TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi V )
nguyen duc long 26.07.2008 01:04:12 (permalink)
                                                                Hồi 5
                                Thiên thần gãy cánh, Tử Thần rơi lệ!          
         
          Gần trưa ngày mùng 2 Tết, Trung Hiếu giật mình tỉnh dậy thì thấy Khả Niên và Trần Linh ngồi hai bên mình. Hai nàng liền hỏi:
          -Huynh thấy trong người thế nào?!
Chàng ngồi bật dậy hỏi gấp:
          -Quan Gia và Hà tướng quân thế nào rồi?!
Hai nàng đẩy chàng nằm xuống nói:
          -Tạm ổn rồi, huynh yên tâm nằm nghỉ tiếp đi!
Còn chưa kịp nói gì thì đã phải ngạc nhiên vì thấy một thanh niên nằm ngủ trên tràng kỷ cách giường mình nằm phía trước năm bước. Người thanh niên này thân hình khá cao, tóc búi gọn lên, gương mặt góc cạnh, đặc biệt là cái cằm hơi nhọn và phần môi trên hơi vén lên như hàm ếch. Còn chưa kịp hỏi thì người đó giật mình tỉnh dậy rồi quay về phía ba người, ba người cũng quay về phía người đó, chàng rất ngạc nhiên khi người đó mặc y phục giống đại phu mà chàng lại chưa thấy bao giờ? Trong lúc người đó đứng dậy thì chàng hỏi:
          -Huynh ấy là đại phu ở đâu vậy?
Đúng vào lúc người đó bước về phía ba người thì một thiếu nữ đẩy cửa bước vào. Và khi người đó đứng về một bên sau khi bắt mạch xong, thì thân hình mảnh dẻ, gương mặt trái xoan dễ thương, làn da trắng mịn, môi hồng tự nhiên, mái tóc đen nhánh buộc gọn lên, lông mày lá liễu, đôi mắt đen tuyền hơi to và long lanh - một đôi mắt đẹp đến mức bất cứ cô gái nào cũng phải mơ ước, nét đẹp thanh tú dịu dàng pha một chút sắc sảo… hiện ra trước mắt khiến chàng ngạc nhiên và sững sờ trong giây lát, chính ngay lúc này một cảm giác kỳ lạ trước giờ chưa hề có xuất hiện trong chàng. Thấy vậy, hai nàng khẽ cúi đầu mỉm cười, còn người đó thì khẽ ho một tiếng với vẻ khó chịu. Nhưng cũng đúng lúc này, chàng quay sang hai nàng hỏi:
          -Cô nương ấy là…
Chưa dứt lời thì đã phải kinh ngạc vì thiếu nữ hỏi người đó bằng ngôn ngữ Tống quốc:
          -Sư huynh, huynh ấy đã khoẻ hẳn chưa?
Trong lúc người đó gật đầu thì chàng hỏi:
          -Chuyện này là sao?
Khả Niên cười nói:
          -Huynh ấy tên là Trác Phàm, còn cô ấy tên là Phạm Tuyết Băng. Đêm qua hai người đã cùng cha của cô ấy đến cứu Quan Gia và Hà tướng quân đúng vào lúc nguy kịch nhất.
Chàng vô cùng vui mừng, hỏi ngay:
          -Bây giờ hai người ở đâu?
Hai nàng cau mắt nói:
          -Thực ra họ cũng chỉ có thể khống chế kén độc ngay lúc ấy và duy trì trong bảy ngày thôi.
Thấy chàng từ vui mừng chuyển sang thất vọng, hai nàng liền trấn an:
          -Huynh đừng quá lo lắng, còn bảy ngày để chúng ta hi vọng mà, nhất định sẽ có kỳ tích, huynh cũng tin như thế mà!
Chàng nhíu mày hỏi:
          -Hai người ở đâu?
          -Ở Ngự dược phòng.
Trác Phàm và Tuyết Băng rất ngạc nhiên khi chàng gật đầu chào rồi đứng lên đi về phía cửa với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt không thể buồn hơn! Và nhìn chàng bước đi nặng nề nghĩ thầm:
          -Chắc họ là ruột thịt!
          -Có cần phải uỷ mị thế không?
Tại Ngự dược phòng.
          Sau khi chàng đã thấy tình trạng của hai người, Mã Chí liền kéo chàng đi về phía Nam.
          -Chuyện ba người Tống quốc là thế nào?
          -Thái Sư bảo bao giờ huynh tỉnh thì đến ngay Hiếu khách đường sẽ biết.
Tại Hiếu khách đường.
          -Thái Sư, chúng thần đến rồi.
          -Vào đi.
Hai người mới giơ tay ra thì cảnh cửa đã mở, người mở là một người đàn ông tầm thước, gương mặt hiền từ của người thầy thuốc pha một nét khắc khổ với gò má hơi nhô và đôi mắt sáng nhưng mang một nỗi trăn trở khôn nguôi! Y phục rất sơ sài, đơn giản. Hai người chắp tay và hơi cúi đầu chào, ông liền chắp tay chào rồi bước nhanh đi. Hai người bước vào phòng hỏi:
          -Thái Sư, ông ấy tên là gì?
          -Phạm Hồng Hiên.
Sau khi tất cả an toạ, ông mới tuyên bố:
          -Ta quyết định đưa ông ấy vào Giáo y đường để cùng các thái y dạy y thuật và y đạo cho môn sinh. Còn việc phong thưởng cho ông ấy, đương nhiên phải chờ Quan Gia tỉnh đã. Tất cả có ý kiến gì không?
Tất cả văn võ bá quan đều tán đồng, còn tất cả Ngự y thì nói:
          -Với tài năng và đức độ của ông ấy, chúng thần sau này còn phải học hỏi rất nhiều, và xin cử ông ấy lên Ngự y nhất phẩm!
Ông mỉm cười hài lòng nói:
          -Được rồi, tạm thời cứ như thế đã.
Hai người hỏi:
          -Thái Sư, vì sao gia đình ông ấy lại sang đây?
Quốc Tuấn cau mày nói:
          -Cũng vì ông ấy là một đại phu giỏi nên bọn Mông Cổ dùng mọi thủ đoạn, từ mua chuộc đến doạ nạt để lôi kéo ông ấy nhưng vẫn không thể khuất phục được. Vì không muốn trở thành một kẻ bán nước cầu vinh nên ông ấy đã quyết định dẫn con gái và đệ tử trốn sang Đại Việt!
Hai người thắc mắc:
          -Vậy sao ông ấy không đến thành Tương Dương, chẳng phải toà thành ấy đang được các anh hùng hảo hán cùng những chiến sĩ và người dân yêu nước bảo vệ đó sao?
Lê Tần tiếp lời:
          -Vì thành Tương Dương cách nhà ông ấy quá xa, lại thêm việc bọn chúng phong toả hết lối đi đến toà thành ấy, trong khi từ nhà ông ấy đến vùng ranh giới Tống - Việt lại khá gần thì chúng lại lơ là. Chúng nghĩ: Một người yêu nước như vậy, có chạy trốn thì điểm đến chỉ có thể là thành Tương Dương, hay cùng lắm là tự sát chứ không thể rời bỏ quốc gia để sống cuộc đời lưu vong được. Cũng may là hôm đó đột ngột có chiến sự lớn xảy ra nên họ mới dễ dàng trốn thoát.
Đến đây, tất cả cau mày nói với giọng hơi trầm:
          -Chắc chắn ông ấy đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để đưa ra quyết định này, vì trong lúc viết ông ấy đã dồn tất cả những nỗi phẫn uất, bất mãn và căm thù qua ngòi bút!
Càng nghe kể hai người càng khâm phục chí khí và nhân phẩm của ông! Còn ông thì cau mắt nói:
          -Hiện giờ Tống quốc chỉ còn giữ được thành Tương Dương và mấy tỉnh thành. Tương Dương thất thủ, Tống quốc diệt vong. Nên sớm muộn bọn chúng cũng đánh xuống phía Nam, và mục tiêu đầu tiên sẽ là Đại Việt ta, vì thế chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ đào luyện binh sĩ hơn nữa, ngoài những binh sĩ là các thiếu niên thám mã Hồng Kỳ đường đã trưởng thành, và lệnh cho tất cả binh sĩ đang trong thời gian làm nông ở quê cùng những binh sĩ hiện giờ tập luyện trở lại, chúng ta sẽ tổ chức một đại hội võ thuật để phát hiện nhân tài.
Tất cả đều tán đồng cách làm này. Trung Hiếu nói:
          -Mấy năm gần đây chúng ta đều cử Hồng Kỳ đường và Vũ đệ đi sang Tống quốc thám thính, vì vậy bọn chúng cũng có thể cử người sang theo dõi chúng ta. Nên thần đề nghị chúng ta hãy để Hà tướng quân tổ chức ở Hoàng Liên Sơn.
Mã Chí nói ngay:
          -Làm như vậy càng bị lộ, vì ai chẳng biết Hà tướng quân là đại tướng lục quân.
Chàng cũng nói ngay:
          -Tống quốc có đại hội anh hùng của các bang phái giang hồ, Đại Việt chúng ta chẳng phải cũng thường tổ chức đại hội võ thuật dành cho tất cả mọi người để giao lưu học hỏi lẫn nhau, trui rèn võ nghệ mà không liên quan đến triều đình đó sao? Và Hà tướng quân ngoài là đại tướng của triều đình, còn là nhân sĩ thiên hạ và là trại chủ Hoàng Liên Sơn.
Chàng vừa dứt lời, mọi người đã hài lòng nói:
          -Với cách làm này, chúng ta hoàn toàn có thể qua mắt được chúng.
Rồi nhìn chàng mỉm cười, còn Mã Chí vỗ vai chàng cười nửa miệng! Chàng đáp lại bằng nụ cười buồn! Ông nhíu mày nói:
          -Ngươi đừng như vậy, buồn phiền vào lúc này thì cũng đâu có ích gì!
Dứt lời, ông ngả lưng ra sau khoanh tay nói:
          -Hi vọng Sử Thiên Vũ phá án càng nhanh càng tốt, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng hết!
Tất cả cùng nói:
          -Việc ấy thì Thái Sư yên tâm, người thông minh nhất Đại Việt sẽ không để chúng ta thất vọng đâu!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 13:00:32 bởi nguyen duc long >
#1
    nguyen duc long 26.07.2008 01:11:00 (permalink)
                                                                         Chiều ngày mùng 2 Tết.
             
              Sau khi mua thức ăn ở quán ăn trong một trấn nhỏ ít dân cư, Lãnh Diện lập tức đi ngay, nhưng vừa bước được vài bước thì bỗng một quả cầu từ phía trước bay tới, Lãnh Diện liền bắt lấy rồi ném cho bọn trẻ, khi bọn trẻ cầm lấy và chạy biến đi ngay thì Lãnh Diện liền cảm thấy khó chịu, khí mạch tắc nghẽn, tim đập mạnh, ngực đau nhói, toàn thân dần toát mồ hôi lạnh, bàn tay cầm cầu dần dần tím đen. Đúng lúc này tên dẫn đầu và tên cầm đầu cùng bọn lâu la phóng tới với tốc độ rất nhanh từ trên không, trong lúc bọn lâu la bắn vô số mũi tên tới thì hai tên cùng chém vô số kiếm khí tới, nhưng Lãnh Diện đã lập tức vung song thủ, tức thì những cái bàn ăn xung quanh liền bay quay vòng lên với tốc độ rất nhanh chặn lại, đồng thời một luồng kiếm khí từ phía xa phóng tới chặn đứng tất cả kiếm khí của hai tên lại với tốc độ nhanh khủng khiếp, đúng lúc này thì Lãnh Diện đã biến mất, hai tên càng tức giận vì nhìn về phía phát ra kiếm khí nhưng không thấy gì. Nhưng vừa đáp xuống bọn chúng đã rất vui mừng vì thấy dưới đất có vết máu, lập tức phóng về khu rừng núi rộng lớn ở đằng sau trấn. Lúc này tất cả người dân mới dám mở cửa ra hỏi nhau:
              -Mọi người có sao không!?
    Tất cả lắc đầu:
              -Một số mũi tên bay xuyên qua cửa sổ nhưng may mà không sao!
    Rồi bước ra dọn dẹp. Một số nói:
              -Mong rằng tên sát thủ ấy mãi mãi đừng đến đây nữa.
    Số còn lại nói:
              -Đúng là nếu hắn không đến đây thì không xảy ra nhiều chuyện tồi tệ thế này, nhưng xét một cách công bằng thì hắn vẫn tốt hơn bọn mất dạy kia nhiều.
    Những người kia gật đầu nói:
              -Đúng vậy! Vì sợ liên luỵ đến chúng ta nên hắn không dám ngồi lại ăn và còn nhặt cầu cho bọn trẻ nữa! Còn bọn chúng lại lợi dụng bọn trẻ để hạ độc đối thủ. Không biết chúng còn giở trò hèn hạ gì nữa đây?
    Đến đây, tất cả cùng nói:
              -Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân.
    Còn bọn chúng đang lùng sục khắp nơi, bỗng mấy tên kêu lên:
              -Tất cả lại đây mà xem này.
    Khi tất cả chạy tới thì thấy trên thân cây có máu bắn vào, máu độc còn ăn mòn cả lớp vỏ cây. Tất cả càng vui mừng, còn tên cầm đầu thì nói lớn:
              -Thằng câm kia, nếu ngươi không ra thì bọn trẻ vừa nãy sẽ chết trước.
    Cùng với lúc hắn nói, một số tên quắp bọn trẻ phi thân nhanh tới, tên dẫn đầu liền trừng mắt nói:
              -Viên Bình, ta đã nói không được lợi dụng bọn trẻ một lần nào cơ mà?
    Vừa dứt lời thì Lãnh Diện liền nhảy từ trên đỉnh núi xuống, và chưa kịp nói tiếp thì Viên Bình đã nhếch mép nói:
              -Hơ đạo đức giả.
    Tên đó liền nói lớn:
              -Đúng, đó là sai lầm lớn nhất đời ta, ta không thể sai thêm nữa. Viên Bình, dùng bọn trẻ để hạ độc hắn đã hèn hạ lắm rồi, giờ lại uy hiếp tính mạng chúng nữa thì chúng ta không phải là người.
    Bọn chúng nhếch mép bước tới và nói:
              -Muốn giết hắn thì xông vào, còn không thì câm miệng lại.
              -Các ngươi muốn giết hắn thì dẫn đi nơi khác, đừng để bọn trẻ thấy cảnh máu me ghê rợn.
    Tất cả cười khẩy nói:
              -Nếu ngươi không lắm mồm thì có thể bọn ta sẽ…
    Bọn chúng chưa dứt lời thì hắn đã giơ tay nói:
              -Các đệ mau nhắm mắt lại!
              -Đồ điên khùng.
    Viên Bình vừa nói cùng bọn chúng vừa tung quyền đấm vào má trái, tên thứ hai liền đá vào hông trái, tên thứ ba đá vào hông phải, những tên tiếp theo lần lượt đấm vào bụng rồi đá thẳng vào ngực, cú đá này đã làm Lãnh Diện thổ huyết. Trong lúc bọn trẻ khóc thét lên, thì tên đó định bước tới nhưng những tên giữ bọn trẻ liền gằn giọng nói:
              -Định làm gì, đứng yên đấy cho ta.
    Tên đó lắc đầu nói:
              -Các ngươi không còn là người nữa.
    Bọn chúng vừa đánh vừa nói:
              -Từ khi hắn giết người thân bọn ta thì bọn ta đã không còn là người nữa rồi.
    Đến đây, những tên đang đánh đi về phía bọn trẻ rồi vỗ vào tay những tên đang giữ bọn trẻ với vẻ đắc ý. Một tên phóng tới vung quyền đấm rất mạnh, cú đấm không chỉ khiến Lãnh Diện thổ huyết và ngã văng về phía sau mà còn làm văng mặt nạ ra. Đúng lúc này, sáu thiếu nữ đã kề kiếm vào cổ những tên thay giữ bọn trẻ, khi bọn trẻ ngước nhìn thì các cô liền đưa ngón trỏ lên miệng, bọn trẻ liền hiểu ý nên tiếp tục nhìn Lãnh Diện đang giơ tay che mặt và giũ tóc ra trước mặt; còn bọn chúng và tên dẫn đầu đã bị hút vào Lãnh Diện khi mặt nạ văng ra. Bọn chúng vừa bước tới vừa nói:
              -Trước khi giết ngươi, bọn ta phải chứng thực lời đồn.
    Trong lúc hắn đưa tay ra thì tất cả rất hồi hộp, nhất là sáu thiếu nữ, Lãnh Diện thì mỉm cười, bọn trẻ thì kêu lên:
              -Các tỷ tỷ mau…
    Tất cả còn chưa kịp giật mình thì Lãnh Diện đã bẻ gãy bàn tay đưa ra của hắn, đồng thời mặt nạ cũng bay vào tay trái, bọn chúng chưa kịp phản ứng thì Lãnh Diện đã nhanh hơn cả ánh sáng, tung người quay song cước đá trúng mặt tất cả văng đi, đồng thời đeo mặt nạ vào. Dù tốc độ nhanh như vậy nhưng trong khoảnh khắc bay quay người lên, sáu thiếu nữ và tên dẫn đầu đã kịp thoáng thấy lờ mờ một phần rất nhỏ gương mặt Lãnh Diện trong mái tóc bạc trắng bay lòa xòa trong gió! Bọn lâu la khi vừa thấy bọn trẻ đã được cứu thì vô cùng sợ hãi, lập tức dập đầu như tế sao van xin:
              -Lãnh huynh, huynh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin đừng…
    Chưa dứt lời thì Viên Bình đã vừa nhặt đao dưới đất lên vừa quát:
              -Khốn kiếp, lũ tham sống sợ chết.
    Khi hắn vừa giơ đao lên thì Lãnh Diện đã xuất thương khí đánh nát thanh đao, đồng thời vung chỉ viết xuống đất chữ: Cút. - Trong lúc bọn chúng chạy giúi người đi, thì các cô cũng thả những tên giữ bọn trẻ đi. Viên Bình thì lồng lên như thú điên, vừa xông tới vung quyền tấn công vừa thét lên:
              -Dù chỉ còn một mình ta cũng liều mạng với ngươi.
    Lãnh Diện nhìn hắn với ánh mắt phán xét và nghĩ nhanh:
              -Coi như ngươi vẫn còn chí khí. - Rồi bắt lấy nắm đấm của hắn, đồng thời nghĩ: Với hành vi hèn hạ, bỉ ổi đó. - Tung chân phải đá mạnh vào chân hắn đang đá tới nghĩ tiếp: đáng lý ta phải xử quyết ngươi nhưng vì có bọn trẻ ở đây nên ta chỉ bẻ nốt cánh tay còn lại của ngươi để ngươi không còn hại ai được nữa…
    Mọi người chỉ thấy cánh tay hắn bị bẻ ngược lên và ngất ngay lập tức chứ không hề nghe thấy tiếng xương gãy. Lãnh Diện lau sạch máu trên mặt rồi đi về phía bọn trẻ, tên dẫn đầu cũng đi theo, bọn trẻ liền khóc thét lên, hắn liền giơ hai tay nói:
              -Ta đến để xin lỗi các đệ chứ không phải làm hại các đệ đâu!
    Các cô liền nói:
              -Xin lỗi suông thì ích gì?
    Hắn cau mắt nói:
              -Bịt mắt chúng lại đi!
    Dù không hiểu nhưng bốn cô vẫn bịt mắt bốn đứa lại, hắn liền vận lực tay phải rồi nhằm vào tay trái mà chặt mạnh xuống, các cô nói lớn:
              -Ngươi làm gì thế?
    Khi mới được nửa chừng thì Lãnh Diện đã bắt lấy tay, hắn liền quát lên:
              -Đây là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.
    Lãnh Diện liền viết xuống đất dòng chữ:
              -Ngươi làm vậy thì ích gì, chỉ khiến bọn trẻ thêm sợ mà thôi, biết sai thì sửa là được!
    Trong lúc hắn cúi đầu trong yên lặng, thì Lãnh Diện hỏi bọn trẻ bằng ngôn ngữ tay chân, Lãnh Diện mỉm cười chỉ từng đứa một rồi đưa hai tay lên miệng làm động tác gọi, bọn trẻ liền nói:
              -Chúng đệ không có tên vì không có cha mẹ! - Rồi nhìn Lãnh Diện vừa khóc vừa nói: Đại ca ca, bọn họ cho chúng đệ ăn bánh và bảo đá quả cầu về phía huynh, khi nào huynh ném quả cầu cho chúng đệ thì chạy đi luôn. - Đến đây, chúng chỉ tên dẫn đầu nói: Đó là lời dặn của huynh ấy! Đại ca ca, xin lỗi huynh!
    Lãnh Diện mỉm cười lắc đầu! Chúng nhìn Lãnh Diện ra hiệu, đồng thời nói:
              -Không phải lỗi tại các đệ mà là tại ta. Nếu như ta không đến đây thì các đệ sẽ không bị sợ hãi như vậy! Ta phải xin lỗi các đệ mới đúng!
    Tất cả liền reo lên:
              -Đại ca ca, cảm ơn huynh, huynh thật tốt!!
    Tên dẫn đầu quay người bước đi nói:
              -Lãnh Diện, hôm nay ta thua tâm phục khẩu phục, hẹn ngươi hôm khác.
    Các cô cũng bước đi nói:
              -Lãnh Diện, hôm khác chúng ta sẽ tính sổ với ngươi.
    Lãnh Diện liền vận chỉ viết lên thân cây:
              -Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói.
    Các cô vừa quay lại vừa nói:
              -Ngươi muốn gì đây?
    Vừa quay lại thì lại thấy dòng chữ: Các cô hãy đọc bằng mắt.
    Các cô hỏi lại lần nữa:
              -Ngươi muốn gì?
              -Tôi không muốn kẻ khác biết chuyện tôi sắp nói.
              -Hắn bất tỉnh rồi còn lo gì nữa.
              -Ai mà biết hắn tỉnh lại lúc nào.
    Và xoá hết đi. Các cô thì nói:
              -Thôi được rồi, có chuyện gì thì nói nhanh lên.
    Lãnh Diện liền viết:
              -Phiền các cô đưa bọn trẻ đến Hồng Kỳ - Kim Tinh đội ở kinh thành!
    Rồi lại xoá đi ngay, trong khi thiếu nữ lớn tuổi nhất liền viết bằng kiếm:
              -Ngươi không thấy nực cười sao?
    Lãnh Diện nhíu mày:
              -Tôi biết các cô hận tôi, nhưng việc này là việc nên làm mà, đúng không?
              -Sao ngươi không tự đưa chúng đến đó?
              -Tôi có nhiều kẻ thù như vậy thì làm sao đưa chúng đi được. Thế nào, các cô giúp tôi chứ?!
    Sau khi chứng kiến toàn bộ mọi chuyện liên quan đến Lãnh Diện mấy ngày qua, các cô đã nhìn Lãnh Diện với một ánh mắt khác… nên sau một thoáng yên lặng, các cô đồng thanh:
              -Đúng là để chúng ở ngoài thế này không ổn chút nào! Được, bọn ta đồng ý.
    Lãnh Diện mỉm cười viết:
              -Xin đa tạ!
    Các cô lạnh lùng viết:
              -Bọn ta nhận lời hoàn toàn vì lo cho bọn trẻ chứ không phải cảm động vì những việc làm của ngươi đâu, đừng có mà tưởng tượng lung tung. Dù có thế nào, ngươi vẫn là kẻ thù của bọn ta, hãy nhớ lấy điều đó.
    Lãnh Diện lại mỉm cười viết:
              -Tôi đâu dám quên.
    Rồi nhìn bọn trẻ mỉm cười và chỉ chúng. Bọn trẻ nói: Các đệ! - Lãnh Diện gật đầu rồi chỉ các cô. Bọn trẻ nói: và các tỷ tỷ! - Lãnh Diện gật đầu rồi xoè hai ngón tay ở cả hai tay làm động tác bước đi. Bọn trẻ nói: sẽ đi cùng nhau! - Khi vừa gật đầu, chúng đã ôm chặt lấy:
              -Không, huynh là đại anh hùng, là người tốt nhất trên đời, chúng đệ muốn đi theo huynh cơ!
    #2
      nguyen duc long 26.07.2008 01:13:15 (permalink)
      Lãnh Diện đẩy nhẹ chúng ra rồi lại nói bằng đôi tay, mấy đứa nói theo từng động tác:
                -Các đệ cũng thấy rồi đấy, ta có rất nhiều kẻ thù, các đệ đi theo ta sẽ không vui đâu và còn rất nguy hiểm nữa!
      Chúng liền nói lớn:
                -Chúng đệ không sợ! - Rồi ôm Lãnh Diện nói: Nếu không theo huynh, chúng đệ biết đi về đâu!? - Rồi Ah một tiếng nhìn Lãnh Diện nói: Huynh dạy võ cho chúng đệ, chúng đệ sẽ tự bảo vệ mình!
      Lãnh Diện bật cười, các cô cũng bật cười vì sự ngây thơ của chúng! Thấy vậy, chúng ngạc nhiên hỏi:
                -Sao mọi người lại cười?
      Thiếu nữ xinh đẹp nhất cúi xuống cười hỏi:
                -Các đệ ra đây với tỷ một lát được không?
      Bọn trẻ gật đầu, cô liền dắt chúng ra xa. Đúng lúc này Viên Bình tỉnh lại, hắn liền quát lớn:
                -Thằng câm kia, ngươi đã giết hết người thân của ta rồi, sao không giết luôn ta đi, đừng có giả từ bi nữa.
      Lãnh Diện liền xuất thương khí điểm huyệt ngủ của hắn từ xa. Trong khi ở phía xa, cô cười hỏi:
                -Các đệ có biết huynh ấy nhờ các tỷ việc gì không?
      Tất cả lắc đầu. Cô cười nói:
                -Huynh ấy nhờ các tỷ đưa các đệ đền Hồng Kỳ đường ở kinh thành!
      Bọn trẻ bỗng reo lên:
                -Hoan hô, chúng đệ sắp được gặp Thái Tông gia gia rồi!
      Cô ngạc nhiên hỏi:
                -Sao các đệ biết Thái Tông gia gia ở kinh thành?
      Bọn trẻ sôi nổi kể:
                -Chúng đệ nghe mọi người nói vậy mà, mọi người còn nói gia gia là một ông vua rất, rất tốt!
      Và vui mừng hỏi:
                -Có phải gia gia ở Hồng Kỳ đường không ạ?
      Cô lắc đầu cười nói:
                -Nhưng ở Hồng Kỳ đường có rất nhiều thiếu niên bằng tuổi các đệ, còn có rất nhiều tỷ tỷ như các tỷ vậy, ở đấy còn có các đại ca ca rất tốt và giỏi võ như… Các huynh ấy sẽ dạy các đệ võ công và dạy học chữ nữa! Thế nào? Có đồng ý không?
      Cô kể đến đâu, gương mặt tất cả tươi lên đến đó, nên vừa dứt lời, tất cả liền nói lớn:
                -Đồng ý liền!
      Nhưng nét mặt lại buồn trở lại ngay:
                -Nhưng còn ân nhân đại ca?!
      Cô xoa đầu từng đứa nói:
                -Yên tâm, huynh ấy sẽ đến thăm các đệ!
      Khi thấy gương mặt rạng rỡ của bọn trẻ, Lãnh Diện vô cùng hoan hỷ, trong lòng thoải mái như trút hết mọi ưu phiền trong nháy mắt nên cười càng đẹp hơn! Tất cả những điều này đều không qua khỏi ánh mắt chăm chú quan sát của mấy cô.
                Cô dẫn bọn trẻ lại gần mọi người với nụ cười trên môi. Đến trước mặt Lãnh Diện, mấy đứa nói:
                -Ân nhân đại ca, chúng đệ sẽ đi theo các tỷ tỷ nhưng huynh phải hứa với chúng đệ một việc!
      Lãnh Diện ngồi xuống mỉm cười gật đầu, mấy đứa liền bá vai ghé sát tai Lãnh Diện nói nhỏ:
                -Huynh phải thường xuyên đến thăm bọn đệ đấy!
      Lãnh Diện nhìn bọn trẻ mỉm cười gật đầu, mấy đứa lại ôm Lãnh Diện và cười tươi, Lãnh Diện cũng liền ôm chúng và cười rất tươi! Thấy bọn trẻ như vậy, các cô cũng mỉm cười nhìn nhau. Thiếu nữ lớn tuổi nhất viết xuống đất:
                -Khi đến đó, bọn ta phải nói thế nào?
      Lãnh Diện liền đẩy nhẹ chúng ra rồi viết:
                -Gặp chúng bị bắt nạt trên đường liền ra tay cứu rồi đưa chúng về đây!
                -Ý ngươi là đừng nói việc ngươi cứu bọn trẻ?
      Lãnh Diện vừa gật đầu, các cô đã cau mày hỏi:
                -Tại sao?
      Lãnh Diện viết luôn:
                -Đơn giản vì tôi là một tên sát thủ.
      Rồi không để các cô hỏi thêm, lập tức đứng lên rồi từ từ đi giật lùi men theo dòng suối và mỉm cười vẫy tay chào, mấy đứa liền vẫy tay chào lại và nói lớn:
                -Tạm biệt huynh, ân nhân đại ca!
      Rồi chờ Lãnh Diện khuất bóng mới chịu nắm tay đi theo các cô! Khi mọi người vừa đi khỏi thì Viên Bình bắt đầu tỉnh lại, hắn liền đảo mắt nhìn ra xung quanh để rồi tức tối khi không còn ai, hắn nằm vật ra với đôi mắt rưng rưng ướt nhoè rồi hét lên một tiếng dài:
                -Ông trời, ông thật bất công.
      Hắn vừa dứt lời bóng người mờ ảo bịt mặt bay xuống rất nhanh với cái đầu lâu của tên dẫn đầu trên tay. Sau một thoáng giật mình, hắn nói với giọng chán sống:
                -Muốn giết thì ra tay đi, việc gì phải doạ nhau.
      Bóng người liền hỏi:
                -Ngươi có biết ta là ai không?
      Hắn cười nhạt:
                -Ta không biết và cũng chẳng cần biết. Ta đang chán sống đây, mau hoá kiếp cho ta đi.
      Bóng người giơ cái đầu lâu lên hỏi:
                -Ngươi có biết tại sao hắn chết không?
      Hắn ngán ngẩm đứng dậy rồi lao đầu vào thân cây to phía trước, bóng người liền ném cái đầu lâu về phía đó, lập tức đầu hắn va vào cái đầu lâu ngay khi cái đầu lâu chạm vào thân cây, hắn liền gào lên:
                -Ta muốn chết là chuyện của ta, tại sao lại cản ta?
      Bóng người nhìn hắn nói:
                -Đừng có gào lên với ta.
      Hắn lạnh gáy khi nhìn ánh mắt sắc lạnh vô cảm của bóng người.
                -Ngươi tưởng sẽ báo được thù sau khi trở thành hồn ma sao?
      Hắn nhìn bóng người cười như điên:
                -Với cái thân tàn ma dại này ta có thể báo thù sao?
      Bóng người nhìn đôi chân hắn nói:
                -Thế chân ngươi chỉ dùng để đi à?
      Hắn nhìn xuống chân nói:
                -Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ?
      Bóng người nhíu mày nói:
                -Ngoài ra ngươi còn một thứ lợi hại nữa, đó chính là trái tim vô tình độc ác. - Rồi chỉ cái đầu nói: Hắn đối lập hoàn toàn với ngươi nên hắn phải chết, vì trong cuộc chơi vừa rồi không có đất sống cho người như hắn.
      Hắn liền hỏi với giọng nghi hoặc:
                -Nói vậy là sao?
                -Đừng thắc mắc. Ngươi có thể phi thân ngay bây giờ chứ?
                -Ta bị phế tay chứ không bị phế chân.
      Bóng người liền ném cho hắn một quyển cước pháp và nói:
                -Đến một nơi hoang vắng khác mà luyện.
      Trong khi hắn dùng miệng giữ lấy thì bóng người vừa phi thân đi vừa gằn giọng nói:
                -Nếu nửa tháng sau ngươi luyện không thành thì đừng có trách ta.
               
                Lãnh Diện sau khi chia tay bọn trẻ liền phóng đi khắp nơi với tốc độ rất nhanh, khi đến một khu vực vắng vẻ thì bắt gặp Quốc Khang cùng quan binh đang vây đánh một người khoác áo choàng đen kín từ đầu đến chân. Quốc Khang vừa hành kiếm tấn công vừa nói:
                -Tử Thần, ngươi không giết người thì sao phải chống cự?
      Tử Thần vừa vung lưỡi hái quay một vòng đánh bạt cả Quốc Khang và những quan binh xông tới tấn công ở xung quanh ra thì từ xa Lãnh Diện như một con mãnh ưng bay thẳng tới với luồng ngân quang sáng rực quanh người, trong khi tất cả quan binh đều bị đánh bay lên cao thì hai người đã biến mất hút. Khi đã bay rất xa mọi người, Tử Thần liền lên tiếng:
                -Đại ca, sư phụ lệnh tất cả chúng ta phải đến điểm tập kết ngay trong ngày mai.
      Lãnh Diện cau mắt nói:
                -Quên chuyện đó đi.
      Thấy Tử Thần ngạc nhiên và xúc động, Lãnh Diện liền nói:
                -Ta có thể thất ngôn nhưng không thể mất đệ!
      Rồi hai người phi thân về hướng khu rừng Lãnh Diện đánh nhau với bọn Viên Bình, đến nơi hai người phóng vào giữa, và khi Lãnh Diện cúi xuống gõ ba lần xuống đất, lập tức cửa hầm mở ngang ra, thì Tử Thần rất ngạc nhiên vì thấy lưng áo Lãnh Diện in dấu chưởng rất rõ.
                -Kẻ nào mà lợi hại như vậy, có thể đả thương huynh?
      Lãnh Diện nhảy xuống nói:
                -Ta sẽ kể sau.
      Tử Thần vừa nhảy xuống, Lãnh Diện liền bẻ giàn để đuốc sang một bên để đóng cửa lại, rồi rút đuốc bước về phía trước năm bước và cùng đẩy cánh cửa bên tường trái, bên trong là một căn phòng vừa phải với một cái giường bên trái và một bàn hoá trang bên phải. Lãnh Diện để đuốc vào giàn trên tường gần cửa ra vào rồi đi về phía giường vừa thả mình xuống vừa hỏi:
                -Giờ thì đệ nói đi, chuyện này là thế nào?
      Tử Thần vừa bước tới vừa cau mắt kể:
                -Đêm hôm ấy...
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 13:11:55 bởi nguyen duc long >
      #3
        nguyen duc long 26.07.2008 01:16:34 (permalink)
        ...Tử Thần vừa bước vào, các kỹ nữ và tú bà liền chạy tới săn đón, trong khi từ  trên lầu hai, Phan Hào ôm hai cô vừa đùa giỡn vừa đi xuống, xung quanh là mười người cao to bảo vệ. Vừa nhìn thấy nhau, mười người lập tức đồng loạt rút kiếm bay tới tấn công, Tử Thần cũng đẩy tất cả ra, vừa đẩy ra thì mười thanh kiếm đã như một cái lồng mật khít chụp tới với tốc độ rất nhanh, nhưng Tử Thần chỉ chém một đường, tất cả đã bị đánh văng lên nóc nhà, rồi lập tức phi thân lên vung lưỡi hái phá vỡ nóc kỹ viện đuổi theo Phan Hào, dù bị thương khá nặng nhưng mười người vẫn gượng dậy đuổi theo, trong khi tú bà và các kỹ nữ kêu trời réo đất thì khách khứa bỏ về hết. Tất cả đạp lên thân cây và những mái nhà mà phi thân đuổi theo, được một lúc thì mười người do bị thương nên bị bỏ lại phía sau. Còn Phan Hào thì thắc mắc là sao Tử Thần mãi mà không đuổi kịp, rồi ngoái đầu lại nhìn thì lập tức toát mồ hôi lạnh khi thấy trong cái áo liền đầu tối đen như mức là một đôi mắt trắng ởn, sâu hoắm, lạnh băng và đầy sát khí đang nhìn mình.
                  -Thì ra hắn bắt ta phải nếm mùi sợ hãi và chết chóc rồi mới ra tay. Được, ta liều mạng với ngươi.
        Nghĩ vậy, Phan Hào lập tức đạp vào thân cây phía trước để phi thân ngược trở lại, đồng thời vung kiếm chém chéo tới, Tử Thần liền trừng mắt vung lưỡi hái chém bay thanh kiếm gãy làm đôi, trong lúc phần kiếm gãy phía trên bị văng về phía bụi cỏ phía xa thì Tử Thần tung chưởng đánh thẳng vào giữa ngực Phan Hào, Phan Hào liền bị thổ huyết và rơi thẳng xuống đất. Lúc này, mười người đã tới rồi hốt hoảng xông tới khi thấy Tử Thần chém lưỡi hái sát đầu Phan Hào, nhưng rồi Tử Thần lắc lắc đầu và hét lên một tiếng rồi phi thân đi.
                  Kể đến đây, Tử Thần ngồi phịch xuống giường nói với giọng vô cùng buồn bã:
                  -Khi đệ chém tới thì hình ảnh cùng lời nói trước khi chết của Thiên Thần hiện lên trong đầu đệ, rồi ngay sau đó hình ảnh huynh cũng hiện lên, huynh trừng mắt nói: Ai làm người đó chịu, đệ không được giết hắn. Sau đó đệ cắm đầu chạy không ngừng, đệ không cần biết mình chạy bao lâu, bao xa, qua những nơi nào, lúc đó tâm trí đệ vô cùng hỗn loạn, những hình ảnh đánh nhau với Phan Anh lại hiện về…
                  Tử Thần cùng Phan Anh chém tới, kình lực đẩy Tử Thần văng lên, còn Phan Anh thì bị đẩy lùi xuống về phía sau. Bên kia, Thiên Thần cũng đang đấu quyết liệt với các tiêu sư. Phan Anh vừa chạm đất liền vận kình lực vào đao kiếm rồi chém bay tảng đá dưới đất về phía Tử Thần đang bay tới và phi thân theo, khi Tử Thần chém nát tảng đá thì thanh Liễu Trường kiếm của Phan Anh đã như một dải lụa quấn chặt lấy từ xa, thanh kiếm mang nội lực vừa cương vừa nhu rất lợi hại nên Tử Thần trong chốc lát chưa thể rút vũ khí ra, trong khi Phan Anh đã đồng thời phóng đao đâm tới, nhưng đúng lúc này thân người Thiên Thần đã chắn ngay trước Tử Thần đỡ cho một nhát đao chí mạng! Sự việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến tất cả sững sờ, lập tức Thiên Thần thổ huyết, máu ở ngực trào ra. Với Tử Thần, cảnh tượng này còn khủng khiếp và đau đớn hơn trăm ngàn nhát đao đâm chém! Tử Thần vội điểm huyệt cầm máu rồi vận công truyền chân khí vào cơ thể nhưng đều vô hiệu, máu vẫn không ngừng chảy, chân khí đưa vào tự thoát ra ngoài hết.
                  Phan Anh và các tiêu sư đều đứng bất động khi chứng kiến cảnh Tử Thần thất vọng vì trị thương vô hiệu, tay chân luống cuống, tay trái run rẩy đỡ Thiên Thần, tay phải lóng ngóng vận khí bịt vết thương lại nhưng vẫn vô hiệu, bộ dạng hốt hoảng sợ hãi, ánh mắt bất lực, tuyệt vọng và đau xót cực  độ! Còn Thiên Thần mồ hôi toát ra như tắm, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Tử Thần vừa vui mừng lại vừa buồn đau! Tử Thần nói trong nước mắt:
                  -Ta hoàn toàn có thể đỡ được nhát đao đó mà…
        Thiên Thần run rẩy nói:
                    -Đêm qua đệ nằm mơ thấy huynh bị đâm chết nên đệ sợ lắm… Đệ sợ huynh xảy ra chuyện!
        Vừa dứt lời liền bị ho lụ khụ, Tử Thần liền không ngừng nói:
                  -Đệ sẽ không sao đâu, hãy gắng lên!
        Thiên Thần nói với giọng bị đứt quãng:
                  -Đại ca hãy hứa với đệ hai điều.
        Tử Thần nói với giọng nghẹn lại:
                  -Đệ nói đi!
        Cùng với lúc nói là một giọt lệ rơi xuống má Thiên Thần! Thiên Thần nói với hai giọt lệ trào ra:
                  -Thứ nhất, đừng trả thù cho đệ ! Thứ hai, hãy cùng Lãnh đại ca đi khỏi Vô… - Nói đến đây, Thiên Thần giơ tay lên từ từ, Tử Thần hiểu ý liền bỏ tay ra khỏi vết thương để nắm lấy tay Thiên Thần… - Địch… - Lúc này cơ thể Thiên Thần đã lạnh dần, toàn thân giật liên hồi, máu từ miệng và vết thương đã chảy quá nửa… khiến Tử Thần càng thêm sợ hãi, và khi vừa ôm chặt lấy tiểu đệ thì Thiên Thần thốt lên câu cuối: Hội! - Tiếng hội vừa thoát ra cũng là lúc tay Thiên Thần từ từ rơi ra khỏi tay Tử Thần, đầu ngả sang một bên, hai mắt nhắm lại, miệng nở nụ cười yên tâm!
                  -Thiên Thần à!...
        Cùng tiếng gọi là những âm thanh… ớ… ớ… nghẹn ngào trong cổ họng bi thảm phát ra và đôi mắt đẫm lệ, toàn thân rúng động liên hồi, rồi khóc nấc lên từng hồi, sau cùng khi không thể chịu nổi nữa, Tử Thần ngửa mặt lên mà gào khóc một hồi dài! Nhìn cảnh tượng bi thương này, tất cả vô cùng xúc động, một số tiêu sư nhìn hai người với đôi mắt đỏ hoe! Phan Anh buồn bã nhìn hai người, trong lòng có một chút thương cảm và một chút day dứt, áy náy! Bỗng Tử Thần nhẹ nhàng bồng Thiên Thần lên rồi nhìn Phan Anh với đôi mắt trắng dã đầy sát khí và căm thù. Thấy vậy, các tiêu sư vội cẩn thận nghênh chiến. Nhưng Tử Thần lại phi thân đi và truyền lại giọng nói vừa đau thương vừa thù hận:
                  -Phan Anh, ngươi hãy nhớ kĩ ngày hôm nay, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của thằng con ngươi, sau đó là toàn bộ người thân và bằng hữu của ngươi.
        Vừa rồi do xúc động nên các tiêu sư không tấn công, nhưng khi thấy Tử Thần nói vậy thì tất cả vội đuổi theo nhưng Phan Anh đã lên tiếng ngăn:
                  -Tất cả đứng lại.
        Tất cả quay lại nói:
                  -Tiêu lĩnh, hắn nói là làm đấy, nếu không giết hắn bây giờ, sau này sẽ rất phiền phức.
        Phan Anh lắc đầu nói:
                  -Không, hắn không trả thù đâu!
        Tất cả ngạc nhiên hỏi:
                  -Dựa vào đâu mà ngài chắc chắn như vậy? Ngài không thấy hắn nhìn ngài với ánh mắt tràn ngập sát khí và thù hận sao?
        Thấy Phan Anh vừa bước về phía xe hàng vừa nói:
                  -Hắn rất yêu quý tiểu đệ nên không trái lời đâu! Hơn nữa từ đầu đến cuối ta có một linh cảm kỳ lạ, đó là hắn không trả thù.
        Tất cả liền bước theo rồi nhảy lên ngựa phóng theo Phan Anh, trong khi Phan Anh nói:
                  -Còn những lời đe doạ lúc bỏ đi đơn giản là vì hắn quá tức giận và xúc động!
                  Tử Thần sau khi thiêu xác Thiên Thần liền bỏ tro cốt vào lọ rồi phóng hết tốc lực về phía Đông, khi đến đỉnh núi cao nhất, Tử Thần dừng lại ở mỏm núi, bốc từng nắm tro cốt rồi xoè tay cho gió cuốn đi, mỗi lần như vậy là một giọt lệ trào ra! Nhìn gió cuốn tro cốt bay về phía hoàng hôn, những ký ức thời thơ ấu liền hiện về trong tâm trí càng khiến Tử Thần thêm đau buồn và không thể tha thứ cho kẻ thù và chính bản thân mình! Hai hàng nước mắt trào xuống khi nghĩ lại lời trăn trối lúc ra đi của cha mẹ:
                  -Từ nay, cha mẹ không còn ở bên các con được nữa nên các con phải yêu thương và bảo vệ nhau! Lập Xuân, con là tiểu đệ thì phải nghe lời đại ca!!
        Thiên Thần khoanh tay mếu máo nói:
                  -Dạ con hiểu ạ!
        Hai người khẽ mỉm cười nói:
                  -Ngoan lắm!
        Rồi nhìn Tử Thần với ánh mắt buồn thảm và yêu thương nói:
                  -Con là đại ca thì phải yêu thương và bảo vệ tiểu đệ, dù có phải mất mạng đi nữa!
        Nói đến đây, hai người ngừng thở. Hai huynh đệ liền ôm cha mẹ gào khóc:
                  -Cha, mẹ!
        Đến đây, Tử Thần bật khóc thành tiếng rồi tưởng tượng cha mẹ hiện lên trong cảnh hoàng hôn ảm đạm đang nhìn mình với ánh mắt buồn bã! Tử Thần liền nói lớn trong tiếng khóc:
                  -Cha, mẹ! Lạc nhi có tội với cha mẹ!
        Khi hình ảnh hai người dần tan biến thì gương mặt Thiên Thần hiện lên với nụ cười trên môi… cũng là lúc nắm tro cốt cuối cùng được gió cuốn đi! Tử Thần nhìn hình ảnh Thiên Thần và nắm tro cốt nghĩ thầm:
                  -Lập Xuân, xin lỗi đệ, ta không thể làm theo lời đệ!
        Đến đây thì hình ảnh ngừng lại, Tử Thần quỵ chân đổ gục xuống, ngẩng đầu lên trời gào thét một cách bi thống, hận thù, bất lực và tự trách một hồi dài… vang vọng trong đêm tối, bay ra khỏi vùng sơn cốc hoang vắng mấy dặm liền.
                  -Phan Anh, không giết được ngươi ta thề không làm người.        
        Kể đến đây, Tử Thần cúi người, hai tay ôm đầu nói:
                  -Đệ biết Thiên Thần không muốn đệ trả thù là vì không muốn đệ phải sống trong đau khổ suốt đời vì thù hận nhưng đệ không làm được! Cứ mỗi lần chợp mắt là cảnh tượng khủng khiếp ấy lại hiện lên khiến đệ không thể nào chịu nổi, chỉ muốn ngay lập tức đi tìm tên họ Phan ấy tính sổ. Đại ca, đệ phải làm sao đây?
        Lãnh Diện cau mày nói:
                  -Nếu thân thể mệt mỏi thì chẳng làm gì được, hãy ngủ một giấc thật sâu để lấy sức cho ngày mai!
        Rồi ngồi dậy đưa cho Tử Thần một viên thuốc:
                  -Nghe lời ta đi!
        Tử Thần liền uống rồi xoay người ngả lưng xuống, kéo chăn hỏi:
                  -Đại ca, ai đã đả thương huynh vậy?
        Lãnh Diện vừa ngả đầu xuống thành giường vừa nói:
                  -Lúc đó…
        Nhưng khi kể được một đoạn thì Tử Thần đã ngủ. Lãnh Diện để hai tay ra sau gáy, suy nghĩ đến khi thiếp đi.
                  Sáng ngày hôm sau, Lãnh Diện sau khi hoá trang thành một người khác liền thay quần áo thì mới phát hiện mình đánh mất một vật quan trọng.
                  -Huynh mất gì à?
        Lãnh Diện quay lại nói:
                  -Cây sáo của ta không biết mất từ lúc nào rồi?
        Tử Thần vừa bước về phía bàn gương vừa nói:
                  -Chắc từ lúc đánh nhau với bọn chúng.
        Rồi ngồi xuống buồn bã nói:
                  -Cũng chẳng cần phải hoá trang làm gì, vì có ai nhìn thấy gương mặt thật của đệ đâu, họ chỉ thấy một khoảng tối đen như mực ở phần đầu mà đã khẳng định gương mặt của đệ không khác gì cái đầu lâu gớm ghiếc.
        Dứt lời liền cởi bỏ áo choàng, Lãnh Diện liền bị giật mình vì thấy gương mặt Tử Thần gầy sọp, đôi mắt hơi lồi ra. Dù đã đoán được nhưng Lãnh Diện không ngờ lại đến mức này nên không khỏi xót lòng! Lãnh Diện thao tác rất nhanh, đồng thời nói:
                  -Nếu để nguyên gương mặt thật mà ra ngoài thì sau này sẽ phiền phức.
        Sau khi hóa trang xong, hai người dắt ngang eo một thanh binh khí dẻo rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài và cùng đi ra khỏi phòng, Lãnh Diện bẻ giàn để đuốc trước cửa, lập tức phía trên mở ra một cầu thang, khi lên phía trên hai người liền phóng về phía Tỉnh Lạng Sơn.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 13:26:58 bởi nguyen duc long >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9