TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi V )
nguyen duc long 26.07.2008 01:04:12 (permalink)
                                                                Hồi 5
                                Thiên thần gãy cánh, Tử Thần rơi lệ!          
         
          Gần trưa ngày mùng 2 Tết, Trung Hiếu giật mình tỉnh dậy thì thấy Khả Niên và Trần Linh ngồi hai bên mình. Hai nàng liền hỏi:
          -Huynh thấy trong người thế nào?!
Chàng ngồi bật dậy hỏi gấp:
          -Quan Gia và Hà tướng quân thế nào rồi?!
Hai nàng đẩy chàng nằm xuống nói:
          -Tạm ổn rồi, huynh yên tâm nằm nghỉ tiếp đi!
Còn chưa kịp nói gì thì đã phải ngạc nhiên vì thấy một thanh niên nằm ngủ trên tràng kỷ cách giường mình nằm phía trước năm bước. Người thanh niên này thân hình khá cao, tóc búi gọn lên, gương mặt góc cạnh, đặc biệt là cái cằm hơi nhọn và phần môi trên hơi vén lên như hàm ếch. Còn chưa kịp hỏi thì người đó giật mình tỉnh dậy rồi quay về phía ba người, ba người cũng quay về phía người đó, chàng rất ngạc nhiên khi người đó mặc y phục giống đại phu mà chàng lại chưa thấy bao giờ? Trong lúc người đó đứng dậy thì chàng hỏi:
          -Huynh ấy là đại phu ở đâu vậy?
Đúng vào lúc người đó bước về phía ba người thì một thiếu nữ đẩy cửa bước vào. Và khi người đó đứng về một bên sau khi bắt mạch xong, thì thân hình mảnh dẻ, gương mặt trái xoan dễ thương, làn da trắng mịn, môi hồng tự nhiên, mái tóc đen nhánh buộc gọn lên, lông mày lá liễu, đôi mắt đen tuyền hơi to và long lanh - một đôi mắt đẹp đến mức bất cứ cô gái nào cũng phải mơ ước, nét đẹp thanh tú dịu dàng pha một chút sắc sảo… hiện ra trước mắt khiến chàng ngạc nhiên và sững sờ trong giây lát, chính ngay lúc này một cảm giác kỳ lạ trước giờ chưa hề có xuất hiện trong chàng. Thấy vậy, hai nàng khẽ cúi đầu mỉm cười, còn người đó thì khẽ ho một tiếng với vẻ khó chịu. Nhưng cũng đúng lúc này, chàng quay sang hai nàng hỏi:
          -Cô nương ấy là…
Chưa dứt lời thì đã phải kinh ngạc vì thiếu nữ hỏi người đó bằng ngôn ngữ Tống quốc:
          -Sư huynh, huynh ấy đã khoẻ hẳn chưa?
Trong lúc người đó gật đầu thì chàng hỏi:
          -Chuyện này là sao?
Khả Niên cười nói:
          -Huynh ấy tên là Trác Phàm, còn cô ấy tên là Phạm Tuyết Băng. Đêm qua hai người đã cùng cha của cô ấy đến cứu Quan Gia và Hà tướng quân đúng vào lúc nguy kịch nhất.
Chàng vô cùng vui mừng, hỏi ngay:
          -Bây giờ hai người ở đâu?
Hai nàng cau mắt nói:
          -Thực ra họ cũng chỉ có thể khống chế kén độc ngay lúc ấy và duy trì trong bảy ngày thôi.
Thấy chàng từ vui mừng chuyển sang thất vọng, hai nàng liền trấn an:
          -Huynh đừng quá lo lắng, còn bảy ngày để chúng ta hi vọng mà, nhất định sẽ có kỳ tích, huynh cũng tin như thế mà!
Chàng nhíu mày hỏi:
          -Hai người ở đâu?
          -Ở Ngự dược phòng.
Trác Phàm và Tuyết Băng rất ngạc nhiên khi chàng gật đầu chào rồi đứng lên đi về phía cửa với đôi mắt đỏ hoe và gương mặt không thể buồn hơn! Và nhìn chàng bước đi nặng nề nghĩ thầm:
          -Chắc họ là ruột thịt!
          -Có cần phải uỷ mị thế không?
Tại Ngự dược phòng.
          Sau khi chàng đã thấy tình trạng của hai người, Mã Chí liền kéo chàng đi về phía Nam.
          -Chuyện ba người Tống quốc là thế nào?
          -Thái Sư bảo bao giờ huynh tỉnh thì đến ngay Hiếu khách đường sẽ biết.
Tại Hiếu khách đường.
          -Thái Sư, chúng thần đến rồi.
          -Vào đi.
Hai người mới giơ tay ra thì cảnh cửa đã mở, người mở là một người đàn ông tầm thước, gương mặt hiền từ của người thầy thuốc pha một nét khắc khổ với gò má hơi nhô và đôi mắt sáng nhưng mang một nỗi trăn trở khôn nguôi! Y phục rất sơ sài, đơn giản. Hai người chắp tay và hơi cúi đầu chào, ông liền chắp tay chào rồi bước nhanh đi. Hai người bước vào phòng hỏi:
          -Thái Sư, ông ấy tên là gì?
          -Phạm Hồng Hiên.
Sau khi tất cả an toạ, ông mới tuyên bố:
          -Ta quyết định đưa ông ấy vào Giáo y đường để cùng các thái y dạy y thuật và y đạo cho môn sinh. Còn việc phong thưởng cho ông ấy, đương nhiên phải chờ Quan Gia tỉnh đã. Tất cả có ý kiến gì không?
Tất cả văn võ bá quan đều tán đồng, còn tất cả Ngự y thì nói:
          -Với tài năng và đức độ của ông ấy, chúng thần sau này còn phải học hỏi rất nhiều, và xin cử ông ấy lên Ngự y nhất phẩm!
Ông mỉm cười hài lòng nói:
          -Được rồi, tạm thời cứ như thế đã.
Hai người hỏi:
          -Thái Sư, vì sao gia đình ông ấy lại sang đây?
Quốc Tuấn cau mày nói:
          -Cũng vì ông ấy là một đại phu giỏi nên bọn Mông Cổ dùng mọi thủ đoạn, từ mua chuộc đến doạ nạt để lôi kéo ông ấy nhưng vẫn không thể khuất phục được. Vì không muốn trở thành một kẻ bán nước cầu vinh nên ông ấy đã quyết định dẫn con gái và đệ tử trốn sang Đại Việt!
Hai người thắc mắc:
          -Vậy sao ông ấy không đến thành Tương Dương, chẳng phải toà thành ấy đang được các anh hùng hảo hán cùng những chiến sĩ và người dân yêu nước bảo vệ đó sao?
Lê Tần tiếp lời:
          -Vì thành Tương Dương cách nhà ông ấy quá xa, lại thêm việc bọn chúng phong toả hết lối đi đến toà thành ấy, trong khi từ nhà ông ấy đến vùng ranh giới Tống - Việt lại khá gần thì chúng lại lơ là. Chúng nghĩ: Một người yêu nước như vậy, có chạy trốn thì điểm đến chỉ có thể là thành Tương Dương, hay cùng lắm là tự sát chứ không thể rời bỏ quốc gia để sống cuộc đời lưu vong được. Cũng may là hôm đó đột ngột có chiến sự lớn xảy ra nên họ mới dễ dàng trốn thoát.
Đến đây, tất cả cau mày nói với giọng hơi trầm:
          -Chắc chắn ông ấy đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều để đưa ra quyết định này, vì trong lúc viết ông ấy đã dồn tất cả những nỗi phẫn uất, bất mãn và căm thù qua ngòi bút!
Càng nghe kể hai người càng khâm phục chí khí và nhân phẩm của ông! Còn ông thì cau mắt nói:
          -Hiện giờ Tống quốc chỉ còn giữ được thành Tương Dương và mấy tỉnh thành. Tương Dương thất thủ, Tống quốc diệt vong. Nên sớm muộn bọn chúng cũng đánh xuống phía Nam, và mục tiêu đầu tiên sẽ là Đại Việt ta, vì thế chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ đào luyện binh sĩ hơn nữa, ngoài những binh sĩ là các thiếu niên thám mã Hồng Kỳ đường đã trưởng thành, và lệnh cho tất cả binh sĩ đang trong thời gian làm nông ở quê cùng những binh sĩ hiện giờ tập luyện trở lại, chúng ta sẽ tổ chức một đại hội võ thuật để phát hiện nhân tài.
Tất cả đều tán đồng cách làm này. Trung Hiếu nói:
          -Mấy năm gần đây chúng ta đều cử Hồng Kỳ đường và Vũ đệ đi sang Tống quốc thám thính, vì vậy bọn chúng cũng có thể cử người sang theo dõi chúng ta. Nên thần đề nghị chúng ta hãy để Hà tướng quân tổ chức ở Hoàng Liên Sơn.
Mã Chí nói ngay:
          -Làm như vậy càng bị lộ, vì ai chẳng biết Hà tướng quân là đại tướng lục quân.
Chàng cũng nói ngay:
          -Tống quốc có đại hội anh hùng của các bang phái giang hồ, Đại Việt chúng ta chẳng phải cũng thường tổ chức đại hội võ thuật dành cho tất cả mọi người để giao lưu học hỏi lẫn nhau, trui rèn võ nghệ mà không liên quan đến triều đình đó sao? Và Hà tướng quân ngoài là đại tướng của triều đình, còn là nhân sĩ thiên hạ và là trại chủ Hoàng Liên Sơn.
Chàng vừa dứt lời, mọi người đã hài lòng nói:
          -Với cách làm này, chúng ta hoàn toàn có thể qua mắt được chúng.
Rồi nhìn chàng mỉm cười, còn Mã Chí vỗ vai chàng cười nửa miệng! Chàng đáp lại bằng nụ cười buồn! Ông nhíu mày nói:
          -Ngươi đừng như vậy, buồn phiền vào lúc này thì cũng đâu có ích gì!
Dứt lời, ông ngả lưng ra sau khoanh tay nói:
          -Hi vọng Sử Thiên Vũ phá án càng nhanh càng tốt, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng hết!
Tất cả cùng nói:
          -Việc ấy thì Thái Sư yên tâm, người thông minh nhất Đại Việt sẽ không để chúng ta thất vọng đâu!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2008 13:00:32 bởi nguyen duc long >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9