
Thái Nhạc trang chủ vốn là một người thông minh gian xảo nên thoáng nghe đôi bên đối đáp đã đoán ngay được là giữa hai người đã có sự mâu thuẫn với nhau, nên giả vờ làm mặt tươi tỉnh:
- Thạch huynh là một rồng thiêng nơi ẩn dã, nay mới gặp thật là hân hạnh cho Mộc mỗ vô cùng.
Thạch Dật từ lúc đầu tới cuối đã đứng ngoài nhận xét kỹ và chàng cảm thấy Mộc Thiên Hồng tuy dáng dấp đàng hoàng bề ngoài nhân nghĩa song không khỏi lộ vẻ xảo trá đã toan muốn bỏ đi, nhưng lại muốn ở lại xem ông ta giở trò gì. Cho đến khi nghe ông giới thiệu Diệu Bút thư sinh Văn Trụ Bình từ Mạc Bắc đến thì không khỏi giật mình. Giữa lúc đó chợt Mộc Thiên Hồng tới chào, chàng cũng làm mặt lạnh lùng:
- Thạch mỗ là một người không tên không tuổi trên giang hồ, đâu dám nhận lời quá khen của trang chủ.
Mộc Thiên hồng cười ha hả:
- Thạch huynh quá khiêm! Nếu không chê chúng tôi xin mời sang đây nói chuyện.
Thạch Dật vờ vui vẻ rảo bước tới. La Phù Tử và Phi Vân bảo chủ tuy không vui lòng nhưng nể có Mộc Thiên Hồng nên không tiện nói ra.
Sau khi mọi người yên vị Mộc Thiên Hồng mới kể hết tình hình giang hồ trong ít tháng qua, vì ông là người đi nhiều quảng bác nên kể không sai một việc nào.
La Phù Tử và Phi Vân bảo chủ sau khi nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhưng trái lại Thạch Dật lại đặt thành mối hoài nghi.
Để cho mọi người suy nghĩ một chút, Mộc Thiên Hồng mới nói tới vấn đề chính:
- Được chư vị coi trọng, tiểu đệ cảm kích vô cùng. Nhưng nơi này không phải là nơi trò chuyện với nhau, xin mời sang tệ trang chúng ta sẽ thương nghị.
La Phù Tử gật đầu:
- Lời Mộc huynh thật chí lý.
Ngay khi đó trong rừng chợt một tràng cười quái dị nổi lên. Mộc Thiên Hồng biến sắc:
- Kẻ nào cả gan?
Vừa quát vừa nhắm phía rừng chồm tới. Nhưng khi Mộc Thiên Hồng vừa tung mình lên thì Diệu Bút thư sinh cũng đã vụt bay theo như một vết đen nối gót.
Trong rừng Mộc Thiên Hồng chạy trước Diệu Bút thư sinh chạy sau, khi khỏi bìa rừng chừng mười bước bỗng nhiên một bóng người vụt lại mang theo luồng gió lạnh; trong khi vội vàng ông không kịp nhận xem ai vung tay xô mạnh ra một chưởng.
Bóng đó chợt thấy ông phát chưởng đã lanh lẹ chuyển mình bước chéo sang một bên, rồi nhanh hơn cả tia chớp đã xẹt qua bên người ông ta xuyên vào trong rừng đêm tăm tối, khiến Mộc Thiên Hồng dù võ nghệ cao siêu đến bực nào cũng không dám đường đột theo đuổi vào sâu.
Ngay khi Thái Nhạc trang chủ vào khỏi bìa rừng thì Diệu Bút thư sinh cũng vừa vào tới giáp khu rừng đó. Chân vừa chấm đất đã kịp thoáng thấy một bóng đen. Diệu Bút thư sinh vốn tính tình kiêu ngạo nóng nảy nên không suy nghĩ, vung song chưởng nhẹ đẩy tới.
Tuy biết Diệu Bút thư sinh tấn công mình, bóng đó làm như cố tình chậm chạp. Khi đôi tay Diệu Bút thư sinh vừa chạm tới áo quần của đối phương, chợt thấy một luồng khí lạnh luồn theo ngón tay thâu vào cơ thể thì chàng không khỏi giật mình hốt hoảng rút đôi chưởng lại.
Mộc Thiên Hồng thoáng thấy vội kêu lên:
- Địch ở trong tối dễ thấy mình, Văn huynh đừng vội khinh tiện.
- Vậy chịu sao?
- Thôi tha cho nó. Chúng ta ra khỏi nơi tăm tối này thì hơn.
Hai người vừa lui ra tới bìa rừng thì bọn La Phù Tử đón hỏi:
- Mộc huynh có phát hiện ra ai không?
Mộc Thiên Hồng lạnh lùng:
- Nó chạy thoát rồi.
Mọi người ai cũng biết võ công của Mộc Thiên Hồng rất sao, nay thấy địch nhân ung dung thoát khỏi do đó có thể đoán được là địch nhân võ công tuyệt diệu thì không khỏi kinh hoảng.
Đột nhiên Văn Trụ Bình hừ một tiếng:
- Không lẽ tiểu đệ bị đối phương...
Mộc Thiên Hồng giật mình:
- Cái gì? Văn huynh đã bị ám toán rồi sao?
Diệu Bút thư sinh giơ bàn tay ra nói:
- Quý vị thử xem đây, địch dùng công phu gì?
Mộc Thiên Hồng kéo Diệu Bút thư sinh Văn Trụ Bình tới dưới ánh trăng nhìn kỹ thì chỉ thấy đôi bàn tay trắng trẻo đã biến thành màu đen từ bàn tay đến cổ tay.
Mộc Thiên Hồng cả kinh:
- Đây không phải là bị võ công kích thương mà chính bị phải độc chất đánh trúng.
- Có sao không.
- Dù sao ta cũng phải về trang cho mau vì tiểu đệ xem chất độc này khá nguy hiểm, không thể để lâu được.
Diệu Bút thư sinh khi ấy đã bế hết các huyệt đạo, lại thấy sắc mặt Mộc Thiên Hồng tỏ ra kinh hoảng thì cả cười:
- Bị trúng độc như thế này chưa chắc khiến Văn mỗ thiệt mạng nổi, nhưng đáng khinh. Không ngờ trên chốn giang hồ võ lâm Trung Nguyên lại chỉ quen dùng độc ngầm hại người mà thôi?
La Phù Tử chợt như tỉnh ngộ:
- Tôi hiểu kẻ này rồi, chắc ngoài lão độc trùng không ai khác.
Diệu Bút thư sinh vội hỏi:
- Người ấy là ai.
Chính lão Độc vật thường được khách giang hồ gọi là Bách Độc tôn giả. Hắn rất giỏi khoa dùng các loại độc, hiện nay là đồng bọn với ma tiểu tử.
Diệu Bút thư sinh trợn to mắt cười gằn:
- Có ngày bọn chúng gặp lại Văn Trụ Bình, tới lúc đó sẽ cho chúng biết mùi lợi hại.
Nói đến đây thì trời đã hửng sáng, một lần nữa Mộc Thiên Hồng lại mời mọi người lên đường. Thoáng chốc bảy bóng người đã khuất vào màn sương buổi sớm.
Nói về Trần Giác Dân trở về tới lữ điếm suy nghĩ lại mọi việc xảy ra, chàng đã ý thức được sự thực một phần nào. Chỉ tiếc là bọn La Phù Tử và Phi Vân bảo chủ đã nhiều thành kiến với mình nên không chịu nghe lời phân giải. Nghĩ tới đây chàng chợt nghĩ lại:
“Chiếc hương xa đã ở đây! sao chủ nhân chiếc Hương xa lại không có mặt? Thực ta hơi vô ý, biết thế ẩn vào một chỗ xem biến thể như thế nào..."
Chàng còn đang suy nghĩ chợt thoáng nghe thấy tiếng áo quần sột soạt, toan đứng dậy ra xem ai, thì đã thấy một bóng xanh vụt nhảy vào phòng. Chàng lùi lại một bước nhìn kỹ, thì ra bóng ấy chính là Võ Đang Thạch Dật.
Thoáng nhìn thấy Thạch Dật, Giác Dân vội đứng dậy vòng quyền:
- Thạch huynh tới đây đêm khuya có gì chỉ giáo chăng?
Thạch Dật vốn con người khoáng đạt không câu nệ vén áo ngồi xuống ghế:
- Mục đích tiểu đệ tới đây là muốn nói chuyện với huynh đài ...
Rồi không đợi Giác Dân hỏi, chàng tiếp:
- Lời phân trần của huynh đài ban nãy trong rừng tiểu đệ mười phần tin, và mới có sự kiện xảy ra khiến tiểu đệ càng thấy lời nói và sự dự đoán của huynh đã giống hệt mối hoài nghi của tiểu đệ.
Trần Giác Dân kinh ngạc:
- Một sư kiện xảy ra?
- Phải...
Chẳng lẽ huynh đã tìm thấy tung tích hung thủ?
- Tiểu đệ dự đoán mà thôi...
- Ai?
- Vì tiểu đệ mới đoán mà thôi chứ chưa tìm được bằng cớ xác thực nên không dám nói ra...
Giác Dân cười:
- Thạch huynh thực cẩn thận như vậy cũng phải, tiểu đệ bái phục vô cùng. Vậy chúng ta thử viết vào trong tay xem có trúng như ý nghĩ của nhau không?
Thạch Dật cả cười gật đầu:
- Hay lắm!
Tức thì mỗi người viết trong lòng bàn tay mấy chữ, khi mở ra đưa nhau coi thì đồng cất tiếng cười tỏ vẻ đắc ý là anh hùng sơ kiến lược đồng.
Thạch Dật lại cất tiếng:
- Thực ra trước đây tiểu đệ chưa đặt mối hoài nghi ông ta, nhưng vừa đây tiểu đệ thấy ông ta đến và mang theo một người.
- Ai vậy?
- Diệu Bút thư sinh Mạc Bắc!
- Y đi cùng Thái Nhạc trang chủ, nhưng có liên quan gì đến việc này?
Thạch Dật buồn bã gật đầu:
- Gia sư Thiết Mộc đạo trưởng cùng với Sở Thủy Trường Kình Trần Tử Lượng, Thanh Thành Lăng Tiêu kiếm khách đi tới Mạc Bắc tới nay vẫn không tin tức gì cả. Tiểu đệ vốn đã định tới Mạc Bắc một chuyến xem xét tình hình, chỉ vì gần đây nhiều biến cố xảy ra không thể không tìm hiểu được nên định đợi đến khi biết rõ mọi việc rồi mới tìm một vài người bạn sang Mạc Bắc một thể. Giờ đây Phát hiện ra kẻ từ Mạc Bắc tới, tiểu đệ định theo dõi hắn để tìm manh mối gia sư.
Nghe Thạch Dật nói, Trần Giác Dân không khỏi băn khoăn nhớ tới sư phụ Vạn Lý Vân Yên Lục Thông, chợt cảm khái:
- Tiểu đệ cũng thế. Gia sư Vạn Lý Vân Yên Lục Thông cũng một mình đi sang Mạc Bắc đến nay chưa có tin tức gì khiến đệ nhiều phen băn khoăn không yên dạ. Nếu huynh đài có ý ấy đợi sau khi xong việc tôi với anh cùng sang Mạc Bắc một thể.
Thạch Dật không đáp đứng dậy cáo từ:
- Việc đó để sau, giờ đệ phải sang Thái Nhạc trang...
- Huynh đài sang Thái Nhạc trang?
- Phải! Đệ được Thái Nhạc trang chủ mời, vì muốn tìm hiểu hơn nên đã nhận lời. Giờ đã khuya, xin cho về kẻo họ nghi ngờ khó thêm việc dò xét.
- Bao giờ tiểu đệ lại gặp huynh?
- Không dám hẹn trước, thế nào tiểu đệ cũng tìm.
Chợt nghĩ ra điều gì, Trần Giác Dân hấp tấp:
- Tiểu đệ lén theo huynh đài có tiện chăng?
Thạch Dật trầm ngâm:
- Huynh thù tung khắp nơi, việc mạo hiểm như vậy thật là không lợi. Song huynh đài đã muốn thì phải cẩn thận, tiểu đệ theo họ trước sẽ vẽ hiệu cho huynh tiện theo sau.
Vừa nói Thạch Dật vừa vẽ một dấu hiệu lên trên mặt bàn, nói:
- Ấy là dấu hiệu riêng biệt của bản môn, nếu huynh muốn theo đệ thì cứ theo dấu đó mà tìm, có như vậy mới tránh được nghi ngờ của Thái Nhạc trang chủ.
Giác Dân gật đầu.
Thạch Dật lại tiếp:
- Nhưng huynh đài nên lưu ý, Thái Nhạc trang chủ là con cáo già, tất nhiên cho người ngăn đường chặn lối kẻ dò tra...
Giác Dân gạt đi:
- Huynh khỏi cần, đệ sẽ hết sức lưu tâm phòng bị.
Thạch Dật cười:
- Tiểu đệ chuyến này thân vào hổ huyệt, được huynh giúp sức quả yên lòng hơn.
Nói đoạn vòng quyền từ biệt tung mình vào trong bóng tối.
Một mình ngồi trong phòng Giác Dân vô cùng khoan khoái, thực vô tình chàng tìm ra Thái Nhạc trang chủ quả ngoài ước muốn. Chàng mừng rỡ nghĩ thầm:
- Thực là may mắn, nay lại gặp một người bạn tâm tình, ta cần phải gấp sửa soạn lên đường cho kịp.
Nghĩ vậy chàng bèn thay đổi quần áo sửa soạn ra đi.
Đột nhiên...
Từ ngoài hai bóng đen vụt qua cửa sổ bay vào... chàng không kịp suy nghĩ tức thì vung tay một cái toan vẫy chưởng tấn công kẻ bí mật.