MƯỜI SÁU Sau lễ cưới một tuần Chương đã vội vàng đưa Thục đi Pleiku, anh không có gì phải trở lại thành phố núi ấy một cách gấp gáp như vậy, nhưng anh chìu vợ. Thục muốn xa Sài Gòn càng sớm càng tốt.
Chương về Pleiku chưa được một tháng thì được giao một công tác đặc biệt ở biên giới. Thục hỏi:
- Thiếu gì người sao anh cứ nhận toàn những chuyện khó khăn vậy?
Chương nói:
- Khổ quá, anh có muốn như thế đâu nhưng vì đã lỡ nổi tiếng.
- Nổi tiếng về chuyện gì?
- Vụ bắt nhóm buôn lậu của Vẩn Thạch hồi đó. Vì thế mà hễ cứ có vụ buôn lậu nào là họ lại nhờ tới anh.
- Anh phải tìm cách thoái thác chứ. Đối đầu với tụi này nguy hiểm. Sao họ khôn quá vậy?
Chương nói:
- Không thoái thác được. Anh bảo anh mới đổi về đây chưa đầy ba tháng, để cho anh có thời gian nắm tình hình, nhưng họ lại nói Pleiku là quê hương của anh, địa bàn này anh rành từ nhỏ, nếu anh không nhận công tác này thì ai nhận. Thôi kệ, anh cũng chẳng cãi lý với họ làm gì.
Tuy nhiên Chương cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều cho chuyến công tác. Họ vừa được cấp một ngôi nhà sàn trên khoảnh đất nhỏ gần đồn công an. Họ có nhiều việc phải làm cho cái tổ ấm mới này. Thục may mấy cái màn cửa sổ, Chương xin được một ít gỗ thông nên đóng được cái kệ sách khá xinh. Giường chiếu của hai người cũng đơn giản.
Hình như mùa mưa đang bắt đầu, chiều tối đã có những cơn mưa lai rai, không khí se lạnh, nửa đêm có khi nghe tiếng gió núi gầm rú, nó thường làm Thục thức giấc. Đèn ở phía trại giam hắt ánh sáng vàng đục trên khung cửa sổ nhỏ. Thỉnh thoảng Thục nghe những tiếng ho khan, tiếng khạc nhổ của các phạm nhân những tiếng động ấy lâu dần trở thành quen thuộc. Nàng rúc vào chăn, nhắm mắt.
Sáng sớm có tiếng hô tập thể dục từ dưới sân vọng lên. Chương cũng đã đánh răng xong, mặc quần đùi đi xuống dưới nhà. Thục vẫn lười biếng nằm lại. Trong ánh bình minh, căn phòng trở nên ấm áp hơn, nàng thích rúc trong chăn ấm và lắng nghe những tiếng động chung quanh. Ở đây sáng sớm có tiếng gà gáy rất lạ. Nó rè rè, khàn khàn. Chương bảo đó là tiếng gà rừng. Thục chưa hề thấy con gà rừng bao giờ.
Chương tập thể dục xong thường đánh bóng chuyền rồi mới đi tắm. Lúc ấy Thục thường ra đứng trên ban công nhìn xuống sân.
Nàng khám phá ra rằng môn bóng chuyền nhìn từ trên cao xuống thấy sinh động hơn đứng dưới đất nhiều. Những anh công an trẻ, mạnh mẽ, hồn nhiên như trẻ con. Chương rất gần gũi với họ. Thục cũng gần gũi họ vì nàng rất thích bạn bè của chồng. Nàng thích được phục vụ cho họ, đứng nhìn họ ăn uống vui đùa. Nàng cũng thích khu chợ nhỏ ở vùng đồi núi này. Nó nhiều màu sắc, và hương vị của nó có cái gì rất đậm đà. Trái cây như đỏ hơn, vàng hơn, lá như xanh hơn. Cả cái màu của đất cũng đằm thắm, nó đỏ sẫm, có khi đậm đà như cà phê. Thục đi chợ sớm, loanh quanh bên những hàng trái cây bày đơn sơ dưới đất. Những con sóc nhỏ, con két xanh, con sáo sậu hay chú khỉ con nhốt trong lồng đều hiền từ với nàng.
Thục mua một cái bầu khô rỗng ruột về đựng rượu cho Chương. Chương rất thích.
Anh hỏi vợ:
- Cái bầu này trong truyện Tàu người ta gọi là gì, anh quên mất.
- Cái hồ lô. Trong truyện Bát Tiên có Lý Tiết Quài thường uống rượu trong cái hồ lô này.
Chương hỏi:
- Sao em nhớ truyện Tàu hay vậy?
- Hồi nhỏ em thường đọc cho ngoại nghe.
Chương thay áo, lấy khẩu súng để trên bàn làm việc của mình, Thục hỏi:
- Chừng nào anh đi?
- Hai ngày nữa. Mùa mưa ở trong rừng chắc là cực.
- Nhưng đó là bọn nào vậy.
- Vẫn là buôn lậu ma tuý nhưng có cả bọn buôn người sang biên giới.
Thục ngạc nhiên hỏi:
- Buôn người à? Buôn nô lệ sao?
- Không. Những mụ tú bà buôn con gái sang làm điếm bên Campuchia và Thái Lan.
- Trời ơi, có chuyện đó à? Sao giống như Mafia ở bên Ý vậy? Họ bắt cóc phụ nữ à?
Chương ngồi lại bàn ăn, anh châm thuốc hút.
- Không. Họ dụ dỗ những cô gái trẻ thất nghiệp ở nước mình hứa hẹn mỗi tháng kiếm năm bảy chỉ vàng bằng nghề đi buôn nhưng thực chất là mại dâm.
Thục hỏi:
- Thế anh sẽ làm gì với những người đó?
- Anh sẽ cắt đứt cái đường dây ấy.
- Chiến dịch kéo dài trong bao lâu?
- Nửa tháng. Anh hy vọng sẽ trở về trước mùa mưa.
Tuy vậy đêm đó cơn mưa đầu mùa từ rừng núi đã kéo về lúc nửa đêm. Chỉ có Thục đón nhận cơn mưa ấy vì lúc đó Chương ngủ say lắm. Thục nhìn vào bóng tối, nàng có linh cảm như Vẩn Thạch đang đi trong cơn mưa ấy, lặng lẽ và âm thầm một mình giữa những lối mòn trong rừng sâu, hun hút.
MƯỜI BẢY Lão khỉ đột lại đứng bên cửa sổ. Lão nói:
- Tôi chỉ có một đứa con gái, hiện sống ở Viên Chăn. Tôi không biết là có nên đi thăm nó không.
Trần Dũng hỏi:
- Thế bao giờ thì chúng ta tải hàng?
- Không biết. Cứ chờ hoài. Tôi nhớ con, muốn đi Viên Chăn quá.
Trần Dũng hỏi:
- Tiểu thơ năm nay bao nhiêu tuổi?
- Mười sáu. Nhưng nó còn khờ lắm.
- Tuỳ bác, Trần Dũng nói. Nếu nhớ thì bác cứ đi. Chờ đợi lâu tôi chán quá rồi đấy.
- Thế cậu có đi phố với tôi không?
Đó là một ý kiến hay. Trần Dũng trở dậy mặc quần áo.
Thành phố này đối với lão khỉ đột rất quen thuộc, lão biết những chỗ nhậu nhẹt hết sức kỳ dị và hắn thích những chỗ ấy hơn là những nhà hàng sang trọng.
Trước tiên lão dẫn Trần Dũng vào một khu đông dân để gặp một người bạn nào đấy của lão, xong lộn trở ra con đường khác nhiều cây cối hơn. Con đường nhỏ xíu hình như chỉ dành cho xe ngựa chạy. Cây cối hai bên đường thật nhiều và tuy không xa thành phố là mấy con đường cũng có vẻ hoang vu như ở miền quê.
Ngước nhìn lên, Trần Dũng không thấy bầu trời nhưng hương thơm ở đâu bay ngào ngạt nhắc hắn nhớ đến Thục.
Lão khỉ đột rẽ vào một lối mòn nhỏ có ánh điện lấp loá và tiếng nhạc nhẹ bay bổng.
Lão khỉ đột nói:
- Uống rượu ở đây cậu sẽ thấy nhiều chuyện lạ.
- Lạ như thế nào?
- Rồi sẽ biết. Lão cười một cách bí mật. Nhưng cố gắng đừng say nhé.
Nói là quán nhưng thực ra đó là một cái hầm. Phía trước là một bức tường đá hoa cương xây từ dưới hố sâu lên cách mặt đất chừng một mét để ngăn nước mưa từ trên mặt đường đổ xuống. Bên trái là một cái cửa nhỏ vừa đủ cho một người chui vào với dáng điệu lom khom. Phía trong là một căn phòng vuông khá rộng hoàn toàn đúc bằng xi măng cốt sắt. Quán không có điện. Họ xài đèn cầy nên trông rất âm u. Tuy vậy bàn ghế cũng khá sang trọng.
Trần Dũng nghĩ rằng chủ quán phải là một người có đầu óc lập dị nhưng khi nhìn thấy người đàn bà già yếu ra tiếp thì cái ý nghĩ ấy tiêu tan đi, bởi vì bà ta có một khuôn mặt quê mùa chất phác đến độ làm người đối diện phải thương hại. Hắn hỏi lão khỉ đột tại sao có cái quán kỳ cục như thế thì lão giải thích rằng chỗ này ngày xưa là một hầm trú ẩn của các sĩ quan Pháp sau này người ta bỏ hoang. Người đàn bà này không biết từ đâu tới đã đến lập quán. Lão khỉ đột nói:
- Cậu sẽ thấy cô con gái của bà chủ quán.
- Chắc là nàng rất đẹp?
- Để rồi cậu xem. Tôi nghĩ nếu không có nàng thì chẳng ai thèm bỏ công chui vào cái lỗ cống này đâu.
Quả nhiên lát sau có một thiếu nữ mang rượu đến. Rượu đựng trong một cái giỏ mây nhỏ. Ánh sáng mờ ảo của vầng trăng non bên ngoài phả lên người nàng một lớp sương mỏng, mềm mại như mây khói. Nàng không phải là một thiếu nữ đẹp lắm nhưng nàng có một vẻ gì quyến rũ huyền hoặc. Cái nhìn của nàng làm hắn run lên, nó như tấm lưới đan bằng sương mù toả sáng cả chỗ nàng đứng, từ đó lan ra một hương thơm nhè nhẹ. Hắn sững sờ đến độ quên cả ly rượu trên tay. Người thiếu nữ liêu trai ấy vẫn đứng đợi hắn. Hắn đưa tay ra tiếp lấy bầu rượu và tìm chỗ đặt xuống nhưng không có đành cầm tay, đứng ngẩn ngơ bên lỗ thông hơi. Khi người thiếu nữ quay đi rồi hắn mới hoảng hốt gọi:
- Này, cô nương.
Thiếu nữ quay lại mỉm cười, ngồi xuống cạnh hắn.
Hắn lại hỏi:
- Cô ở đây trò chuyện với chúng tôi nhé?
Hắn nói nhưng không chắc là mình đã phát âm đúng. Tuy nhiên người con gái vẫn im lặng, rót rượu mời khách.
- Sao cô ta không nói gì cả? Trần Dũng hỏi.
Lão khỉ đột đáp:
- Nó câm.
- Tôi không tin, Trần Dũng nói, vì lúc nãy cô ta nghe được tiếng tôi gọi.
Lão khỉ đột chỉ ậm ừ, rót rượu uống cạn, lim dim mắt.
Bấy giờ hắn mới đưa bầu rượu lên miệng và nốc một hơi dài. Uống xong bầu rượu hắn thấy mọi vật chung quanh đều biến đổi. Căn phòng biến thành một hang động thuỷ tinh với những chùm thạch nhũ long lanh sáng. Người con gái thì cứ chập chờn như thực như mộng. Nàng không có những đường nét bốc lửa của một vũ nữ, nàng mỏng như cái lá lúa, gió sẽ thổi bay nàng đi. Nàng không có ngực, không có eo và không có mông, nàng là cánh hoa huệ trắng của buổi chiều trên mộ bia trong nghĩa trang dưới chân núi, nhưng tuyệt nhiên nàng không mang lại vẻ thánh thiện nào. Nàng có ma lực bí ẩn về nhục dục. Nàng là cô gái trong liêu trai đêm đêm đến với cậu học trò độc thân ép giao hoan rồi ra đi lúc sáng sớm khi gà vừa gáy.
Hắn nốc rượu tràn ra ngoài môi rồi gọi tiếp một bầu nữa. Người con gái mang tới, lại quỳ xuống bên hắn, hôn tay hắn và lặng lẽ cười.
Lão khỉ đột đã say mèm nhưng tay vẫn không rời bầu rượu. Những người khách khác cũng đã say lắm, đứng quay mặt vào tường đá y hệt như những tử tội trong trường bắn.
Tiếp đến là một sự im lặng khủng khiếp. Khi không ai uống rượu nữa, không ai lè nhè nữa, khi tất cả đều đứng quay mặt vào tường trong tư thế đợi xử bắn, và nhất là khi lão khỉ đột cũng đứng dậy lảo đảo tiến đến bức tường đá đen trước mặt để úp mặt vào đó, hai tay đưa lên khỏi đầu thì Trần Dũng mới bắt đầu nổi da gà.
Tất cả im phăng phắc. Có lẽ cõi chết cũng không lặng lẽ đến như thế. Hắn cảm thấy sắp đến lượt mình bước ra trường bắn và hắn chỗi dậy, không dám nhìn cô gái nữa, hắn bế xốc lão khỉ đột lên vai rồi loạng choạng bước ra cửa.
Tiếng cười trong suốt và lạnh băng của cô gái đuổi theo hắn. Hắn ngạc nhiên thấy không bị ai ngăn cản, hắn ra khỏi quán âm phủ một cách dễ dàng. Bên ngoài mưa phùn bay bay trong cơn gió nhẹ lạnh buốt. Thân thể lão khỉ đột cũng mất hết sinh khí. Trần Dũng bắt đầu run lên. Hắn cố chạy nhanh về khách sạn nhưng đôi chân đã không còn sức lực. Hắn lê từng bước chậm chạp cho tới khi gọi được một chiếc xe ngựa.
Khi đã về đến căn phòng của mình thì hắn không còn biết gì nữa. Hắn buông người xuống giường và đắm chìm vào một giấc ngủ say sưa.
Nửa đêm cánh cửa sổ sịch mở và một cái bóng trắng từ đó bay đến bên giường của hắn. Cái bóng ấy ngồi xuống cạnh hắn, đưa bàn tay trắng nõn ra vuốt lên ngực hắn. Hắn hỏi:
- Nàng là ai vậy?
- Em là Thục đây. Chàng không nhận ra em sao?
- Em là Thục đấy ư? Không đúng. Em là cô gái trong quán rượu. Em đến đây làm gì?
- Em đến đây làm vợ anh.
Thế rồi nàng ôm lấy hắn, sờ soạn hắn và ép hắn giao hợp. Hắn làm tình với một cái thân thể mong manh như sương khói. Người con gái rất lão luyện và cuồng nhiệt, nàng quấn lấy hắn như rắn rít và kêu lên như con chim bị thương. Đến lúc kết thúc nàng thét lên một tiếng rồi bất động. Cái bóng trắng từ từ tan biến đi về phía cửa sổ hé mở. Trần Dũng thức dậy, lòng hoang mang khôn tả. Hắn sờ quần thấy ướt đầm những tinh dịch. Giống hệt như trong truyện liêu trai. Hắn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Thế mà lúc gần sáng người con gái trong quán rượu lại đến nữa, lại ép hắn giao hoan. Cứ như thế đêm ấy hắn xuất tinh đến ba lần nên sáng ra người phờ phạc. Suốt chiều hôm qua hắn chỉ uống rượu nên bây giờ bụng đói cồn cào. Hắn dẫn lão khỉ đột ra sân thượng, gọi bánh mì hột gà và cà phê sữa. Những thứ ấy đã đem lại cho hắn phần nào sức lực. Ăn xong lão khỉ đột dẫn hắn đến nhà “ông tướng” để nhận nhiệm vụ. Tuy nhiên Trần Dũng chỉ được ngồi đợi ở phòng khách trong khi lão khỉ đột bàn bạc công việc với “ông tướng” trong phòng riêng của ông ta.
Lúc trở ra, lão khỉ đột nói:
- Ngày mai chúng ta khởi hành.
Nhưng buổi trưa, sau bữa cơm, Trần Dũng nằm nghỉ nơi cái ghế dựa thì cô gái trong quán rượu lại đến và ép hắn làm tình ngay trên ghế dựa ấy. Tinh dịch lại thoát ra đầm đìa. Đến tối hắn sợ quá phải ngủ chung với lão khỉ đột nhưng vô hiệu, người con gái liêu trai nọ lại đến và bắt hắn làm tình ba lần. Cô gái mỏng manh yếu ớt là vậy nhưng hắn không tài nào cưỡng lại nổi. Gần nàng hắn mê mẩn, hắn bị cuốn vào cơn mê đắm của nàng như điên như dại, hắn biết rằng mình sẽ kiệt sức nhưng vẫn đắm đuối.
Sáng ra hắn đem chuyện ấy kể cho lão khỉ đột nghe và hỏi lão vì sao như thế thì lão cười cười đáp:
- Đó là do cái thứ rượu của quán âm phủ. Nó tác động lên thần kinh.
- Thế bác có bị không?
Lão chỉ cười không đáp, nét mặt có vẻ thú vị lắm.
Lát sau lão hỏi:
- Nhưng cậu có thích ngủ với cô ta không?
- Khổ nỗi là tôi lại rất thích. Mê nữa là khác.
- Thế thì quá hạnh phúc rồi còn gì.
- Nhưng nếu kéo dài như thế thì…
- Đừng lo. Rượu ấy chỉ tác dụng vài ngày thôi. Nhưng cậu có biết tôi đã phải trả bao nhiêu tiền cho mỗi bầu rượu đó không?
- Bao nhiêu?
- Năm trăm đô la Mỹ. Nhưng cậu thấy đấy, có mắc đâu. Cô gái sẽ đến hầu cậu mấy đêm liền.
- Nhưng đó chỉ là ảo ảnh.
Lão khỉ đột lại cười:
- Cậu không nhớ chuyện Trang Chu hoá bướm à?
- Nhớ chứ.
- Thế thì ảo ảnh và thực tế nào có khác gì. Có khi nó còn mê ly hơn thực tế nữa. Cậu không nhớ cái hình ảnh những người khách đứng quay mặt vào vách đá à?
Trần Dũng ngạc nhiên hỏi:
- Lại một thứ ảo ảnh khác?
Lão khỉ đột xua tay:
- Thôi, mình cứ lo xong cái đợt này đi. Lần sau đến đó tôi sẽ cho cậu quay mặt vào vách đá.
MƯỜI TÁM Trần Dũng lấy điếu thuốc đốt một sợi lông gáy của con voi và nói to giữa rừng vì hai người bỗng nhiên bị hai thớt voi tách ra khá xa:
- Đến suối chưa?
- Qua khỏi trảng cỏ này là đến.
- Nước có trong không?
- Trong lắm.
Trảng cỏ đã bị vượt qua và bây giờ người nài cho voi rẽ vào một khoảng rừng rậm vì thế lão khỉ đột vượt lên trước Trần Dũng. Con voi của lão có vẻ hung hăng lắm. Lão nói:
- Chúng ta sẽ dừng lại bên suối để ăn trưa. Lúc nãy anh có nghe tiếng máy bay không?
- Không.
Rừng xanh mát. Đoàn người đi chậm lại vì dây leo mọc lan ra lối mòn, chằng chịt trên cao. Họ dùng cái xà gạc nhỏ để dứt dây mở những khoảng trống cần thiết. Người nài bảo Trần Dũng:
- Con đường này tụi tôi đi biết bao nhiêu lần nhưng cứ cách chừng vài tháng là dây leo lại chằng chịt y hệt như chưa có ai đặt chân đến. Ông xem kìa, những vết chém còn rải rác rất nhiều.
Người vừa nói là một thổ dân miền ngược nhanh nhẹn, nói tiếng Việt rất trôi chảy.
Tiếng suối róc rách đã theo gió vọng lại từ nãy giờ nhưng đi hoài không tới.
- Sắp đến suối chưa? Hắn hỏi người nài.
Người nài chỉ tay về phía trước. Quả nhiên con suối đã hiện ra thấp thoáng sau những đám lá to bản.
Mọi người xuống voi. Hắn thấy hai chân tê rần, lão khỉ đột ngáp dài mấy cái. Lão hỏi:
- Cậu vẫn không nghe tiếng máy bay à.
- Có, hắn đáp. Nhưng đó không phải là loại thám thính L19. Đó là tiếng máy bay dân sự DC4.
Người nài đem các bi đông đến múc nước bên dòng suối, xong hắn cởi truồng trầm mình xuống dòng nước mát.
Nước từ trên cao đổ xuống tạo thành một cái lòng chảo khá lớn. Nước trong vắt và sâu thẳm. Mặt trời bị những tàn cây che khuất nhưng nhìn tia nắng chiếu thẳng đứng xuống mặt nước Trần Dũng hiểu rằng trời đã đứng bóng. Tuy vậy hắn vẫn chưa muốn ăn vội, hắn cởi truồng ra và phóng xuống cái hồ nước xanh ngắt ấy, bơi tới gần người nài lúc ấy đang lăm lăm một chiếc mác nhỏ.
- Lặn xuống đi, người nài bảo, coi có gì trong đó.
Trần Dũng làm theo lời anh ta và ngạc nhiên khi thấy trong hốc đá những con cá lớn đang ung dung há miệng chờ đớp những cái bọt nước to như trứng gà.
Hắn trồi lên, vuốt mặt nói:
- Trời ơi, nó dạn quá.
- Nó ít khi gặp người nên dạn lắm. Để tôi bắt cho coi.
Và anh ta biến mất dưới làn nước xanh, chỉ một lát sau anh ta trồi lên với con cá cắn ngay miệng. Con cá to bằng bàn tay, mập tròn, quẫy đuôi phành phạch đánh mạnh lên má người nài.
- Nướng, nướng gấp!
Lão khỉ đột cười vang như trẻ con.
Trần Dũng và người nài lại lặn xuống. Đàn cá đứng trừng trừng nhìn hai người. Anh nài phóng ngọn mác tới cắm phập vô bụng một con cá lớn bằng bắp đùi, nó lộn mấy vòng rồi từ từ chìm xuống. Trần Dũng đạp chân lướt theo con cá bị thương, hắn vươn tay ra chụp nhưng hụt, con cá định trốn trong một hốc đá nhưng hắn đã chẹn ngang, chụp gọn. Lúc hắn trồi lên thì người nài cũng vừa tìm được ngọn mác.
Giây lát, một ngọn lửa nhỏ đã được nhóm lên. Bữa cơm du mục đem lại hương vị đặc biệt của rừng.
Buổi chiều bọn họ đến một cái buôn nhỏ dưới thung lũng hẹp. Bốn phía là sườn núi thoai thoải trồng toàn bắp. Đã hơn năm giờ chiều, trời tối rất nhanh. Lão khỉ đột hướng dẫn mọi người vào làng. Trong các đám bắp thỉnh thoảng có những ánh lửa và tiếng cười nói của đàn bà con gái. Những người trong làng có vẻ vui mừng khi thấy lão khỉ đột đến, họ túa ra reo hò. Lão xuống voi, ra hiệu cho những người nài vác các bao quần áo cũ và muối để đổi lấy da thú.
Bọn thiếu nữ đứng thành hai hàng bên lối đi rảy nước lên mình khách. Lão khỉ đột bảo Trần Dũng:
- Họ chào mừng đó. Đừng giận.
Dũng không hề giận nhưng hắn buồn cười mặc dù nước làm cho hắn lạnh buốt.
Cuối cùng mọi người cũng đến được chỗ nhà làng. Dường như ở đây đang có lễ lạt gì. Đám đông tụ họp rất huyên náo, họ ăn mặc sặc sỡ, nói cười tíu tít.
Khi Trần Dũng và lão khỉ đột bước vào nhà khách thì đã có người đợi sẵn, trao cho họ những bộ quần áo đặc biệt của bộ lạc. Một cái xà rông ngắn và chiếc khăn rằn bịt đầu. Trần Dũng cảm thấy mình cổ quái trong y phục này. Hắn bảo lão khỉ đột là hắn không muốn gặp lão tù trưởng vì hắn không ưa các lễ nghi rắc rối. Lão khỉ đột đồng ý, hắn mừng quá vội chạy đi kiếm mấy người nài đúng lúc các người này đang tán chuyện với các thanh niên nam nữ. Họ nướng bắp trên than hồng. Người nài giới thiệu Trần Dũng với một thiếu nữ trẻ nhất trong đám, tuy vậy cô gái cũng búi tóc gọn ghẽ như một người đàn bà. Không hiểu người này nói gì nhưng khi Dũng vừa ngồi xuống thì cô gái đã nắm lấy tay hắn, ra hiệu đi theo cô.
Hai người tách khỏi đám đông biến mất trong bóng đêm vừa bao trùm rừng núi.
Cô gái dừng lại bên một lùm tre lớn cách đống lửa không xa lắm nhưng rất khuất tịch.
- Cái dây. Cô gái nói.
Trần Dũng hỏi lại:
- Cái dây? Dây gì?
Nhưng rồi hắn cũng hiểu ra, mò mẫm chung quanh bứt một sợi dây leo đưa cho cô gái. Cô ta rút trong thắt lưng ra một con dao nhỏ. Trong chớp mắt nàng đã nhảy thót lên một cành cây, vói tay níu lấy ngọn tre vít sát xuống đất. Bằng một động tác nhanh nhẹn nàng vung con dao chém đứt tiện ngọn tre. Nàng lấy trong gùi ra một chiếc bình nhỏ bằng gỗ, đút ngọn tre vào đó rồi cột chặt nó vào một gốc cây nhỏ.
- Cô làm gì vậy? Trần Dũng hỏi.
Nàng chỉ cười, hình như hắn nói nàng không hiểu. Nàng kéo tay hắn trở lại chỗ cũ.
Sáng hôm sau khi mọi người đã lên voi thì người thiếu nữ đêm qua đem chiếc bình bằng gỗ đến trao cho Trần Dũng.
- Tôi cho.
Nói xong nàng ném cái bình lên cao, Trần Dũng chụp lấy và lúc ấy mới biết là trong bình đựng đầy nước. Hắn vẫy tay chào người thiếu nữ lúc con voi bước đi. Lát sau hắn hỏi người nài:
- Nàng cho tôi rượu hả?
- Không phải rượu đâu. Nước tre đấy.
- Ủa, trong cây tre có nước à?
- Nhiều lắm. Một cây tre lấy được hai lít nước. Nó trị được bệnh sốt rét rừng đấy.
Trần Dũng mở nút bình ra, nếm thử thấy vị lạt như nước suối nhưng có mùi thơm nhẹ và hơi đăng đắng.
Người nài nói:
- Họ quý anh lắm đấy.
Buổi trưa đoàn người bắt đầu vô rừng già. Trời tối đột ngột, một thứ bóng tối khác hẳn với bóng râm. Không khí trở nên ẩm ướt, một mùi hăng hắc bốc lên từ dưới lớp lá khô lâu đời. Những tán lá trên cao càng lúc càng dầy đặc, không biết dày bao nhiêu nhưng rõ ràng nó khiến cho người ta có cái cảm giác bị nuốt chửng, bị giam giữ, bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Chống giữ cái mái vòm khổng lồ ấy là những thân cây cổ thụ hai vòng tay ôm, vươn thẳng tắp lên cao.
Vì rừng âm u nên không có một loài cây con, loài cỏ dại nào có thể mọc được bên dưới. Chỉ có lá khô và lá khô, nơi đó thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sột soạt của loài bò sát.
Chiếc xà gạt trong tay những người nài vung lên sàn sạt nhưng dây leo vẫn chằng chịt, trùng trùng điệp điệp như những tấm lưới.
Buổi trưa mọi người ăn cơm trên lưng voi. Trần Dũng ngủ một giấc chập chờn theo nhịp voi đi, tới khi tỉnh dậy hắn coi đồng hồ mới biết là đã xế chiều. Ánh sáng vẫn không có gì đổi khác. Trần Dũng lật bản đồ ra dùng la bàn chấm toạ độ, bảo lão khỉ đột:
- Chúng ta sắp đến khu vực nguy hiểm rồi đấy.
Rồi quay sang những người nài, hắn bảo:
- Chuẩn bị vũ khí sẵn sàng trước khi chúng ta qua biên giới.
Lão khỉ đột nói:
- Phải dừng lại ăn cơm chiều chứ?
- Không nên. Chúng ta ăn trên lưng voi được rồi.
Nói xong Trần Dũng ra hiệu cho người nài lách voi vượt lên trước để dẫn đường vì sang biên giới là nhiệm vụ của hắn. Đây là khu vực rất nguy hiểm, hắn có trách nhiệm về sinh mạng và tài sản của nhiều người.
Đoàn người đi được chừng nửa tiếng đồng hồ nữa thì trời đã xế chiều. Trần Dũng ra lệnh cho voi băng theo một lối mòn nhỏ, đi chừng mười lăm phút nữa thì đến một cái chòi dựng đơn sơ giữa hai thân cây. Hắn huýt sáo mấy tiếng rồi dừng lại nghe ngóng. Lát sau một bóng đen nhỏ thó từ trên chòi cao đu xuống chỗ hắn đứng bằng một sợi dây rừng.
- An ninh không? Trần Dũng hỏi.
- Không tốt. Tối nay phải ngủ lại đây. Và có thể còn ngủ lại nhiều ngày nữa. Tụi nó mở cuộc hành quân ba hôm nay.
- Cách chúng ta bao xa?
- Độ mười lăm cây số đường chim bay.
- Mục tiêu của cuộc hành quân là gì?
- Dường như họ chặn bắt tụi buôn bán gái mại dâm qua biên giới.
Trần Dũng trao cho người nọ một ít lương thực và thuốc lá rồi quay voi lại.
- Trục trặc rồi phải không? Lão khỉ đột hỏi.
- Không sao, chuyện này cũng thường xảy ra.
- Thế đêm nay có đi không?
- Không, Trần Dũng đáp. Tối nay tôi sẽ đi một mình nắm tình hình. Cùng lắm chúng ta sẽ cắt một con đường khác để qua biên giới.
***
Trần Dũng quyết định đi trinh sát ở tuyến phía Bắc. Hắn đem theo một người nài, cả hai đều vũ trang tiểu liên và ná mọi. Họ cắt rừng đi trong đêm tối. Nhờ cả hai đều đã quen thuộc đường lối, họ đến địa điểm rất sớm. Đó là một túp lều cỏ dựng sơ sài bên giao lộ giữa khoảng rừng thưa. Trần Dũng ra hiệu cho người nài dừng lại ở một khoảng cách chừng mười mét để quan sát động tĩnh, khi thấy không có dấu hiệu gì nghi ngờ họ quyết định tiến sát tới. Nhưng khi đến nơi thì thấy chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét. Hai người đi vòng quanh một vòng túp lều cỏ nhưng không một bóng người. Trần Dũng sinh nghi, hắn nói:
- Rút lui!
Và họ biến mất trong rừng. Chặng về họ đi gần như chạy. Sự im lặng của rừng đêm thật đáng sợ. Nài nói:
- Tôi linh cảm thấy có điều gì bất thường.
Trần Dũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho anh ta tắt thuốc lá. Đi được mười lăm phút thì nghe tiếng voi rống.
Người nài nói:
- Chẳng lẽ lại là voi của mình?
- Có thể lắm. Đúng là hướng mà chúng ta dừng quân.
Họ đi hấp tấp hơn.
Một lát sau họ đã tới sát khu vực ém quân của mình nhưng chưa vào vội. Trần Dũng đưa tay lên miệng giả tiếng cú mèo. Hắn nghe ngóng một lúc vẫn không thấy có tiếng đáp lại. Hai người di chuyển thận trọng trong đêm. Hắn lại giả tiếng cú mèo nhưng vẫn không có tiếng đáp lại.
Đột nhiên một loạt súng nổ. Đạn bay sàn sạt trong lá cây. Họ nằm rạp xuống như con rắn mối.
Thêm một loạt đạn nữa từ phía trái bắn sang, lửa tóe sáng trong đêm tối.
- Bị phục kích rồi.
Hắn nói và ném cái ná mọi đi. Khẩu tiểu liên trên tay hắn sẵn sàng nhả đạn. Người nài nói:
- Trời tối quá. Coi chừng lạc nhau.
Tiếng voi lại rống lên một cách thảm thiết, cái bóng đen lù lù của nó đã ở ngay trước mặt, hình như nó đang lăn lộn, dày xéo cả một vùng cây cối rộng lớn cách hai người không đầy hai mươi mét.
Không thấy tăm dạng con voi thứ hai đâu cả.
- Đầu hàng đi!
Tiếng gọi từ phía lùm cây trước mặt vang lên. Nhưng chiếc ná mọi trên tay người nài đã bật lên một tiếng tách. Tiếp theo là một tiếng rú đau đớn. Hai người lại thay đổi vị trí.
Tiếng súng rộ lên khắp nơi.
Một trái hoả pháo được bắn lên không. Ánh sáng của nó xoi mói trong ruột rừng.
- Tiến về bên phải đi, Trần Dũng bảo người nài, lão già đang núp sau xác con voi, hình như lão đang bị thương.
Vừa lúc ấy hai cái bóng đen nhảy ra khỏi lùm cây.
- Bặc! Bặc!
Một trong hai cái bóng ấy ngã xuống. Lão khỉ đột dời chỗ núp chạy tới gần sát Trần Dũng và người nài đang nằm. Lưới lửa đạn chéo trên đầu lão, lão lăn đi mấy vòng, núp vào một hốc đá.
Trần Dũng ra hiệu cho người nài di chuyển tới chỗ lão già đang núp nhưng người nài vừa nhích lên được một bước thì đã ngã chúi xuống. Bàn chân của anh ta bị trúng đạn, máu tuôn ra xối xả. Một tay cầm súng, một tay kẹp nách bạn, Trần Dũng cố hết sức trườn tới phía gộp đá. Hai hàm răng hắn cắn chặt, mắt đổ lửa.
- Lẹ lên. Lão khỉ đột nói, tôi đang ở đây.
Trái sáng lại được bắn lên làm cho bóng những thân cây nghiêng ngả trong rừng. Lão khỉ đột vừa phát hiện ra hai cái bóng vừa tiến sát lưng Trần Dũng. Lão giương ná mọi lên. Mũi tên trúng ngay bả vai khiến cái bóng ấy rú lên. Trần Dũng lợi dụng lúc ấy kéo người nài vào được hốc đá, chỗ lão khỉ đột đang núp:
Trần Dũng hỏi:
- Chúng nó tấn công lúc nào vậy?
- Anh đi được một lát là chúng đến. Vây kín bốn mặt.
Trần Dũng cúi đầu nói:
- Thế thì phải liều.
Hắn rút trong túi áo jacket ra băng đạn mới, lắp vào khẩu tiểu liên. Người nài tuy bị thương ở chân nhưng cũng ném chiếc ná mọi đi, rút khẩu AK cầm tay.
Súng tiếp tục nổ. Trần Dũng nói:
- Chúng ta phải mở đường máu để thoát thân.
Lão khỉ đột liếc nhìn người nài, lắc đầu. Người nài nói:
- Đừng bận tâm tới tôi. Tôi tự đối phó được.
Tiếng loa từ ngoài vọng vào:
- Các anh hết hy vọng rồi. Đầu hàng đi.
Nhưng người nài bướng bỉnh đã trả lời câu nói ấy bằng một loạt đạn. Dường như khói thuốc súng làm cho anh ta hăng máu. Anh ta gượng đứng dậy, nhảy lò cò trên một chân, xông ra, khẩu tiểu liên trên tay anh ta khạc đạn tới tấp. Đột nhiên anh bật ngửa ra, khẩu súng văng lên bụi cây, ánh thép của nó ngời lên trong vùng sáng của hoả châu.
Vòng vây siết chặt lại. Trần Dũng cảm thấy nóng rực cả người còn lão khỉ đột thì mắt long lên sòng sọc. Trần Dũng nói:
- Tôi bắn bên trái, bác bắn bên phải nhé. Mở đường máu.
Hắn bước ra khỏi vị trí khi ánh hoả châu vừa tắt. Lúc ánh sáng lóe lên trở lại thì hai người đã khai hoả dữ dội. Vừa bắn vừa chạy.
Dứt một loạt đạn, tiếng loa lại vang lên:
- Đừng liều lĩnh, hãy đầu hàng đi.
Lão khỉ đột bắn về phía có tiếng nói.
Họ lại tháo chạy khi ánh hoả châu vừa chợp tắt.
Họ chạy được một đoạn khá xa nhưng súng chung quanh vẫn nổ. Trần Dũng ném khẩu tiểu liên xuống ngay trước mặt lão khỉ đột.
- Hết đạn rồi.
Lão khỉ đột bấm thử cò súng mình. Một viên đạn xé màn đêm lao tới rồi thôi. Lão nói:
- Đó là viên đạn cuối cùng.
Trần Dũng nhảy lên mô đá, đứng dạng chân, nói to cho đối phương nghe:
- Tớ hết đạn rồi. Cho vay hai băng đi.
Lập tức một loạt đạn bắn quanh chân hắn. Bụi đá bốc lên mù mịt.
Từ sau những gốc cây nhiều bóng người bước ra, tay lăm lăm súng.
Vòng vây siết chặt lại. Môt người sĩ quan công an bước tới trước mặt Trần Dũng và lão khỉ đột, móc còng số tám ra.
Trần Dũng nhận ra ngay thiếu uý Chương.
Chương nhếch môi cười, chào hắn.
- Rất hân hạnh được gặp lại anh.
- Tôi cũng rất hân hạnh.
Trần Dũng nói và lặng lẽ bước theo những người có vũ trang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2008 00:13:12 bởi Thanh Vân >