Trích đoạn: Thái Hòa
Vợ oan gia con là nghiệp nợ
Cũng như tôi sợ chuyện lằng nhằng
Mong rằng chú đừng nói xằng đoán bậy
Chọc tôi đây đau lấy mấy ngàn lần....
Bây giờ còn trẻ nói oan gia
Chứ mai Hàn Sơn xế bóng tà,
Cỡ tui zầy nè rồi mới thấy
Cần người hủ hỉ kiếm hỏng ra.
Số là tui đã bước đi wa
Mấy chục năm trôi khổ phần già,
Khuyên cho sắp nhỏ mau lập thất,
(Kẻo) hương khói ko ai đốt cho ta.



Bác đã qua chục năm rồi hả
Tin được lời này khó lắm nha
Lời thơ sức trẻ còn vang dội
Làm sao tin rằng bác đã già
Cũng xin kính bác trên cao
Dạy cho sắp nhỏ làm sao cho vừa
Liệu rằng có vợ nên chưa
Khi Sơn này vẫn còn thừa chí trai
Nghiệp lớn rồi chỉ nay mai
Liệu nên kiếm vợ hay là độc thân
Vợ con là chuyện nợ nần
Có thêm hay sẽ không cần nên chăng
Tuổi đời còn hãy trẻ măng
Cuối xin bác hãy tặng lời cho Sơn!