Bụi thời gian(Gửi Mây chiều)
Bụi thời gian Gửi Mây chiều Có một người đã đốt thơ rồi "1" Cay đắng bây giờ đến lượt tôi Vẫn nghĩ lòng mình là hương cốm Nên thơ tình tôi trải muôn nơi Vẫn ước em là tầu lá sen Gói thơ tình tôi viết tặng em Trăm năm tóc ngả mầu mây trắng Mây trắng tôi Tìm Mây chiều em Sao nhỉ tôi không chạy trốn? Còn đâu hương cốm của tình yêu Chiều nay có một làn mây xám Rắc bụi thời gian lên chữ " Yêu" Nàng thơ giờ đã vài nghìn tuổi Gọi bằng gì đây cô bé ơi? Lớp bụi thời gian cô bé rắc Đã làm trắng xóa cả thơ tôi Hà nội 4 -8- 2008 Viết nhân được một cô bé gọi bằng bác "1" Thơ tôi tôi đã đốt rồi Thơ không tuổi
Mây....
Mâychiều
Mây trôi trong nắng chiều xanh thắm
Gạt bụi thời gian.... đón gió Thu
Heo may se lạnh, Mây bông trắng
Gặp phải Mây chiều ....xám màu Mây.(1)
Mùa thu, hương cốm về theo gió
Ai gửi cho tôi chút hương đời ?
Thơ ai vừa dệt trời mơ mộng
Hay người phương ấy.... đã thương tôi? (2)
Tôi biết tình thơ không có tuổi
Xin người nơi ấy chớ âu lo
Chữ ''Yêu'' ươm nghĩa, tình sâu rộng
Hương cốm tay mềm.... lá Sen thơm.
(1) Mâychiều gọi nhà thơ bằng bác nên Mây bác ''buồn ''.....thành Mây xám.
(2) Mây bác cho phép Mâychiều tưởng bở một chút nhé.
Mâychiều chân thành cảm ơn nhà thơ Nguyễn Thế Duyên.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2008 21:50:22 bởi Mâychiều >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: