RE: Đế Ma Huyết (Lương Vũ Sinh – Y Thanh)
-
31.07.2008 14:22:09
Chương 58
Lực Tận Thủy Tín Phong
Tiếng nói vừa dứt, thì người cũng đã tới nơi, người đó cũng chính là Ngân Đao lạt ma Ngô Luân nét mặt đầy vẻ sát cơ hung bạo. Lăng Ba Tiên Tử nhận ra chính là người toan sát hại Vạn Lý Vân Yên Lục Thông, uy hiếp Trần Giác Dân ở Bốc La tức thì quát to lên một tiếng, thanh đoản kiếm trong tay nàng vung lên, một đạo ngân quang chói lọi nhanh như chớp bay thẳng ra nhằm giữa người Ngân Đao lạt ma chém luôn một nhát.
Ngân Đao lạt ma mắt sáng như sao, vừa thấy đạo ngân quang bay tới lập tức chuyển người lánh sang một bên tránh thoát rồi cất tiếng cười ghê rợn nói:
- Hôm nay bất cứ kẻ nào tới Thủy Tín Phong cũng đều là đi đến cõi chết... Số các ngươi hôm nay đã tới rồi... ha ha...
Lăng Ba Tiên Tử cả giận chẳng nói chẳng rằng quay tít người, thanh ngân đao trong tay phát ra một đạo bạch quang tấn công luôn tám thế. Nàng là một kẻ thừa gia luyện tập võ công từ thuở nhỏ được sự chân truyền của Hải Thiên Thần Tẩu, tám thế này của nàng ra tay thật là vừa lanh lẹ vừa hiểm độc chẳng khác chi một chùm lưu tinh ào ạt xô tới, tả hữu bốn phía nhất tề tấn công như vũ bão.
Ngân Đao lạt ma thấy kiếm thế quá ư dũng mãnh chẳng dám coi thường, y không dám nói chuyện nữa, vội vung cây ngân đao lên vừa chống đỡ vừa đề kháng. Hắn cũng phát ra một lúc mười hai thế mới hóa giải được tám thế kiếm của Lăng Ba Tiên Tử nhưng vẫn bị phách thối lui về sau có tới bảy tám thước. Ngay lúc đó trong khi Lăng Ba Tiên Tử và Ngân Đao lạt ma đang giao tranh thì trong đám sương mù bỗng nổi lên những tiếng hú quái dị, rồi một bọn người mặt mũi ghê gớm chẳng khác chi một đám quỉ dạ xoa từ trong xông ra tiến gần lại chỗ Giác Dân đứng.
Giác Dân liếc mắt nhìn nhận thấy trong bọn có Tam Miêu Chi Thần, Quỉ Thủ Tiên ông, Độc Nhãn Lộ Quách Phi, Âm Hồn Quỉ Mẫu đã cùng chàng giao đấu, còn nhiều tay cao thủ mà chàng chưa hề biết mặt và biết tên thì không khỏi giật mình nghĩ thầm:
- Đây toàn là những nhân vật chủ yếu của Kim Ngô Cung. Tất cả cùng kéo tới đây, không lẽ những người trong võ lâm thất phái đã bị chết hết rồi sao?
Chàng còn đang suy nghĩ thì Quỉ Thủ Tiên ông đã từ trong đồng bọn bước ra tiến đến trước mặt chàng nói:
- Tiểu tử, mi tưởng rằng nhờ mấy miếng võ công của Cam Đơn lão quái đã tự cho mình là tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm rồi, nhưng ngày hôm nay tự mình tiến vào Thủy Tín Phong tức là đã bước chân vào cõi chết. Vậy mi có điều gì muốn di ngôn lại thì hãy mau mau nói đi, kẻo chốc nữa thì không kịp nữa rồi.
Bạch Y La Sát thấy lão ta nói đụng chạm tới Cam Đơn lão nhân, đôi lông mày dựng ngược khóe hạnh tròn xoe, quát lên một tiếng tung mình nhảy chồm tới chặn trước mặt. Giác Dân chỉ mặt Quỉ Thủ Tiên ông cười gằn nói:
- Chúng bay là những tên ma quỉ vô danh tiểu tốt chưa xứng đáng nghe di ngôn của tiểu gia. Liễu Như Yên đi đâu rồi, hãy bảo nó ra đây nói chuyện với ta...
Lúc đó Quỉ Thủ Tiên ông cậy đông người nên có vẻ coi thường Giác Dân không coi chàng vào đâu cả, họ cất tiếng cười đầy vẻ ngạo mạn khinh khi.
Trần Giác Dân cả giận tiến lên một bước, mũi kiếm đảo lộn chỉ thẳng vào ngực Quỉ Thủ Tiên ông nói:
- Nếu mi không nói ra thì tiểu gia hãy lấy tính mạng nhà ngươi trước nhất...
Quỉ Thủ Tiên ông cười nhạt đáp:
- Ta sợ ngươi không đủ bản lĩnh như vậy.
Chưa nói dứt lời lão chợt vươn tay ra nhanh như chớp nhằm cổ tay chàng cào tới. Giác Dân cười gằn nói:
- Đó là tự mi muốn tìm cái chết...
Chàng lập tức đề tụ công lực phát ra từ trong thân kiếm, kiến quang từ trong mũi kiếm tự nhiên phát ra như một con linh xà dài có tới ba thước, vụt ra nhanh còn hơn chớp nhoáng. Quỉ Thủ Tiên ông không bao giờ ngờ tới vì thấy thân hình và chân tay của chàng không hề chuyển động mà thanh ngọc kiếm có thể tự đả thương người như thế, nên bị luồng sáng xanh biếc xuyên thẳng vào lồng ngực. Dù cho lão ta công lực hết sức cao siêu cũng không thể kêu được một tiếng nào, đã ngã lăn trên mặt đất chết ngay lập tức...
Tất cả bọn Kim Ngô Cung còn đứng ngơ ngác kinh dị thì Trần Giác Dân nhất kiếm đắc thủ, lập tức chuyển người, thanh Ngọc Kiếm trong tay chém ngang một nhát, hàn quang chớp nhoáng phát ra. Bọn Tam Miêu Chi Thần mắt thấy oai lực của thanh kiếm ghê gớm như thế không dám coi thường, vừa thấy chàng chuyển mình, không đợi kiếm phát ra đã tung mình nhảy lùi ra xa tới bảy, tám thước.
Giác Dân đâu có chịu để yên, chàng cười dài một tiếng tung mình nhảy theo, thanh Ngọc Kiếm trong tay đảo lộn phút chốc đã phát ra mười bốn thế liền. Tất cả bọn Tam Miêu Chi Thần đều là những tay cao thủ trong Kim Ngô Cung đã nổi danh trên giang hồ, bọn chúng nhất tề rút binh khí ra chống cự, cùng tấn công một lúc, chỉ thoáng một cái trong trận chiến những ánh đao quang, kiếm ảnh nổi lên, khắp bốn phương tám hướng ào ào nhắm Trần Giác Dân phóng tới như mưa sa bão táp loang loáng thật kinh khủng.
Bạch Y La Sát tay cầm ngang cây Ngân Đao đứng ngoài thấy thế có vẻ thích thú lắm, cất tiếng cười giòn khanh khách nói:
- Tốt lắm, chúng bay tất cả hãy xông đến một lượt giao đấu với chúng ta một trận mới đủ khoái tay...
Vừa nói cô ta vừa lập tức tung mình nhảy vút vào trong giữa đám kiếm quang. Vừa vào tới nơi Bạch Y La Sát đã cảm thấy không phải là dễ dàng áp đảo họ như trí tưởng tượng, chỉ thấy sức ép ở chung quanh nàng như núi Thái Sơn đổ xuống, nặng nề vô cùng, những kiếm thế của nàng phát ra cũng thấy khó khăn vô cùng:
- May sao Giác Dân đã vung thanh Ngọc Kiếm chém tới.
Công lực của chàng đã cao thâm lại thêm Ngọc Kiếm lợi hại chém sắt như bùn, bọn quần hùng chẳng dám coi thường phải thối lui về sau, không dám chống đỡ, nên cũng giảm bớt sự nguy khốn cho Phù Tiểu Quyên.
Nhưng bọn Kim Ngô Cung đã có lòng quyết đấu với Trần Giác Dân nên họ không chịu thối lui, nhất tề xông tới định dùng lối quần đả vi công, vì thế cho nên cây Xà Đao Tượng của âm Lân Quỉ Mẫu, thanh Bế Huyệt Khuyết của Độc Nhãn Lộ, thanh Túy Độc Miêu Đao của Tam Miêu Chi Thần đều là loại binh khí âm độc ghê gớm, chiêu thế vô cùng quái dị, lại thêm những thanh binh khí ngoại môn của những tay cao thủ ở Kim Ngô Cung cùng công kích tới khiến cho Giác Dân dù tài năng quán thế võ công kinh nhân cũng khó lòng ứng phó.
Lúc đó khói sương mù dày đặc cũng đã tan dần, ánh sáng mặt trời từ trên cao chiếu xuống chói lọi, chiếu rõ những đốm máu loang lổ trên khắp mặt đất, những xác người nằm ngổn ngang la liệt cái thì mất đầu, cái thì mất tay... trông thật là thảm khốc, mùi máu tanh thoang thoảng xông vào trông óc khiến cho mọi ngươi muốn ói mửa. Trần Giác Dân vốn cũng có lòng lo sợ tới sự an nguy của Cái Bang đệ tử và võ lâm thất phái, muốn đi gấp đến luận kiếm đài cho biết rõ tình hình, nhưng lại bị bọn hung thần ác sát này bao vây chặt chẽ không thể thoát khỏi được trong khoảnh khắc thì vừa tức vừa nóng nảy, lập tức hú lên một tiếng thay đổi kiếm pháp.
Chàng tận dụng nội lực sử dụng bài bí truyền Hiên Viên Thất Trảm ra sử dụng, đồng thời tay trái chàng lại phách chưởng lực ra trợ lực, phách liền ra bảy chưởng thật là trời rung đất chuyển, chưởng phong ào ào như giông tố, kiếm khí vi vút réo vào không trung như xé tan bầu trời, kiếm quang đầy trời một màu lam sẫm thật là khủng khiếp. Tiếp theo là hai tiếng rú thê thảm nổi lên, hai bóng người ngã lăn trên mặt đất.
Bạch Y La Sát đang lúc khó chịu xoay trở khó khăn thốt nhiên thấy Giác Dân thi triển công phu tuyệt kỹ ra, địch nhân luống cuống thì cả mừng cất tiếng cười dài nói to:
- Phải cho chúng một bài học, hãy giết hết bọn ma quỉ này đi mới được...
Vừa quát nàng vừa vũ rộng thần oai, thanh ngân đao trong tay phát ra một luồng bạch quang nhanh nhẹn như rồng uốn khúc, bạch giao xuất động. Một lúc nàng xuất luôn ra mười hai thế, bách lui những tay cao thủ ra xa, sức ép chung quanh lập tức giảm bớt đi hẳn.
Bạch Y La Sát đắc thế đảo tít thanh ngân đao xông thắng vào trong đám quần ma chẳng khác chi mãnh thú vào đàn dê, khiến cho bọn cao thủ của Kim Ngô Cung vừa kinh ngạc vừa tức giận lồng lộn như con thú dữ mất mồi, muốn đem toàn lực áp đảo thì lại bị Giác Dân thi triển bài kiếm pháp Hiên Viên Thất Trảm ra tấn công khắp bốn phía. Chợt nghe thấy Ngân Đao lạt ma quát to:
- Tiện tỳ, ngày hôm nay nếu không phải là cá chết thì lưới đứt. Lão gia nhất quyết không để con tiện tỳ sống sót.
Tiếng Bạch Y La Sát Phù Tiểu Quyên vang lên như tiếng chuông đồng:
- Lão già chớ nói phách, mi có bản lĩnh gì cứ việc thi triển ra, bổn cô nương há sợ mi sao...
Giác Dân nghe nói nhất động trong lòng, chuyển người lại nói với Phù Tiểu Quyên:
- Tiểu Quyên muội muội, chỗ này một mình tiểu huynh đủ chống cự lại với họ rồi. Cô nương nên tới giúp đỡ Xa cô nương thì hơn.
Bạch Y La Sát tuy không được vui lòng lắm nhưng cũng vẫn múa tít cây ngân đao ảo hóa ra thành một đạo quang xông thẳng ra ngoài vòng chiến. Âm Lân Quỉ Mẫu cất tiếng cười ghê rợn quát to:
- Con a đầu mi muốn tẩu chăng? Không phải dễ dàng như mi tưởng đâu...
Nói dứt lời mụ múa tít cây Xà Đầu Trượng nhắm trước ngực Phù Tiểu Quyên phóng tới. Giác Dân mắt lẹ như chớp vừa thấy thế đã quát to lên một tiếng, từ phía ngang phách luôn ra một chưởng. Luồng nội gia chưởng lực của chàng thật là ghê gớm, chỉ thấy một trận gió nổi lên, chẳng khác chi một cơn gió lốc đánh bạt cây Xà Đầu Trượng của Âm Lân Quỉ Mẫu về một bên xa có tới ba thước.
Bạch Y La Sát thừa cơ hội đó tung mình bay vụt qua đầu Quỉ Mẫu, chẳng khác chi một con chim bay vút ra ngoài. Bạch Y La Sát Phù Tiểu Quyên đã nổi tiếng về đao pháp ác độc, nàng mới thoát khỏi vòng vây, thanh ngân đao của nàng đã như con linh xà vụt ra như chớp nhoáng nhằm Ngân Đao lạt ma tấn công luôn mười ba đao liền, thế nào thế nấy cũng hiểm độc, chỉ sơ sẩy một chút là có thể mất mạng như không.
Võ công của Ngân Đao lạt ma cũng không kém gì Lăng Ba Tiên Tử, thanh ngân đao của y sử dụng chẳng khác chi chớp động mưa bay vùn vụt phát ra những ánh ngân quang như cắt, bánh xe bao phủ khắp bốn phương tám hướng, đao khí phát ra thành những tiếng vi vu ghê rợn. Thỉnh thoảng hai thanh binh khí chạm vào nhau lại phát ra những tiếng xoảng vang rền, cả hai bên giao đấu kẻ tám lạng người nửa cân, đánh nhau hồi lâu mà vẫn không phân thắng bại. Phù Tiểu Quyên vừa xông tới thì tình hình bắt đầu thay đổi, khiến cho Ngân Đao lạt ma luống cuống chống đỡ không thể nào hoàn kích được nữa.
Tam Miêu Chi Thần liếc mắt nhìn thấy Ngân Đao lạt Ma bị nhị nữ bao vây tấn công tới tấp cơ hồ nguy khốn tới nơi thì vội vàng tung mình nhảy tới để cứu ứng. Giác Dân nhìn thấy thế thì cất tiếng cười vang nói:
- Hôm nay là ngày tử ước hội, bất tử bất hữu, phải chia ra sự thắng bại mới có thể được...
Vừa nói Giác Dân vừa vung tít thanh Ngọc Kiếm phát ra một đạo lam quang bay tỏa đầy trời, một thế bảy thức phân công tiến đánh cả bảy người, khiến cho bọn Tam Miêu Chi Thần không hở tay đành phải múa binh khí đón đỡ. Lúc đó Giác Dân thi triển thần oai vũ rộng, thanh Ngọc Kiếm thi triển bài Hiên Viên Thất Trảm ra. Dưới ánh sáng chói lọi của mặt trời phản chiếu xuống, thanh Ngọc Kiếm phát ra một đạo lam quang dài hơn ba thước chẳng khác chi con rồng màu xanh lóng lánh lưu động khắp nơi, kiếm khí phát ra lạnh lẽo thấu xương, ở ngoài năm trượng vẫn bị luồng kiếm khí lạnh bách tới...
Bọn Tam Miêu Chi Thần tuy là những tay cao thủ độc nhất trong Kim Ngô Cung bình sinh chưa gặp được tay nào đối thủ, đến nay cũng phải hoảng sợ, run rẩy trong lòng bởi kiếm thế ghê gớm oai mãnh như thế.
Bọn họ vừa chống đỡ vừa thối lui về sau liền liền. Âm Lân Quỉ Mẫu thấy bên mình có tới bảy, tám tay cao thủ mà không thể đánh bại một tên tiểu tử thì không khỏi nổi lên lòng hung dữ, đôi tay múa tít cây xà đầu trượng nhanh lẹ tiến lên quát to:
- Hôm nay bọn ta không hạ được tên tiểu tử này thì còn mặt mũi nào nhìn thấy võ lâm thiên hạ mà xưng bá tranh hùng trên giang hồ nữa.
Những lời nói của Quỉ Mẫu chứa đầy vẻ chế nhạo và kích động những tay cao thủ của Kim Ngô Cung, quả nhiên quần hùng nghe lời nói của Quỉ Mẫu thì vừa tức vừa thẹn. Độc Nhãn Lộ quát to lên một tiếng, thanh Bế Huyệt Khuyết chớp lên thành một đạo quang, tung mình xông thẳng vào trong thiên trùng kiếm ảnh. Liền đó bọn Tam Miêu Chi Thần cũng trổ hết thần oai ào ào tấn công như vũ bão.
Trên bãi cỏ hoang mặt trời chiếu xuống rành rành soi tỏ một trận đấu kinh hồn, dù bài Hiên Viên Thất Trảm oai lực ghê gớm và thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm vô cùng lợi hại, nhưng trước sự tấn công ồ ạt của những tay cao thủ bậc nhất của Kim Ngô Cung, Trần Giác Dân cũng khó lòng thủ thắng. Nhưng bọn Âm Lân Quỉ Mẫu có muốn thắng được chàng cũng không phải một sự dễ dàng.
Lúc đó hai bên đều thi triển tất cả tuyệt học bình sinh ra giao đấu, bảy tám luồng hào quang sáng chói dệt thành một màn ánh sáng rộng có tới năm trượng vuông, lãnh khí phát ra những tiếng hú nghe khủng khiếp ghê người, chỉ trong giây lát kiếm quang hỗn loạn với người, không còn phân biệt được rõ ai với ai nữa.
Bọn Kim Ngô Cung đã nhất tề vây bọc Trần Giác Dân mong hạ cho kỳ được chàng, chúng đã quên mất Ngân Đao lạt ma đang bị sự tấn công của nhị nữ liên thủ, y đã bị luống cuống chỉ có thủ không có công, thanh Ngân Đao của y bị đè ép dưới hai lằn bạch và hồng quang không sao sử dụng được như ý muốn nữa.
Bỗng đâu tiếng Bạch Y La Sát quát to như tiếng chuông ngân:
- Ác tặc Mi hãy thử xem Độc Diễm thần chưởng của cô nương lấy mạng mi đây...
Liền đó một tiếng hự nổi lên, Ngân Đao lạt ma lảo đảo thối lui về sau liền năm bước. Thân hình của lão còn chưa đứng vững thì một luồng hồng quang nhanh như điện xẹt bay tới, dù cho võ công của hắn có cao siêu đến đâu chăng nữa, nhưng vừa bị một chưởng của Bạch Y La Sát nội phủ bị động toàn thân đau đớn nên hắn chỉ rú lên một tiếng thảm khốc, thân hình đã bị đứt ra làm hai đoạn, máu đào chảy ra òng ọc loang khắp mặt đất.
Bọn Bạch Y La Sát chẳng thèm để ý cùng tung mình nhằm bọn Tam Miêu Chi Thần lao thẳng tới, hai đạo bạch và hồng quang chẳng khác chi hai con rồng một trắng một hồng đảo lộn tung hoành nhằm giữa trận chiến vụt tới như cơn gió lốc, khí thế vô cùng oai mãnh.
Võ công của nhị cô nương cũng vô cùng ghê gớm đủ sức chống đỡ được với bọn Tam Miêu Chi Thần nên hai người vừa nhập vào trận chiến thì tình thế chợt thay đổi hẳn, hai bên trước kia giao đấu chỉ hơn kém nhau chút đỉnh, đến nay nhị nữ tới nơi chia bớt hai tay đối thủ, sức ép của kiếm khí đè lên người Giác Dân thấy bớt đi được nhiều.
Lập tức chàng quát to lên một tiếng sử dụng thế Trường Hồng Ngoa Hồng, một thế tuyệt diệu trong kiếm pháp bí truyền. Thanh Kim Tinh Ngọc Phách Bảo Kiếm ở trong tay chàng chợt thoát khỏi bàn tay bay vụt ra chẳng khác chi giao long xuất động, chợt thấy ánh lam chớp nhăng, hai tiếng kêu rú thảm thiết đồng thời nổi lên, hai tay cao thủ của Kim Ngô Cung đã bị chém ra làm bốn mảnh.
Độc Nhãn Lộ trông thấy cả kinh, ông ta là một tay cao thủ về kiếm pháp đã rèn luyện suốt đời, cũng chỉ thấy phong thanh việc dĩ khí ngự kiếm ở trên giang hồ, đến nay không ngờ được mục kích xuất hiện ở trong tay một trang thiếu niên trạc hơn hai mươi tuổi, không khỏi hoảng kinh trong lòng, vội vàng thừa cơ tung mình nhảy vọt về sau, rồi thu binh khí lại lao mình bỏ chạy nhanh như tên bắn, thoáng một cái đã mất dạng.
Độc Nhãn Lộ đã bỏ chạy, bọn Tam Miêu Chi Thần càng cô thế, ai ai cũng có lòng muốn thối lui không còn ham chiến nữa. Trần Giác Dân trong lòng hết sức căm giận bọn Kim Ngô Cung ác độc nên quyết không để cho bọn họ chạy được nữa, chàng vũ lộng thanh Ngọc Kiếm trong tay tới tấp, như bao vây khắp bọn chúng không để hở một chỗ nào, trong lúc đó tả chưởng của chàng vận dụng ngầm Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Chân Khí chuẩn bị ra tay.
Tam Miêu Chi Thần thấy bên mình kẻ chết, người chạy trốn, trông tình hình khó bề thủ thắng, trong lòng vừa tức vừa sợ chỉ mong có cơ hội là bỏ chạy, nhưng bị phong tỏa của luồng kiếm quang mãnh liệt của Giác Dân không thể nào thoát ra cho được. Ngoài ra còn bị Bạch Y La Sát và Lăng Ba Tiên Tử như hai tên nữ sát tinh tấn công liên tiếp, thế nào thế nấy đều hiểm ác chết người. Vì thế dù bọn họ có nóng nảy muốn thoát ra khỏi vòng vây đâu phải là một chuyện dễ dàng. Họ đâu có phải là địch thủ của bọn Giác Dân, lại thêm trong lòng hoảng hốt chỉ muốn rút lui, thành ra đã luống cuống lại càng thêm mất tinh thần chiến đấu.
Giác Dân thấy cơ hội đã tới không một phút chần chừ, tả chưởng vung lên lưng không thành hình ngoặc, chợt hư không đẩy về phía trước một cái, phóng ra bài Lường Cực Càn Khôn Thủ oai lực thật là ghê gớm. Luôn cả Kim Ngô Cung chủ nhân Liễu Như Yên cũng không thể chống đỡ nổi, huống chi Tam Miêu Chi Thần chịu đựng sao được. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu la thảm thiết nổi lên ở trong trận chiến, một thân hình bay bổng lên như một trái cầu cao hơn hai trượng văng tuốt ra xa rớt xuống bụi cỏ, thất khiếu đều chảy máu nằm im bất động. Âm Lân Quỉ Mẫu trông thấy cả kinh vội múa tít cây Xà Đầu Trượng hư công liền hai thế rồi tung mình về sau muốn đào tẩu, Giác Dân cười dài một tiếng quát to:
- Lão quỉ bà còn muốn đào tẩu đi đâu?
Cánh tay của chàng lanh lẹ vung lên, lam quang bạo xạ nhanh như đen xẹt nhằm âm Lân Quỉ Mẫu phóng thẳng tới. Thất kinh Quỉ Mẫu vội chuyển mình sang một bên để tránh, nhưng không kịp. Chỉ thấy máu đỏ tung tóe văng khắp nơi, cánh tay phải của âm Lân Quỉ Mẫu bị chém đứt rơi luôn cả cây Xà Đầu Trượng xuống đất. Quỉ bà cất tiếng kêu thê thảm lăn một vòng trên mặt đất, rồi chợt tung mình nhảy vút lên cao như cái pháo thăng thiên vọt đi nhanh như tên bắn, chạy thẳng.
Chỉ trong khoảnh khắc hai tên hộ pháp của Kim Ngô Cung chủ nhân một chết, một bị trọng thương khiến cho hai tên cao thủ còn lại hoảng sợ thất thần không còn hồn vía, quên phắt ngay bên cạnh còn hai người nữ sát tinh. Vừa thoáng thấy bóng hồng bạch hai đạo kiếm quang chớp nhoáng, hai người chưa kịp né tránh chỉ còn kêu lên hai tiếng thân hình đã bị chém thành hai khúc.
Lúc đó trên mặt đất ngoài mấy xác chết ra, tất cả đều yên lặng không còn tiếng binh khí và chưởng phong phát ra nữa. Giác Dân thở dài một tiếng ngước mắt nhìn lên bầu trời, rồi thảng thốt nói:
- Có lẽ việc không may đã xảy ra rồi, sao bầu trời đã sáng mà không thấy bóng một người Cái Bang nào tới không có lẽ đã mắc độc thủ của Kim Ngô Cung rồi chăng?
Lăng Ba Tiên Tử tra thanh kiếm vào vỏ rồi nói:
- Có lý nào lại bị đánh bại một cách mau chóng như thế, chúng ta hãy mau mau đuổi tới Luận Kiếm Đài thì rõ...
Nói xong nàng lanh lẹ chạy nhanh về phía trước, Bạch Y La Sát lạnh lùng nhìn theo nhưng không hề di động. Giác Dân sẵn tay đưa ra nắm lấy tay nàng kẻo đi và nói:
- Sự việc vô cùng cấp bách, chúng ta hãy mau tới nơi cứu ứng cho kịp.
Phù Tiểu Quyên giận dỗi nói:
- Dù họ có bị sát hại hết cả rồi cũng chẳng có gì quan hệ đến chúng ta cả, việc gì mà nóng nảy vội vàng như thế.
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng nàng vẫn thi triển thân pháp Mạo Hợp Thần Ly ra. Ba người đi nhanh như tên bắn, loang loáng dưới ánh mặt trời vùn vụt như ba cái bóng ma ẩn hiện, phút chốc đã tới Đài Luận Kiếm.
Chỉ thấy máu tanh nhuộm đầy khắp nơi, trên mặt đất la liệt các xác ngổn ngang khắp nơi trông thật là khủng khiếp, lẫn lộn cả những hòa thượng, đạo sĩ và hành khất quần áo rách tươm, và lẫn lộn có những xác vô sinh kỳ hình quỉ tráng của Kim Ngô Cung.
Đếm ra tới hơn một trăm xác chết, thật là thảm khốc hiển nhiên nơi này mới xảy ra một trận hung sát thảm thiết ghê người. Lăng Ba Tiên Tử và Bạch Y La Sát là hai người nổi tiếng sát tinh giết người không gớm tay mà trông thấy tình trạng này cũng phải rùng mình khiếp hãi, diện sắc chợt thay đổi. Trần Giác Dân giậm mạnh chân xuống đất nói to:
- Không ngờ chỉ chậm chân ít phút mà khiến cho biết bao nhiêu kẻ võ lâm Trung Nguyên gặp phải cảnh đại đồ thê thảm như thế này!
Bạch Y La Sát lại cất tiếng cười gằn lạnh lùng nói:
- Chỉ trách họ học nghề chưa tới nơi tới chốn đã ra mặt giang hồ, không còn oán trách ai được nữa.
Giác Dân thở dài nói:
- Tuy vậy nhưng cũng đáng trách Kim Ngô Cung chủ nhân quá tay rồi...
Đột nhiên từ xa đưa tới một tiếng cười nổi lên, tiếp theo một giọng nói gọn gàng:
- Trần thiếu hiệp, lời nói ấy có thiên lệch chăng?
Một luồng gió nhẹ thổi qua, Thạch Kình phu nhân nhanh lẹ lao tới, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất một cách tuyệt diệu, tiếp theo sau là Thương Thời ông và Miêu trang đại hán, hai cánh tay bắp thịt nổi vồng lên như những sợi dây. Lăng Ba Tiên Tử và Bạch Y La Sát vừa thấy địch nhân tiến đến thì chẳng nói chẳng rằng rút ngay binh khí ra lăm lăm định ra tay. Tức thì Giác Dân đưa tay ngăn lại rồi điềm nhiên cất tiếng:
- Phu nhân căn cứ vào đâu mà trách tại hạ nói lời thiên lệch?
Thạch Kình phu nhân nghiêm trang đáp:
- Võ lâm thất phái đã có cơ mưu, ý muốn thừa cơ hội Hoàng Sơn luận kiếm tiêu diệt hết người trong Kim Ngô Cung, nên đã cho người mai phục khắp bốn phía chung quanh Hoàng Sơn. Nếu Kim Ngô Cung võ công kém cỏi ắt phải bị tiêu diệt ở Hoàng Sơn này rồi...
Giác Dân cau mày nói:
- Võ lâm thất phái sở dĩ phải làm như vậy là để đối kháng lại âm mưu thâm hiểm của Kim Ngô Cung chủ nhân, nhưng có một điều tại hạ muốn thỉnh giáo phương giá là đôi bên đã bằng lòng ngưng chiến, Kim Ngô Cung tại sao phản lại lời giao kết, hạ độc thủ như vậy?
Thạch Kình phu nhân cười nhạt một tiếng đáp:
- Liễu tỉ tỉ là Kim Ngô Cung chủ nhân họ có thể xuất nhĩ phản nhĩ? Nhưng kẻ trong thất phái lại phong tỏa ngăn chặn tại cửa hang không cho ra, Kim Ngô Cung vì tự vệ nên buộc lòng phải ra tay...
Giác Dân nghe nói cười gằn hỏi:
- Vì thế nên Kim Ngô Cung đã trở lại ra tay công kích và hạ sát những kẻ trong võ lâm thất phái một cách dã man thảm khốc như thế này sao?
Thạch Kình phu nhân lạnh lùng đáp:
- Đó chỉ là cách đối phó với những người đã khiêu chiến mà thôi.
Giác Dân có vẻ tức giận nói:
- Các người thật là xảo ngôn, nhưng chẳng hay thất phái chưởng môn và các Cái Bang đệ tử hiện nay ở đâu cả rồi?
Thương Thời ông lúc đó chen lời:
- Chúng nó đang đợi mi ở dưới suối vàng...
Lăng Ba Tiên Tử nghe nói đùng đùng nổi giận chẳng nói chẳng rằng vẫy tay múa tít thanh đoản kiếm phát ra một đạo ngân quang chồm thẳng về phía trước.
Thạch Kình phu nhân thoáng thấy đưa tay áo rộng lớn phất một cái, chợt phát ra một luồng tử vụ ngăn cản thân hình của Lăng Ba Tiên Tử lại rồi mỉm cười nói:
- Cô nương hãy khoan ra tay, để tôi nói hết rồi hãy giao chiến cũng chưa muộn.
Nói tới đây Thạch Kình phu nhân quay sang nói với Giác Dân:
- Hiệp trường nghĩa đỡm, một lòng duy hộ võ lâm chính nghĩa của Trần thiếu hiệp, tiện thiếp rất mến phục. Nhưng hiện nay sự kiện đã xảy ra rồi, cũng không nên gây chuyện nữa. Theo thiện ý của thiếp thì thiếu hiệp nên chỉnh đốn lại Địa Linh Giáo lại, bắt tay cùng Kim Ngô Cung nam hô bắc ứng, cùng nhau duy hộ võ lâm chính phái có hay hơn không?
Giác Dân cất tiếng cười ha hả một hồi rồi nói:
- Kim Ngô Cung nếu có lòng duy hộ chính nghĩa võ lâm đã không gây ra cảnh tang thương như thế này, vả lại Trần Giác Dân có mối thù thâm như hải với Kim Ngô Cung không sao gột sạch, việc muốn cùng nhau hợp tác đó chỉ là mộng tưởng. Trần mỗ cho rằng oán có đầu, nợ có chủ, tại hạ không muốn làm khó phương giá, chỉ mong cho biết hiện nay Liễu Như Yên ở đâu để Trần mỗ tới tầm thù .
Thạch Kình phu nhân diện sắc chợt thay đổi, trầm ngâm một hồi rồi chợt than dài một tiếng:
- Thiếu hiệp đã quyết tâm như vậy, tiện thiếp cũng phải đành. Nhưng thiếu hiệp làm như thế không những khiến cho tiện thiếp phải thất vọng, đồng thời cũng thương tổn tới tấm lòng của người khác nữa.
Nói xong Thạch Kình phu nhân Miêu trang đại hán và Thương Thời ông quay mình ra đi. Giác Dân không khỏi đứng ngẩn người ra suy nghĩ, hồi lâu không hề nói năng gì. Chàng một phần thì hối hận vì chỉ tính sai một chút khiến cho Thất phái võ lâm và Cái Bang bị thiệt hại quá nặng nề, đồng thời chàng cũng biết rõ kẻ mà Thạch Kình phu nhân nhắc tới là ai rồi... thật là trăm mối tơ vò không biết tính sao cho phải.
Bạch Y La Sát thấy chàng cứ đứng ngẩn ra tại chỗ thì tay xô nhẹ chàng một cái và nói:
- Chuyện gì mà khiến cho Trần huynh như kẻ mất hồn vậy? Có phải Trần huynh lại nhớ tới vị cô nương Mạc Bắc tình nhân Tử y nữ đó chăng?
Giác Dân giật mình như vừa bừng tỉnh một giấc chiêm bao, không khỏi lườm nàng một cái và nói:
- Cô nương lại nói bậy rồi, ai có tình nhân chứ?
Lăng Ba Tiên Tử cất tiếng cười khúc khích nói:
- Hà tất phải chối cãi làm gì, Vụ Mỹ Nhân đã từng nói cho tiểu muội nghe, cái gì công chúa, La Sát... có rất nhiều...
Bạch Y La Sát vẫn đứng yên, thấy cô ta nhắc tới tên mình không khỏi sắc diện chợt thay đổi, lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái nhưng không phát tác ngay, lúc đó Giác Dân sợ hai người càng nói sẽ càng khiến cho câu chuyện gay go thêm, vội vàng lảng sang chuyện khác:
- Hiện nay ở đây như thế là đã kết thúc rồi, nhưng chúng ta phải lại ngay cửa hang xem tình thế ra sao, bọn người trong Kim Ngô Cung không thể nào thối lui ra ngoài một cách nhanh chóng được...
Nói xong chàng không để cho Bạch y La Sát và Lăng Ba Tiên Tử phát biểu ý kiến, lập tức tung mình chạy thẳng về phía cửa hang. Thân hình chàng vừa phóng đi được mấy bước, đột nhiên từ trước mặt đưa tới một tiếng hú dài vang dội. Tiếng hú thứ nhất nổi lên nghe xa có tới vài ba dặm, nhưng tiếng hú thứ hai nổi lên đã như tới trước mặt, quả nhiên người đến đó phi thân đã tới mức tuyệt diệu rồi.
Giác Dân vừa nghe tiếng hú đó nổi lên, lập tức dừng lại, thân hình đứng yên trên mặt đất, trên nét mặt của chàng tỏ vẻ mười phần thận trọng. Bạch Y La Sát chưa hề thấy qua nét mặt của chàng tỏ vẻ khẩn trương như thế bao giờ, biết chắc người đến là một kẻ kình địch đáng lo ngại, nên cũng vội vàng định thần chuẩn bị ngầm...
Vừa lúc đó một bóng người đi nhanh như tên bắn từ xa lao tới, sau khi hạ trên mặt đất cất tiếng cười thật là quái gở, những tiếng cười đó là do nội lực của y phát ra thật là mãnh liệt, vang dội đi khắp núi rừng, lá cây rụng rào rào khắp nơi, chim chóc hoảng kinh bay xáo xác, hiển nhiên người đến đã dùng tiếng cười để trổ thần oai...
Giác Dân công lực tinh thâm, nên thần sắc vẫn điềm nhiên không một chút thay đổi. Bạch Y La Sát vì đã có sự chuẩn bị rồi, nàng đã đề tụ công lực đề phòng, nên cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng cười ghê gớm đó Chỉ có Lăng Ba Tiên Tử vì không có sự chú ý tới cho nên thấy toàn thân rúng động, diện sắc thay đổi mà thôi.
Giác Dân định nhãn nhìn kỹ, nhận ra người đến chính là Phù Tang Mụ Mụ không khỏi giật mình, nhưng hiện nay hiệp lộ tương phùng cũng chỉ còn cách cùng nhau tranh đấu một trận để phân thắng bại mà thôi.
Lập tức Giác Dân định thần hít dài một hơi, vận thầm công lực chuẩn bị ra tay rồi mỉm cười nói:
- Tôn giá đã tới kiếm Trần mỗ không cần phải vũ lộng hai miếng công phu đó ra làm chi cho tốn sức, có tuyệt thế gì xin cứ ra tay, Trần mỗ sẵn sàng ứng tiếp.
Tiếng nói của chàng tuy không to lắm nhưng lại vang dội rất xa, chốc lát đã che lấp cả tiếng cười quái gở ấy và làm cho tiếng cười phải im bặt...
Phù Tang Mụ Mụ không ngờ nội lực của họ Trần cũng ghê gớm như thế, trên nét mặt già nua thoáng vẻ kinh ngạc nhìn chăm chăm vào mặt Giác Dân nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát thần thái lại khôi phục như thường, cất tiếng cười ghê rợn:
- Lão nhân chưa hề giao đấu qua với một kẻ vãn bối nào trong bình sinh, ngay cả đối với mi cũng không ra ngoài lệ. Nhưng nếu mi cậy võ công cao siêu phải can thiệp vào việc của Kim Ngô Cung thì ta phải phá lệ một lần, mi tự hỏi liệu có chống đỡ nổi mười thế của ta không?
Giác Dân cũng cất tiếng cười dài lạnh lùng nói:
- Có thể chống đỡ nổi mười thế của tiền bối hay không đó là chuyện khác, nếu muốn Trần mỗ không lý tới việc của Kim Ngô Cung cũng rất là đơn giản...
Phù Tang Mụ Mụ cau đôi chân mày, hứ lên một tiếng gằn giọng hỏi:
- Có lẽ mi định ra một điều kiện gì chăng?
Giác Dân điềm nhiên nói:
Đúng lắm! Cần Kim Ngô Cung chủ nhân có thể khiến cho những oan hồn uất ức từ đây sống lại, tại hạ lập tức không lý tới việc này.
Phù Tang Mụ Mụ nghe xong cả giận quát to:
- Đồ cuồng vọng, dám buông lời trêu ghẹo cả lão nhân...
Vừa nói đôi mắt của Phù Tang Mụ Mụ sáng quắc, năm ngón tay dâng lên năm luồng nhuệ phong lặng lẽ phát ra lẫn tiếng quái tiếu nhằm vào năm chỗ yếu huyện Huyền Cơ, Khí Môn, Tướng Đài... ở trước ngực Giác Dân điểm tới.
Giác Dân đứng trước một tay địch thủ đáng sợ đã chuẩn bị đề phòng từ trước, khi thấy chỉ kình của Phù Tang Mụ Mụ vừa phát ra chàng đã chuyển người tung về phía ngang có tới năm thước. Nào ngờ chàng còn chưa đứng vững đã thấy một luồng tiềm lực mạnh mẽ ào tới khiến cho chàng như nghẹt thở ép dần tới. Thế này thật là nhanh nhẹn vô cùng, dù cho chàng có hóa giải hay né tránh cũng không thể nào kịp nữa rồi.
Cực chẳng đã, thân hình của chàng chợt quay chuyển, đòn chưởng xuyên ra sử dụng thế "Thiết Mã Kim Qua" vận dụng công lực chống đỡ lại kình lực ghê gớm đó, ầm một tiếng như sét nổ vang dội, chưởng lực đã va chạm vào nhau, cát bụi bay tung, những cây cối chung quanh nghiêng ngã lá rụng rào rào, cành cây gãy răng rắc thật là kinh khủng.
Trần Giác Dân lảo đảo lùi về sau có tới bảy, tám bước mới đứng vững, chỉ thấy trong nội phủ khí huyết phiêu đăng bị chấn động kịch liệt. Phù Tang Mụ Mụ cũng không ngờ Giác Dân dưới tình thế nguy hiểm đó đã vẫy chưởng chống đỡ chưởng lực của mình, nên cũng bị động mạnh phải lùi về sau có tới ba bước. Sau khi chạm nhau một thế cả đôi bên cũng đều biết qua tài lực của nhau thế nào rồi. Giác Dân tuy có vẻ kém một phần về mặt nội lực, nhưng Phù Tang Mụ Mụ có muốn đánh bại chàng trong một thời gian ngắn ngủi cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Giác Dân tuy nhất thời bị thiệt thòi nho nhỏ đó, chàng cảm thấy vô cùng tức giận bởi hành vi đột kích bất ngờ của Phù Tang Mụ Mụ, chàng hít dài một hơi và định lại khí huyết đang phiêu đăng trong nội phủ rồi cười gằn một tiếng chỉ tay vào mặt Phù Tang. Mụ Mụ nói:
- Hành vi ám muội bất ngờ như vậy có phải là hành vi của một nhân vật đã nổi danh trên giang hồ không?
Phù Tang Mụ Mụ lúc đó cũng đã nổi dã tính, nên nét mặt hiện đầy vẻ sát cơ không thèm lưu ý đến lời nói của Giác Dân, thân hình chợt chồm về đằng trước, cánh tay vẫy liền một lúc phất liền ra mười lăm chưởng.
Chỉ trong giây phút chưởng khí như ba đào nổi sóng, kình khí cuồn cuộn nổi khắp bốn phương cuốn Giác Dân vào trong chưởng ảnh.
Lần này Giác Dân đã có chuẩn bị cẩn thận rồi, chàng quát to lên một tiếng như trời long đất lở, trong tiếng quát chàng tung người vẫy chưởng đón tới. Mới ra tay Giác Dân đã sử dụng ngay bài Tiêu Sương Thất Chưởng ra thi triển dĩ công hoàn công, chàng không chịu kém và cũng phản công luôn mười hai chưởng trong giây phút.
Miếng tuyệt học đó chàng mới thi triển ra, Phù Tang Mụ Mụ dù võ công có siêu quần bạt tụy, nội lực có thâm hậu tới đâu cũng không thể áp đảo được Giác Dân một chút nào. Hai bên phát chưởng lực ra chẳng khác chi những cơn bão tố mãnh liệt, phát ra những cơn gió lốc như những con trốt xoắn chặt lấy nhau, khiến cho cây cối nghiêng ngã gãy đổ ầm ầm, bụi cát bay lên mù mịt. Cả hai người lọt vào trong vòng chưởng lực đó không còn nhận ra ai với ai nữa, chỉ thấy hai cái bóng quay cuồng, xoắn chặt với nhau thoăn thoắt như những ánh chớp.
Cả hai đã cùng nhau giao đấu qua hai mươi thế mà vẫn bất phân thắng bại, thật là một trận giao chiến ghê gớm hàng trăm năm chưa thấy bao giờ. Lăng Ba Tiên Tử và Bạch Y La Sát đứng ngoài coi thấy phải rùng mình, tự lượng sức mình không dám vào tiếp ứng.
Giác Dân tự biết rõ công lực của đối phương cao hơn mình một đợt, nếu giao đấu sẽ lại thiệt thòi và cũng không phải là đấu thủ của bà ta, chàng chỉ còn cậy vào thanh báu kiếm mới có cơ thủ thắng, vì thế cho nên chàng hết sức thận trọng, không dám khinh suất giữ gìn từng ly từng tý một.
Phù Tang Mụ Mụ bản lãnh cao siêu từ thuở bình sinh chưa gặp tay đấu thủ vì thế nên tánh nết rất kiêu ngạo coi khinh tất cả võ lâm trên thiên hạ, đến nay thấy đối phương là một gã thanh niên tuổi trẻ ngang nhiên chống cự với mình thì trong lòng càng thêm tức giận, chợt cất tiếng hú dài. Tiếng hú nổi lên chẳng khác chi long ngâm hổ rống vang tai nhức óc, thân hình của lão đang cúi lom khom bỗng nhiên đứng thẳng lên, những tóc bạc trên đầu cũng dựng đứng lên như những cây thép sắt trông thật là ghê gớm.
Thân hình của mụ đột nhiên quay tít đi một vòng rộng lớn, hai tay phách liền mấy chưởng, một cơn gió nổi lên từ trong hai tay của mụ phách ra thật là mãnh liệt chưởng ảnh trùng trùng, chung quanh chuyển như cái bánh xe, vù vù, ào ào, thật là khiếp quỉ khinh thần nhằm Giác Dân cuốn thẳng tới. Giác Dân còn đang vận dụng toàn lực ra để chống đỡ chợt thấy thiên truyền địa chuyển, ở chung quanh mình một luồng tiềm lực mãnh liệt như núi thái sơn đổ tới ép mạnh vào người, chưởng lực của chàng phát ra mới nhập vào luồng khí luân chuyển đó tức thì mất tích hẳn. Chàng không khỏi giật mình, không biết loại chưởng lực kỳ dị này của Phù Tang Mụ Mụ sử dụng là loại chưởng gì mà lần đầu tiên chàng mới biết.
Chàng thấy công khí lưu chuyển chung quanh chẳng khác chi một cơn gió trốt cứ xoáy dần dần lại, sức ép càng ngày càng mạnh hơn, thì tự biết rằng nếu không tranh lấy chủ động thì phải bị thương trước chưởng lực kỳ dị và vô cùng thâm hậu của đối phương trong giây phút. Chàng lập tức hít dài một hơi đề tụ chân khí sử dụng Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Chân Khí, song chưởng một âm một dương nhanh lẹ phác ra một hình thái cực ở trên mình rồi đồng thời phách ra.
Lúc đó chân khí của chàng có thể thâu phát do ý muốn, chưởng thế ấy phách ra, tức thì bầu trời như nổi cơn bão tố, như biển lớn nổi ba đào, những tiếng ầm ầm quái lạ như xé tan bầu không khí nổi lên đều đều, rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng ầm ầm kinh khủng chẳng khác chi một hòn núi thái sơn bị đổ nghe đinh tai nhức óc. Tiếng vang dội đi khắp nơi cứ ù ù như tiếng sấm, kình khí đang luân chuyển chung quanh người Giác Dân như cái bánh xe tiêu tan đi đâu mất. Phù Tang Mụ Mụ tóc bạc dựng đứng, hoảng kinh không còn hồn vía lảo đảo thối lui về sau có tới tám thước. Giác Dân cũng bị động lui về sau năm bước.
Phù Tang Mụ Mụ quát:
- Ta không ngờ mi đã luyện thành Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Chân Khí nên chẳng kịp đề phòng, vậy thì đừng trách ta ra tay ác độc...
Tiếng nói vừa dứt thì thân hình của mụ cũng chồm về phía trước, đồng thời một luồng khí màu tím nhạt phảng phất như một cơn gió lốc thẳng tới. Khí tím chưa tới nơi thì một luồng tiềm lực ghê gớm đã bay ra trước, như làm đông đặc không khí chung quanh lại, khiến cho Giác Dân cảm thấy sự xoay trở rất khó khăn. Chàng cũng đã từng gặp qua Hồmg Mông Tử Khí mấy lần, nhưng oai lực không thể nào so sánh với tiềm lực này được. Chàng hoảng kinh trong lòng vội vàng đề tụ Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Chân Khí lại lần nữa, chợt quát to lên một tiếng nữa vang rầm như tiếng sét, đôi chưởng tận lực phách ra, trong lúc nguy cấp chàng đã dùng hết sức để chống cự.
Ầm, ầm, ầm, lần này liên tiếp mấy tiếng nổ kinh hồn, trời đất như chuyển động, bụi cát bay tung mù mịt. Thân hình của Giác Dân chẳng khác chi một trái cầu tung lên trên không, chàng nhào liền mấy cái rồi mới rơi trên mặt đất. Phù Tang Mụ Mụ cũng thối lui về sau năm sáu bước liền, nhưng tính nết của mụ vô cùng thâm độc hung ác, lập tức hít dài một hơi ổn định khí huyết đang phiêu đãng, lại chợt hú lên một tiếng thật dài, tiếng hú kinh dị vang rền trong khắp hang núi dội lại như những tiếng chuông vang. Thân hình của bà ta bay vụt lên cao, lúc lao xuống đất thì đầu lộn xuống dưới chân bổng lên trời nhằm người Giác Dân lao tới nhanh như mũi tên bắn.
Trong lúc thân hình của Phù Tang Mụ Mụ vừa tung lên, thì chợt đâu hai tiếng quát to như xé không gian, hai luồng ngân và hồng quang bay xẹt ra nhất tả nhất hữu nhằm giữa thân hình của Phù Tang Mụ Mụ cuốn tới. Phù Tang Mụ Mụ mắt sáng như sao nhìn thấy hai thế kiếm của Lăng Ba Tiên Tử và Bạch Y La Sát bay tới, mụ vẫn điềm nhiên như không, tay áo chỉ phất nhẹ một cái, một luồng kình lực phát ra động văng cả kiếm lẫn người sang một bên mà thân pháp vẫn lanh lẹ nhằm nơi Giác Dân lao tới nhanh như điện xẹt, hai tay giơ lên song chưởng sắp nhằm Giác Dân phách tới.
Mụ đinh ninh phen này Giác Dân sẽ tan thây nát thịt trước chưởng thế cực kỳ hung mãnh này, bỗng đâu một luồng quang huê màu lam ở dưới đất bay lên chẳng khác chi con rồng xanh nhằm thân hình đang lao tới của mụ phóng đến. Phù Tang Mụ Mụ không ngờ Giác Dân đã bị thương nặng nề mà có thể phóng kiếm công địch, trong lúc bất ngờ cơ hồ bị luồng quang võng đó xuyên qua ngực.
May sao nội lực của Phù Tang Mụ Mụ đã tới độ thâu phát tùy ý, mắt thấy kiếm quang từ trước mắt xạ tới như mũi tên bắn thì vội vàng phất mạnh tay áo phát ra một luồng kình lực, thân hình đột nhiên như cái pháo thăng thiên tung cao vọt lên có tới tám thước.
Thừa thế mụ bèn nhào một cái ở trên không trung, thân hình đã xiên về bên tay phải xa độ một trượng, thật là hú vía, chỉ sơ sẩy một đường tơ kẽ tóc thì cũng không toàn thây. Dẫu rằng sự ứng biến vô cùng mau lẹ đó nhưng thân áo phía dưới cũng bị kiếm quang chém rạch một đường dài có tới hơn một thước.
Trên bước giang hồ suốt đời người , Phù Tang Mụ Mụ chưa hề bị thiệt thòi lần nào, lần này tuy không bị thương nhưng chiếc áo bị chém rách cũng đủ khiến cho Phù Tang Mụ Mụ tức giận như con thú bị thương. Đôi chân của mụ vừa chạm tới đất đã nhún mình nhảy vọt lên nhằm Giác Dân chồm thẳng tới. Lúc đó Giác Dân cũng đã vùng dậy, thanh Ngọc Kiếm trên tay run rẩy, một luồng quang xạ màu lam phát ra dài có tới ba thước, luôn người lẫn kiếm đều nhắm thân hình của Phù Tang Mụ Mụ lao tới. Hai bóng người lao vụt vào nhau, kiếm quang chớp động bóng người xoay chuyển mấy vòng rồi lại chia ra, cả hai cùng thối lui về sau có tới năm thước. Giác Dân bộ pháp rối loạn lảo đảo mấy cái mới đứng vững.
Phù Tang Mụ Mụ dõi mắt quắc sáng, hai con ngươi như lồi hẳn ra ngoài, vươn mười ngón tay ra như mười cái móng của con chim ưng, tóc bạc trên đầu dựng đứng cứng ngắc như những cây thép sắc trông thật là khủng khiếp chẳng khác chi một con thú dữ đang cơn khát máu vậy. Lúc đó Bạch Y La Sát và Lăng Ba Tiên Tử bị Phù Tang Mụ Mụ dùng chưởng lực động lui về sau từ lúc nãy cũng đã nhất tề nhảy tới bên cạnh Giác Dân, nhất tả nhất hữu cầm binh khí hộ vệ hai bên chàng...
Giác Dân tay phải cầm ngang thanh Kim Tinh Ngọc Phách Kiếm ở trước ngực, tay trái trở về đằng trước, đôi mắt sáng quắc long lanh phát ra hai luồng quang võng sát khí đằng đằng, nhìn thẳng vào Phù Tang Mụ Mụ, hai bên mép một giống máu đỏ rỉ rả chảy dài xuống đất. Đôi bên đối diện cương trì chẳng khác cho hai con gà chọi không ai dám ra tay trước.
Lăng Ba Tiên Tử và Bạch Y La Sát đều là ân thừa gia học, luyện tập võ công từ lúc ấu thơ, kiến thức rộng rãi, tuy trông thấy hình dáng khủng khiếp của Giác Dân mười phần khẩn cấp, hết sức đau đớn trong lòng nhưng không ai dám cất tiếng nói năng gì cả.
Phù Tang Mụ Mụ nội công thâm hậu, hơi điều tức một chút đã khôi phục chân nguyên, chợt quát to lên một tiếng giơ tay phất mạnh một cái, một luồng tử khí phát ra như khói mù cuồn cuộn bay thẳng tới. Luồng tử khí đi đến đâu như một con trốt xoáy tít mãnh liệt ghê gớm, khác hẳn những luồng chưởng phong từ xưa đến nay.
Giác Dân chợt rung tay, những tiếng kiếm tiếu cất lên vi vút. Trong chốc lát ánh lam quang tỏa chiếu sáng rực rỡ đảo tít như một cái chong chóng, đồng thời chàng quát to:
- Hai cô nương hãy thối lui ra ngoài mau...
Bạch Y La Sát và Lăng Ba Tiên Tử biết rằng loại Hồng Mông Tử Khí này quá ư lợi hại, tự mình không thể chống đỡ được nên không dám chậm trễ tung mình nhảy vọt về sau tới một trượng hai thước, đứng ra ngoài chăm chú theo dõi trận đấu kinh hồn này...
Chỉ thấy luồng kiếm quang bao bọc chung quanh người Giác Dân đã chạm vào luồng tử vụ đó, ầm ầm vang lên những tiếng như xé bầu trời, vang dậy khắp nơi. Giác Dân cảm thấy thanh kiếm trong tay nặng nề như cử núi thái sơn, vận chuyển vô cùng khó khăn, tả chưởng lập tức lại thi triển Hỗn Nguyên Lưỡng Cực Càn Khôn Thủ ra lần nữa mới đủ sức chống đỡ lại luồng tiềm lực mạnh mẽ kinh nhân như thế, nhưng chàng vẫn bị động lùi về sau có tới năm sáu bước. .
Phù Tang Mụ Mụ cũng vô cùng hoảng sợ tung mình nhảy bay ra ngoài tám thước bởi bài kiếm Hiên Viên Thất Trảm của Giác Dân sử dụng vô cùng kỳ ảo, biến hóa khôn lường khó lòng mà tiến sát tới người chàng cho được. Nhưng chỉ thoáng một cái Phù Tang Mụ Mụ lại quát to lên một tiếng, thân hình chồm về phía trước, song chưởng đồng thời phách liền ra một lúc, cùng thi triển luôn mười tám chưởng thế.
Phù Tang Mụ Mụ nhất quyết hủy diệt trang thiếu niên trước mặt, vì bình sinh chưa thấy một đối thủ nào lợi hại như chàng, vì thế nên Phù Tang Mụ Mụ không ngại tốn hao công lực chân nguyên khí, chưởng nào chưởng nấy đều dùng đủ mười phần công lực. Chưởng phong phát ra chẳng khác chi cơn dông tố, cát bụi bay mù mịt, cây cối gãy răng rắc, lá rụng ào ào, từ bốn bên gió cuồn cuộn thổi chẳng khác chi những luồng sóng lớn ào ào lao tới như luồng thác từ trên cao đổ xuống thật là kinh khủng.
Trần Giác Dân lúc đó sử dụng Lưỡng Cực Càn Khôn chống đỡ với nội lực thâm hậu của Phù Tang Mụ Mụ, nội phủ đã bị động thương nặng nề, chỉ còn nhờ một luồng nguyên khí chi trì. Lúc đó thấy Phù Tang Mụ Mụ vận dụng toàn lực ra đàn áp, đành nghiến răng vận dụng hết nội lực toàn thân ra thi triển bài Hiên Viên Thất Trảm, thất kiếm liên hoàn tấn công liền một lúc.
Chỉ trong chốc lát lam quang bạo xạ, kiếm khí tung hoành đầy trời đã ảo hóa ra một màn lam quang bao bọc khắp một đường rộng lớn kín đáo vô cùng.
Phù Tang Mụ Mụ tuy đã đem hết sức ra công kích nhưng không thế nào thoát qua và công phá màn lam quang đó trong nhất thời, nhưng tầm mắt của bà ta vô cùng lợi hại, phát giác ra hiện tại Giác Dân đã cường nộ không thể nào chịu đựng được lâu dài, lập tức cất tiếng cười quái gở vô cùng đắc ý nói to:
- Đến phút này mà tiểu tử chưa biết thân phận không chịu bó tay đầu hàng, phải biết vọng đồ xưng bá võ lâm không phải là một việc dễ dàng như thế đâu.
Giác Dân lửa giận bốc mờ sao đẩu, hai mắt sáng quắc tinh quang bạo xạ, chém liền hai nhát quát to:
- Lão tặc, ngươi chớ nằm mơ, tiểu gia còn một chút hơi thở cũng quyết không chịu đầu hàng mi đâu...
Phù Tang Mụ Mụ cất tiếng cười khanh khách nói:
- Tiểu tử mi thật là cuồng vọng chí khí hão, hãy coi lão thân lấy tính mạng mi đây...
Giác Dân cười nhạt đáp:
- Có bản lãnh gì hãy mang ra thi thố, tiểu gia tuyệt đối không hề khiếp nhược...
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau cũng đã công thu tới ba mươi thế, lúc đó Giác Dân đã lọt mình vào trong sự nguy hiểm, nhưng chàng cũng đã lãnh hội được nhiều sự tinh vi trong bài Hiên Viên Thất Trãm, bất chấp công thế của Phù Tang Mụ Mụ ác độc thế nào cũng không thể tấn công vào được, chàng luôn luôn hóa giải những thế độc của mụ một cách dễ dàng.
Trong lúc đó người nóng ruột nhất là Bạch Y La Sát và Lăng Ba Tiên Tử, hai người mắt thấy Giác Dân bị lúng túng và bị Phù Tang Mụ Mụ ép bách nhưng không thể nào ra tay tiếp ứng được. Hai người tự xét thấy công lực quá thấp kém, so sánh với Phù Tang Mụ Mụ cách xa một trời một vực, dù có liều mạng xông vào tiếp ứng chẳng những không thể giúp đỡ một chút gì cho Giác Dân, còn khiến cho chàng phải phân thân săn sóc vì thế chỉ còn có cách bực tức đứng xa trợn mắt đầy uất hận nhìn theo trận đấu mà thôi. Đến lúc thấy kiếm thế của Giác Dân đột nhiên mãnh liệt tình thế có vẻ ổn định lại, dần dần mới đỡ sốt nóng trong lòng.
Phù Tang Mụ Mụ rõ ràng đã phát giác Trần Giác Dân hiện bị nội thương nặng nề, cho rằng có thể hạ chàng một cách dễ dàng, vậy mà đã tận lực dùng hết mười thành công lực tấn công chàng không ngớt mà cũng không thế nào phá tan được làn lam quang kín đáo đó sức lực của mụ cũng bắt đầu thấy suy giảm, chưởng phong không còn mãnh liệt như lúc đầu nữa. Lúc đó Phù Tang Mụ Mụ mới giật mình phục thầm công lực thâm hậu của chàng thiếu niên trẻ tuổi có một không hai trên đời.
Thời gian trôi qua, tình thế càng ngày càng khẩn trương, lúc đó mặt trời đã đúng Ngọ chiếu vào nét mặt xanh xao của Giác Dân, những hạt mồ hôi lớn bằng hạt đỗ lã chã chảy dài trên gò má. Chàng cảm thấy đầu hoa mắt choáng, toàn thân mỏi dừ, trái tim đập mạnh, hơi thở chẳng điều hòa. Chàng tự biết chân nguyên đã hao tốn quá nhiều, việc này có thể nhìn kiếm quang phát ra trên mũi kiếm Kim Tinh Ngọc Phách dài ngắn mà có thể đoán được. Tuy thế nhưng vì lòng cầu sinh phát khởi mạnh mẽ trong lòng nên chàng vẫn đủ sức thi triển kiếm pháp một cách lanh lẹ và qui củ, nhưng vòng cương tỏa bao trùm của lam quang đã dần dần thu hẹp lại
Lúc đó Phù Tang Mụ Mụ lại cất tiếng nói:
- Tiểu tử, mi chỉ cần nhận lời lão nhân bắt đầu từ bây giờ hợp tác với Kim Ngô Cung, lão nhân sẽ tha tính mạng cho mi ngay lập tức.
Giác Dân hết sức công phẫn trong lòng, hét to lên một tiếng:
- Mi chớ có nằm mơ...
Kiếm võng chợt trở nên cường thịnh, trong chốc lát đã lan rộng ra ngoài hai trượng.
Phù Tang Mụ Mụ cất tiếng cười quái gở một hồi rồi nói:
- Tiểu tử mi thật là quật cường, tiếc rằng mi đã hao tổn hết chân nguyên khí rồi, lúc này lão không cần động thủ, cũng có thể khiến mi chết đi. Lão thân chẳng qua chỉ thương xót cho mi võ công điêu luyện, trẻ tuổi như mi mà nội lực cao cường, kiếm pháp tinh thông như thế thật trên đời có một không hai, nên mới dung tha mà dùng lời nói tử tế với mi. Có lẽ mi tưởng rằng ta không có phương pháp nào thâu thập được mi sao?
Ngay lúc đó một tiếng lạnh lùng vang lên như tiếng chuông nghe rõ mồn một:
- Lão vu bà, thật là hổ thay cho mi, không biết mắc cỡ. Thân danh là một vị lão tiền bối mà đi uy hiếp một kẻ vãn sinh tiểu bối đâu còn danh giá gì nữa, mà còn lên mặt anh hùng...
Bạch Y La Sát vừa thoáng thấy người đến thì cả mừng nói to:
- Thư Dân bá bá, xin hãy tới mau tiếp ứng đánh bại mụ quỉ bà này cứu mạng cho chàng, hiện nay Dân ca đã bị thương nặng nề rồi.
Vừa khi đó Thư Dân đã nhanh như bay tiến đến trước mặt Giác Dân và Phù Tang Mụ Mụ quát to:
- Hãy ngừng tay?
Một luồng cường phong mãnh liệt nhằm Phù Tang Mụ Mụ cuốn tới, Phù Tang Mụ Mụ cười gằn nói:
- Lão già muốn tìm cái chết rồi...
Tay áo dài phất mạnh một cái, một luồng chưởng phong bay ra, đón luồng cường phong của Thư Dân phách tới, một tiếng ầm vang dội như tiếng sét đánh ngang trời, Phù Tang Mụ Mụ lảo đảo thối lui về sau bảy tám bước, Thư Dân đôi vai nhúc nhích cũng thối lui về sau hai bộ.
Thư Dân tự biết thắng bại chỉ ở trong phút này, nên lập tức tiến về phía trước quát to:
- Phù Tang Mụ Mụ hãy chống đỡ chưởng thế này của lão phu...
Song chưởng cùng phách ra, Thư Dân đã vận dụng hết mười thành công lực phách ra một lúc, một luồng cường phong dũng mãnh nổi lên, mãnh liệt như cơn giông tố, thế như đảo hải di sơn cuồn cuộn lao thẳng về phía Phù Tang Mụ Mụ. Sau khi chạm nhau với luồng chưởng lực của Phù Tang Mụ Mụ, Thư Dân đã biết công lực của bà lão này đã hao tốn rất nhiều, nếu không thừa cơ hội này xuống tay thì khó lòng mà chống cự nổi với một tay cao thủ thượng thừa này, vì thế nên song chưởng phát ra, Thư Dân đã dồn toàn nội lực chân nguyên khí vào, mấy chục năm tĩnh tu luyện tập đã mang ra sử dụng.
Phù Tang Mụ Mụ thấy luồng chưởng phong mãnh liệt như thế thì cười gằn một tiếng, ngón tay chợt dang ra ngoài, tay phách ngang một cái nghiễm nhiên chống đỡ thế công của Thư Dân. Nhưng sức người có hạn, Phù Tang Mụ Mụ đã hao tốn rất nhiều chân nguyên khí vào cuộc giao chiến với Giác Dân liền trong mấy khắc, không sao đủ sức chống đỡ luồng chưởng lực vô cùng mãnh liệt đó. Chỉ nghe một tiếng ầm vang dội nổi lên như sét đánh ngang tai, tiếp theo là một tiếng hú lê thê nổi lên, Phù Tang Mụ Mụ tung mình nhảy vụt lên cao có tới bảy tám trượng, đôi chân chấm vào mép núi lại vụt cao tiếp lên có tới hai chục trượng, thoáng một cái đã biến hẳn vào trong rừng núi mất tăm. Hiển nhiên mụ đã bị thiệt thòi nhiều sau khi chống đỡ song chưởng đó... phải bỏ chạy đi không nói lấy một lời. Thư Dân đứng ngẩn người ra, nhìn theo.
Bạch Y La Sát giậm chân nói:
- Quỉ bà tử đó thật là độc ác, sao bá bá lại buông tha cho nó chạy thoát chứ...
Thư Dân than dài một tiếng đáp:
- Bá bá là tâm hữu dư nhi bất túc, nói ra càng thêm thẹn mặt. Nếu mụ ta không khổ tâm giao chiến với vị tiểu ca này từ trước, chân nguyên khí không bị hao tổn quá nhiều rồi, thì võ công thấp kém của bá bá không phải là địch thủ với mụ ta đâu!
Trong lúc hai người đang nói chuyện sực nhớ tới Giác Dân chuyển người trông lại, thì vừa lúc đó Giác Dân lảo đảo té ngửa về đằng sau. Lăng Ba Tiên Tử và Phù Tiểu Quyên cùng hoảng hốt tung mình chạy lại, nhắm Giác Dân chồm tới. Hai người vì quá quan tâm đến chàng, chẳng suy nghĩ gì thiệt hơn, thử hỏi lúc đó Giác Dân đã hoàn toàn tiêu tan hao tốn hết chân nguyên khí, toàn thân mềm nhũn yếu đuối vô cùng, chịu sao cho nổi cả sức mạnh của hai người xô tới?
Ngay lúc cả hai sắp chồm tới bên người Giác Dân thì một luồng gió dịu dàng nổi lên đã bách lùi cả hai người về phía sau, cả hai đều giật mình ngước mắt trông vào thì người cản lại đó chính là Thư Dân. Lão trầm thanh quát:
- Hai đứa bay thật không hiểu tình thế chút nào, hiện nay họ Trần đã hoàn toàn kiệt sức toàn thân yếu đuối đâu có thể chịu đựng được sự mạnh mẽ như vậy...
Nói xong lão cúi xuống cầm nhẹ lấy cổ tay chàng xem mạch, hồi lâu lão lắc đầu tỏ vẻ vô cùng thất vọng.
Lăng Ba Tiên Tử và Phù Tiểu Quyên nhìn thấy tình hình như thế thì trong lòng hết sức hoảng sợ, đến nỗi không ngăn nổi hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má.
Lăng Ba Tiên Tử dưa tay kẻo áo Thư Dân lão trượng, nghẹn ngào hỏi:
- Bá bá, chẳng hay thương thế của chàng hiện giờ ra sao?
Thư Dân lắc đầu thở dài một tiếng buồn rầu nói:
- Tánh mạng không đến nguy hiểm, nhưng...
Lăng Ba Tiên Tử nóng nảy vô cùng hỏi dồn:
- Nhưng sao? Bá bá nói ngay cho điệt nữ biết...
Thư Dân chuyển đầu nhìn Phù Tiểu Quyên lắc đầu than thở:
- Chỉ sợ từ nay chàng ta sẽ bị phế hủy hoàn toàn võ công rồi...
Lăng Ba Tiên Tử lắc đầu nói:
- Không có lẽ như vậy, công lực của chàng vô cùng thâm hậu thì cũng có thể bớt được phần nào.
Nói xong lão chợt ra tay phách liền vào mấy nơi huyệt đạo của Giác Dân và lấy tay xô đẩy ở trên người chàng một hồi, rồi mới thở nhẹ một hồi thẳng người đứng dậy.
Phù Tiểu Quyên sốt nóng trong lòng lại cất tiếng hỏi:
- Chàng có sao không hả bá bá?
Thư Dân vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thở dài nói:
- Hãy đợi lúc nó tỉnh dậy mới có thể biết rõ được, bá bá đã mang hết sức ra tiếp ứng cho chàng rồi...
Lăng Ba Tiên Tử lúc đó chợt reo to:
- Chàng đã hồi tỉnh rồi...
Vừa lúc đó, Giác Dân mở bừng đôi mắt ngơ ngã.. nhìn mọi người rồi cố gượng lảo đảo đứng dậy. Phù Tiểu Quyên vội bước lại gần đưa tay dìu lấy chàng, đồng thời lấy chiếc khăn tay đưa lên lau những dòng máu rỉ ra ở hai bên mép, rồi cất tiếng dịu dàng hỏi:
- Dân ca ca, hiện thời anh thấy thương thế ra sao? Anh hãy thử vận chuyển chân khí xem thế nào? Thư Dân bá bá lo ngại anh sẽ mất hết võ công vì dùng sức quá nhiều.
Giác Dân hồi nãy đã sử dụng đến tận kiệt chân lực, dùng toàn thể chân nguyên khí ra đấu với Phù Tang Mụ Mụ vì nội công của bà ta thâm hậu và cao hơn chàng một bực, khi đó toàn nhờ ý chí kiên cường và hy vọng cầu sinh nên mới có thể trì hoãn được một thời gian khá lâu. Đến lúc Thư Dân tới nơi ra tay tiếp ứng, kẻ địch thối lui, tinh thần lỏng lẻo, khí lực tan ra đã ngất xỉu đi vì kiệt sức, đến bây giờ tỉnh lại thấy toàn thân rã rời tứ chi yếu đuối, tinh thần vô cùng sút kém, nhưng lúc đó cũng chưa hề nghĩ tới có thể mất hẳn võ công. Đến khi nghe Phù Tiểu Quyên nói mới giật mình hoảng sợ, vội vàng thử đề tụ chân khí, không ngờ chàng đã dùng đủ mọi cách mà vẫn không sao đề tụ được chân khí lại thân thể rời rã đau nhức vô cùng, không khỏi buồn bã thở dài một tiếng vô cùng não nuột.
Phù Tiểu Quyên đứng sát bên người Giác Dân, nên trông thấy tình hình vận khí đề tụ của chàng thì đã thấy lo thầm trong bụng, đến khi thấy chàng thở dài một cách đau đớn như vậy thì đoán chắc sự xét đoán của Thư Dân không sai, không khỏi băn khoăn lo lắng trong lòng. Phàm là kẻ đã luyện tập võ công đều coi võ công như lánh mạng, mất đi võ công thì nào có khác chi đã bị tuyên án tử hình, nhất là một nhân vật phong vân như Giác Dân càng khó chịu hơn là chết đi.
Phù Tiểu Quyên đã biết rõ điểm này, nên không hỏi gặp lại nữa, vội vàng an ủi chàng:
- Chắc là Dân ca mới dùng sức quá độ, nội lực khí tốn quá nhiều, hiện thời phải điều sức lại mấy ngày mới có thể phục hồi dần dần được. Hiện thời cần nhất là chúng ta hãy tới làng Đào Hương ngay lập tức, ở đó có bốn vị cao nhân chắc có phương pháp chữa được.
Giác Dân lắc đầu buồn bã thở dài một cái, lúc này trong lòng chàng thật là vô cùng chán nản, tất cả hùng tâm chí khí đều tiêu tan mất hẳn theo võ công mà thành mây khói.
Lăng Ba Tiên Tử cũng biết tình hình hiện thời mười phần nghiêm trọng, nàng đứng ngẩn người ra suy nghĩ một lúc, chợt tiến bước lại gần Giác Dân thỏ thẻ nói:
- Dân ca ca, anh không nên vội thối chí nản lòng.
Anh hãy cùng đi với em tìm gia phụ, người hái thuốc suốt năm, ắt có phương pháp điều trị cho anh.
Giác Dân chán nản lắc đầu cảm động nói:
- Thịnh tình của cô nương khiến cho tại hạ vô cùng cảm kích. Không nói là lệnh tôn có thể chữa được hay không, nhưng hiện nay biết lệnh tôn ở nơi nào mà tìm kiếm? Bá phụ như bóng chim tăm cá, biết ở nơi nào, mà hiện nay tại hạ cũng không muốn vì việc riêng của tại hạ mà lụy tới cô nương. Nếu bây giờ cô nương có việc gì xin cứ tự tiện, không nên vì tại hạ mà bỏ lỡ công việc
Lăng Ba Tiên Tử nghe nói mặt mày biến đổi, ngẩn người ra hỏi:
- Dân ca ca, anh nói như thế có nghĩa là thế nào?
Giác Dân thở dài nói:
- Hiện nay tại hạ thù tung khắp nơi, nếu việc mất đi võ công lan truyền ra, tất nhiên có nhiều kẻ thù đuổi tới, như vậy chẳng phải là làm liên lụy cho cô nương sao?
Lăng Ba Tiên Tử đau đớn nghẹn ngào nói:
- Dân ca ca, anh coi Xa Ngọc Dung tiểu muội là người gì? Anh và tôi đã giao kết thì nếu có phải vì nhau mà chết đâu có gì quản ngại, hoạn nạn cùng chung. Xa Ngọc Dung dẫu có vì Dân ca ca mà chết đi chăng nữa thì có gì đáng tiếc đâu.
Giác Dân vô cùng cảm động, chàng buồn rầu nói:
- Hà tất phải như vậy, Trần mỗ bị tai nạn như thế này chẳng qua vì vận mạng phải gánh chịu, đâu có thể để lụy đến người khác. Tại hạ đã quyết định rồi, xin cô nương chớ có lo ngại cho tại hạ nữa.
Phù Tiểu Quyên vốn tính tình nóng nảy, không cần giữ gìn ý tứ, thấy hai người cứ dài dòng văn tự nói chuyện không đâu thì sốt nóng trong lòng nói:
- Trong lúc này thời gian vô cùng quí báu, sao anh cứ nói chuyện viển vông như vậy. Dân ca ca, anh chớ quên việc phục hưng Địa Linh Giáo biết bao nhiêu kỳ vọng ở nơi anh, mặc dù thế nào đi nữa, chúng ta phải đến làng Đào Hương một phen, đừng nghĩ nhiều nữa...
Thư Dân lúc đó mới cất tiếng nói:
- Hiện thời như thế là phải. Dù sao chăng nữa, thiếu hiệp cũng phải cần gặp Địa Linh Tứ Cơ và sư huynh của thiếu hiệp để mọi người tìm cách chạy chữa cho là hơn.
Giác Dân gật đầu đáp:
- Lời của tiền bối dạy phải lắm, dù thế nào vãn bối cũng phải tới làng Đào Hương một lần, vì mọi người đang chờ vãn bối tại đấy.
Chàng có vẻ suy nghĩ một chút rồi lại nói:
- Nhưng vãn bối tới chỗ Tam Quang Thần Ni trước đã. Hiện nay Huỳnh Long sư bá của vãn bối cũng đang chờ tại đó, ông ta có loại Thạch Linh Đơn, may ra có thể khôi phục lại công lực cho vãn bối.
Bạch Y La Sát bĩu môi nói:
- Thôi thôi, tiểu muội biết rõ là Dân ca ca muốn gặp Mạc Quận chúa. Theo ngu kiến của tiểu muội thì bây giờ hay nhất là tới làng Đào Hương trước đã, rồi sau đó sẽ tìm Huỳnh Long đạo trưởng xin Thạch Linh Đơn cũng không muộn.
Giác Dân còn lúng túng chưa kịp trả lời thì Thư Dân đã lên tiếng:
- Hiện nay một phút quí hơn châu báu, không nên tranh luận nữa, hãy đi đến làng Đào Hương trước đã, sau khi tới đó an toàn rồi mới sai người kiếm Huỳnh Long Tử có phải hay hơn không?
Nói xong, không đợi Giác Dân phát biểu ý kiến, lão tung mình lên và nói lại:
- Lão phu có việc cần phải đi trước, sau khi xong chuyện sẽ thông báo cho Địa Linh Tứ Cơ biết tới đón thiếu hiệp ở giữa đường, các người hãy từ từ đi thôi.
Nói xong thân hình lão đã như một luồng khói bay vụt đi nhanh như tên bắn, chỉ thoáng một cái đã biến mất sau ngọn núi rồi.
Sau khi Thư Dân ra đi rồi, Giác Dân thở dài than nhẹ một tiếng, chàng thấy vô cùng bối rối trong lòng, sự bi ai về anh hùng mạt lộ chợt nổi lên vô cùng căm phẫn. Phù Tiểu Quyên biết rõ thâm tâm hỗn loạn của chàng, vội vàng tiến sát bên cạnh, đưa tay dìu lấy chàng, cất giọng dịu dàng nói:
- Dân ca ca, chùng ta hãy đi đi thôi, anh chớ nên nản lòng thối chí làm gì. Ví dụ võ công có mất hết đi chăng nữa, nhưng tương lai của ca ca còn dài, cũng có thể rèn luyện lại được. Em nguyện sẽ đi khắp nơi tìm kiếm linh dược để tăng cường công lực cho anh.
Giác Dân im lặng không trả lời, cúi đầu cất bước ra đi, chàng lúc đó mới thấy sự khổ sở khi mất hết võ công, mỗi bước đi là mỗi bước nặng nề, không còn tung hoành bay nhảy được nữa.
Lăng Ba Tiên Tử sau khi đối đáp mấy câu với Giác Dân, nàng còn đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không tiện nói năng gì nữa. Nay thấy Phù Tiểu Quyên dìu chàng ra đi không lý gì đến mình thì không khỏi tức giận trong lòng, đã toan phát tác, nhưng sau khi nghĩ lại thấy chàng hiện nay trong lòng đương đau đớn khổ sở, không nên giận dữ với chàng làm gì chỉ khiến cho chàng càng thêm buồn khổ mà thôi. Chi bằng hãy đi tìm thân phụ, may ra ông có thứ linh dược nào có thể cứu nguy và phục hồi chân khí cho chàng còn hơn. Chủ ý đã định, nàng tức thì tiến lên hai bước nói:
- Thôi, Dân ca ca và Phù cô nương hãy chầm chậm đi tới làng Đào Hương trước, để tiểu muội đi tìm gia gia. Sau khi tìm được, tiểu muội và gia phụ sẽ tìm tới liên thương cho anh...
Nói xong, không để hai người trả lời, lập tức nàng tung mình thi triển thuật khinh công chạy nhanh như tên bắn, chỉ thoáng một cái đã biến mất.
Giác Dân chỉ còn nhìn theo hình bóng sau lưng của nàng, bùi ngùi thở dài một tiếng, trong lúc mắc nạn đó mới cảm thấy tình bạn đáng quí. Lăng Ba Tiên Tử tuy đối với chàng quen biết chưa được bao lâu, nhưng mối tình bằng hữu đối với nhau thật là tha thiết chân thành, nàng đối đãi với chàng thật là chu đáo mà chàng đã trả lại được những gì đâu. Từ Lăng Ba Tiên Tử, chàng miên man nhớ tới Vụ Mỹ Nhân và Tử y nữ Ngụy Tiểu Quyên, chỉ thấy mọi người ai ai đối với chàng đều có lòng tốt, chứa đầy thiện cảm. Vụ Mỹ Nhân đã hai lần xả thân cứu trợ, Tử y nữ cũng có ơn huệ với mình mà tự mình vì có nhiều sự trói buộc không thể báo đáp được. Nghĩ tới đây chàng không khỏi thở dài một tiếng lẩm bẩm một mình:
- Hà! Mối nợ ân tình đó chỉ còn cách lai sinh báo đáp..