CHỈ LÀ EM...
Em cũng có một thời thiếu nữ
Và những nỗi buồn không thể gọi thành tên
Những câu thơ dang dở viết từng đêm
Là nỗi lòng trải ra trên giấy trắng.
Ru nỗi buồn vơi đầy từng đêm vắng
Đợi chờ ai hay kí ức vu vơ?
Tình dở dang và ai mãi hững hờ
Chợt ngoảnh lại tuổi xuân phai đi mất
Hạnh phúc gần tưởng chừng như rất thật
Nhưng với tay hoài không trọn một vòng ôm
Dậy với sao mai thức với sao hôm
Đêm tỉnh thức thấy lòng vô nghĩa quá
Thà điên lên cho thế gian xa lạ
Thà vô tri như đá đứng giữa trời
Đừng bùng lên ngọn lửa nhớ tim ơi
Để những vần thơ không buồn tê tái nữa.
Say thơ em xin anh thắp lửa
Soi sáng lối đi về trong chạng vạng một mình em
Để khi buồn em còn biết gọi tên
Để đêm dài cơn mơ không thảng thốt
Để trái tim ba mươi năm không héo mòn trong ngực
Để nước mắt không còn chảy ngược vào trong
Say thơ em xin hát khúc ru lòng
Đêm chờ đợi thôi đừng dài vô tận
Để nửa cuộc đời sau này không lận đận
Không trắng đêm cùng giọt đắng trên môi
Say thơ em xin cạn chén rượu đời
Đã thấu hiểu tình em trên giấy trắng
Em không là người viết thơ mang nỗi buồn trĩu nặng
Không là cô thiếu nữ má hồng lãng mạn mới tập yêu
Em là em với trăn trở bao điều
Từng đêm trắng trải lòng trên giấy trắng...