THƠ CHO KẺ VÔ TÌNH
Em biết một ngày sẽ chẳng còn anh
Đường chông gai một mình em đơn độc
Em biết một ngày sẽ chẳng có ai
Gót độc hành trên đường em rảo bước
Em phải đi bởi không dừng được nữa
Bởi đã quen cay nghiệt với chính mình
Bởi không biết điều gì đang phía trước
Đợi chờ em là địa ngục, thiên đường?
Em lặng nghe tiếng chuông trong chiều vắng
Khấn nguyện gì - Chúa có thấu hay không?
Hẳn chúa cũng có một thời trai trẻ
Có yêu thương, có toan tính lọc lừa...?
Em đa nghi cả những người qua lại
Họ nhìn em thương hại, sỗ sàng sao!
Những nụ cười ẩn chứa toàn dối trá
Em không tin có chân thật, ngọt ngào.
Thời gian trôi vẫn mình em rảo bước
Bao ngôi nhà mời gọi hãy dừng chân
Nhưng em sợ anh vẫn còn đơn độc
Phía trước anh bao gai góc thăng trầm.
Em đã biết con đường em phải tới
Anh đợi chờ đâu đó cuối đường kia
Đang đớn đau chờ tay em nâng đỡ
Trái tim yêu chỉ lối em đi.
Em cũng biết em mãi còn đơn độc
Anh lại quên như một kẻ qua đường
Gã hành khất tình yêu em cứ vớt
Vô ơn nhìn hờ hững bước cô đơn...
Vân Hồng