TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi VII)
nguyen duc long 02.08.2008 00:17:45 (permalink)
                                                         Hồi 7
                                             Tuyết lệ thanh thiên!
Tối hôm ấy, bầu không khí tại kinh thành vô cùng nặng nề, bi ai và u ám! Tất cả không ai nói một lời nào, cũng không còn đứng ngồi không yên như mấy ngày qua nữa, mà hầu như tất cả đều đứng yên trong lặng lẽ hoặc ngồi bệt xuống! Trong hai ngày qua, không một người nào không rơi lệ, nhiều nhất là Ngân Hoa, Trần Linh và Trần Thiều, ba nàng khóc ngay cả trong giấc ngủ… khiến Khả Niên rất buồn và càng thêm lo lắng! Bốn người thì cố giữ bình tĩnh, mỗi lần thấy các binh sĩ đi tuần, binh sĩ canh gác quanh Ngự dược phòng mặt mày buồn bã, ủ dột, hai mắt cay xè đỏ hoe là bốn người vừa khẽ quở và động viên tinh thần! Biểu hiện bên ngoài thì cứng rắn như vậy nhưng cũng không dưới hai lần bốn người thầm khóc một mình! Trung Hiếu thì nằm tại phòng riêng mà lặng lẽ khóc! Quốc Khang, Cự Chích, Khánh Dư cùng văn võ bá quan và các ngự y ngồi gục xuống vì tuyệt vọng! Các phi tử, công chúa khác thì kêu khóc thảm thiết! Trước tình cảnh này, Trần Thị Dung cũng phải rơi lệ, còn ba người Tống quốc đã thấu hiểu tất cả!!
          Lợi dụng tất cả những điểm này, một bóng đen bịt mặt bí ẩn đã thi triển Di hình biến ảo thuật đến một góc khuất quanh khu vực Ngự dược phòng. Đúng lúc này, Trần Linh và Khả Niên cầm hai tay Ích Tắc kéo về phía Ngự dược phòng nói:
          -Đệ phải đi gặp phụ hoàng!
Ích Tắc vùng vẫy nói:
          -Bỏ đệ ra, đệ không muốn gặp ông ấy.
Hai nàng cau mày nói:
          -Nếu không gặp sau này đệ sẽ hối hận đấy!
Ích Tắc hét lên:
          -Ông ta vì bọn dân đen mà đánh đệ thì việc gì đệ phải thăm ông ta.
Hai nàng vừa định bế xốc nó lên thì nó liền đạp vào bàn chân hai nàng rồi trừng mắt nói:
          -Đừng nghĩ cho đệ ăn trong ngày bị phạt thì muốn làm gì đệ cũng được.
Dứt lời nó phẩy áo chạy nhanh đi, trong khi một số binh sĩ chạy lại hỏi:
          -Hai người có sao không?
Hai nàng ôm chân vừa xoa vừa lắc đầu. Ở góc khuất phía xa, bóng đen cau mắt nhìn hai nàng bước vào thăm ông với dáng đi hơi tập tễnh, rồi kiên nhẫn chờ đợi, đến khi hai nàng ra về, bóng đen lập tức thi triển Di hình biến ảo thuật vào trong phòng rồi bước nhanh về phía ông mà vận toàn bộ công lực chém tới, đường đao nhanh không tả nổi, rất mạnh, hiểm ác và còn chất chứa một sự thù hận sâu hơn biển. Nhưng đáng kinh ngạc hơn nữa là khi chém được nửa chừng thì một thanh đao xuyên phá từ trong chăn ra, đao chiêu này cũng nhanh và mạnh không kém, keng một tiếng, lập tức luồng xung lực từ hai thanh đao dội ngược trở lại, do bất ngờ nên bóng đen bị đẩy bật ra sau mấy bước, còn người trong chăn do chủ động sẵn nên không bị ảnh hưởng. Hắn còn đang ngạc nhiên thì từ bên ngoài Lê Tần và Quốc Tuấn bắn vô số đao kiếm khí vào qua cửa sổ, mặc dù đao kiếm khí bay tới với một tốc độ không một từ nào có thể diễn tả nổi nhưng hắn đã kịp biến mất. Cùng lúc hai người giận sôi máu đẩy cửa phóng vào rồi liền chạy tới giường thì thấy Trung Hiếu trừng mắt kinh ngạc, nằm yên bất động với gương mặt tức giận tột độ xen lẫn một vẻ bán tín bán nghi rất khó hiểu? Hai người lo lắng hỏi:
          -Ngươi làm sao thế?
Lúc này chàng mới gỡ bỏ lớp mặt nạ da người ra, buồn bã nói:
          -Dạ không có gì đâu!
Nói xong ngồi dậy bước ra khỏi phòng và nghĩ:
          -Không đúng, luồng nội lực đó tuyệt đối không phải của bọn nhẫn giả, mà là… - Đến đây, chàng lắc đầu xua đi nghĩ: Không thể nào, không thể như vậy được???
Trong khi Quốc Tuấn đặt tay lên tường, viên gạch liền thụt vào, lập tức bức tường cửa liền với giường xoay đẩy cái giường vòng vào trong để đưa cái giường cũng liền với bức tường cửa mà ông nằm, Phạm Hồng Hiên đã hoá trang thành gương mặt khác ngồi cạnh bên ra ngoài. Đúng lúc này, Hà Bổng nằm ở giường bên cạnh và ông hét lên đau đớn, toàn thân nổi gân thất sắc, sắc chàm trên mặt lặn đi nhanh chóng, độc trùng bò lổm ngổm khắp người. Thấy Phạm Hồng Hiên buồn bã, mặt cúi đầu lắc với vẻ tuyệt vọng, ba người liền chạy ra ngoài, đổ gục xuống gào khóc thảm thiết:
          -Tại sao? Ah…ah…ah…ah… tại sao?
Đúng lúc này, tất cả mọi người đã chạy đến nơi, nhìn thấy cảnh này, đồng thời nghe tiếng hai người gào thét không ngừng trong phòng, tất cả cùng đổ gục xuống trong nước mắt, Thủ Độ và người đàn bà thì chạy vào phòng. Khi thấy hai người lăn lộn trên giường, Phạm Hồng Hiên lầm lũi bước ra, hai người gục ngay tại chỗ mà nấc lên từng hồi! Cùng lúc mọi người ngửa mặt lên trời nói trong tiếng khóc:
          -Nếu ông trời ban tuyết chúng con xin giảm một nửa tuổi thọ!
Lời cầu xin của tất cả vừa bi ai, thống thiết, cảm động lại rất kiên quyết, không một thoáng suy nghĩ, cân nhắc… khiến thần linh cảm động, đất trời rung chuyển, hàng loạt tiếng động lạ kỳ vang lên giữa không gian rồi những tiếng sấm sét vang lên liên hồi! Thấy vậy, tất cả dân chúng kinh thành cùng chạy ra ngoài với vẻ ngạc nhiên đến hoang mang rồi vội quỳ xuống hướng về phía Đông chấp tay lạy như tế sao nhưng vẫn rất thành kính! Đúng lúc này, một trận mưa lớn đổ xuống, nhưng tất cả vẫn đội mưa mà quỳ ngay tại chỗ, và đều cảm nhận nước mưa có vị cay cay kỳ lạ! Trác Phàm ngạc nhiên:
          -Sao nước mưa lại có vị này???
Ông mỉm cười mà đôi mắt ngấn lệ:
          -Không phải nước mưa mà là nước mắt, nước mắt của ông trời!
          -Sư phụ nói sao, nước mắt của ông trời ư?
Tuyết Băng giơ tay hứng nước mưa nói với một nụ cười:
          -Huynh không hiểu sao? Ông trời cảm động trước tình cảm phụ tử, quân - thần của họ nên đã khóc đấy!
Ông nhìn trời mỉm cười nói:
          -Đúng, sắp có tuyết rồi đấy!
Ông vừa dứt lời, lập tức mưa ngừng rồi một bông, hai bông tuyết trắng rơi xuống, tất cả chưa kịp vui mừng thì ở bốn phương tám hướng tuyết bay và rơi xuống rợp trời, trong nháy mắt cả hoàng thành trắng xoá. Tất cả cùng rơi lệ trong niềm hoan hỷ, rồi cùng hướng về những nơi tuyết kéo đến mà vái lạy! Còn ông thì liền giơ một ống đựng thuốc, ống kia đựng sương thuỷ trong suốt ra hứng tuyết, rồi lập tức cùng đệ tử và các ngự y chạy nhanh vào thì thấy mặt hai người đã chuyển sang màu tím nhạt, toàn thân đã bắt đầu co rút, đau đến mức không kêu được nữa! Tất cả cho hai người uống lần lượt bảy viên thuốc đã ngấm vào tuyết với tuyết sương thuỷ.
          Thủ Độ cau mắt giơ tờ giấy ra trước mặt ông, còn mọi người thì lo lắng hỏi:
          -Tình hình thế nào?!
Các ngự y và ông cùng một đáp án:
          -Phải chờ một lúc nữa mới biết được.
Tất cả càng lo lắng:
          -Sao lại phải chờ, chẳng phải cứ có tuyết dẫn là được ư?
          -Vì đến khắc cuối cùng mới có tuyết nên thuốc phải mất một thời gian để thích nghi với sự biến tướng của kén độc rồi mới giải trừ hết được.
Thủ Độ và Quốc Tuấn nói:
          -Để ta vận công đẩy nhanh tiến độ thử xem.
Các ngự y cau mày nói:
          -Không ích gì đâu, nếu ngay cả ông trời cũng không cứu nổi thì người trần mắt thịt chúng ta làm sao mà cứu được.
Một số người nói:
          -Thì cũng phải thử mọi cách chứ, biết đâu…
Trung Hiếu, Mã Chí và Lê Tần nói:
          -Ngự y nói đúng đấy! Bây giờ ngoài việc cầu nguyện cho hai người, chúng ta chẳng làm gì được đâu!
          Sau một canh giờ, thuốc đã thích nghi và đang chống lại kén độc một cách rất quyết liệt khiến hai người đau đớn gấp bội. Tất cả vừa oán nộ vừa đau lòng và vô cùng lo lắng gấp trăm lần khi thấy hai người đau khổ quằn quại đến chết đi sống lại mấy lần mà không thể giúp được gì! Và cùng chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện những điều tốt lành nhất cho hai người! Trong khi ở ngoài đường, mọi người đang chơi đùa vui vẻ với những bông tuyết dày!
          Sau bảy canh giờ vật lộn với những cơn đau đớn tột cùng, hai người đột nhiên nằm bất động mà không một tiếng rên khẽ, trong khi mọi người trừng mắt, đứng lặng đi thì ba nàng lăn ra bất tỉnh, các công chúa và phi tử thì khóc thét lên. Thấy vậy, Khả Niên cùng Trung Hiếu liền ấn nhân trung cho ba nàng, thấy ba nàng tỉnh lại ngay, tất cả thở phào yên tâm! Cùng lúc Phạm Hồng Hiên và một ngự y vội tiến tới khám toàn thân rồi bắt mạch, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng khoảnh khắc đó khiến không khí rất nặng nề, căng thẳng, tất cả cảm thấy khoảnh khắc đó như dài vô tận! Và vô cùng ngạc nhiên khi thấy các ngự y gục xuống, còn Phạm Hồng Hiên cầm bút viết lên giấy, rồi bước về phía mọi người với gương mặt vui mừng, ngời sáng và hạnh phúc nhất của người lương y, xen vào đó là niềm xúc động vô bờ, thái độ tôn kính đối với mọi người và đối với ông!
          -Sống rồi! Kén độc đã bị loại trừ hoàn toàn rồi!
Cùng lúc với giọng nghẹn ngào của ngự y, ông giơ tờ giấy lên cho mọi người xem:
          -Hoàng đế của các vị đúng là Thiên tử của Đại Việt! Bây giờ thì tôi đã tin luật nhân quả báo ứng rồi!
Tất cả đã trút hết những nỗi lo âu và oán nộ cùng đau buồn tích tụ mấy ngày qua để vỡ oà trong niềm vui khôn tả! Trong niềm vui chung đó, có người cười lớn, người lặng lẽ khóc, người lại ôm nhau sung sướng mà khóc, người thì nhảy lên từng nhịp theo tâm trạng phấn khích cực điểm! Các phi tử và mấy nàng nhìn nhau với nụ cười trên môi và ánh mắt long lanh ngấn lệ! Phu thê Thủ Độ, Quốc Tuấn, Lê Tần, Khánh Dư, Cự Chích, Quốc Khang và Trung Hiếu thì thể hiện niềm vui theo cách khác, đôi mắt mọi người tràn đầy nước mắt của niềm vui khi nhìn mọi người phấn khích, hân hoan trong lặng lẽ! Riêng Mã Chí nhìn nàng với ánh mắt buồn và nụ cười vui! Rồi cùng chạy ra ngoài nhảy múa, ca hát và vui đùa trong tuyết. Trong thoáng chốc tất cả biến thành một lễ hội tự do và tự nhiên thực sự! Nhưng Trung Hiếu vẫn đứng yên nhìn mọi người vui đùa, Trần Linh, Ngân Hoa và Khả Niên liền bước nhanh tới kéo chàng đi về phía Tuyết Băng rồi năm người cùng hoà mình với mọi người! Trác Phàm đang vui vẻ nhưng khi nhìn thấy hai người thân thiết, tươi cười vui vẻ với nhau thì nét mặt chuyển sang khó chịu vì ghen tức, nhưng khi có người kéo hắn đi thì nét mặt hắn lại chuyển sang bình thường được ngay, nhưng ánh mắt vẫn không rời hai người. Văn võ bá quan ngày thường rất nghiêm trang nhưng hôm nay tất cả gạt hết những lễ tiết, thái độ nghiêm nghị sang một bên để vui đùa với mọi người!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2008 00:45:20 bởi nguyen duc long >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9