TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi VI)
nguyen duc long 02.08.2008 00:14:16 (permalink)
                                                                     Hồi 6
                                              Ma quỷ đội lốt người.
          Trong khi ở kinh thành mọi người đang trải qua lo lắng trông chờ kỳ tích xuất hiện suốt mấy ngày qua, thì năm người vừa phóng hết tốc lực đến Yên Sơn với tâm trạng nóng như lửa đốt vừa cau mày nghĩ:
          -Phụ hoàng, Quan Gia, người phải gắng lên, nhất định phải chờ chúng con trở về!
Tối ngày mùng 7, các thiếu nữ đã đưa bọn trẻ đến Hồng Kỳ đường. Và khi nói theo lời dặn của Lãnh Diện thì các thiếu nữ Kim Tinh các liền nói:
          -Bây giờ đã khuya lắm rồi, các tỷ nghỉ lại đây một đêm mai hãy đi!
Các cô gật đầu đồng ý:
          -Vậy thì còn gì bằng!
Khi vừa bước vào trong các cô đã thấy thú vị vì tất cả mọi thứ trong các đều dừng ở con số 5, Kim Tinh các có 5 gác, mỗi gác có 5 phòng, ở mỗi gác đều dựng một cầu thang đi lên, năm cầu thang được đặt theo 5 góc hình ngôi sao năm cánh, ở mỗi gác đều treo đèn lồng hình sao vàng tại trước cửa các phòng. Trong phòng của tất cả mọi người thì mỗi phòng một vẻ, phòng thì treo đầy đèn hoa, phòng bày đủ các loại binh khí, phòng treo tranh dân gian, phòng treo tranh sơn thuỷ, những phòng khác thì treo các loại nhạc khí. Tuy trong phòng nhiều thứ vậy nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ và còn thoang thoảng hương thơm dìu dịu của hoa lan! Nhưng điều các cô chú ý nhất là mỗi phòng đều treo trang trọng hai bức hoạ, bức bên trái vẽ Thái Tông mặc y phục giản dị, dáng đứng rất nghiêm trang và oai phong, gương mặt rất vui! Bức bên trái vẽ Sử Thiên Vũ thì mỗi cô vẽ một kiểu với các tư thế từ trầm tư, cười vui vẻ, rạng rỡ đến vẻ lãng tử anh tuấn, kiên cường oai dũng cùng những bộ y phục khác nhau, từ y phục bình thường đến chiến giáp võ tướng. Tuy khác nhau như vậy nhưng mỗi bức đều mang một vẻ đẹp mê hồn!
          Vì khá mệt nên vừa đặt mình xuống giường các cô liền đi vào giấc ngủ! Trong khi thiếu nữ xinh đẹp nhất lấy trong người ra một cây sáo nhỏ bằng ngọc màu trúc rồi ngả lưng xuống đầu giường với gương mặt và ánh mắt ưu tư! Sau một hồi suy nghĩ, đôi mắt nàng dần díu lại rồi từ từ đi vào giấc mộng…

          Lãnh Diện loạng choạng đáp xuống đất, từ phía sau nàng phóng chưởng đánh thẳng vào lưng, Lãnh Diện liền bị văng ra xa và bị thổ huyết, nhưng chưởng này của nàng đã vô tình giúp đả thông khí mạch và tống búng máu độc bị tắc nghẽn ở giữa ngực bắn lên thân cây, trong khi Lãnh Diện liền ngồi xuống vận công thì mấy cô tức giận nói:
          -Thái Dương, cô làm gì vậy?
Các cô nhìn vẻ lúng túng của nàng với tâm trạng khó hiểu! Bỗng một cô kêu lên:
          -Hắn định trốn kìa.
Các cô liền nhìn về phía trước thì thấy Lãnh Diện nhảy xuống hầm, tất cả liền phóng nhanh tới rồi lần lượt nhảy xuống, còn Thái Dương liền nhặt cây sáo nhỏ ở cạnh gốc cây chỗ Lãnh Diện ngồi lúc nãy mới tung người nhảy xuống hầm, Lãnh Diện liền bẻ giàn để đuốc đóng cửa hầm lại rồi ngồi xuống vận khí. Đang ngạc nhiên thì các cô liền thấy dòng chữ dưới đất:
          -Chắc chắn chúng sẽ mang bọn trẻ ra uy hiếp, lúc đó các cô hãy cứu bọn trẻ, sau đó tôi sẽ đứng yên cho các cô chém mỗi người một nhát, còn muốn giết tôi ngay bây giờ thì xin mời!
Trong khi Lãnh Diện chích thương vào đầu ngón tay rồi vận nội lực cuốn toàn bộ chất độc tuôn ra theo đường máu. Công lực, máu và chất độc đã hoà quyện vào nhau tạo thành những giọt máu đông đặc với màu quái dị, đến giọt thứ năm thì dừng lại. Lãnh Diện đứng lên bẻ giàn để đuốc trước cửa, lập tức cầu thang mở ra rồi đi lên với gương mặt không thể tức giận và lạnh lùng hơn, toàn thân muốn bốc lửa vì sát khí nồng nặc, các cô liền bước theo.
          -Thái Dương, sáng rồi dậy thôi.
Nàng giật mình tỉnh dậy rồi hoảng hốt vì không thấy cây sáo đâu, nàng vội đảo mắt tìm quanh. Thấy vậy, một cô giơ cây sáo ra hỏi:
          -Cô tìm cái này hả?
Rồi đưa cho nàng nói:
          -Tôi thấy nó rơi ở giữa giường. Thôi, dậy rửa mặt rồi đi.
Nàng vừa cất cây sáo vào trong người vừa bước về phía chậu rửa mặt và nhíu mày nghĩ thầm:
          -Lại giấc mơ ấy, mấy ngày nay mình toàn mơ lại ngày hôm ấy, rồi hình ảnh hắn cứ lởn vởn trong tâm trí mình. Mình làm sao thế này? Không lẽ…
Nghĩ đến đây nàng vội lắc đầu xua đi:
          -Không, không thể nào!
Thấy nàng biểu hiện lạ, các cô liền hỏi:
          -Cô làm sao thế?
Nàng lấy kiếm trên giá bước đi nói:
          -Không có gì, đi thôi!
Tất cả vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Ngân Hoa vừa chạy về phía hoàng cung vừa khóc! Hai đứa trẻ mà nàng đưa về ngạc nhiên hỏi:
          -Tỷ ấy làm sao vậy?
Các thiếu nữ liền nói:
          -Bụi bay vào mắt tỷ ấy đấy mà!
Trong lúc đội thiếu niên đưa hai đứa sang Hồng Kỳ đường ở bên cạnh thì các cô bước tới chắp tay cười nói:
          -Xin cảm ơn về giấc ngủ, tạm biệt!
Các thiếu nữ cũng chắp tay cười nói:
          -Không có gì!
Các cô mỉm cười rồi lên xe ngựa phi thẳng về hướng Đông Bắc.
          Nhìn hai người nằm bất động trên giường và gương mặt hốc hác của tất cả, nàng đã biết chất độc lợi hại thế nào và hiểu trong những ngày qua mọi người đã sống trong tâm trạng đau buồn, phẫn uất, lo lắng, hi vọng vào một ngày mới để rồi lại thất vọng khi ngày đó trôi qua ra sao! Nhất là Trung Hiếu, mấy ngày qua gương mặt chàng lúc nào cũng u uất, phẫn nộ, lo lắng và sợ hãi! Suốt ngày chỉ ngồi bên giường ông, ai hỏi cũng không nói, mọi lời trấn an đều vô hiệu… cho đến khi không chịu nổi ngã lăn ra bất tỉnh! Mọi người vội đưa chàng lên giường. Khả Niên và Trần Linh đã khóc rất nhiều, nay lại càng thêm lo lắng! Ngay cả những người có thần kinh thép như Thủ Độ, Quốc Tuấn và Lê Tần cũng nén lau nước mắt mỗi lần vào thăm hai người! Chỉ có Mã Chí là giữ được tâm trạng bình tĩnh hoàn toàn, mặc dù cũng rất buồn nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như ngày thường và còn trấn an từng người một nữa! Ba người Tống quốc thì càng lúc càng ngạc nhiên vì tình quân - thần của mọi người, nhất là với Trung Hiếu!
          Trong khi đó, Viên Bình vẫn điên cuồng tập luyện cước pháp với chỉ một chữ thù trong đầu cùng sát khí lan ra xung quanh khiến rừng cây rung lên dữ dội, muôn thú chạy toán loạn.
         
          Lúc này tại Yên Sơn, ngoài huynh muội Đào Tử đi cùng với một thiếu niên đến vãn cảnh chùa, còn có người lầm lì không trả lời Thiết Nam ở trà lầu hôm nọ, tất cả đều hoá trang sang một diện mạo khác.
          Sau khi dâng hương ở tất cả những nơi ba người tham quan, Đào Tử đi về phía cổng trời, hai người liền đi theo. Khi đến nơi, nhị ca của nàng nói với thiếu niên:
          -Nếu ngươi muốn cầu nguyện thì cứ đi đi!
Thiếu niên chắp tay nói:
          -Cảm ơn thiếu gia!
Rồi bước theo nàng, đến nơi hai người chấp tay cầu nguyện:
          -Nếu con và chàng thực sự có duyên thì xin ông cho chúng con gặp lại nhau một lần nữa!
Thiếu niên cũng rất nghiêm trang khi cầu nguyện:
          -Con không dám trèo cao, chỉ xin được ở bên để bảo vệ công chúa suốt đời!
Đúng lúc này, ở dưới chân núi có tiếng bước chân rầm rầm, cùng lúc là một trận gió lớn nổi lên khiến cát đá bay mù mịt, rừng núi rung chuyển, thú rừng khiếp sợ, chim bay toán loạn, kình lực kinh khủng này còn khiến tất cả tức thở và một tiếng cười đắc ý quái dị vang lên. Trong lúc thiếu niên lập tức ôm ngang hông nàng phóng vút đi, nhị ca của nàng phi thân theo, người lầm lì cũng vội phi thân đi thì từ trên không trung một lão già từ từ hạ xuống, lão già này râu tóc bạc trắng, y phục cũng trắng như râu tóc, trên y phục còn điểm những hoa văn kỳ dị; thân hình cao lớn, mặt mũi hung ác như thú dữ, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ. Trong lúc hạ xuống, lão nhìn thiền sư Đạo Viên đắc ý nói:
          -Sư huynh vẫn khỏe chứ?
Đúng lúc này bọn lâu la đã lên đến nơi, dẫn đầu bọn chúng là bóng người mờ ảo và tên sát thủ đánh nhau với gã trọc đầu ở trà lầu. Vị thiền sư liền nói:
          -Hôm nay, dù kết quả thế nào thì ân oán giữa chúng ta cũng sẽ kết thúc.
Tất cả bọn chúng cười khẩy. Lão nói:
          -Mục đích của ta hôm nay đâu chỉ có chuyện ấy.
Ông nói ngay:
          -Mục đích của ngươi là phá buổi lễ truyền đăng thì đã đạt được rồi, ngươi có giết những tăng nhân ở đây thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì.
Lão cười hơ hơ hai tiếng nói:
          -Vẫn là cái giọng đạo lý nhân nghĩa vớ vẩn đó. Ít ra cũng làm ngươi tức chết. Hắc Ảnh, Bạch Quang mau giết vài người cho ta.
Trong khi hai tên sát thủ vừa nói tuân lệnh vừa giơ kiếm lên, các tăng nhân thủ thế nghênh chiến thì một cây côn đen sì với phần khắc giáp cốt mai rùa ở giữa toả ánh hào quang chói lọi từ trong thác Ngự Dội bay ra với tốc độ ngang với Lãnh Diện chặn đứng kiếm của chúng lại, hai tên còn bị đẩy bật ra xa. Không chỉ bọn chúng ngạc nhiên mà ngay cả các tăng nhân cũng ngạc nhiên, trong khi ở hai góc khuất cách rất xa nhau nhị ca của nàng và người lầm lì cũng ngạc nhiên không kém, cả hai cùng cau mày nghĩ:
          -Không lẽ đó là…
Rồi kinh ngạc khi cây côn quay như chong chóng xuất ra côn khí và côn ảnh tấn công hai tên sát thủ và bọn lâu la, trong lúc hai tên sát thủ vất vả chống đỡ thì bọn lâu la bị thương quá nửa, số còn lại chết ngay tại chỗ. Và cả hai giật mình vì lão đã tóm gọn cây côn trong tay, trừng mắt nghĩ:
          -Cái gì, lão già đó di chuyển từ lúc nào?
Bọn chúng chưa kịp vui mừng thì cây côn đã lập tức phát ra một luồng hàn khí kỳ dị, luồng hàn khí lan toả từ từ, đến đâu là lão bị đông cứng thành băng đến đó. Lão vừa tức giận vừa hốt hoảng:
          -Đạo Viên, mau dừng lại ngay, nếu không đừng trách ta.
Ông thì cau mắt nghĩ:
          -Biết phân biệt thiện ác và nhanh đến mức lão cũng không kịp trở tay và còn làm đông cứng lão nữa, đúng là Kim Quy côn rồi.
Hai người trong góc khuất cũng nghĩ thầm:
          -Không còn nghi ngờ gì nữa!
Ông nói lớn:
          -Vừa rồi ngươi định giết người thì cây côn đó lập tức bay ra ngăn cản, khi ngươi vừa chạm vào thì cây côn liền làm ngươi đông cứng…
Chưa dứt lời thì lão đã nói:
          -Ý ngươi là cây côn này biết phân biệt thiện ác, nếu ta giết người thì nó sẽ giết ta, còn nếu ngược lại thì nó sẽ tha cho ta. - Lão cười lớn: Buồn cười, ngươi nghĩ cái mưu mẹo vớ vẩn đó có thể lừa được ta sao? Bạch Quang, mau giết vài đứa cho ta.
Lão vừa ra lệnh thì lập tức cây côn tăng tốc độ lên gấp đôi, còn tên sát thủ đánh nhau với gã trọc đầu liền chém vô số kiếm khí, nhưng khi vừa bay ra thì tất cả kiếm khí bị một luồng kiếm khí màu nước biển đánh bật ra. Trong lúc các tăng nhân vui mừng thì tất cả bọn chúng và hai người ở góc khuất cùng nhìn về phía phát ra kiếm khí, vừa quay đầu thì lập tức năm người từ phía dưới phi thân lên, đằng sau là một tiểu đội Hồng Kỳ đường. Hắc Ảnh điên tiết hét lên vung kiếm chém tới, nhưng tất cả đều nằm trong sự kiểm soát của năm người, trong khi Thiết Nam vung kiếm khí ra chặn lại thì Thành Trung bổ đao quang tới, còn Sử Thiên Vũ, huynh đệ Trần Hoảng và đội thiếu niên thì tấn công Bạch Quang và khống chế bọn lâu la. Nhưng Hắc Ảnh đã lập tức thi triển thân pháp vô cùng quái dị, cả thân hình hắn hoá thành một cái bóng đen ma quái uốn lượn luồn qua đường đi của đao với một tốc độ nhanh khủng khiếp về phía các tăng nhân, đồng thời hắn vung kiếm tấn công, Thành Trung và Thiết Nam cùng trở đao kiếm chém tới, trong khi các tăng nhân cũng đồng loạt tung chưởng đánh tới, hắn liền di chuyển sang hướng khác, lập tức luồng đao kiếm khí và luồng chưởng lực của các tăng nhân chạm nhau nổ tung. Trong khi lão vận toàn bộ nội công hòng phá tan hàn khí một lần nữa nhưng vẫn vô hiệu, thì hai người đuổi theo Hắc Ảnh, cùng lúc một tăng nhân trẻ tuổi bay tới chỗ đội thiếu niên đang đấu với bọn lâu la. Hai người trong góc khuất cau mắt nghĩ thầm:
          -Thật đáng sợ, nhất là Hắc Ảnh và lão già đó, không biết chúng có phải là người không nữa?
Ông nói lớn:
          -Tất cả dừng lại hết cho ta.
Khi tất cả vừa dừng lại thì thấy lão đã bị đông cứng đến cổ, còn hắn thì đảo mắt một vòng nhìn những tên lâu la còn lại đã tự sát khi bị khống chế, còn Bạch Quang thì bị Sử Thiên Vũ chém rách áo. Hắn liền trừng mắt nói:
          -Đồ vô dụng.
Còn lão thì nói:
          -Đạo Viên, ta hứa sẽ đấu với ngươi một trận công bằng và không làm hại đến người khác, mau thả ta ra.
Ông nhíu mày nói:
          -Ta cũng không biết cách.
Lão nói với vẻ sợ hãi:
          -Ta sắp chết rồi thì nói dối làm gì.
Trong lúc tất cả khẽ lắc đầu nghĩ:
          -Thì ra lão cũng là kẻ sợ chết.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9