nguyen duc long
-
Số bài
:
73
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.06.2008
- Nơi: Ngõ 2 Bạch Đằng Núi Đèo Thuỷ Nguyên Hải Phòng.
|
RE: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi V )
-
26.07.2008 01:16:34
...Tử Thần vừa bước vào, các kỹ nữ và tú bà liền chạy tới săn đón, trong khi từ trên lầu hai, Phan Hào ôm hai cô vừa đùa giỡn vừa đi xuống, xung quanh là mười người cao to bảo vệ. Vừa nhìn thấy nhau, mười người lập tức đồng loạt rút kiếm bay tới tấn công, Tử Thần cũng đẩy tất cả ra, vừa đẩy ra thì mười thanh kiếm đã như một cái lồng mật khít chụp tới với tốc độ rất nhanh, nhưng Tử Thần chỉ chém một đường, tất cả đã bị đánh văng lên nóc nhà, rồi lập tức phi thân lên vung lưỡi hái phá vỡ nóc kỹ viện đuổi theo Phan Hào, dù bị thương khá nặng nhưng mười người vẫn gượng dậy đuổi theo, trong khi tú bà và các kỹ nữ kêu trời réo đất thì khách khứa bỏ về hết. Tất cả đạp lên thân cây và những mái nhà mà phi thân đuổi theo, được một lúc thì mười người do bị thương nên bị bỏ lại phía sau. Còn Phan Hào thì thắc mắc là sao Tử Thần mãi mà không đuổi kịp, rồi ngoái đầu lại nhìn thì lập tức toát mồ hôi lạnh khi thấy trong cái áo liền đầu tối đen như mức là một đôi mắt trắng ởn, sâu hoắm, lạnh băng và đầy sát khí đang nhìn mình. -Thì ra hắn bắt ta phải nếm mùi sợ hãi và chết chóc rồi mới ra tay. Được, ta liều mạng với ngươi. Nghĩ vậy, Phan Hào lập tức đạp vào thân cây phía trước để phi thân ngược trở lại, đồng thời vung kiếm chém chéo tới, Tử Thần liền trừng mắt vung lưỡi hái chém bay thanh kiếm gãy làm đôi, trong lúc phần kiếm gãy phía trên bị văng về phía bụi cỏ phía xa thì Tử Thần tung chưởng đánh thẳng vào giữa ngực Phan Hào, Phan Hào liền bị thổ huyết và rơi thẳng xuống đất. Lúc này, mười người đã tới rồi hốt hoảng xông tới khi thấy Tử Thần chém lưỡi hái sát đầu Phan Hào, nhưng rồi Tử Thần lắc lắc đầu và hét lên một tiếng rồi phi thân đi. Kể đến đây, Tử Thần ngồi phịch xuống giường nói với giọng vô cùng buồn bã: -Khi đệ chém tới thì hình ảnh cùng lời nói trước khi chết của Thiên Thần hiện lên trong đầu đệ, rồi ngay sau đó hình ảnh huynh cũng hiện lên, huynh trừng mắt nói: Ai làm người đó chịu, đệ không được giết hắn. Sau đó đệ cắm đầu chạy không ngừng, đệ không cần biết mình chạy bao lâu, bao xa, qua những nơi nào, lúc đó tâm trí đệ vô cùng hỗn loạn, những hình ảnh đánh nhau với Phan Anh lại hiện về… Tử Thần cùng Phan Anh chém tới, kình lực đẩy Tử Thần văng lên, còn Phan Anh thì bị đẩy lùi xuống về phía sau. Bên kia, Thiên Thần cũng đang đấu quyết liệt với các tiêu sư. Phan Anh vừa chạm đất liền vận kình lực vào đao kiếm rồi chém bay tảng đá dưới đất về phía Tử Thần đang bay tới và phi thân theo, khi Tử Thần chém nát tảng đá thì thanh Liễu Trường kiếm của Phan Anh đã như một dải lụa quấn chặt lấy từ xa, thanh kiếm mang nội lực vừa cương vừa nhu rất lợi hại nên Tử Thần trong chốc lát chưa thể rút vũ khí ra, trong khi Phan Anh đã đồng thời phóng đao đâm tới, nhưng đúng lúc này thân người Thiên Thần đã chắn ngay trước Tử Thần đỡ cho một nhát đao chí mạng! Sự việc diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến tất cả sững sờ, lập tức Thiên Thần thổ huyết, máu ở ngực trào ra. Với Tử Thần, cảnh tượng này còn khủng khiếp và đau đớn hơn trăm ngàn nhát đao đâm chém! Tử Thần vội điểm huyệt cầm máu rồi vận công truyền chân khí vào cơ thể nhưng đều vô hiệu, máu vẫn không ngừng chảy, chân khí đưa vào tự thoát ra ngoài hết. Phan Anh và các tiêu sư đều đứng bất động khi chứng kiến cảnh Tử Thần thất vọng vì trị thương vô hiệu, tay chân luống cuống, tay trái run rẩy đỡ Thiên Thần, tay phải lóng ngóng vận khí bịt vết thương lại nhưng vẫn vô hiệu, bộ dạng hốt hoảng sợ hãi, ánh mắt bất lực, tuyệt vọng và đau xót cực độ! Còn Thiên Thần mồ hôi toát ra như tắm, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Tử Thần vừa vui mừng lại vừa buồn đau! Tử Thần nói trong nước mắt: -Ta hoàn toàn có thể đỡ được nhát đao đó mà… Thiên Thần run rẩy nói: -Đêm qua đệ nằm mơ thấy huynh bị đâm chết nên đệ sợ lắm… Đệ sợ huynh xảy ra chuyện! Vừa dứt lời liền bị ho lụ khụ, Tử Thần liền không ngừng nói: -Đệ sẽ không sao đâu, hãy gắng lên! Thiên Thần nói với giọng bị đứt quãng: -Đại ca hãy hứa với đệ hai điều. Tử Thần nói với giọng nghẹn lại: -Đệ nói đi! Cùng với lúc nói là một giọt lệ rơi xuống má Thiên Thần! Thiên Thần nói với hai giọt lệ trào ra: -Thứ nhất, đừng trả thù cho đệ ! Thứ hai, hãy cùng Lãnh đại ca đi khỏi Vô… - Nói đến đây, Thiên Thần giơ tay lên từ từ, Tử Thần hiểu ý liền bỏ tay ra khỏi vết thương để nắm lấy tay Thiên Thần… - Địch… - Lúc này cơ thể Thiên Thần đã lạnh dần, toàn thân giật liên hồi, máu từ miệng và vết thương đã chảy quá nửa… khiến Tử Thần càng thêm sợ hãi, và khi vừa ôm chặt lấy tiểu đệ thì Thiên Thần thốt lên câu cuối: Hội! - Tiếng hội vừa thoát ra cũng là lúc tay Thiên Thần từ từ rơi ra khỏi tay Tử Thần, đầu ngả sang một bên, hai mắt nhắm lại, miệng nở nụ cười yên tâm! -Thiên Thần à!... Cùng tiếng gọi là những âm thanh… ớ… ớ… nghẹn ngào trong cổ họng bi thảm phát ra và đôi mắt đẫm lệ, toàn thân rúng động liên hồi, rồi khóc nấc lên từng hồi, sau cùng khi không thể chịu nổi nữa, Tử Thần ngửa mặt lên mà gào khóc một hồi dài! Nhìn cảnh tượng bi thương này, tất cả vô cùng xúc động, một số tiêu sư nhìn hai người với đôi mắt đỏ hoe! Phan Anh buồn bã nhìn hai người, trong lòng có một chút thương cảm và một chút day dứt, áy náy! Bỗng Tử Thần nhẹ nhàng bồng Thiên Thần lên rồi nhìn Phan Anh với đôi mắt trắng dã đầy sát khí và căm thù. Thấy vậy, các tiêu sư vội cẩn thận nghênh chiến. Nhưng Tử Thần lại phi thân đi và truyền lại giọng nói vừa đau thương vừa thù hận: -Phan Anh, ngươi hãy nhớ kĩ ngày hôm nay, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của thằng con ngươi, sau đó là toàn bộ người thân và bằng hữu của ngươi. Vừa rồi do xúc động nên các tiêu sư không tấn công, nhưng khi thấy Tử Thần nói vậy thì tất cả vội đuổi theo nhưng Phan Anh đã lên tiếng ngăn: -Tất cả đứng lại. Tất cả quay lại nói: -Tiêu lĩnh, hắn nói là làm đấy, nếu không giết hắn bây giờ, sau này sẽ rất phiền phức. Phan Anh lắc đầu nói: -Không, hắn không trả thù đâu! Tất cả ngạc nhiên hỏi: -Dựa vào đâu mà ngài chắc chắn như vậy? Ngài không thấy hắn nhìn ngài với ánh mắt tràn ngập sát khí và thù hận sao? Thấy Phan Anh vừa bước về phía xe hàng vừa nói: -Hắn rất yêu quý tiểu đệ nên không trái lời đâu! Hơn nữa từ đầu đến cuối ta có một linh cảm kỳ lạ, đó là hắn không trả thù. Tất cả liền bước theo rồi nhảy lên ngựa phóng theo Phan Anh, trong khi Phan Anh nói: -Còn những lời đe doạ lúc bỏ đi đơn giản là vì hắn quá tức giận và xúc động! Tử Thần sau khi thiêu xác Thiên Thần liền bỏ tro cốt vào lọ rồi phóng hết tốc lực về phía Đông, khi đến đỉnh núi cao nhất, Tử Thần dừng lại ở mỏm núi, bốc từng nắm tro cốt rồi xoè tay cho gió cuốn đi, mỗi lần như vậy là một giọt lệ trào ra! Nhìn gió cuốn tro cốt bay về phía hoàng hôn, những ký ức thời thơ ấu liền hiện về trong tâm trí càng khiến Tử Thần thêm đau buồn và không thể tha thứ cho kẻ thù và chính bản thân mình! Hai hàng nước mắt trào xuống khi nghĩ lại lời trăn trối lúc ra đi của cha mẹ: -Từ nay, cha mẹ không còn ở bên các con được nữa nên các con phải yêu thương và bảo vệ nhau! Lập Xuân, con là tiểu đệ thì phải nghe lời đại ca!! Thiên Thần khoanh tay mếu máo nói: -Dạ con hiểu ạ! Hai người khẽ mỉm cười nói: -Ngoan lắm! Rồi nhìn Tử Thần với ánh mắt buồn thảm và yêu thương nói: -Con là đại ca thì phải yêu thương và bảo vệ tiểu đệ, dù có phải mất mạng đi nữa! Nói đến đây, hai người ngừng thở. Hai huynh đệ liền ôm cha mẹ gào khóc: -Cha, mẹ! Đến đây, Tử Thần bật khóc thành tiếng rồi tưởng tượng cha mẹ hiện lên trong cảnh hoàng hôn ảm đạm đang nhìn mình với ánh mắt buồn bã! Tử Thần liền nói lớn trong tiếng khóc: -Cha, mẹ! Lạc nhi có tội với cha mẹ! Khi hình ảnh hai người dần tan biến thì gương mặt Thiên Thần hiện lên với nụ cười trên môi… cũng là lúc nắm tro cốt cuối cùng được gió cuốn đi! Tử Thần nhìn hình ảnh Thiên Thần và nắm tro cốt nghĩ thầm: -Lập Xuân, xin lỗi đệ, ta không thể làm theo lời đệ! Đến đây thì hình ảnh ngừng lại, Tử Thần quỵ chân đổ gục xuống, ngẩng đầu lên trời gào thét một cách bi thống, hận thù, bất lực và tự trách một hồi dài… vang vọng trong đêm tối, bay ra khỏi vùng sơn cốc hoang vắng mấy dặm liền. -Phan Anh, không giết được ngươi ta thề không làm người. Kể đến đây, Tử Thần cúi người, hai tay ôm đầu nói: -Đệ biết Thiên Thần không muốn đệ trả thù là vì không muốn đệ phải sống trong đau khổ suốt đời vì thù hận nhưng đệ không làm được! Cứ mỗi lần chợp mắt là cảnh tượng khủng khiếp ấy lại hiện lên khiến đệ không thể nào chịu nổi, chỉ muốn ngay lập tức đi tìm tên họ Phan ấy tính sổ. Đại ca, đệ phải làm sao đây? Lãnh Diện cau mày nói: -Nếu thân thể mệt mỏi thì chẳng làm gì được, hãy ngủ một giấc thật sâu để lấy sức cho ngày mai! Rồi ngồi dậy đưa cho Tử Thần một viên thuốc: -Nghe lời ta đi! Tử Thần liền uống rồi xoay người ngả lưng xuống, kéo chăn hỏi: -Đại ca, ai đã đả thương huynh vậy? Lãnh Diện vừa ngả đầu xuống thành giường vừa nói: -Lúc đó… Nhưng khi kể được một đoạn thì Tử Thần đã ngủ. Lãnh Diện để hai tay ra sau gáy, suy nghĩ đến khi thiếp đi. Sáng ngày hôm sau, Lãnh Diện sau khi hoá trang thành một người khác liền thay quần áo thì mới phát hiện mình đánh mất một vật quan trọng. -Huynh mất gì à? Lãnh Diện quay lại nói: -Cây sáo của ta không biết mất từ lúc nào rồi? Tử Thần vừa bước về phía bàn gương vừa nói: -Chắc từ lúc đánh nhau với bọn chúng. Rồi ngồi xuống buồn bã nói: -Cũng chẳng cần phải hoá trang làm gì, vì có ai nhìn thấy gương mặt thật của đệ đâu, họ chỉ thấy một khoảng tối đen như mực ở phần đầu mà đã khẳng định gương mặt của đệ không khác gì cái đầu lâu gớm ghiếc. Dứt lời liền cởi bỏ áo choàng, Lãnh Diện liền bị giật mình vì thấy gương mặt Tử Thần gầy sọp, đôi mắt hơi lồi ra. Dù đã đoán được nhưng Lãnh Diện không ngờ lại đến mức này nên không khỏi xót lòng! Lãnh Diện thao tác rất nhanh, đồng thời nói: -Nếu để nguyên gương mặt thật mà ra ngoài thì sau này sẽ phiền phức. Sau khi hóa trang xong, hai người dắt ngang eo một thanh binh khí dẻo rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài và cùng đi ra khỏi phòng, Lãnh Diện bẻ giàn để đuốc trước cửa, lập tức phía trên mở ra một cầu thang, khi lên phía trên hai người liền phóng về phía Tỉnh Lạng Sơn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 13:26:58 bởi nguyen duc long >
|