TIẾNG ĐÊM
Đêm hoang lạnh gió may thừa thãi quá
Vung vãi từng luồng rét tái tê lòng
Tiếng rắc lắc hạt mưa thưa trên mái
Cùng tiếng trôi lặng lẽ đếm đong giờ
Ta nghe thấy cả con tim thổn thức
Nghẹn ngào rung trong lồng ngực vô hồn
Những cánh lá khẽ lìa về đất mẹ
Xào xạc bay cuốn thương nhớ theo cùng.
Kìa con dế ăn sương buồn gì kêu rỉ rả...
Khóc than đời cô độc bãi cỏ hoang?
Ta lại nghe tiếng bàn phím thở than
Lách cách run mười ngón tay gầy guộc
Trải lòng ra để chân đừng lạc bước
Khẽ khua vang những tiếng bước độc hành.
Đêm thu chết lặng đi trong muôn tiếng
Gõ vào lòng nhoi nhói chích thịt da
Mỗi tiếng đêm như tiếng khóc đưa ma
Tiễn linh hồn một người vào cõi nhớ.
Đêm thu vắng chỉ tiếng hờn của gió
Của côn trùng, của lá, của tim đau...
Tiếng thở dài trời đất phải lìa nhau
Mãi mãi xa chẳng thể gần thêm nữa.
Đêm thu vắng lòng ai còn một nửa
Một nửa kia lạc bước ở phương nào
Tiếng xé lòng ai đó gọi thầm nhau
Bao thanh âm dở dang không thành tiếng.
Vân Hồng