Chương 65 (Kết) Ngã Bản Du Hiệp Nhi Giác Dân và Từ Phàn ở trong phòng vừa ăn bánh vừa uống trà nói chuyện. Từ Phàn nói:
- Chẳng hay Trần huynh có nhận được thông tri nói về cuộc đại hội luận kiếm ở Hoàng Sơn không?
Giác Dân có vẻ ngạc nhiên hỏi lại:
- Có cuộc luận kiếm ở Hoàng Sơn nữa sao?
Từ Phàn nhìn Giác Dân gật đầu:
- Phải, tiểu đệ nhận được thông tri nói về việc này...
Giác Dân lắc đầu nói:
- Tại hạ quả tình không biết đến...
Từ Phàn cũng có vẻ ngạc nhiên nói:
- Nếu thế thì lạ thật, người khác thì có thể nói là không biết chứ Trần huynh thì tại sao lại không rõ việc này?
Nói tới đây thì Từ Phàn bỗng cất tiếng cười ha hả nói tiếp:
- Theo sự hiểu biết của tiểu đệ thì cuộc luận kiếm lần này, Trần huynh có thể lấy được cái tôn hiệu Đệ Nhất Kiếm Thủ đấy...
Giác Dân có vẻ không hiểu, nhìn Từ Phàn không nói gì cả...
Từ Phàn lại nói tiếp:
- Hải Thiên Thần Tẩu cho rằng Thiếu Lâm phái Nguyên Nguyên đại sư, Võ Đang chưởng môn nhân và Lục Lâm tôn giả muốn mượn cớ Hoàng Sơn luận kiếm để quyết đấu một lần với Kim Ngô Cung chủ nhân, không ngờ vì thế mà bị thiệt hại quá nhiều, và lại tổn hại tới thanh danh của luận kiếm trọng tài là Hải Thiên Thần Tẩu, nên lão tiền bối đã đích thân đi gặp từng người và từng phái thông tri làm lại một cuộc luận kiếm để chọn một vị Thiên Hạ Đệ Nhất kiếm, lần này thì quyết định vào tháng ba. Có lẽ thông tri gởi cho Trần huynh họ mang tới làng Đào Hương rồi...
Giác Dân sau khi nghe rõ, chàng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Cái hư danh đó thật tiểu đệ chẳng có lòng tranh giành làm gì, hơn nữa cũng không thế nào nắm chắc được. Cao nhân tất hữu cao nhân trị, tài cán của tiểu đệ có gì đâu. Từ huynh quá khen như vậy, khiến cho tiểu đệ càng thêm xấu hổ.
Thanh Thành Nhiếp Hồn Kiếm Từ Phàn nghe nói thì có vẻ không bằng lòng nói:
- Nếu Trần huynh nói như thế, tiểu đệ chẳng cần nói nữa...
Trần Giác Dân thấy họ Từ có vẻ không bằng lòng, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
- Việc luận kiếm hãy để sau sẽ tính, nhưng còn việc Từ huynh bị thương như thế nào, xin nói lại cho tiểu đệ nghe.
Từ Phàn nói:
- Thật ra thì việc này xảy ra cũng là do sự luận kiếm mà ra...
Sau khi Từ Phàn ở Thanh Thành lên đường đi thẳng tới hướng nam, trên đường đi đều nghe thấy thiên hạ bàn tán, nhất là các tay cao thủ trong hai phái Hắc bạch đều cho rằng lần này nếu có cuộc luận kiếm ở Hoàng Sơn thì tôn hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm thủ ắt về tay Trần Giác Dân. Trong cuộc bàn tán bỗng có một người trung niên thư sinh tên là Bối Địch ở Kim Lăng đang ngồi ăn uống ở một tửu lầu nghe thấy có những người bàn tán như thế thì cất tiếng cười khanh khách và nói to:
- Họ Trần là một kẻ hậu sinh, tài cán có được là bao nhiêu, chẳng qua chỉ là thiên hạ nghe tiếng đồn bậy đó thôi. Nếu y mà gặp tại hạ chẳng qua chỉ độ mười hiệp sẽ bái phục ngay...
Từ Phàn nghe nói tức giận vô cùng, trợn tròn cặp mắt quát to:
- Tên thư sinh thật là lẻo mép nói càn, mi đã gặp Trần Giác Dân chưa?
Bối Địch đưa mắt nhìn Từ Phàn có vẻ coi thường mỉm cười nói:
- Té ra túc hạ là Trần Giác Dân đó sao, rất lấy làm hân hạnh cho Bối Địch này vô cùng. Nhân tiện đây tại hạ muốn xin huynh đài chỉ giáo cho một vài đường kiếm...
Nhiếp Hồn Kiếm Từ Phàn lắc đầu nói:
- Tại hạ không phải là họ Trần, nhưng Giác Dân là người bạn tâm giao. Huynh đài không nên dùng những lời ngạo mạn trong lúc vắng mặt người.
Bối Đích cả cười nói:
- Có gì đâu, tại hạ cũng mong gặp mặt họ Trần để lĩnh giáo vài đường kiếm pháp vì nghe thiên hạ đồn họ Trần là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm, e rằng lời nói đó khí quá chăng?
Nhiếp Hồn Kiếm Từ Phàn cả giận nói:
- Tuy tại hạ không dám so sánh với Trần Giác Dân nhưng cũng có thể phụng bồi huynh đài vài hiệp...
Bối Địch đáp:
- Nơi đây không phải là nơi dùng võ, huynh đài vui lòng thì chúng ta hãy ra một nơi vắng vẻ gần đây cho tại hạ được thưởng thức tài nghệ một phen cho biết...
Nói xong Bối Địch gọi tửu điểm trả tiền, kẻo ghế đứng phắt ngay dậy, Từ Phàn cũng đứng lên theo. Bối Địch đi trước dẫn đường ra tới một nơi vắng vẻ không người qua lại, Bối Địch nhìn Từ Phàn nói:
- Kiếm khí là vật vô tình, tại hạ cùng huynh đài không thù không oán nhỡ ra thì thật là... tại hạ vô cùng ân hận...
Nghe lời nói đầy vẻ kiêu hãnh của Bối Địch, họ Từ không thể nào nén giận được, cười nhạt gằn giọng nói:
- Lời nói thì dễ, nhưng thực hành thì khó, xin huynh đài cứ việc ra tay...
Vừa nói dứt lời, Từ Phàn đã quài tay về sau rút kiếm ra khỏi vỏ. Bối Địch cũng rút kiếm ra nhìn Từ Phàn nói:
- Xin huynh đài cứ việc ra tay...
Từ Phàn đảo tít thanh bảo kiếm ảo hóa ra thành một đạo bạch quang sử dụng thế Bạch Hạc Xung Thiên nhằm thẳng vào Bách Đường huyệt của Bối Địch đâm tới. Bối Địch cười nhạt một tiếng đảo lộn thanh kiếm trong tay, gạt bảo kiếm của Từ Phàn sang một bên.
Đồng thời Bối Địch lại sử dụng thế La Hà Diệt Đầu chém phạt ngang một nhát nhanh như chớp. Từ Phàn giật mình, không ngờ Bối Địch mới ra tay đã dùng luôn thế hiểm như thế chẳng dám coi thường.
Từ Phàn nhún mình nhảy vọt về sau ba bước tránh lằn kiếm bay qua nghe một tiếng vù, nội lực của Bối Địch quả nhiên rất thâm hậu. Từ Phàn vừa đứng vững thì Bối Địch đã lao tới nhanh như mũi tên sử dụng luôn thế Tam Kiếm Trảm Thanh Xà, một luồng bạch quang sáng lóe như chớp nhằm họ Từ chém liên tiếp ba mũi.
Từ Phàn đã được thiên hạ mệnh danh là Nhiếp Hồn Kiếm, nên kiếm pháp của chàng cũng đã lừng danh trên cõi giang hồ. Trước sức tấn công thần tốc của Bối Địch chàng cũng phải khen thầm, không dám coi thường vội sử dụng thế Thủy Tụ Lưu Vân, thanh kiếm của chàng ảo hóa thành một cái vòng tròn bao bọc khắp châu thân, ba tiếng sảng sảng sảng nổi lên hai thanh kiếm đã chém vào nhau nháng lửa.
Từ Phàn thấy cánh tay tê dại, tự biết sức lực của đối phương rất mãnh liệt. Còn Bối Địch tuy không hay xuất đảo giang hồ, nhưng vẫn tự phụ cho là vô địch, chưa thấy qua một tay bản lĩnh nào xuất sắc như Từ Phàn thì cũng phải vài phần e nể. Nhưng Bối Địch đã trót khoe khoang tự cho chỉ trong mười hiệp là có thể hạ được Trần Giác Dân, mà trên giang hồ lúc ấy ai ai cũng đề cao họ Trần sẽ là Thiên hạ đệ nhất kiếm, nay đối với Từ Phàn mà không hạ nổi thì còn mong gì cái danh hậu tôn quí đó nữa.
Bối Địch nghĩ thầm như vậy, lập tức đổi hẳn thế kiếm. Chàng thối lui về sau một bộ, thanh kiếm đưa lên ngang ngực chân co lên như hình anh hùng độc lập, bất ngờ phóng vụt lưỡi kiếm ra nhanh như tên bắn thành thế Giao Long Xuất Động, mũi kiếm ngoằn ngoèo chẳng khác chi con rồng uốn khúc nhằm giữa ngực Từ Phàn thích tới. Mũi kiếm chỉ còn cách người họ Từ trong gang tấc, đột nhiên đổi hướng quay ngoắt lên nhắm huyệt Thái Dương Từ Phàn đâm tới.
Sự biến chuyển thật là đột ngột và kỳ ảo, nếu người tầm thường bị thế này không kịp đề phòng chỉ lo đỡ tránh trước ngực ắt không khỏi mạng vong vì thế kiếm cực kỳ hiểm ác này, nhưng Nhiếp Hồn Kiếm Từ Phàn đã bao nhiêu phen du đạo giang hồ, đã từng giao đấu với nhiều tay bản lĩnh cao cường nên kinh nghiệm rất nhiều, mắt chàng sáng như điện. Vừa thấy cánh tay họ Bối nhúc nhích chàng đã biết ngay nên không hề hoảng hốt, điềm nhiên đợi cho thanh kiếm chuyển hướng, chàng mới nghiêng mình ra rạp người rà trên mặt đất, hoành kiếm chém luôn một nhát theo thế Trảm Thảo Trừ Căn, nhằm hai ống quyển Bối Địch phạt một nhát nhanh như gió cuốn.
Bối Địch đâm hụt biết ngay địch nhân sẽ sử dụng thế nay, nên chàng cất tiếng cười vang nhún mình nhảy vọt lên cao thành thế Thần Điêu Quá Hải, trông rất đẹp mắt chẳng khác chi con chim đại bàng cất cánh. Thân mình Bối Địch đang ở lưng không bỗng chao xuống nhằm giữa đỉnh đầu Từ Phàn chém sả xuống thành thế Thái Sơn áp Đỉnh. Từ Phàn vội vàng vung kiếm lên đỡ.
Một tiếng xoảng vang rền nổi lên. Từ Phàn lảo đảo thối lui về sau tới hai ba bước, cánh tay tê buốt như muốn rách hổ khẩu, còn Bối Địch đã uốn mình nhảy lộn về sau một vòng, rồi lại đảo tít thanh kiếm sử dụng luôn bài Nghinh Vân Băng Nhật ra đem toàn lực ra áp đảo. Thanh kiếm của Bối Địch quay tít như cái bánh xe, kiếm thế phát ra vi vút ào ào, kiếm ảnh sáng loáng nhấp nhoáng như mưa sa chớp giật, thật là khủng khiếp. Không hổ là Nhiếp Hồn Kiếm, họ Từ cũng đảo tít thanh bảo kiếm nghênh đỡ, hai đạo hào quang sáng rực bao tròn cả hai người vào trong vòng kiếm ảnh. Ở ngoài chỉ thấy thấp thoáng hai cái bóng kỳ ảo lúc đông lúc tây lúc tránh tả khi né hữu không thể nào phân biệt được rõ ràng ai vào ai nữa. Chỉ trong chốc lát cả hai đã giao đấu có tới ngoài ba trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng phụ.
Giữa lúc đó bỗng nghe thấy tiếng Bối Địch thét to một tiếng, thanh bảo kiếm trong tay phút chốc biến đổi chẳng khác chi có cả chục thanh kiếm tấn công mãnh liệt. Kiếm thế này của Bối Địch thật là tuyệt ảo, đã rút trong các bài tuyệt kỹ của các môn kiếm pháp trong thiên hạ. Từ Phàn chưa hề gặp qua đối thủ nào kiếm pháp tinh kỳ như thế. Thấy đối phương biến thế, họ Từ không còn dám coi thường nữa, chàng vận dụng công lực toàn thân vào cánh tay đảo tít thanh kiếm như là một cái chong chóng bao bọc khắp châu thân để đón đỡ những mũi kiếm vừa nhanh vừa hiểm ác của đối phương vi vút nhằm toàn những nơi yếu huyệt của mình thích tới, những tiếng xoang xoảng nổi lên luôn luôn vì hai thanh cương khí chạm vào nhau.
Bối Địch càng đánh càng nhanh, đường kiếm phát ra càng ngày càng ghê gớm. Từ Phàn chỉ còn có cách chống đỡ chứ không thể nào hoàn kích được nữa. Vừa lúc đó có tiếng Bối Địch cười vang, y vận dụng kiếm pháp sử dụng thế Thiên Hà Đảo Quái. Thế kiếm này liên tục phóng ra liền bảy mũi cả đông tây bốn phía ào ào như gió cuốn liên miên bất tuyệt, bất ngờ thanh kiếm đương chém ở phía tả đột nhiên đảo lại thích vào cánh tay của Từ Phàn một mũi.
Họ Từ chỉ còn kịp kêu lên một tiếng ối chao, thanh kiếm trong tay đã rơi xuống đất, cánh tay máu đỏ chảy ra liền. Từ Phàn vội vàng tung mình về sau tới năm bước để tránh. Bối Địch không đuổi theo, thu kiếm lại cất tiếng cười ha hả nói to:
- Tiếc thay huynh đài không phải là Trần Giác Dân. Xin cho tại hạ gởi lời huynh đài nói với họ Trần, nếu không muốn mất mặt chốn đông người, thì ngày Hoàng Sơn luận kiếm không nên ra mặt nữa...
Chưa nói dứt lời Bối Địch đã nhanh như một luồng gió lốc lao mình vút đi nhanh như tên bắn, lấp sau những lùm cây mất dạng. Nhiếp Hồn Kiếm ôm cánh tay bị thương ngẩn ngơ nhìn hút sau lưng, không biết Bối Địch là môn đồ của phái nào mà tài nghệ tuyệt luân đến như thế. Vừa tức vừa xấu hổ họ Từ tiến lên cúi xuống, nhặt thanh kiếm tra vào vỏ, lủi thủi chậm rãi cất bước ra đi...
Từ Phàn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nghe xong, chàng thở dài một tiếng nói tiếp:
- Nói ra thật là xấu hổ, không những Bối Địch đã cất tiếng chế nhạo lại còn động tới môn phái của Trần huynh. Hắn nói rằng: Nếu Trần huynh không dám lộ diện thì hãy cất chiêu bài Địa Linh Giáo lại, và hãy ẩn tích giang hồ thì hơn...
Giác Dân nghe xong cả giận chau mày nói:
- Kẻ đó hiện giờ ở đâu, để tiểu đệ kiếm hắn ta lĩnh giáo một vài thế kiếm...
Từ Phàn lắc đầu nói:
- Trần huynh không nên nóng nảy. Bối Địch không nói rõ chỗ ở, nhưng cứ theo ngu ý của tiểu đệ ngày Hoàng Sơn luận kiếm thế nào cũng có mặt y...
Giác Dân lại nói:
- Y có nói nặng đến tiểu đệ chăng nữa, tiểu đệ cũng chẳng để trong lòng, nhưng nhất kiếm chi thù của huynh đệ quyết trả cho kỳ được ...
Từ Phàn có vẻ vui mừng nói:
- Như thế là Trần huynh đã quyết tham gia vào cuộc luận kiếm này rồi chứ...
Giác Dân gật đầu nói:
- Đáng lẽ tiểu đệ không có lòng tham dự, nhưng nay đã xảy ra sự kiện nay. Nếu tiểu đệ không tới, Bối Địch sẽ cho là tiểu đệ vì sợ y mà không dám tới...
Từ Phàn thấy sự khích tướng đã thành công, cả mừng vội vàng đứng dậy nói:
- Tiểu đệ còn một vài việc gấp cần phải giải quyết xin hẹn với Trần huynh tái ngộ ngày luận kiếm ở Hoàng Sơn...
Nói xong Từ Phàn vòng tay vái dài một cái, Giác Dân cũng vội vàng đứng dậy vòng tay đáp lễ, Từ Phàn bước ra khỏi phòng...
Sau khi Từ Phàn đi rồi, Giác Dân thấy ngần ngại trong lòng. Bản tâm họ Trần không muốn tranh hùng trong cuộc Hoàng Sơn luận kiếm này làm gì, nhưng nay đã hứa với họ Từ không thể không tới được nữa. Nhưng đến lúc chàng nghĩ đến Mạc Đơn Phượng quận chúa trong lúc tức giận nóng nảy một mình đi tới Mạc Bắc xông vào Kim Ngô Cung gây sự, lành ít dữ nhiều, thì thấy bồn chồn nôn nao không thể yên lòng được.
Lúc đầu trong lúc tự ái Giác Dân đã cố quên Mạc Đơn Phượng đi, nhưng hiện giờ chàng lại nhớ rõ lại nét mặt yêu kiều bá mị của Mạc Đơn Phượng trong lúc tức giận đỏ rực như trái anh đào, đôi mắt sáng quắc chứa đầy sự oán hờn tức giận... thì Giác Dân lại thấy tâm tư thắc mắc. Nhớ lại những ngày thiên lý hộ hoa, lần thứ nhất chàng tiếp xúc với phái nữ, trên đường thiên lý, những lúc nghỉ ngơi dưới bóng cây, hoặc những đêm trăng ngắm cảnh, biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm trong ngót hai tháng ở trên con đường Kinh Tương, dù chưa có một lời thề non hẹn biển, nhưng cả hai đã ghi sâu hình bóng vào tâm khảm rồi... Không ngờ ngày nay chỉ vì những chuyện đâu đâu mà nàng giận dỗi bỏ đi, lao mình vào trong hang hùm miệng rắn... Càng nghĩ tới bao nhiêu thì tấc dạ càng thêm bồi hồi, Giác Dân chép miệng thở dài một tiếng nói thầm:
- Không được, dù sao ta cũng phải đuổi theo nàng, tiếp ứng trong lúc nguy nan mới được. Tuy rằng Kim Ngô Cung chủ nhân bị phế mất hết võ công, nhưng dưới tay của y vẫn còn nhiều tay bộ hạ võ công cao cường,
Mạc Đơn Phượng đâu có phải là tay đối thủ... Có thể để cho nàng lọt vào nơi cạm bẫy đó sao?
Tức thì Giác Dân gọi tửu điếm tính tiền, lập tức rời khỏi khách điểm nhắm Mạc Bắc mà đi thẳng.
Chàng vừa đi được ít bước, thốt nhiên một thiếu nữ xông thẳng tới mặt kêu to:
- Dân ca ca, té ra huynh ở đây sao, tiểu muội đã kiếm ca ca biết bao nhiêu nơi rồi...
Trần Giác Dân còn chưa nhận rõ nét mặt, nhưng một mùi thơm phức như hương xạ theo luồng gió đưa vào khứu giác của chàng khiến họ Trần bồi hồi, giật mình khi nhìn rõ thì chính là Lăng Ba Tiên Tử Xa Ngọc Dung, đồng thời lúc đó nàng cũng đã tiến sát vào lòng Trần Giác Dân rồi.
Giác Dân vội vàng đưa tay đẩy nhẹ nàng ra, và dịu dàng nói:
- Xa cô nương, chẳng hay cô nương kiếm tại hạ có việc chi?
Lăng Ba Tiên Tử đưa cặp mắt đen nhánh nhìn chàng mỉm cười cất tiếng kiều mị nói:
- Trần huynh đã được thông tri về cuộc luận kiếm ở Hoàng Sơn chưa?
Giác Dân lắc đầu hỏi:
- Thật ra tại hạ chưa nhận và biết việc đó...
Lăng Ba Tiên Tử mỉm cười nói:
- Gia phu muốn Trần huynh lấy được cái tôn hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm đó, nên đã đi trưng cầu với các vị chưởng môn nhân của thất đại môn phái, đã được các vị tiền bối nhận lời và cử bốn vị trọng tài quyết định tới ngày một tháng ba này sẽ mở cuộc luận kiếm.
Giác Dân gật đầu:
- Được rồi, tới ngày đó tại hạ sẽ tới nơi, nhưng hiện nay tại hạ còn có việc rất gấp phải ra đi giải quyết cho xong.
Lăng Ba Tiên Tử mở to cặp mắt ra nhìn Giác Dân và nói:
- Không được, hôm nay tới ngày đó không còn bao nhiêu ngày nữa, Dân ca ca phải theo tiểu muội đi cho kịp...
Vừa nói Lăng Ba Tiên Tử vừa đưa tay nắm lấy tay Trần Giác Dân lôi đi. Giác Dân còn đang sốt nóng vì Mạc Đơn Phượng quận chúa thấy thế vội nói:
- Không được, không được, cô nương cứ đi trước, tại hạ sẽ đuổi theo, tới ngày đó không để chậm trễ đâu vừa nói bất thình lình chàng vẫy tay một cái tuột khỏi bàn tay mềm mại của Lăng Ba Tiên Tử, đồng thời chàng tung mình nhảy vọt lên dùng thuật thần không lao mình đi như tên, không kịp nhìn thấy Lăng Ba Tiên Tử đứng ngẩn ngơ nom theo nữa. Nàng tức giận dậm chân xuống đất lẩm bẩm:
- Chạy nhanh như thế ắt là đuổi theo cô gái nào đây.
Tuy nói như vậy nhưng Lăng Ba Tiên Tử vui mừng vô cùng vì nàng chắc chắn rằng Giác Dân đã nhận lời thì thế nào cũng tới nơi. Hơn nữa nàng lại còn biết rõ thâm ý của cha già, ngoài việc mở luận kiếm ở Hoàng Sơn cố ý làm cho tên tuổi của Giác Dân được vang lừng trên cõi giang hồ, lại còn có ý kết hợp cho chàng và nàng nữa...
Nghĩ tới đây tuy chỉ còn có một mình mà Lăng Ba Tiên Tử không khỏi hai mắt đỏ bừng như hai trái hồng quân, đưa đôi mắt chứa chan tình tứ nhìn theo hút sau lưng của Giác Dân cho tới khi hút bóng mới quay người lại nhắm về hướng Hoàng Sơn cắm đầu chạy thẳng...
Lúc đó đã cuối mùa xuân cảnh vật như thêm vẻ xanh tươi, trăm hoa đua nở, chim hót véo von. Hoàng Sơn lúc đó không còn một màu tuyết phủ trắng xóa nữa, ánh sáng cuối xuân chiếu rực rỡ làm phá tan màu xám ảm đạm hàng năm cứ phảng phất trên ngọn núi đã gây thêm cảnh ảm đạm buồn bã. Hoàng Sơn lúc đó có vẻ nhộn nhịp vô cùng, một đấu đài đã dược dựng lên cao ngất, các nơi anh hùng sĩ tử bốn phương kẻo tới. để tham gia vào cuộc luận kiếm để tranh cãi tên hiệu Đệ Nhất Kiếm trong thiên hạ. Cuộc luận kiếm này năm năm mới có một lần, bao nhiêu tay võ lâm cao thủ đã ngày đêm tập luyện không ngại khổ cực chỉ đợi ngày này mong nở mặt với đời, cho giới giang hồ biết tiếng làm rạng rỡ môn phong.
Cuộc tỉ thí bắt đầu khai mạc từ buổi trưa hôm nay.
Lăng Ba Tiên Tử lúc đó mới chạy tới nơi, điều cần nhất là nàng đã để ý khắp nơi xem có Trần Giác Dân tới chưa, nàng nhìn lên chỗ ngồi của năm người tiền bối làm trọng tài, thì trên bốn chiếc ghế đã có Thiên Long đạo trưởng, Nguyên Nguyên đại sư, Lục Lâm tôn giả và Hải Thiên Thần Tẩu, còn chiếc ghế của Đệ Nhất Kiếm Thủ Sở Thủy Trường Kình còn bỏ trống. Nàng lại liếc nhìn về phía tay trái là những vị chưởng môn nhân của Thất đại môn phái và những tay cao thủ trong thất phái, rồi đến các tay cao thủ trong Cái Bang. Nàng biết rằng Giác Dân ắt không có ở trong đám thất đại môn phái đó, lại ngó sang bên phải thì thấy Xích Địa Thiên Lý Phù Phong và ái nữ là Bạch Y La Sát Phù Tiểu Quyên đại diện cho Địa Linh Giáo, nhưng không thấy Trần Giác Dân đâu cả.
Nàng nóng sốt trong lòng chẳng cần nghĩ ngợi sâu, tung mình nhảy tới trước mặt Bạch Y La Sát cất tiếng hỏi:
- Cô nương có thấy chàng ở đâu không?
Bạch Y La Sát có vẻ ngạc nhiên không hiểu Lăng Ba Tiên Tử hỏi ai, nàng ngẩn ngơ một chút mới hiểu ra, cất tiếng lạnh lùng trả lời:
- Tiện nữ làm sao biết được chứ, cô nương nên hỏi các vị trọng tài ngồi chủ tọa ở giữa may ra mới biết được.
Lăng Ba Tiên Tử nghe Phù Tiểu Quyên nói như vậy thì có vẻ tức giận nhưng không tiện phát tác, bèn tung mình. nhảy tới khán đài cất tiếng hỏi Hải Thiên Thần Tẩu:
- Phụ thân, phụ thân có thấy Dân ca ca ngồi ở đâu không?
Hải Thiên Thần Tẩu thấy thế quát to:
- Dung nhi, sao con vô lễ như vậy, hãy lui xuống cho mau ...
Tuy lão già quở mắng ái nữ như thế nhưng trong lòng vô cùng nóng nảy, liếc nhìn khắp nơi quả không thấy tăm tích Trần Giác Dân đâu cả...
Lăng Ba Tiên Tử bị phụ thân cất tiếng trách quở thì cũng bực mình, chẳng nói chẳng rằng tung mình nhảy xuống. Lúc đó giờ luận kiếm đã bắt đầu mà vẫn không thấy bóng dáng của Giác Dân đâu cả, nàng lại nóng nảy vô cùng nhằm nơi Cái Bang chạy tới. Nàng vẫn yên tâm vì tin chắc là Giác Dân không bao giờ thất tín, chỉ không biết rõ ràng chàng có gì xảy ra sự gì cản trở không, nào ngờ từng loạt người lanh lẹ ùa vào trong hang mà vẫn không thấy Giác Dân đâu cả.
Nàng toan quay trở lại khán đài, chợt thấy một chàng kiếm khách tuổi trẻ đứng dậy vai treo cánh tay lên, trông hình dáng quen quen, vội vàng chạy lại. Đến gần nơi Lăng Ba Tiên Tử nhận ra người đó là Thanh Thành Nhiếp Hồn Kiếm Từ Phàn là bằng hữu của Trần Giác Dân, thì cả mừng vội vàng cất tiếng hỏi:
- Từ huynh, chẳng hay Dân ca có cùng tới với Từ huynh không?
Từ Phàn lúc đó cũng nhận ra nàng, tức thì cất tiếng cười ha hả nói:
- Cô nương cứ yên tâm, tại hạ xin bảo đảm thế nào Trần huynh cũng có mặt trong trận luận kiếm này...
Lăng Ba còn toan cất tiếng hỏi nữa, thì trên khán đài đã nổi lên những tiếng sênh nhạc vang lừng, và tiếp theo là tiếng pháo nổ giòn giã, thì biết rằng cuộc luận kiếm đã bắt đầu khai mạc. Nàng vội chuyển người lại và nói với Từ Phàn:
- Thôi chúng ta hãy đi vào khán đài đi, cuộc luận kiếm đã bắt đầu, có lẽ chàng cũng sắp tới nơi rồi...
Hai người vừa trở lại khán đài thì cuộc luận kiếm mở màn. Một vị trọng tài bước ra tuyên bố và nói qua các thể lệ luận kiếm, năm nay cũng như năm năm về trước, tất cả môn phái đều cử một người đại biểu tham dự, rồi phân tố đào thải, cho tới lúc phân chia hẳn thành nhất nhì ba mới ngừng lại.
Kẻ tung mình đầu tiên là một thư sinh trung niên nước da trắng trẻo, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, lại có mang theo một cây địch bằng vàng sáng chói, trông bề ngoài thật ra một người nho nhã thư sinh, dáng điệu lại có vẻ kiêu ngạo, nhìn khắp người dưới đài một cách kiêu căng. Tiếp theo đó cũng có một thanh niên kiếm khách dáng người hùng vĩ, tướng mạo đoan trang. Từ Phàn mới thoạt thấy, cất khẽ từng tiếng nói.
- Hay lắm, hôm nay cũng là mi rồi...
Lăng Ba Tiên Tử đứng bên cạnh nghe thấy chàng ta nói như thế thì ngước cặp mắt đen lánh nhìn Từ Phàn và hỏi:
- Từ huynh có biết người này sao?
Từ Phàn đáp:
- Y họ Bối thảo tự là Địch, tự xưng là Kim Địch thư sinh, và y đã từng tuyên bố là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ ngoài y ra không còn ai nữa.
Lăng Ba Tiên Tử có vẻ tức giận, đôi mày liễu cau lại khóe hạnh tròn xoe nói:
- Chắc nó nằm mơ rồi, để tiểu muội xông lên đài hạ nó xuống ngay, cho khỏi mất công Dân ca ca nữa...
Từ Phàn thấy Lăng Ba Tiên Tử có vẻ ngây thơ như vậy thì mỉm cười nhìn nàng nói:
- Luận kiếm phải có thứ tự nhất định, đâu có phải là một cuộc ấu đả mà cô nương nói như thế. Nhưng theo như sự nhận xét của tại hạ thì Bối Địch về kiếm thuật cũng rất cao cường không phải là kẻ tầm thường đâu...
Lăng Ba Tiên Tử ngước mắt nhìn Từ Phàn có vẻ dò hỏi. Từ Phàn chẳng ngại ngùng gì vắn tắt kể lại một lượt câu chuyện gặp gỡ Bối Địch và bị y thích một mũi dao vào cánh tay, vết thương chưa được hoàn toàn bình phục, nói lại cho Lăng Ba Tiên Tử nghe. Nói xong chàng lại tiếp luôn:
- Chàng thiếu niên kiếm khách trông dáng người hùng vĩ như thế kia ắt võ công cũng không đến nỗi kém lắm...
Lăng Ba Tiên Tử tiếp theo:
- Chàng thiếu niên này tiểu muội cũng được biết qua loa rồi, y chính là môn đồ của phái Hành Sơn tên là Tư Đồ Sâm, cũng cùng bọn ta giao đấu một trận rồi. Kiếm thuật của họ Tư Đồ này cũng khá lắm...
Trong lúc hai người ở dưới đài nói chuyện với nhau thì ở trên đài Tư Đồ Sâm và Bối Địch đã xưng danh tánh và cuộc giao đấu bắt đầu. Cả hai cùng tuốt kiếm ra khỏi vỏ, Tư Đồ Sâm bỗng thét lên một tiếng, thanh kiếm trong tay chàng đã hóa thành một đạo bạch quang sáng lòe như điện chớp gạch thẳng về phía trước nửa cái vòng tròn, kiếm thế mãnh liệt nổi lên thành những tiếng vù vù như gió lộng. Thế kiếm này mới thoạt trông có vẻ chậm chạp dường như không có vẻ gì lợi hại, nhưng đến lúc sắp tới đối phương bỗng biến hóa thành ba đạo ngân quang ảo hóa ra như có ba thanh kiếm đồng một lúc thích vào ba yếu huyệt của đối phương thật là kỳ ảo.
Bối Địch vẫn điềm nhiên như không, chàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt sáng quắc như sao đợi cho kiếm thế đã biến đổi mới đảo lộn thanh bảo kiếm trong tay chẳng khác chi một cái chong chóng, gạt luôn cả ba kiếm thế của Tư Đồ Sâm ra ngoài một cách dễ dàng. Tư Đồ Sâm lao mình theo đà kiếm múa tít thanh báu kiếm trong tay sử dụng thế "Kinh Hồng Lao Ly" thích thẳng vào giữa Bối Dịch, đà kiếm đi nhanh như gió cuốn.
Bối Địch đợi cho thanh kiếm gần thích trúng người mới lẹ làng tràn mình sang một bên rồi hoành kiếm hú dài lên một tiếng, nhất kiếm tinh vong chẳng khác chi những ánh sao sa từ trên đỉnh đầu Từ Đồ Sâm chao xuống thật là khủng khiếp. Mười mấy năm trời ở trong thạch động huấn luyện võ công Tư Đồ Sâm chưa hề giao chiến với người ngoài nhiều nên vẫn còn huyết khí đầy người, thấy Bối Địch ra tay tấn công cũng không chịu lép chàng đảo lộn thanh kiếm như một cái xe quay tít bao bọc toàn thân ngăn đỡ luồng kiếm tinh ào ào của Bối Địch, đồng thời tung mình nhảy vọt lên cao rồi chao xuống chẳng khác gì con diều hâu xớt mồi, thanh kiếm trong tay chém sả xuống một nhát nhanh như làn điện xẹt.
Bối Địch múa kiếm đỡ mạnh một nhát, hai thanh kiếm chạm mạnh vào nhau tóe lửa. Tư Đồ Sâm thấy cánh tay tê dại toàn thân rung động thì cả sợ vội lộn phắt người về đằng sau, chân chàng chưa đứng vững thì Bối Địch chẳng khác chiếc bóng lao vụt tới, giơ tay thích luôn một nhát, tiềm lực thật là ghê gớm, thanh kiếm của Bối Địch sử dụng thật là huyền ảo, trong một lúc đã nhằm luôn ba yếu huyệt Huyền Cơ, Trương Đài và Kỳ Môn của Tư Đồ Sâm thích tới. Thế này gọi là Hóa Thụ Ngân Hoa, một tuyệt thế trong bài Nhiếp Hồn Kiếm.
Tư Đồ Sâm thấy thế hoảng kinh vội vàng nhún mình nhảy vọt về sau có tới năm bước mới tránh được khỏi kiếm thế ác hiểm đó. Dưới khán đài võ sĩ bốn phương vỗ tay để cổ võ ầm ầm. Tư Đồ Sâm vừa thẹn vừa tức vẫy động thanh kiếm trong tay tả thích hữu tảo tấn công liên tiếp thành thế Liên Hoàn Tứ Tuyệt muốn giật lại tiên cơ, bốn thế kiếm phóng ra ảo hóa thành những đạo bạch quang sáng loáng nhằm khắp tứ phương bát diện Bối Địch tấn công như mưa.
Chỉ thấy tiếng cười ngạo nghễ của Bối Địch nổi lên, đồng thời thanh kiếm trong tay của y gạch lên nhất phiến ngân quang bao bọc khắp người, không những thế kiếm của Bối Địch vô cùng kín đáo, lại thêm nội lực của y tăng cường, trên thanh kiếm phát ra những tiếng vi vu kiếm quang chớp nhoáng như điện xẹt, chẳng những đã gạt được những kiếm thế tấn công của Tư Đồ Sâm ra ngoài, lại còn hoàn kích lại như mưa sa bão táp nhằm toàn những yếu huyệt của Tư Đồ Sâm thích tới, trong mỗi thế kiếm phát ra đều chứa thầm nội lực thâm hậu...
Lăng Ba Tiên Tử ở dưới hết sức chú ý kiếm thế ra tay của Bối Địch, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa thầm phục trong lòng. Từ Phàn đã từng biết rõ tài nghệ của Bối Địch rồi, nên thấy Tư Đồ Sâm chống đỡ như thế không khỏi dậm chân xuống đất lầm bầm:
- Hỏng rồi! Nếu đánh tiếp theo vài hiệp nữa Tư Đồ Sâm ắt sẽ thảm bại dưới tay của Bối Địch mất rồi...
Trong lúc họ Từ còn đang lẩm bẩm chợt thấy Bối Địch quát to:
- Hãy buông tay...
Thanh kiếm của Bối Địch vung lên nhằm thắng đỉnh đầu Tư Đồ Sâm chém sả xuống một nhát thần tốc, công thế mãnh liệt chẳng khác chi núi thái sơn đổ xuống, nhanh như chớp nhoáng mãnh liệt ghê hồn. Tư Đồ Sâm nghiến răng đưa kiếm lên đỡ. Chỉ nghe đánh xoảng một tiếng, thanh kiếm trong tay họ Tư Đồ đã bị gãy ra làm hai, cánh tay tê bại hẳn đi, loạng choạng thối lui về sau tới năm bước.
Vị trọng tài đứng lên tuyên bố Bối Địch toàn thắng, chung quanh khán đài tiếng vỗ tay vang lên chẳng khác chi sấm nổ, ầm ầm hòa theo với từng reo hò cổ võ thật là náo nhiệt... Tư Đồ Sâm nhảy xuống khán đài lẫn vào trong đám đông mất dạng...
Lúc đó những người thắng trong đợt đầu gồm có Võ Đang phái Thạch Dật, Điểm Thương phái Điền Nam kiếm khách, Thiếu Lâm Tâm ấn... mọi người đứng tụ ở trước đấu đài chờ đợi cuộc phúc thẩm lần thứ hai.
Thanh Thành Từ Phàn vì bị thương ở tay nên không ghi tên. Bạch Y La Sát ở trong Địa Linh Giáo nhưng đã ghi tên Giác Dân rồi nên nàng cũng không tham gia. Lăng Ba Tiên Tử thì vốn không tính tới cuộc luận kiếm này nên cũng không ghi tên tham dự, vì thế nên cũng bớt đi rất nhiều tay cao thủ trẻ tuổi.
Sau lần phúc khảo thứ hai, Bối Địch giao đấu với Võ Đang phái Thạch Dật. Bối Địch lúc đó đang sử dụng cây Kim Địch để giao đấu với Thạch Dật...
Hai người sau khi xưng danh cùng khiêm nhượng một vài câu rồi xông vào giao chiến. Cả hai tuy chưa chính thức giao đấu với nhau lần nào, nhưng đều được xem qua tài nghệ trong lúc Bối Địch giao đấu với Tư Đồ Sâm và Thạch Dật giao đấu với một tay cao thủ trong giới võ lâm nên cũng đều hiểu rõ những ưu và nhược điểm của nhau. Thạch Dật thấy những kiếm thế của Bối Địch biến ảo khôn lường, lại thêm nội lực của y vô cùng thâm hậu nên cũng chẳng dám coi thường.
Thạch Dật vừa xáp chiến đã mang toàn những thế hiểm độc ra mong áp đảo đối phương. Thanh kiếm của Thạch Dật ảo hóa thành một đạo bạch quang nhấp nhánh như điện xẹt bao phủ khắp châu thân, kiếm thế phát ra mãnh liệt thành một trận gió rít lên vi vút. Bối Địch sử dụng cây Kim Địch cũng biến thành một đạo hào quang vàng chói lọi, tiếng địch rít vào không khí thành những tiếng rú quái gở, cả hai di động thân hình thật là lanh lẹ, ở dưới đài khó lòng nhận được ai vào ai nữa.
Hai người giao đấu đã được ngoài trăm hiệp, cây Kim Địch trong tay Bối Địch càng ngày càng mạnh mẽ, biến hóa kỳ ảo, mỗi thế phát ra đều là những chiêu thức kỳ dị. Từ Phàn ở dưới đã trông thấy rõ sự nguy cơ của Thạch Dật, nhưng không biết tính lẽ nào.
Thạch Dật chống đỡ hồi lâu đã thấy toàn thân mỏi nhừ, trên trán mồ hôi toát ra lấm tấm, hơi thở đã chẳng điều hòa, chỉ còn thủ chứ không công được nữa.
Trong lúc bối rối, Thạch Dật cố gắng tụ lực toàn thân quát to một tiếng sử dụng thế Thiên Nữ Tán Hoa vung thanh bảo kiếm thành nhất phiến ngân quang nhằm đầu đối thủ. Bối Địch chỉ hơi di bộ một chút đã tránh khỏi lười kiếm một cách dễ dàng.
Thạch Dật càng thêm tức giận như điên cuồng. Chàng vận dụng công lực sử dụng thế Phục Ma Tam Kiếm là một bài kiếm lợi hại nhất trong Thiên Tuyên Tứ Thập Bát Kiếm ra. Thiên thứ nhất chàng phóng ra là thế Thích Vong La Ma, người chàng bay vọt lên như con chim, thanh kiếm trong tay hoa tít thành một đạo bạch quang từ trên chao thẳng xuống, chém chéo một nhát nhanh như gió cuốn. Bối Địch cười nhạt một tiếng, cây Kim Địch trong tay vung lên, gạt thanh kiếm bật ra ngoài.
Thạch Dật lại đảo tít thanh kiếm phát ra thế thứ hai là Kim Chữ Kích Ma, mãn thiên kiếm ảnh hợp làm một nhanh lẹ tấn công vào khắp những nơi yếu huyệt của Bối Địch. Thế này Thạch Dật đã sử dụng tới mười thành công lực, oai thế vô cùng dũng mãnh, thanh kiếm cuốn vào trong chiều gió rít lên thanh những tiếng vi vút thật là khủng khiếp. Bối Địch không chống đỡ, thân pháp của y thật là kỳ ảo vừa chuyển người một cái đã thối lui về sau có tới năm bước, vì thế làn kiếm của Thạch Dật sử dụng toàn đánh vào không khí.
Thạch Dật chém hụt, chợt tung minh nhảy theo như bóng với hình chém sả luôn một nhát nhanh như điện xẹt. Bối Địch chợt quay mình một cái, Kim Địch trong tay vạch ra một đường tròn, thân mình chuyển động gạt phắt thế kiếm chém tới của Thạch Dật, chân phải tiến lên một bộ toàn kích lại bốn thế luôn. Thạch Dật cố gắng chống đỡ bốn thế này hình như đã không còn sức nữa, thân hình bị thế kích tới phải thối lui liền về sau có tới ba bốn bước. Chỉ thấy cây Kim Địch của Bối Địch có vẻ tăng thêm kình lực càng ngày càng mãnh liệt, chợt nghe tiếng Bối Địch quát to:
- Buông tay...
Vừa dứt lời, cây Kim Địch trong tay cua y vạch ra một đạo hoàng quang chỉ vào mạch môn tay phải của Thạch Dạt. Thế này của Bối Địch xuất thủ nhanh nhẹn vô cùng, Thạch Dật hoảng kinh muốn thối lui không kịp, tay phải đành buông rơi thanh kiếm xuống sàn đài.
Khắp bốn phía tiếng vỗ tay reo hò cổ vũ vang lừng như tiếng sấm, trọng tài ra tuyên bố Bối Địch thắng trận. Thạch Dật ngượng ngùng nhặt thanh kiếm giắt vào sau lưng, vái chào một cái rồi nhanh nhẹn nhảy xuống đài.
Bối Địch cả thắng tạm nghỉ, tới cặp Điểm Thương Điền Nam kiếm khách và Thiếu lâm Tâm ấn ra giao đấu nếu ai thắng sẽ cùng Bối Địch tranh tài.
Điền Nam kiếm khách đã nổi danh trên giang hồ từ lâu, thanh kiếm của họ Điền đã làm cho hai phái võ lâm Hắc, Bạch đều kiêng oai, chàng vừa xuất hiện thì tiếng vỗ tay hoan hô vang dội cả võ trường. Thiếu Lâm Tâm Ấn cũng đã nổi danh trên hai miệt Giang Bắc, dáng người hùng vĩ, lưng hùm vai gấu, bước ra khán đài xưng danh tánh, lại một loạt vỗ tay như pháo nổ...
Hai người bước ra khán đài, Điền Nam kiếm khách mỉm cười nói:
- Đây là cuộc tỷ thí giao hữu xin huynh đài nương tay cho...
Thiếu Lâm Tâm Ấn cũng vội vàng thi lễ rồi cất tiếng rổn rảng nói:
- Đâu dám, tôn huynh quá khiêm nhường, khiến cho tại hạ càng thêm thẹn. Oai danh của huynh đài đã vang lừng trong thiên hạ, người đời đã ca tụng là Điền Nam kiếm khách. Tại hạ chỉ mong được lĩnh giáo vài ba hiệp để được mở rộng thêm kiến thức mà thôi.
Điền Nam kiếm khách nghiêng mình tuốt kiếm khỏi vỏ đáp:
- Huynh đài chớ khen... xin hãy bạt kiếm...
Thiếu Lâm Tâm Ấn cũng rút kiếm khỏi vỏ, rồi nhanh như chớp múa tít thanh kiếm sử dụng thế Chiêm Lôi Tiết Đại! Mũi kiếm gạch phá lên không trung như trăm ngàn mảnh sao vỡ nhấp nhánh như điện xẹt chém ngang một nhát như gió cuốn. Điền Nam kiếm khách thấy công lực của Thiếu Lâm Tâm Ấn mãnh liệt như thế thì không đỡ, dùng luôn Phượng Hoàng Chuyển Đức tung mình nhảy vút về sau đến ba bước nhường cho mũi kiếm chém qua một tiếng véo kinh hồn do kiếm thế của Thiếu Lâm Tâm Ấn phát ra.
Tâm ấn chém hụt một nhát đã tiến lên một bước, thân pháp của chàng thật là kỳ ảo như bóng theo hình đã tiến sát tới bên Điền Nam kiếm khách rồi Tâm ấn đảo lộn thanh kiếm trong tay thi triển luôn thế Huyền Điểu Thoát Sa, mũi kiếm như một luồng bạch quang rít lên không khí. Điền Nam kiếm khách cũng múa tít thanh kiếm trong tay thành thế Mai Hoa Lạc Dịu gạt thanh kiếm vừa chém tới, hai thanh kiếm chạm vào nhau thành một tiếng xoảng vang lên những lửa.
Tiện đà Điền Nam kiếm khách lại múa mũi kiếm trong tay sử dụng thế Thần Long Phô Sát, mũi kiếm uốn éo như con rồng quẫy khúc phát luôn ngang một nhát nhanh như chớp. Giật mình Thiếu Lâm Tâm Ấn vội vàng nhảy vọt về sau tránh thoát. Điền Nam kiếm khách nhất kiếm đắc lợi không bỏ lỡ cơ hội, quát lên một tiếng tung mình nhảy theo dùng thế Giáp Sơn Siêu Hải từ trên chém sả xuống một nhát nhanh như chớp nháng. Tâm ấn chẳng dám coi thường, nghiến răng múa tít thanh kiếm sử dụng thế Hoàng Long Vọng Nguyên đỡ mạnh một cái, lại một tiếng choang dữ dội nổi lên.
Tâm ấn thấy tay tê chồn lảo đảo thối lui về sau tới ba bước liền. Điền Nam kiếm khách cũng dội người về sau ba bước, cả hai đều trợn mắt nhìn nhau thầm phục nội lực của nhau. Thiếu Lâm Tâm Ấn thấy đối phương kiếm thuật quả thật cao cường, nên cũng không dám chậm chạp, đảo lộn thanh kiếm trong tay ảo hóa ra thành một đạo bạch quang từ phía tay trái chém vụt tới một nhát rất mạnh, nhưng trong đó chỉ là thế hư, khi thanh kiếm gần tới nơi bỗng đảo lộn ngược lại đâm vút vào Thái Dương của Điền Nam kiếm khách, thế này gọi là Song Phượng Triều Dương rất lợi hại.
Điền Nam kiếm khách không hổ là một tay nhuệ kiếm mắt sáng như sao, vừa thấy cánh tay của Thiếu Lâm Tâm Ấn chuyển động, không chút bối rối vẫn đứng yên đợi cho thanh kiếm đâm gần tới nơi mới vung kiếm lên gạt một cái. Không để cho đối phương kịp hoành kích, Thiếu Lâm Tâm Ấn đã sử dụng luôn hai thế Phụng Hoàng Túy Nha và Đơn Phụng Tước Đồng tấn công luôn không để chậm một giây phút nào, thanh kiếm của chàng chẳng khác nào một đám sao sa bao vây kín mít Điền Nam kiếm khách trong kiếm quang.
Điền Nam kiếm khách vẫn điềm nhiên như thường, sử dụng bài Phụng Nghi Kiếm của Điểm Thương phái ra chống cự, người của chàng trông mềm mại như con rắn nước, thân pháp né tránh thật là huyền ảo.
Ở ngoài nhìn thấy thanh kiếm ở trong tay Điền Nam kiếm khách nhấp nhánh như giao long uốn khúc bạch xà xuất động, khi đông khi tây, lúc tả lúc hữu, như điện xẹt chớp nhoáng. Điền Nam kiếm khách vừa chống đỡ những thế kiếm ác liệt của Thiếu Lâm Tâm Ấn vừa hoàn kích lại một cách mãnh liệt. Cả hai giao đấu đã ngoài hai trăm hiệp, tất cả những thế kiếm ác liệt đều được sữ dụng một cách tuyệt diệu, khán giả vỗ tay cổ võ vang lừng.
Tâm ấn cả giận đảo lộn thanh bảo kiếm trong tay thành thế Lộng Ngọc Xuy Địch chém vút vào ngang cổ Điền Nam kiếm khách nhanh như chớp. Điền Nam kiếm khách không bối rối quay tít thanh kiếm trong tay thành thế Hoa Long Điểm Tịnh gạt mạnh một cái, một tiếng xoảng vang lên thanh kiếm trong tay Tâm ấn đã bị bật văng ra khỏi tay, rớt xuống đất, người lảo đảo thối lui về sau có tới bốn năm bước.
Khắp phía khán giả tiếng vỗ tay nổi lên pháo nổ, trọng tài tuyên bố Điền Nam kiếm khách thắng cuộc.
Thiếu Lâm Tâm Ấn cúi xuống nhặt thanh kiếm tra vào vỏ. Điền Nam kiếm khách tiến lại gần vái dài một cái khiêm tốn rồi nói:
- Trong lúc bất phòng, huynh đài đã nhường tại hạ vài phần...
Thiếu Lâm Tâm Ấn gượng cười đáp lễ nói:
- Huynh đài quá khen, tài nghệ của tiểu đệ quá kém cỏi nên đã bị rớt kiếm...
Vị trọng tài cũng nói vài lời khích lệ và ca tụng tinh thần thượng võ của cả hai người dù thắng hay bại...
Tiếng vỗ tay cổ võ lại vang lên, Thiếu Lâm Tâm Ấn đại diện Thiếu Lâm phải cúi đầu vái dài một cái rồi nhảy xuống đất.
Sau cuộc tuyển lựa còn lại hai người là Bối Địch và Điền Nam kiếm khách...
Hai người nghỉ ngơi và giải lao một hồi trước khi vào đấu chung kết. Lúc đó những người có trách nhiệm và liên quan tới Giác Dân đều hết sức nóng ruột, nhất là Lăng Ba Tiên Tử. Nàng hết sức bồn chồn quay lại hỏi Từ Phàn:
- Từ huynh, liệu Dân ca ca có về dự cuộc luận kiếm này không?
Từ Phàn cũng bối rối không kém gì nhưng thấy Lăng Ba Tiên Tử hỏi như thế cũng gắng gượng trả lời:
- Tại hạ có gặp Trần huynh và chính Trần huynh đã hứa nhất định tới dự cuộc luận kiếm này rồi, chắc không có sai hẹn đâu...
Lăng Ba Tiên Tử nhìn khắp bốn phía nóng nảy nói:
- Nếu sau trận đấu này mà Dân ca ca không tới, chắc một trong hai người ở trên đài sẽ giật mất chức Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm rồi còn chi... Nếu Dân ca ca không tới, tiểu muội có thể lên thay thế được không?
Từ Phàn lắc đầu:
- Đâu có thể thế được... Đây là một cuộc luận kiếm mà tất cả các Thất phái chưởng môn nhân đều có mặt, như thế thì chỉ những người có ghi tên tham dự mới được giao đấu mà thôi...
Lăng Ba Tiên Tử hết sức khổ sở, hai hàng nước mắt đã dâng dâng lên như muốn khóc. Nàng sợ Từ Phàn trông thấy vội quay đi nơi khác và đưa tay lên vội quệt ngay đi rồi cố gượng hỏi:
- Từ huynh xem cuộc giao đấu giữa Bối Địch và Điền Nam kiếm khách thì ai có thể thắng được...
Từ Phàn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Theo thiển ý của tại hạ thì Điền Nam kiếm khách kiếm thuật thật là tuyệt diệu, đường lối quy củ, nhưng sự biến hóa không kỳ ảo lắm. Còn Bối Địch tuy tên tuổi không lừng lẫy trên giang hồ, nhưng cứ xem kiếm pháp của y sử dụng thì tỏ ra là một tay lão luyện.
Hơn nữa cây Kim Địch trong tay y lúc múa lên có nhiều sự biến đổi kỳ lạ, khiến cho tại hạ cũng khó lòng nhận rõ được những chiêu thức sử dụng đó...
Lăng Ba Tiên Tử cũng gật đầu nói:
- Tiểu muội cũng chưa được nghe danh tiếng của Bối Địch bao giờ, nhưng theo sự nhận xét của Từ huynh quả không sai...
Trong lúc hai người trò chuyện thì trên khán đài vị trọng tài đã ra lệnh cho Điền Nam kiếm khách và Bối Địch giao đấu. Cả hai cũng đã biết qua tài nghệ của nhau trong lúc hai người giao đấu với những đối phương vừa rồi, nên cả hai người đều rất cẩn thận không dám khinh địch.
Bối Địch lại sử dụng cây Kim Địch còn Điền Nam kiếm khách vẫn dùng bảo kiếm, cả hai vái chào theo quy củ của các võ sinh rồi rút ra thủ thế. Điền Nam kiếm khách mỉm cười nói:
- Tài nghệ của Bối huynh khiến cho tiểu đệ vô cùng kính phục... Hôm nay chỉ mong được lĩnh giáo vài đường để rộng thêm kiếm thức chứ không dám mong tương đồng với huynh đài...
Bối Địch cũng khiêm nhường nói:
- Huynh đài đã quá khen rồi, danh tiếng Điền Nam kiếm khách đã vang lừng trên giang hồ. Hôm nay tiểu đệ rất lấy làm vinh dự được hầu tiếp huynh đài một vài đường kiếm để được học hỏi thêm...
Điền Nam kiếm khách mỉm cười đáp:
- Xin mời huynh đài ra tay... Tiểu đệ xin lãnh giáo...
Nói xong Điền Nam kiếm khách thu một chân về theo Trảo mã tấn, tay phải thu kiếm để ngang sườn, tay trái xòe ra đưa thông về phía trước thủ thế Đại Bàng Triển Dục...
Bối Địch cất tiếng:
- Xin thất lễ...
Dứt lời, cây Kim Địch trong tay chàng vung lên ảo hóa thành một đạo hoàng quang nhấp nháng, tiếng gió lùa vào cây Kim Địch phát ra thành tiếng vi vu, sử dụng thế Khởi Phụng Đằng Giao thân hình nhanh lẹ lao vụt tới, cây Kim Địch nhắm thái dương của Điền Nam kiếm khách thích thẳng vào nhanh như lằn tên bắn. Điền Nam kiếm khách lánh một bên tránh, đồng thời cũng đảo lộn thanh kiếm trong tay ảo hóa ra một đạo bạch quang quay chuyển như một cái chong chóng bao bọc khắp châu thân.
Cả hai đều là tay cao thủ tài nghệ đã tới mức tuyệt diệu nên mỗi thế phát ra đều là những chiêu thức kỳ ảo, vừa đẹp mắt vừa hiểm độc, đối phương chỉ một chút sơ sẩy có thể mất mạng như không. Tiếng Kim Địch phát ra càng ngày càng mãnh liệt vi vu như tiếng sáo diều liên miên bất tận, còn thanh kiếm trong tay Điền Nam kiếm khách cũng phát ra những tiếng réo kinh hồn.
Hai bên giao đấu có tới hơn hai trăm hiệp mà vẫn bất phân thắng phụ, càng ngày càng hăng. Những người dự khán phần đông đều là những tay cao thủ, ai ai cũng có một căn bản về võ công rất khá mới không ngại đường xá hiểm trở xa xôi tới dự khán. Cuộc luận kiếm là để thi tài không phải là thù hận mà cả hai phải sử dụng tới những thế tối độc.
Thanh kiếm của Điền Nam kiếm khách như một giải lụa trắng bay lượn uốn éo, tỏa ra chung quanh phát ra những luồng gió mãnh liệt rít vào không khí phát ra những tiếng veo véo ghê hồn. Còn cây Kim Địch của họ Bối cũng không vừa, biến thành những tiếng vi vu càng ngày càng to. Điền Nam kiếm khách có vẻ tức giận vận dụng kiếm vung mạnh một cái, luồng kiếm phong rít vào như tiếng xé vải, thật là mãnh liệt nhắm thẳng đỉnh đầu Bối Địch chém xuống một nhát. Nhanh như chớp Bối Địch điềm nhiên vung cây Kim Địch lên đỡ, một tiếng cương vang lên, thanh kiếm của Điền Nam kiếm khách trúng vào Kim Địch dội lại.
Nhanh như chớp Điền Nam kiếm khách thích luôn một mũi vào giữa ngực Bối Địch, thanh kiếm phóng ra như một con giao long bay vụt tới nhanh như tên bắn, đồng thời đảo cước lại phóng theo một thế Đồng Tử Cước nhằm hạ bộ Bối Địch đá tiếp. Bối Dịch cũng không vừa, y vừa thấy sự chuyển động của Điền Nam kiếm khách đã thu Kim Địch nhảy lùi về sau tới ba bộ tránh luôn cả hai thế giết người đó, đồng thời y lại vung cây Kim Địch trong tay hoàn kích luôn.
Điền Nam kiếm khách quát to một tiếng, thanh kiếm trong tay thi triển luôn bảy thế công kích liên miên không ngừng lại một phút, ào ào hóa thành một đạo bạch quang bao bọc khắp người Bối Địch luôn luôn thích vào những chỗ yếu huyệt. Bối Địch thu về thế thủ, cây Kim Địch trong tay của y nhịp nhàng phối hợp với thân pháp kỳ ảo thong dong tránh đỡ, thỉnh thoảng mới hoàn kích một thế.
Ở dưới khán đài mọi người thấy thế đều vỗ tay cổ võ vang rầm, cả hai cùng đến lúc thi triển những thế tuyệt xảo, thân pháp của cả hai người tới mức tinh vi nên sự di chuyển vô cùng mau lẹ, sự biến hóa của hai thứ binh khí càng ngày càng ghê gớm, phát ra thành những cơn gió mãnh liệt như những con trốt rít vào không khí thành những tiếng vèo vèo và điểm theo tiếng địch vi vu.
Hai người giao đấu đã đến lúc quyết liệt không một chút nương tay. Lại ngót một trăm hiệp nữa, ở ngoài không còn nhìn rõ hình bóng của hai người nữa, chỉ thấy nhấp nhưng một đạo bạch quang và một đạo hoảng quang xoắn tít vào nhau, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kiếm và tiếng địch va chạm vào nhau phát ra những tiếng cương cương vang dội... Hai đạo bạch quang và hoàng quang đang xoắn chặt lấy nhau bỗng rời ra, Bối Địch bỗng cất tiếng nói to:
- Xin thất lễ...
Tiếng nói vừa dứt, người của Bối Địch như một cơn gió lốc lao vụt vào, thanh Kim Địch trong tay đảo lộn nhằm ngang người Điền Nam kiếm khách vụt mạnh một cái. Điền Nam kiếm khách giật mình vội vung kiếm lên đỡ, chẳng ngờ thế đó chỉ là thế hư, cây Kim Địch vừa vụt sắp tới nơi bỗng đảo lại bổ một cái từ trên đỉnh đầu họ Điền thành thế Thái Sơn áp Đỉnh.
Điền Nam kiếm khách đỡ hụt thì phát giác ngay, vội lún mình xuống đưa ngược thanh kiếm gạt mạnh một cái, nhưng vì trái đà lại bị Bối Địch tận lực đánh xuống, hai thứ binh khí chạm vào nhau coong một tiếng, thanh kiếm trong tay Điền Nam kiếm khách đã vượt khỏi tay bay ra ngoài. Điền Nam kiếm khách thấy hổ khẩu tê buốt, thân hình lảo đảo thối lui về sau tới ba bốn bước mới đứng vững.
Tiếng vỗ tay hoan nghênh Bối Địch dưới đài vang rầm, trọng tài tuyên bố Bối Địch toàn thắng... Điền Nam kiếm khách nhặt kiếm tra vào vỏ, vòng tay thi lễ với mọi người rồi nhảy vụt xuống đài...
Bối Địch thấy mình đã toàn thắng, thì có vẻ kiêu hãnh vì sắp sửa được nhậm chức Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm ở trong tay... Lăng Ba Tiên Tử ở dưới đài càng thêm nôn nóng. Từ Phàn cũng bồn chồn không hiểu vì lẽ gì Trần Giác Dân không tới. Không riêng gì hai người mà cả mấy người trọng tài cũng sốt ruột vì sự chậm trễ của Trần Giác Dân , mắt thấy một số cao thủ trong thất đại môn phái bị thất bại trong tay một người thư sinh trung niên lai lịch bất minh thì rất khó chịu trong lòng và cũng đều nghĩ:
“Nếu cái tôn hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm lọt vào một người dị phái lai lịch bất minh đó thì thật là một điều sỉ nhục cho tất cả Thất đại môn phái còn gì."
Sau khi Bối Địch thắng được hơn mười tay cao thủ liền thì có vẻ đắc ý, tự kiêu cất tiếng nói ngạo nghễ:
- Không còn một vị cao thủ nào tỷ thí nữa, bản nhân xin liệt vị trọng tài quyết định cho...
Nói tới đây Bối Địch hướng về các vị trọng tài vái một cái rồi nói tiếp:
- Cuộc luận kiếm như vậy kể như là đã kết thúc, tiểu sinh đã toàn thắng tất cả, xin các vị lão tiền bối quyết định cho...
Thiên Long đạo trưởng ngồi bên tay phải Hải Thiên Thần Tẩu đã biết rõ thâm ý cuộc luận kiếm lần này của ông ta, nên đưa mắt nhìn Hải Thiên Thần Tẩu, thấy nét mặt của ông ta hầm hầm có vẻ tức giận lắm, nên không hề nói năng gì cả. Lục Lâm tôn giả và Nguyên Nguyên đại sư cũng lấy làm suy nghĩ về việc này.
Trong lúc đó bỗng có một tiếng nói kiều mị quát to:
- Khoan đã, còn một trận nữa chưa giao đấu.
Tiếng nói chưa dứt lời thì Bạch Y La Sát đã bay vút lên đài như một cơn gió lốc. Kim Địch thư sinh có vẻ coi thường, nhìn nàng một cái rồi lạnh lùng hỏi:
- Chẳng hay cô nương thuộc về môn phái nào?
Bạch Y La Sát cười nhạt đáp:
- Bản cô nương thuộc Địa Linh Giáo, tên gọi là Bạch Y La Sát Phù Tiểu Quyên...
Bối Địch bỗng cất tiếng cười ha hả nói:
- Tại hạ vẫn được nghe danh Địa Linh Giáo sẽ do người họ Trần tên là Giác Dân tham dự, nay lại là Phù cô nương sao?
Phù Tiểu Quyên cau đôi lông mày liễu, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mặt Bối Địch rồi cất tiếng nghiêm trang nói:
- Người đại diện của bổn phái có ghi tên họ Trần, nhưng vì có chuyện riêng trắc trở nên tới chưa kịp, không lẽ bản cô nương thay thế không được sao?
Nguyên Nguyên đại sư vẫn còn có sự hiểu nhầm về Giác Dân, nên vừa thấy nói như thế thì đại sư đã đứng dậy nói:
- Theo như quyết định của ban trọng tài thì những vị đã được các phái đưa ra không thể sửa đổi lại nữa...
Phù Tiểu Quyên vì thấy Trần Giác Dân chậm trễ không tới, khiến cho nàng hết sức nóng nảy bồn chồn, nay lại thấy Nguyên Nguyên đại sư nói như thế có vẻ không cho phép nàng được thay thế Trần Giác Dân tham dự trận đấu thì càng thêm tức giận, cười nhạt một tiếng toan cất tiếng chất vấn và phản đối. Bỗng nghe thấy một tiếng nói kiều mị thanh tao nổi lên:
- Thân phụ tiểu nữ chưa hề thành lập môn phái, thế thì tiểu nữ có quyền tham gia hay không?
Tiếng nói vừa dứt thì thấy thấp thoáng một bóng người mặc y phục màu đỏ bay vụt lên đài nhanh như tên bắn, chính là Lăng Ba Tiên Tử. Nguyên Nguyên đại sư khẽ cất tiếng niệm Phật hiệu rồi hỏi:
- Chẳng hay lệnh tôn là ai?
Lăng Ba Tiên Tử lễ phép đáp:
- Gia phụ là Hải Thiên Thần Tẩu...
Vừa lúc đó thì Hải Thiên Thần Tẩu cũng đã đứng dậy trầm thanh quát:
- Dung nhi, con không được phép làm bậy...
Lăng Ba Tiên Tử vờ như không nghe thấy tiếng thân phụ quát bảo, thanh kiếm cầm ở trong tay rồi trỏ vào Bối Địch hỏi:
- Túc hạ có thể giao đấu với bản cô nương không?
Kim Địch thư sinh cất tiếng cười dài rồi ngạo nghễ:
- Chỉ cần có qui luật của Đại hội và được liệt vị trọng tài chấp thuận thì Bối mỗ có gì mà không dám...
Bạch Y La Sát múa thanh ngân đao trong tay trầm thanh nói:
- Hãy khoan đã, việc của tiểu thiếp chưa được giải quyết một cách dứt khoát...
Nguyên Nguyên đại sư nghiêm nghị bảo:
- Về Địa Linh Giáo có ghi tên Trần Giác Dân tham dự, ngoài họ Trần ra tất cả không ai được phép tham dự.
Lăng Ba Tiên Tử vội hỏi:
- Như thế Phù cô nương không được tham dự, nhưng còn tiện nữ có được tham dự hay không?
Hải Thiên Thần Tẩu đỡ lời Nguyên Nguyên đại sư nói:
- Ngay lúc đầu, mi không có ghi tên tham dự dĩ nhiên không có quyền tham dự...
Kim Địch thư sinh cất tiếng cười ha hả :
- Như thế mới thực xứng đáng là các vị trọng tài...
Thời gian cũng đã kéo dài khá lâu rồi, xin liệt vị hãy tuyên bố kết quả cuộc luận kiếm này thôi...
Đột nhiên từ phía đài bên mé hướng Tây có tiếng người nói to:
- Hãy khoan đã, túc hạ chớ vội đắc ý, khắc tinh đã tới rồi đây...
Tất cả mọi người đều giật mình, tất cả đồng nhìn về phía phát ra tiếng nói đó. Riêng về phần Phù Tiểu Quyên và Lăng Ba Tiên Tử thì có vẻ vui mừng vì nhận ra đó là tiếng nói của lão khiếu hóa, cả hai đều tin tưởng sẽ có Trần Giác Dân tới.
Vừa lúc đó có những tiếng hoan hô vang lừng, Trần Giác Dân như một mũi tên bắn lao vọt tới khán đài nhẹ nhàng như một cái lá rơi không hề phát ra một tiếng động nào. Bối Địch tuy chưa hề biết mặt họ Trần nhưng thấy thân pháp kỳ ảo như thế cũng có thể đoán chắc được chính là Giác Dân rồi, bèn cười nhạt một tiếng và nói:
- Túc hạ đã tới trễ quá rồi...
Giác Dân thấy bộ mặt lãnh ngạo của Bối Địch đầy vẻ đắc ý thì cười dài nói:
- Tại hạ vốn không có ý định tranh giành ngôi Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ, thì sự chậm trễ cũng không có gì là quan hệ. Nhưng được nghe huynh đài tự khoe thần công vô địch, tài kiếm nhất danh, nên tại hạ rất muốn được lĩnh giáo vài ba hiệp để được rộng kiến thức.
Trong lúc hai người còn đương trò chuyện thì Lục Lâm tôn giả đã cất tiếng nói oang oang:
- Trần Giác Dân tới nơi trong lúc chưa tuyên bố kết quả, lại đã có ghi tên danh sách từ trước, thì bản nhân cho rằng chàng có đủ tư cách tham gia trận luận kiếm này...
Thiên Long đạo trưởng cũng từ từ đứng dậy nói:
- Ban trọng tài quyết định Kim Địch thư sinh Bối Địch phải giao đấu với Trần Giác Dân đại diện cho Địa Linh Giáo, nếu thắng nốt được họ Trần sẽ được tôn xưng là Đệ Nhất Kiếm Thủ, nếu thất bại phải hạ xuống hạng nhì...
Lời nói Thiên Long đạo trưởng vừa dứt thì tiếng vỗ tay hoan nghênh của tất cả các khán giả khắp bốn phương vang lên như sấm...
Kim Địch thư sinh nhận thấy ban trọng tài đã tuyên bố như thế, nếu không ra tay giao đấu với họ Trần cũng mất mặt, liền cười nhạt một tiếng rồi quay tay về sau lưng rút cây Kim Địch cầm ở trên tay ra nhìn Trần Giác Dân nói:
- Thời gian cũng sắp tối rồi, ban trọng tài các vị tiền bối đã ra lệnh thì xin huynh đài hãy rút binh khí ra, cùng nhau giao đấu một trận để phân cao thấp...
Trần Giác Dân thấy Bối Địch sử dụng cây Kim Địch thì cũng rút cây Bạch ngọc địch của bản môn ra, cầm ngang cây Bạch ngọc địch trước ngực, tay trái đỡ nhẹ lấy đầu cây địch, rồi cất tiếng nói:
- Xin thỉnh huynh đài...
Kim Địch thư sinh Bối Địch xuất thân ở Miêu Cương, khắp một giải đất đó không có người nào địch nổi, nên vẫn thầm tự phụ cho là thiên hạ đệ nhất cao thủ, thêm vào vừa đây đã hạ một lúc biết bao nhiêu tay anh tài trẻ tuổi ở Trung Nguyên nên trong lòng càng thêm tự phụ. Thấy Giác Dân được mọi người sùng kính tiếng tăm vang lừng thì tự biết nếu hạ được Trần Giác Dân, không những được người đời xưng tụng là Đệ Nhất Kiếm mà còn có thể tự xưng là vô địch nữa, cho nên ngay từ lúc biết rằng không thể nào tránh được cuộc giao đấu giữa hai người thì Bối Địch đã ngầm đề tụ công lực toàn thân chuẩn bị ra tay.
Vừa nghe Trần Giác Dân nói như thế, y không để cho dứt lời đã ra tay công kích, thanh Kim Địch trong tay y múa động phát ra những tiếng vi vu vang dậy, đồng thời mang theo một luồng kim quang sắc lòe như điện chớp bay thẳng đến ngực Giác Dân nhanh hơn tên bắn. Không những Bối Địch ra tay nhanh lẹ, mà chiêu thức cũng quái dị vô cùng, thanh Kim Địch ảo hóa ra thành vô số hoàng quang và một luồng khí mạnh mẽ như giông tố ào ạt xông tới.
Giác Dân cũng đã từng nghe qua Từ Phàn thuật lại, biết rõ võ công của đối phương không phải tầm thường nên cũng không dám coi thường. Vừa thấy họ Bối xuất thế, Giác Dân cũng lập tức múa tít cây Bạch ngọc địch trong tay tỏa ra thành một đạo hào quang rít vào không khí phát ra thành những tiếng vi vu trong vắt thoáng một cái luồng khí lực ở trong cây Bạch ngọc địch mãnh liệt phát ra cuồn cuộn như cơn gió lốc xoáy tít đưa ra chân luồng Kim Địch của Bối Địch lại.
Chỉ qua một động tác đó Kim Địch thư sinh Bối Địch cũng nhận thấy võ công và oai lực của họ Trần quả là ghê gớm khác hẳn những tay cao thủ mà chàng vừa giao đấu nên chẳng còn dám coi thường, vội vàng thu Kim Địch nhảy lùi về sau ba bốn bước để đánh, rồi lập tức sử dụng bài Kim Xà Địch Chiêu ra đối địch. Chiêu thế thật là kỳ ảo chẳng khác chi một con rắn vàng uốn khúc, vùn vụt nhanh lẹ nhằm vào toàn những yếu huyệt trên người Giác Dân điểm tới.
Giác Dân thấy thế cười dài một tiếng vung tít cây Bạch ngọc địch trong tay thi triển bài Đại Linh Cửu Đả Bạch ngọc địch. Bài Địa Linh Cửu Đả này từ lúc Giác Dân được truyền thụ lần này là lần thứ nhất mang ra áp dụng, chỉ thấy khói trắng xóa như một đám mây trắng bao bọc khắp châu thân quay tít như cái bánh xe, âm thanh trong cây địch phát ra vi vu nghe đinh tai nhức óc, chẳng những gạt hết chiêu thế của Bối Địch công tới mà còn hoàn kích lại liên tiếp như mưa sa, khi đông khi tây, lúc tả lúc hữu liên miên bất tuyệt.
Bối Địch từ lúc xuất thân hành tẩu giang hồ, khắp mọi vùng Miêu Cương đều khiếp phục cây Kim Địch lợi hại của chàng, chưa hề gặp một đối thử nào có thể chống đỡ đến ba mươi thế bao giờ. Nay thốt nhiên gặp đối thủ họ Trần cùng sử dụng cây Bạch ngọc địch mà chiêu thức còn kỳ ảo gấp bội thì hoảng kinh vận dụng công lực toàn thân ra ứng chiến. Cây Kim Địch trong tay chàng cũng phát ra âm thanh vo vo hòa vào âm thanh của cây Bạch ngọc địch thành ra một nhạc điệu kỳ lạ vang xa có tới ngoài một dặm, khiến cho những khán giả chung quanh đấu đài nhiều người phải bịt chặt lấy hai lỗ tai vì âm thanh của hai cây Địch phát ra ngày càng to như muốn đục thủng màng nhĩ của mọi người.
Những luồng Địch phong phát ra ào ào như cơn giông to gió lớn, xoáy tít vào nhau chẳng khác chi một con trốt, chỉ thấy hào quang lẫn lộn với đạo hoàng quang nhấp nhánh như điện xẹt bao phủ một vùng rộng lớn, chứ không trông rõ hình hai người sử dụng nữa.
Hai bên giao đấu chiêu thế càng ngày càng biến ảo, càng nhanh lẹ, nhưng hai cây Địch không hề chạm vào nhau, chỉ thấy những tiếng vi vu vi vút rợn người mà thôi.
Thấm thoát đã ngoài năm mươi hiệp, Bối Địch càng lộ vẻ hung bạo, y gầm thét như con thú dữ mất mồi, thân hình đảo tít như cái chong chóng mang tất cả mười thành công lực ra sử dụng. Chỉ mong hạ được họ Trần nữa là xong, tôn hiệu cao quý kia sẽ lọt vào trong tay, nên không một chiêu thế hiểm độc nào y không mang ra sử dụng. Thanh Kim Địch biến hóa hết sức kỳ ảo, vừa thấy như điểm vào huyệt Huyết Trì bỗng thoăn thoắt lộn lại điểm vào huyệt Thái Dương, nếu vào những tay tầm thường ắt không thể thoát khỏi những chiêu thế hiểm độc đó, nhưng Trần Giác Dân chưa hề được sử dụng qua bài Địch trấn môn của Địa Linh Giáo, vì chưa gặp người biết sử dụng Địch chiêu.
Nay thấy Bối Địch chẳng những biết sử dụng Kim Địch lại thuộc vào tay cao thủ hiếm có trên đời, tuy thấy y có vẻ kiêu ngạo khinh phù, coi cao thủ thiên hạ bằng nửa con mắt nhưng chưa có hành động tàn ác nên chàng cũng không hề thi triển tuyệt thế, chỉ ứng dụng đón đỡ những chiêu thế của Bối Địch một cách nhẹ nhàng. Và cũng muốn nhân dịp này ôn luyện lại bài Địa Linh Giáo Cửu Đả Bạch ngọc địch nên thần thái của chàng hết sức điềm nhiên, thân pháp lanh lẹ kỳ diệu vừa đón đỡ vừa lưu ý nhận xét chiêu thế công kích của đối phương.
Bối Địch đã mang toàn lực bình sinh ra sử dụng những mong áp đảo được họ Trần, nhưng thấy chàng trầm tĩnh điềm nhiên ung dung đón đỡ, trên môi lại luôn luôn điểm một nụ cười nửa như khuyến khích, nửa như chế nhạo, thì tức giận như điên cuồng, hét to lên một tiếng đảo tít cây Kim Địch trong tay áo hóa ra một luồng hoàng quang ào ào như giông tố sầm sập như núi
Thái Sơn chao thẳng xuống đầu họ Trần. Giác Dân nhìn thấy cất tiếng cười giòn, chàng không vung Địch lên đón đỡ, chỉ khẽ chao mình một cái đã thoát ra khỏi vòng hoàng quang đó một cách tài tình. Đánh hụt một chiêu, Bối Địch lao theo như hình với bóng, quét ngang luôn một cái nhanh như cơn gió lốc.
Thân hình của Giác Dân bỗng lao bổng lên trên không như một cái pháo thăng thiên, nhẹ nhàng như con chim én lúc đảo xuống, bỗng nhanh như con chim cắt vồ mồi, điểm đầu cây Bạch ngọc địch vào huyệt Huyết Trì của Bối Địch nhanh hơn tên bắn. Bối Địch thất kinh vội nghiêng mình để tránh, nhưng không kịp, chỉ thấy toàn thân rung động cánh tay tê tái như muốn buông rơi cây Kim Địch trong tay xuống đất. Nhưng cũng may mắn cho họ Bối vì bản tâm Giác Dân không có ác ý nên đầu địch vừa chấm vào người Bối Địch, chàng đã thu lại ngay, chỉ cốt ý dọa cho Bối Địch biết rõ tài nghệ mà chịu thua thôi.
Bối Địch không biết rõ hảo ý của họ Trần, tức giận đến mờ mắt, thầm vận chuyển lại khí huyết trong người rồi gầm lên một tiếng như thú dữ bị thương, lao vụt tới sát bên người Trần Giác Dân, đảo tít cây Kim Địch trong tay đâm thốc một cái từ dưới quét lên.
Bạch Y La Sát đứng ở dưới vốn ghét hờn Bối Địch có vẻ miệt thị khinh khi võ lâm Trung Nguyên, thấy Giác Dân không chịu sử dụng những tuyệt thế ra thì nói to:
- Trần huynh không nên hạ thủ lưu tình, hãy mau mau hạ kẻ lỗ mãng đó cho rồi...
Tiếp theo Lăng Ba Tiên Tử lại nói:
- Tại sao Dân ca ca không sử dụng Ngô Dạ Kinh Hồn Tam Thức ra sử dụng? Nếu cứ đấu dằng dai như thế này thì đến mười ngày cũng chưa thể phân thắng bại, còn gì là oai danh của bài Địa Linh Cửu Đả Bạch ngọc địch nữa...
Trần Giác Dân bị hai người thúc giục mỗi người một câu nên cũng muốn kết thúc trận đấu cho xong, bèn hú nhẹ một tiếng thi triển luôn chiêu thế Ngộ Dạ Kinh Hồn tam thức theo lời của Lăng Ba Tiên Tử ra sử dụng.
Ba chiêu thế này là ba thế tuyệt học đã nổi danh từ mấy chục năm về trước của Địa Linh giáo chủ, vô cùng huyền diệu và cũng ác liệt cực kỳ, thêm vào đó lúc này công lực của Giác Dân lại tiến bộ rất nhiều, nên chàng mới đem ba chiêu thế này ra sử dụng, lập tức âm thanh trong cây Bạch ngọc địch phát ra chẳng khác chi sấm nổ rít lên vo vo, bỗng bạch quang đầy trời chẳng khác chi những cây cột bằng ngọc sầm sập đổ xuống đỉnh đầu họ Bối.
Bài Kim Xà Địch chiêu của Bối Địch tuy vô cùng lợi hại nhưng không thể nào chống đỡ nổi Ngộ Dạ Kinh Hồn tam thức của Trần Giác Dân sử dụng, nặng như núi Thái sơn, mãnh liệt như bể cả nổi ba đào, bị bách đến nỗi mồ hôi toát ra như mưa, gân trán nổi lên như ngón tay, thối lui về sau tới năm sáu bộ.
Quần hào ở dưới đài thấy chiêu thế ghê gớm đó, thì vỗ tay vang lên chẳng khác chi sấm dậy, hoán hô cổ võ ầm ầm. Ngay lúc tiếng khen ngợi còn đang vang dậy, Giác Dân chợt quát to lên một tiếng thanh Bạch ngọc địch trong tay vừa rung một cái đã chọn cây Kim Địch của Bối Địch bay vụt lên trên không. Kim Địch thư sinh hoảng kinh không còn hồn vía, vừa thối lui về sau, thì thanh Bạch ngọc địch đã như một lằn điện xẹt điểm thẳng tới trước ngực.
Bối Địch cả kinh nhắm đôi mắt lại, chợt nghe tiếng Giác Dân cả cười:
- Huynh đài có thể chế nhạo miệt thị Trần Giác Dân, tuyệt nhiên tại hạ không hề truy cứu. Nhưng túc hạ đã thích thương người bằng hữu của tại hạ, nên tại hạ cũng vì người bằng hữu đó trả lại cái thù đó...
Tiếng nói vừa dứt, thanh Bạch ngọc địch rung nhẹ một cái, một tiếng soạt khô khan nổi lên, cánh tay áo bên phải của Bối Địch đã bị rách một đường dài xẻ từ vai xuống. Không cố ý gây thương tích cho Bối Địch nên chàng chỉ làm rách áo của họ Bối để trả mối thù hờn cho Từ Phàn và cảnh cáo cho Bối Địch bớt ngông cuồng và coi thường võ lâm Trung Nguyên, tiếng vỗ tay hoan hô cổ võ rầm rầm...
Bối Địch thẹn quá hóa giận cau mặt quát to:
- Về môn Địch tuy túc hạ đã thắng thế, nhưng không hiểu kiếm thuật của túc hạ có thể như thế được không? Nếu huynh đài chấp nhận đây là cuộc luận kiếm để tranh tài phân ngôi thứ Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ thì cho tại hạ được lĩnh giáo vài đường kiếm để rộng thêm kiến thức và thực là yên lòng.
Dưới đài có những tiếng phản đối vang lên. Giác Dân mỉm cười, quay vào chỗ mấy vị tiền bối làm trọng tài vái dài một cái rồi ung dung nói:
- Thưa liệt vị tiền bối, theo như lời nói của Bối huynh có thể rất đúng, cuộc so tài vừa qua cả hai bên đều dùng cây Địch làm binh khí, như thế có thể là không đúng với câu tôn xưng danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ. Nay Bối huynh đã yêu cầu, vãn bối cũng đồng ý, nếu được liệt vị trọng tài chấp thuận thì vãn bối sẽ so tài kiếm thuật để các vị liệt khán...
Mấy vị tiến bối chưa kịp phát biểu thì ở dưới đài quần hào muốn được xem hai tay cao thủ so tài kiếm thuật nên tiếng hoan hô hường ứng đã vang lên. Hải Thiên Thần Tẩu và Thiên Long đạo trưởng đã biết rõ tài kiếm của Giác Dân rồi nên cũng muốn chàng trổ tài để mọi người được biết rõ, nên bàn với Nguyên Nguyên đại sư chấp thuận cho hai người giao đấu bằng kiếm thuật.
Tiếng hoan hô lại vang lên, Bối Dịch nhặt cây địch giắt vào sau lưng, quấn chặt tay áo rách lại, rồi rút kiếm ra khỏi vỏ thủ thế mời Giác Dân vào phá. Giác Dân đã được nghe Từ Phàn nói lại về kiếm thuật của Bối Địch đáng vào bậc nhất trong giới võ lâm, nên cũng lưu ý đề phòng rồi. Chàng quài tay về sau rút thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm ra, một đạo hào quang sáng lòe phát ra, Bối Địch giật mình biết ngay là một thanh báu kiếm.
Bối Địch vội vàng vung tít ngay thanh bảo kiếm của mình ảo hóa ra thành một đạo hào quang, sạt sạt sạt sử dụng luôn ba thế tuyệt diệu trong bài Đạt Ma Kiếm ra tấn công luôn Giác Dân mong giật được tiên cơ.
Thanh kiếm theo đà xiên ngược tới phát ra những tiếng tâng tâng như tiếng đàn gảy, đủ tỏ nội lực của Bối Địch thật là vô cùng dũng mãnh. Giác Dân nhận ngay ra thế này là Đăng Giang Điệp Lăng một thế kiếm tối độc ẩn tàng thêm nội lực mười phần lợi hại, nên di chuyển thân hình dùng thân pháp tuyệt diệu tránh sang một bên nhanh như biến.
Thanh kiếm của Bối Địch trông rõ ràng là đã kích trúng địch nhân, không ngờ đâm vào không khí thì hoảng kinh, thu ngay kiếm lại đã nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ ở đằng sau, Bối Địch hoảng thần quay lại nhìn thấy Giác Dân như biết biến hình đứng ở đằng sau lưng lúc nào rồi, thì lại càng thêm hoảng hốt, biết rằng đã gặp địch thủ nên Bối Địch lại vung thanh kiếm sử dụng chiêu thế Hắc Hổ Phiên Thân phóng ra một nhát.
Thế kiếm này mới thoạt tiên trông như là trì hoãn chậm chạp, nhưng thực ra khi gần tới người họ Trần bỗng thay đổi nhanh như chớp nhằm tất cả yếu huyệt trên thượng bán thân của Giác Dân thích tới, thanh kiếm như biến thành bảy tám cây, bao trùm khắp thân thể Giác Dân đâm chém như mưa.
Giác Dân mỉm cười đảo tít thanh Kim Tinh Ngọc Phách trong tay biến thành một đạo thanh quang rít vào không khí thành tiếng veo véo kinh hồn sử dụng luôn thế Thiên Hà Đạo Quái bao phủ khắp châu thân, đồng thời hoàn kích luôn ba thế liền. Bối Địch thấy những mũi kiếm của Giác Dân vừa độc lại vừa lanh lẹ, không dám chống đỡ phải nhảy lui về sau đến ba thước để tránh. Giác Dân vẫy tay một cái sử dụng luôn thế Hóa Thủ Ngân Hoa, đạo thanh quang trong tay chàng nhất phiến hàn quang lưu động nhằm vào ba chỗ yếu huyệt Huyền Cơ, Tướng Đài và Kỳ Môn của Bối Địch tấn công liên tiếp.
Bối Địch lúc đó chân tay luống cuống, chẳng khác chi một người bị trói buộc cả chân tay, chỉ còn cố sức múa kiếm ngăn đỡ thế kiếm ác hiểm của Giác Dân mà không thể nào hoàn kích được nữa. Được thế Giác Dân lại múa động thanh kiếm trong tay sử dụng luôn Liên Hoàn Tứ Tuyệt chém liền bốn nhát. Bối Địch không dám chống đỡ, chỉ vừa thối lui vừa múa tít thanh bảo kiếm như cái chong chóng bao phủ toàn thân đề phòng thôi. Giác Dân muốn kết thúc trận đấu cho rồi nên vung thanh Kim Tinh Ngọc Phách kiếm dao động một hồi, vạch ra nhất phiến lam quang xanh lè, tả cước chợt tiến lên một bước, thân hình nhanh như chớp quay theo luồng thanh quang.
Một tiếng coong vang lên, thanh kiếm trong tay Bối Địch đã bay tung lên trên không đứt thành hai đoạn rơi xuống đất, thân hình của Bối Địch còn lảo đảo thối lui về sau tới ba bốn bước mới đứng yên. Hạ thủ lưu tình Giác Dân vẫn không muốn kích thương Bối Địch nên chàng chỉ dùng sức chém gãy thanh kiếm trong tay họ Bối mà thôi, thanh kiếm gần kích tới ngực Bối Địch chỉ còn cách có một ly là chàng đã thu hồi lại. Bối Địch hoảng sợ mồ hôi xuất ra như tắm ướt đầm cả thân hình, nhìn Giác Dân một cách khâm phục.
Tiếng hoan hô ở bốn phía ầm ầm nổi lên, ở dưới đài ba bốn bóng người nhanh như chim én bay vọt lên, màu đỏ lẫn màu trắng thấp thoáng như bay. Lăng Ba Tiên Tử chồm thẳng vào người Giác Dân mừng rỡ nói to.
- Dân ca ca, huynh đã toàn thắng rồi... tôn hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ không còn ai xứng đáng hơn nữa...
Từ Phàn cũng nắm lấy tay Giác Dân cám ơn chàng đã trả thù hộ... Bạch Y La Sát cũng tiến đến chúc mừng.
Các vị trọng tài tuyên bố kết quả Trần Giác Dân toàn thắng và được tôn xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ, Bối Địch đứng vào hàng thứ hai, tiếng hoan hô lại vang lên.
Cuộc luận kiếm chấm dứt, quần hào các nơi đều tự động giải tán ra về dần dần, các vị trọng tài cũng đã bước xuống đài. Giác Dân thẫn thờ như kẻ mất hồn, không lộ một chút chi là vui mừng, theo chúng bạn bước xuống đài, nhìn thấy Lăng Ba Tiên Tử vẫn nắm chặt lấy bàn tay mình, mà mặt mày hớn hở như đóa hoa hải đường, như là chính nàng đã thắng cuộc vậy.
Giác Dân thở dài một tiếng, nhè nhẹ rút bàn tay ra rồi chuyển mình nhằm cửa hang đi tới. Lăng Ba Tiên Tử thấy sắc mặt bơ phờ thờ thẫn của chàng không khỏi ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:
- Dân ca ca, hình như anh có vẻ mỏi mệt lắm hay sao?
Giác Dân lắc đầu không đáp.
Vừa lúc đó thì hai cha con Xích Địa Thiên Lý Phù Phong, Bạch Y La Sát Phù Tiểu Quyên, Hải Thiên Thần Tẩu, Quái Khiếu Hóa, Nhiếp Hồn Kiếm Từ Phàn, Võ Đang Thạch Dật cũng lục tục kéo tới, thấy nét mặt buồn rầu đầy vẻ lo âu của Giác Dân đều lấy làm lạ. Xích Địa Thiên Lý đưa tay ra kẻo chàng lại trầm thanh nói:
- Sư đệ hiện nay công cuộc phục hưng Địa Linh Giáo đều giao phó và trông cậy ở sư đệ mà thôi. Dù cho sư đệ có một tâm sự gì lớn lao đến đâu cũng phải gạt bỏ sang một bên để lo cho tròn cái nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng đó trước đã... cho khỏi phụ lòng tin cậy của di mạng tiên sư để lại...
Giác Dân mới nghe nhắc tới Tiên sư di mạng tức thì giật mình như tỉnh cơn mê, ngẩng đầu lên nhìn nói với Xích Địa Thiên Lý Phù Phong:
- Lời giáo huấn của sư huynh thật là đúng lắm, tiểu đệ xin hết sức phục tòng...
Nói xong chàng chợt thở dài một tiếng vô cùng áo não.
Xích Địa Thiên Lý Phù Phong là một vị tiền bối cao niên, việc đời đã từng trải rất nhiều nên nhìn qua sự phiền não của Giác Dân đã thầm đoán rằng đây là một sự kiện giữa trai gái gây nên, bèn mỉm cười an ủi:
- Tâm sự của sư đệ, ngu huynh cũng có thể đoán biết được nhiều phần rồi. Việc ấy sư đệ cứ tin ở nơi ngu huynh sẽ bảo đảm cho sau này, hãy để tâm óc vào việc phục hưng lại bản môn trước đã, rồi sau sẽ tính lại đâu có muộn gì...
Giác Dân nghe nói ngước mặt nhìn sư huynh ngậm ngùi:
- Sư huynh sao có thể hiểu rõ nỗi lòng của tiểu đệ chứ...
Xích Địa Thiên Lý vừa toan trả lời, đột nhiên từ ngoài cửa hang bốn vị Thể y trung niên phu nhân nhanh lẹ như bay tới, nhất tề đến trước mặt Giác Dân nghiêng mình chào nói:
- Địa Linh Tứ Cơ xin chúc mừng giáo chủ đã vinh diệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Thủ làm cho rực rỡ môn phái của bản môn...
Giác Dân cười khổ cung kính nói:
- Thứ hư danh đó có chi mà bốn vị phải bận lòng...
Địa Linh Tứ Cơ nghiêm mặt nói:
- Dù sao cũng nhờ việc này mà uy danh của Địa Linh Giáo được khắp nơi nhắc lại... Sự kiện ở nơi này đã tạm xong, xin giáo chủ hãy trở lại làng Đạo Hương để chủ tọa ngay buổi đại hội nghiên cứu đại kế phục hưng bản môn... không nên chậm trễ...
Địa Linh Tứ Cơ địa vị sùng cao trong Địa Linh Giáo mà nay cả bốn người cùng đến thỉnh cầu một lượt, Giác Dân đâu có thể từ chối được, chỉ đành gật đầu ưng thuận nói:
- Xin bốn vị tiền bối cứ trở lại làng Đạo Hương trước, vãn bối xin theo sau...
Địa Linh Tứ Cơ cúi chào các vị Hải Thiên Thần Tẩu và Quái Khiếu Hóa rồi tung mình nhằm làng Đào Hương đi tới nhanh như bay, chỉ thoáng một cái đã biến mất trong lùm cây...
Sau khi Địa Linh Tứ Cơ ra đi rồi, những bạn hữu của Giác Dân cũng vòng tay bái biệt chàng mỗi người đi một ngả, còn lại có hai cha con Hải Thiên Thần Tẩu và Xích Địa Thiên Lý Phù Phong. Hải Thiên Thần Tẩu trong lòng có nhiều chuyện muốn nói với Giác Dân nhưng cảm thấy có nhiều người bên cạnh nên không tiện nói ra, nhưng đến lúc thấy nét mặt Giác Dân buồn rầu đầy thiểu não thì biết rằng chàng đang có một tâm sự nặng nề càng không tiện nói ra, trong nhất thời đi cũng dở mà ở lại cũng không phải, mà nếu không đi theo thì sao có thể tới làng Đào Hương được.
Trong lúc bối rối ngập ngừng chưa biết tính thế nào thì Xích Địa Thiên Lý Phù Phong hình như đã hiểu thầm tâm ý của ông ta nên mỉm cười nói:
- Lần này tệ sư đệ được Xa huynh thành toàn, tại hạ thật muôn phần cảm kích, nếu lão huynh không có việc gì quan trọng hãy cùng với tiểu đệ tới làng Đào Hương có được không?
Hải Thiên Thần Tẩu mỉm cười nói:
- Lão huynh quá khen rồi, việc này một là lẽ đương nhiên, năm năm phải có một lần luận kiếm theo như tiền lệ của tiền nhân để lại, bổn phận chúng ta phải cố noi theo, hà tất lão huynh phải quá lời khen tặng. Nếu lão huynh không chê lão hủ, xin cùng tới làng Đào Hương để được tham kiến với tiền bối trong quí giáo, đó cũng là một sự vinh hạnh không nhỏ cho lão hủ này rồi...
Lăng Ba Tiên Tử thấy thân phụ nhận lời tới làng Đào Hương rất hợp với ý muốn của nàng nên buông lời nói tiếp:
- Việc tới làng Đào Hương là một việc rất hay, cần phải đi tham dự. Thân phụ cho Dung nhi theo với...
Bạch Y La Sát nghe thấy nói thế không nhịn được cười gằn một tiếng, tiếng cười gằn đó thật là mạnh mẽ thích vào tai khiến cho mọi người phải giật mình. Hải Thiên Thần Tẩu nghe tiếng cười của Phù Tiểu Quyên không khỏi giật mình biến sắc, Lăng Ba Tiên Tử quắc mắt nhìn Bạch Y La Sát bĩu môi nói:
- Có gì mà cô nương lại cười như thế...
Xích Địa Thiên Lý Phù Phong đưa mắt lườm ái nữ một cái rồi mỉm cười vòng tay nói với Hải Thiên Thần Tẩu :
- Thời gian đã muộn rồi, trời sắp sửa tối. Thôi, chúng ta hãy lên đường cho sớm sủa...
Nhị Lão nắm tay nhau tung mình đi trước nhẹ nhàng như chim bay nhưng nhanh nhẹn chẳng khác chi mũi tên bắn vậy. Giác Dân nhìn sau lưng hai người mà cứ ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Phù Tiểu Quyên đứng ở đàng sau đẩy vào lưng chàng và nói:
- Trần huynh hãy đi mau thôi, còn ngẩn ngơ suy nghĩ gì nữa thế...
Lúc đó Giác Dân mới bàng hoàng như người mê mới tỉnh, tung mình dùng thuật phi hành lao vọt đi...
Nhưng hai vị lão tiền bối đã đi được một quãng khá xa. rồi, chỉ còn có Lăng Ba Tiên Tử, Bạch Y La Sát và Trần Giác Dân cùng đi, ba người mỗi người có một tâm sự riêng nên trên đường đi cả ba đều không ai cất tiếng nói năng gì, cứ thoăn thoắt đi nhanh như bay như biến.
Cả ba đi được ước nửa đường thì vừa tới một rừng cây rậm rạp, thốt nhiên một tiếng quái cười cất lên, ở trên không một người Hắc y bạch phát lão phu nhàn hạ xuống cản ở trước mặt. Lão phu nhân chỉ vào mặt Giác Dân quát:
- Cuồng đồ, mi dụ dỗ đồ nhi của ta đi đâu rồi, mau mau đem trả lại cho ta thì mới được an toàn, nếu không chớ trách ta ra tay ác độc...
Giác Dân giật mình ngơ ngác nhìn lão phu nhân rồi dừng bước lại ngạc nhiên hỏi:
- Lão tiền bối là ai? Mà đồ đệ của lão bà là ai?
Quả thật vãn bối chưa hề quen biết, sao lại có sự lạ lùng như vậy, hay là lão bà đã ngộ nhận rồi chăng?
Lão phu nhân có vẻ tức giận quắc mắt nhìn chàng quát to:
- Dò cuồng vọng hậu bối cả gan thật, không lẽ ngay cả lão thân Phổ Liễu bà bà mà mi cũng không hề biết tới hay sao?
Không để cho Giác Dân kịp trả lời, lão bà lại giận dữ nói tiếp:
- Hai người đồ đệ của lão thân vốn rất có qui củ lễ phép, tuân theo luật lệ của bản môn, nếu không phải là do mi quyến rũ cớ sao đến ngày nay cũng vẫn tránh mặt không hề tìm gặp mặt ta...
Giác Dân càng ngày càng nhận thấy lời của lão bà này hồ đồ, mà thật tình chàng cũng chẳng hiểu hai người đồ đệ của lão bà này là ai, đột nhiên lại kiếm chàng mà đổ riệt cho tội quyến rũ như vậy thì cũng trở nên bực tức, cau đôi chân mày toan cất tiếng hỏi lại cho thật rõ ràng minh bạch thì Lăng Ba Tiên Tử đã tung mình nhảy tới quát to:
- Chúng ta chẳng quản bà là Phổ Liễu hay Bại Liễu chi chi, chỉ cần hỏi lão bà hai vị đồ đệ của lão bà là ai, tại sao vô cớ lại kiếm Dân ca ca tiểu nữ này mà hỏi như thế...
Phổ Liễu bà bà đôi mắt sáng quắc liếc nhìn Lăng Ba Tiên Tử một cái rồi lớn tiếng hỏi:
- Không lẽ tên Trần tiểu bối này không biết Miêu Lãnh Song Giao hai tên tiểu đồ của ta hay sao? Miêu Lãnh Song Giao đã nổi danh ở trên giang hồ chỉ có những người ngu điếc mới không biết mà thôi...
Lúc đó Giác Dân mới biết Miêu Lãnh Song Giao hai chị em họ Yến chính là môn đồ của Phổ Liễu bà bà, và chính vị Bạch phát lão bà này đã từng cùng đấu qua một chưởng với Kim Ngô Cung chủ nhân để cứu Miêu Lãnh Song Giao Yến Ngọc Kiều Yến Ngọc Phượng ở Hoàng Sơn ngày trước. Chàng à lên tiếng, không muốn gây sự phiền phức nhà bèn tiến lên một bước vòng tay nói:
- Té ra lão tiền bối là sư phụ của Miêu Lãnh Song Giao, tiểu bối vì không biết nên cam thất lễ, xin lão tiền bối lượng thứ cho...
Nói xong chàng lại nghiêm nét mặt nói tiếp:
- Quả tình vãn bối sau khi giúp đỡ lệnh đồ một lần ở trong Hoàng Sơn tới nay, không hề gặp lại một lần nào nữa... Lão tiền bối nên tìm kiếm ở nơi khác họa chăng có gặp không?
Phổ Liễu bà bà trợn mắt quát to:
- Mi đừng nói láo, hai tên a đầu đó từ khi Hoàng Sơn trở về luôn cả lúc nằm mơ cũng nhắc đến tên mi, rồi bỗng dưng chúng bỏ đi đâu mất tích, nếu không phải do mi quyến rũ, thì còn ai vào đây nữa. Hãy mau mau đem chúng trả cho ta thì mọi sự đều yên, nếu để ta nổi giận lên thì chúng bay khó lòng toàn mạng...
Lăng Ba Tiên Tử tuy có mối tình tha thiết và kính trọng Giác Dân, nhưng nghe thấy Phổ Liễu bà bà nói như thế thì cũng bán tín bán nghi, chẳng hiểu thế nào cũng có vẻ tức giận trợn tròn cặp mắt nhìn thẳng vào mặt Giác Dân như muốn hiểu thấu tâm can của chàng vậy. Vừa xấu hổ, vừa bực tức, Giác Dân chưa biết trả lời thế nào, thì Bạch Y La Sát là người thân cận với Giác Dân nhiều nhất đã hiểu rõ được tâm tình của Giác Dân nên cười gằn một tiếng hỏi:
- Tự mình không quản thúc được môn đồ, trị gia bất nghiêm lại đi đổ vấy cho người khác. Dân ca ca tiện nữ là người quân tử há lại có thể làm việc nhơ nhuốc đó với hai tên a đầu man dã ở Miêu Cương để mang tiếng với võ lâm thiên hạ sao? Lão bà không nên nói thế, hãy tránh đường cho chúng ta đi thôi... Không lẽ lão bà tự dưng muốn gây sự, kiếm thù với chúng ta chăng?
Phổ Liễu bà bà vốn tính tình nóng nảy và mười phần cuồng ngạo nhưng nghe mọi người đối đáp như thế cũng tự biết rằng sự kiện có thể có sự hiểu nhầm, lại thấy hai vị cô nương đi bên cạnh Giác Dân mỗi người một vẻ nhưng đều có sắc đẹp như hoa nghiêng nước nghiêng thành, biện hộ thì mười phần cũng đã bớt đi được nhiều sự nghi ngờ rồi, nhưng vẫn hừ lên một tiếng lẩm bẩm:
- Như thế này thì cũng thật lạ lùng thật...
Vừa lúc đó, bỗng bóng vàng thấp thoáng, Kim Địch thư sinh bỗng từ đâu xuất hiện tới trỏ vào mặt Giác Dân quát to:
- Tên tiểu tử họ Trần này, mi thật là cả gan...
Giác Dân nghe nói chạnh lòng quay lại nhìn Bối Địch ngạc nhiên chưa kịp đối đáp thì Bối Địch đã nói tiếp:
- Mi dám cả gan chạm tới Miêu Sơn môn hạ, hôm nay Bối mỗ nhất quyết báo ứng lại mối thù này...
Lăng Ba Tiên Tử mới nhìn Bối Địch cũng đã nổi giận trong lòng, nghe thấy y nói vậy lập tức rút thanh bảo kiếm cầm lăm lăm trong tay, tiến lên một bước quắc mắt hỏi:
- Mi không biết xấu. Dân ca ca ta hạ thủ lưu tình không nỡ hại mi, vậy mà còn ngăn đường chặn lối gây thêm thù hận nữa sao?
Bối Địch trỏ vào mặt Giác Dân nói:
- Chính tên này mặt người dạ thú, đã quyến rũ hai sư muội của ta lại còn lắm mồm chối cãi...
Lời nói của Bối Địch đã gợi lên sự tức giận của Phổ Liễu bà bà, lão bà chợt dậm chân một cái quát to:
- Dâm đồ, mi còn chối cãi nữa hay thôi, nếu không mau mau đem trả môn đồ của ta, lão thân sẽ giết mi ngay lập tức ...
Giác Dân bỗng nhiên bị người vu khống lại luôn miệng gọi là kẻ dâm đồ thì cũng không sao nén lòng được nữa, tức giận đôi mày cau lại đôi mắt sáng quắc phát ra một luồng tinh quang lớn tiếng nói:
- Trần mỗ không hề làm bậy, lão bà đã cố ý gây thù hận nghe theo lời của tên Bối Địch này, đổ tiếng xấu cho tại hạ, những tưởng Giác Dân này dễ ăn hiếp lắm hay sao?
Lúc đó Bạch Y La Sát cũng đã nổi cơn giận dữ, rút thanh ngân đao trong tay vung mạnh một cái, lớn tiếng quát:
- Dân ca ca, không cần phải nói nhiều nữa, như thế rõ ràng bọn này cố tình gây chuyện để trả mối nhục hồi nãy đây.
Hai bên đều đến lúc khẩn trương, Giác Dân ngửa mặt lên nhìn trời. Bạch Y La Sát và Lăng Ba Tiên Tử tay cầm binh khí đứng sát hai bên mặt hầm hầm đầy sát khí. Lúc đó thần sắc của Phổ Liễu bà bà chợt trở nên ghê gớm, tóc bạc trên đầu không có gió tự dưng dựng đứng lên, quần áo bận trên người của lão bà trở nên phồng lớn như một cái thùng to màu đen, đôi mắt lục quang chớp lánh, năm ngón tay gầy khô đét giăng ra quắp vào như vuốt con chim ưng, nhằm thẳng trước ngực Giác Dân vồ tới...
Một luồng hắc quang cuồn cuộn lao tới mãnh liệt như cơn gió, ào ào như ba đào nổi sóng, khí thế thật là cuồng mãnh. Giác Dân bực tức quát to lên một tiếng sử dụng thế Nhật Chính Trung Thiên nhằm luồng kình phong đó phách ra một chưởng...
Một tiếng ầm nổi lên như tiếng sét, hai luồng kình lực chạm vào nhau, Phổ Liễu bà bà tóc bạc tung bay theo chiều gió lảo đảo thối lui về sau có tới bảy tám thước, Giác Dân cũng hứ lên một tiếng lạnh lùng, đôi vai nhúc nhích người hơi loạng choạng một chút, rồi lại đứng ngay ngắn lập tức.
Phổ Liễu bà bà tung hoành ở Miêu Cương trong mấy chục năm trời ngang dọc không ai dám đương cự vẫn cho là mình vô địch, không ngờ mới có một thế đã bị thất bại ngay trong tay một kẻ hậu sinh vãn bối, thì càng nổi cơn giận dữ, nghiến răng hú dài lên một tiếng, rồi quát to:
- Tiểu tử họ Trần, hôm nay nếu không phải mi chết thì là ta... quyết không thể đội trời chung được...
Đôi chưởng giơ lên để ngang trước ngực, dần dần tiến lên từng bước ngắn một, lão bà đang vận dụng khí lực toàn thân vào song chưởng chuẩn bị ra tay...
Đột nhiên từ xa đưa đến tiếng kêu bi thảm:
- Sư phụ hãy ngừng tay, oan uổng cho chàng rồi...
Sạt sạt, hai bóng người nho nhỏ nhanh như tên bắn ở trong rừng lao vào, nhất tả nhất hữu ôm lấy cánh tay Phổ Liễu bà bà khóc và nói:
- Sư phụ, đồ nhi đã tưởng không gặp lại được sư phụ nữa rồi...
Phổ Liễu bà bà nhìn sang hai bên nhận ra hai nữ đồ đệ của mình là Miêu Nữ Song Giao thì lập tức thu hồi công lực, vuốt tóc hai người tỏ vẻ thê lương than dài một tiếng nói:
- Các con đi đâu mà không tới tìm gặp ta, khiến cho ta phải ngày đêm vất vả tìm kiếm. Hãy nói thật cho ta biết hai con ở đâu?
Miêu Cương Song Giáo Yến Ngọc Phương nức nở nói:
- Sư phụ ơi nói ra càng thêm thẹn, sư huynh chính là mặt người... dạ thú... đã bắt chúng con... nếu không nhờ được Hồng Y tỷ tỷ ra tay cứu vớt thì chúng con e bây giờ đã...
Phổ Liễu bà bà không đợi hai người nói hết đã hiểu rõ câu chuyện, quát to:
- Bối Địch... quân súc sinh đê hèn, mi đã làm một việc nhơ nhuốc đến sư môn, hãy mau mau chịu tội đi thôi...
Nhưng lúc Bối Địch thư sinh nhìn thấy Miêu Nữ song Giao tới là đã biết sự việc chẳng lành sẽ xảy ra, bên trong lúc ba thầy trò còn đang chuyện vãn y đã mau chân lẩn trốn vào rừng rồi... Phổ Liễu bà bà càng thêm giận dữ quát to:
- Hai đứa bây hãy theo ta truy sát cho được để trị tội, nó không thể trốn thoát khỏi tay ta đâu...
Nói xong Phổ Liễu bà bà mặc ba người Trần Giác Dân đứng tại chỗ, nắm tay Miêu Nữ Song Giao nhắm hướng chạy trốn của Bối Địch lao mình đuổi theo như gió cuốn. Lúc sắp ra đi Tiểu Miêu Nữ Yến Ngọc Phương vẫn tỏ vẻ quyến luyến Giác Dân, nàng đưa đôi mắt đầy cảm tình nhìn Giác Dân một cái rồi mới nhanh nhẹn ra đi...
Sau sự kiện đó Giác Dân lại càng cảm thấy đàn bà thật là họa thủy không nên đụng chạm tới, chàng thở dài một tiếng não nuột rồi lại cùng nhị nữ nhằm thẳng hướng làng Đào Hương đi tới...
Khi tới làng Đào Hương, Giác Dân giật mình ngỡ là mình nằm mê về thấy những căn nhà gỗ tối tăm lụp xụp trước kia nay đã biến thành những kiến trúc nguy nga lộng lẫy, cao ngất hùng vĩ... Từ trong lão Quái Khiếu Hóa chạy ra tươi cười nói:
- Lão đệ thử xem sự kiến trúc của lão khiếu hóa làm giùm cho mi như thế này có được chăng?
Giác Dân lúc đó mới hiểu rõ nguyên nhân, chàng cả mừng gật đầu đáp:
- Đẹp lắm, tiểu đệ xin thành thực biết ơn lão huynh ...
Quái Khiếu Hóa lại mỉm cười nói:
- Tiểu đệ không cần phải cám ơn lão huynh làm gì, nên cảm ơn Mạc Đơn Phượng quận chúa mới đúng...
Giác Dân ngơ ngác không hiểu, vì chàng vẫn đinh ninh đây là do sự vận động của lão khiếu hóa nên Cái Bang giúp đỡ, nhưng chỉ trong giây lát là chàng đã nghĩ ngay tới hai rương châu báu của Mạc Quận vương để lại cho Mạc Quận chúa mà ở trong hang núi lão khiếu hóa đã mang đi. Nay chính những món châu báu đó lão khiếu hóa đã mang ra sử dụng vào việc kiến thiết lại Địa Linh Giáo, khiến cho chàng càng thêm bồi hồi cảm nhớ tới Mạc Đơn Phượng quận chúa mà lúc này không biết nàng ở tại nơi đâu...
Ngay lúc đó bọn Địa Lỉnh Tứ Cơ, Xích Địa Thiên Lý Phù Phong, Hoàng Nam Khách Bạch Thiên đã từ trong bước ra, mỗi người một bên ủng hộ Giác Dân đi vào đại sảnh, cười nói hồi lâu. Sau khi trà nước xong xuôi mới nói vào việc chính, nói tới việc tất cả đại hội đã quyết định tế tự Thiên Địa, chiếu cáo võ lâm vào ngày mồng một tháng tư tới...
Giác Dân mơ mơ hồ hồ ứng đối hồi lâu, nhưng tâm hồn vẫn để đi đâu hết cả. Một lúc sau chàng thoái thác trong người mỏi mệt xin phép trở lại tịnh thất nghỉ ngơi dưỡng sức, trông thấy nét mặt uể oải của chàng không ai cầm lại... Giác Dân vội vàng trở lại tịnh thất để ngồi nghĩ ngợi, thật ra trong lúc này chàng vô cùng rối loạn, đâu có thể ngủ yên được. Nằm ở trên giường chàng đưa đôi mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ... chợt lấy một cái khăn gấm giắt ở trong người, ngồi dậy giải ra ở trên bàn ngẩn ngơ nhìn vào đó. Thì ra ở trên mặt gấm có mấy hàng cho nguệch ngoạc đề lên:
“Dân ca ca... Tiểu muội đã trách nhầm ca ca rồi, cách làm của ca ca như thế thật là đúng đắn... Tiểu muội cảm thấy thâm thù phải chính tay mình trả lại, há có thể giao phó được cho ai? Liễu Như Yên có tội sai người sát hại gia phụ thì tiểu muội tất phải tự tay giết y để báo lại, nhưng Dân ca ca cứ yên lòng, ngay bây giờ tiểu muội quyết không mạo muội đơn thuần đi vào nơi hang hùm là Mạc Bắc ngay đâu... Tiểu muội ắt phải tìm một nơi yên tĩnh tự luyện võ công lúc nào xét ra có thể đủ sức đối phó mới đi tìm thù... Xin tạm biệt, Dân ca ca chớ quá lo lắng cho tiểu muội làm gì, chớ có lo đến sự an nguy của tiểu muội. Còn việc riêng của đôi ta tiểu muội đã nghĩ kỹ rồi, nếu tiểu muội chưa trã được mối phụ thù thề quyết không nghĩ tới chuyện chung thân, đồng thời cũng mong Dân ca ca cứ coi tình là mây khói thôi...
Kính thư Mạc Đơn Phượng..."
Cái khăn gấm này Giác Dân đã lấy được trong lúc ở khách sạn, ngay khi chàng định truy tung Mạc Đơn Phượng cản nàng không nên tới Mạc Bắc. Trong lúc vội vàng Giác Dân đã không coi kỹ, lúc này chàng cũng thấy an ủi một phần nào vì Mạc Đơn Phượng đã không hiểu nhầm chàng nữa, mà chỉ vì mối phụ thù của nàng chưa trả xong, nên tạm thời xa lánh chàng mà thôi.
Nghĩ lại những cảm tình đã qua giữa chàng và nàng, Giác Dân cảm thấy bồi hồi, chỉ mong sao cho Mạc Đơn Phượng quận chúa sớm trả được thù nhà cùng nhau tái ngộ để se giây cầm sắt, hưởng lạc thú trên đời...
Trong lúc chàng còn đang bâng khuâng suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc, chàng vội thu cái khăn gấm lại ra mở cửa, chỉ thấy Bạch Y La Sát tiến vào mặt lạnh lùng nhìn chàng và nói:
- Tiểu muội có thể bước vào trong này được không?
Thấy sự xưng hô và nét mặt lạnh lùng của Bạch Y La Sát, Giác Dân không khỏi giật mình thầm nghĩ "Lại có sự gì rắc rối nữa đây..." Nhưng chàng vẫn gượng cười nói:
- Sao lại không thể được, xin mời cô nương cứ vào đây
Bạch Y La Sát cười nhạt chúc tụng:
- Cống hỉ, cống hỉ. Võ Đang chưởng môn đã tự mình đứng lên làm môi giới cho anh và Lăng Ba Tiên Tử, nghe nói Địa Linh Tứ Cơ rất tán thành và sẽ khuyên anh nên nhận lời đó...
Giác Dân giật mình thở dài nói:
- Thật tình tiểu huynh không bao giờ có ý định ấy.
Bạch Y La Sát lạnh lùng nói:
- Hiện nay địa vị của anh đã khác hẳn rồi, với tôn vị của Địa Linh giáo chủ anh cần phải có một vị phu nhân. Huống chi Lăng Ba Tiên Tử chẳng phải là một người bạn thân mến của anh hay sao, đã từng cùng anh chia sẻ nhiều sự ngọt bùi rồi...
Giác Dân cười nhạt nói:
- Không lẽ cô nương cũng không biết tâm ý của tiểu huynh sao?
Bạch Y La Sát nghe nói có vẻ ngậm ngùi, nước mắt đã ngập ngừng dâng đầy khóe mắt muốn buông rơi trên gò má... Giác Dân trông thấy tình cảnh này không khỏi xúc động, chàng nhận thấy giữa chàng và Phù Tiểu Quyên còn thâm sâu hơn cả Mạc Đơn Phượng quận chúa nữa, vì chính ra sự giao tình của hai người đã nhiều hơn, chỉ vì bối phận sư môn đã dựng nên một bức tường ngăn cách khó lòng đạp đổ nổi...
Đột nhiên Giác Dân tiến mình về phía trước nắm lấy tay nàng nói to:
- Chúng ta tuổi tác ngang nhau, tâm đầu ý hiệp, tại sao lại không chung sống với nhau được chứ...
Phù Tiểu Quyên gỡ nhẹ tay chàng ra, thở dài ngậm ngùi nói:
- Sư thúc... hãy nghĩ lại đi, việc này thật là bất khả kháng rồi...
Giác Dân nghe thấy hai tiếng sư thúc trong miệng Phù Tiểu Quyên thốt ra, chàng giật mình chẳng khác chi bị xối một gáo nước lạnh, rùng mình rụt tay lại, té ngồi trên mặt ghế thở dài một tiếng vô cùng áo não...
Tiểu Quyên buồn rầu không nói thêm câu nào nữa, từ từ bước ra khỏi phòng quài tay khép chặt cửa lại, trong phòng trở nên vắng vẻ quạnh hiu. Mối buồn tràn ngập trong tâm trí, Giác Dân đau đớn than dài một tiếng, ngồi lặng trên chiếc ghế một hồi lâu mới tung mình đứng dậy. Chàng tìm một tờ giấy trắng, cầm cây viết, viết mấy hàng chữ ở trên, rồi lấy cây Bạch ngọc địch ở trên lưng xuống đè lên tờ giấy, rồi chuyển mình giơ tay đẩy cánh cửa sổ ở sau lưng tung mình nhảy vọt ra đi, chỉ thoáng một cái đã biến mình vào trong đêm tối
Chàng đã ra đi nhưng chẳng biết là đi đâu... Lưng trời tiếng chim lạc bạn buông tiếng kêu não nuột trong đêm trường càng tăng thêm sự buồn bã.
Hết