Hình ảnh những nơi đã qua!
Bây giờ các bảo tàng và sân bay thường đề bảng cấm chụp hình và quay phim . Nhưng chụp được ảnh hay không cũng một phần do mình có “dám” vi phạm hay không thôi . Chứ Lang Băm thấy cần chụp là vẫn chụp được như thường à … Vậy bạn làm thế nào mà chụp được , đó mới là cái đáng nói . Như Lang Băm vào bảo tàng thì mình biết chắc chắn là có chụp cũng không thể đẹp được bằng các nhiếp ảnh gia họ đã chụp, in ấn sẵn và bày bán ở trong các phòng bán đồ lưu niệm của bảo tàng rồi ,thì mình chụp làm gì cho mất công ra , thứ nhất là họ có máy móc chuyên nghiệp hiện đại , thứ hai là họ được phép bố trí ánh sáng phù hợp để chụp được ảnh có hiệu quả cao , chi bằng ta cứ mua ngay cái ảnh họ chụp đó về coi còn đảm bảo về chất lượng hơn nhiều . Còn có những cái mình muốn chụp lưu niệm thì mình nên hỏi người gác phòng mình muốn chụp làm lưu niệm và mình không chụp bằng đèn Flash gun .thì có người cũng dễ dãi cho mình chụp it nhiều . Họ cấm chụp ảnh vì sợ ánh sáng loé của đèn Flash gun sẽ làm hư hại tới chất liệu của tranh ảnh và tuyệt đối cấm sờ vào hiện vật ,nhiều nơi hiện nay đã áp dụng lắp máy báo động vào từng bức tranh , nếu có người đứng gần tranh quá nó cũng kêu lên cảnh báo . Còn bảo tàng ở Luân Ðôn cũng thấy đề cấm , nhưng những du khách có máy ảnh , không chụp bằng ánh sáng flash gun , hoặc chụp bằng máy điện thoại di động , họ cũng mặc kệ , mình thấy nhiều người chụp mà họ chẳng nói năng gì cả . Còn có nơi họ thấy du khách chụp thì họ chỉ ra hiệu nhắc nhở là không được chụp nữa thôi ….chứ có bắt đi tù đâu mà sợ cơ chứ . Thày Lang Thang sang đây chơi … Lang Băm sẽ đưa vào bảo tàng chụp mỏi tay thì thôi nha … _Nhà đó tầng dưới Basement thì đổ bê tông cốt sắt còn các tầng trên toàn bằng gỗ , phiá tường ngoài là ốp nhựa , trông sạch sẽ , và không phải sơn sửa bên ngoài hàng năm .Trong nhà các phòng tắm gắn đá hoa và cầu thang , nền nhà đều trải thảm , có lắp đặt máy điều hoà nhiệt độ nóng lạnh hiện đại. Nhà cửa của nhân dân Mỹ và Canada thì xây dựng các phòng ốc to hơn nhà ở bên Anh và Pháp To :TTNR Cái nhà xây nhọn nhọn đó là cái đài tưởng niệm những người đã hy sinh trong cuộc chiến của Mỹ ở thủ đô Washington ( Washington Monument in Washington D.C ) Còn cái ảnh anh chàng nào đứng lơ ngơ đó thì Lang Băm hổng biết là ai à nha …chắc thày Lang Toi wá .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2008 06:26:35 bởi vũkimThanh >
Thì ra câu chuyện chụp ảnh là vậy, cứ ngở đâu thầy LB đã từng mát xa cho bà giám đốc viện bảo tàng nên được ưu tiên
Trích đoạn: lang thang
Thì ra câu chuyện chụp ảnh là vậy, cứ ngở đâu thầy LB đã từng mát xa cho bà giám đốc viện bảo tàng nên được ưu tiên
Nếu mà Lang Băm Mát xa cho bà giám đốc bảo tàng thì các bức tranh kia cũng được Lang băm Mát gần và bứng ra chợ trời bán lấy tiền chúng ta đi Quán Tím hay zdô Siêu thị tình cảm nhậu rùi....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2008 14:28:56 bởi vũkimThanh >
Trích đoạn: lang thang
Cảm ơn bài thơ và những bức ảnh của anh Thanh.
Hình như ở đâu anh cũng ghé thăm và xem biểu diễn âm nhạc, một đam mê của anh ngoài hội họa đúng không?
Lt thích đi những khu có chợ trời, cứ tự nhủ có khi lại vớ phải của báu
Lang Thang thân mến
Thấy bạn hỏi về chuyện âm nhạc mà không trả lời thì thật là thất lễ quá , mà trả lời thì quả thực âm nhạc kia đã là người bạn đường của tôi từ lâu lắm rồi bạn ạ , âm nhạc đã đem tới cho tôi những niềm vui bất tận và miếng cơm ,manh áo ,trong những năm tháng khó khăn nghèo túng nơi quê nhà và những chuỗi ngày tha hương nơi đất lạ xứ người nữa.
Tôi là kẻ đam mê âm nhạc từ thời còn ít tuổi , thỉnh thoảng có dịp qua trường âm nhạc của thành phố Hải Phòng , tôi thường kiễng chân ghé mắt qua khung cửa sắt để nhìn vào phía trong xem người ta học nhạc , tiếng đàn bập bùng , lảnh lót ấy cứ lởn vởn trong đầu mãi không nguôi …
Ngày đó gia đình tôi nghèo lắm , anh em thì lại đông , bố mẹ làm ăn vất vả nuôi cho đi học chữ còn khó khăn thì làm sao mà nuôi nổi cho ăn học nhạc nữa cơ chứ …lúc đó tôi nhìn thấy cái đàn Accodeon sao mà nó hoành tráng thế , cái vĩ cầm xinh xắn thế , có những đường nét uốn lượn thật là hấp dẫn , cái đàn Ghi ta có cái thùng đàn dầy ôm đẫy người , phát ra những âm thanh thánh thót và đôi khi vui nhộn lạ thường , tôi không dám mơ ước tới nó vì biết mình chưa làm ra tiền mà mua nó được …Niềm đam mê ấy cứ thôi thúc tôi cho tới một hôm đã mạnh dạn đề xuất với bố là con rất thích đi học nhạc , thời kỳ đó tuổi niên thiếu rất ít trò chơi , mấy thằng bạn nhỏ với nhau chỉ có trò đánh khăng , đánh đáo , rồi rủ nhau đi tắm hồ ,tắm mương , trèo cây Sấu , cây Bàng tìm kiếm quả ương quả chín ăn với nhau , không như bây giờ có trò chơi điện tử hay có nhiều trò giải trí khác . Học nhạc là thú chơi gian khổ nhưng thanh tao , âm nhạc đôi khi làm cho con người ta bớt đi tàn nhẫn và biết yêu đời , hơn những trò chơi manh động khác .
Qua một thời gian bố tôi chắc cũng cố gắng lắm mới đồng ý và quyết định mua cho một cây đàn Ghita loại tầm thường rẻ tiền ,của mậu dịch bán và đưa tôi tới trường âm nhạc đăng ký xin vào học …Tôi thấy thật là sung sướng và lạ lẫm vô cùng , tôi tham quan và các phòng và quen dần với các thày cô giáo trong trường nhạc . Tôi học nhạc cụ Ghi Ta do ông giáo tên là Ðặng Thái dạy (thày Thái hiện vẫn thư từ trao đổi với tôi , khi về VN chơi thày trò gặp nhau vui lắm )
Những hình ảnh và thời gian học đã khắc ghi trong tôi bao nhiêu kỷ niệm với mái trường thân yêu này , với những bản nhạc cơ bản từ thấp lên cao , với những khoá học nhạc lý đã được các thày giáo tận tình chỉ dạy , kèm theo sự nỗ lực của bản thân , nên một thời gian mình cũng tương đối vững vàng , sau này khi chơi đàn khá rồi tôi còn học tiếp nhạc lý về cách hoà âm phối khí , cách sáng tác nhạc nữa . .
Chiến tranh lúc đó xảy ra rất ác liệt , Mỹ cho máy bay oanh tạc miền Bắc dữ dội , khói bom và nước mắt với máu người loang lổ nhiều nơi ở thành phố Hải Phòng , hàng ngày đài báo đăng tin những nơi bị bom Mỹ tàn phá toàn miền Bắc , tôi đã sống trong những năm tháng thành phố mất điện nhiều ngày và đi trên những hố bom với xác người không trọn vẹn . Tiếng máy bay gầm rú , quần lượn xé rách trời đất quê hương cho đến bây giờ dư âm vẫn còn vang vọng trong tâm khảm .Những giọt nước mắt chia ly tiễn nhau lên đường chống Mỹ cứu nước và xót thương cho những người xấu số vẫn còn đọng trong tim , những khói lửa điêu tàn man dại của một thời lầm than đen tối vẫn còn khét lẹt ấn tượng chưa phai mờ trong ký ức ... nhiều cơ quan , công xưởng của nhà nước phải sơ tán ra ngoại ô , trong đó trường nhạc cũng phải đi sơ tán , từ đó tôi không có điều kiện theo học trong trường , tôi ở nhà tự học và cũng tìm theo học thêm một số bậc thầy ở Hải Phòng lúc bấy giờ như anh Nhuệ Tống , anh Thành Tầu , rồi anh Trọng Lung …học ai cũng chỉ được một thời gian ngắn là các thày cũng khen là chơi tốt rồi không còn gì để chỉ bảo thêm được nữa , và các thày cũng coi tôi như người bạn âm nhạc thỉnh thoảng hoà tấu với nhau rất vui …
Từ đó tôi âm thầm tự học tiếp nhạc qua những sách vở sưu tầm được , Hằng đêm sau giờ làm việc tôi thường ngồi trong chiếc hầm trú ẩn sau vườn nhà , với ngọn đền dầu leo lét tập đàn …Tôi thấy âm nhạc thật mênh mông chẳng biết đâu là bờ bến cả , chơi Ghi ta cũng có nhiều thể loại như độc tấu những bản nhạc classics hoặc dùng móng chơi theo thể loại nhạc rock , nhạc Dance v. v. Nếu dùng móng (merato) thì tay sẽ cứng , khó chơi được solo , vì chơi solo những bản nhạc cổ điển rất phức tạp , nhiều hợp âm rất lắt léo và khó bấm , cho nên cần phải gìn giữ đôi tay có sức lực nhưng phải mềm mại mới có thể thể hiện những dòng nhạc tình cảm ngọt ngào được …
Còn chơi đàn gảy bằng móng nhựa thì thường chơi nốt đơn nhiều , âm thanh sắc bén và thực thi bằng ghi ta điện và hoà tấu ba cây đàn , một cây chơi bè chính (solo Ghi ta) ,một cây chơi hợp âm đệm(Rhythm ghi ta) , một cây chơi bè trầm (bass ghita) như các ban nhạc nhẹ của Tây chơi thì tuyệt vời …
Từ đó tôi tập luyện cả hai thể nhạc , vừa luyện chơi classicis vừa luyện chơi cả bằng móng để thể hiện những loại nhạc phục vụ cho khiêu vũ , lễ hội và đám cưới tiệc tùng v.v…Tôi thành lập một ban nhạc nhẹ , gồm 3 cây ghi ta và một bộ trống , sau này có thêm một cây violon và thỉnh thoảng có anh bạn thổi kèn Harmonica , và Trompet , cùng hoà nhạc , nên rất vui và phong phú ,Tay đàn lúc đó ngày càng lên cao , nhiều người tự ý đến xin học nhạc và lớp học ngày càng đông thêm , thế là tôi trở thành người dạy nhạc trẻ tuổi nhất thành phố lúc nào không hay ,Tôi dạy chơi nhạc Classics và tôi dạy luôn cả nhạc Rock , gồm 3 ghi ta và cả đánh trống luôn ,lớp nhạc ngày càng đông , mà tôi nhận dạy bạn bè và toàn những người lớn tuổi . Thế là nhờ âm nhạc tôi có tiền mua quần áo , có tiền trang trải các thứ linh tinh cho cuộc sống , ban nhạc tôi ngày càng có tiếng tăm và rất nhiều người ở thành phố Hải Phòng lúc bấy giờ tới mời đi chơi nhạc phục vụ tiệc tùng , đám cưới , đi thi hội diễn văn nghệ của thành phố , phục vụ những ngày đại lễ mà khu phố tổ chức , và đóng góp rất nhiều vào những cuộc liên hoan của những gia đình có người thân lên đường đi bộ đội , chống Mỹ cứu nước , lúc ấy phong trào (Tiếng hát át tiếng bom ) mà . Bấy giờ họ có quan niệm là ngày mai ra mặt trận không biết sống chết ra sao , thôi thì cứ tổ chức một buổi liên hoan chia tay với mọi người , ăn uống , đàn hát cho đã đời rồi ngày mai muốn đến đâu thì đến , lúc đó không có Karaoke như bây giờ , nên những người biết chơi đàn nhạc , dù là nhạc cụ gì thì cũng thường bận rộn và luôn được đón tiếp trân trọng lắm .
Một thời gắn bó với âm nhạc trên quê hương với bao kỷ niệm ân tình của tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết , sau này ra hải ngoại tôi vẫn chơi nhạc những khi nhàn rỗi hay có dịp gặp gỡ các bạn văn nghệ sĩ ,hoặc chơi đàn giao lưu cùng với các bạn người Anh , Tôi cùng với mấy người bạn cũng là nhạc công từ Việt Nam thành lập ban nhạc ở Luân Ðôn thỉnh thoảng đi phục vụ cho bà con Việt Nam trong những ngày lễ Tết , hay đám cưới , dạ vũ v.v…sang đây tôi tự học thêm chơi Organ và piano nữa .
Tôi rất tiếc mình không có điều kiện theo đuổi lên cao học nghề đàn nhạc này , nhưng âm nhạc cũng đã là người bạn đồng hành của tôi rồi , tôi hay sưu tầm các thể loại nhạc để thưởng thức và nuôi dưỡng tâm hồn trong lúc đơn thương độc mã ,tôi rất trân trọng những người chơi nhạc cho dù họ là thiên tài hay là những người hát dạo tha hương cầu thực . kỷ niệm về âm nhạc của tôi cũng nhiều không thể kể hết một lúc được , đôi dòng sự thực của cuộc đời như vậy chia sẻ cùng nhau ,mong các bạn thông cảm ,xin đừng trách tôi dài dòng văn tự viết nhiều về cuộc đời mình nhé .
Thân aí Vũ kim Thanh 
Ðây là những tấm hình tìm lại được trong những năm tháng xưa chơi nhạc ở Việt nam
Ban nhạc của tôi đang phục vụ cho một đám cưới ở Hải Phòng
Ðộc tấu Ghi ta trong những buổi tiệc tùng ở trại tị nạn Anh Quốc
Ðộc tấu Ghi ta trong những dịp lễ cưới
Ban nhạc phục vụ bà con Việt Nam trong những ngày lễ Tết ở Anh Quốc
Giao lưu âm nhạc với bạn bè
Trình diễn nhạc hòa tấu Việt Nam và Tây phương cho công chúng nghe , trong những dịp lễ hội ở Luân Đôn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2008 20:11:29 bởi vũkimThanh >
chà giờ mới biết tài nghệ của bác LB,Jet khâm phục quá
Trích đoạn: jet
chà giờ mới biết tài nghệ của bác LB,Jet khâm phục quá
Trời ơi , tài nghệ gì đâu Jet ơi , công việc thôi mà , cám ơn jet và chúc vui vẻ , mau chóng có chồng cho Lang Băm uống rượu và đàn ca mừng đám cưới nha.
Chời ơi...mấy tấm hình quý quá thầy LB ui.
Chặng đường âm nhạc cũng nhiều vất vả, nhưng đáng nhớ quá phải không thầy. Một lần nửa cảm ơn thầy LB đã chia sẽ rất nhiều, từ chuyện nghề, chuyện đời. Qua đó lớp trẻ chúng em cũng học hỏi được nhiều, ngày xưa nhiều khó khăn mà nhiều người không bỏ cuộc thì ngày nay lớp trẻ phải biết giữ lấy khát vọng, theo đuổi niềm đam mê phải không thầy.
chà giờ mới biết tài nghệ của bác LB,Jet khâm phục quá
Còn nhiều hơn cả sự khâm phục nhỉ, đó là dám theo đuổi ước mơ và tự học để nâng cao.
Cám ơn các bạn đã có sự thông cảm , xin giới thiệu với các bạn một vài hình ảnh sinh hoạt và những nơi tôi thường qua lại ở thành phố London mùa đông sương phủ
Ðây là bảo tàng viện quốc gia ở Luân Ðôn (The National Museum in LonDon)
Diễn ngâm : Hoàng Thanh
BẢO TÀNG VIỆN LUÂN ÐÔN
Tôi không nhớ lần này lần thứ mấy
Tới nơi đây bảo tàng viện Luân Ðôn
Hòa dòng người bước nối bước dập dồn
Chiêm ngưỡng… ngẩn ngơ… từng rừng tranh… núi tượng
Tôi xuýt xoa…ôi mênh mông triù tượng
Hồn nhập hồn chất ngất quấn quyện say
Phong cảnh con người thế giới đổi thay
Ðang tươi sống trong tầm tay …tuyệt mỹ
Tôi xuôi ngược thời gian từng thế kỷ
Hôn nồng nàn lên màu sắc tình thi
Tim bồng bềnh dâng máu huyết từ bi
Lòng tha thiết gọi… kêu …tên nghệ sĩ
Tôi bồi hồi điệp trùng bao ý nghĩ
Mình là người hay phù thủy ,chim muông?
Lạc vào đây miền ngà ngọc thiên đường
Miền thương nhớ …bát ngát hương mê đắm
Quên ngoài đời đang trầm luân cay đắng
Tay vươn tay đón bắt ánh hào quang
Ðây tiền nhân khai phá lối thênh thang
Nghệ thuật sáng ngàn khung trời thơ mộng
Lịch sử ngổn ngang khua tâm hồn rung động
Lúc hào hùng thần khí vút trời cao
Lúc cuồn cuộn âm vang sóng ba đào
Lúc lầm lũi sa mạc hoang khao khát
Lúc hiền lành như ruộng nương bóng mát
Lúc cô đơn ngờ nghệch lắng sâu buồn
Lúc như tranh tĩnh vật nép trong khuôn
Hừng hực nóng hay lạnh tanh chưa rõ nghĩa
Lúc rờn rợn vùng dị kinh …nghiã địa
Lúc nghẹn ngào cầu nguyện đấng quang minh
Mong bạo chuá khắp mọi miền sụp đổ
Cho nhân gian đã bao đời thống khổ
Cho nụ cười xóa lấp dấu nghiệt oan
Cho muôn phương và non nước điêu tàn
Mãi no ấm tự do thơm màu nắng
Tôi sung sướng trong vòng tay muôn sắc
Muốn khóc…Muốn cười … muốn nhẩy múa lượn bay
Muốn tương tư yêu mảng khối mỏng dầy
Muốn đi mãi trong lâu đài thần thánh
Muốn nghiêng mình trước thành công óng ánh
Trước linh hồn bất tử với thời gian
Trước mồ hôi và xương máu huy hoàng
Ðã xây đắp…soi niềm tin cuộc sống
Trời mùa Ðông…Mùa Ðông cuồng gió lộng
Tôi lạc loài dò dẫm giữa băng sơn
Ðôi môi tím ,tuyết nhuộm trắng vai sờn
Hồn ấm …Nặng…Cả bảo tàng vô giá …
Vũ kim Thanh


Phía trước bảo tàng là quảng trường rộng , có rất nhiều chim bồ câu , bồn phun nước và những pho tượng sư tử , tượng các vĩ nhân được đúc bằng đồng to lớn.
All photos by vu kim Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2008 03:13:14 bởi vũkimThanh >
Luân Đôn có nhiều nhà cửa nguy nga cổ kính cùng hiện đại , số lượng du khách tới tham quan hàng năm rất đông, nên các dịch vụ nơi đây tha hồ mài dao sắc , từ nơi ăn chốn nghỉ chẳng thiếu thứ gì trên đời.
(All photos by vukimThanh)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2008 03:57:33 bởi vũkimThanh >
nước Anh thật là đẹp,đến bao giờ Jet mới có cơ hội đc đến đó nhỉ,mà LB đến Nhật chưa,nếu đến rồi post ảnh lên nhé,Jet thích Nhật lắm
Trích đoạn: jet
nước Anh thật là đẹp,đến bao giờ Jet mới có cơ hội đc đến đó nhỉ,mà LB đến Nhật chưa,nếu đến rồi post ảnh lên nhé,Jet thích Nhật lắm
Hello Jet. LB chưa có tới nước Nhật , nhưng ở đây cũng có nhiều hoa Anh Ðào của Nhật , còn phong cảnh của Nhật thì tìm cũng không khó , nay mai LB kiếm được sẽ post lên sau nhé , chúc mọi người vui vẻ và có nhiều cơ hội tới thăm thành phố này.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2008 03:21:26 bởi vũkimThanh >
Ðây là toà nhà ở Luân Ðôn chứ không phải nhà máy công nghiệp nặng.
Ðây là toà nhà hình quả dưa chuột ở Luân Ðôn
Lối cửa vào toà nhà dưa chuột
Những khu nhà mới xây dựng có đầy đủ các cơ quan hành chính và siêu thị hiện đại ở Luân đôn
(All photos by vu kim Thanh)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2008 03:56:29 bởi vũkimThanh >
Luân Ðôn còn có phố Tầu (China Town )nơi tập trung các nhà hàng ăn uống của người Trung quốc và người Nhật , cửa hàng nào cũng bày biện Vịt quay , Lợn quay "lả lướt", ngoài ra còn có siêu thị thực phẩm có bán tất cả các mặt hàng châu Á , từ gạo muối cho tới rau cỏ , hoa quả , bánh trái v.v..chẳng thiếu thứ gì...Người Việt , người Tầu tới đây thì không lo thiếu gia vị thực phẩm cả. Tổ chức đám cưới hay sinh nhật , gặp gỡ
nhau thường tới chốn này " đập phá ".
Tôi thường tới một số nhà hàng chỗ này và một số nơi khác quay phim đám cưới cho bà con
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2008 06:52:38 bởi vũkimThanh >
Luân Ðôn trong những ngày nắng ấm vui nhộn lạ thường , người xe tấp nập , thành phố có hệ thống xe điện ngầm dưới đất rất hiện đại , có hệ thống xe buýt , xe tắc xi dầy đặc... Ðặc biệt trong khu trung tâm này còn có một "Phi đội " xe xích lô chở khách du lịch , chỉ đi vài vòng phố mà phải trả một khoảng tiền gấp cả hàng chục lần đi xe ô tô ...mà không phải ai cũng được cấp giấy phép ra đây đạp xe đâu nhé...
Lên xe đi...tôi sẽ đưa các anh đi từ đây tới đây rồi vòng về...yên tâm đi...đừng sợ...
Hút hết cả bao thuốc rồi mà chẳng có ma nào lên xe cả...
Vắng khách lập phòng Tám...he he...Kiếm tiền khó khăn quá...
Ngóng khách
Tớ trúng mánh rùi...he he ...
Mỏi cả cẳng mà chưa có khứa nào vời....
Tớ yên trí rùi...
Ráng đi bộ thôi cưng ơi .... tụi này "xả láng " lắm đấy ....
Còn đây là hai anh chàng đang gào toáng đường phố mời mọi người vào chơi sòng bạc (Casino) mới khai trương...
Luân Ðôn có nhiều tiệm Casino to lớn , sang trọng và rất nhiều trò chơi cờ bạc công khai , các cửa tiệm cá cược , bóng đá , đua chó, đua ngựa ,xổ số., cào số ..có mặt ở khắp nơi . Phố Tầu cũng có mấy tiệm cờ bạc chơi lối gạt thán chẵn lẻ , Mạt chược v.v...do người Tầu làm chủ , mở cửa suốt ngày đêm . cho nên nhiều người mắc phải tệ nạn cờ bạc lắm . Nơi đây tự do ai mở sòng bài bạc , được chấp nhận và đóng thuế cho nhà nước đầy đủ là được . Còn ai có tiền chơi bao nhiêu cũng chẳng có kẻ gàn ngăn cản trở ....Mặc kệ.
Hoạ sĩ "bụi" cũng có cơ hội thể hiện những bức tranh vẽ bằng phấn trên vỉa hè và đón đợi "ân tình" của khách qua đường. Ðôi khi đang vẽ hào hứng cũng bị công an tới " vịn vai " mời đi liền
Các họa sĩ cũng miệt mài vẽ chân dung cho khách thập phương
Trước kia chỗ này nhiều người vẽ , nhưng nay bị cấm hết , nhà nước chỉ cấp giấy phép cho vài người hành nghề thôi...còn ai không có đăng ký mà cứ bày giá vẽ ra là được "mời " về bót nộp tiền phạt liền...nếu còn tái phạm sẽ truy tố ra toà và bị ngồi tù...Nơi đây nhìn rất ít cảnh sát , tất cả sinh hoạt đều được giám sát bằng camera...nếu có sự gì là có cảnh sát xuất hiện can thiệp ngay lập tức 
Ngày nắng người dân thích đi picnic những nơi công viên có cây xanh , tắm nắng hay phi ra biển đùa với sóng nước.
Cây cối cũng thắm tươi hơn
Con người cũng muốn gần nhau hơn....
All photo by vukimThanh
(còn tiếp )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.10.2008 07:49:44 bởi vũkimThanh >
Biết khi mô LT mới tới sứ sương mờ đây, nhìn đẹp thật.
Mấy họa sĩ đường phố bị cấm thiệt uổng, LT khoái nhìn họ vẽ lắm, nếu lựa chọn nhìn 1 cô gái đẹp và 1 người họa sĩ đang vẽ thì LT chọn người họa sĩ để nhìn, đủ thấy hấp lực của nó rồi
Những tp lớn bây giờ đông đúc quá, nhiều khi làm mất đi cái đẹp của kiến trúc, vì mình không còn khoảng không để cảm nhận và tận hưởng.
Ở London có xích lô nửa àh, Vn bây giờ cấm rồi, chỉ còn dành cho cty du lịch thôi. Sau này thất nghiệp không biết qua đó đạp xích lô họ có cho không nhỉ?
Trích đoạn: vũkimThanh
Con người cũng muốn gần nhau hơn....
Thầy chụp góc độ này nhìn rất đau đầu, không biết họ đang mần chi??? hoặc cận cảnh hoặc trực diện sẽ "phê" hơn.

Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: