CUỘC GẶP TÌNH CỜ- Dương Minh
CTT 31.07.2008 16:09:31 (permalink)
CUỘC GẶP TÌNH CỜ
Tác giả:
Dương Minh
Thể lọai: Truyện ngắn
 

Bầu trời thấp, dày đặc những cụm mây màu xám đen. Mưa bụi giăng giăng. Những cơn gió lạnh thổi buốt cả mặt. Những chiếc áo ấm, áo gió đủ màu, đủ kiểu làm đường phố tươi lên đôi chút. Chín giờ sáng, trời vẫn không có một chút nắng, ly cà phê đen của người đàn ông mới uống một nửa đã lạnh tanh. Chiếc Citi màu đỏ cũ kỹ của anh dựng trước quán. Anh chăm chú nhìn những người khách bộ hành đi vội vã để tránh những cơn gió lộng từ sông Tiền thổi vào. Từ sáng đến giờ, anh chưa chạy được cuốc xe nào. Bị công ty giảm biên chế, anh lang thang tìm việc một thời gian dài. Ở cái thành phố nhỏ mà đông dân này, kiếm được một việc làm quả là cực trần thân mặc dù anh có đủ thứ bằng, từ cử nhân cho đến bằng C Anh văn, bằng B vi tính… chỉ phải cái tội là không có “gốc”! Cô vợ trẻ không chịu nỗi cái cảnh túng quẫn triền miên đã bỏ lên Sài Gòn làm tiếp viên cho một quán “bia ôm” ở Thủ Đức. Nhiều lần anh đi tìm vợ nhưng không sao gặp được bởi cô cố tình tránh mặt anh chồng vô tích sự cùa mình. Cuối cùng, ông anh ruột có cái sạp bán đồ lạc-xon ở chợ Thành thấy thằng em út khốn khổ nên cho mượn chiếc xe để chạy “ xe ôm”, chừng nào có tiền trả cũng được. Ở đời cũng hiếm có một ông anh tốt như vậy ! Anh mới ra nghề chưa đầy tháng, cũng chưa có mối mang nhiều. Một người đàn bà trẻ, khoảng hơn 20 tuồi, đi từ hướng Cầu Quay lại. Dáng người thon thả, cô mặc chiếc áo ấm, hàng Sida, bằng nỉ màu xám, ở ngực áo bên trái còn thêu những hàng chữ Nhật màu đỏ với những nét thẳng đơn giản. Gương mặt nhợt nhạt, dáng vẻ mệt nhọc, cái bụng đã “đội áo”, đầu trần không khăn nón, người đàn bà trẻ như hòa lẫn vào cái không gian giá rét, xám ngắt. Đến ngã ba, người đàn bà dừng lại, nhìn quanh quất. Từ trong quán, người đàn ông chạy ra, đưa một ngón tay ra dấu. “ Từ đây đi Cái Bè bao nhiêu tiền anh ? ”.  “50.000 đồng, cô ơi !”. Người đàn bà không nói gì , khẽ gật đầu. Người đàn ông trở lại quán, dắt chiếc xe Citi xuống lộ, nổ máy. Chiếc xe chạy qua khỏi cầu Long Định, người đàn bà ra hiệu cho xe dừng lại rồi vào cái quán giải khát ở bên đường mua hai bịch cà phê sữa đá. Trở lại xe, cô đưa cho người đàn ông một bịch. Chiếc xe chạy tiếp. Để tìm một người quen, người đàn bà đi một vòng khá xa, hằng trăm cây số, từ Mỹ Tho đến chợ Cái Bè rồi trở về Chợ Gạo. Đến ngã ba Ông Văn, trời đã sụp tối. Chợt người đàn bà nói : “Sao tôi muốn ói quá, anh ơi !”. Người đàn ông uể oải dừng xe, đậu bên lề đường. Anh cảm thấy mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Trời tối đen như mực, mưa lướt thướt, con đường vắng tanh, loang loáng nước, mọi người đều ở trong nhà để trốn những cơn gió lạnh buốt. Người đàn bà đứng ở phía sau lưng anh. Cô lấy trong túi xách ra một sợi dây dù rồi bất thình lình choàng qua cổ người đàn ông, nắm hai đầu dây siết chặt lại. Người đàn ông hốt hoảng, đưa hai tay lên cổ nắm được sợi dây, kêu toáng lên : “Cướp ! Cướp !”. Có mấy người chạy xe vừa tới, nghe tiếng kêu cứu liền dừng lại. Người đàn bà bỏ chạy nhưng không thoát. Tại đồn công an, người ta thu được ba viên thuốc và một gói bột màu trắng cùng loại trong túi áocủa người đàn bà. Cô bật khóc nức nở.


         Phiên tòa cuối năm vắng ngắt. Căn phòng xử án rộng mênh mông, chìm ngập trong cơn rét đậm cuối năm. Chỉ có một vài nhân chứng được tòa mời đến dự cùng với mấy người bà con của hai vợ chồng trẻ. Người chồng có vóc dáng vạm vỡ của một lực điền, thấp đậm người, nước da ngâm đen. Anh ngồi ở hàng ghế đầu, dáng vẻ bồn chồn, luôn nhìn quanh quất. Người đàn bà ủ rủ ngồi trên chiếc băng dài bằng cây, sơn màu đen, trước vành móng ngựa. Cô mặc bộ đồ tù bằng vải thô có những sọc đen trắng như một con ngựa rằn, chăm chăm nhìn cái nền gạch màu xám cũ kỹ của căn phòng xử án. Đứa nhỏ trong bụng đạp nhẹ, người đàn bà nghe nhói đau, lấy tay xoa xoa lên cái bụng đã căng cứng. Cô lén quay về phía sau, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người chồng. Người đàn ông ngồi đó thật xa lạ, khác hẳn với người chồng dịu dàng, nồng ấm trong những ngày mới cưới. Cô thoáng nhớ những lời âu yếm nghe thì thầm bên tai, những giây phút hoan lạc, những đêm hạnh phúc chất ngất… Mới đó mà như đã xa nghìn trùng. Nạn nhân trong vụ án, người đàn ông chạy xe Honda ôm, ngồi gần bà mẹ của cô ở hàng ghế đầu phía bên kia. Bà mẹ quê gầy gò, gương mặt đầy những nếp nhăn, hằn sâu những nét vất vả, lo toan. Mái tóc của bà búi cao, lơ thơ, bạc trắng. Bà mẹ không rời mắt đứa con gái tội nghiệp với vẻ bất lực, xót thương. Bà không có tiền để mướn luật sư cho con, không đỡ đần được cho nó một chút gì cả trước cơn bão dữ của cuộc đời. Tiếng chuông điện reo lanh lảnh báo hiệu phiên tòa bắt đầu. Người đàn bà trẻ được tháo chiếc còng số 8 bằng thép lạnh đang siết chặt hai cườm tay nhỏ nhắn, xanh mét. Cô đứng trước vành móng ngựa, trông thật cô đơn. Người đàn bà cảm thấy lạnh. Những bất hạnh ập tới dồn dập, quá nhanh…Những hành động liều lĩnh. tuyệt vọng trong cơn mê muội…Cô như trôi đi bềnh bồng trong tiếng đọc bản cáo trạng đều đều, lạnh lùng của công tố viên. Bản văn luận tội  một vụ trọng án mặc dù không có ai bị mất gì cả. Người ta nghe được một mảnh đời bất hạnh. Cô là con một, cha chết sớm, sống với mẹ già. Chưa học hết trung học, cô đi học may rồi làm công nhân một công ty may gia công xuất khẩu. Đi làm được bốn năm, cô nghỉ ở nhà với mẹ vì lương không đủ sống rồi đi lấy chồng. Sau đám cưới, hai vợ chồng gom góp được ba chỉ vàng 24K. Sống chung với gia đình bên chồng, không kiếm được tiền, cuộc sống lại khó khăn nên cô đã bán đi hai chỉ vàng để tiêu xài. Sợ chồng biết. cô đã mua hai chỉ vàng giả thay vào. Hơn nửa năm sau ngày cưới, chồng của cô kêu đưa vàng để mua heo về nuôi, thế là chuyện vàng giả đổ bể. Người chồng nổi giận, mắng chưởi cô thậm tệ rồi đưa trả cô về với bà mẹ già tội nghiệp. Anh còn hăm nếu cô không trả lại vàng, anh ta sẽ ly dị. Lúc bấy giờ, cô đã có thai. Không có tiền lại sợ chồng bỏ, cô đã nảy sinh một ý định liều lĩnh, cướp xe Honda ôm. Để thực hiện vụ cướp bất đắc dĩ này, cô đã đến một tiệm thuốc tây mua mấy viên thuốc ngủ rồi lấy hai viên cà thành bột. Có lẽ thấy gương mặt của khách hàng ủ dột quá nên người bán thuốc đã cảnh giác, đưa cho cô mấy viên thuốc trị nhức đầu, cảm sốt. Khi ghé dọc đường, cô đã lén bỏ thuốc vào bịch cà phê sữa đá của người chạy Honda ôm. Dĩ nhiên, sau khi uống, anh ta không bị buồn ngủ mà còn tỉnh như sáo sậu ! Cuối cùng, chờ hơn nửa ngày trời không thấy người đàn ông ngấm thuốc, cô phải hạ độc thủ để cướp xe. Phiên tòa tiếp tục, tới lượt người chồng bị thẩm vấn. Mọi người ồ lên khi nghe anh ta xin được ly dị với vợ của mình ngay tại phiên tòa. Anh lạnh lùng chối bỏ người vợ trẻ với đứa con của mình trong bụng như vứt bỏ một miếng giẻ rách, đơn giản, nhẹ nhàng như ực một ly rượu đế trong cuộc nhậu với bạn bè. Người đàn bà thấy lòng mình như thắt lại. Nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt xanh xao của cô. Đứa trẻ trong bụng lại đạp mạnh. Ý muốn của người chồng không được giải quyết. Đó là công việc của một phiên tòa khác. Phiên tòa tạm ngừng để nghị án. Người đàn bà trẻ mệt mỏi ngồi lại chỗ cũ. Cuối cùng, phiên tòa cũng kết thúc. Người đàn bà lãnh bản án mười năm tù về tội giết người và cướp tài sản. Bà mẹ già ngất xỉu. Người đàn ông chạy Honda ôm dìu bà ra ngoài. Ai đó đưa cho anh chai dầu xanh Con Ó để xức cho bà lão. Bà mẹ già tỉnh lại, rền rĩ : “ Mười năm tù dài lắm con ơi ! Má đã già rồi, làm sao nuôi con với cháu đây ! ”…


         Hơn nữa tháng sau, vào một ngày thăm nuôi, đúng ngày Mùng Một Tết, cái không khí chộn rộn, ồn ào, xao động tràn ngập trại giam, át đi những nỗi buồn, những giá lạnh…Người đàn bà trẻ ngồi bật dậy khi nghe gọi tên mình ngoài cửa phòng giam. Cô bước ra sân, xếp vào hàng. Khu vực thăm nuôi có hai dãy rào cách nhau khoảng một mét. Những người thân nhân đã đứng chen chút, chờ sẵn ở phía bên kia. Người đàn bà nhận ra mẹ mình. Bà già đi nhiều quá vì những nỗi buồn chồng chất. Cô cảm thấy hối lỗi và chợt bối rối khi thấy bên cạnh bà là người đàn ông chạy xe Honda ôm, nạn nhân trong vụ án mà cô gây ra. Từ sáng sớm, anh đã đến tận nhà chở bà mẹ già lên thăm đứa con gái duy nhất của mình. Người đàn bà trẻ mĩm cười ngượng ngập, cô không biết nói gì với anh. Người đàn ông đưa chiếc giỏ thăm nuôi đúng sáu kí-lô theo qui định của trại giam cho cô. Một luồng gió xuân mơn man, nhè nhẹ. Một cảm giác nồng ấm làm người đàn bà cảm tháy lâng lâng. Đứ con trong bụng quẩy mạnh. Bà mẹ già nghẹn ngào, lấy vạt khăn trùm đầu lau những giọt nước mắt.


DƯƠNG MINH  
Nguồn :quanvan.net
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9