TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi VI)
nguyen duc long 02.08.2008 00:14:16 (permalink)
                                                                     Hồi 6
                                              Ma quỷ đội lốt người.
          Trong khi ở kinh thành mọi người đang trải qua lo lắng trông chờ kỳ tích xuất hiện suốt mấy ngày qua, thì năm người vừa phóng hết tốc lực đến Yên Sơn với tâm trạng nóng như lửa đốt vừa cau mày nghĩ:
          -Phụ hoàng, Quan Gia, người phải gắng lên, nhất định phải chờ chúng con trở về!
Tối ngày mùng 7, các thiếu nữ đã đưa bọn trẻ đến Hồng Kỳ đường. Và khi nói theo lời dặn của Lãnh Diện thì các thiếu nữ Kim Tinh các liền nói:
          -Bây giờ đã khuya lắm rồi, các tỷ nghỉ lại đây một đêm mai hãy đi!
Các cô gật đầu đồng ý:
          -Vậy thì còn gì bằng!
Khi vừa bước vào trong các cô đã thấy thú vị vì tất cả mọi thứ trong các đều dừng ở con số 5, Kim Tinh các có 5 gác, mỗi gác có 5 phòng, ở mỗi gác đều dựng một cầu thang đi lên, năm cầu thang được đặt theo 5 góc hình ngôi sao năm cánh, ở mỗi gác đều treo đèn lồng hình sao vàng tại trước cửa các phòng. Trong phòng của tất cả mọi người thì mỗi phòng một vẻ, phòng thì treo đầy đèn hoa, phòng bày đủ các loại binh khí, phòng treo tranh dân gian, phòng treo tranh sơn thuỷ, những phòng khác thì treo các loại nhạc khí. Tuy trong phòng nhiều thứ vậy nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ và còn thoang thoảng hương thơm dìu dịu của hoa lan! Nhưng điều các cô chú ý nhất là mỗi phòng đều treo trang trọng hai bức hoạ, bức bên trái vẽ Thái Tông mặc y phục giản dị, dáng đứng rất nghiêm trang và oai phong, gương mặt rất vui! Bức bên trái vẽ Sử Thiên Vũ thì mỗi cô vẽ một kiểu với các tư thế từ trầm tư, cười vui vẻ, rạng rỡ đến vẻ lãng tử anh tuấn, kiên cường oai dũng cùng những bộ y phục khác nhau, từ y phục bình thường đến chiến giáp võ tướng. Tuy khác nhau như vậy nhưng mỗi bức đều mang một vẻ đẹp mê hồn!
          Vì khá mệt nên vừa đặt mình xuống giường các cô liền đi vào giấc ngủ! Trong khi thiếu nữ xinh đẹp nhất lấy trong người ra một cây sáo nhỏ bằng ngọc màu trúc rồi ngả lưng xuống đầu giường với gương mặt và ánh mắt ưu tư! Sau một hồi suy nghĩ, đôi mắt nàng dần díu lại rồi từ từ đi vào giấc mộng…

          Lãnh Diện loạng choạng đáp xuống đất, từ phía sau nàng phóng chưởng đánh thẳng vào lưng, Lãnh Diện liền bị văng ra xa và bị thổ huyết, nhưng chưởng này của nàng đã vô tình giúp đả thông khí mạch và tống búng máu độc bị tắc nghẽn ở giữa ngực bắn lên thân cây, trong khi Lãnh Diện liền ngồi xuống vận công thì mấy cô tức giận nói:
          -Thái Dương, cô làm gì vậy?
Các cô nhìn vẻ lúng túng của nàng với tâm trạng khó hiểu! Bỗng một cô kêu lên:
          -Hắn định trốn kìa.
Các cô liền nhìn về phía trước thì thấy Lãnh Diện nhảy xuống hầm, tất cả liền phóng nhanh tới rồi lần lượt nhảy xuống, còn Thái Dương liền nhặt cây sáo nhỏ ở cạnh gốc cây chỗ Lãnh Diện ngồi lúc nãy mới tung người nhảy xuống hầm, Lãnh Diện liền bẻ giàn để đuốc đóng cửa hầm lại rồi ngồi xuống vận khí. Đang ngạc nhiên thì các cô liền thấy dòng chữ dưới đất:
          -Chắc chắn chúng sẽ mang bọn trẻ ra uy hiếp, lúc đó các cô hãy cứu bọn trẻ, sau đó tôi sẽ đứng yên cho các cô chém mỗi người một nhát, còn muốn giết tôi ngay bây giờ thì xin mời!
Trong khi Lãnh Diện chích thương vào đầu ngón tay rồi vận nội lực cuốn toàn bộ chất độc tuôn ra theo đường máu. Công lực, máu và chất độc đã hoà quyện vào nhau tạo thành những giọt máu đông đặc với màu quái dị, đến giọt thứ năm thì dừng lại. Lãnh Diện đứng lên bẻ giàn để đuốc trước cửa, lập tức cầu thang mở ra rồi đi lên với gương mặt không thể tức giận và lạnh lùng hơn, toàn thân muốn bốc lửa vì sát khí nồng nặc, các cô liền bước theo.
          -Thái Dương, sáng rồi dậy thôi.
Nàng giật mình tỉnh dậy rồi hoảng hốt vì không thấy cây sáo đâu, nàng vội đảo mắt tìm quanh. Thấy vậy, một cô giơ cây sáo ra hỏi:
          -Cô tìm cái này hả?
Rồi đưa cho nàng nói:
          -Tôi thấy nó rơi ở giữa giường. Thôi, dậy rửa mặt rồi đi.
Nàng vừa cất cây sáo vào trong người vừa bước về phía chậu rửa mặt và nhíu mày nghĩ thầm:
          -Lại giấc mơ ấy, mấy ngày nay mình toàn mơ lại ngày hôm ấy, rồi hình ảnh hắn cứ lởn vởn trong tâm trí mình. Mình làm sao thế này? Không lẽ…
Nghĩ đến đây nàng vội lắc đầu xua đi:
          -Không, không thể nào!
Thấy nàng biểu hiện lạ, các cô liền hỏi:
          -Cô làm sao thế?
Nàng lấy kiếm trên giá bước đi nói:
          -Không có gì, đi thôi!
Tất cả vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Ngân Hoa vừa chạy về phía hoàng cung vừa khóc! Hai đứa trẻ mà nàng đưa về ngạc nhiên hỏi:
          -Tỷ ấy làm sao vậy?
Các thiếu nữ liền nói:
          -Bụi bay vào mắt tỷ ấy đấy mà!
Trong lúc đội thiếu niên đưa hai đứa sang Hồng Kỳ đường ở bên cạnh thì các cô bước tới chắp tay cười nói:
          -Xin cảm ơn về giấc ngủ, tạm biệt!
Các thiếu nữ cũng chắp tay cười nói:
          -Không có gì!
Các cô mỉm cười rồi lên xe ngựa phi thẳng về hướng Đông Bắc.
          Nhìn hai người nằm bất động trên giường và gương mặt hốc hác của tất cả, nàng đã biết chất độc lợi hại thế nào và hiểu trong những ngày qua mọi người đã sống trong tâm trạng đau buồn, phẫn uất, lo lắng, hi vọng vào một ngày mới để rồi lại thất vọng khi ngày đó trôi qua ra sao! Nhất là Trung Hiếu, mấy ngày qua gương mặt chàng lúc nào cũng u uất, phẫn nộ, lo lắng và sợ hãi! Suốt ngày chỉ ngồi bên giường ông, ai hỏi cũng không nói, mọi lời trấn an đều vô hiệu… cho đến khi không chịu nổi ngã lăn ra bất tỉnh! Mọi người vội đưa chàng lên giường. Khả Niên và Trần Linh đã khóc rất nhiều, nay lại càng thêm lo lắng! Ngay cả những người có thần kinh thép như Thủ Độ, Quốc Tuấn và Lê Tần cũng nén lau nước mắt mỗi lần vào thăm hai người! Chỉ có Mã Chí là giữ được tâm trạng bình tĩnh hoàn toàn, mặc dù cũng rất buồn nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như ngày thường và còn trấn an từng người một nữa! Ba người Tống quốc thì càng lúc càng ngạc nhiên vì tình quân - thần của mọi người, nhất là với Trung Hiếu!
          Trong khi đó, Viên Bình vẫn điên cuồng tập luyện cước pháp với chỉ một chữ thù trong đầu cùng sát khí lan ra xung quanh khiến rừng cây rung lên dữ dội, muôn thú chạy toán loạn.
         
          Lúc này tại Yên Sơn, ngoài huynh muội Đào Tử đi cùng với một thiếu niên đến vãn cảnh chùa, còn có người lầm lì không trả lời Thiết Nam ở trà lầu hôm nọ, tất cả đều hoá trang sang một diện mạo khác.
          Sau khi dâng hương ở tất cả những nơi ba người tham quan, Đào Tử đi về phía cổng trời, hai người liền đi theo. Khi đến nơi, nhị ca của nàng nói với thiếu niên:
          -Nếu ngươi muốn cầu nguyện thì cứ đi đi!
Thiếu niên chắp tay nói:
          -Cảm ơn thiếu gia!
Rồi bước theo nàng, đến nơi hai người chấp tay cầu nguyện:
          -Nếu con và chàng thực sự có duyên thì xin ông cho chúng con gặp lại nhau một lần nữa!
Thiếu niên cũng rất nghiêm trang khi cầu nguyện:
          -Con không dám trèo cao, chỉ xin được ở bên để bảo vệ công chúa suốt đời!
Đúng lúc này, ở dưới chân núi có tiếng bước chân rầm rầm, cùng lúc là một trận gió lớn nổi lên khiến cát đá bay mù mịt, rừng núi rung chuyển, thú rừng khiếp sợ, chim bay toán loạn, kình lực kinh khủng này còn khiến tất cả tức thở và một tiếng cười đắc ý quái dị vang lên. Trong lúc thiếu niên lập tức ôm ngang hông nàng phóng vút đi, nhị ca của nàng phi thân theo, người lầm lì cũng vội phi thân đi thì từ trên không trung một lão già từ từ hạ xuống, lão già này râu tóc bạc trắng, y phục cũng trắng như râu tóc, trên y phục còn điểm những hoa văn kỳ dị; thân hình cao lớn, mặt mũi hung ác như thú dữ, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ. Trong lúc hạ xuống, lão nhìn thiền sư Đạo Viên đắc ý nói:
          -Sư huynh vẫn khỏe chứ?
Đúng lúc này bọn lâu la đã lên đến nơi, dẫn đầu bọn chúng là bóng người mờ ảo và tên sát thủ đánh nhau với gã trọc đầu ở trà lầu. Vị thiền sư liền nói:
          -Hôm nay, dù kết quả thế nào thì ân oán giữa chúng ta cũng sẽ kết thúc.
Tất cả bọn chúng cười khẩy. Lão nói:
          -Mục đích của ta hôm nay đâu chỉ có chuyện ấy.
Ông nói ngay:
          -Mục đích của ngươi là phá buổi lễ truyền đăng thì đã đạt được rồi, ngươi có giết những tăng nhân ở đây thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Lão cười hơ hơ hai tiếng nói:
          -Vẫn là cái giọng đạo lý nhân nghĩa vớ vẩn đó. Ít ra cũng làm ngươi tức chết. Hắc Ảnh, Bạch Quang mau giết vài người cho ta.
Trong khi hai tên sát thủ vừa nói tuân lệnh vừa giơ kiếm lên, các tăng nhân thủ thế nghênh chiến thì một cây côn đen sì với phần khắc giáp cốt mai rùa ở giữa toả ánh hào quang chói lọi từ trong thác Ngự Dội bay ra với tốc độ ngang với Lãnh Diện chặn đứng kiếm của chúng lại, hai tên còn bị đẩy bật ra xa. Không chỉ bọn chúng ngạc nhiên mà ngay cả các tăng nhân cũng ngạc nhiên, trong khi ở hai góc khuất cách rất xa nhau nhị ca của nàng và người lầm lì cũng ngạc nhiên không kém, cả hai cùng cau mày nghĩ:
          -Không lẽ đó là…
Rồi kinh ngạc khi cây côn quay như chong chóng xuất ra côn khí và côn ảnh tấn công hai tên sát thủ và bọn lâu la, trong lúc hai tên sát thủ vất vả chống đỡ thì bọn lâu la bị thương quá nửa, số còn lại chết ngay tại chỗ. Và cả hai giật mình vì lão đã tóm gọn cây côn trong tay, trừng mắt nghĩ:
          -Cái gì, lão già đó di chuyển từ lúc nào?
Bọn chúng chưa kịp vui mừng thì cây côn đã lập tức phát ra một luồng hàn khí kỳ dị, luồng hàn khí lan toả từ từ, đến đâu là lão bị đông cứng thành băng đến đó. Lão vừa tức giận vừa hốt hoảng:
          -Đạo Viên, mau dừng lại ngay, nếu không đừng trách ta.
Ông thì cau mắt nghĩ:
          -Biết phân biệt thiện ác và nhanh đến mức lão cũng không kịp trở tay và còn làm đông cứng lão nữa, đúng là Kim Quy côn rồi.
Hai người trong góc khuất cũng nghĩ thầm:
          -Không còn nghi ngờ gì nữa!
Ông nói lớn:
          -Vừa rồi ngươi định giết người thì cây côn đó lập tức bay ra ngăn cản, khi ngươi vừa chạm vào thì cây côn liền làm ngươi đông cứng…
Chưa dứt lời thì lão đã nói:
          -Ý ngươi là cây côn này biết phân biệt thiện ác, nếu ta giết người thì nó sẽ giết ta, còn nếu ngược lại thì nó sẽ tha cho ta. - Lão cười lớn: Buồn cười, ngươi nghĩ cái mưu mẹo vớ vẩn đó có thể lừa được ta sao? Bạch Quang, mau giết vài đứa cho ta.
Lão vừa ra lệnh thì lập tức cây côn tăng tốc độ lên gấp đôi, còn tên sát thủ đánh nhau với gã trọc đầu liền chém vô số kiếm khí, nhưng khi vừa bay ra thì tất cả kiếm khí bị một luồng kiếm khí màu nước biển đánh bật ra. Trong lúc các tăng nhân vui mừng thì tất cả bọn chúng và hai người ở góc khuất cùng nhìn về phía phát ra kiếm khí, vừa quay đầu thì lập tức năm người từ phía dưới phi thân lên, đằng sau là một tiểu đội Hồng Kỳ đường. Hắc Ảnh điên tiết hét lên vung kiếm chém tới, nhưng tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của năm người, trong khi Thiết Nam vung kiếm khí ra chặn lại thì Thành Trung bổ đao quang tới, còn Sử Thiên Vũ, huynh đệ Trần Hoảng và đội thiếu niên thì tấn công Bạch Quang và khống chế bọn lâu la. Nhưng Hắc Ảnh đã lập tức thi triển thân pháp vô cùng quái dị, cả thân hình hắn hoá thành một cái bóng đen ma quái uốn lượn luồn qua đường đi của đao với một tốc độ nhanh khủng khiếp về phía các tăng nhân, đồng thời hắn vung kiếm tấn công, Thành Trung và Thiết Nam cùng trở đao kiếm chém tới, trong khi các tăng nhân cũng đồng loạt tung chưởng đánh tới, hắn liền di chuyển sang hướng khác, lập tức luồng đao kiếm khí và luồng chưởng lực của các tăng nhân chạm nhau nổ tung. Trong khi lão vận toàn bộ nội công hòng phá tan hàn khí một lần nữa nhưng vẫn vô hiệu, thì hai người đuổi theo Hắc Ảnh, cùng lúc một tăng nhân trẻ tuổi bay tới chỗ đội thiếu niên đang đấu với bọn lâu la. Hai người trong góc khuất cau mắt nghĩ thầm:
          -Thật đáng sợ, nhất là Hắc Ảnh và lão già đó, không biết chúng có phải là người không nữa?
Ông nói lớn:
          -Tất cả dừng lại hết cho ta.
Khi tất cả vừa dừng lại thì thấy lão đã bị đông cứng đến cổ, còn hắn thì đảo mắt một vòng nhìn những tên lâu la còn lại đã tự sát khi bị khống chế, còn Bạch Quang thì bị Sử Thiên Vũ chém rách áo. Hắn liền trừng mắt nói:
          -Đồ vô dụng.
Còn lão thì nói:
          -Đạo Viên, ta hứa sẽ đấu với ngươi một trận công bằng và không làm hại đến người khác, mau thả ta ra.
Ông nhíu mày nói:
          -Ta cũng không biết cách.
Lão nói với vẻ sợ hãi:
          -Ta sắp chết rồi thì nói dối làm gì.
Trong lúc tất cả khẽ lắc đầu nghĩ:
          -Thì ra lão cũng là kẻ sợ chết.
#1
    nguyen duc long 02.08.2008 00:25:50 (permalink)
    Thì từ phía xa ở trên không, vô số kiếm khí bay thẳng vào người lão, tất cả còn đang kinh ngạc thì một tiếng nổ lớn vang lên, trong lúc hai tên sát thủ lo lắng, mọi người còn đang vui mừng thì lão đã hiện ra trong làn khói, cây côn  thì bay vào tay Đại Đăng. Lão vận công đẩy dư khí còn lại ra trong nháy mắt, trong lúc tất cả không ngạc nhiên thì ông lại cau mắt ngạc nhiên thầm nghĩ:
              -Kim Quy côn là một trong Tứ Linh tiên khí, mà tiên và tà thì khắc nhau như nước với lửa, vậy mà lão lại đẩy dư khí ra nhanh như vậy?
    Còn lão thì cười đắc ý tung song chưởng về phía những ngôi chùa, vì quá bất ngờ nên tất cả đều không kịp trở tay, nhưng bất ngờ hơn là khi hai luồng chưởng phong bay gần tới nơi thì những ngôi chùa tự toả ra đạo hào quang chói lọi bao quanh, lập tức đẩy ngược chưởng phong về phía lão với tốc độ nhanh hơn gấp bội, lão lập tức vận lực vung song thủ đỡ lấy với gương mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, kình lực đẩy lão lùi về sau mấy bước, đất dưới chân bị kéo một đoạn dài và lún xuống mấy tấc. Huynh đệ Trần Hoảng cùng xông tới tấn công, Trần Hoảng vận Long tiên khí vào quyền đấm thẳng tới, quyền phong như một con mãnh long, Quang Khải cũng vận Long tiên khí vào trảo phải đánh táp xuống, trảo kình như móng vuốt rồng xanh, song chiêu vừa xuất đã khiến cây cỏ ngả rạp sang một bên, gió giật liên hồi và còn kích thích tinh thần của ba người, hai tên sát thủ, hai người trong góc khuất và tăng nhân trẻ tuổi. Khi lão lập tức vận toàn bộ công lực vào song chưởng đỡ lấy thì liền bị lún xuống sâu và bị đẩy lùi xa hơn và còn bị tức thở nữa, thì cùng lúc Sử Thiên Vũ và tăng nhân trẻ tuổi xông tới tấn công lão. Ông liền giơ tay nói:
              -Tất cả dừng tay nghe ta nói!
    Tất cả liền nói:
              -Quốc Sư, không thể nói đạo lý với hạng người này được đâu.
    Còn hai tên sát thủ lập tức phóng kiếm khí tấn công hai người, những luồng kiếm khí đen trắng dày đặc phóng tới với tốc độ nhanh như thân pháp của chúng, trong lúc tất cả kiếm khí bị chưởng lực của các tăng nhân chặn đứng, thì chúng vừa phóng về phía Thành Trung và Thiết Nam đang xông về phía chúng tấn công vừa chém kiếm tới, vừa chạm nhau binh khí của cả bốn toé lửa, đồng thời gây ra một âm thanh đinh tai nhức óc. Cùng lúc Sử Thiên Vũ vung kiếm đâm tới với một tốc độ nhanh hơn hai tên sát thủ đó cộng lại, cả thân người chàng và kiếm sáng rực như một tia sét; còn tăng nhân trẻ tuổi thì tung chưởng đánh thẳng tới, thế chưởng vừa mới xuất, huynh đệ Trần Hoảng cũng vừa gia tăng áp lực thì lão đã trừng mắt điều nhanh mười thành công lực lên đôi tay khiến nó sáng rực rồi vừa hét lớn vừa vung hai tay lên, lập tức luồng nội lực khủng khiếp vô tận phát ra hất ngược cả bốn người lên cao bay về phía sau, vô số cây cối gãy đổ, các tăng nhân và đội thiếu niên phải lập tức bịt chặt tai, nhắm mắt và vận toàn bộ công lực nhưng vẫn bị nội thương; những thân cây đổ xuống những ngôi chùa thì liền bị hất nhẹ trở lại, trong lúc xác của bọn lâu la hoá thành cát bụi thì hai người trong góc khuất phải thi triển Di hình biến ảo thuật sang góc khuất khác để tránh những thân cây đổ xuống, vừa hiện ra hai người vô cùng ngạc nhiên vì chọn cùng một chỗ nấp. Còn bốn người sau khi bị đẩy văng ra thì thấy thiền sư Đạo Viên phóng tới tấn công lão, lập tức đạp vào thân cây phía sau để phi thân đuổi theo hai người. Tất cả bay xuyên qua rừng cây rậm rạp như làn gió đuổi theo hai người, còn hai người như hai mũi tên đuổi nhau trong gió, khi đến một nơi rộng rãi, hai người liền dừng lại, trong lúc tất cả hạ xuống theo thì lão nói:
              -Ở đây thoáng mát rộng rãi, ngươi thật biết chọn chỗ để chôn.
    Ông nhíu mày nói:
              -Trước khi giao đấu, ta phải nói rõ với ngươi một lần nữa, dù kết quả trận đấu này thế nào đi nữa, ân oán giữa chúng ta cũng sẽ kết thúc tại đây. Nếu ta chết, mọi người không được tìm ngươi báo thù cho ta, nếu ta thắng ta sẽ không giết ngươi mà chỉ bắt ngươi không được quấy nhiễu Yên Sơn và những đền chùa khác nữa!
    Lão liền cười khẩy nói:
              -Sao ngươi không bắt ta không giết người vô tội nữa.
    Ông nhường lời cho huynh đệ Trần Hoảng:
              -Vì đã có vương pháp xử lý ngươi rồi.
    Lão liền cười lớn:
              -Mấy tên họ Trần các ngươi thì làm gì được ta.
              -Có làm gì được ngươi hay không cứ chờ rồi ngày đó sẽ đến.
    Lão cười lớn hơn rồi phóng nhanh tới tung quyền phải đấm thẳng tới, quyền phong như bão, quyền kình như sóng vỗ ào ào táp tới. Ba người nhìn ông tung tay trái đỡ quyền rồi tung tay phải gạt chưởng trái ra, trở chưởng đánh xuống cước phải lão đá tới và tung chưởng phải, đồng thời hỏi:
              -Tung ca, ân oán giữa Quốc Sư và lão ra sao?
    Nhưng chưởng vừa chạm vào ngực lão liền bị đẩy ra ngay. Lão rất nhanh vung trảo phải đánh xuống vai ông, ông vừa tung người lộn lên vừa tung cước đá gót xuống đỉnh đầu lão. Tăng nhân trẻ tuổi vừa nhìn lão tung quyền trái đỡ hất ngược cả cước và ông lên rồi lập tức bay lên theo và tung song chưởng liên hoàn tới vừa nói:
              -Hai người trước kia vốn là sư huynh đệ đồng môn, tuy tính cách trái ngược nhau nhưng tình cảm lúc ban đầu rất tốt!
    Trong khi tất cả trừng mắt kinh ngạc thì ông lập tức tung song thủ xuất liên tiếp Tiểu vũ chưởng để chống đỡ, những tia chưởng như những hạt mưa bắn tới chặn đứng hàng loạt chưởng ảnh của lão, lập tức liên tiếp vang lên những tiếng nổ lách tách.
              -Nhưng càng về sau tình cảm hai người càng xấu đi, vì lão không thể che giấu nổi tính tàn bạo của mình, vì thế sư phụ hai người yêu quý Quốc Sư hơn nên đã truyền võ công lợi hại cho người đệ tử yêu quý của mình, còn lão chỉ được truyền những môn võ bình thường.
    Trong khi kình lực đẩy ông về sau, còn lão thì lập tức phóng qua làn khói dày đặc, đồng thời tung quyền chưởng trảo loạn xạ liên tiếp tới, cùng lúc ông đạp vào thân cây phía sau phóng tới tung song thủ, tay trái tung quyền ảnh, tay phải tung chưởng phong đánh thẳng tới, trong nháy mắt vô số bóng quyền mang nội lực âm hàn, những luồng chưởng phong thì như một trận mưa rào mang khí dương cang ập tới chặn quyền khí, chưởng ảnh và trảo quang lại, lập tức toàn bộ nổ tung như những quả bong bóng nước và toả ra xung quanh tấn công lão như vũ bão.
              -Ngươi tưởng chỉ có ngươi biết Quyền ảnh phong và Đại vũ chưởng ư? Hãy mở to mắt ra mà xem đây.
    Trong lúc nói lão vận chính chiêu ông tấn công để đối chưởng, có điều công lực của lão lớn hơn nên chiêu thức phát ra nhanh hơn, đẹp mắt, kình lực mạnh hơn rất nhiều, gió giật như bão lốc, không khí bị bóp chặt lại, cây cối xung quanh nổ tan thành từng mảnh nhỏ, và khi hai luồng quyền chưởng khí đấu nhau thì một tiếng nổ dài khủng khiếp vang lên, trong nháy mắt một luồng ảnh quang rực sáng từ vị trí giữa hai người lan toả ra xung quanh, tiếp ngay sau đó là một trận mưa rào tàn khí đổ xuống. Khủng khiếp như vậy nhưng bốn người vẫn đứng yên tại chỗ quan sát với vẻ bình thường.
              -Chính vì điều này mà lão đã đố kỵ và căm thù hai người, để rồi cuối cùng điều tồi tệ nhất đã xảy ra…
    Vừa nói Trần Tung vừa nhìn lão cau mày tung song chưởng thẳng lên đỡ song chưởng ông đang đánh thẳng từ trên cao xuống và tức giận nghĩ:
              -Khốn kiếp, không ngờ hắn không biến chiêu mà vẫn đánh y như cũ.
    Cũng vì không ngờ nên lập tức lão bị đẩy rất nhanh xuống, còn ông thì nói:
              -Mau dùng những chiêu thức trong võ điển của sư phụ đi, nếu không ngươi không thắng được ta đâu.
    Bốn người nhìn cả thân người lão bị đánh lún xuống đất mà cau mày nghĩ:
              -Thì ra ông ấy muốn chúng ta chứng kiến tận mắt những chiêu mạnh nhất của lão nên… Đây mới là mục đích thực sự của ông ấy.
    Ông tung chưởng nhằm thẳng vào đỉnh đầu lão đánh xuống, lão nhoẻn miệng cười nói:
              -Được thôi.
    Trong lúc nói lão quay người như mũi khoan phá đất xông lên với một tốc độ rất khủng khiếp, đất đá phía dưới cũng cuốn lên thành những mũi tên cùng tấn công, lão còn đồng thời tung song trảo sang hai bên, nên dù ông đã kịp vừa xoáy gấp thân người sang một bên để tránh mũi khoan vừa xoay song trảo gạt đỡ những mũi tên đất đá nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị trảo cào rách người và liền bị văng thẳng xuống đất khi đỡ song trọng chưởng lão đánh tới. Thấy ông bị thổ huyết, bốn người vội phóng tới, ông liền giơ tay và đứng dậy ngăn:
              -Đây là trận chiến của ta, mọi người đừng xen vào.
    Trong lúc lão cười khẩy nói:
              -Hơ hơ, chết đến nơi rồi mà còn lo giữ thể diện.
    Thì ông tranh thủ điều khí trong lúc nói:
              -Nếu mọi người xen vào thì trận chiến sẽ không kết thúc, cũng có nghĩa ân oán của chúng ta sẽ không thể kết thúc, ta không muốn kéo dài thêm nữa, ta không muốn lão hận ta, ta không muốn khó chịu khi nghĩ về lão nữa.
    Nghe những lời này tất cả liền hiểu ra ngay:
              -Thì ra ông ấy vẫn còn rất quan tâm, lo lắng cho lão!
    Còn lão thì vung tay nói:
              -Khốn kiếp, thà ngươi coi ta là kẻ thù ta còn thấy dễ chịu, thoải mái hơn là quan tâm, lo lắng cho ta. Ta không cần ai quan tâm, lo lắng cho ta. Điều mà ta muốn, đó là tất cả các ngươi phải run rẩy, khiếp sợ mỗi khi nhắc đến ta, phải quỳ gối xin tha mạng khi đứng trước ta kìa.
    Ông đứng lên lắc đầu nói:
              -Một con người không người thân thích, không muốn ai quan tâm đến mình, còn muốn người ta sợ hãi mình, lối sống bá đạo, cô độc như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
    Lão phóng tới tấn công và nói với gương mặt xám lại:
              -Ta chán ngấy cái mớ thuyết giảng đạo lý vớ vẩn đó lắm rồi.
    Trần Tung vừa nhìn lão tung chưởng phải gạt quyền trái ra rồi chém ngược lên và nói: Người học võ phải có cái tâm hướng thiện ư? Không được ỷ mạnh hiếp yếu và lợi dụng võ công để làm chuyện xấu ư? Buồn cười… - Vừa nói:
              -Lão đã hạ độc vào bát thuốc, rồi lợi dụng lúc Quốc Sư hốt hoảng vì thấy sư phụ thổ huyết, lão đã điểm huyệt người rồi lấy đi toàn bộ võ điển và thư dược quan trọng, song phóng hoả đốt nhà hòng thiêu sống Quốc Sư.
    #2
      nguyen duc long 02.08.2008 00:28:45 (permalink)
      Tất cả trừng mắt kinh ngạc và tức giận. Còn ông vung tay trái gạt hất tay lão lên, đồng thời vận một chưởng đánh xoáy tới, lão liền vừa xoay bộ pháp sang phải vừa tung song thủ rất nhanh, tay phải hất quyền trái ông đấm tới ra, tay trái bắt lấy cổ tay phải khi ông xoay quyền đấm tới, rồi vừa quay ông một vòng quật thẳng xuống vừa nói:
                -Không được vô cớ khiêu chiến người khác, không trở thành người mạnh nhất, không được lợi dụng võ công để mưu lợi và tạo dựng bá nghiệp cho riêng mình thì học võ để về cày ruộng à? Để chết già ở chốn rừng núi âm u này à? Cho nên lão già ngớ ngẩn đó phải chết.
      Ông lập tức chống chân trái xuống và vận nhu lực nơi hai cổ tay, thủ pháp rất nhanh và xảo diệu, tức thì cổ tay trơn như bôi mỡ tuột ra khỏi tay lão, song lập tức tay trái bắn kiếm khí, tay phải tung quyền đấm thẳng lên.
                -Cũng may là trong số những môn võ mà Quốc Sư học, có một bí quyết tự giải huyệt nhanh chóng nên người mới thoát chết. Còn lão thì biệt tích hai mươi năm.
      Lão vừa vung hai tay đánh bay quyền và kiếm khí thì ông đã chống hai tay xuống đất để quay người xoay song cước như gụ đá liền ba cước trúng người lão, lão liền trượt hai chân rất nhanh về sau, đồng thời tung đao ảnh kiếm quang liên hoàn tấn công, ông lấy hai tay làm chân để quay người nhiều góc độ rất nhanh tránh những luồng đao kiếm đan xen nhau dày đặc bay tới từ nhiều hướng với tốc độ rất nhanh, lão tiếp tục xuất những chiêu khác nhau liên hoàn đánh tới, từ đao quang, kiếm ảnh, đao kiếm khí kết hợp đến quyền kình, cước lực, trảo ảnh và chưởng lực, trong lúc đánh lão cười man dại. Mặt đất phía sau ông bị cày xới nát tan hoang kéo dài mấy dặm liền, còn ông không có một cơ hội phản công nào, và dần đuối sức khi phải liên tục quay người tránh và vận múa trảo và chưởng để gạt đỡ nhưng vẫn bị mấy luồng đao kiếm khí cắt trúng lướt qua da thịt. Bốn người lập tức phóng tới và đồng loạt xuất chiêu mạnh nhất ra tấn công lão, mặc dù bốn chiêu hợp lại thành một sức mạnh vô cùng khủng khiếp nhưng lão đã đoán trước được nên khi bốn người vừa xuất chiêu thì lão đã lập tức di chuyển thân pháp ra sau lưng ông với một tốc độ nhanh đến mức bốn người phải trừng mắt kinh ngạc, vì khi lão tung độc chưởng đánh thẳng vào lưng ông thì cùng lúc bốn chiêu mà bốn người tung ra đào tung đất đá lên thành một cái hố rộng như cái hồ phía trước mặt bốn người. Còn lão ngay lập tức phóng thẳng về Yên Sơn và nói vọng lại với tiếng cười đắc ý:
                -Ta bắt ngươi phải chết dần chết mòn vì bị độc chưởng hoành hành thì mới hả nỗi oán hận.
      Trong khi bốn người vội lao tới vận khí trị độc cho ông, thì ở dưới chân núi, Thiết Nam và Thành Trung vẫn đang đấu quyết liệt với hai tên sát thủ, xung quanh các tăng nhân đứng quan sát cùng đội thiếu niên. Đúng lúc này, lão tung liền hai chưởng về phía hai người, từ lòng chưởng xuất hai bàn tay đen, khi bay trong không gian liên tục phát ra những tiếng réo réo réo chói tai, Hắc Ảnh và Bạch Quang thấy vô cùng rát và da mặt như khô rang khi chưởng phong táp tới và bị nghẹt thở khi chưởng lực đi qua. Khi Thành Trung và Thiết Nam không dám chậm trễ, vội vận toàn bộ công lực vào đao kiếm, đao kiếm liền phát sáng để đỡ, thì lão và hai tên sát thủ lập tức quay sang tấn công các tăng nhân và đội thiếu niên. Đúng lúc này, những luồng kiếm khí màu xanh nước biển của Sử Thiên Vũ và vô số Long tiên quyền ảnh của Trần Hoảng phóng tới vừa chặn các đòn tấn công của chúng vừa tấn công dữ dội, trong lúc hai tên sát thủ liên tục bị bức lui thì lão cũng chống đỡ một cách không dễ dàng vì hai người không ngừng gia tăng hoả lực. Những đợt công kích đã mạnh lại càng mạnh thêm vì hai người thấy Thành Trung và Thiết Nam lăn ra bất tỉnh vì đỡ chưởng lực của lão, hai thanh đao kiếm thì đen sì lại, mặt đất dưới chân thì bị cày nát một đường dài, những thân cây phía sau thì bị thổi bay đi. Những luồng quyền ảnh, kiếm khí khi vừa chạm vào chưởng lực và kiếm khí của chúng thì liền nổ tung. Trong lúc chống đỡ những luồng kiếm khí liên miên bất tận, lão cảm thấy nội lực của mình tiêu hao từ từ và còn cảm thấy toàn thân đau buốt giống như bị con gì đó mổ vậy.
                -Phải dùng tuyệt chiêu thôi, nếu không không thể thoát khỏi vòng kiềm toả dày hơn lưới này.
      Nhưng lão lập tức ngạc nhiên khi hai người dừng tay và nói:
                -Ngạc nhiên quá hả? Đây chỉ là đòn yếu nhất của bọn ta thôi đấy, nếu các ngươi không cút nhanh khỏi đây, Tung ca mà về kịp thì còn thảm hơn đấy.
      Lão phóng đi nói:
                -Hai ngươi cứ chờ đấy.
      Trong khi hai tên sát thủ lập tức bay theo thì tất cả chạy lại chỗ hai người, cùng lúc các tăng nhân và đội thiếu niên chạy từ trên núi xuống, hai chàng vừa đỡ hai người lên để vận công trị thương thì Quang Khải cùng Trần Tung đang cõng ông bay xuống, các tăng nhân và đội thiếu niên liền chạy theo Trần Tung về hướng Am dược.
                Hai tên sát thủ rất ngạc nhiên vì thấy lão phi thân với tốc độ chậm hẳn so với lúc đến Yên Sơn. Hắc Ảnh hỏi:
                -Chúng ta sao phải rút lui khi hoàn toàn có thể thắng?
      Lão trừng mắt nói:
                -Ai cho phép ngươi thắc mắc quyết định của ta hả?
      Hắn chắp tay nói:
                -Đệ tử không dám.
      Lão cau mắt nói với vẻ tức giận:
                -Hai ngươi mau đi tầm nã hai tên khốn đó về cho ta.
      Hắn e ngại nói:
                -Một mình thằng câm ấy, chúng đệ tử đã đối phó không nổi…
      Lão liền ngắt lời:
                -Nếu chúng nó dám chống lệnh, ta sẽ đích thân ra tay.
      Trong khi Hắc Ảnh nói với vẻ vui mừng thì Bạch Quang lại không vui:
                -Tuân lệnh.
      Trong nháy mắt, hai tên đã biến mất hút, còn lão thì lập tức hạ xuống mỏm núi cao nhất để vận công điều khí.
                -Cái gì, nhanh đến mức các huynh cũng phải kinh ngạc?
      Bốn người gật đầu nói:
                -Đúng, nếu không được chứng kiến tận mắt thì chúng tôi cũng không tin. Còn trận chiến của hai ông thần này?
      Các tăng nhân nhìn hai người ngủ mà kể:
                -Khi bốn người đuổi theo hai người, chúng tôi liền phóng xuống dưới chân núi để xem hai người đấu với hai tên sát thủ…
      Khi mọi người vừa chạy xuống thì từ trong góc khuất hai người lập tức phóng ra tấn công Đại Đăng, nhị ca của nàng tung tay phải chém xả xuống vai, tay trái chém dọc ngược lên, khi ông vừa đỡ chiêu thì người kia đã điểm huyệt đồng thời đánh văng côn ra, còn ông không những không thể cử động mà còn không nói được. Hai người thì lao vào nhau tấn công, đúng lúc này một bóng người từ trên không phóng tới chỗ cây côn nhanh như cắt, nhưng lập tức bị thiếu niên đi cùng với huynh muội Đào Tử phóng tới chặn lại. Sau vài chiêu thiếu niên bị thất thế, còn cây côn rơi vào tay bóng người, bốn người lập tức phóng vút đi, trong nháy mắt đã biến mất tăm. Đại Đăng thì đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác???
                -Khoan đã, chúng đánh nhau như vậy ắt sẽ gây ra tiếng động, vậy sao mọi người không chạy lên ngay lúc đó?
      Đại Đăng liền nói:
                -Từ lúc chúng tới đến khi phóng đi đều rất nhanh và không gây ra một tiếng động nhỏ nào.
      Tất cả kinh ngạc:
                -Kể cả lúc ra tay khống chế đại sư và quay ra đánh nhau.
      Trong lúc ông gật đầu thì mọi người kể tiếp:
                -Thiết Nam vung kiếm chém chéo tới, đường kiếm cực nhanh và cực hiểm, kiếm quang loé sáng nhưng vừa được nửa chừng thì Hắc Ảnh đã vung kiếm gạt ra, hai kiếm hắc - bạch vừa chạm nhau liền phát ra tiếng kim khí kỳ dị và đạo ánh sáng trắng đen chính - tà chói loà.
      Thiết Nam cười sảng khoái nói:
                -Hay lắm, ngươi thú vị chẳng kém gì Lãnh Diện.
      Hắc Ảnh trở kiếm chém ngang trở lại nói:
                -Không được so sánh ta với thằng câm mặt lạnh ấy.
      Thiết Nam xoay người xuống về phía phải chém xuống và cười nói:
                -Làm gì mà nóng tính thế?
      #3
        nguyen duc long 02.08.2008 00:33:21 (permalink)
        Hắc Ảnh nhảy lên bổ kiếm xuống, Thiết Nam liền quay kiếm về đỡ. Cùng lúc ở phía bên kia, Thành Trung vung đao chém thẳng xuống, cả cánh tay và thanh đao phát ánh bạch ngân sáng quắc và những tia nội lực bắn ra xung quanh như những tia sét, thế đao nhanh không tả nổi, lực đao như Thiên Lôi giáng búa. Với thế đao tuyệt nhanh tuyệt mãnh này, Bạch Quang chỉ còn nước vận hết công lực chém ngược lên đỡ, hai luồng nội lực trái ngược nhau vừa chạm nhau đã hút chặt lấy mà không hề gây ra một tiếng động nào, hai người rút ra không được liền đối chưởng để đẩy văng ra. Bên kia Thiết Nam sau khi bị ghì chặt xuống liền vận lực cổ tay chém hất ngược đối thủ ra rồi hành kiếm như dải lụa chém liên hoàn tới, Hắc Ảnh vừa chạy lùi về sau vừa vận kiếm như roi da, lập tức phát ra kiếm quang đen sì đỡ hết những luồng kiếm ảnh dải lụa. Tuy một bên là cương kình, một bên là âm nhu nhưng đều phát ra bóng kiếm rất dài, khi đấu nhau lúc thì nổ tung, lúc lại quấn vào nhau như hai con rắn khiến phát ra vô số tia lửa quang ảnh hắc - bạch cùng những luống kiếm khí hình cây kim bắn ra xung quanh khiến những tảng đá và cành cây nổ tung.
                  Sau khi vừa chạm đất, hai người lại lao vào nhau, Bạch Quang chém ngang tới nói:
                  -Rút nốt thanh đao còn lại ra đi.
        Thành Trung vung đao chém gạt kiếm ra rồi liền trở đao chém tới, đồng thời tung chưởng đánh tới nói:
                  -Một thanh đủ rồi.
        Bạch Quang xoay chuyển bộ pháp rất nhanh sang một bên, chém kiếm liên hoàn tới nói:
                  -Ngươi coi thường ta quá đấy.
        Thành Trung nhảy về sau tránh nhưng phần áo ở bụng vẫn bị rạch một đường dài, đồng thời vung đao chém thẳng xuống nói:
                  -Tuỳ ngươi.
        Chiêu này còn mạnh hơn cả chiêu đầu tiên, đao chưa tới, đao phong đã tới, Bạch Quang vừa đỡ đao phong đã phải xoay kiếm nhanh sang phải để đỡ đao chém ngang tới, choang một tiếng tức thì đao và kiếm cùng toé lửa và rung lên từng hồi, bàn tay cầm kiếm của Bạch Quang tê đi nhưng cũng đúng lúc này máu ở bụng Thành Trung chảy ra, Thành Trung vừa điểm huyệt cầm máu vừa chớp thời cơ vung đao tấn công liên tiếp tới, Bạch Quang hai tay cầm kiếm vận nội lực đỡ các chiêu của đối thủ, đầu tiên giơ kiếm lên đỡ, rồi nhảy lui về sau chém liên tiếp về hai bên đỡ. Mỗi một chiêu của Thành Trung đều nhanh như điện xẹt và mạnh như trời giáng khiến đôi tay Bạch Quang càng lúc càng tê rần, Thành Trung thừa thắng truy kích, lập tức chém ngược thẳng lên khi đối thủ chạy ngược lên thân cây, nhưng Bạch Quang đã kịp đạp vào thân cây phóng về bên phải, lập tức thân cây bị đao khí chẻ ra làm đôi.
                  Ở phía xa, Hắc Ảnh vung kiếm nhằm vào đầu đối thủ chém tới, Thiết Nam thụp người và quay cước phải đá tới, đồng thời vung kiếm chém về phía ngược lại với cước tạo thành thế cắt kéo vô cùng lợi hại, cước như kiếm, kiếm như cước, hắn liền vận thân pháp thành cái bóng đen dài bay uốn lượn xung quanh đối thủ. Thiết Nam mỉm cười nói:
                  -Bổn cũ soạn lại, xem ra ngươi hết trò hay rồi.
                  -Đỡ được rồi hãy nói.
        Trong lúc nói hắn chém ngang tới, đường kiếm nhanh hơn trước gấp bội và còn phát ra những tiếng phì phì như độc xà bắt mồi. Thiết Nam vừa quay kiếm sang đỡ vừa nói:
                  -Ối giời ơi, lại còn thả rắn ra nữa.
        Các tăng nhân vận nhãn lực nhìn kĩ thì thấy kiếm của hắn giống như một con hắc xà trườn ra sau tấn công, còn Thiết Nam thì uốn cong kiếm ngả người ra đỡ khẩu xà kiếm đâm mổ tới cười nói:
                  -Ngươi định doạ ai?
        Cùng lúc đội thiếu niên vẫn chăm chú theo dõi trận chiến bên kia. Bạch Quang sau khi đạp vào thân cây để phóng đi liền vặn người bay vòng lại, đồng thời xoay người thành kiếm như mũi khoan chém xoáy tới tấn công với tốc độ ánh sáng, Thành Trung liền quay nhanh đao thành khiên tiếp chiêu, lập tức hàng loạt âm thanh keng, choang và vô số tia kiếm khí, đao quang bắn phát ra xung quanh. Cũng như những lần trước, lần này mọi người phải xoay bộ pháp và tung chưởng quyền nhanh như cắt để tránh và gạt đỡ những luồng kình lực. Dù thế tấn công có dũng mãnh dồn dập, liên miên vô tận và Thành Trung liên tục bị bức lui đi nữa, nhưng chiêu Bách kiếm quang chiếu vẫn không thể công phá nổi chiêu Thiên đao ảnh khiên kiên cố còn hơn một toà thành.
                  Mũi khẩu xà kiếm vừa đâm vào thân kiếm thì liền phát quang, Thiết Nam liền thả tay trái ra, lập tức mũi kiếm bật ngược trở lại nhằm vào bàn tay hắn mà đâm tới, tuy rất gần và rất gấp nhưng hắn vẫn kịp phóng người lên trên rồi phóng kiếm đâm liên hoàn xuống, mười mũi kiếm như mười con rắn nhe nanh thè lưỡi mà mổ xuống, nhưng chàng cũng nhanh không kém, liền đạp đất trượt về sau tránh, tức thì mặt đất chàng vừa đứng bị rắn mổ lỗ chỗ và sâu mấy tấc liền. Trong khi Hắc Ảnh liền quay kiếm đâm thẳng tới thì chàng cũng lập tức ưỡn người lại để vừa đâm kiếm tới vừa nói:
                  -Vẫn muốn cắn người à?
        Nếu đường kiếm của hắn nhanh đến mức không hình, không âm thanh thì thanh kiếm của chàng phát ra ánh sáng màu hồng như hoa sen, đường kiếm kẻ diệp điểm hoa, thế kiếm thanh thoát như sen nở giữa mùa, kiếm khí lạnh như sương đọng trên lá. Vừa chạm nhau thì tất cả tàn kiếm rơi xuống và tán xạ ra xung quanh thành những cánh hoa, còn hai người thì bị đẩy văng ra không ngừng. Cùng lúc ở phía bên kia, Thành Trung vận nội lực tung song chưởng đánh thẳng vào đao, lập tức truyền thẳng vào đao khiên để hất ngược Bạch Quang ra xa, rồi cầm đao nhưng vừa định xông tới tấn công thì liền bị chặn lại bởi thân người Thiết Nam văng tới trước mặt, chàng bực mình nói:
                  -Sao kém thế?
        Thiết Nam cũng đốp ngay:
                  -Ông cũng có thắng đâu.
        Đến đây, các tăng nhân nói:
                  -Sau đó hai bên đấu được vài chiêu thì lão đến.
        Ba chàng hỏi ngay:
                  -Sao chuyện truyền đăng lại bị truyền ra ngoài, rồi sao mọi người không tung tin cho mọi người biết bọn chúng sẽ tấn công?
        Một tăng nhân nói với vẻ buồn bã:
                  -Đó là do tiểu tăng sơ suất, khi xuống núi đã buột miệng nói ra.
        Trần Tung nói:
                  -Ngay sau đó mọi người nhờ đội thiếu niên tìm cách cải chính cho mọi người biết. Mọi việc tưởng đã được êm thấm, nào ngờ khi vừa tỉnh giấc thì tất cả vô cùng ngạc nhiên vì thấy vẫn có bốn người đã đến Yên Sơn từ bao giờ rồi. Nhưng không may cho chúng là mấy người đó là cao thủ nên mới không có chuyện gì xảy ra!
        Ba chàng nói:
                  -Vậy là trong những ngày cuối lão đã cử người trà trộn vào dân chúng để nói đó là tin đồn nhảm, với việc nói đội thiếu niên là do người của lão giả dạng, mục đích là để buổi lễ diễn ra mà không có Phật tử.
        Trần Tung nói:
                  -Mặc dù người của lão đã giả dạng thành chính chúng ta để phao tin đồn nhưng tất cả đã không tin.
        Dứt lời liền bước vào giữa hai người rồi vỗ vai nói:-Hai đệ về luôn đi! - Và bước ra khỏi cửa nói: Chúng ta mau làm lễ cầu siêu cho chúng thôi.
        Trong lúc các tăng nhân liền bước theo thì huynh đệ Trần Hoảng siết chặt tay, trừng mắt tức giận nghĩ:
                  -Thiền Ma, lần sau ngươi không còn may mắn như thế này nữa đâu. Ta phải băm ngươi ra thành trăm mảnh.
        Rồi chấp tay chào thiền sư Đại Đăng, ông liền chấp tay chào lại. Khi vừa ra khỏi Am dược hơn mười bước thì hai chàng thấy các tăng nhân ngồi chấp tay niệm kinh cầu siêu với gương mặt trang nghiêm! Khi xuống chân núi, hai chàng lên ngựa rồi phóng nước đại mà nghĩ với đôi mắt đỏ hoe:
                  -Phụ hoàng!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2008 00:35:58 bởi nguyen duc long >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9