Hôm nay mới biết jet có chuyện không vui, tuổi trẻ thì việc thi cử là quan trọng, nhưng không phải ai cũng ghi danh bảng vàng đâu, cả nửa triệu thí sinh lại chờ năm sau, jet đừng bi quan quá.
Hôm nay tiện thể chia sẽ chút kinh nghiệm còm cỏi của LT (dù sao cũng là lão làng mà). Hồi cuối cấp 2 LT cũng rớt chỏng vó, rất đau. Hồi đó thi tốt nghiệp điểm cao lắm, về nghe các cụ trong xóm khen nức cả mũi, vậy mà thi chuyển cấp thật là thảm hại, mấy đứa bạn ai cũng đậu, trừ LT. Phải chi họ bỏ thi chuyển cấp như bi giờ thì tốt cho LT quá.
Khi đó LT buồn dữ lắm, trốn trong nhà chả dám ra đường, các cụ ở nhà cũng biết mình buồn nên không đụng đến, tuy nhiên đến ngày học thì phải tính thôi. Thử nghĩ đại học còn chờ năm sau chứ phổ thông ai chờ, vì vậy LT phải đi học xa nhà, cực khổ lắm vì tuổi đó chơi là nhiều, chứ thả ra ngoài chới với ngay. Mấy tháng sau khổ quá LT đòi về, ba mình mới nói về thì đi học nghề mà sống.... La xong thì cũng ngồi phân tích cho nghe, câu chốt cuối cùng giờ LT vẫn còn nhớ, " việc học là 1 hành trình gian khổ, không có gì khó bằng học tập".
Thế là LT lại ráng mà học, rồi cũng xong cả thôi. Jet đừng nghĩ đi bụi nhé, nhìn tấm gương của LT nè, đi riết giờ còn 40 kg hơi thôi, khổ lắm, đừng dại mà thử. LT có đứa em họ, học sinh giỏi được tuyển vào Quốc Học Huế, thi 2 lần đại học rớt vì không chăm chỉ, dù có tý thông minh. Hy vọng jet phấn đấu, chăm chỉ học để năm sau thành công, bây giờ có thể nhiều người không hiểu jet nhưng đừng buông rơi, sau này sẽ rất hối hận đó, tin LT đi vì mình đã trải qua rồi. Thời gian vài tháng sau mọi thứ sẽ ổn, nỗi buồn cũng vơi, có khi ý chí học cũng vơi nốt, khi đó thì ráng nhớ mục tiêu để quyết tâm.
Chúc vui.