Truyện ngắn: Những con tàu không về lại sân ga
Phanletrungtin 03.08.2008 20:23:28 (permalink)
Những con tàu không về lại sân ga…


Khóc nữa làm gì cho ướt tháng ba…



Đêm có trăng, không gian yên bình như một đoạn nhạc nhẹ. Tiếng côn trùng rỉ rả một khúc tình ca. Màn đêm dần buông…

Chị khép hờ cánh cửa phòng lại, rồi ngả người nằm ngủ, kết thúc một ngày làm việc vất vả. Cũng đã khá lâu rồi chị không có thói quen cài chốt cửa. Có thể vì đây là khuôn viên của ký túc xá nữ, lại ít người ra kẻ vào. Và có thể vì một lý do nào khác nữa, chẳng rõ…

Ban ngày quần quật với công việc chân tay ở một khu công nghiệp nọ. Sự xô bồ, chen chúc, tranh đua… đã khiến chị trở nên vô cảm với cuộc đời. Những khát khao yêu thương chưa bao giờ hiện rõ trong đáy mắt chị. Người ta chỉ thấy chị như một cô gái khô khan, không tình cảm, tính tình lãnh đạm, khó gần.




Từ khá lâu rồi, chị chưa từng kết bạn với ai. Có thể do chị đã khép chặt cánh cửa lòng mình, để rồi ngày đêm tự chôn vùi bản thân trong cái vỏ bọc cứng cỏi đó. Dần dần, mọi người xung quanh cũng bắt đầu xa lánh chị. Người ta cho rằng chị khó gần, hoặc là chị khó tính. Sự nghiêm nghị trên gương mặt chị khiến cho người đối diện có cảm giác không thoải mái. Thế là chị như một bóng hình không hiện hữu trong cuộc sống. Chị vẫn tồn tại ở đấy, nhưng người ta không bao giờ quan tâm.

Chị đẹp. Nét đẹp mặn mà của một người phụ nữ ở độ tuổi trưởng thành, chín chắn. Nét đẹp của chị không khiến người ta ngỡ ngàng khi lần đầu chạm mặt. Nét đẹp ấy tiềm ẩn sâu thẳm, như một bức tranh thủy mạc, giản đơn. Không kiêu sa, lộng lẫy, nhưng đủ để người xem say đắm, mơ màng. Chị đẹp nhất là đôi mắt. Đôi mắt sâu hun hút, và có ngấn nước trong veo. Vẻ đẹp của chị vô tình làm cho gương mặt của người phụ nữ như chất chứa thêm những phiền muộn của cuộc đời.

Tháng ba cũng là lúc những chùm hoa gạo nở rợp trước hiên phòng. Mỗi lần chị ngả người nằm ngủ, mùi hương ấy bay thoang thoảng vào phòng, khiến cho giấc mơ của chị cũng bềnh bồng theo hương.




Tháng ba, có một đoàn khách từ miền Nam vào khu công nghiệp. Họ là những đối tác làm ăn muốn tìm hiểu thêm về những hoạt động của công ty chị làm, để chuẩn bị cho những dự án tiếp theo. Sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như một lần nọ, đoàn người ấy không tiếp xúc chị.

Một người đàn ông trong đoàn muốn tìm hiểu về đời sống công nhân của khu công nghiệp, và họ đã gặp chị để phỏng vấn. Họ đã có một buổi chiều để trò chuyện cùng nhau. Những câu chuyện về nghiệp vụ, chuyên ngành nhưng cũng khiến cho chị có cảm giác gì đấy rất khó tả. Dường như trái tim chị đang đập những nhịp khác thường. Chỉ khẽ ửng hồng má khi bắt gặp ánh nhìn của anh - người đàn ông trung niên lần đầu chạm mặt.

Anh là có cách nói chuyện rất thu hút, cởi mở. Có lẽ vì đây là công việc thường ngày của anh, nên anh biết cách nói chuyện sao cho người tiếp chuyện anh luôn có tâm trạng thoải mái, dễ chịu. Và cũng có thể đây là lần đầu tiên có người đàn ông nói chuyện với chị một cách thẳng thắn, chân tình. Nên chị đã mở cánh cửa lòng mình mà bộc bạch thẳng thắn.




Anh tuổi đã ngoài bốn mươi. Những vị ngọt, đắng cay của cuộc đời anh đã nếm trải. Một người đàn ông ở lứa tuổi trung niên như thế đủ sức hấp dẫn những khao khát về tình yêu đang âm ỉ cháy trong lòng chị. Giờ đây, người ta mới hiểu rằng, chị không bao giờ cài cửa, chỉ vì một lý do duy nhất, là mong mỏi có một người đàn ông nào đó bước vào lúc đêm khuya. Tình yêu của chị cứ âm ỉ như những con sóng ngầm, không bộc phát, nên khó ai có thể biết được chị đang nghĩ gì.

Và chỉ có anh, chỉ có anh mới là người có thể mở cánh cửa của lòng chị. Và họ đã yêu nhau như những đôi tình nhân khác. Một tình yêu giản dị nhưng nồng nàn.

- Mai này anh vào Nam, không biết đến bao giờ mới trở lại. Em có chờ anh được không?

Chị quàng tay ôm chầm lấy anh, những giọt nước mắt buồn vui lẫn lộn cứ tuôn trào:

- Em sẽ chờ anh.

Chuyến công tác của anh kéo dài cả một tháng ba. Cũng là ngần ấy thời gian chị biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là ấm áp khi vừa khẽ ôm lấy anh. Những bông hoa gạo đầu mùa rơi đầy trước sân chị, mùi hương của hoa quyện vào mùi hương nồng nàn của yêu thương để rồi lan tỏa khắp cõi lòng của người con gái vừa bước vào yêu. Chị như muốn quyện lấy anh để giữ lấy hơi men nồng nàn ấy.

- Anh biết không, hoa gạo rất đỗi bình thường, nhưng mùi hương của nó khiến cho biết bao nhiêu người ngây ngất. Anh ở Nam, chắc ít khi nào thấy hoa gạo có phải không?

Anh mỉm cười:

- Anh đã có em là hoa gạo của anh rồi.

Chị đỏ mặt thẹn thùng, ngã vùi vào lòng anh như chú mèo con đang nũng nịu chủ. Anh đưa tay ôm choàng lấy chị để giữ chặt yêu thương.



Đêm trong veo, hoa gạo rụng trước hiên nhà…

Vẫn là những cánh cửa khép hờ có chủ ý, chị ngả người sống soài trước chiếc giường rộng lớn. Bao giờ cũng vậy, chị luôn để cạnh mình một chiếc gối, dù chị biết là sẽ chẳng có ai cần dùng.

Rồi điều gì đến cũng đã đến. Anh đã âm thầm mở cánh cửa phòng chị, rón rén bước vào. Một thoáng sững sờ, rồi chị cũng đã bình tĩnh trở lại. Đây chẳng phải là điều chị mong đợi bấy lâu sao? Anh tiến đến bên chị thật gần, khẽ đặt vào môi chị một nụ hôn cháy bỏng. Và cuối cùng thì họ quấn lấy nhau để tạo thành những cơn cuồng phong trong dục vọng. Anh như con thiêu thân đang muốn đốt cháy chính mình, còn chị như một mạch nước ngầm đã tìm ra lối thoát. Cả hai tuôn trào những dục vọng, và yêu thương. Đêm đó, chị đã dâng hiến cho anh cả một đời con gái.

Cuối tháng ba, hoa gạo cũng đã vơi dần. Còn lại trên cành cũng chỉ là những bông hoa héo rũ. Chuyến công tác của anh đã đến ngày chấm dứt. Tình yêu của chị dành cho anh lại càng nồng nàn hơn. Người trong đoàn bảo rằng, anh đã có vợ con. Chị chẳng có chút ngạc nhiên nào. Bởi nhìn vẻ mặt từng trải, và những hành động đầy dục vọng của anh trong đêm hôm đó, chị đã đoán ra được. Nhưng chị vẫn muốn trao thân cho anh để mặc anh thảa mãn thú vui ấy. Chị muốn anh tìm lối thoát cho mạch nước ngầm đang âm ỉ trong lòng chị.




Chị tiễn anh ra ga, như những đôi tình nhân vẫn thường tiễn nhau trong nỗi niềm thương nhớ. Riêng cuộc tiễn đưa này, chị chỉ biết âm thầm bước với anh, cả hai chẳng nói với nhau một lời gì. Anh không nhắc gì đến những chuyện quá khứ, và chị cũng không muốn lấy bất cứ điều gì để ràng buộc anh. Vì tình yêu chị dành cho anh xuất phát từ chính trái tim chị. Một tình yêu không cần sự đền đáp, và không cần lòng cao thượng của bất cứ ai. Nỗi khát khao bấy lâu nay đã được anh giải tỏa. Những phiền muộn chất chứa trong lòng cũng đã vơi đi. Anh như cơn mưa đầu mùa se se lạnh, nhưng đủ để tưới mát mảnh đất khô cằn trong tâm hồn chị. Còi tàu đã vang lên. Chị nén nỗi đau, và những dòng nước mắt để vẫy tay chào anh. Trên tay chị là chùm hoa gạo hôm nào anh bảo là đẹp trắng trong như chị. Nhưng rồi chị lại không muốn gửi tặng anh. Chị muốn anh sẽ yên bình ra đi mà không có lý do gì để ưu tư trong lòng. Chuyến tàu này sẽ đưa anh đi mãi mãi, anh sẽ không bao giờ về với chị. Bởi chị biết, có những con tàu không về lại sân ga…

Phan Lê Trung Tín
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2008 16:08:52 bởi Phanletrungtin >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9