Chương 53 Tai Vách Mạch Rừng Bửa nay Hoàng Sơn không còn là một nơi âm u vắng vẻ nữa. Thủ hạ Kim Ngô Cung đã cho phục kích khắp nơi, phàm kẻ nào lọt vào ổ phục kích của chúng chắc chắn không ai thoát khỏi chết. Trong khoảng thời gian ngắn Giác Dân phát hiện ra bốn năm xác chết thảm dọc đường khiến chàng phẫn nộ nghĩ: “Kim Ngô Cung chủ nhân hung tàn như vậy, sao khỏi có ngày đền nợ máu."
Ngay khi đó đột nhiên ba bóng người thoáng qua trước mặt chàng nhanh như tên bắn từ cánh rừng phía tây vụt biến vào cánh rừng mé đông bắc.
Giác Dân thoáng khích động nghĩ: “Ba người vừa qua quả nhiên võ công không phải tầm thường, không biết họ là người của môn phái nào?" Chàng lập tức phóng mình đuổi theo, nhờ gặp nhiều mối kỳ duyên tao ngộ nên công lực của chàng lúc này ít người theo kịp. Chẳng mấy chốc chàng đã bắt kịp ba bóng chạy đằng trước, khi chàng còn cách ba người không bao xa, chàng nhận thấy ba bóng người đó đầu trọc đương nhiên là những kẻ xuất gia.
Ba người chạy đằng trước hình như không phát giác ra có người đuổi theo sau nên chúng vừa đi vừa bàn tính.
Giác Dân cũng vừa đuổi theo vừa lắng tai nghe, chỉ thấy vị hòa thượng gầy ốm mắt sâu nói:
- Huyền sư huynh đã sai người tới báo tin cho, tất cả mọi việc đã sắp đặt kỹ càng ổn thỏa, chỉ đợi Kim Ngô Cung chủ nhân đắc thủ là ra tay hành sự.
Một hòa thượng trung niên béo mập chạy kề bên, đôi mắt sáng và âm hiểm nói:
- Chỉ e rằng không tới ngày mai Tử Hư đã hồn qui cực lạc rồi...
Hòa thượng gầy ra vẻ kinh ngạc:
- Lời ông nói căn cứ vào đâu vậy?
Hòa thượng béo ra vẻ tự đắc:
- Tin tức của ông vừa nói là trước kia nhưng nay đã khác hẳn. Kim Ngô Cung bây giờ đã thay đổi kế hoạch, ngay bây giờ đã chuẩn bị một cuộc tấn công trước khi nhập cuộc hội kiếm Hoàng Sơn, như vậy đến khi vào cuộc luận kiếm sẽ nắm vững sự toàn thắng hơn.
Hòa thượng gầy càng thêm kinh ngạc:
- Tại sao Kim Ngô Cung chủ nhân lại phải thay đổi kế hoạch như vậy?
- Nghe nói hình như chính vì tên tiểu tử họ Trần trong Địa Linh Giáo đó.
Hòa thượng béo nói đến đây chép miệng một cái tiếp:
- Tiểu tử này quả đáng sợ, nghe đâu hắn cấu kết với một số lão quái thủ quấy rối Kim Ngô Cung, cho nên lần này Kim Ngô Cung chủ nhân chắc làm khó dễ chàng nên quyết định diệu kế mới. Thực ra tôi chỉ hiểu như vậy, còn chi tiết ra sao đợi gặp mới biết.
Hòa thượng gầy cau trán lại một cái hỏi tiếp:
- Ông kiếm hai chúng ta tới đây chỉ là báo cáo tin tức này thôi hay sao...?
Trung niên hòa thượng chợt sắc mặt thay đổi âm thầm nói:
- Kim Ngô Cung chủ nhân bảo bọn ta phải lấy cho được một trăm lẻ tám trầm hương niệm châu hiện trong tay chưởng môn, nội trong hôm nay.
Hòa thượng gầy lè lưỡi nói:
- Vật ấy là tín vật bản môn, hiện chưởng môn nhân một phút không lìa xa làm sao lấy được?
Trung niên hòa thượng cười gằn nói:
- Nếu không lấy được quả chúng ta khó nói với Kim Ngô Cung chủ nhân lắm.
Giác Dân đứng xa nghe rõ là nhờ công lực chàng thâm hậu vô cùng, sau khi chàng nghe hết câu chuyện của ba hòa thượng phản sư môn thì không khỏi giật mình nghĩ thầm: “Thiếu Lâm là một danh môn chính phái kỷ luật nghiêm khắc tại sao lại có kẻ phản bội sư môn như vậy được? ,
Trong khi chàng nghĩ ngợi, thì ba hòa thượng đã theo lối cũ chạy trở lại phía Bắc.
Giác Dân biết là bọn chúng chạy trở lại Bắc Sơn Khẩu, chàng bèn ám trung đuổi theo.
Ba người hòa thượng chạy một hồi lâu thì đến một ngôi chùa cổ, chúng bèn chạy cả vào trong đó.
Giác Dân mắt thấy ba hòa thượng chạy vào ngôi chùa đó thì chàng đoán chắc môn hạ Thiếu Lâm phát hiện tập trung cả trong chùa này. Muốn tránh hiềm nghi chàng bèn công nhiên như một khách bộ hành dọc theo đường núi thẳng bước.
Trong khi chàng đang leo lên một khúc đường dốc chợt thấy về phía tây bắc có một cái hang, thoáng bóng xanh lam lướt như cơn lốc, đồng thời đằng sau có những tiếng la hét vang trời. Giác Dân vô cùng kinh ngạc vì ánh xanh lam ấy rất quen thuộc với chàng, nên vừa thoáng qua chàng đã đoán ngay là ánh kiếm quang của thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm.
Nhìn theo bóng kiếm Giác Dân lẩm bẩm:
- Không lẽ nhị đệ ta đã gặp kình địch hay sao? Bụng nghĩ, người chàng đã vụt bốc lên cao như một mũi tên bay thẳng tới phía hang núi. Khi tới cửa hang chàng trông vào trong hang thấy hang sâu thăm thẳm. Chàng ngẩn người giây lát rồi vụt phóng mình về trong hang. Giác Dân theo lối đường hang đi một lúc lâu mới qua khỏi, khi chàng vừa ra khỏi cửa hang thì xa xa vọng nghe thấy tiếng quát của Bách Độc tôn giả, tiếp theo là tiếng niệm Phật hiệu: Thanh kiếm ấy không phải của thí chủ, mà bần tăng cũng chỉ muốn mượn tạm một hai ngày để chống với bọn ác ma sắp tới. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ xin hoàn cố chủ, sao thí chủ cố chấp làm vậy?
Chàng nghe giọng người.vừa nói thấy có vẻ quen thuộc thì vội tung mình nhảy tới miệng quát to:
- Muốn mượn thanh ngọc kiếm đó không khó gì, nhưng phải hỏi qua người chủ chính của nó này đã... Tiếng chàng chưa dứt thân chàng đã bay tới trận chiến, lúc này chàng mới lưu ý nhìn thì ra trước mặt chàng là tam hòa thượng Mông diện, mình khoác bộ áo cà sa màu xám, đang đứng theo phương vị bát quái bao vây lấy Bách Độc tôn giả. Cách đó không bao xa, một Mông diện lão tăng ngồi trên một tảng đá tức là người vừa nói với Bách Độc tôn giả ban nãy. Ngay khi đó Bách Độc tôn giả đột nhiên tay áo phất một cái, miệng cười ha hả tung mình nhảy ra ngoài trận địa, đưa thanh kiếm cho Giác Dân miệng nói:
- May không nhục mệnh, chất độc trên thanh kiếm đã rửa sạch, có thể thử trong trận luận kiếm này được rồi.
Giác Dân đưa hai tay nhận lấy thanh kiếm miệng nói:
- Làm phiền nhị đệ quá nhiều, nhưng bọn hòa thượng này ở đâu đến đây nhị đệ có biết không?
Trong khi Giác Dân nói thì tám hòa thượng đã nhảy tới vây lấy hai người mặt đầy sát khí.
Bách Độc tôn giả mặt lạnh lùng như băng nhìn quanh một cái rồi cất cao tiếng:
- Lão độc vật này sao biết được họ là những đồ không biết sống chết ấy. Phen này đại ca đừng có ngăn cản, tôi không thể nào nhịn được nữa rồi.
Giác Dân vội lên tiếng ngăn lại:
- Khoan nhị đệ, tôi xem bọn này không phải là những người hung ác, để tôi hỏi lại xem sao đã.
Nói xong chàng chuyển mình tiến lại:
- Các đại sư thật ra là bằng hữu của môn phái nào, xin sớm cho biết để tránh sự hiểu lầm giữa đôi bên?
Không ngờ tám hòa thượng đó vẫn thản nhiên như không, người nào người ấy tay cầm cây gậy bằng gỗ Bàng Tất cúi đầu chắp tay không nói một lời nào.
Bách Độc tôn giả tức mình liếc xẻo một cái:
- Bọn mi không có miệng hay sao.
Miệng nói tay áo phất nhẹ một cái, một luồng gió lạnh lẽo mãnh liệt cuộn ra nhắm thẳng phía hòa thượng đứng Khảm vị kích tới. Lão này công lực cao thâm vô cùng, nhác thấy chưởng phong cuộn tới tức thì phất tay áo rộng một cái chặn luồng chưởng phong của Bách Độc tôn giả bị tiêu mất hẳn, trong khi ấy người hòa thượng đứng Khảm vị vẫn bình tĩnh nhắm mắt như thường, người không nhúc nhích nửa bước.
Giác Dân lãnh nhãn bàng quang nên chàng phát hiện ra hai luồng chưởng phong tả hữu do hai hoà thượng ở Càn vị và Càn vị phát ra, không khỏi gật đầu một cái nghĩ thầm: “Quả là đệ tử danh môn được huấn luyện có một căn bản cao độ vậy."
Bách Độc tôn giả nhất kích bị hụt thì tức mình cười gằn một tiếng:
- Giỏi lắm, chúng bay thử chống mười thế của ta xem sao?
Nói xong đôi bàn tay trắng như ngọc đã lộ ra ngoài tay áo rộng. Giác Dân vội ngăn lại nói:
- Khỏi cần nhị ca phải ra tay, họ đến đây vì thanh ngọc kiếm này thì tôi có trách nhiệm hỏi xem ai sai họ tới đây đã.
Đột nhiên xa xa có tiếng nói lớn:
- Lời của lão nạp đã nói ra không hề thay đổi, ta chỉ mượn thanh ngọc kiếm trong ba hôm mà thôi, sau ngày thứ ba ta xin hoàn lại không hề thất ước.
Giác Dân cười dài đáp:
- Tôn giá có tên họ chăng, pháp hiệu là gì? Kẻ dùng thủ đoạn bức bách để mượn đồ như vậy quả là có một.
Lão tăng ngồi trên hòn đá cười nhạt:
- Mi không đủ tư cách hỏi ta cho mượn hay không, chỉ cần mi nói một tiếng, và đừng trách lão nạp dùng bạo lực nếu mi chống đối lại.
Giác Dân thấy vậy mỉm cười, chàng thầm tính toán khoảng cách giữa hai người rồi tụ chân khí xuất thế Trường Hồng Ngoại Kiếm, một trong bài Hiên Viên Thất Trảm, đồng thời cất tiếng cười ha hả nói:
- Ông muốn dùng bạo lực thì khó gì, hãy coi thế kiếm của tôi chút đã.
Chỉ thấy lưỡi kiếm Kim Tinh Ngọc Phách vù một tiếng, thanh kiếm ở trong tay thoát ra ngoài biến thành một màu xanh lam nhanh như luồng điện, nhằm Mông diện lão tăng cuốn tới mang theo một luồng lãnh khí rùng mình.
Mông diện lão tăng rèn luyện võ học kinh luân nhất sinh chưa hề thấy qua kiếm thuật tối cao ngự kiếm thương nhân bao giờ, nên hoảng sợ giật mình một cái, thân hình lăng không bay vút lên cao bảy tám trượng rồi hạ mình ngồi trên một cành cây thông, thân pháp nhẹ nhàng. Mặc nhiên là ông dùng thế Đạt ma lao độ giang hà, tuyệt kỹ của Thiếu Lâm chính phái.
Khi đó chỉ nghe thấy tiếng long ngân cất lên, tảng đá của Mông diện lão tăng ngồi ban nãy đã bị kiếm quang chặt đứt thành hai mảnh, bụi đá bay tung.
Giác Dân nguyên vốn không định thương địch, tức thì vòng tay một cái thanh trường kiếm lại như một giải lụa xanh bay vụt trở về trong tay, liền đó chàng nghiêm sắc mặt quát.
- Đại sư đã thân mang tuyệt học tất nhiên là Thiếu Lâm cao tăng, tại sao còn mang lòng tham như vậy? Trần mỗ không phải là không thể cho mượn bảo kiếm, nhưng tiếc vì thủ đoạn của tôn giá không được đàng hoàng nên không thể tuân lời mà thôi.
Mông diện lão tăng một vì bị chấn nhiếp bởi thần công dĩ khí ngự kiếm của chàng, lại bị chàng gọi đúng môn phái của mình nên tự cảm thấy thẹn thùng, vì vậy sau khi nghe mấy lời chính khí của chàng chỉ hừ một tiếng lạnh lùng quát to:
- Rút lui.
Rồi cả bọn vụt bay tới một sườn núi mất dạng.
Bách Độc tôn giả đợi sau khi bọn hòa thượng đi khỏi, cất tiếng cười vỗ vào vai Giác Dân nói:
- Anh hùng thật, chỉ qua một chút công phu ấy đã để lão độc vật không sao theo kịp được.
Giác Dân diện sắc mười phần âm thầm nói:
- Mông diện lão tăng ấy tôi đã đoán được mấy phần là ai rồi, nên không muốn gây thêm rắc rối sau này.
Bách Độc tôn giả kính phục nói.
- Anh còn trẻ mà sao học được lắm điều hay như thế, nhưng dù nó là ai chăng nữa ta há sợ hãi nó hay sao?
Rồi ông nghĩ ngợi một chút tiếp:
Nếu bọn hòa thượng này là môn đồ Thiếu Lâm phái thì chúng ta tới kiếm Tử Hư lão hòa thượng hỏi rõ một phen.
Giác Dân buông tiếng cười:
- Trần mỗ há phải đâu nhút nhát, chẳng qua là muốn bảo toàn đại cuộc mà thôi.
Đoạn ngước nhìn lên trời một cái rồi chợt dậm chân nói.
- Không xong rồi, e hiện giờ đã lỡ mất đại cuộc rồi còn gì nữa.
Bách Độc tôn giả kinh ngạc hỏi:
- Việc gì mà khẩn trương như vậy?
Giác Dân lạnh lùng đáp:
- Kim Ngô Cung giờ đây có lẽ đang tàn phá Thiếu Lâm phái mất rồi, chúng ta cần phải tiếp cứu gấp mới kịp.
Bách Độc tôn giả cười to:
- Ha ha... tôi tưởng việc gì chứ việc ấy thì quan tâm làm gì? Theo tôi chúng ta nên tọa thị mặc thiên hạ sự là hơn.
Giác Dân bình tĩnh nói:
- Không phải vậy. Kim Ngô Cung hiện nay là kẻ kình địch của toàn giới võ lâm Trung Nguyên, vì vậy bổn phận chúng ta là phải giúp đỡ lẫn nhau vậy.
Bách Độc tôn giả càng cất tiếng cười to:
- Có phải như vậy thì chúng ta đi gấp cho kịp.
Nếu chuyến này gặp Tử Hư hòa thượng, tôi còn cần nhắc tới việc toan giật kiếm vừa rồi nữa.
Lão độc vật tuy miệng nói bình tĩnh nhưng trong thâm tâm đã ngầm hiểu là tình trạng mười phần khẩn cấp cho nên vừa tung mình nhảy ra khỏi hang đã lướt mình dưới bóng trăng như một luồng điện chớp, thoáng chốc đã vượt xa chín mười trượng.
Giác Dân nhìn theo không khỏi khen thầm vị nhị đệ này quả thật không hổ danh thiên hạ, tức thì cũng thi triển thân pháp Mao Hợp Thần Ly nhanh như tên bắn đuổi theo bén gót Bách Độc tôn giả.
Thân pháp của hai người vô cùng cao diệu, phút chốc đã trông thấy ngôi chùa cổ hồi nãy. Thoạt nhìn thấy mái chùa Giác Dân đã ngầm cảm thấy tình trạng trong chùa chắc có sự gì mới lạ, vì đến đây mà chẳng thấy một ai ngăn cản cả.
Chàng bèn hốt hoảng nói:
- Không xong, e bọn ta tới hơi trễ rồi chăng...?
Quả nhiên khi hai người đến cạnh ngôi chùa không bao xa đã thấy vết máu bắn tung tóe khắp nơi, lên mặt đất rất nhiều xác hòa thượng cụt đầu đứt mình nằm ngổn ngang. Cứ tình hình ấy tất nhiên trong ngôi chùa này đã xảy ra một cuộc quyết đấu vô cùng tàn khốc trong khoảng gần đây.
Giác Dân nhìn thấy cục diện như vậy thì trong lòng vô cùng hối hận, như một con cọp điên cuồng chàng tung mình xông thẳng vào trong chùa. Khi vào tới bên trong tình hình càng thê thảm, khắp chùa không nơi nào là không vấy máu, nhìn chung cả bên ngoài lẫn bên trong có tới bốn năm chục xác chết và chàng thoạt nhìn các xác chết biết ngay những người này bị nội gia chưởng lực kích vỡ nội tạng, và tuyệt nhiên không thấy người nào bị chết vì binh khí cả.
Sau khi chàng quan sát kỹ một lần nữa, ngôi chùa cổ lúc này mười phần hiu quạnh không bóng một ai. Đột nhiên chàng cám thấy sự đến chậm trễ của chàng là cả một lỗi lớn nên trong lòng càng khó chịu. Chàng đứng ngẩn ngơ nhìn quanh nhìn quẩn, hết trông vào những xác chết lại ngắm nghía pho tượng đất uy nghi trên bệ, đôi lông mày nhíu lại đôi mắt tóe hào quang.
Bách Độc tôn giả lúc này cũng không kém phần công phẫn, ông đột nhiên ngửa mặt lên trời cất tiếng cười một hồi nói:
- Tối độc nữ ma đầu. Vì những xác chết này lão phu thề không kể gì đến nguyên tắc giang hồ nữa.
Giác Dân biết rằng tuy nhị đệ của mình tuy mang tiếng là Độc vật nhưng thực ra hành động hết sức cân nhắc. Nay vị tiền bối quái kiệt này đã lên tiếng như vậy tức là đã quyết định phá lệ cũ dùng các loại độc để đối phó với Kim Ngô Cung.
Ngầm hiểu vậy chàng bèn cất tiếng:
- Đối với bọn ác tinh vô nhân đạo này khỏi cần phải câu nệ tiểu tiết.
Bách Độc tôn giả mỉm cười:
- Ý đại ca muốn nói gì?
Giác Dân gật đầu nói:
- Tôi nói là hoàn toàn tán thành ý kiến của nhị đệ .
Bách Độc tôn giả cười nói:
- Kim Ngô Cung hành động tất nhiên không phải là chỉ tìm một phái...
Giác Dân đỡ lời:
- Nhị đệ muốn nói...?
Bách Độc tôn giả tiếp:
- Tất nhiên họ tìm tới diệt môn phái khác nữa, bọn ta hãy đuổi tới Tây Sơn Khẩu xem sao.
Giác Dân trong lúc tức giận không cần suy nghĩ, tức khắc gật đầu nói:
- Nếu vậy chúng ta phải đi ngay. Có lẽ thanh ngọc kiến của tôi hôm nay khai sát giới rồi vậy.
Nói xong thân hình chàng vụt bốc lên vạch thành một hình ngoặc giữa không trung nhanh như luồng điện xẹt nhằm Tây Sơn Khẩu bay tới.
Bách Độc tôn giả cũng vụt bay theo.
Hai người chạy đi ước chừng hơn năm trượng, bỗng Bách Độc tôn giả quát to:
- Hay lắm! Họ cũng đi chưa xa...
Thoáng nghe qua Giác Dân định thần nhìn về phía trước, quả nhiên thấy một đám đánh nhau. Chàng bèn cất cao tiếng hú dài, người chàng cũng bay theo tiếng hú đó nhanh như tên bắn nhắm thẳng trận đấu bay tới.
Khi thân chàng vừa hạ xuống đất, tức thì phát hiện ra một bọn hòa thượng đang vây đánh Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và Tứ Hải Thần Thâu. Trong trận đấu chàng còn nhìn thấy có mặt Tử Hư thượng nhân và Nguyên Nguyên đại sư nữa thì chàng biết là trong này có sự ngộ nhận...
Giác Dân bèn cất tiếng quát to:
- Ngừng tay...?
Lửa giận trong lòng chàng hình như hợp trong tiếng quát này nên khiến mọi người giật mình nhất tề ngừng tay lại nhìn chàng.
Tứ Hải Thần Thâu liếc mắt nhìn một cái, thấy Bách Độc tôn giả và Giác Dân thì cả cười nói:
- Đại ca, nhị ca tới vừa đúng lúc. Hiện bọn chúng cho là chúng ta chính danh hung thủ tàn sát Thiếu Lâm phái đấy.
Bách Độc tôn giả hừ một tiếng lạnh lùng:
- Nếu họ buộc chúng ta thì chúng ta đối phó với họ, nào có ngại gì.
Tử Hư thượng nhân từng đã gặp qua Giác Dân một lần ở tĩnh thất nên biết tiểu khiếu hóa này chính là Giác Dân giả trang, bèn tiến tới trước mặt chắp tay nói.
- Thiếu hiệp cũng tới đây sao?
Giác Dân cúi mình thi lễ nói:
- Tại hạ nghe tin Kim Ngô Cung tới tấn công quí phái nên vội vàng đuổi tới để tiếp ứng, không ngờ tới chậm một chút mà quí phái đã bị kiếp nạn.
Nói tới đây chàng trông vào Nguyên Nguyên đại sư nói tiếp:
- Chẳng hay vì lý do nào mà quí phái lại vây đánh tệ sư huynh chúng ta vậy?
Tử Hư thượng nhân toan lên tiếng trả lời, Nguyên Nguyên đại sư đã cất tiếng nói trước:
- Ông ta nhiều lần đã giả trang Mông diện Hắc bào lão gia công kích các chính phái, nay lại cấu kết với Tứ Hải Thần Thâu cắp trầm hương niệm châu của bản phái chưởng môn nhân, đồng thời giết thương nhiều môn hạ đệ tử. Nếu không trừng trị sao được chứ!
Giác Dân nhất động trong lòng tức thì gạn hỏi:
- Việc ấy quí phái có bằng cớ gì hay không?
Một hòa thượng gầy gò, đôi mắt sâu thâm đứng sau mình Nguyên Nguyên đại sư bước ra nói:
- Lão tăng chính mắt trông thấy chẳng lẽ nhận lầm hay chăng?
Giác Dân cười nhạt:
- Tôn giá pháp hiệu là gì.
Lão già gầy gò nói'
- Lão tăng là Ngộ Không chấp chưởng thức Thiếu Lâm kinh đường.
Giác Dân chợt cười gằn một tiếng:
- Bây giờ kẻ theo hàng giặc rất nhiều, việc nhận nhầm không có chi là lạ...
Ngộ Không diện sắc biến đổi nói:
- Lời của tôn giá có ý nghĩa gì vậy?
Giác Dân cười gằn một tiếng không trả lời mà quay nhìn sang phía Tử Hư thượng nhân nói:
- Việc ấy tất cả là một ẩn tình, tại hạ đã từng thấy kẻ trong Kim Ngô Cung giả trang Mông diện Hắc bào lão giả không dưới hai ba lần, mong rằng thượng nhân xét cho.
Tử Hư thượng nhân gật đầu:
- Lão nạp cũng không dám quyết đoán như vậy, song sự việc xảy ra trùng hợp khiến không ai không nghi ngờ Phù đại hiệp và Thần Thâu thí chủ...
Nguyên Nguyên đại sư lại nói thêm:
- Ngoài Tứ Hải Thần Thâu ra ai còn có nổi thủ đoạn lấy trầm hương niệm châu trong người chưởng môn nhân được?
Giác Dân nghe biết rõ thâm ý của Nguyên Nguyên đại sư bèn lên tiếng hỏi lại:
- Khi xảy ra sự việc chẳng hay có mặt đại sư ở đó không?
Nguyên Nguyên đại sư trầm thanh nói:
- Hừ! Nếu có bần tăng tại đó há dễ để cho họ động thủ hay sao?
Giác Dân mỉm cười đáp:
- Có lẽ khi đó đại sư đang bận luyện miếng tuyệt kỹ khinh công "Đạt Ma nhật vi độ giang" chứ gì.
Nói xong chàng nghiêm nét mặt tiếp:
- Hiện nay nguy cơ đang chờ đợi các nơi, xin quí phái hãy bỏ qua những nghi vấn không đâu này mà lo tìm cách đối phó với kẻ địch thì hơn.
Lời nói hợp tình hợp lý của Giác Dân làm cho Nguyên Nguyên đại sư sượng sùng chỉ hừ một tiếng lạnh lùng không hề nói thêm một tiếng. Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và Tứ Hải Thần Thâu lúc này đã bước tới bên Giác Dân. Riên Phù Phong tuy là một con người cao ngạo quái tịch song lại là một người mười phần kính trọng sư môn. Hiện nay Giác Dân trong người mang thanh Bạch ngọc địch chẳng khác gì là người bản môn chưởng môn nhân. Vì vậy sau khi thấy Giác Dân tới, tức thì ông tuyệt đối không nói lời nào nữa và trao tất cả chủ quyền cho vị tiểu sư đệ này rồi vậy.
Còn Tứ Hải Thần Thâu tuy coi Giác Dân là một vị đại ca nhưng ở nơi đây lại không sao nhịn nổi, chợt tiến lên một bước đối diện với Tử Hư thượng nhân lạnh lùng nói:
- Lão thâu nhi từ xưa tới nay nếu không ai phạm tới thì tuyệt nhiên không phạm tới ai. Hôm nay nể có Trần đại ca ta, nên ta không chấp nhất. Nếu không, dù rằng Thiếu Lâm phái là một võ phái lớn chăng nữa cũng không khiến ta phải lo ngại gì mà không dám đối phó .
Tử Hư thượng nhân cười lạt:
- Phải, lão nạp cũng nói cho lão thâu nhi biết, Thiếu Lâm phái không dễ để cho quí hữu coi thường đâu.
Bách Độc tôn giả cướp lời nói:
- Quí phái quả là những người tinh tế. Chúng ta là những người không quản ngại ngàn dặm xa xôi tới giúp quí phái mà được quí phái đối xử lịch thiệp như vậy, thực quả không hổ danh Thiếu Lâm đại phái. Còn giờ đây nếu quí phái còn cố chấp thì chúng ta sẵn lòng lãnh giáo tuyệt học của Thiếu tâm một phen.
Tử Hư thượng nhân xét hoàn cảnh lúc đó quả là mười phần khó xử, vì ông biết sự kiện không phải đơn giản như ông nghĩ. Nhưng vì sư thúc của ông là Nguyên Nguyên đại sư và Ngô Không thiền sư lại bảo hung thủ là Xích Địa Thiên Lý Phù Phong, nếu là việc nhỏ mọn thì qua loa cho xong thì thôi, nhưng vật mất lại chính là tín vật chưởng môn nhân và đồng thời hơn ba mươi môn hạ bị hại, thì tuy ông là chưởng môn nhân cũng không tự chủ được.
Trái lại ông biết bọn người đứng trước mặt không ai dễ ứng phó, nếu giải quyết không khéo thì di hại không biết đến đâu mà kể được. Riêng hai lão quái vật lại là những kẻ có biệt nghệ, nhất là Bách Độc tôn giả từ xưa tới nay đã từng lừng danh thiên hạ về độc môn cũng là người mà ông ngại hơn hết, nên trong khi nghe hai bên đối thoại với nhau thì không khỏi lắc đầu than thở:
- Lão tăng cũng biết sự việc xảy ra có sự hiểu lầm, nhưng cũng xin hai vị cho biết Mông diện lão giả mấy hôm nay hoạt động ở Hoàng Sơn với mục đích gì?
Giác Dân tức thì cười gằn:
- Sư huynh tại hạ hoạt động tại đây không ngoài mục đích để tiếp viện các môn phái, nếu chẳng may bị Kim Ngô Cung tới tấn công.
Ngộ Không đứng bên Tử Hư thượng nhân chợt quát to:
- Tiểu tử đừng nói bậy. Với những người như nhị quái và Xích Địa Thiên Lý họ phải là để cho mi điều khiển hay sao?
Giác Dân đã nhận biết Ngộ Không là một trong ba người hồi hôm bàn luận trong rừng, nên với thái độ khiêu khích ly gián của chúng chàng không lấy gì làm lạ, và chỉ cười gằn lên tiếng:
- Đại sư lấy làm lạ hay sao?
Ngộ Không lại cười gằn một hồi:
- Phật gia đã biết Địa Linh Môn chúng bay toàn là bọn không biết tanh máu, một tay Xích Địa Thiên Lý Phù Phong chẳng biết đã tàn sát biết bao nhiêu người, bây giờ lại cấu kết với Kim Ngô Cung mưu đồ sát võ lâm Trung Nguyên. Những hành động đó mi lừa bịp ai chứ Phật gia đâu cho mi lừa bịp nổi.
Giác Dân thấy hắn động tới danh dự môn phái, tức thì bừng bừng tức giận nghĩ thầm: “Chắc sự ngộ nhận là do tên này xuyên tạc nên, nếu không vạch trần âm mưu của nó thì khó mà giải quyết được sự ngộ nhận hôm nay."
Nghĩ đoạn chàng tức thì dạng năm ngón tay nhằm cổ tay Ngộ Không nắm lấy, đồng thời quát:
- Tên phản đồ âm mưa phản bội, hôm nay ta sẽ khiến mi phải tự thú trước công chúng...
Thế này của chàng áp dụng lanh lẹ vô cùng, thoáng chốc cổ tay của Ngộ Không đã bị chàng bắt được.
Tuy công quả của ông ta khổ tu đã mấy mươi năm trời cũng đành thúc thủ.
Tuy nhiên không vì vậy mà ông cam chịu một bề, tức thì vận công vào hai tay giật mạnh về, còn tay kia đánh ra một cái, tưởng một thế ấy Giác Dân buộc phải buông tay ông. Nào ngờ thân hình Giác Dân như bóng ma, lách mình một cái đã thoát khỏi thế công của Ngộ Không, trái lại cổ tay ông bị Giác Dân nắm vẫn như một chiếc vòng sắt kẹp chặt, khiến công lực của ông ta hình như tiêu mất hẳn.
Hành động của Giác Dân khiến môn hạ đệ tử của Thiếu Lâm công phẫn, đồng la thét vang trời nhất tề tung mình tới cứu viện. Xích Địa Thiên Lý Phù Phong thoáng thấy quát to một tiếng phách ra một chưởng, một luồng âm phong lạnh lẽo cuốn lên đẩy lui bọn tăng lữ trở lại. Liền đó hai tiếng cười quái dị nổi lên, Bách Độc tôn giả và Tứ Hải Thần Thâu hai tên lão quái đồng thời xuất thủ, bốn cánh tay sắt phiêu phi mỗi người phách ra một luồng chưởng lực vô cùng hùng hậu.
Ba người vốn là những nhân vật lừng lẫy đương thời công lực cao thâm, ngoài Nguyên Nguyên đại sư và Tử Hư thượng nhân ra không một ai trong phái Thiếu Lâm đối thủ nổi ba người, vì vậy họ vừa ra tay đã bách thối bọn quần tăng lại.
Giác Dân nhất thế bắt được Ngộ Không thừa thế kẻo mạnh một cái, vọt mình tới trước Tử Hư thượng nhân quát to:
- Hòa thượng này và một trung niên béo mập âm mưu phản bội sư môn, tại hạ mạn phép bắt giùm cho thượng nhân. Xin người gạn tra sẽ rõ trầm hương niệm châu cất giấu nơi nào.
Tử Hư thượng nhân mặt lạnh như tiền nhìn vào Giác Dân một cái, nhãn quang tỏa ra ánh sáng như luồng điện, quay sang nhìn Ngộ Không. Phút giây căng thắng vụt tan biến, trên mặt Thượng Nhân nửa giận nửa thẹn than dài:
- Yêu cầu thiếu hiệp tạm buông tha nó ra, bần tăng sẽ có cách giải quyết.
Giác Dân cười ha hả vừa toan buông tay Ngộ Không ra thì đột nhiên một luồng tiềm lực từ đằng sau phách tới. Khi đó chàng không kịp coi lại xem là ai, tức thì tung mình nhảy tránh sang bên. Ngoảnh đầu lại trông thấy Nguyên Nguyên đại sư, chàng lớn tiếng quát:
- Thiếu Lâm cao thủ cũng có hành động như vậy sao.
Nguyên Nguyên đại sư lớn bước tới trước mặt chàng quát:
- Thiếu Lâm hư hỏng là việc riêng của chúng ta, đâu cần nhà ngươi can thiệp tới. Hãy buông ra cho mau...
Giác Dân cười nhạt một tiếng:
- Tại hạ vốn không muốn can thiệp tới việc riêng của quí phái, nhưng vì sự kiện xảy ra ngày hôm nay có nhiều liên hệ tới bọn ta, cho nên không thể nào nhất đán buông tha ngay tên gian manh này được.
Nguyên vì Ngộ Không là môn đồ thân truyền của Nguyên Nguyên đại sư, mà Nguyên Nguyên đại sư là kẻ cố chấp vô cùng. Nay thấy Giác Dân chỉ trích đệ tử ông ngay trước mặt mọi người, hỏi sao ông không tức giận cho được.
Nguyên Nguyên đại sư nghe Giác Dân biện bạch thì lớn tiếng quát to:
- Mi nói bậy...! Chẳng hay mi lấy gì làm bằng cớ ?
Giác Dân xô mạnh Ngộ Không tới trước mặt Tử Hư thượng nhân cất tiếng lạnh lùng nói:
- Tại hạ chính tai nghe mắt thấy không phải là câu chuyện hồ đồ, xin thượng nhân lưu tâm tra xét.
Xích Địa Thiên Lý Phù Phong từ lâu không nói một tiếng nào, chợt tung mình nhảy lại gần Giác Dân nói:
- Sư đệ khỏi cần nói nhiều với họ, chúng ta đi thôi.
Tử Hư thượng nhân con người nội cương ngoại hòa, thường ngày Ngộ Không kiêu căng làm tàng không giữ thanh qui nhưng vì ông ta nể Nguyên Nguyên đại sư nên không muốn nói, nhưng nay với hành động có tính cách phản sư diệt tổ thì ông không thể nhẫn nại dung dưỡng được. Nên khi thấy Giác Dân xô Ngộ Không tới tức thì quát to:
- Hãy giữ nó lại cho ta...
Lập tức bốn tọa thiền hộ pháp bước tới giữ Ngộ Không.
Tử Hư thượng nhân sau khi cho người bắt giữ Ngộ Không bèn quay lại Giác Dân cất cao Phật hiệu nói:
- Thí chủ xin hãy tạm ngừng bước, bần tăng có chuyện muốn nói riêng với thiếu hiệp.
Giác Dân chuyển mình quay lại hỏi:
- Thượng nhân có điều chi dạy bảo...?
Thượng nhân cười hiền từ nói:
- Thiếu Lâm phái từ khi tổ truyền lại tới nay chưa hề có việc khi sư diệt tổ, phản bội sư môn. Câu chuyện này nếu có thể xin thiếu hiệp cho biết tường tận để bần tăng tiện bề xử lý môn hộ...?
Giác Dân liếc nhìn Nguyên Nguyên đại sư thấy ông cau trán lại, những đường gân xanh nổi lên, mắt như điện chăm chăm nhìn mình thì mỉm cười nói:
- Việc này là tại hạ ngẫu nhiên hiểu được mà thôi...!
Đoạn chàng kể lại sự kiện đã theo dõi và nghe được ở trong rừng ra sao, kể không sót lại một từ nào...
Tử Hư nghe xong giật mình hoảng sợ, quần tăng đứng chung quanh cũng không khỏi kinh ngạc biến sắc mặt.
Huyền Hư thượng nhân là sư đệ của Tử Hư thượng nhân hiện chấp chưởng Viện giới trì, võ công cũng không kém gì Tử Hư thượng nhân, thường ngày âm trầm hiểm ác mọi người trong chùa đều biết, nên nói chính ông ta cấu kết với Kim Ngô Cung phản bội sư môn thì không ai cho là lạ cả.
Tuy nhiên những việc phản bội sư môn đối với Thiếu Lâm là một việc vô cùng hệ trọng, quyền xét xử là quyền của các vị trưởng lão nên Tử Hư thượng nhân mặc dù mười phần giận dữ trong lòng song ngoài mặt vẫn không biến đổi, chỉ trông vào Nguyên Nguyên đại sư chắp tay thưa:
- Việc này chân giả không thể quyết đoán nhất thời, đệ tử vì đề phòng biến cố chỉ xin phép sư thúc để tạm giữ Ngộ Không sư đệ ít bữa. Chẳng hay sư thúc quyết định ra sao?
Nguyên Nguyên đại sư cười gằn một tiếng:
- Ông là chưởng môn nhân có quyền quyết định mọi việc, sao cần phải hỏi tôi?
Tử Hư thượng nhân biết là ông ta bất mãn nhưng tuyệt đối không lo tới việc đó, chỉ chắp tay vái chào một cái nói:
- Sư thúc đã cho phép, đệ tử tuân hành.
Đoạn chuyển mình tới Giác Dân nghiêm chỉnh nói:
- Bần tăng biết rõ con người của thí chủ trọng nghĩa nhiệm hiệp xưa nay, lời nói ấy tất không phải là bịa đặt. Bây giờ vì đề phòng biến cố tất phải có sự tính toán, vậy để tiện việc xin các vị cứ tự ý thôi.
Giác Dân biết là Thiếu Lâm phái xảy ra sự việc trọng đại ấy tất nhiên phải có cuộc hội bí mật mà không thể để cho người ngoài biết được, nên vòng tay cáo biệt:
- Thượng nhân quang minh quyết đoán tại hạ mến phục vô cùng. Bọn tại hạ còn phải đi xem xét lại các cửa hang xem sao, xin cáo từ ngay từ bây giờ.
Nói xong chàng cùng bọn Xích Địa Thiên Lý tính muốn ra đi. Chợt nghe thấy tiếng Nguyên Nguyên đại sư quát to.
- Khoan đã, chúng bay muốn ra đi một cách dễ dàng như vậy được sao...?
Giác Dân chợt quay mình lại mỉm cười đáp:
- Không lẽ ông còn muốn giữ bọn ta hay sao.
Nguyên Nguyên đại sư hừ một tiếng lạnh lùng quay sang Tử Hư thượng nhân trầm giọng quát:
- Mi trọng tin lời người ngoài, nghiêm trừng môn hạ có chức trách trong bản phái là một việc quan trọng, huống hồ mi chưa rõ chân giả ra sao song lão nạp cũng không phản đối. Nhưng mi buông tên nghi hung sát hại môn đệ thì lão nạp này không để yên được... Huống hồ lão nạp cho mi biết, mi cũng là một kẻ có tội, mi có hay biết không...?
Tử Hư thượng nhân cúi đầu:
- xin sư thúc dạy bảo...?
Nguyên Nguyên đại sư nghiêm trang:
- Một trăm lẻ tám hột trầm hương niệm châu chính là tín vật đời đời lưu truyền của bản môn chưởng môn nhân nay để mất. Đây là một sự kiện chưa từng có từ xưa đến nay...
Khi ông nói mười phần nghiêm sắc mặt tỏ ra là người bề trên giáo huấn người dưới.
Thiếu Lâm phái chưởng môn nhân địa vị cực tôn, dầu là các vị trưởng lão cũng không dám thất kính.
Thái độ của Nguyên Nguyên đại sư tuy khiến ông ta vô cùng bất mãn nhưng nhờ đức hàm dưỡng của Tử Hư thượng nhân rất cao thâm cho nên sau khi nghe mấy lời của Nguyên Nguyên đại sư, ông ta thần sắc vẫn thản nhiên cung mình chắp tay trả lời:
- Lời giáo huấn của sư thúc quả có đúng, sau khi về tới phương trượng sẽ tự xin chịu tội trước thần vị của tổ sư đồng thời xin trao chức chưởng môn nhân cho bất cứ người đức độ nào. Sự kiện ngày hôm nay hoàn toàn là vì đệ tử tin cậy nơi hai vị thí chủ này là bạn mà không phải là địch.
Nguyên Nguyên đại sư nghiêm mặt:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, vì lý do gì mà mi tin cậy họ làm vậy...?
Tử Hư thượng nhân bình tĩnh đáp:
- Đệ tử chỉ phê luận trên sự thật mà không phải là vị nể, mong sư thúc thông cảm.
Thấy Nguyên Nguyên đại sư nhiều phen ngăn cản khiến bọn Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và nhị lão độc vật không chịu nổi...
Bách Độc tôn giả hậm hực nói:
- Đại ca? Chúng ta đi thôi? Lão hồ đồ man rợ này chấp chi chúng.
Thoáng nghe lời khinh mạn ấy, đột nhiên sau mình Nguyên Nguyên đại sư có tám hòa thượng mặc áo cà sa màu xám nhảy ra trầm thanh quát:
- Ai cho phép bọn mi đi...?
Đoạn thoáng chốc những tay áo rộng vung lên phát gió bao vây lấy bọn Giác Dân.
Bách Độc tôn giả thoáng thấy thì đã nhận ra tám hòa thượng ấy chính là những người tới định chiếm đoạt thanh bảo kiếm ở thâm cốc, thì trong lòng bốc giận hừ một tiếng lạnh lùng:
- Hừ! Té ra bọn hung tăng mưu đồ giật kiếm. Vậy thì tốt lắm, chúng ta thanh toán với nhau một lượt cũng hay.
Thoáng nghe Tử Hư thượng nhân sắc diện tái mét, thì ra vì trầm hương niệm châu bị mất ông thân suất lãnh tứ đại hộ pháp đuổi theo tra xét, không ngờ sau khi trở về thì bọn đệ tử bản môn đã bị hai tên Hắc bào Mông diện đột kích giết hại. Còn Nguyên Nguyên đại sư cũng lãnh tám người đệ tử thành tựu cao nhất trong số tam đại đệ tử rồi không biết đi đâu, và tại làm sao khi về một số bị thương trầm trọng. Đến bây giờ Bách Độc tôn giả nói ra mới hiểu, tức thì đôi mắt buồn bực ngoảnh nhìn Nguyên Nguyên đại sư căm giận.
Nguyên Nguyên đại sư biết mình mang lỗi nên ông không dám nhìn thẳng vào người sư diệt chấp chưởng sư môn ấy, vì ông e rằng ông ta truy cứu tới việc mình làm. ông cố tình khơi rối loạn để lấp liếm việc mình làm, bèn quát to một tiếng tiến về phía Bách Độc tôn giả cất cao Phật hiệu:
- Hung đồ mi còn dám cưỡng biện hay sao?
Đoạn tay áo rộng phất mạnh một cái, một luồng gió dịu đột nhiên ào ào nhằm Bách Độc tôn giả cuốn tới
Nguyên Nguyên đại sư là một trưởng lão duy nhất còn lại của lớp trước tu vi thâm hậu, vì vậy tuy chỉ một cái phất nhẹ đã như một luồng cuồng phong đảo hải di sơn oai mãnh vô tận.
Bách Độc tôn giả lúc này đã mười phần tức giận há chịu làm thinh, bèn cười gằn một tiếng cũng vung chưởng một cái nhẹ đón đầu, hai luồng tiềm lực chạm nhau ở giữa không trung ầm một tiếng. Bách Độc tôn giả thối lui về sau ba bốn bước còn Nguyên Nguyên đại sư hai vai rung động cũng thối lui về sau một bước.
Tử Hư thượng nhân cảm thấy bất mãn đối với hành động vô lễ của Nguyên Nguyên đại sư, ông bèn tung mình tới trận đấu trầm thanh quát:
- Thiếu Lâm môn hạ hãy lui xuống ngay.
Vị Thiếu Lâm cao tăng từ thiện ấy tuy nét mặt hiền từ, song khi ông ta giận dữ tự nhiên có một thứ oai phong khiếp người nên sau tiếng quát của ông, tám hòa thượng mặc áo xám nhất tề lui về sau. Luôn cả Nguyên Nguyên đại sư cũng không dám chống cự, đồng thời phất tay áo một cái thối lui về sau hơn tám thước, mặt sượng sùng khó chịu.
Ngay khi đó đột nhiên...
Những tiếng la hét vang lên... sạt... sạt mười mấy bóng người bay tới, người đi đầu là một đạo nhân râu dài, mặt buồn rười rượi, thì ra chính là vị chưởng môn nhân mới của Hành Sơn phái tên là Thiên Cương đạo trưởng, còn mấy người theo sau lại là do Điền Nam kiếm khách Mạnh Xương của Điểm Thương phái suất lãnh.
Bọn người này vừa hạ chân xuống đất, tức thì nhằm vào Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và Tứ Hải Thần Thâu xông tới đồng quát:
- Ác ma! Không ngờ bọn chúng bay còn ở đây...
Đoạn nhất tề rút binh khí vung lên hầm hầm muốn xông vào tử chiến.
Thiên Cương đạo trưởng cầm kiếm ngang trước mặt, tiến lại trước mặt Tử Hư thượng nhân cúi đầu nói:
- Quí phái cũng bị bọn ác ma này đột kích chứ gì. ?
Tử Hư thượng nhân tu vi thâm hậu, tuy ở vào tình trạng rối ren ông vẫn bình tĩnh sáng suốt,mắt nhìn hai phái người đến khí thế hung dữ thì tất đã xảy ra việc nghiêm trọng, bèn từ từ hỏi:
- Bản phái thật đã bị Kim Ngô Cung đột kích, nhưng không phải là do vị thí chủ này gây ra. Không lẽ Tây Sơn Khẩu cũng đã bị chúng ngầm sát hại hay sao?
Thiên Cương đạo trưởng gườm gườm cặp mắt xạ tinh quang nhìn thẳng vào Xích Địa Thiên Lý Phù Phong tỏ vẻ thê lương nói:
- Mười hai đệ tử môn hạ của bổn phái đều bị một thứ chưởng lực kỳ bí kích tử...
Tứ Hư thượng nhân kinh ngạc:
- Trong lúc ấy có đạo huynh ở đó chăng?
Thiên Cương đạo trưởng lắc đầu:
- Không? Vãn bối trở về mới thấy!
Tử Hư lạnh lùng.
- Sao đạo huynh biết mà theo tới đây?
Thiên Cương đạo trưởng gay gắt:
- Nhờ mấy đệ tử sống sót báo cáo lại, mới biết họ chạy về phía này mà đuổi theo.
Điền Nam kiếm khách cũng nghiến răng nói:
- Chỗ ở của bản phái cách Hành Sơn phái không bao xa, được tin vội chạy sang cứu viện. Không ngờ khi chạy đến nửa chừng thì bị một người Mông diện Hắc bào lão giả và một người ăn vận như lão quái vật kia chặn đánh. Vì tiểu bối tới chậm, khi đến nơi thì đã bị tận sát cả rồi.
Nói xong Điền Nam kiếm khách chúc mũi kiếm trỏ vào Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và Tứ Hải Thần Thâu hừ một tiếng quát to:
- Gia sư và ba vị sư thúc đều bị chết bởi mấy tên ác ma Kim Ngô Cung chúng bay. Hôm nay Mạnh mỗ thề trả bằng được mối thù này mới cam tâm.
Tứ Hải Thần Thâu nhìn vào Xích Địa Thiên Lý Phù Phong nói:
- Lão ma đầu! Mi có cảm thấy gì không...?
Xích Địa Thiên Lý không nói nhưng nét mặt đã bắt đầu tỏ ra khó chịu, sát cơ bừng bừng trên đôi mắt.
Tử Hư thượng nhân đứng bên ngoài chợt giật mình một cái nghĩ thầm:
- Đôi mắt tên ma đầu này tỏa hào quang tím sẫm thế kia, nội công đâu phải kém ai?
Nghĩ đoạn ông nhìn quanh một lượt và tự biết nhất Ma lưỡng Quái này đâu phải dễ dàng đối phó. Hành Sơn Điểm Thương nhị phái nếu không tự biết rõ lợi hại thị phi, cố chấp tầm thù với chúng chẳng qua chỉ mua mùi thất bại, có thể đi đến chỗ diệt vong là đằng khác.
Chợt Tử Hư cất cao Phật hiệu:
- Mấy vị thí chủ này tới đây đã lâu, việc xảy ra ở Tây Sơn Khẩu quyết nhiên không phải do bọn họ gây ra, xin hai vị hiểu cho.
Thiên Cương đạo trưởng và Điền Nam kiếm khách đều là những người hành tẩu trên giang hồ làm gì mà không hiểu Tứ Hải Thần Thâu và Xích Địa Thiên Lý Phù Phong là những tên ma đầu, lão quái độc là những tay lừng lẫy, song cậy vào Thiếu Lâm tăng đông đảo nếu dùng võ lực thế tất đứng về phe mình, nên quên hẳn sự lợi hại giữa đôi bên.
Điền Nam kiếm khách quát to:
- Dù việc hôm nay không phải do họ gây ra thì Điểm Thương phái quyết cũng không tha bọn bàng đồ này.
Bọn đạo sĩ 'phái Hành Sơn cũng nghĩ tới việc Hành Sơn Nhất Hạc bị giết năm xưa cũng nhất tề kêu to :
- Báo thù tuyết hận, Hành Sơn phái hôm nay quyết diệt tên ma tiểu tử.
Tiếng thét chưa dứt, nhất tề mọi người rút kiếm ra từ từ tiến gần lại bọn Xích Địa Thiên Lý.
Trận chiến sắp bùng nổ, Trần Giác Dân không ngờ chỉ vì muốn tới giúp thất phái mà gây ra nhiều chuyện như vậy thì không khỏi tức giận trong lòng.
Nhưng chàng nghĩ đến đại sự, cố nén lại trong lòng, lại sợ bọn chúng khiêu khích mà bọn Xích Địa Thiên Lý nổi nóng sẽ gây ra trận đồ sát lớn lao chăng, tức thì tiến lại trước mặt Điền Nam kiến khách vòng tay nói.
- Phải chăng túc hạ là tân chưởng môn phái Điểm Thương?
Điền Nam kiếm khách gật đầu:
- Phải?
Giác Dân lạnh lùng:
- Túc hạ có biết hôm nay Kim Ngô Cung sang phương Nam với mục đích gì không?
Điền Nam kiếm khách nhìn Giác Dân cười nhạt:
- Tận sát võ lâm thất phái Trung Nguyên.
Giác Dân vẫn lạnh lùng nói:
- Chưa đúng, mà còn muốn tận sát cả võ lâm Trung Nguyên mới đúng, vì vậy không ngần ngại gì chúng không dùng đến những thủ đoạn tỳ ố...
Điền Nam kiếm khách trợn tròn mắt nhìn Giác Dân hỏi:
- Với mục đích gì...?
Giác Dân thản nhiên đáp:
- Mục đích gây chia rẽ, làm tiêu lực lượng các phái để có lợi cho chúng.
Điền Nam kiếm khách lặng im trong lúc Hành Sơn chưởng môn nhân Thiên Cương đạo trưởng cười nhạt:
- Mi quên việc Hành Sơn Nhất Hạc hay sao?
Giác Dân cười to:
- Nếu ông muốn tầm thù, xin gắng đợi tới ngày Hoàng Sơn luận kiếm nay mai cũng chưa muộn.
Những lời phân trần của Giác Dân tưởng là thu được hiệu quả, nào ngờ Điền Nam kiếm khách chợt quát to:
- Té ra mi chính là tên ma tiểu tử...? Nếu vậy tốt lắm, mối thù giết ba vị sư thúc của ta có thể thanh toán trong ngày hôm nay. Mi khỏi nói nhiều vô ích hãy chuẩn bị thôi.
Giác Dân thấy càng phân trần lợi hại bọn chúng càng câu chấp, tức thì biến sắc mặt trợn to đôi mắt tỏa tinh quang, cười dài một hồi nói:
- Trần mỗ sở dĩ nài nỉ chẳng qua là vì đại sự tồn vong của võ lâm giang hồ, các ông lại tưởng là bọn ta nhút nhát chăng? Tiện đây ta cảnh cáo cho mi biết, Kim Ngô Cung qua lần này mục đích là tiêu diệt thất phái chứ chẳng liên quan gì tới bọn ta. Giờ các ông muốn đánh nhau thì hãy nhất tề ra tay đi.
Tứ Hải Thần Thâu cất tiếng cười ha hả:
- Đúng rồi, với những kẻ vô ý thức này chẳng cần giải thích làm gì cho phí lời.
Nói xong lão ta từ từ tiến tới bên cạnh Giác Dân nói:
- Tôi và đại ca đối phó với Diễm Thương phái, còn lão độc vật và lão ma đầu đối phó với bọn Hành Sơn. Phen này chúng ta quyết cho chúng một trận để lần sau khỏi phách lối nữa.
Bốn người lúc này đã quá bức xúc, quyết tâm đối phó với những kẻ câu chấp thiếu suy xét, khiến hai phái khi đến muôn phần hung hãn nay đã hơi hoảng sợ.
Nhất là Thiên Cương đạo trưởng thì lại càng hiểu hơn ai hết, vì ông biết bọn người bên ông không phải là đối thủ với những ma đầu, nên ông ngoảnh nhìn Thiếu Lâm chư tăng.
Ai ngờ Thiếu Lâm phải từ lúc Tử Hư ngăn can thì ai nấy nhắm mắt cúi đầu không hề nhìn vào cuộc đấu.
Tử Hư thượng nhân mắt thấy lưỡng phái ngang ngạnh, biết là nếu đánh nhau thế tất phần bại phải là lưỡng phái, nên ông thở dài một tiếng nói:
- Cuộc đại hội Hoàng Sơn lần này nguy hiểm, nếu không suy xét kỹ có khi đến tận diệt chứ không chơi. Nhị vị hiền điệt hãy nên lưu tâm suy nghĩ cẩn thận, đừng xem bạn là địch. Vả lại nếu họ là địch thì chưa chắc bữa nay bọn bây đã thắng. Vậy mong nhị vị hiền diệt nên để đến ngày mai, chân tướng chân giả lúc ấy đối phó cũng chưa muộn nào.
Vị cao tăng này nói xong, tức thì không buồn đợi bọn Điểm Thương và Hành Sơn nhận lời hay không, ông phất nhẹ tay áo một cái suất lãnh bọn tăng nhân bốn phái từ từ rút lui vào trong rừng mất dạng.
Trong lúc bọn Điểm Thương và Hành Sơn tự cảm thấy mình cô thế, đột nhiên ba bóng người nhanh nhẹn vụt bay tới. Mọi người nhìn ra thì chính là bọn Phong Trần Tam Hữu.
Quái Khiếu Hóa một trong bọn Phong Trần Tam Hữu vừa tới thoáng thấy tình hình như vậy không khỏi ngạc nhiên, đột nhiên cất tiếng cười ha hả nói:
- Lão khiếu hóa tìm kiếm chúng bây tới giúp đỡ các phái, không ngờ chúng bây lại tới tìm thù với bọn họ hay sao? Thật quả là một câu chuyện hồ đồ.
Thiên Cương đạo trưởng than dài một tiếng rồi nói:
- Theo lời lão tiền bối thì chẳng lẽ mười mấy mạng của bản phái phải bỏ qua hay sao?
Quái Khiếu Hóa cười gằn nói:
- Ai bảo ông thây kệ, muốn kiếm thì đi tìm bọn trong Kim Ngô Cung mà trả thù .
Thiên Cương đạo trưởng than nhỏ hỏi:
- Còn bọn này không lẽ là bạn hay sao?
Quái Khiếu Hóa lạnh lùng:
- Nhưng họ đâu phải là địch nhân của bọn bây? Hơn nữa chúng ta còn nhiều việc cần bàn với chúng.
Đoạn ông ta bỏ mặc bọn Hành Sơn và Điểm Thương, tiến lại phía Giác Dân nói:
- Tiểu huynh đệ , ta đi kiếm các người đã lâu. Hãy theo ta, nhiều việc tối cần phải bàn luận với bọn mi.
Nói xong ông ta kẻo tay Giác Dân đi.
Giác Dân thấy vậy biết là ông có việc quan trọng bèn bước theo ông ta, và trước khi đi ngoảnh đầu lại nói với bọn Xích Địa Thiên Lý:
- Sư huynh! Chúng ta đi thôi, chẳng nên chấp nhất với họ mà lỡ mất đại sự.
Bọn Xích Địa Thiên Lý gật đầu bước theo Giác Dân, trong khi đó bọn Điển Thương và Hành Sơn không ai dám ngăn cản họ, vì họ biết kể cả hai phái với một trong bốn người này họ cũng không sao ứng phó nổi chứ không nói cả bốn người, nên khi thấy bốn người nhanh nhẹn ra đi thì họ cùng tra binh khí vào bao rút lui khỏi trận đấu.
Tuy một trận giông tố giây phút dẹp tan, nhưng lưỡng phái từ đó càng thêm nặng thù với Giác Dân, và cũng vì vậy sau này gây bao khó khăn cho Giác Dân trong khi hành tẩu giang hồ.
Nói về Quái Khiếu Hóa kéo Giác Dân ra khỏi bọn Hành Sơn và Điểm Thương phái tới một nơi núi non hiu quạnh mới ngừng bước.
Quái Khiếu Hóa khi đó mới nhìn Giác Dân than dài nói:
- Gần đây bản bang đã được tin tức chính thức là Kim Ngô Cung cố tình gây chia rẽ giữa các phái, chỉ lo rằng ngày mai cuộc luận kiếm sẽ có nhiều biến cố lớn.
Sau khi xảy ra việc hội ngộ ban nãy, riêng Giác Dân đã thấy hết hứng thú đối với việc cứu giúp các phái, nên mỉm cười lạnh lùng nói:
- Võ lâm thất phái tuy là danh tiếng chính tông môn phái, nhưng theo sự nhận xét của tôi thì cũng chỉ là hư danh thôi. Theo ý tiểu đệ dù họ có chết hết cũng không khiến tiểu đệ mấy quan tâm.
Quái Khiếu Hóa lắc đầu nói:
- Chúng ta hành sự là vì chính nghĩa mà thôi. Thật ra từ khi thất phái có mấy vị kiệt xuất qua đời đi rồi thì coi như tan rã hết, nhưng ta mong mi đừng nghĩ tới điều đó, gắng đợi đến cuộc luận kiếm ngày mai rất có thể chính tà phân biệt. Thôi bây giờ trời đã khuya, chúng ta hãy tìm nơi nghỉ ngơi để lấy sức ứng phó với Kim Ngô Cung.
Nói xong ông cùng bọn Mãng Đầu Đà tung mình ra đi mất dạng.
Sau khi bọn Quái Khiếu Hóa đi khỏi, Bách Độc tôn giả và Tứ Hải Thần Thâu cũng vòng tay cáo biệt nói:
- Giờ bọn ta xin tạm biệt, mong đại ca ngày mai hội kỳ nên tiểu tâm phòng bị kế hiểm của Kim Ngô Cung.
Giác Dân gật đầu:
- Việc ấy rất quan ngại, nếu có thể hai huynh lưu tâm giúp phần nào hay phần ấy.
Khi hai lão quái đi khỏi, Xích Địa Thiên Lý Phù Phong cáo từ nói:
- Huynh còn phải đi quan sát xem Tiểu Quyên tiểu a đầu, để ngăn chúng khỏi làm bậy đã...
Nói đoạn ông cũng tung mình vào trong bóng đêm mất.
Mọi người đã đi khỏi, lúc này còn một mình Giác Dân. Chàng sực nhớ tới Mạc Đơn Phượng cũng là một trong các mục tiêu của Kim Ngô Cung nên chàng lo có sự gì không hay xảy đến cho nàng.
Nghĩ vậy tức thì tung mình thi triển thân pháp tuyệt diệu ra nhằm phía hang đá nơi mọi người tụ hội ban nãy chạy tới. Khi chàng tới hang đá thì không khỏi giật mình kinh ngạc, vì hang đá vắng tanh không một bóng người, mà Phù Tiểu Quyên và Mạc Đơn Phượng cũng đi tự bao giờ.
Chàng vừa lo vừa sợ bèn chạy ra ngoài hang cất cao tiếng gọi một hồi, không thấy ai đáp lại thì càng nóng lòng sốt ruột.
Ngay khi đó đột nhiên từ trong rừng một bóng người chạy vụt ra quát to:
- Người là ai? Khuya khoắt thế này còn ở trong rừng hoang này một mình?
Thoáng thấy bóng người Giác Dân tức thì vụt nhảy vào chợt một luồng bạch quang vun vút bay tới. Chàng vội đưa tay ra đón, không ngờ trên tay chàng vỏn vẹn có một miếng gấm trắng, trên miếng gấm trắng có mấy chữ nét bút vô cùng thanh thoát như sau: “Lệnh hữu khinh thân mạo hiểm, tình thế nguy cấp, mong rằng hãy tới Đông Sơn Khẩu cứu viện kẻo không kịp."
Phía dưới không có ký tên ai cả khiến chàng nghi vân:
- Chẳng hay ai đã viết những chữ này...?
Nhưng chàng chợt nghĩ lại, khi người ấy đã đưa tin cho ta hay, thế tất người ấy là bạn chứ không phải là thù. Lệnh hữu rất có thể là Phù Tiểu Quyên và Mạc Đơn Phượng vì chỉ có hai cô nương đó lì lợm và khinh suất mà thôi.
Nghĩ đoạn tức thì chàng tung mình vụt chạy sang Đông Sơn Khẩu.
Lúc này đã vào canh tư, hai bên đường khoảng chàng chạy thấp thoáng có cảm giác như những bóng ma đêm ẩn hiện, nhưng chàng lại không quan tâm cứ phóng mình như bay chạy thẳng về phía trước.
Chàng chạy còn cách Đông Sơn Khẩu không bao xa nữa, văng vẳng nghe thấy tiếng la thét cùng tiếng binh khí chạm nhau, khiến chàng tin chắc là nơi đây đang có trận đấu quyết liệt...
Chàng bèn tung mình chạy vụt tắt qua một khu rừng. Khi chàng ra khỏi cánh rừng rậm tới một bãi trống, quả nhiên thấy Mạc Đơn Phượng và Phù Tiểu Quyên đang cùng hai Mông diện Hắc bào lão giả chiến đấu quyết liệt.
Ngoài ra còn có mấy người nữa khoanh tay đứng bên ngoài quan sát trận đấu một cách vô tư. Hai tên Mông diện Hắc bào lão giả ấy quả nhiên võ công tinh diệu, công lực thâm hậu, mỗi thế công là một ác thế vừa nhanh vừa nguy hiểm. Trong hai người chàng thấy Phù Tiểu Quyên còn có thể ứng phó nổi, nhưng Mạc Đơn Phượng thì đã lọt mình vào trong vòng nguy hiểm chết sống như chỉ mành treo trước gió .
Giác Dân thoáng thấy thì chàng đã nghĩ ngay tới hai tên Hắc bào lão giả này chính là hai kẻ đã lén tấn công Hành Sơn và Thiếu Lâm, song chàng chỉ không hay biết là ai cải trang như vậy tức thì hú to một tiếng nói:
- Em Phượng hãy nghỉ tay, để anh đối phó tên này cho.
Sau tiếng quát, toàn thân chàng đã như bóng ma bay thẳng vào trận chiến.
Thoáng thấy đối phương có người tới tiếp chiến, bọn người đứng coi chung quanh đồng thời quát to nhảy lên chân lại.
Giác Dân thấy vậy quát to một tiếng, phách ra một chưởng, một luồng nội gia chưởng lực ào ào như vũ bão cuốn tới, mấy người nhảy tới ngăn chàng đều bị kích lui trở lại mấy bước mới đứng vững lại được.
Phù Tiểu Quyên thoạt thấy Giác Dân tức thì kêu lên:
- Anh hãy tới tiếp tay cho Phương tỷ tỷ... chúng nó là bọn trảo ưng của Kim Ngô Cung theo dõi chúng ta đấy.
Giác Dân một chưởng thối lui mấy người, nhân cơ hội tung mình nháy tới trước mặt Mạc Đơn Phượng, vung tay ra một chưởng đẩy lui tên Mông diện Hắc bào lão giả đó, lại lạnh lùng nói:
- Mi là thế nào trong Kim Ngô Cung, hãy cho tiểu gia biết chân diện mục của mi để khỏi lầm bọn vô danh tiểu tốt.
Mông diện Hắc bào lão giả đó chợt vén tấm vải che mặt lên, đồng thời cất tiếng cười quái dị:
- Dù bọn mi có thoát khỏi đêm nay thì ngày mai cũng khó toàn thây, hà tất ta phải giấu bọn mi làm gì nữa...
Giác Dân liếc mắt nhìn, té ra kẻ đó chính là Độc Nhãn Lộ Quách Phi. .
Tức thì chàng ngửa mặt lên trời cười to:
- Thì chẳng qua là bọn đồ tể chúng bay, hôm nay là ngày cuối cùng của chúng bay, đừng mong thoát khỏi lưới trời lần nữa.
Đoạn chàng ngừng giây lát, nhìn thẳng vào Độc Nhãn Lộ bằng cặp mắt nghiêm khắc:
- Kẻ giả mạo Xích Địa Thiên Lý và Tứ Hải Thần Thâu phải chăng chính là chúng bay?
Tên đang đánh nhau với Phù Tiểu Quyên cũng kéo tấm khăn che mặt xuống, đồng thời cất tiếng lạnh lùng:
- Phải thì đã sao...? Quỉ Thủ Tiên ông chẳng lẽ sợ mấy tên đầu còn hơi sữa hay sao?
Thoáng nhìn thấy hai người, mặt Giác Dân đã lộ sát cơ, tức thì cười to một tiếng nói:
- Hay là Tiểu Quyên bữa nay nhường chúng cho ta?
Phù Tiểu Quyên không biết công lực của Giác Dân ngày nay tinh tiến xa hơn trước nhiều, nên nàng bĩu môi một cái ý muốn không thối nhường. Nhưng khi nàng liếc nhìn thấy nét mặt Giác Dân nghiêm khắc giận dữ thì nàng lại lùi xuống.
Quỉ Thủ Tiên ông không vì lời nói của Giác Dân mà giận, trái lại nét mặt của ông trở nên nghiêm trọng vì ông đã tự biết là tên khiếu hóa này chính là Trần Giác Dân, một địch thủ đáng sợ nhất của Kim Ngô Cung hiện nay vậy.
Hai người tức thì đề tựu chân khí dần dần bước tới. Vì lúc này Giác Dân đã quyết tâm định giết chết tên ác ma này cho nên chàng đề tựu Hỗn Nguyên Khí Công ở song chưởng, trong khi đó ở đỉnh đầu của chàng bốc lên một làn khói mỏng như sương mù lúc xanh lúc trắng.
Trận đấu sắp quyết liệt, đột nhiên...
Một tiếng quát kiều mị vọng tới:
- Ấy là Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Tiên Thiên Chân Khí, chúng bay hai người không phải là kẻ đối kháng được, mau lùi xuống.
Liền đó một bóng tím nhỏ nhắn nhẹ như vân yên từ mé rừng vụt bay ra, hai chân vừa hạ xuống đất tức thì giơ tay áo lên nhằm Giác Dân phát tới một cái, một luồng tử vụ bốc lên, dần dần lan rộng ra mé trước rồi nhắm đầu chàng ép xuống.
Giác Dân trông thấy rung động trong lòng bởi thân pháp của người đến, song chàng cũng cấp thời trở tay một cái phát ra luồng chưởng Lưỡng Cực Hỗn Nguyên Chân Khí chống lại.
Ầm một tiếng, muôn ngàn luồng tuyến quang bay tản mát khắp nơi, cát bụi tung bay, cây cối nghiêng ngả vô cùng ác liệt.
Giác Dân sau thế chưởng ấy chàng lui lại bốn bước phải đề khí mới đứng vững, thì định thần nhìn ra bóng tím đã hướng theo sức ép bay thẳng vụt vào trong rừng mà cả bọn Quỉ Thủ Tiên ông cũng đã đi tự bao giờ.
Chàng vì bận tâm hạ địch nên phải dùng tới bảy tám phần công lực, cho nên nhất đán lo bị thiệt thòi.
Nay thấy người đến bỏ chạy đi thì bừng giận quát to một tiếng:
- Bằng hữu tưởng đánh xong rồi bỏ đi là xong chuyện sao? Quả là quá coi thường Giác Dân này rồi vậy
Miệng quát, thân chàng vụt bốc lên bay cao tám trượng như một mũi tên bắn bay thẳng vào trong rừng.
Khi chàng vào tới trong rừng đứng trên một cành cây cao, đưa mắt nhìn một lượt tuyệt nhiên không thấy một ai thì chàng không khỏi thầm phục cho thân pháp tuyệt diệu của đối phương mà tự lẩm bẩm:
- Ta không tin thân pháp của nó lại nhanh nhẹn như thế được?
Miệng nói chàng từ trên cây nhảy xuống chạy vội ra ngoài rừng, đột nhiên...
Một người từ trong rừng bước tới trước mặt chàng cười ha hả nói:
- Trần huynh vừa đấu với ai, chẳng hay có cần tiểu đệ giúp sức không?
Giác Dân vội định thần trông lại thì ra người đó chính là Kim Tuyết Ngân người thư sinh mà chàng từng cặp ở Tuyên Thành ngày nào.
Chàng biết chàng thư sinh này là một người quan trọng của Kim Ngô Cung, nên cười gằn một tiếng nói:
- Thịnh tình của túc hạ, tiểu đệ xin thụ lãnh trong tim. Song chẳng hay tôn huynh khuya khoắt thế này còn ở trong rừng làm chi vậy?
Kim Tuyết Ngân cất tiếng cười ha hả nói:
- Tiểu đệ chẳng nói dối, tuy là một người trong Kim Ngô Cung nhưng chẳng có ác ý gì với Trần huynh.
Giác Dân giận dữ nói:
- Đệ biết tôn huynh không có ác ý gì với tiểu đệ, song tiếc là đệ trót nặng thù với Kim Ngô Cung quá sâu sắc vậy.
Kim Tuyết Ngân diện sắc chợt thay đổi, song phút chốc trở lại bình thường, cười nhạt nói:
- Trần huynh nặng lòng thù hận như vậy khiến tiểu đệ không biết nói sao. Mong rằng ngày mai là ngày Hoàng Sơn đại hội, tất cả ân oán đều có thể giải quyết trong ngày mai là xong. Đêm nay nhân tốt trời trăng sáng, chẳng hay túc hạ có thể dành cho đệ ít thì giờ tâm sự được không...?
Giác Dân suy nghĩ giây lát thản nhiên nói:
- Được chứ, Kim huynh có lời gì xin cứ dạy tiểu đệ sẵn sàng cung thỉnh.
Nói đoạn hai người rủ nhau đến một hòn đá cùng ngồi. Trong khi hai người ngồi gần nhau, Kim Tuyết Ngân dần dần nói sang những chuyện đâu đâu mà không đem một câu chuyện thiết thực nào nói cả.