Bóng Mây Chiều -Thế Du - HẾT
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 23 bài trong đề mục
CTT 05.08.2008 21:07:50 (permalink)
Bóng Mây Chiều
 Tác giả :- Thế Du -

Thể lọai :Truyện dài
 
Chương: 1

- Chị bảo em bài tính này vớị Gớm! Khó quá, thày giáo chưa giảng cho em.
Cô Chi đang ngồi trầm ngâm khâu áo, nghe em hỏi bỗng ngảnh sang phía em ngồị

- Đâủ Đưa chị xem!

"Một người mẹ chết đi, để lại cho hai con một cái gia tài ...".

Một người mẹ chết đi! Câu ấy nhắc lại cái cảnh thương tâm vô hạn trong đời nàng.

Một buổi chiều về cuối thu năm trước - ngày cha nàng còn tòng sự ở Bắc Ninh - trên giường bệnh mẹ Chi hấp hốị Bà mắc bệnh đã hơn hai tháng nhưng vẫn cố gượng vì không muốn để phiền não cho chồng con. Mãi đến khi tự biết mình khó qua được nạn, bà mới bảo người nhà đánh giây thép gọi nàng. Lúc Chi về tới nhà thì mẹ nàng đã gần đuối sức, nhưng thấy con gái yêu, bà lại tươi ngay nét mặt rồi cầm tay nàng mà căn dặn:

"- Trời bắt mẹ con ta phân ly lúc này thực là nghịch cảnh ... nhưng mẹ biết làm thế nào ... Vậy con có thương mẹ thì phải thay mẹ mà trông nom em nó sao cho được nên người ... Mẹ ...".

Nói đến đây bà thương tâm quá nên òa ra khóc, không nói được hết câụ Một lúc sau hồn bà lìa khỏi xác.

- Chị nghĩ gì thế? Bao nhiêu hở chị?

Chi đang lẩn mẩn nghĩ đến cảnh đau lòng nghe em nhắc bỗng giật mình cúi xuống vờ đọc lại bài tính rồi bảo em cách làm. Làm xong, Quý gấp sách lại hớn hở nói:

- Phần của người con trưởng lại bằng hai người con thứ, vô lý quá! Phải đều chứ lỵ ...

Chi mỉm cười:

- Sao em lại bảo là vô lý?

- Vì nếu me có để cho chúng mình cái gia tài ấy thì chắc chị để cả cho em, chị nhỉ!

Câu nói ngây thơ của Quý khiến Chi cảm động đến rớm rớm nước mặt. Nhưng, muốn giấu em, nàng nói lảng:

- Thôi em học đi không thầy lại đánh chọ Mà mới hôm qua phải nhịn cơm mà em vẫn chứng nào tật ấỵ

Quý vâng lời vừa mở sách ra học vừa phàn nàn:

- Chúng mình khổ quá chị nhỉ. Động một tý là thầy đánh, trước còn me, me yêu em lắm cơ. Sáng nào em cũng được ăn bánh tây sữa mà bây giờ thì phải nhịn đói đi học, thầy ác quá!

Chi thở dài:

- Độ ấy me đi dạy học được nhiều tiền mà lạị Bây giờ me mất thầy nghèo rồi, lấy tiền đâu mà ăn hoang?

- Nghèo ngay! Thầy ăn một tháng trăm ba chả nhẽ lại không cho em mỗi ngày được hai xu ăn quà hay saỏ Hai nhân với 30 là ... 2 lần 3 là 6 ... là sáu hàọ Có sáu hào thì vằn vẽo gì mà bảo không có. Chẳng qua chỉ tại thầy ghét em đấy thôị Em còn nhớ năm ngoái me mua cho em đôi giầy tây mà thầy lườm mãị

Nghe em nói liến thoắng người thiếu nữ chỉ thở dàị Khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ lo buồn vô hạn.

Bỗng ở ngoài có tiéng giầy lẹp kẹp. Quý lắng tai nghe rồi hốt hoảng:

- Chết, thầy đã về!

Nói xong, cậu cất tiếng học bài, Chi cũng bỏ chiếc áo đang khâu mà vội vàng xuống bếp để giúp thằng ở sắp cơm, vẻ mặt lo sợ như thấy ma hiện hình.

Mười lăm phút sau, cả nhà ngồi quây quần xung quanh chiếc bàn tròn trong buồng khách, ăn bữa cơm chiềụ Trên mặt tủ chè, cây đèn búp măng lập lòe chiếu sáng vì cổ đèn đã hở. Ai nấy đều lặng thinh như những người xa lạ.

Khói cơm nghi ngút, mùi sào nấu thơm thọ Cũng đồ ăn ấy, cũng cha con ấy, mà xưa kia - ngày mẹ còn - cứ đến bữa cơm là Quý hớn hở như con chim há mỏ đón mồị Thế mà nay, ngồi co ro trên chiếc ghế, cậu chẳng tươi cười, chẳng nói những câu: "Chị chan canh cho em ... me cho con xin miếng cá!". Cậu ủ rũ ngẩn ngơ như con chim non mất mẹ.

- Thằng Quý không ăn đỉ Ngồi đực cái mặt ra đấy à?

Nghe dì nói, cậu vội vàng cầm bát đũa, ấp úng mời:

- Thầy xơi cơm, dì xơi cơm ... chị ...

Ông Bình vẫn giữ thái độ nghiêm trang bí mật. Ông ăn rất thong thả, chốc chốc lại buông bát ngồi im, cặp mắt đăm đăm như theo đuổi một ý tưởng gì thâm thúỵ

Mà vẻ mặt ông thâm trầm thế nào thì bà lặng lẽ như thế. Bà ngồi cũng thanh cảnh, cầm đũa cũng thanh cảnh, nhai cũng nhỏ nhẻ như sợ gẫy răng. Khổ nhất là cặp mắt lim dim của bà lúc nào cũng đưa sang bên chỗ Quý ngồi:

- Quý! Tao đã bảo chỉ được gắp một ngọn rau thôi, mà phải chấm cho khéo, không được buông đánh tõm một cái như chuột ngã xuống ao như thế, nghe không!

Nói đoạn, bà đưa mắt nhìn trộm cô Chi như có ý thù hằn. Quý đang gắp miếng rau nghe dì nói thì rụt đũa lại, thậm thịu:

- Thưa dì, bàn cao quá con làm thế nào mà chấm sẽ được. Trước me con vẫn gắp cho con kia (câu sau cậu nói rất sẽ).

- Thôi em ăn đi, dì bảo phải nghe!

Chi vừa nói vừa gắp miếng rau vào bát em. Ông Bình cau mặt:

- Lại con này nữạ Kiểu cách lắm!

Chi vẫn dịu dàng:

- Thưa thầy bàn cao quá.

Mà bàn cao thật. Quý phải nhấp nhỏm vươn tay ra mới gắp được đồ ăn. Khổ chưa! Có đĩa thịt gà ngon nhất thì lại ở góc mâm bên dì! Thèm quá! Nhưng xa thế kia thì gắp làm sao được! Dì lại mắng cho thì chết. Nghĩ thế, cậu nhắc lên đặt xuống bát cơm đến ba bốn lần mà không dám chòi đũa, chỉ đành nhìn trộm cho đỡ thèm.

Nhưng đĩa thịt gà trắng bông kia cứ dần dần thôi miên cậụ - Quên sợ, cậu nhè nhẹ đưa đũa sang rồi đưa mắt trông dì, trời ơi! Cái tia mắt của dì mới dữ dội làm sao! Nhanh như cắt, cậu Quý vội co tay lại như đứa ăn cắp bị người ta trông thấỵ Miếng thịt gà rơi vào bát canh, vài giọt nước bắn ra ngoàị Sợ hãi cậu cúi gằm mặt xuống.

Chi vội vàng gắp miếng thịt vào bát em rồi sẽ bảo:

- Lần sau em gắp cho khéo, không dì lại quở cho!

Đoạn, nàng buông bát đũa xuống bàn rồi đứng dậy đi vào trong nhà để không ai biết là nàng khóc.

Sau bữa cơm, Quý theo lệ thường phải cất nồi cơm và lau bàn ghế, rồi lại vào buồng học ngaỵ Còn Chi, dọn dẹp mâm bát xong cũng lên ngồi cạnh em mà khâu áọ Nhưng Chi buồn, buồn lắm. Trái tim nàng tê tái vì em.

Cảnh chua xót vừa qua đã nhắc nàng nhớ tới cuộc đời rực rỡ năm xưa: trong hồi khổ cực mà nghĩ đến sự sung sướng đã qua, ai là không ngao ngán ...

Hồi đó, thầy mẹ nàng ở một căn nhà kiểu mớị Trước nhà có trồng bốn cây đào, trên ban công, bốn chậu hoa hồng cứ mỗi năm hễ xuân sang lại trổ bông phơi phớị Bề ngoài đã đẹp mà bên trong lại lộng lẫy hơn, đồ đạc tuy không sa hoa lắm nhưng cũng sang trọng và ngăn nắp; buồng ăn riêng, buồng ngủ riêng như nhà một người Âu vậỵ

Chủ nhật nào cũng thế, hễ ở trong trường ra là Chi lại lên ngày Bờ Hồ mua một bó hoa nhỏ xíu độ năm sáu xu rồi nâng niu mang về Bắc để thay cho bó hoa cũ đã tàn.

...Nàng đang đứng ngắm nghía, vuốt ve bó hoa xinh đẹp ở buồng khách thì cậu Quý đã chạy ra reo lên: "Chị đã về!" rồi nhảy chồm lên ôm cổ. Bà tham cũng cất tiếng êm ái gọi: "Chi, vào đây con!". Chi lại hớn hở chạy vào buồng ăn chìa má cho mẹ hôn.

Ngày ấy, Chi là một đóa ngọc lan rất được người nâng niu chiều chuộng. Sự sống của nàng thực đầy đủ tốt tươị

Nào ngờ đâu cảnh nhà đang vui vẻ, bà tham bỗng chết đị Cái không khí ấm êm trong gia đình cũng tiêu tán theo bà. Một tháng sau, tự nhiên ông Bình bắt con thôi học, Chi khóc lóc kêu van thế nào ông cũng không nghẹ Kịp đến khi ông phải đổi về Hưng Yên thì những đồ sa hoa ông đem bán hết đi; trong nhà chỉ còn lại những đồ cần thiết.

Thấy cha bỗng nhiên sinh ra lạ lùng như thế, Chi cho là ông chán đời; có biết đâu sự chia lìa đau đớn đã làm cho ông nghĩ quẩn: "Người ta đang quen sống sung sướng mà trong gia đình bỗng xảy ra tai biến thì cuộc đời nó cay đắng biết là bao nhiêu! Chi bằng ta tập khổ cho quen để mai sau dù có gặp gia biến, ta còn có gan trống trọị"

Vì thế nên chị em Chi mới phải trăm chiều cực khổ. Hạnh phúc gia đình nàng đã mất mà cuộc đời mai hậu cũng bồng bềnh vô định như một cánh hoa trôị

Chi tìm đâu cho thấy những giây phút cảm động bên mẹ hiền. Còn đâu những khi chiều tà bảng lảng, Chi đứng tựa cửa sổ, lặng nhìn mấy cây dương liễu ở dưới sân mà tưởng nhớ gia đình ...

Đời tinh thần của Chi đã thảm đạm tiêu điều, sự sống của Chi mới lại càng tang thương lắm nữạ Trở mẹ cũng không có tiền may áo vải thâm, ốm đau cũng không tiền thang thuốc. Tấm thân trước kia được người nâng niu chiều chuộng mà nay sao bị vùi dập như một cánh hoa thừả Này, thử nhìn xem quanh mình cô có cái gì ưng ý cô không? Cha ghét, dì khinh, chỗ ở thì bề bộn những thạp gạo, sanh nồi, quần áọ Mà chiếc hòm da bụi bám đầy kia phải chăng là chỗ áo quan đựng những mảnh di hài của cuộc đời tốt đẹp?

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2008 13:25:23 bởi CTT >
#1
    CTT 05.08.2008 21:13:40 (permalink)
    Chương: 2

    Thầy Mãn tử hết đường hiếu nghĩa,

    Xét nhà huyên quạnh quẽ đã lâu;

    Thờ cha sớm viếng, khuya hầu,

    Chẳng may gặp phải mẹ sau nồng nàn;

    Trời đương tiết đông hàn lạnh lẽo,

    Hai em thì kép áo mền bông;

    Chẳng thương số phận long đong,

    Hoa lan nở để lạnh lùng một thân.

    Khi cha rạo theo chân xe đẩy,

    Rét căm căm bỗng xẩy rời tay;

    Cha nhìn ngẫm nghĩ mới hay

    Nghiến răng rắp cắt đứt dây xướng tùy ...

    Cậu Quý đọc được đến đây thì không biết vì động lòng hay sao mà bà tham bỗng đứng dậy rồi lẳng lặng đi lên gác. Cậu cũng tủi thân, nước mắt nước mũi chảy ra ràn rụạ



    Nghiến răng rắp cắt đứt dây xướng tùy ỳ ỳ ...

    Giọng cậu lè nhè nghe mới thảm làm sao! Nói là cậu học bài thì không đúng, vì miệng tuy ề à đấy nhưng tâm trí thì để cả vào những viên sỏi ly ty nó đang nghiến vào đầu gốị Khốn nạn! Chỉ vì chập tối cậu đánh vỡ có cái bát hoa mà phải đánh một trận nên thân, lại phải quỳ, phải nhịn cơm.

    Cậu mỏi mệt quá nhưng không dám kêu, chỉ đưa cặp mắt lờ đờ nhìn cha rồi lại nhìn đồng hồ trên mặt tủ: còn lâu! mới có hơn tám giờ! Thất vọng, cậu khẽ thở dại một cách thiểu nãọ

    Sa nước mắt chân quỳ miệng gửi,

    Lạy cha xin xét lại nguồn cơn ...

    Tiếng Quý học lè nhè vẳng đưa vào nhà trong, lọt vào tai Chi như những lời ai oán. Nàng ngồi đó đã lâu không nhúc nhích. Nàng thương em, nàng giận cha, nàng tủi phận. Em nàng khổ bao nhiêu thì nàng sầu não bấy nhiêụ

    Trong khi ấy ông Tham Bình vẫn ngồi trầm tư mặc tưởng, hai mắt đăm đăm nhìn xuống trang sách như người làm phép thôi miên. Ông cứ ngồi như thế trong hai giờ đồng hồ. Hai giờ ấy đối với chị em Chi thực dài bằng hai thế kỷ. Chị mong cho cha đi ngủ, em cũng tâm tâm niệm niệm khấn thầm. Nhưng ông Bình vẫn thờ ơ lãnh đạm như không nghe tiếng rền rĩ của đứa con thơ.

    Chuông đồng hồ thong thả buông 10 tiếng. Ông ngước mắt lên nhìn giờ rồi đứng dậy lặng thinh đi lên gác, chẳng thèm bảo tha tội cho con.

    Nhưng, khi nghe chừng ông đã lên đến bậc thang thứ nhất, Chi thấy nhẹ hẳn ngườị Nàng cầm cây đèn ra nhà ngoài thì Quý cũng lấy tay phủi lần cát đỏ bám vào quần. Nàng đặt cây đèn xuống bàn rồi vạch áo em ra xem thì thấy trên lưng đầy những vết lằn thâm tím.

    - Em có đau không?

    Động lòng vì câu hỏi của chị, Quý thổn thức nấc lên hình như bao sự đau đớn ứ trong tâm can bây giờ mới tràn ra cổ.

    Có tiếng ông tham khạc ở trên gác. Chi giật mình bịt lấy mồm em không cho khóc:

    - Nín đi em! Nín đi không thầy lại nghe tiếng. Giọng nàng ngọt ngào như mẹ dỗ con. Khi Quý đã nín, nàng mới sực nhớ là em chưa ăn cơm nên âu yếm bế cậu vào trong buồng, miệng nói sẽ:

    - Chị lấy cơm cho em nhé!

    Thì, như tỏ lòng uất ức vì sự tàn tệ của cha, cậu lại thổn thức nấc lên mấy cáị Hai hàng nước mắt đồng thời tràn ra hai má.

    Bao nhiêu cảm tình đối với người đã thương yêu cậu lúc ấy đều như ẩn trong những tiếng thổn thức nghẹn ngàọ Mà cái tình của Chi đối với em thực cũng thiêng liêng gần như tình mẫu tử. Nàng chỉ nghĩ đến em, chỉ mong sao cho em được sung sướng mà thôị

    Thấy em đã nín, nàng để cậu ngồi một mình rồi vội vàng xuống bếp lấy cơm trong lòng vui vẻ như người mẹ nghèo đi chợ về với dăm ba chiếc bánh. Nhưng khốn nạn! lúc nàng mở nắp vung nồi ra để sới cơm thì chẳng còn một hột.

    Chi cực thân quá mà không dám khóc, sợ em biết. Nàng gượng cười nói với em:

    - Cơm nguội lắm! Em hãy ngồi đấy để chị đi thổi cơm cho em ăn.

    Rồi nàng bưng nồi xuống bếp lấy rá lên đong gạo, nhưng dờ đến hòm thì nàng thấy ai đã khóa chặt từ bao giờ. Lần này Chi không thể nén được nỗi thương tâm: hai dòng lệ bỗng từ từ chảy xuống hai gò má.

    - Cái gì thế chị?

    Chi vội vã lau nước mắt, ngoảnh lại bảo em:

    - Không? Chị tìm bát để đong gạo ... Em, em cứ nằm xuống ngủ đi cho đỡ mệt; lúc nào cơm chín chị sẽ gọị

    Quý ngáp dài:

    - Ăn cơm "mấy" gì được?

    - Cá kho em ạ!

    - Chả! Dì lại ... Gói đường chị mua cho em hôm nọ, chị cho em ăn cũng được.

    - ừ, em cứ ngủ đi, sau chị gọị

    Ngoan ngoãn, Quý chui vào trong chăn. Chi cũng vờ xuống bếp, ra đứng nấp ở bên ngoàị

    Một lúc sau nghe tiếng em ngáy, nàng rón rén đi vào chong đèn ngồi bên cậu Quý. Cơn mỏi mệt vừa qua đã làm cho cậu ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng cậu lại thổn thức thở dàị

    Bấy giờ, Chi mới được tự do với nỗi cực lòng. Nàng ngồi bó gối bên em mà khóc ...

    Khóc chán lại nín, nín rồi lại khóc. Nàng gọi mẹ không biết là bao nhiêu lần: "Me ơi! Me có biết là chúng con cực khổ thế này không me!"

    Đêm càng khuya sự đau khổ càng thấm thíạ Nàng tức giận quá chỉ muốn ngồi suốt sáng để tỏ lòng phẫn uất. Nhưng nàng nhọc quá không sao gượng được; vừa ngả lưng xuống chiếu, nàng đã ngủ quên đi lúc nào không biết ...

    Lúc bừng mắt ra trông thì trời đã tảng sáng.

    Chi vội vàng trở dậy mở cửa ra sân. Gió lạnh ùa vào buồng đưa theo mấy hạt mưa giá ngắt. Chi khép cửa lại tự nhủ thầm:

    - Trời rét mướt thế này mà nhịn đói thì chịu làm sao được. Hay ta cho nó mấy xu ...

    Nghĩ tới tiền, Chi lại thở dài ngao ngán vì đã 5, 6 hôm nay nàng không có một đồng trinh nào trong túi; mà đi vay thì ...

    Cái ý nghĩ ấy vừa đến trong óc đã làm cho Chi hổ thẹn. Nhưng nàng nghĩ đến em hơn nên chỉ do dự một lúc, nàng đã vội vàng xuống dưới nhà lay thằng bếp:

    - Anh Ba ... Anh có tiền cho tôi vaỵ

    Dở ngủ dở thức, bếp Ba càu nhàu:

    - Khổ! Cô lại hỏi vay tôi thì còn trời đất nào nữạ

    Câu nói thật thà của anh ta đối với Chi có ngụ bao sự mỉa mai chua chát: "ừ! Cô là con một ông tham mà sao lại phải đi vay một thằng nghèo xác!"

    (1) ở trên đời này con nhà quý phái mà phải như thế thì còn chút danh dự nào không? Nàng uất ức quá, muốn chạy ngay lên gác để nói cho cha rõ, nhưng nghĩ tới thái độ lạnh lùng khinh bỉ của ông, nàng lại nghẹn ngào nuốt lệ. Đang phân vân, nàng bỗng sực nghĩ đến Lan, một người bạn nàng mới quen biết. Không suy nghĩ gì nữa, nàng vội sửa khăn áo để lên phố vay tiền.

    Nàng không muốn cho em phải nhịn đói ... Nhưng khốn nạn! nàng vừa về tới nơi thì Quý đã đi học rồị

    Ông Bình đang mặc áo thấy con về, cau mặt hỏi:

    - Con này đi chơi đâu sớm thế? Chỉ hư thân! Chi uất ức quá đứng lặng giờ lâu mới nói được:

    - Con lên phố để vay mấy xu cho thằng Quý nó ăn quà vì hôm qua nó phải nhịn cơm.

    Rồi Chi gục đầu vào tường mà khóc.

    Một sự chẳng ngờ! Ông Bình tuy bắt con nhịn cơm nhưng ông chắc thế nào lúc ông đã đi ngủ, hai chị em nó cũng lấy cơm cho nhau ăn, nào ngờ đâu!

                    _

    (1) Bỏ 1 giòng

    Ông ngạc nhiên, muốn hỏi cho ra manh mốị Nhưng chợt nhớ đến cảnh cơ hàn của mình thuở trước, ông lại lạnh lùng:

    - Mày không có tiền à?

    Rồi ông mở ví lấy một đồng bạc giấy ấn vào tay con, miệng nói sẵng:

    - Đấy cho!
    #2
      CTT 05.08.2008 21:34:56 (permalink)
      Chương: 3

      Hình như qua một cơn tức giận thì con người ta lại trở nên hiền từ và đem lòng thương kẻ bị hành hạ, khác nào mặt bể sau cơn giông tố, mặt nước lại êm đềm phẳng lặng, gió lại đìu hiụ

      Chiều hôm ấy vừa ở dinh Tuần phủ về, ông tham Bình đã gọi con gái ra, dịu dàng bảo:

      - Mày cầm tiền nhà sang đưa cho cụ chủ hộ taọ Hôm nay tao không ăn cơm ở nhà, chị em mày cứ ăn trước đị

      Chi đón chục bạc cha đưa, trong lòng sung sướng. Là vì: đã lâu nay nàng mới được cha sai một cách thân yêu như thế. Người con đã bao lâu bị cha hất hủi mà bỗng được thương yêu, lẽ nào lại không cảm động.

      Cảm động hơn nữa là nếu nàng sang bên ấy thì sẽ gặp một người ... một người mà đã luôn mấy đêm nay nàng thường nghe tiếng hát, tiếng hát bi ai như cảm động, như xót thương nàng ...

      Tuy trong lúc buồn thương nàng không chú ý đến, nhưng lòng nàng lắm khi cũng như được thấm nhuần điệu hát du dương như được ai chia sẻ nỗi lòng đau khổ. Mà người đó nào phải là ai còn lạ lùng bỡ ngỡ. Chàng đã bao lần viết thư cho Chi để van xin nàng một chút tình yêụ

      Cả một quãng đời trẻ trung tinh nghịch của một nữ sinh hiện ra trong trí nhớ. Hồi đó nàng còn học ở trường nữ sư phạm. Nàng là một nữ sinh đẹp nhất nhì trong trường nên có biết bao chàng thanh niên mơ ước mà Tú là người trung thành nhất trong bọn. Chàng theo đuổi Chi đến một năm trời, Chi vẫn lãnh đạm, song chàng vẫn cố công đeo đẳng mối tình tha thiết, không bao giờ chán, không bao giờ thất vọng.

      Có một buổi chiều chủ nhật, Tú quen lệ thường ra đón Chi ở ga rồi theo về trường học. Chi đã nhiều phen bực mình vì anh chàng si ngốc nên vẫn muốn tìm cách trêu ghẹo, nhưng lại sợ Tú cho là mình để ý nên lại thôị Lần này, nàng mới quả quyết làm theo ý định. Nàng mở sách, xé một tờ giấy trắng, vừa đi vừa vẽ nguệch ngoạc một cậu học sinh quỳ xuống đất, tai bị thày giáo beo dưới chua mấy lời chú thích: "Hừ! Khỏe theo gái, không thuộc bài".

      Nhắc lại câu ấy, Chi bỗng bật cườị Cô nữ sinh hồi đó tinh khôn và nghịch ngợm lắm. Cô cho rằng họ chỉ là phường công tử bột, chỉ gạ gẫm láo, rồi hễ được thỏa tình rồi là bỏ rơi lúc nào không biết.

      Trái lại, tuy bị "người yêu" tẩy ra mặt, Tú vẫn không chịu buông tha, vẫn cứ cố công theo đuổi khiến Chi lắm lúc phải động lòng. Nàng lại nhớ một câu trong bức thư Tú gửi cho nàng: "Anh vẫn biết rằng em ghét anh lắm nhưng đã chót yêu em mất rồi thì biết làm thế nàỏ Chiều nào anh không được đi theo em, nhìn dáng em đi thì suốt đêm anh không ngủ được".

      Nàng mới chỉ quen biết Tú có thế thôị

      Rồi me nàng mất, nàng không được đi học nữa và bẵng đi từ ngày ấy đến nay, Chi mới lại nghĩ đến chuyện xưạ Nàng có cái cảm tưởng rằng Tú yêu nàng thật. Tự nhiên nàng thấy trong lòng hồi hộp hết sức. Nàng băn khoăn mãi không dám sang trả tiền nhà vì nàng sẽ phải gặp Tú ... Gặp Tú nàng sẽ ngượng đến thế nàỏ Nhưng chợt nghe thấy tiếng Tú hát, Chi như bị quyến rũ, nàng hồi hộp đi sang nhà Tú.

      Nhà ngoài không có ai, nàng lê mạnh gót giàỵ Tú chạy ra, nhưng chàng bỗng đờ ra, chỉ khẽ gọi được một tiếng:

      - Em!

      Chi gần ứa nước mắt vì cảm động:

      - Anh.

      Rồi nghĩ đến chuyện xưa, nàng làm ra vẻ lãnh đạm nói luôn:

      - Anh, ông có nhà không?.. Thầy tôi cho tôi sang trả tiền nhà.

      Tú cuống quít:

      - Không. Thầy tôi đi vắng. Chỉ có ...

      Chàng vội ra khép cửa rồi không nén được nỗi lòng chàng vội nắm lấy tay Chị

      - Trời! Em! Em độc ác với anh lắm. Em đáng thương lắm.

      Chi cảm động đến rợn người:

      - Chết! sao anh làm thế ... Em không bằng lòng ...

      - Em không bằng lòng mặc ... Anh biết, em không ghét anh đâu ... Em không bằng lòng thì tiện đây Chi giết anh đi ... giết bằng sự hắt hủi, anh sẽ chết để giữ trọn lời thề.

      - Lời thề?

      - Phải, lời thề. Anh đã thế nếu không chiếm được trái tim em thì anh sẽ tự tử ...

      - Anh điên mất rồị

      - Phải anh điên, điên vì yêu, điên vì đau đớn. Em Chi! Nếu em còn lãnh đạm với anh ngày nào, giây phút nào, thì anh còn khổ sở. Cảnh đời em đang sống thực làm anh như xé ruột gan. Anh muốn cứu vớt em ra khỏi cảnh đời tối tăm em đang sống. Thực câu nói xưa bao giờ vẫn đúng ... Thực mấy đời bánh đúc có xương ...

      Chi ứa nước mắt khóc. Nàng nghẹn lời thổn thức:

      - Thôi anh đừng nói nữa, em khổ lắm rồi mà. Em xin cảm tạ lòng anh. Nhưng anh có nhớ rằng trước kia em đã hắt hủi anh nhiều lắm không?

      - Có! Nhưng càng hay chứ sao, em càng hiểu rõ lòng anh, anh yêu em là vì ái tình chân chính.

      - Em chưa đủ tin.

      Tú cười gượng.

      - Em chưa đủ tin? Em đa nghi quá. Thời gian đã trả lời cho anh rồi đó.

      - Thời buổi này học giỏi phải có bằng chứng thực, ái tình cũng cần phải có bằng cấp chứ.

      - Em vào đây ... anh có đủ bằng cấp để khai cái mỏ vàng của lòng em.

      - Đây nhé ... cái hình em vẽ bằng than treo ở tường kia anh van mãi cô Bích mới cho để treo đấỵ Bức tranh khôi hài em vẽ chế riễu anh vẫn còn đâỵ

      Một phút yên lặng.

      - Em ... Nếu em còn nghi lời anh thời anh thề sẽ ...

      Chi ứa nước mắt ngả vào lòng Tú.

      - Thôi em hiểu rồi ...

      Nàng ứa nước mắt nói theo:

      - Nhưng em không thể ... Anh làm thế nào mà cứu được em?

      - Giản dị lắm, chúng ta sẽ lập gia đình.

      - Không được, vì còn thằng em đó. Nếu em đi thì ở nhà dì em sẽ giết nó mất. Mà nhà anh thì gần, trong gia đình sẽ phải mãi mãi diễn ra cái cảnh dì ghẻ con chồng khốn nạn.

      - Anh sẽ mang em đi Hà Nội, em mang Quý đi theỏ

      - Không được, chắc thầy em giữ tiếng không cho thế. Vả lại nếu chúng ta lập gia đình, em vẫn phải ở nhà anh, anh còn đi học kia mà ...

      Tú ngẩn người, chẳng biết tính sao nữạ

      Chi nói tiếp:

      - Ngày ấy còn xa lắm, em còn phải khổ. Em xin nói với anh rằng ái tình của em có thể hy sinh được, chứ em không thể hy sinh tình chị em để thỏa mãn ái tình. Lời me em dặn, em phải tuân theo chứ đâu dám sai lời me em được.

      Tú ngẫm nghĩ rồi nắm chặt tay Chi:

      - Được rồi, em cứ tin ở anh. Anh sẽ hết sức vì em để cậu em yêu quý của chúng ta thoát ly cảnh đời đang sống. Em Chi, chúng ta đã yêu nhau, chúng ta sẽ thắng.

      Chi không tìm lời từ tạ, chỉ gục đầu vào vai Tú nức nở khóc.
      #3
        CTT 05.08.2008 22:03:56 (permalink)
         Chương: 4

        Tết có ý nghĩa gì không? Tác giả không dám lạm bàn đến vì ở đời cảnh ngộ đã khác nhau thì lời bàn của một người cũng chỉ là điều tâm sự riêng mà thôị Ta sướng nhưng người khổ, người nào có cảm tưởng như tả

        Nhưng ta thử tưởng tượng xem tâm sự của một người phải xa nhà, xa vợ, xa con trong một năm trời đằng đẵng mà đến hôm ba mươi Tết được trở lại quê nhà ...

        ....Người ấy đi trên con đường đất về làng trong lúc chiều tà bảng lảng ... trông thấy cây đa cổ thụ, cái cổng gạch rêu phong và người đàn bà tay bế con thơ, người ấy dừng chân tự hỏi: "Vợ ta đang làm gì? Con ta có ngoan không? mà cảnh quê hương vẫn còn y nguyên như cũ." Rồi người bộ hành tưởng tượng đến sự vui mừng, đến tiếng cười ròn rã của họ hàng, con cái, đến cái phút sướng điên của người vợ đã mỏi mắt ngóng trông .....

        Vậy thì ngày ba mươi tết là ngày vui mừng, cảm động nhất trong một năm.

        Thế nhưng cũng ngày hôm ấy, cũng cái hơi xuân đầm ấm ấy mà sao cô Chi, cậu Quý lại ngồi nhìn nhau mà nhỏ lụy trong buồng vắng? ... Cậu Quý khóc lóc đòi về thì ông đánh cho một trận rồi bắt quỳ một chỗ. Còn Chi, tuy không ân hận vì sự tàn tệ đó, nhưng thấy em khóc lóc nàng cũng động lòng thương hại vì nàng chỉ nghĩ đến em mà thôị

        Ông Bình đi làm trong một năm trời ròng rã mới về quê, chắc cũng có đôi chút cảm tình của người khách nọ, nhưng sao ông chẳng nghĩ đến tình cảnh đáng thương của hai con? Giá được về quê ăn tết thì cậu Quý sung sướng biết chừng nào! Khốn nạn: Hôm bà nội cậu xuống chơi đã dặn thế nào cháu cũng về cho bà khỏi nhớ, mà ông Bình lại không chọ

        Chi đã cạn lời an ủi, mà cậu vẫn khóc. Mãi đến lúc nàng rủ lên phố sắm tết và mua cho một bánh pháo cậu mới nín khóc theo đị

        Suốt buổi chiều, hai chị em thơ thẩn trong phố khách và phố chợ. Qua những hiệu to thấy những bánh trái hoa quả bày la liệt, chị em chỉ lảng vảng xem qua vì nhân thân chỉ có mỗi đồng hai bạc, tiền đâu mà mua những thứ ăn đắt đỏ ấỵ Chi mua cho em một bánh pháo rồi ra chợ mua nửa cân giò, một con vịt và mấy thứ bánh trái rẻ tiền. Lúc ra về, chị xách, em mang, trông thực rõ cái cảnh con côi mất mẹ. Tối đến, chị em lại cùng nhau lịch kịch xếp dọn cửa nhà, mãi đến khuya mới đi nằm. Quý tỉ tê nói chuyện với chị một lúc lâu rồi ngủ quên đi lúc nào không biết.

        Sáng hôm sau, lúc 5 giờ Quý đã dậỵ Cậu nũng nịu nâng cô Chi miệng thỏ thẻ:

        - Sáng rồi chị ạ! Dậy làm tết đi!

        Chi mở mắt ra, thấy em nói, trong lòng vui sướng. Nàng ôm lấy cậu mà hôn một cái thực nồng nàn. Rồi hai chị em cùng nhau xuống bếp, bắt đầu làm tiệc nghinh xuân.

        Trong khi Chi làm thịt vịt và xào nấu các món ăn thì cậu Quý chồm chỗm ngồi xem bên cạnh, thỉnh thoảng mới đứng dậy lấy hộ gáo nước hoặc những thứ cần dùng.

        Hai giờ sau, các món ăn đã xong đâu đấỵ Chi mở hòm lấy chiếc khăn trắng ra trải lên bàn xoay rồi bày các món ăn lên mặt.

        Thức ăn tuy thanh đạm nhưng vì bày khéo nên trông cũng có vẻ tiệc lắm. ở giữa, bát canh miến nấu với giò thái nhỏ li ti tỏa hơi lên nghi ngút. Xung quanh, bốn đĩa giò, cải hầm, thịt rang, thịt luộc đưa mùi thơm ngát. Ngoài những thứ ấy ra, lại còn một cái bánh chưng và hai trái cam là đồ nước.

        Khi đã bày xong, Quý ngồi ngắm tự lấy làm thích trí, cậu ngây thơ bảo chị:

        - Trông cũng đủ sướng rồi, không phải ăn nữa!

        Chi nhìn em mỉm cười:

        - Làm thế nào cho sang hơn một tý nữa, em nhỉ?

        Quý lắc đầu, mủm mỉm đáp:

        - Cơ nghiệp của mình chỉ có thế, giết ai ra hơn!

        Câu nói ngây thơ của cậu làm cho Chi cảm động ứa nước mắt. Phải, ngày hôm nay cơ nghiệp của hai chị em chỉ có mấy đĩa đồ ăn đó và tấm lòng thương yêu mà thôi ... Món tiền nhỏ kia đã mang đến cho nàng biết bao cảm giác vui buồn. Cái bàn xinh xinh có trải khăn lại nhắc nàng nhớ đến cảnh gia đình đầm ấm khi xưa, mà cái hơi đầm ấm đó, người quá khứ đã mang đi, nay lại phảng phất trong buồng ...

        - Thôi, ăn đi chị ạ, không miến nguội mất.

        Nhưng vừa cầm đũa toan gắp đồ ăn, Quý lại đặt xuống ngây thơ hỏi:

        - Chị không cúng à?

        Nghe em nói Chi cũng sực nhớ đến mẹ. Nàng cố cắn môi để ngăn hai hàng nước mắt vì nàng không muốn cho bữa tiệc đầu xuân phải pha giọt lệ sầụ

        - ừ phải, để chị cúng me rồi hãy ăn.

        Nói đoạn, nàng lặng lẽ đứng dậy đến bên tủ chè lấy thẻ hương của dì ghẻ mua ngày trong năm. Nhưng chỉ còn có hai nén. Quý lau chau nói:

        - Còn hai nén thì em cúng me một nén chứ sao!

        Rồi cậu bảo chị đưa cho để xuống bếp châm. Một lúc sau, cắm hai nén hương lên cậu bỗng ngẩn ngơ vì thấy Chi ôm mặt khóc.

        Cậu giương mắt nhìn chị, thẫn thờ:

        - Chị sao thế, chị?

        Chi lau nước mắt, kéo em vào lòng nói nựng:

        - Em tôi ngoan quá! Đáng thương quá!

        Rồi nàng nhách mép cười - cái cười ngụ bao nỗi thương tâm - Cầm hai nén hương đứng dậy định cắm vào bát nhang. Nhưng bỗng nghĩ ra một cách tỏ lòng thành kính có ý nghĩa hơn, nàng lại đem cắm vào lưng ghế mây rồi tháo cái "mê đay ông" có ảnh mẹ và quàng vào chân hương.

        Quý ngơ ngác hỏi:

        - Sao lại làm thế hở chị?

        - Em không biết à? Tây họ thường bỏ một cái ghế trống trong buồng ăn để tỏ lòng nhớ thương người mới mất. Chị cũng bắt chước như thế mà.

        Quý tuy chẳng hiểu lời chị nói, song cũng tin là một điều hay nên vui vẻ tán thành:

        - Phải đấy chị ạ! Em lễ me nhé!

        - Lễ à?

        - Vâng, lễ me ...

        - Thôi đứng vái cũng được.

        Thấy em vái trước hai nén hương, nét mặt nghiêm trang kính cẩn, Chi bồi hồi cảm động, ứa hai hàng nước mắt. Rồi như chịu ảnh hưởng của tinh thần tôn giáo, của lòng nhớ thương, nàng cũng đứng vái theo ...

        Trên lưng ghế, hai tia khói quấn nhau dịu dàng, uốn khúc. Nhìn ảnh mẹ và hai tia khói ấy, Chi bỗng chạnh tưởng đến tình chị em quấn quít nhau bên hình ảnh người mẹ hiền đã khuất.

        - Chị không ăn đỉ

        Nghe lời em, nàng gượng vui cầm đũa nhưng hai nén hương và chiếc ảnh vẫn âm thầm vẽ ra trước mắt nàng một bức tranh thảm đạm. Suốt bữa cơm nàng buồn bã, ít nói, ít cười làm cho Quý cũng phải băn khoăn khó chịụ

        Mối buồn sâu xa lặng lẽ ấy mãi đến lúc nàng đứng ngắm em đốt pháo trên sân mới tan đi hết. Bánh pháo mua hôm qua, Quý đã đem tháo bỏ vào trong hộp giấy con để đốt từng quả một, châm xong một quả, cậu tung lên trời, pháo nổ "tạch", cậu cất tiếng cười ròn tan. Mà cứ mỗi lần Quý làm như thế, nàng lại mỉm cười, cặp mắt có vẻ mơ màng suy nghĩ.

        Đang lúc cùng em say sưa thưởng thức cái phong vị êm đềm của buổi đầu xuân tốt đẹp, bỗng Chi nghe tiếng chuông kêu, nàng xuống dưới nhà mở cửa ra xem ai gọi, thì người phu trạm đưa cho nàng một bức điện tín, trong chỉ có mấy lời vắn tắt: "Sẽ về mừng em".

        Lúc ấy vẻ mơ màng trên mặt Chi lại càng thêm rõ rệt, hai mắt nàng sáng hẳn lên, nước da, cặp môi cũng hồng hào hơn trước.

        Chi vui sướng vì Tú sẽ đến thăm nàng. Độc giả còn lạ gì, đã yêu nhau thì một cớ cỏn con cũng đủ làm cho nhau sung sướng.

        Chi sung sướng như cô bé ngoan ngoãn được mẹ yêụ Nàng đi đi lại lại trong buồng, cất tiếng hát liên miên. Nàng cảm động quá đến nỗi hát chẳng thành bài, hết ca dao lại đến các điệu mới, chẳng đâu vào đâụ

        Rồi, đứng ngắm bóng mình trong gương, Chi mỉm cười nghĩ thầm:

        - Chẳng lẽ ta lại ăn mặc thế này mà tiếp anh ấy rủ Thôi đành mang tội bất hiếu vậy, me cho phép con ngày hôm nay me nhé!

        Tức thời, nàng cởi áo the ra rồi mở hòm lấy áo nhung quần trắng ra mặc và phấn son nước hoa ra trang điểm. Quý cũng bắt chước chị lấy bộ quần áo len ra thay cho bộ quần áo vải trắng lọ lem.

        Trang điểm xong, Chi đã nghiễm nhiên thành một tân nhân vật, nhan sắc lộng lẫy vô cùng. Nàng sung sướng vì sẽ được cùng tình lang hưởng những giây phút nồng nàn.

        ...Nửa đêm hôm ấy, trong phòng khách, nàng ngồi sánh vai với Tú trên ghế dài, tay ôm một bó hoa rất lớn, bó hoa Tú mới tặng nàng. Bên cạnh, cậu Quý đã ngủ say trong ghế bành.

        Hai người ngồi yên lặng như thế đã lâu lắm, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nhau mà lặng lẽ mỉm cườị

        Bỗng Chi nâng bó hoa lên miệng mà hôn, se sẽ nói:

        - Đời em mà còn được thấy hoa thơm cũng là nhờ anh mang lại đó. Anh có biết không?

        Câu chuyện mỗi lúc một thân, tình càng thêm đậm.

        Đêm đã khuya lắm. Quý đã ngủ say rồi ...

        Tú bế Chi vào lòng run run sẽ nói:

        - Lạnh lắm em nhỉ?

        - Vâng, lạnh lắm! Nhưng có anh ấp ủ cho em làm cho lòng em thấy âm ấm lạ.

        - Em!

        - Dạ.

        - Em thật lòng yêu anh chứ?

        - Không em ghét ...

        Tú ghì chặt tình nhân vào ngực mình ...
        #4
          CTT 05.08.2008 22:47:55 (permalink)
          Chương: 5

          Nàng có ngờ đâu cái kết quả của cuộc ái ân là một sự thiệt hại thảm thê, một mối hận nghìn thụ

          Hai tháng sau ...

          Một buổi sáng, trước cửa trường Bảo Hộ, Chi đứng chờ Tú, ở trường rạ Trông nét mặt ủ ê của nàng, khách qua đường cũng biết là nàng có điều gì phiền muộn.

          Từ hôm hiến thân cho Tú đến nay đã hơn ba tháng. Trong ba tháng đó nàng đã gửi cho bạn hai bức thư thúc dục. Nhưng than ôi! Một lá thư đi lại là một lần mong mỏi ... có lẽ con người tệ bạc ấy đã phụ nàng rồi, phụ nàng ngay cái đêm hôm ấỵ Chi hối hận lắm. - Chi tự mắng là nông nổi đáng thương ... Nhưng muộn rồi! Chỉ bẩy tháng nữa là nàng sẽ có một đứa con.

          Không những thân đã mang nhơ, mà còn phải trăm chiều lo lắng. Giá ông Bình là người khoan từ, rộng lượng thì nàng cũng đành thú tội cho xong. Nhưng khốn thay ông lại là người khắc khổ, đời nào ông lại tha thứ cho Chị

          Vì thế, nàng chỉ còn một kế là lên Hà Nội để hỏi Tú xem nếu thực chàng phụ bạc thì sẽ trốn đi đến ở nhờ một người bạn.

          Nghĩ đến bước đường gai góc mai sau, nàng thở dài tự nhủ: "Trời! sao cuộc đời ta sống lại khó hiểu thế nàỵ Yêu nhau mà lại để lụy cho nhaủ "

          Còn đang mơ màng suy tính, trống bỗng đổ hồị Một lúc sau, học trò lũ lượt đi rạ Chi phải đứng nép vào ga xe điện mà lóng ngóng nhìn vào trong sân. Thấy có con gái đẹp, mấy cậu học sinh bấm nhau thì thầm bàn tán, nhưng Chi vẫn làm ngơ như không nghe tiếng. Mãi một lúc sau, nàng mới trông thấy Tú ra với bộ mặt tươi cườị Nhưng không biết vì cố ý hay vô tình, chàng cắm đầu đi thẳng như không nhìn thấy tình nhân. Chi cũng không dám len vào hỏi chỉ lặng lẽ đi theọ

          Đến ngã ba con đường rẽ vào vườn bách thú, nàng mới tiến lên sẽ gọi:

          - Anh Tú!

          Tú quay lại, thấy Chi, mặt hơi tái nhưng cố làm ra vẻ tự nhiên, bảo người bạn đi bên cạnh bằng tiếng pháp:

          - Em tôi đấy, nó ở Hưng Yên mới lên chơị

          Người bạn mỉm một nụ cười chế nhạo rồi đi rẽ về phố Carnot.

          Tú thở dài, sẽ bảo Chi:

          - Em vào trong nàỵ

          Thấy giọng nói chàng có vẻ cảm động, Chi cũng không lo ngại mấỵ Nàng đi theo Tú trong lòng hồi hộp. Đến một cái ghế xi măng, Tú kéo Chi ngồi xuống rồi dịu dàng hỏi:

          - Em mới lên chơỉ

          Chi sẽ đáp:

          - Vâng ... em lên hỏi anh!

          Tú ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài:

          - Nhưng em có chắc không?

          Cảm động, nàng ứa nước mắt nhìn bạn nghẹn ngào:

          - Đích rồi, khổ quá! Anh có làm thế nào thu xếp cho xong không em chết mất.

          Nói đoạn, nàng gục đầu vào vai Tú mà thổn thức. Bao nhiêu sự lo lắng, sự hổ han, sự nghi ngờ đều như theo dòng lệ mà thoát ra ngoàị

          Một lúc, nàng mới thấy trong lòng dìu dịụ

          Tú để lặng yên cho nàng khóc. Khi nàng ngẩng lên chàng mới cầm tay, sẽ hỏi:

          - Vậy em định thế nàỏ

          Chi nín khóc, dịu lời:

          - Em đã nói rõ ý em ở trong thư: chỉ có một cách là anh cho người đến hỏị

          Thốt ra câu ấy, nàng tưởng Tú sẽ vui lòng ưng thuận. Nào ngờ đâu Tú lại không nghĩ như nàng. Một lúc sau chàng mới nói:

          - Em nên tha thứ cho anh ... để anh phân trần cho em rõ. Bây giờ anh còn đang đi học mà lại vướng vào vợ con thì còn hy vọng gì tiến lên được. Vậy em nên vì tương lai anh.

          Chàng nói mau như sợ Chi cướp lờị Nhưng Chi, vì quá đau đớn nên điềm nhiên để chàng nói hết rồi cười nhạt:

          - Anh mà cũng nghĩ thế, làm gì anh phải chối quanh, nếu quả thực anh muốn làm hại tôi, và chỉ muốn thỏa lòng trong chốc lát, nếu anh không yêu tôi nữa thì anh cứ nói ra tôi sẽ liệu ... chứ làm gì anh phải viện những lẽ vu vơ. Anh nên biết: học trò có vợ hay không, việc ấy có can gì đến sự học. Hay tại mình, mà dở cũng tại mình chứ vợ con thì có làm gì nên tộị

          Lời nói đầy vẻ xót xa, đầy sự cương quyết đó làm cho Tú luống cuống không biết trả lời ra saọ Chi thực không ngờ rằng người mà nàng yêu dấu lại là người như thế. Nàng tưởng tượng như giá nàng ở địa vị Tú thì không đời nào lại để cho một người mình yêu phải khổ sở như nàng.

          Nhưng trong tâm hồn Chi không những chỉ có tính trầm nghị mà thôị Nàng tự cao chừng nào thì cũng dịu dàng chừng ấỵ Tuy lời nàng nói đầy sự hờn giận, mà nàng có ghét Tú được đâụ Đưa mắt nhìn tình nhân thấy nét mặt chàng rầu rầu thương xót, nàng lại hối hận thở dài:

          - Anh nên thương lấy em ...

          Xem như Tú cũng cảm động vì lời nói van lơn, nhưng không hiểu tại sao chàng vẫn không ưng thuận:

          - Nhưng chắc thầy me anh không cho phép. Vì các cụ đã định ... thực khổ cho anh quá!

          Chi đã nóng ruột, cố giữ vẻ ôn tồn:

          - Em xin nói một lần nữa: Nếu anh thực yêu em thì không có điều gì ngăn được ý anh muốn. Anh lại không tự chủ được hay saỏ Hay là anh chỉ định lừa dốỉ

          - Thôi anh van ... Em mà cũng còn nói thế thì còn trời đất nàọ

          - Vậy thế sao anh còn từ chốỉ

          Tú năn nỉ:

          - Nếu anh nghe em, anh sẽ là đứa con bất hiếụ Không đời nào thày anh lại cho phép.

          Chi cười lạt:

          - Vì saỏ Em không xứng đáng làm dâu các cụ hay saỏ

          Tú thở dài:

          - Không phải thế ... Khốn nỗi, hai bên đã ước hẹn với nhau rồi ...

          Chàng nói dốị Thực ra chàng cũng chưa hề ngỏ ý với cha mẹ bao giờ. Cái việc nó làm cho chàng lưỡng lự, sợ hãi, là đứa con sau nàỵ Nhưng Chi vẫn tin lời Tú là thật nên nghẹn ngào nói:

          - Anh đã có nơi ước hẹn ... Trời! đã thế anh còn yêu tôi làm gì? Anh lừa dối tôi ...

          - Anh xin em đừng nói thế ... chỉ tại thầy me anh chứ anh nào ...

          - Thì ta chẳng cưới xin gì nữa, em sẽ vui lòng cùng anh tự do kết hôn.

          Ngừng một lát nàng dịu lời, năn nỉ:

          - Anh nghĩ xem, cảnh ngộ nó đã xui như thế thì anh cũng nên thương em. Anh đắc tội với các cụ thì em cũng có lỗi với thầy me em. Em nào có được sung sướng gì?

          - Khốn nhưng ta làm cách gì mà sống!

          Chi vui vẻ đáp:

          - Anh em ta sẽ thuê nhà riêng mà ở với nhaụ Ngoài số tiền thầy me gửi cho, anh có thể đi dạy học thêm để kiếm tiền. Còn em, em cũng xin đi làm thư ký, dạy học như anh.

          Rồi nàng nhìn tình nhân âu yếm nói:

          - Đấy anh coi, dẫu việc khó đến đâu cũng có thể giải quyết được, nếu chúng ta yêu nhaụ

          Tú cũng gượng cười:

          - Em nói dễ nghe quá. Đến lúc làm theo mình tưởng tượng mới biết rằng khó khăn. Anh lo lắm. Câu nói mơ hồ làm cho Chi ngơ ngác. Người ta lúc mới yêu nhau thường mơ ước đến cảnh xum vầy đầm ấm, cớ sao Tú lại tìm cách lánh xa, tuy vẫn yêu nàng? Vì cứ trông thấy nét mặt khổ sở tuyệt vọng của chàng lúc đó, Chi cũng biết là chàng vẫn thương hại Chi mà không thể nghe được lờị Nhưng Chi lại nghĩ trái lại, Tú đã phụ bạc mình nhưng còn vờ thương xót. Nàng không thể nén được sự bực mình dồn hỏi:

          - Vậy anh định thế nàỏ

          Giọng nói giận dữ làm cho Tú lo sợ luống cuống, chàng lặng yên một lúc rồi cất tiếng run run:

          - Em, em có thể đến ở nhờ một người bạn được không?

          Rồi chàng lặng im, nhìn người bạn gái để đợi câu giả lờị Một lúc thấy nàng vẫn thản nhiên, nét mặt có vẻ mơ màng suy nghĩ chàng lại ngọt ngào nói tiếp:

          - Em nên nghe anh ... để rồi anh sẽ liệu chứ bây giờ anh lại phải cáng đáng những công việc ấy thì nguy cho sự học của anh lắm.

          Đoạn chàng moi chiếc ví da ở trong túi ra lấy một tập giấy bạc đưa cho nàng:

          - Đây em cầm lấy món tiền này để rồi anh sẽ đưa saụ

          Đến đây, Chi không thể nào nén được sự tức giận nữạ Nàng ứa nước mắt quay ra nhìn hòn đảo nổi giữa hồ. Rồi, đột nhiên, nàng vùng đứng dậy ngó vào mặt Tú mà cười nhạt:

          - Anh là một đứa ích kỷ ... Anh làm hại tôi, anh làm nên tội cho tôi mà không muốn chịu sự khó khăn nàọ Anh chỉ sướng lấy thân anh ...

          Nàng thương tâm quá, lấy vạt áo lên lau nước mắt giọng nói càng thêm nghẹn ngào:

          - Trời ơi! Ta nhầm. Người ta cắp sách đi học đấỵ Lương tâm người ta để đâủ Khốn nạn cho thân tôị Bây giờ tôi mới biết lòng các ông là giáo dở.

          Nàng lại buông vạt áo xuống mà nghiến răng nhìn Tú, hai mắt đỏ ngầu như con thú dữ. Thoáng trông thấy tập giấy bạc rơi trên ghế, nàng cúi nhặt rồi quẳng xuống đất mà cười gằn:

          - Thôi được ...

          Nói xong nàng quay đị Nhưng vừa đi được ba bốn bước, người con gái khốn khổ không nén được sự đau đớn, òa lên khóc như mưa ...

          #5
            CTT 05.08.2008 22:55:38 (permalink)
            Chương: 6

            Sang đến Bắc Ninh, trước khi tìm đến nhà bạn, Chi ngồi trên một cái ghế trong công viên. Một luồng gió mạnh chạy qua quét những lá khô trong vườn lạt sạt.

            Tần ngần ngắm những chiếc lá khô, trong óc Chi bỗng nảy ra bao ý nghĩ chua chát. Thân Chi nào khác chiếc lá rơi, một chiếc lá còn xanh đã rụng vì cơn mưa gió tơi bời, mà nay bỏ quăng trong vườn vắng.

            Trời đã về chiềụ

            Nghe tiếng kèn nhà binh thổi ở đằng xa xa, Chi giật mình tỉnh mộng. Nàng mỏi mệt quá nhưng cố gượng đứng dậy đi ra ngoài đường.

            Một người cảnh sát cưỡi xe đạp qua trước mặt khiến nàng lo lắng, vì biết đâu ông Bình lại không trình báo lôi thôi, nhờ ty cảnh sát bắt nàng về. Nghĩ vậy, Chi thở dài, rảo bước đi maụ

            Đến nhà Tâm ở phố Ninh Xa, quen như mọi khi, nàng điềm nhiên đẩy cửa bước vào, nhưng nàng bỗng kinh ngạc, sượng sùng, vì thoáng trông đồ trần thiết trong buồng khách cũng biết là nhà đã thay chủ. Thấy một bà cụ ở dưới bếp đi lên, nàng gượng hỏi:

            - Thưa cụ, cháu hỏi chị Tâm.

            Bà ta ngơ ngác:

            - Không, ở đây không có ai tên là Tâm.

            Sau một tiếng "vâng", Chi lật đật chào bà cụ rồi trở ra, trong lòng chán nản, tuyệt vọng.

            Rồi, đứng bơ phờ ở một góc phố, nàng chạnh tưởng đến cuộc đời mai sau, đến cái ngày đứa con nhỏ lọt lòng ... Ôi! Mai sau thân nàng chửa biết còn điêu đứng đến đâu!

            Bơ vơ trên đời không ai thân thích, tiền bạc cũng không, biết bao người đàn bà khốn nạn phải sống trong cảnh khốn cùng với đứa con thơ. Rồi một hôm con ốm không có tiền mua thuốc, người mẹ đành phải bán thân cho người vì lòng thương con quá nặng ...

            Cảnh đời trụy lạc ấy thoáng qua trí não khiến Chi rùng mình.

            Bùi ngùi, nàng nghĩ đến mẹ, đến em rồi ứa hai hàng lệ ...

            Đang lúc băn khoăn lo lắng, Chi bỗng thấy một cô bạn học ngày xưa đi lạị Nàng thở dài tự nhỉ: "Chị này chẳng biết có lòng tốt chứa ta không? Thôi, ta cũng đành liều".

            Khi người bạn đã đến gần, nàng cất tiếng hỏi trước:

            - Kìa chị Yến.

            Cô bạn ngơ ngác nhìn.

            - Chị quên tôi rồi à?

            Yến vẫn ngơ ngác:

            - Vâng, tôi chẳng nhớ ra aị

            - Chi đây mà.

            Nghe tiếng xưng tên, Yến bỗng reo lên:

            - Ô kìa chị "Hoa khôi". Sao bây giờ chị khác hẳn đi thế. Lâu nay mới lại gặp nhau, chị vào chơi nhà tôi nhé!

            Hai chữ "Hoa khôi" bỗng nhắc Chi nhớ lại những kỷ niệm ngây thơ ngày còn theo học ở trường con gái B. N. Vì khi đó nàng đẹp nhất trường, nên chị em bạn học vẫn tặng cho cái biệt hiệu ấỵ

            Yến hỏi:

            - Bây giờ chị ở đâủ

            - Hưng Yên.

            - Chị lên đây chơi à? Thế tối nay chị ngủ nhà tôi nhé?

            Chi thẫn thờ đáp:

            - Vâng, cả tối mai, tối ngày kia nữa, được không chị?

            Thấy Yến ngơ ngác nhìn, nàng nói tiếp:

            - Nghĩa là tôi không thể trở về nhà được nữạ Chị có bằng lòng cho tôi ở trọ cho đến khi ...

            Yến (thẫn thờ) ngắm bạn một lúc rồi bỗng chợt hiểụ Nàng thở dài bảo bạn:

            - Được, chị về với tôị Nhà tôi ở Niềm Thắng.

            Hai chị em lặng lẽ đi bên nhau, thỉnh thoảng mới hỏi một câu vơ vẩn. Đến Vọng Cung, Yến đi trước, dắt bạn qua những khúc đường nhỏ hẹp. Một lúc đã tới nhà.

            Thấy vườn tược tươi tốt, Chi ngắm nghía quanh quẩn một lúc rồi khen:

            - Đẹp nhỉ! Chị ở đây chắc tĩnh mịch, hẳn không có sự gì khó chịu nữạ

            Yến cười:

            - ở chỗ này tu được.

            - Nhưng chị có thể cho tôi ...

            - Được, chị không lọ Khổ! Chị có thể nói ... cho tôi nghe được không?

            Chi ngần ngừ một lúc, rồi cất tiếng buồn rầu thuật lại chuyện thương tâm của mình cho bạn nghẹ Lúc nói đến sự tàn tệ của Tú, nàng ứa nước mắt khóc.

            Yến cũng ngậm ngùi:

            - Thực, sinh ra con gái cũng khổ! Sao ở đời lại có hạng đàn ông hèn mạt như thế. Nhưng thôi, sự đã rồi, chị cũng đừng nghĩ gì nữạ Thà coi nó là đứa khốn nạn không đáng để chị bận lòng.

            Nói đoạn, Yến vào trong nhà lấy thau và khăn mặt mang ra cạnh bể ở trước sân. Múc nước xong nàng mời Chi rửa mặt.

            Thấy bạn ân cần săn sóc đến mình, Chi tự lấy làm hổ thẹn. Vì khi xưa lúc còn đi học, thấy Yến mập mạp to lớn, nàng vẫn cho là người tục tằn thô bỉ nên có ý khinh, ai ngờ người mà nàng đã tặng cho cái tên "du côn" cay độc lại có tấm lòng quý hóa như vậỵ

            Rửa mặt xong, Yến mời bạn vào trong nhà. Ngắm gian buồng sạch sẽ với bộ ghế tối tân, Chi đoán là còn người đàn ông nữa nên sượng sùng hỏi:

            - Yến ở đây với ai thế?

            - Anh Tuấn.

            Chi sửng sốt!

            - Thế à? Anh ấy thường vẫn đến chơi với me tôị Ra chị là em anh Tuấn mà tôi không biết.

            Nói xong Chi mỉm cười, vì nàng lại nhớ đến thói nghịch tinh của mình, khi còn là cô học trò nhí nhảnh.

            - Đời học trò thực đáng tức cười, chị nhỉ! Ngày chúng ta còn học với nhau, tôi với chị thường kình địch nhau luôn thế mà ...

            Yến mỉm cười nói tiếp:

            - Nay lại ngồi thân mật với nhaụ Nhưng ngày ấy Chi cũng tệ lắm kiạ Chi đẹp ... Chi học giỏi, được cô giáo yêụ Tóm lại cái gì Chi cũng hơn Yến nên mới khinh.

            Chi cười gượng:

            - Chắc bây giờ chị hãy còn giận?

            - Chi nhầm! Đời nào lại thế. Chi có thấy Yến giận và ghét ai bao giờ không?

            Cảm động vì lời nói âu yếm của bạn, Chi bỗng rầu rầu nét mặt. Yến lại thở dài nói tiếp:

            - Cuộc đời biến đổi thực chẳng ra saọ Mới cách có ba năm nay chị đã ...

            Chi cướp lời:

            - Đã già, xấu hơn trước nhiều rồi phải không chị?

            Thấy bạn lặng im ra chiều ái ngại, nàng lại ngậm ngùi:

            - Bây giờ Chi phải bơ vơ trên đời ... Chi mới biết bụng Yến ... Yến có tha thứ cho Chi không.

            - Chị dạy quá lờị Tôi xin thề với chị rằng ở đây không có sự gì phiền cho chị. Hai anh em tôi ở đây trong "túp lều tranh" (nàng gạch ba chữ túp lều tranh bằng nụ cười) như hai người ở ẩn. Thú lắm chị ạ! Anh Tuấn sẽ coi chị như một người em vì từ ngày anh ấy ...

            Yến nói đến đây bỗng im bặt như không muốn đem chuyện riêng của anh ra nói với bạn. Nhưng Chi vốn thông minh nên hiểu ngaỵ Nàng mỉm cười trông ra ngoài vườn.

            - Vâng, em xin cám ơn. Nhưng thưa chị, nhà này mà gọi là "túp lều tranh" thì cũng khí quá, vì mái ngói, tường gạch cửa lại có chấn song để phòng kẻ trộm.

            Yến vui vẻ giảng nghĩa:

            - Đấy là cái tên sáo của các anh ấy đặt ra cho có vẻ mơ màng đấy chứ. Cũng như nhà văn sĩ kiết ở gian nhà lụp sụp mà viết thư cho ai tả những nhà lầu, đệm thêu, chăn gấm. Với lại cứ xem cái giá tiền sáu đồng một tháng cũng đủ sợ cái "lều" của chúng tôi rồị

            Nghe những mẩu chuyện khôi hài của bạn, Chi cũng đoán được tính tình của Tuấn. Cái cảm giác nhẹ nhàng mà Yến vừa gieo vào tâm trí, khiến nàng ao ước cuộc đời khoáng đạt. Còn gì sung sướng hơn là cảnh một anh một em sống trong chiếc nhà cô tịch như anh em Tuấn ăn ở với nhaụ

            Lúc ấy Yến bỗng nghe tiếng thằng nhỏ gọi ở dưới bếp, nên bỏ bạn ngồi một mình, xuống bếp làm cơm. Chi cũng sực nghĩ đến cha nên vội vàng viết bức thư từ biệt. Xong, mỏi mệt quá nàng ngả lưng xuống chiếc ghế xích đụ Một lúc sau nàng thiu thiu ngủ.

            Hai giờ sau Yến đánh thức nàng dậy ăn cơm. Bầng mắt ra trông thấy Tuấn ngồi đọc báo ở phòng ngoài, nàng bẽn lẽn đứng dậy, rồi rón rén đi sang, cố lấy giọng nhiên sẽ chào:

            - Ông ... Anh còn nhớ tôi không?

            Tuấn tươi cười đáp:

            - Tôi thì không bao giờ quên cô được. Từ ngày bà giáo mất đến nay tôi vẫn ...

            Chàng bỗng im bặt. Muốn che sự ngượng nghịu chàng quăng tờ báo xuống, lật đật sang buồng ăn.

            Trước Chi còn e lệ dụt dè, nhưng tự biết ở địa vị mình mà do dự thì vô lý nên chỉ một lúc sau câu chuyện của chủ, khách đã có vẻ nồng nàn.

            Ăn xong mọi người ngồi yên lặng trước những chén chè sen hơi bốc lên nghi ngút, Tuấn bỗng đứng dậy nhìn Chi se sẽ nói:

            - Cô không ngại, chúng tôi là người xa lạ mà cô cho anh em chúng tôi biết chuyện riêng, đáp lại lòng tin của cô, tôi thề xin giữ kín. Từ nay cô cứ ở đây với em tôị Tôi rất vui lòng.

            Chi cúi mặt xuống, ấp úng trả lời:

            - Cảm ơn anh ...
            #6
              CTT 05.08.2008 23:06:37 (permalink)
               Chương: 7

              Sau mấy hôm đầu, sự buồn bực ở đâu lại lặng lẽ kéo đến lấn áp tâm hồn Chị

              - Ta có thể nhờ một người đối với ta chỉ là bạn xoàng, một người đàn ông chưa vợ được không?

              Chi tự hỏi như thế, trong lòng lại băn khoăn khó chịụ Sau nàng nghĩ: "Không thể được, Ta thế này nào còn có thể lấy ai được nữạ Thân ta ô uế mất rồị Vậy ta chịu ơn mà không trả được ơn thì chả hóa ra vô sỉ lắm saọ"

              Nhưng lúc Chi ngỏ ý muốn ra đi lập thân ở một nơi xa lạ, chàng bàn:

              - Cô ở đây mà tìm kế sinh nhai cũng được chứ saỏ Chả hạn, cô có thể buôn thứ hàng gì đó; tôi sẽ vui lòng giúp cô. Bạn bè đối với nhau, cô cũng chả nên câu nệ, giữ gìn cho lắm!

              Yến cũng tán thành ý kiến của anh nên cố nghĩ xem có thứ hàng gì buôn có lãị Nhưng buôn bán nào phải là nghề dễ kiếm ăn, mà biết buôn thứ hàng gì cho hợp ý mình? Mở hiệu ư? Nàng làm gì có vốn.

              Tuấn thấy bạn ngần ngừ, thì đoán là nàng không thuận nên lại bàn cách khác:

              - Hay thế nàỵ Cô thạo nghề thêụ Chi bằng làm tạm nghề ấy, tôi sẽ điều đình với ông chủ hiệu tôi quen để lĩnh đồ về làm. Nghề thêu xưa nay vẫn là gia tài của thành Bắc.

              Yến can anh:

              - Làm nghề ấy vất vả mà chẳng kiếm được là baọ

              Nhưng Chi rất ưng lời bàn của Tuấn, vì cái lợi được ẩn trong nhà mà làm việc. Đối với nàng không còn gì khổ hơn là phải phơi mặt ra với công chúng.

              Tuy vậy nàng cũng chưa quả quyết vì biết đâu Tuấn làm ơn lại không phải vì lợi, vì ái tình.

              Nhưng nếu Chi biết là từ ngày nàng ở đó đến naỵ Tuấn đã phải chịu nhiều tiếng xấu thì cũng không nỡ nghi oan cho chàng; hết người hàng xóm cười chê lại đến các bạn đồng sự, các cậu học trò nhạo báng. Song Tuấn chỉ lấy nụ cười ra đối phó.

              Thế mà Chi vẫn nghi ngờ cho ân nhân. Hễ nói đến chuyện về đàn ông với bạn là thế nào nàng cũng len vào một câu: giả dối hết, họ nhỏ nhen hơn các sự nhỏ nhen trên đờị

              Nhưng nửa tháng qua ...

              Lòng ngay thẳng của chàng đã thắng hẳn được tính đa nghi của người thiếu phụ ... Thế là Chi bắt đầu làm việc.

              ở nhà đã sẵn có khung, có chỉ, vải và kiểu mẫu Tuấn lĩnh ở trên hiệu mang về cho, nên nàng chẳng phải bỏ một xu nào làm vốn.

              Bức thêu đầu, nàng cậm cụi làm trong năm hôm mới xong. Chiều hôm ấy Tuấn ở trường về thấy Chi đứng tần ngần trước khung thêu thì cảm động đến gần ngắm nghía một lúc, chàng khen:

              - Đẹp lắm, cô thêu khéo lắm.

              Tuấn nói không ngoạ Bức tranh khóm chuối vờn gió bên bờ ao về lúc hoàng hôn của nhà mỹ thuật đã dịu dàng hoạt động thêm cái tài khéo léo của cô thợ thêu lột được hết tinh thần và màu chỉ óng ánh lại càng thêm lộng lẫỵ

              Thấy Tuấn khen, Chi bẽn lẽn gượng cười:

              - Bây giờ anh lại đi giả hộ em nhé!

              Tuấn yên lặng rồi nói:

              - Thôi, không trả họ nữạ Bức thêu đẹp như thế này mà vào tay người khác thì phí mất, ta phải giữ làm kỷ niệm chơị

              Khi bức thêu thứ hai đã xong, Tuấn đem lên hiệu trả lại chủ và lĩnh được hai đồng công nhưng chàng nói dối Chi được bốn đồng.

              Được lĩnh số tiền kiếm ra lần thứ nhất, Chi cảm động nhìn ân nhân không nóị

              Từ đó trở đi, nàng mới được an lòng. Thân thể nàng dần dần bình phục nhưng thấy bụng càng ngày càng to, nàng không sao quên được cái đêm khốn nạn, cái đêm mà Tú đã lừa gạt nàng. Nàng lại mong cho chóng đến ngày sinh nở để được tự do đi tìm Tú mà trả thù xưạ

              Ngày nào cũng vậy, ngoài buổi giúp Yến làm cơm thì Chi lại cậm cụi ngồi thêu, chứ không bao giờ ra ngõ. Tuy vậy nàng làm việc rất điều độ vì nàng chỉ mong sao cho được no ấm thì thôi, chứ cũng chẳng mong gì suốt đời theo đuổi cái nghề thêu mướn. Mà giá không nhờ Tuấn lĩnh và trả đồ hộ thì nàng cũng không lấy gì làm vui vì nàng sẽ biết là mỗi ngày chỉ kiếm được độ hai hào hoặc kém hơn: Tuấn bao giờ cũng đưa gấp đôi số tiền công của chủ.

              Thực là một cách giúp nhau kín đáo, âu yếm của một cặp tình nhân. Nhưng không, đối với Chi, Tuấn chỉ coi như một người bạn, bạn chơn mà Chi cũng chỉ coi chàng là ân nhân đáng kính, đáng phục mà thôị

              Vì vậy "túp lều tranh" thêm một người đàn bà nữa lại trở nên vui vẻ hơn xưạ

              Ngoài công việc hàng ngày, cả ba đều ham đọc sách. Chẳng có tờ báo nào hay mà Tuấn không mua, chẳng có một cuốn sách nào được các nhà phê bình ca tụng là Yến không gửi tiền đặt trước. Cả ba đều là văn sĩ cả, nghĩa là cùng mắc một chứng bệnh: bệnh viết văn. Được cái, viết xong, các nhà văn sĩ chỉ xé đi hoặc để những hôm mưa dầm đem ra ngâm chơi, chứ không có can đảm gửi đăng báọ
              #7
                CTT 05.08.2008 23:15:05 (permalink)
                Chương: 8

                Đang lúc mọi người đều sống vui vẻ như những người vô tư lự thì bỗng một hôm có khách ở Hà Nội về chơị

                Hôm ấy, một buổi chiều giữa thu ...

                Trước khi vào nhà, khách còn dạo quanh vườn để ngắm những cây xanh tốt. Đứng bên gốc nhãn già, khách dang tay hút gió, bỗng chợt nom thấy Chi ngồi thêu bên cửa sổ.

                Trong buồng tối, bên ngoài bóng râm, ở giữa khoảng tranh tối, tranh sáng ấy, khách thấy hình ảnh Chi như in trên một bức tranh lụa mầu đen cực mỏng. Mà bàn tay trắng nõn của nàng đưa lên đưa xuống, làm cho bức tranh mỹ nhân ngồi thêu đó thêm phần hoạt động.

                Người thiếu niên đang đăm đăm ngắm nghía, cố thu vào trong cặp mắt bức tranh tuyệt xảo, thì nàng bỗng chợt ngẩng lên. Bàng hoàng vì cái nhan sắc diễm lệ của người thiếu phụ, khách bẽn lẽn ngả mũ chào rồi đến gần cửa sổ:

                - Thưa cô, anh Tuấn tôi có nhà không ạ?

                - Dạ (Chi khẽ đáp) anh ấy đi chơi chưa về.

                - Cô Yến?

                - Chị tôi đi chợ.

                Rồi lặng yên một lát, Chi dịu dàng hỏi:

                - Có phải ông là ông đốc Lương ở Hà Nội không ạ.

                Khách mỉm cười đáp:

                - Vâng, sao cô biết?

                Chi cúi mặt xuống khung thêu se sẽ trả lời:

                - Anh Tuấn thường nhắc đến ông luôn!

                Lương cười:

                - Còn tôi, tôi cũng biết cô là cô Chi vì anh Tuấn cũng có viết thư nói chuyện.

                Nhưng lạnh lùng Chi nói lảng:

                - Mời ông vào trong nhà.

                Sau một tiếng vâng, Lương vờ dạo quanh vườn, kỳ thực hai mắt vẫn không rời cái cửa sổ Chi ngồi thêụ Cái nhan sắc diễm lệ của nàng gợn nét buồn thương làm cho Lương say sưa như ngắm cảnh u sầu, thanh tĩnh.

                Chàng nghĩ thầm: "Đáng thương! Con người đẹp như thế mà bị quân độc ác nó lừạ Trời! Giá như ta ... Sao ta chẳng được ở địa vị anh chàng họ Sở ấy mà nâng niu chiều chuộng đóa hoa này!"

                Lời tự nhủ văn hoa ấy, Lương nghe thấm thía đến tận đáy lòng. Nhưng không biết tại sao chàng lại lắc đầu như chán nản?

                - Đây là cấm phòng, không được ngó vào, quan Đốc ạ!

                Tiếng ai nói làm cho chàng thiếu niên tỉnh giấc mơ. Lương quay lại thấy Yến nhìn mình mà cười thì cũng gượng cười theo:

                - Cô đi chợ về?

                - Vâng, anh mới sang chơỉ Anh ở đây ăn cơm với chúng em nhé. Anh vào trong nhà đị

                Lương lặng lẽ theo Yến vào phòng khách rồi táy máy đến chỗ Chi thêu thì, không biết cố ý hay vô tình, nàng bỗng vùng đứng dậy đi xuống bếp.

                Cái cử chỉ khiếm nhã ấy làm cho Lương ngượng quá. Chàng thở dài nằm lăn xuống ghế xích đu nét mặt ngao ngán.

                Một giờ sau, Tuấn đi chơi về. Đôi bạn thiết chào nhau bằng một nụ cườị Tuấn hỏi:

                - Anh mới sang?

                - ừ, sang thăm bệnh một bà cụ ở bên nàỵ Mấy tháng nay bận quá chẳng lúc nào sang thăm anh được, buồn quá!

                Nghe giọng nói dịu dàng của bạn, Tuấn hơi lấy làm lạ, vì ít khi Lương lại đứng đắn như vậỵ Chàng mỉm cười bảo bạn:

                - Có một việc quan hệ phải nhờ đến tay quan đốc mới xong đây!

                Lương chừng mắt nhìn, sẽ hỏi:

                - Việc gì mà bí mật thế?

                - Thôi chả nói nữa!

                Lương bĩu môi chế nhạo:

                - Ê! Hay không.

                Tuấn ngần ngừ một lúc rồi ấp úng:

                - Việc ... Chi ấy mà.

                Lương bỗng vỗ tay cười rộ, nhưng lại im bặt, nhớn nhác nhìn ra sân như sợ có người nghe thấy tiếng cười mỉa mai của mình đối với người con gái khốn nạn.

                Làm thày thuốc, Lương còn lạ gì việc hộ sinh, nhưng không hiểu tại sao lúc này chàng thấy ngập ngừng e lệ.

                - Thế nàỏ Quan Đốc có thuận không?

                - Khỉ, đùa mãi, ở bên này cũng được chứ saỏ

                Lúc ấy, thằng nhỏ đã bưng cơm lên buồng ăn. Yến mời:

                - Nào mời các anh các chị ra chén đi chọ

                Lương cau mặt nói đùa:

                - Ai khiến cô mời đấỷ Thực rõ khéo vô duyên!

                - Đã đành! Nhưng chị Chi em hẳn là người có duyên!

                Nói xong nàng cười rộ khiến Lương lo lắng tưởng cô em ranh mãnh đã nghi ngờ rồi, sợ Yến tưởng mình mỉa mai, chàng nói chữa:

                - Yến có duyên ngầm thôị

                Chàng lại toan pha trò nữa, nhưng đưa mắt nhìn Chi thấy nàng có ý lạnh lùng với những câu bông lơn nên bỗng sinh ngượng, ngồi im thin thít, Tuấn nói:

                - Nào ăn đi! Trong khi ăn, cấm nói chuyện.

                Khi đã rót rượu xong, Yến đứng dậy mời:

                - Em xin nâng cốc uống mừng anh.

                - Không dám.

                Tiếc thay những lời bỡn cợt, chào mời kia lại chẳng ở miệng con người nhan sắc; Lương nghe thấy nhạt nhẽo vô cùng. Cho hay cái nết tốt của người đàn bà chỉ khiến ta kính nể mà thôị

                Tuy đồ ăn thanh đạm, nhưng Lương ăn rất ngon miệng. Ngồi bên Chi, chàng cảm thấy một mối vui nhẹ nhàng, man mác. Nhất là lúc nàng sới cơm đưa cho, chàng cảm động bẽn lẽn, thẹn thùng.

                Món ăn tráng miệng là một đĩa đào mới hái ở trước sân. Táy máy nhìn hai cô chủ gọt vỏ, Lương mỉm cười: chàng so sánh má hồng hồng với má Chi, má xanh với má Yến: gương mặt hồng hào bên cạnh mầu da tai tái lại càng thêm tươị

                Nhưng đang cười nói vui vẻ, Chi bỗng đứng dậy sang buồng bên cạnh khiến Lương buồn thiụ Hồi lâu chợt nghĩ ra một kế để gần nàng, chàng đứng dậy ấp úng:

                - Nóng quá! Ra ngồi gốc nhãn cho mát đị

                Rồi không đợi để bạn bằng lòng hay không, chàng đã hai tay xách hai cái ghế mang ra vườn.

                Cây cối về chiều ủ rũ ... Không một hơi gió mát. Không một tiếng chim kêụ Duy, trên mặt đất xám, mấy tia nắng vàng nhạt in hình lốm đốm.

                Sự yên tĩnh trong vườn bỗng nhiên gieo vào tâm trí Lương những mối buồn u uất. Chàng lim dim cặp mắt nhìn theo khói thuốc nhè nhẹ bay trên không, rồi thở dài bảo bạn:

                - Sống an nhàn ở một nơi tĩnh mịch như anh thế này thực là sung sướng.

                Thấy bạn không đáp lời, chàng lại tiếp:

                - Giá những đêm trăng trong gió mát mà được ngồi dưới gốc nhãn này mà tình tự thì sung sướng biết chừng nào!

                Câu sau, chàng nói to lên cốt để Chi nghe tiếng. Nhưng - ôi mai mỉạ Lúc quay lại nhìn vào cửa sổ thì chàng nào thấy bóng ai đâụ Nàng, vì chếnh choáng hơi men, đã bỏ đi nằm từ lâụ

                Tình cảnh ấy làm cho Lương chán nản tuyệt vọng. Chàng ngồi tựa lưng vào ghế, ngửa mặt lên trời mà ngáp dài, ngáp ngắn. Tính bỡn cợt của Yến, vẻ mặt lạnh lùng của Chi và thái độ mô phạm của bạn lúc nào cũng như trêu cợt chàng. Nghĩ đến, Lương càng thêm ngao ngán. Chàng ngậm ngùi:

                - Tôi như anh, tôi chẳng để Chi phải làmg lụng vất vả như thế.

                Tuấn so vai đáp:

                - Mình có lòng tốt với người ta dễ người ta không tự cao với mình! Phải chiều tính tự ái của người ta mới được chứ.

                Một lúc sau, Tuấn vì mỏi mệt đã cáo đi nằm, mà Lương vẫn thẫn thờ trong vườn vắng. Chàng đi qua đi lại trước cửa sổ, Chi vẫn ngồi thêu, nhưng hai cánh sơn nâu vẫn khép chặt chẳng cho chàng nhìn giai nhân trong chốc lát.

                Trời đã sâm sẩm tối ...

                Lương thấy mọi người đều như hững hờ lãnh đạm với mình thì tưởng như bị họ coi khinh. Tiếng còi xe hơi văng vẳng bỗng nhắc chàng nhớ đến giờ về Hà Nộị Ngậm ngùi, chàng thở ra một hơi thực mạnh rồi lẳng lặng đi ra ngoài ngõ.

                Nhưng mười phút sau, không biết tại sao chàng lại quay về. Thì, lạ sao, ánh đèn ở trong nhà đã chiếu ra ngoài cửa sổ trước sân. Hồi hộp, Lương rón rén đến gần cửa sổ để ngó vào trong thì một cảnh xum họp dịu dàng bày ra trước mắt.

                Trên cái giá đóng vào tường, chiếc đèn măng sông phủ rua xanh tỏa làn ánh sáng trong phơn phớt. Một bên Tuấn ngồi đăm đăm đọc sách, một bên, Chi lúi húi thêụ Còn Yến đang đứng vót tăm cạnh bàn.

                Cảnh tầm thường ấy, Lương ngắm mãi không thôi ... Chàng lại lắng tai nghe tiếng giun, tiếng dế rì rì dưới cỏ. Tiếng côn trung như than vãn bỗng reo vào lòng người cô độc những cảm giác tê mê ...

                #8
                  CTT 05.08.2008 23:21:56 (permalink)
                  Chương: 9

                  Buổi chiều hôm ấy, không khí nặng nề như ngâm hơi nước. Trời tối sầm. Những đám mây đen trông gần ta hơn. Gió trước còn hiu hiu mát mẻ; sau bỗng ào ào kéo đến như tiếng thác chảy nghe tận đằng xạ

                  Đến nửa đêm, thì bốn phương trời đều như có gió nổi lên, họp thành những luồng mạnh gớm ghê. Thỉnh thoảng luồng đông nam gặp luồng đông bắc, rập nhau, rồi quay cuồng vật lộn, như giận dữ, như hò reọ Một lúc lại bẵng đi như trời đang mưa to bỗng tạnh.

                  Gió lại im như trốn đâu mất. Rồi đột nhiên lại ầm ầm kéo đến rất mau, chốc chốc lại rít lên những tiếng ghê sợ trên các ngọn câỵ Nhờ cơ hội, những hạt mưa nặng trĩu cũng rào rào đạp vào mái ngói vào lá cây như sóng vỗ. Vạn vật đều như sụp đổ dưới cơn bão loạn cuồng.

                  Bỗng một luồng gió giật bóc mấy viên ngói ném xuống sân kêu loảng xoảng. Chi rùng mình ngồi nép vào cạnh Yến:

                  - Bão to lắm! Không khéo đổ nhà mất.

                  Yến cũng nơm nớp lo sợ, nhớn nhác nhìn anh. Nhưng lạnh lùng, Tuấn vẫn ngồi, lặng im hút thuốc lá hình như không thèm để ý đến cơn bão kinh thiên động địạ Khi điếu thuốc đã tàn, chàng mới sẽ bảo em:

                  - Trong lúc mưa gió thế này chẳng biết những người không nhà, không cửa họ trú ẩn vào đâủ Ta thử tưởng tượng xem cái cảnh người lỡ bước, tay bế con thơ đang lầm lội ở dọc đường tìm chỗ trú chân. Nước mắt lẫn nước mưa, khóc than đói rét.

                  Nhưng, cơn giông tố phũ phàng nào có nghĩ chi đến cảnh khổ của loài ngườị Gió vẫn ào ào thổi mạnh, mưa vẫn đập vào mái nhà như sóng vỗ. Nghe tiếng gió rít mưa rào mà rùng mình sởn óc, tưởng như trăm nghìn oan hồn đang thi nhau kêu khóc.

                  Mãi đến sáng hôm sau bão mới ngớt. Chi mở cửa trông ra sân thì một cảnh tang thương bầy ra trước mắt. Cây nào cây nấy, cành lá xác xơ; lá rụng đầy vườn. Gốc bưởi đào bên bể nước bật rễ lên nằm ngang trên mặt đất, quả lăn lóc khắp sân. Cây nhãn ở đầu hồi cũng bị tước làm hai mảnh.

                  Nhìn cảnh vườn tan nát, Chi ngậm ngùi:

                  - Đấy, mới có một đêm mưa bãọ

                  Phải, chỉ có một đêm mưa bão mà thân Chi phải ngả nghiêng. Ngày nay mưa tạnh bão tan, đứng trước cảnh hoang tàn như thân thế, nàng thấy mình không khác gì những cây kia gẫy nát rồi đến khi hồi phục lại phải chống với cơn giông tố phũ phàng.

                  Là vì, ngày nay lại có người yêu Chi!

                  Sau hôm ở chơi với bạn, Lương thường luôn luôn sang Bắc, mà lần nào chàng cũng chỉ đứng sau bờ rậu để nhìn Chi ngồi thêu bên cửa sổ một lúc, rồi lại vui vẻ trở về.

                  Hôm nay, theo lệ thường, chàng cũng chịu khó sang thăm, nhưng lần này ra mặt chứ không thầm vụng như những hôm xưạ

                  Chi và Yến đang lúi húi nhặt bưởi rụng, thấy Lương vào thì đều quay lại, ngạc nhiên nói:

                  - Kìa quan Đốc!

                  Rồi dịu dàng, Chi tiếp:

                  - Mưa gió thế này mà ông cũng chịu khó sang.

                  Lương cười:

                  - ấy chỉ vì có bão tôi mới sang xem bên này có việc gì không. ở Hà Nội có mấy nhà đổ chết người, tôi sợ quá!

                  Yến reo lên:

                  - May mà nhà ta không đổ. Nếu bây giờ chị em mình chết bẹp thì anh Lương lại khóc chán.

                  Nói xong nàng cười rộ khiến Chi cũng cười theọ Lương nghĩ thầm: "ừ mà nếu em bị nạn thì ta đau đớn biết chừng nàọ Em! anh đã vì em mà phải lặn lội, chẳng quản gió mưa, chẳng hay em có hiểu cho nỗi khổ tâm này không, em? "

                  Ngẫm nghĩ, chàng tủm tỉm cười rồi lững thững đi vào phòng khách. Yến theo sau tò mò hỏi:

                  - Anh đắc trí gì mà cười thế?

                  - Tôi cười cô nhìn trộm tôi đấy! Xấu lắm.

                  - Sao anh biết là em nhìn anh?

                  - Hình như thế thì phảị

                  Thấy hai người đùa bỡn với nhau như trẻ con, Chi ngoảnh ra sân cắn môi nhịn cườị Nhưng nàng cũng như lây cái tính vui vẻ của Lương nên bỗng quay lại cười nụ, bảo chàng:

                  - Cái gì ông biết hẳn hãy nói có được không?

                  Nghe lời trách âu yếm, Lương sung sướng nhủ thầm: "Cứ mỗi ngày được nghe một lời của em, ta cũng đủ nghị lực mà làm việc rồị"

                  Nghĩ vậy, chàng lại đưa mắt nhìn Chị Thấy nàng đang ghé vào tai bạn mà thì thầm có vẻ kín đáo lắm, chàng đỏ mặt, tưởng chế riễu mình. Nhưng không, hai chị em chỉ bàn nhau đãi khách một quả bưởi chuạ

                  Chi nói:

                  - Chị xuống bếp lấy muối ớt để em bổ chọ

                  Ngồi tựa cằm vào lưng ghế, Lương táy máy nhìn bàn tay trắng muốt của nàng in trên vỏ bưởi xanh, trong lòng vui thích.

                  Chàng âu yếm nói:

                  - ăn bưởi chua chấm muối ớt với các cô có lẽ thú hơn ăn tiệc.

                  Vừa nói buông miệng, Chi bỗng kêu lên vì con dao vấp phải taỵ Nàng nhăn mặt bóp ngón tay bị đứt ra chiều đau đớn lắm. Lương vội vàng rút cuốn băng trong túi ra buộc cho nàng. Xưa nay mó vào da thịt đàn bà, Lương cũng dửng dưng như cầm một côn trùng để mổ xẻ. Thế mà không, lúc đụng vào tay Chi, toàn thân chàng rờn rợn, hình như cái hơi mát mẻ của mỹ nhân đã truyền vào cái giây thần kinh, mạch máụ Hơn nữa, thấy nàng để im cho buộc, chàng lại yên trí rằng nàng cũng một lòng, có biết đâu chỉ vì lâu nay sống trong cảnh đời lặng lẽ, nàng vẫn khao khát sự an ủi, vỗ về nên mới ... Nhưng sực nhớ ra, nàng rụt tay lại rồi bẽn lẽn trách:

                  - Tại ông đấy nhé!

                  Lương cũng sượng sùng đáp:

                  - Vâng, thôi tôi xin lỗị

                  Khi Yến đã mang muối ớt lên, Lương ăn luôn ba, bốn múi rất ngon lành. Còn thừa bao nhiêu chàng nhặt bỏ cả vào túi, nói khôi hài:

                  - Thày lang đi ăn cỗ chẳng lẽ lại không lấy phần! Thôi hai cô bằng lòng vậy, tôi về đâỵ

                  Yến nài:

                  - Anh hãy ngồi chơi thong thả, đi đâu mà vội!

                  - Khốn nhưng người ta còn chờ mình ở bệnh viện kiạ Nếu ở chơi lâu được thì còn nói gì.

                  Chi cũng trông ra ngoài, tỏ ý thương hại:

                  - Trời mưa gió thế này mà phải về Hà Nội!

                  Lương cười:

                  - Nếu hôm nào sang chơi mà cũng được ăn bưởi như hôm nay thì đến bão đổ đình cũng chẳng ngạị

                  Chiều hôm sau giời đã quang, gió đã ngớt, Chi, Yến giúp thằng nhỏ, dọn vườn xong thì Tuấn cũng ở trường về. Nhưng khác hẳn với ngày thường, chàng có vẻ âu sầu mệt nhọc. Cất sách và cởi áo xong, chàng nằm lăn ngay xuống giường, chẳng tươi cười nói chuyện với hai em ...

                  Từ ngày ở nhà bạn đến nay, lần này là lần đầu, Chi thấy Tuấn buồn. Vì đâủ Nàng nào có thể biết được. Nhưng tối hôm ấy, khi đã lên đèn, Tuấn bỗng lại vui vẻ như thường. Chi ngồi thêu được một lúc, thì chàng rút ở trong túi ra một tờ giấy gập tư rồi để lên trên bức lụa:

                  - Đây cô xem.

                  Chi hơi ngạc nhiên, lặng lẽ mở ra đọc:

                  Anh Tuấn,

                  Khổ lắm bạn ạ! Tôi thực không ngờ rằng ngày nay tôi lại phải sa chân vào vòng tình ái, tôi ngồi viết bức thư này cho anh mà trong lòng chứa chan hoài cảm. Đêm đã khuya rồị

                  Từ ngày Lan chết đi tới nay thấm thoát đã năm năm. Trong năm năm bị sự hối hận dày vò, tôi đã hồ quên, nào ngờ đâu ngày nay Lan lại trở về dương thế, Lan tức là Chi đó bạn ạ.

                  Ôi! ở đời sao lại có sự khắt khe nhường ấỵ Không biết ai khéo nặn Chi mà giống Lan của tôi như thế! cũng cặp mắt mơ màng, cũng đôi môi vạch thẳng.

                  Anh Tuấn ơi, chắc anh cũng biết rằng ngày xưa Lan đã vì tôi mà chết! Tôi đau đớn vì Lan bao nhiêu thì lại muốn chóng quên đi bấy nhiêụ Vì kẻ âm, người dương tôi làm thế nào mà chuộc được sự lỗi lầm.

                  Mà có lẽ cũng bởi quá thương người vợ khuất, nên lần đầu tôi trông thấy Chi tôi mới bàng hoàng ngây ngất, tưởng như cuộc đời mình đang sống đều là mộng cả, phải chăng là Lan lại hồi dương để người chồng khốn khổ này được chuộc những tội lỗi xưa!

                  Vẫn biết rằng ông trời éo le sinh ra tôi chẳng phải để được may mắn về ái tình, cho đến gái giang hồ cũng vậy vì cái lẽ rất đau đớn: tôi xấụ Nhưng anh ơi! Người tôi xấu nhưng nết tôi tốt, tưởng một người như Chi cũng chẳng còn câu nệ. Nếu nàng ưng, tôi thề sẽ không nghĩ đến dĩ vãng của nàng ...

                  Tiếng gọi của sự thương yêu đầy vẻ nồng nàn tha thiết ấy đã chẳng làm cho Chi mảy may cảm động, thẹn thùng mà lại khiến nàng căm tức. Xưa kia Tú chả từng nói với nàng những lời tha thiết như vậy đó ư? Nào ngờ ...

                  Hồi tưởng lại cuộc ân ái chua cay, Chi nhếch mép cười, tự nhủ:

                  "Tôi còn lạ gì các ông nữạ Miệng thì nói toàn những câu đường mật, tưởng chân thật, sâu sa lắm, kỳ thực chẳng có mục đích gì hơn là sự ích kỷ: hưởng độc quyền trong chốc lát hoặc năm ba tháng rồi thôị "

                  Tuấn thấy nàng có vẻ suy nghĩ, vội hỏi:

                  - Thế nào, cô có ...

                  Thì như căm tức nàng cười gằn:

                  - Được, để em nghĩ xem.

                  Rồi nàng cúi gầm mặt xuống lẩm bẩm một mình: "Hỡi bọn đàn ông bạc ác, ta thề sẽ làm cho mi điêu đứng mới trả được thù này!"
                  #9
                    CTT 05.08.2008 23:31:51 (permalink)
                    Chương: 10

                    Hai hôm sau, khi đã tiếp được thơ phúc đáp, - vì trong bức thư gửi cho Tuấn, chàng có dặn bạn trả lời ngay cho biết thái độ của Chi, - Lương lại đến "túp lều tranh".

                    Vì năng qua lại nên chàng đã nhớ được những giờ mà Yến đi vắng. Chàng chủ ý muốn được gặp Chi trong trường hợp ấy vì muốn nói chuyện riêng với nàng.

                    Vào đến sân, thoáng thấy bóng nàng ngồi sau cửa sổ, lòng người thiếu niên bỗng rộn rã lạ thường. Chàng sượng sùng đứng nấp vào gốc cau để toan tránh mặt, nhưng thấy Chi đã ngẩng lên trông, chàng đành thờ thẫn bước vào như một cái máỵ

                    Nhưng, chỉ qua cái giây phút hồi hộp đầu tiên là Lương lại trấn tĩnh được ngaỵ Chàng lặng lẽ đến chỗ Chi ngồi, cố lấy giọng tự nhiên hỏi:

                    - Thưa cô ngồi chơi!

                    Chi mỉm cười sẽ nhắc:

                    - Ngồi thêu chứ ạ!

                    Rồi, không để cho Lương nói khơi mào nàng thong thả đáp:

                    - Thưa ông, chắc hôm nay ông sang bên này là định hỏi tôi về bức thư hôm nọ. Nếu thế, tôi xin vui lòng trả lời ông.

                    Câu nói đột ngột, sống sượng bỗng làm cho Lương phải bồi hồị Chàng thực không ngờ rằng Chi lại tự nhiên như thế.

                    Mà giọng nói khô khan, lưu loát của Chi đủ tỏ là nàng đã rắp tâm làm cho Lương phải đày đọa để trả thù xưạ Nhưng khách ái tình nào biết được lòng nham hiểm của bạn nữ lưụ Chàng thấy Chi nói trúng ý thì cảm động, im thin thít.

                    Chi lại hỏi:

                    - Thưa ông, có phải như thế không ạ?

                    Lương gượng cười:

                    - Vâng quả thế! Cô thực là người cao đoán.

                    Rồi chàng bẽn lẽn tiếp:

                    - Lòng anh, em đã rõ, còn em, em nghĩ saỏ

                    Chi dừng kim thêu, thỏ thẻ đáp:

                    - Thưa ông, em thực khó nghĩ quạ Hẳn ông cũng đã biết là em bị người ta lừa dối một cách đáng thương. ấy cũng vì thế mà en sinh bụng nghi ngờ ...

                    Thưa ông, như vậy em không thể nào tin lời ông được: khẩu thuyết vô bằng!

                    Lương sẽ cất tiếng dịu dàng:

                    - Thì cô thử thí nghiệm xem saọ

                    - Vâng, tôi cũng định ... (Chi ngước mặt nhìn Lương, miệng tủm tỉm cười). Nhưng thử lòng nhau có nhiều cách, biết ông có ưng để em thí nghiệm như ý em không?

                    Lương đã hết thẹn nên quả quyết đáp:

                    - Anh rất vui lòng, mà dù em có thử bằng cách nào anh cũng thuận.

                    Chi cười:

                    - Vâng nếu thế thì ... Xin lỗi ông, người ta đối với nhau mà lấy tình chân thật thì bao giờ vẫn hơn. Em nghi ngờ cho lòng tốt của ông thực cũng là sự bất đắc dĩ, xin ông lượng thứ chọ Người ta bao giờ cũng chỉ nhẹ dạ một lần thôị

                    Nếu quả ông thực lòng, thì trước hết phải hứa với em. Điều thứ nhất: Sau ba năm thí nghiệm, nếu em hết nghi ngờ em sẽ vui lòng! ... Điều thứ hai: Ông phải đem cả gia tài ra bảo đảm cho lời hứa đó! ...

                    Nói đến đây Chi bỗng im bặt, vì nàng nhận thấy lời mình vừa thốt ra có vẻ tuồng. Nàng tưởng Lương sẽ cho mình là dở hơi, lố lỉnh, nhưng không, trái lại, chàng vẫn vui vẻ như thường.

                    - Có thế thôi, em? Nếu vậy, anh xin đem danh dự ra hứa với em như thế ... dù phải xông pha vào chỗ hiểm nghèo để được lòng em, anh cũng chẳng ngại chút nàọ

                    Nghe lời thiết tha, Chi mỉm cười chế riễụ Nàng cố lấy giọng âu yếm:

                    - Cám ơn ông, nếu được như vậy thì ông thực đáng cho em kính phục. Em sẽ vui lòng về ở ...

                    Lương cảm động se sẽ nói:

                    - Thế bao giờ em sang?

                    Chi đứng dậy ngẫm nghĩ một lúc:

                    - Sáng mai, cũng giờ này anh mang xe hơi sang đón em. Bây giờ em còn phải làm xong bức thêu dở này và thu xếp công việc.

                    Đêm hôm ấy, khi mọi người đã ngủ yên, nàng rón rén trỗi dậy, đến bàn học của Tuấn viết vội cho chàng mấy lời từ biệt:



                    Thưa anh,

                    "Nhờ anh giúp đỡ cho trong mấy tháng giời, em đội ơn anh nhiều lắm. Em thực phục lòng anh cư xử.

                    "Nhưng nay em tự nghĩ nếu đời em cứ như thế này mãi thì vô nghĩa quá. Lẽ tất nhiên là em phải tìm lấy con đường có nghĩa hơn để mà đi,

                    "Em xin nói ngay rằng em đã bằng lòng về làm bạn với anh Lương, vì anh ấy quả thực là người quân tử.

                    "Như vậy có lẽ anh đã khinh em rồị Nhưng anh ơi, anh khinh em cũng xin chịu, nếu anh rộng lòng tha thứ cho em, em rất cảm ơn."



                    Em anh

                    CHI

                    Viết xong mấy câu đó. Chi thở dài tự nhủ: "Chẳng biết anh có thấu cho nỗi khổ lòng của em không? Hay anh lại tin lời em là thật?"

                    Sáng hôm sau, Yến vừa đi chợ khỏi thì Lương đã vào đón tình nhân. Thấy nàng như có ý chờ đợi, chàng mỉm cười bẽn lẽn. Nhưng không do dự, Chi gọi thằng nhỏ lên coi nhà rồi tức khắc đi ngaỵ Lương tuy ngượng vì sự sỗ sàng ấy nhưng cũng lặng lẽ theo sau như một cái máỵ

                    Mấy bác thợ thêu đứng nói chuyện với nhau trong sân đình thấy hai người đi qua thì chỉ trỏ, bàn tán, khiến Lương xấu hổ mặt đỏ bừng mà Chi vẫn điềm nhiên đi bên cạnh chàng như đối với người chồng chính thức.

                    Từ ngày vào ở trong làng Niềm đến nay, nàng ít ra khỏi ngõ nên họ giương mắt nhìn "vợ theo ông giáo". Lại thấy đi với người bạn vẫn năng qua lại nhà Tuấn, họ thì thào:

                    - ấy chết! Họ dắt nhau đi đâu thế này! Kìa họ cùng ngồi ở đằng sau ô tô mày ạ!

                    Rồi họ vỗ tay cười vang.

                    Nhưng tiếng xe mở máy rầm rầm át hẳn tiếng cười chế riễụ

                    Một lúc sau, Chi đã đi xa "túp lều tranh", nơi nàng trú ẩn bấy nay, nàng đưa mắt nhìn Lương thấy chàng có dáng buồn bã thì mỉm cười sẽ hỏi:

                    - Anh sao thế?

                    Lương thở dài:

                    - Phiền quá em ạ, anh chưa kịp nói gì với anh Tuấn.

                    - Em đã nói với anh ấy rồị

                    - Thực không? Em chỉ được cái hay chế riễụ

                    - Lại chẳng thực! Ai đời, mình bỏ nhà người ta để đi chỗ khác lại không có thư từ biệt bao giờ; anh cứ yên tâm.

                    Nghe Chi nói, Lương mới hết lọ Nhưng từ đó hai người ngồi lặng thinh bên cạnh nhau, trong lòng vẩn vương những nỗi lo buồn.

                    Một lúc sau chiếc xe hòm lịch sự của Lương đã đỗ ở trước nhà lầụ Chi giật mình nhớn nhác:

                    - Nhà anh đây à?

                    Bây giờ Lương mới thấy trong lòng vững chãị Chàng vội vã bước xuống xe rồi tười cười đưa tay cho người bạn gáị Không e lệ, nàng cầm tay Lương nhảy xuống xe một cách nhẹ nhàng. Vừa đi vừa ngắm tòa nhà đồ sộ, cây cối hoa cỏ tốt tươi, Chi tự lấy làm vui thích vì tưởng mình sẽ được phá phách hả lòng. Tươi cười nàng hỏi:

                    - Anh giầu lắm nhỉ? Người nào tốt phúc mới được làm vợ anh.

                    Lương cảm động nhìn nàng, âu yếm đáp:

                    - Đã đành rằng thế nhưng đem cả gia tài, tính mệnh ra đổi lấy em, anh cũng còn e không đủ ...

                    Câu nói thiết tha chẳng làm cho Chi mảy may cảm động. Nàng cảm thấy một sự nịnh hót đáng khinh. Nhưng nàng cũng vờ hớn hở, cùng Lương dạo quanh nhà. Gặp vật gì đẹp nàng cũng lau chau hỏi, khiến Lương thích chí luôn luôn mỉm cườị Khi vào buồng khách, thấy hai chiếc ảnh lớn treo trên tường. Chi đoán là thầy me Lương nên dịu dàng hỏi:

                    - Thầy me đấy à?

                    Cảm động, Lương đáp:

                    - Vâng, thầy me đấỵ

                    - Các cụ bây giờ ở đâủ

                    - Mất rồị

                    Biết vậy Chi lại mừng thầm: hẳn không ai ngăn trở công việc của mình nữạ

                    Suốt ngày hôm ấy Lương không lên bệnh viện chỉ ở nhà soắn suýt bên nàng. Tối đến. Lương lại dắt nàng lên thăm bệnh viện rồi vào hiệu vải mua mấy thức hàng tơ lụa và phấn sáp, nước hoạ Muốn Lương phải tiêu một số tiền lớn nàng chọn những thứ thượng hạng.

                    Về nhà, Chi mới đem những đồ trang sức ra đeo và thoa phấn. Xong nàng quay lại nhìn Lương nũng nịu:

                    - Em có đẹp không anh?

                    Thì Lương thở dài như mê man:

                    - Em đẹp lắm!

                    Chi lại tươi cười:

                    - à ra em đẹp lắm kia đấy! Nhưng anh có thật lòng đối với lời hứa hôm qua không?

                    Lương không bối rối chút nào, bình tĩnh đáp:

                    - Anh đã bảo: em muốn thế nào anh cũng xin ưng theo, em còn phải hỏi gì nữa!

                    - Anh thực là người quân tử. Bây giờ em ra cái chương trình như thế này: ban ngày anh được tự do ở bên em, nhưng tối đến anh phải nghỉ ở bệnh viện, anh bằng lòng vậy nhé!

                    - Xin vâng.

                    Nói đoạn, Lương gọi hai tên đầy tớ lên trình diện và căn dặn chúng phải hầu hạ nàng cho tử tế. Xong chàng từ biệt Chị

                    Lặng lẽ lên buồng ngủ, Chi bỗng cảm thấy hết nỗi hiu quạnh canh trường. Trong tâm trí nàng phảng phất bao sự lo ngại, hồ nghi không đầu mối ...


                    #10
                      CTT 05.08.2008 23:51:26 (permalink)
                      Chương: 11

                      Nàng nào phải là người đã trải việc đời mà biết nghĩ đến sự khó khăn của một việc dự định mà biết đắn đo, nghĩ chín rồi mới thực hành.

                      Người còn trong tuổi mơ mộng đối với việc đời bao giờ cũng vậy, họ chỉ nghĩ đến cái kết quả hay của việc sắp làm.

                      Song cũng vì tiêm nhiễm những sự hành động "nên thơ" của nhân vật trong tiểu thuyết nên nàng mới sinh ra nghĩ quẩn, thấy một người thiếu phụ trẻ trung đóng vai tình nhân giả dối để đầy đọa kẻ thù, sự báo oán thực là khéo léo gớm ghê, nàng cũng muốn theo gương đó để trả thù xưa! Nhưng đến lúc lâm trong cảnh ấy, nàng mới biết là nguy hiểm. Chỉ được hôm đầu, bỗng nhiên nàng sinh ra lo sợ, vẩn vơ và chán nản. Nàng biết đâu là người thẳng thắn như nàng mà có ý làm những việc éo le, trái với lương tâm thì không bao giờ thành được, rồi nàng luôn luôn tự hỏi: Lương làm gì nên tộỉ

                      Nàng đã nhận thấy sự vô lý của nàng, nhưng cố tìm lời chống chế để che đậy "nhược điểm" của mình: "Dẫu sao đàn ông cũng là giống bạc tình". Tuy Lương không làm cho ta khổ sở nhưng biết đâu chàng lại không lừa dối một người khác!

                      Vì không biết xử trí ra sao nên Chi sinh ra bối rối lo ngạị Lắm lúc nàng đối với Lương rất nhã nhặn, nhưng lắm lúc lại tàn tệ đến điềụ

                      Một hôm, đang khi buồn bực, nàng lững thững đi chơi phố. Đến một ngã ba nọ thấy một đám đông người đứng xúm xít trên bờ hè, nàng tò mò ngó vào xem, thấy một người đàn ông mặt hốc hác, quần áo tả tơi, ngồi bệt xuống hè. Ngước mắt lên nhìn người thiếu phụ, anh ta nhớn nhác một lúc, rồi bỗng nhiên cất tiếng cười khanh khách.

                      Ngay lúc ấy một người cảnh sát đến đuổi những người đứng xem và bắt thằng điên đi chỗ khác.

                      Một bà lão đi gần Chi nhân dịp ấy kể cho nàng nghe cái lai lịch mập mờ của hắn:

                      - Anh ta trước là một phú ông ở tỉnh nọ, gia tài có đến vài vạn, chỉ vì mê một con ả đầu rồi bị nó lừa hết cả cơ nghiệp nên mới tiếc mà hóa rồ. Nghĩ thực đáng thương!

                      Chi hỏi:

                      - Sao người ta không bắt nó vào nhà điên?

                      Bà lão đáp:

                      - ấy tuy ngày nào cũng đi lang thang khắp phố, nhưng anh ta nói rất khôn, cho nên đã bị bắt mấy lần lại được thả rạ

                      Rồi bà kết luận giọng nói có vẻ thương đời:

                      - ở đời sao lại có lắm người độc ác thế nhỉ! Thực là loài rắn độc hại ngườị

                      Câu nói xót xa của bà cụ bỗng làm cho Chi tỉnh ngộ. Nàng vừa lững thững về nhà vừa tự nhủ: "Phải, ta cũng là một thứ rắn độc hại người!"

                      Hôm ấy Lương ở bệnh viện về, thấy nàng ngồi thừ người nghĩ ngợi thì đến gần âu yếm hỏi:

                      - Em sao thế? Độ này em xanh lắm. Chắc em có điều gì dấu anh?

                      Chi lặng thinh không đáp nghĩ thầm: "Trời! Sao ta không gặp những thằng bạc ác! Lương đối với ta tử tế như vậy; ta biết xử trí làm sao bây giờ."

                      Rồi thấy Lương rầu rầu nét mặt, nàng động lòng thương hại, muốn đứng lên mà cầm tay xin lỗị Nhưng chợt nghĩ đến nông nỗi đắng cay, nàng lại đổi tình thương ra lòng oán ghét. Vì đâu mà thân nàng lại phải điêu đứng nhường nàỷ Phải chăng là bởi Lương luyến ái nàng. Mà ai lại, đường đường một ông bác sĩ mà lại để cho người đàn bà sai khiến như một tên nô lệ như thế. Hơn nữa, thân nàng nào có trong sạch gì cho cam; cái kết quả của tấm ái tình ô uế, nàng còn mang trong bụng, hàng ngày Lương vẫn trông thấy mà sao lại không khinh bỉ chán chường?

                      Chi đã mang lụy vì tình, nhưng nàng nào có thể hiểu được những nguyên nhân khe khắt của tình yêu cao thượng. Lương yêu nàng mà nàng lại không yêu Lương. Mà lòng thù hằn vô lý cũng dần dần phai nhạt khiến nàng lúc nào cũng băn khoăn khắc khoảị

                      Nàng đã bắt đầu hối hận ...

                      Chi luôn luôn tự mắng là lố lăng ngu dại, bỗng dưng đem thân vào hang hổ để ngày nay phải khổ sở một đờị Chi lại nhớ tiếc những ngày êm đẹp ở "túp lều tranh".

                      Đã lâu nay Lương không nhắc đến Tuấn, vì hễ nghĩ đến sự đường đột lúc dắt nhau đi chàng lại hổ thẹn. Nhưng hôm nay thấy Chi có vẻ suy nghĩ, chàng mới sực nhớ ra nên sẽ hỏi:

                      - Sao ở bên Bắc Ninh lúc nào em cũng vui vẻ mà ở bên này em lại cứ buồn hoài như vậy, hả em?

                      Câu nói âu yếm, lơ lớ giọng Sài Gòn làm cho Chi thêm chán ghét vì nàng bỗng đem so sánh Lương với Tuấn; một người thì mềm nhũn, u mê trước sắc đẹp, một người thì gân guốc như đá, hình như cái miệng khô khan của Tuấn chẳng tình tứ với gái bao giờ. Rồi quay lại nhìn Lương thấy chàng thờ thẫn, Chi so vai tỏ ý khinh bỉ và muốn xử tàn tệ cho bõ lòng căm tức. Khốn thay, vừa nghĩ đến cái dáng điệu lúng túng, đến vẻ mặt ảo não thảm thê của chàng, mỗi khi mình gắt gỏng, nàng lại động lòng thương.

                      - Có phải là vì anh mà em buồn không em? Sao em lại dấu anh, anh khổ tâm lắm.

                      Câu hỏi tha thiết bỗng làm cho Chi cảm động. Nàng không thể giữ được vẻ lạnh lùng:

                      - Em có buồn gì đâu! Có lẽ tại em ngồi không, chẳng có việc gì làm nên hay nghĩ vơ nghĩ vẩn, chứ như ở Bắc Ninh suốt ngày cậm cụi với kim chỉ thì còn lúc nào buồn được nữạ

                      Nhắc đến việc thêu thùa, nàng vụt có ý muốn sang thăm bạn nên vội nhắc Lương:

                      - Anh không lên bệnh viện à?

                      Lương thở dài:

                      - Có, anh phải lên ngay bây giờ.

                      Rồi chàng se sẽ cầm lấy tay Chi âu yếm:

                      - Anh thấy lúc nào em cũng buồn! Nếu em muốn khuây thì chi bằng em lại mua vải, chỉ về thêu để trang điểm cửa nhà thì có phải là lợi cả đôi đường không?

                      Chi tươi cười:

                      - Vâng, nhưng bây giờ anh hãy lên bệnh viện đi đã. Em bứt rứt quá, chỉ muốn ngồi một mình. à, anh có thể cho em mượn xe hơi để sang Bắc được không?

                      Lương âu yếm đáp:

                      - Gớm! Lại còn vay với mượn. Của anh cũng như của em chứ sao! Em còn phải hỏi cho phiền.

                      Nói xong, chàng cười nụ lặng lẽ đi xuống nhà. Chi cũng vội vàng mặc quần áo và trang điểm qua loa để sang Bắc Ninh. Nàng định gặp Tuấn để thú tội và mong chàng cứu giúp chọ Nhưng sang tới nơi, nàng lại do dự không muốn giáp mặt ân nhân. Chi bắt xe đỗ ở tận ngoài đường cái lớn rồi đi bộ vào trong làng, theo quãng đường xa hơn để tránh con mắt tò mò của bọn thợ thêu sống sượng.

                      Đứng sau hàng dậu tre, nàng hồi hộp nhìn vào trong vườn. Không một bóng aị Trước sân những cành đào nâu sẫm đã rụng hết lá. Trên cây đu đủ có một quả chín vàng. Cây nhãn ở đầu hồi cũng chi chít những quả non.

                      Chi trông qua một lượt rồi tự nhủ: "Giá ta còn ở đây thì bây giờ ta đã sắp được ăn đu đủ, ăn nhãn lồng. Sung sướng biết bao nhiêu!"

                      Từ ngày Chi đột ngột bỏ ra đi đến nay, "túp lều tranh" lại lặng lẽ hơn ngày nàng chưa đến. Vì tuy người không ở đó. Nhưng hình ảnh nàng còn in dấu trong cảnh nên thơ để người ở lại phải nhớ nhung vơ vẩn. Mà anh em Tuấn cũng không quan tâm tới sự sỗ sàng của Chị Cái tính tình lạ lùng của nàng chỉ làm cho hai anh em động lòng thương cảm chứ không khinh ghét.

                      Nhưng Chi lại không nghĩ thế. Nàng tưởng tượng như khi đọc mấy lời từ biệt của mình, Tuấn thế nào cũng cười nhạt hay bình phẩm lôi thôị Như vậy nàng không còn hy vọng gì trở lại với cuộc đời "lãng mạn" như xưa được nữạ

                      Mặt trời đã xế ... Trên ngọn bưởi đào chỉ còn chút ánh sáng vàng nhạt - trước kia, lúc này chi Chi thường cùng Yến đi lảng vảng ở ngoài sân để chờ Tuấn ở trường về nên cảnh vườn có vẻ xao xác. Nay chỉ vì nàng vắng bóng nên mới lạnh ngắt tiêu điềụ

                      Đang mơ màng với mẩu đời ký vãng, Chi bỗng thoáng trông thấy Tuấn xách chiếc ghế mây ở trong nhà đi ra gốc nhãn. Thì, như đứa ăn trộm bị chủ nhà bắt gặp, nàng vùng chạy trốn.

                      - Cô Chi!

                      Tuấn đã trông thấy nên cất tiếng gọị Nhưng Chi cứ cắm cổ bước mau không dám ngoảnh lạị Ra đến đường cái lớn nàng hấp tấp trèo lên xe giục:

                      - Về mau!

                      Xe chạy đến Lũng Giang, Chi mới như tỉnh mộng. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoàị Một đoàn gái quê đi bên vệ đường làm cho nàng phải chú ý. Các cô, vai đeo tay nải trắng, lưng thắt bao xanh, bao đỏ, gió đưa phấp phới như cánh bướm tươi mầu, vừa đi vừa cười nói huyên thiên, chẳng như Chi lúc nào cũng ủ dột lo phiền ...

                      #11
                        CTT 05.08.2008 23:59:55 (permalink)
                         Chương: 12

                        Trong lúc lo phiền, nàng lại nghĩ đến em Quý thân yêu, nên sáng hôm sau, Chi xin phép Lương về Hưng Yên thăm cậụ Lúc sắp đi, Lương nói một câu làm cho nàng bâng khuâng nghĩ ngợi:

                        - Nếu em xem có thể được thì đem nó lên trên này mà chị em hú hí với nhau cho vuị Em nên nhớ rằng lúc nào anh cũng sẵn lòng coi em nó như em ruột anh mà đứa con của em sau này anh cũng sẽ coi như con đẻ.

                        Vì thế cho nên từ lúc xe hơi quay bánh đến lúc xe đỗ ở trường học, nàng luôn luôn nhắc lại lời Lương nóị Nhưng khi bước chân xuống xe, nàng mới chợt hiểu là một sự viển vông nên lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không! không thể được ... ta nào có thể làm bạn trăm năm với chàng!"

                        Trời mới về chiều nhưng mây đen u ám, rặng cây me trơ cành trụi lá đứng chơ chơ như đã chết khô. Trên đường vắng, một cái xe bò đi chậm chạp; bánh xe lắc kêu lạch cạch vang đường.

                        Cảnh chiều đông tiêu điều buồn bã lại gieo vào lòng Chi biết bao cảm giác buồn rầụ Nàng nhớ đến những lúc cùng ai tình tự, đến những giây phút say sưa, khi gối tựa vai kề, đến cảnh em bị hành hạ, không ai che chở. Nàng cảm thương thân phận, rưng rưng nước mắt.

                        Bỗng tiếng chiêng đổ hồị Nàng giật mình tỉnh mộng. Chi cúi xuống ngó cái bụng đã to vượt mặt, nàng tự lấy làm thẹn nên vội vã bước lên xe để tránh con mắt tò mò của các cậu học sinh.

                        Khi đã trông thấy cậu Quý đi trong đám trò nhỏ, nàng cất tiếng gọi em đến hai, ba lần mà cậu không nghe tiếng. Sau, thấy chiếc ô tô bóng loáng, cậu bỗng động tính tò mò đứng lại xem. Nhân cơ hội, Chi ngó đầu ra ngoài cửa cất tiếng gọi:

                        - Em Quý ơi, lại đây chị bảo!

                        Cậu Quý nhìn chị trong giây lát rồi bỗng reo lên:

                        - ồ kìa, chị!

                        Chi mở cửa xe ra bảo:

                        - Em lên trên này đi xe với chị!

                        Không để bảo đến hai lần, cậu Quý vội vàng nhảy tót lên xe, nét mặt hớn hở. Chi ôm em vào lòng và cúi xuống hôn trên trán rồi mới bảo tài xế lái xe đị

                        Lần này là lần đầu mà cậu Quý được đi xe hơi nên cậu có vẻ khoái trí lắm. Cậu lần lượt nhìn những đệm da bóng lộn và những bộ phận máy móc ở đằng trên; nét mặt lộ vẻ vui tươi vô hạn.

                        Một lúc sau, như đã thỏa được tính tò mò, cậu buông một tiếng thở dài sung sướng rồi thỏ thẻ bảo chị:

                        - Thích quá nhỉ!

                        Rồi cậu nhìn ra ngoài mà reo lên:

                        - Ô vườn hoa, sắp đến nhà rồi chị ạ.

                        Chi đang mê mải ngắm sự sung sướng của em, nghe nói bỗng giật mình lo sợ. Nàng như người vừa vượt ngục mà thấy kẻ khác nói đến nhà tù, vì, phải chăng xưa kia chốn gia đình vẫn là nơi nàng bị giam hãm. Nàng cất tiếng bảo sốp phơ:

                        - Bác Năm! Cho xe chạy mau lên. Đi thẳng ra đường lên Hà Nộị

                        Cậu Quý reo lên:

                        - Phải đấy, cho xe chạy nhanh mới thích.

                        Rồi cậu nép mình vào ngực chị mà thỏ thẻ:

                        - Chị này! Chị lên Hà Nội chứ? Cho em đi với nhé?

                        Chi thong thả đáp:

                        - Em không sợ thày đánh cho à?

                        - Sợ gì! Em chả cần. Được đi chơi với chị sung sướng thế này thì có chết cũng cam tâm.

                        Câu nói ngây thơ của em làm cho Chi cảm động rơm rớm nước mắt. Nàng chợt nghĩ đến những kẻ cô thân, chỉ ao ước được một ngày mai tốt đẹp mà không bao giờ được hưởng. Nàng cảm thấy như một người mà trời đã ban cho cái chức vụ thiêng liêng làm chị. Chi thực cũng không ngờ rằng Quý lại nói được một câu người lớn như thế; mấy tiếng "em cũng cam tâm" nàng nghe có vẻ đạo mạo vô cùng. Tình yêu em lai láng, nàng ôm chặt lấy em se sẽ nhủ thầm:

                        - Chị thương em quá!

                        Quý cũng vuốt ve áo chị tươi cười:

                        - Em sung sướng quá chị ạ.

                        Lúc ấy, một cái xe hơi ở Hà Nội chạy về, bóp còi inh ỏị Cậu Quý đang như say sưa với lòng yêu của chị, bỗng giật mình nhổm lên và ló đầu ra ngoài cửạ Khi cái xe đã đi khỏi, cậu mới ngồi xuống chỗ cũ mà tủm tỉm cười một cách đáng yêu:

                        - Ô tô tây chị ạ. Số T.3246. Gớm ở trong xe có một bà đầm to quá!

                        Rồi cậu ưỡn ngực ra để hưởng cái thú rập rình trên đệm.

                        Muốn được tự do hỏi chuyện em, Chi bảo tài xế hãm xe lại rồi cùng em xuống đường. Nhưng vừa bước chân xuống cửa xe, Quý đã kêu lên:

                        - Gió rét lắm chị ạ.

                        Thấy em run bần bật trước gió lạnh, Chi cúi xuống trông quần áo em mặc, bất giác thở dài:

                        - áo len của em đâủ Sao không lấy mà mặc.

                        - Em làm gì có nữạ Dì lấy cho con dì mặc rồị

                        - Sao em không đòỉ

                        - Đòi làm gì, chị? Lại sinh lôi thôi rạ Thày ...

                        Quý không nói hết câu nhưng Chi cũng chợt hiểụ Thì ra đối với sự độc ác của người vợ kế, ông đã chẳng bất bình lại còn dung túng nữạ

                        - Chị ơi! Lên ô tô đi, đứng dưới này rét lắm.

                        - ừ, em lên trước đị

                        Theo sau em, Chi thẫn thờ nghĩ đến cảnh đời mình khe khắt.

                        - Từ ngày chị đi, ở nhà em thế nàỏ Thầy có hỏi gì chị không?

                        - Vẫn như thường, chỉ khác một tí là thầy hay mắng mà dì cũng ác hơn. Còn đối với chị thì thày coi như đã chết. Thày bảo: nó đã hư, đi theo trai thì tiếc nó làm gì!

                        Thấy nét mặt em thản nhiên khi nói câu đó, nàng hơi lấy làm lạ, tưởng em như một người có tính khôi hài, hay khinh bỉ những sự nhỏ nhen từ thuở nhỏ. Nàng có biết đâu là Quý đã quen thân với khổ não, và nhân lúc vui mừng được gặp chị nên Quý mới giữ được vẻ thản nhiên như thế.

                        Cậu dịu dàng hỏi chị:

                        - Thế từ ngày ấy đến nay chị đi đâủ Để em ở nhà một mình chán quá.

                        Chi vuốt ve tóc em và lặng lẽ nhìn mặt cậu, cái nhìn ngụ biết bao tình âu yếm. Thì ra, Quý chung sống với những người thân yêu mà vẫn như trơ trọi một thân trên đờị

                        Quý thấy chị không đáp, hỏi lại:

                        - Chị đi đâu thế chị?

                        Chi lúng túng trả lời:

                        - Chị đi làm ở Hà Nội, em cố học đi, bao giờ đỗ bằng sơ học, thầy cho em ra Hà Nội học ban thành chung. Lúc ấy chị em ta lại được xum họp một nhà.

                        Rồi không muốn cho em hỏi vặn nữa, nàng hỏi lảng:

                        - Em năm nay mười mấy rồi nhỉ?

                        - Mười haị Nhưng này chị ạ, chị bảo em sẽ được xum họp một nhà với chị ..., thế ngay bây giờ có được không?.., em ở nhà khổ lắm.

                        Chi rơm rớm nước mắt, đáp:

                        - Không thể được, vì nếu chị mang em đi trốn thì thầy sẽ trình cẩm bắt em về.

                        Nói xong, hai chị em nhìn nhau có dáng buồn bã.

                        Trời đã sẩm tổị Sương mù đã lan ra khắp cánh đồng. Khí lạnh cũng tăng hơn trước. Chi chợt nhớ đến sự hành hạ của cha nên vội bảo tài xế quay xe đưa em về nhà. Đến đầu phố Hữu Môn, nàng hôn em rồi bảo em xuống và âu yếm dặn:

                        - Em về nhé; mà đừng nói với ai biết là chị về chơi với em nhé!

                        Đoạn nàng bỏ vào túi em một nắm hào con rồi tiếp:

                        - Đây chị cho em mấy hào ăn quà. Em phải vui đi nhé, em đừng nói là chị về chơi thì chủ nhật sau chị lại về.

                        Quý thổn thức nói:

                        - Xa chị, em lấy ai là ...

                        Phải! xa chị Chi yêu quý, cậu lấy ai là người che chở cho cậụ

                        #12
                          CTT 06.08.2008 00:15:08 (permalink)
                          Chương: 13

                          Một buổi chiều tháng giêng u ám ... Đứng tỳ tay vào bạo cửa, Chi trông đăm đăm ra ngoài đường, cặp mắt buồn rầu, mơ mộng.

                          Cũng như xuân năm ngoái, xuân này nàng cũng ủ rũ buồn rầu ... Một năm qua! ... Cuộc đời vô định vẫn hoàn vô định.

                          Cảnh sao cũng tiêu điềụ Mây sầu u ám, mưa bụi bay nghiêng làm cho lòng người đau khổ càng vẩn vương những nỗi buồn tê táị

                          Ngoài đường, một người đàn bà còn trẻ, tay phải cầm ô, tay trái dắt con, thong thả đi như không để ý đến mưạ Thằng bé, tuy con đường trơn mà cũng nhảy nhót vui cườị

                          Ngắm người thiếu phụ, Chi cặp mắt long lanh ngấn lệ: nàng chợt nhớ đến em Quý thân yêụ., đến cậu em kháu khỉnh mà đã lâu, lâu lắm, nàng thường dắt đi rong chơi trong các phố.

                          Những khi đêm khuya, canh vắng, nằm trên chiếc giường tây êm ấm, nàng lại nhớ đến chiếc phản mọt cứng nhắc mà trên đó hai chị em thường ôm nhau mà ngủ ... Nàng nhớ em ... Nhớ từ dáng đi cho đến những cử chỉ thơ ngây và cảm động. Câu em nói, tiếng em cười như còn rủ rỉ bên taị

                          Nàng lại nghĩ đến Lương ... Trên cặp môi tươi thắm, bỗng nở một nụ cười khô héo, khô héo như trái tim nàng.

                          Là vì từ bấy nhẫn nay, Lương vẫn kính trọng nàng như một người tiên nữ, vẫn yêu nàng như một đóa hoa tươi mà than ôi! Nàng nào có thể đáp lại lòng quân tử: trông con người như Lương thực không có vẻ gì là đáng yêu: cái mũi gồ, cặp môi dày và bộ lông mày rậm của chàng đều là những vật thù địch đối với con mắt ưa "mỹ thuật" của bạn má hồng.

                          Nghĩ đến Lương, trong óc Chi quay cuồng biết bao ý tưởng: thương cảm, nhớ nhung, hối hận ...

                          Tiếng con khóc bỗng làm cho Chi tỉnh giấc mơ màng. Chạnh nghĩ đến sự đau đớn gớm ghê trong khi sinh nở, nàng lại nhớ đến ơn cứu mệnh của Lương.

                          Trong mấy tháng nay lúc nào Lương cũng săn sóc đến mẹ con nàng như đối với vợ hiền con thảọ Xem ra chàng đã không ghét thằng Ân mà lại có phần yêu mến như con mình. Nhưng lòng đại lượng của Lương càng rõ rệt bao nhiêu thì nàng lại đau đớn bấy nhiêu ... Nàng biết lấy gì báo đáp?

                          Tiếng Ân khóc càng to ... Chi thở dài quay gót đi vào buồng ngủ rồi bế nó rạ Tuy miệng "ợi ơi ơi" nhưng tâm trí nàng thì để cả vào kẻ bạc tình.

                          Nghĩ đến người xưa, nàng hơi có ý ghét đứa con nó đã làm cho mình khổ sở, nhưng nào có thể được ... Lòng ích kỷ tự nhiên khi xô xát với tình mẫu tử chỉ như hòn sỏi ném xuống ao, cái sóng giận dữ chỉ thoáng một cái lại tan ngay ... Bế con vào lòng, nàng vẫn cảm thấy một sự khoan khoái nhẹ nhàng.

                          Có tiếng giầy lên thang gác. Quay lại thấy Lương đi lên, Chi bẽn lẽn vờ rỡn với con cho đỡ ngượng. Lương cũng đứng thẳng người trên cầu thang mà nhìn nàng, cười nụ:

                          - Trông em có vẻ một bà mẹ lắm.

                          Nói xong, chàng đến gần cúi xuống rỡn với thằng bé trên tay người yêu, nhưng vì không quen nên chỉ lắp đi lắp lại mãi câu:

                          - Ê bé con! Ê bé con!

                          Rồi ngượng nghịu chàng nói lảng:

                          - Trông em bé kháu quá, ở nhà có trẻ con thực cũng vui, em nhỉ!

                          Chi e lệ:

                          - Cái giống bạc như vôi này thì đến nhớn lại cũng chỉ giỏi nghề đi lừa gái chứ làm gì!

                          Bao giờ cũng vậy, hễ Lương động khen thằng bé là Chi lại thốt ra những lời chua xót. Chàng ái ngại thương Chi quá, tình yêu vì thế càng thêm sâu nặng. Chàng chưa kịp an ủi, Chi đã buồn rầu tiếp:

                          - Nó thực là một vết nhơ trong đời em, trông thấy nó em chỉ thêm đau lòng. Sau này nó lại chỉ là tuồng vô ích cho xã hội mà thôị

                          Chi cũng chợt nhớ đến những đứa con đẻ hoang và sự di truyền của cha mẹ nên thở dài:

                          - Thực đáng thương cho em quá. Nhưng sau này dù có thế nào thì đã có bố vờ nó đây chịu trách nhiệm chứ em làm gì phải lọ

                          Rồi chàng tươi cười nói bông lơn:

                          - Ê Ân! Ngày sau lớn lên mày đừng bạc với cậu nhé vì cậu đã là cha em đối với mọi người (đến đấy chàng đứng thẳng lên nhìn Chi). Anh chắc thế nào sau nó cũng giống em!

                          Chi bẽn lẽn hỏi:

                          - Giống thế nàỏ

                          Lương cười nụ:

                          - Nghĩa là cũng gan, cũng bướng như em.

                          Cho là chàng gián tiếp trách mình, Chi buồn rầu bảo bạn:

                          - Không gan thì có lẽ bây giờ đã nằm dưới đất đen rồị Em buồn bực lắm nên đối với anh cũng dở dói đều không phải, xin anh tha thứ chọ

                          Lương mỉm cười, nện giầy xuống sàn se sẽ đáp:

                          - Có gì đâu! Chi nên nhớ rằng Lương đối với Chi lúc nào cũng như thường. ở đời phải thế mới sống được chứ!

                          Rồi nghiêm trang, chàng tiếp:

                          - Có lẽ tại em yếu trong mình nên sinh tư lự. Người em xanh thế kia, em chẳng nên nghĩ nhiềụ Sang hè này em nên đi nghỉ mát ở Đồ Sơn ít lâu cho mạnh; hễ trong người khỏe thì khắc hết buồn.

                          Thì, như đã dự định một việc xa xôi, Chi vơ vẩn đáp:

                          - Có lẽ em không được cái hân hạnh đi Đồ Sơn với anh đâu!

                          Lương không hiểu, trách:

                          - Em cứ dùng những câu khách sáo, anh rất phiền.

                          Chi mỉm cười:

                          - Em nói thực đấy mà!

                          Không có bao giờ hai người nói chuyện với nhau một các thân mật như vậỵ Mà, thấy Chi dịu dàng hơn trước, Lương cũng mừng thầm: chàng tưởng như Chi đã cảm động vì tấm lòng chung thủỵ Say sưa, chàng đặt tay lên vai tình nhân, âu yếm hỏi:

                          - Em, em đáng thương lắm!

                          Chi thở dài:

                          - Anh còn đáng thương hơn!

                          - Chính thế, hai chúng ta đều đáng thương cả ... Em coi, tuy em chưa bằng lòng lấy anh ... Anh mong rằng một ngày kia ...

                          - Ngày ấy xa lắm.

                          - Xa, điều đó anh không ngại, nhưng anh vẫn vui lòng chờ ... Anh mong rằng một ngày kia ... Mà càng mong mỏi bao nhiêu thì cái ngày ấy càng giá trị bấy nhiêụ Một tia hy vọng cũng đủ an ủi anh trong những lúc anh nghĩ đến em rồị Nghe lời nói thiết tha, Chi cảm động quay mặt trông ra ngoài cửa sổ để che giọt lệ ngập ngừng trong mí mắt. Khốn nạn! Nàng muốn cho Lương phải chán nản nên mới nói dối quanh thì chàng lại cam tâm chịu thiệt thòỉ Ngờ đâu chàng lại nặng lòng yêu đến thế!

                          Mà Chi quả thật cũng đã siêu lòng! Nhưng nàng không dám tin vì hình như tâm linh lúc nào cũng bảo nàng: nếu cùng Lương thành chồng vợ thì sẽ có sự chẳng lành.

                          Hai người yên lặng ... Trong cái phút nặng nề ấy hai trái tim cùng tê tái: đau đớn vì hối hận, tê tái vì tình.

                          Thốt nhiên Chi vui vẻ:

                          - Em hết buồn rồi! Từ nay em vui, vui mãị

                          Chi đã quả quyết bỏ Lương mà đi nên muốn trả ơn chàng. Và biết Lương chỉ muốn cho mình vui, nàng mới chiều lòng mà gượng cười, gượng nóị

                          Lương cũng thừa biết sự giả dối, nhưng nghĩ đến cái "lịch sử" đau đớn của tình nhân, chàng lại động lòng thương không nỡ trách.

                          Là vì, bản tính đa cảm, chàng cứ bụng mình suy ra tính tình kẻ khác: Nếu phải khổ sở như Chi, có lẽ chàng không sao chịu được. Có biết đâu, tuy là thân gái mà Chi lại gân guốc hơn chàng!

                          Vậy, ái tình của Lương trở nên bền chặt phải chăng là nhờ ở sự đau đớn của người chàng yêu, ái tình kèm theo lòng nhân đạỏ

                          Lương cũng không hề nghĩ tới điều đó? Đứng lặng giờ lâu, chàng thở ra sẽ nói:

                          - Đáng thương cho em! Anh yêu em quá!

                          Thấy bạn nói đến tiếng "yêu", thốt nhiên Chi rờn rợn ... Ngày phải bỏ chàng mà đi thực đã đến nơi rồi!

                          Gượng cười, nàng bảo bạn:

                          - Anh chưa lên bệnh viện à?

                          Nghe lời nhắc, Lương buồn rầu đứng dậy, vì đã lâu nay, hễ gặp tình thế khó khăn nàng lại đuổi khéo mình đi để được ngồi một mình mà tư lự. Thủng thỉnh xuống đến chân thang, chàng sực nhớ là quên mũ nên rón rén quay lên. Vừa tới bực thang đầu, chàng bỗng sửng sốt vì thấy Chi gục đầu xuống giường treo của con mà khóc sụt sùi ... Động lòng, chàng lại trở xuống để đầu trần đi lên bệnh viện.

                          Không biết cảm tưởng của chàng lúc bấy giờ ra saỏ Mà giá Chi trông thấy chàng bắt gặp mình khóc thì sẽ ngượng nghịu biết chừng nào!

                          Nhưng khóc một lúc lâu, nàng thấy trong lòng bớt đau bớt khổ. Thằng Ân lại ngủ yên. Muốn được khuây khỏa nàng bỏ con nằm đó rồi rón rén xuống nhà.

                          Từ hôm về ở với Lương đến nay, có lẽ lần này là lần đầu nàng để ý đến cửa nhà: trước cửa ra vào có trồng hai cây thiên tuế mà hôm nay nàng mới nhìn thấy rõ. Chi lại dạo quanh lầu thì những luồng hoa ngũ sắc, những mái cỏ xanh non như mới hiện ra với màu tươi thắm.

                          Tần ngần nhìn mấy bông cúc vàng rực rỡ, Chi thở dài: "Người ta ví người đàn bà đẹp với bông hoa thực cũng không ngoạ Bông cúc kia nếu không có nhị thơm ngào ngạt thì bướm ong nào bén mảng tớỉ Mà giá ta là đứa vô duyên, xấu xí thì đời nào Lương lại yêu ta như thế?"

                          Rồi nàng lại se sẽ nói một mình:

                          - Chỉ có một cách là trốn đi, đến ở một nơi xa lạ, họa chăng mới được yên thân.

                          Bỗng tiếng ai thổn thức văng vẳng lọt vào tai người thiếu phụ. Nàng ngửng lên thì thấy ở cửa bếp, con sen ngồi gục mặt xuống đầu gối mà khóc sụt sùị Ngạc nhiên, Chi rón rén đến gần sẽ hỏi:

                          - Sao chị khóc?

                          Con sen giật mình đứng dậy, đưa tay lên lau nước mắt rồi ấp úng đáp, mặt vẫn cúi gầm:

                          - Da, thưa bà không?

                          - Kìa! Sao chị khóc? Tôi làm gì mà chị phải chối quanh?

                          Con sen nức nở:

                          - Hôm nay là ngày giỗ thày con ... con xin phép ông cho con về nhưng ông không cho phép.

                          Nói xong nó lại nấc lên mấy tiếng nghe thực thiểu nãọ Động lòng, Chi hỏi:

                          - Chị muốn về phải không?

                          Con sen vừa lau nước mắt vừa kể lể:

                          - Chim có tổ, người có tông. Người ta đi xa, ai chả nhớ ngày giỗ ông bà cha mẹ. Con không được về, con cực lắm.

                          - Nếu thế tôi cho phép chị về.

                          - Nhưng con còn phải thổi cơm.

                          - Thằng bồi nó đâủ

                          - Dạ, ông con đã cho phép anh ấy về quê hôm quạ

                          Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài:

                          - Được, chị cứ về, sau ông có hỏi tôi nói giúp chọ

                          Nghe lời nói dịu dàng của bà chủ, con sen đang ủ rũ bỗng mừng rú lên, luýnh quýnh đi xếp áo quần. Chi thấy tình cảnh đáng thương của con bé lại càng động lòng trắc ẩn nên căn dặn:

                          - Chị cứ yên lòng mà về, không sợ gì cả! Tôi sẽ nói giúp chọ

                          - Vâng. Nhưng bà đã cho phép thì con chả sợ gì nữa vì ông dặn con: "mợ bảo gì mày cũng phải nghe, dù trái ý tao cũng không được cưỡng."

                          Chi không ngờ Lương lại cẩn thận chu đáo đến thế, một sượng sùng thoáng qua trong tâm hồn nàng tiếp theo một mối buồn ngây ngất. Nàng thẫn thờ như nhớ nhung thương tiếc.

                          Lúc ấy con sen đã thu xếp áo quần xong, nó rón rén đi qua mặt bà chủ, khép nép chào:

                          - Con xin phép bà con về à!

                          - Vâng, mai chị ra ngay nhé!

                          Chi dịu dàng đến nỗi giữ lễ phép với cả con sen mà không biết là quá đáng. Khi nó đã ra đến ngoài đường, nàng gọi giật lại mà cho nó một đồng bạc. Thấy cái dáng điệu hí hửng của một cô gái quê lúc đón tiền, nàng sung sướng như đã làm một việc nghĩạ

                          - Giá ta cũng chất phác ngây thơ như nó.

                          Lòng ích kỷ tự nhiên len vào tâm trí nàng, cũng như những người đa cảm trí thức, Chi coi người quê mùa là hạng người ngây thơ sung sướng; có biết đâu rằng họ ít cái khổ về tinh thần thì phần xác phải chịu thaỵ Tạo hóa bao giờ cũng công bình.

                          Nhưng chợt mơ tưởng đến cuộc đời tư do khoáng đạt mai sau, Chi bỗng quên hết nỗi ưu phiền. ẻo lả nàng đi lẩn vào những luống cây, trong lòng hồi hộp, linh hồn cũng trong sạch lâng lâng. Đến một cây ngọc lan cành lá rườm rà, nàng kiễng chân lên ngắt lấy một bông trắng muốt mà gài lên mái tóc. Cái hương thơm ngát của đóa ngọc lan bỗng như gieo vào tâm hồn nàng một cảm giác say sưa, se sẽ nàng cất tiếng liên miên hát:

                          "Thân em như giải lụa đào,

                          Phất phơ giữa chợ biết vào tay aỉ"

                          Nàng nào có thể biết cái thân mình sẽ trao gửi cho ai được? Còn đang thơ thẩn với câu hỏi khắt khe, Chi bỗng nghe tiếng con khóc nên vội vàng chạy lên gác như để khỏi băn khoăn với những ý tưởng viển vông.

                          Lúc ấy Lương vẫn đứng ở ngoài đường, lặng ngắm người yêụ Chàng mơ mộng cho Chi là một tiên nữ hái hoa, nàng tiên vận áo mầu lam đi trong khóm cây xanh ngắt. Mà khi bóng nàng đã khuất, Lương cũng hớn hở bước vào gọi con sen.

                          Chi thưa:

                          - Sen nó trên này anh ạ.

                          Nhưng lên đến cầu thang, Lương không thấy nó đâu, chàng chưa kịp hỏi thì Chi đã vồn vã:

                          - Kìa anh! Anh về sớm thế?

                          Lương dịu dàng đáp:

                          - Năm giờ rồi mà em còn bảo sớm! Bây giờ anh có một ông bạn giúp việc nên cũng được thư thả hơn.

                          - Thế à? Phải đấy, anh nên tĩnh dưỡng cho khỏe vì độ này anh xanh lắm.

                          Lần này là lần thứ nhất Chi để ý đến sức khỏe của tình nhân. Lần này là lần đầu nàng nghĩ đến công việc của chàng. Mà nghe lời nói dịu dàng, âu yếm của nàng, Lương cũng thấy trong lòng khoan khoáị

                          Lương sung sướng quá nên nóng bừng hai má, muốn che sự sượng sùng chàng hỏi lại:

                          - Con sen nó đâủ

                          - Em cho nó về quê rồị Anh nhẫn tâm quá. Ai lại nhà nó có kỵ mà không cho nó về!

                          Lương nhìn Chi, âu yếm:

                          - Nếu nó về thì ai hầu hạ em? Nhưng thôi, anh chỉ định bắt nó ẵm thằng Ân để chúng mình đi ăn cơm trên hiệu đấy thôị Mà nguy quá! Làm thế nào mà đi ăn cơm được? Chả nhẽ lại mang cả thằng Ân đỉ

                          Chi cười thân mật đáp:

                          - Thôi được, để em thay con sen thổi cơm ăn ở nhà chọ Anh tưởng em không biết nấu nướng đấy hẳn! Đi tập sự con sen mãi đây!

                          Lương cười vang nói đùa:

                          - Lương dễ chịu kém Chi đấy hẳn: tay kiện tướng trong nghề bồi bếp đâỵ

                          Rồi chàng lại bàn thêm:

                          - ừ phải đấy, chúng ta làm lấy mà ăn mới sướng ...
                          #13
                            CTT 06.08.2008 00:19:36 (permalink)
                            Chương: 14

                            Từ trước đến nay, công việc bếp nước, Lương đều giao cả cho người nhà, chẳng bao giờ để ý tới, mà Chi, tuy đến đã ở non nửa năm trời cũng không lúc nào ngó đến bếp. Thế mà nay nàng lại làm việc nội trợ, lẽ nào nàng lại không hồi hộp, hồi hộp như cậu học trò sắp đi thị Còn Lương, tuy đứng bên người bạn gái dịu dàng, trong lòng cũng chứa chan hạnh phúc, tưởng như Chi đã là vợ chàng.

                            Lúc củi đã bùng bùng cháỵ Lương đứng lùi lại mấy bước để ngắm ngọn lửa mà chính tay chàng nhóm lên, trong lòng vui sướng như cậu bé chơi đèn trung thụ

                            - Đấy em coi, anh cũng thạo lắm chứ! Nào, bây giờ ta đi lấy gạọ

                            Đứng tựa lưng vào chiếc bàn gần bếp lửa, Chi nghe nói, mỉm cười, rồi nghe Lương lẩm bẩm: "không biết gạo chúng nó để ở đâu nữa", nàng lại nói đùa:

                            - Chết thật! Việc gì cũng bỏ phóng sinh phóng địa cho người nhà, nó moi mất mề cũng chẳng biết!

                            Lương tủm tỉm cười:

                            - Kệ, chả làm gì cái vặt ấỵ Mới lại, em cũng tệ lắm kia, chẳng đoái hoài gì đến việc nhà cửạ Chả nhẽ anh lại đóng vai ông nội trợ hay saỏ

                            Một lúc sau, chàng bưng cả rá gạo ở buồng ra đến chỗ máy nước để vọ Chi thương hại bảo:

                            - Thôi để đấy em làm cho!

                            Lương vui vẻ đáp:

                            - Được! Dân si cút thế này là thường!

                            Chi ngớ ngẩn hỏi:

                            - Si cút là thế nàỏ

                            - Là hướng đạo sinh. Em không thấy người hướng đạo sinh bao giờ ư?

                            - Hình như có một lần; có phải những người ăn mặc lối nhà binh, quần đùi, áo sơ mi trơn, mũ lối nhà đoan không anh?

                            - Chính thế.

                            Chi cười, chế nhạo:

                            - Họ đeo túi, mang gậy, trông như những anh đi chọc ếch, đến buồn cườị Vai thì đeo những miếng vải xanh đỏ lòe loẹt trông lạ mắt quá!

                            Lương cũng phì cười:

                            - Thoạt trông thì tưởng họ là những người nghịch ngợm, trơ trẽn; nhưng thực ra trong đoàn, luật lệ rất nghiêm. Chủ nghĩa hướng đạo rất cao xa, anh rất mến.

                            Nói xong, Lương đọc 10 điều luật hướng đạo cho Chi nghe; rồi lại nói đén cách tổ chức đoàn, cách chào, cách nhận nhau và việc thủ công v.v ... Chàng cũng không quên ca tụng thú vui chơi khoáng đạt của anh em hướng đạọ Sau hết chàng kết luận: nói tóm lại chủ nghĩa hướng đạo cốt để luyện cho anh em thiếu niên thành người hào hiệp, quân tử, có trí phấn đấu và, dù lâm trong cảnh nghèo cũng vẫn vui vẻ mà sống, sống để làm việc nghĩa, vì vậy, ai đã được đeo dấu hiệu hướng đạo cũng đều phải tuyên thệ. Lúc tuyên thệ là lúc long trọng nhất trong đời người hướng đạọ

                            Này, em thử tưởng tượng xem: đứng trước hương trầm nghi ngút, dưới bóng quốc kỳ, anh em đứng im phăng phắc, một hướng đạo sinh thề: "Tôi xin một lòng đem danh dự ra hứa rằng: phải trung thành với tổ quốc, giúp đỡ mọi người và tuân theo luật Hướng đạo", cảnh ấy, ai là không cảm động. Một lời đã hứa là ghi ngay vào óc không bao giờ quên ...

                            Nói đến đây, Lương rim rim cặp mắt mơ mộng như sống trong cuộc đời ký vãng. Hồi lâu chàng lại ngậm ngùi:

                            - Tiếc rằng ngày nay anh không được dãi nắng, dầu sương như trước vì công việc bề bộn quá. Nhưng anh vẫn thờ chủ nghĩa cao thâm ấy trong tâm trí. Bây giờ nghĩ đến những lúc năm bảy anh em đóng trại trên đồi, dưới ánh trăng, thỉnh thoảng lại cùng nhau cất tiếng hát bài ca vui vẻ mà tiếc, mà thèm ...

                            Giọng chàng nói êm ái, nhẹ nhàng quá, khiến Chi cũng phải cảm động và sực tỉnh giấc mơ. Cái thái độ khiêm nhường, quân tử của Lương mà bấy nay nàng cho là nịnh nọt giả dối ngờ đâu lại là bản tính của người Hướng đạo!

                            Bâng khuâng, nàng sẽ hỏi:

                            - Anh Tuấn cũng vậy phải không?

                            - Chính thế! Hai anh em cùng yêu chủ nghĩa ấy cả. Nhưng sao em biết?

                            - Vì em thấy anh Tuấn cũng quân tử như anh.

                            Lương nghe Chi nói, trong lòng hớn hở như cậu học trò được thầy giáo ban khen, chàng mỉm cười để cảm ơn bạn rồi vui vẻ cúi xuống rá gạo lúi húi vọ Một lúc sau chàng đã bưng vào trong bếp mà hỏi bạn thứ giọng khôi hài:

                            - Giỏi không?

                            Chi nhách mép cười, sẽ đáp:

                            - Khá lắm, nhưng anh chỉ là một nhà tài tử.

                            Thấy Lương không hiểu, nhớn nhác trông mình, nàng lại nói thêm:

                            - Nghĩa là anh chưa phải là tay thiện nghệ. Cứ xem cái ống tay sơ mi đẫm những nước như thế kia cũng đủ biết anh còn vụng lắm. Mà sao anh lại đong nhiều gạo thế? Mấy bơ?

                            - Ba

                            - Khổ! Có hai người ăn mà đong những ba bơ gạo!

                            Lương bẽn lẽn:

                            - Bỏ bớt ra vậỵ

                            Tra gạo vào nồi xong, Lương đứng dựa lưng vào cửa bếp, vẻ mặt đăm đăm như có ý tự phụ. Còn Chi, đứng bên bếp lửa cũng lặng thinh như suy nghĩ, mơ màng. Nàng tự nhủ: "Người ta gặp, đều là những nhân vật kỳ khôi, đáng kính. Nhưng sao ta lại không yêu được? Có phải vì ...

                            Nàng lại nghĩ đến Tú nên nghẹn ngào, rưng rưng muốn khóc. Phải, chỉ vì nàng đã yêu Tú nên không thể nào yêu Lương được. Tiếng củi lách tách reo vui, lại như rủ nàng vào cõi mộng tàn. Chi như sống trong cuộc đời lạ lùng mới mẻ.

                            - Em nghĩ gì vậỷ

                            - Không ...

                            Hai má Chi lúc ấy đỏ hồng hồng. Lương mê mải nhìn không chớp mắt. Làm cho nàng phải ngượng nghịu quay đi, nói lảng:

                            - Anh gọt khoai đị

                            Lương không biết là Chi giữ gìn ý tứ và nàng chỉ coi mình như bạn nên càng thêm vì nể. Chàng nghĩ thầm: người có lương tâm, có giáo dục mới biết giữ ý tứ như thế, ta cũng chẳng nên oán trách làm gì.

                            Nhưng không chịu được sự yên lặng, chàng vừa gọt khoai vừa nói:

                            - Độ anh đi học, những ngày nghỉ thường đi hạ trại ở trên đồi, núi ở bên Bắc Ninh thực là sung sướng. Đi nắng lắm, người đen như thui, có đêm ngủ giữa trời, sợ kẻ cướp phải lần nhau thức như lính canh thành.

                            Ngừng một lát, chàng lại mơ mộng tiếp:

                            - Những khi đêm khuya thanh vắng mà được ngồi trên đỉnh núi ngắm trăng và nghe tiếng thông reo ... trời! Còn gì thú hơn. Lúc ấy thực anh đã biến thành một nhà thi sĩ, dan díu với gió trăng như tình nhân.

                            Chi cười:

                            - Anh là tình nhân của gió trăng thì có lẽ không yêu ai nữa nhỉ?

                            - Chính thế, ngày ấy anh con biết ái tình là cái gì? Hai tiếng ái tình mà người ta thường nhắc đi nhắc lại, anh nghe nó nhạt nhẽo, vô vị quá chừng. Xin thú thực với em: anh trước vốn là người ác cảm với đàn bà ... anh chỉ yêu sự sống tự do khoáng đãng, nào ngờ ...

                            - Nào ngờ anh đã khổ sở vì Lan, lại đau đớn vì ... em ...

                            Lương nghe Chi đọc đến tên người vợ khuất, bỗng bồi hồi cảm động.

                            Nhưng thấy tình nhân vui vẻ, chàng cố mỉm cười sung sướng:

                            - Phải, mộng tưởng bao giờ cũng xa sự thực. Độ ấy anh nhiều hy vọng lắm, anh định khi đã đỗ docteur anh sẽ vận y phục hướng đạo mà đi phiêu lưu ... đi đến đâu chữa bệnh cho người đến đấỵ Khốn thay! Trời nào có cho ta được toại nguyện; ý mình thì thế, nhưng còn gánh nặng gia đình ...

                            Vì thế, anh đành coi sự phiêu lưu là cái lý tưởng ... cũng như nhà văn sĩ B. de Saint Pierre muốn sống cùng vợ hiền con thơ ở một nơi xa nhân loại ...

                            Giọng Lương nói dịu dàng, cảm động, khiến Chi như sống trong cảnh mơ màng. Ngậm ngùi, nàng nói:

                            - Em thì em có thực tế hơn. Em chỉ muốn lấy một người chồng xứng đáng để gây dựng cho đứa em thơ. Nếu em gặp anh trong mấy năm về trước thì ...

                            - Bây giờ đã muộn quá rồi hay saỏ Anh với Chi lại không lập được gia đình như ý muốn ư?

                            Chi đáp, giọng đầy nước mắt:

                            - Muộn rồi!

                            - Sao vậy em? Vì lẽ gì?

                            - Em cũng không hiểụ

                            Tình thế của hai người đã đến chỗ khó khăn. May sao lúc ấy nồi cơm sủi làm cho cái vung bật lên, nước nóng bắn vào tay Chi khiến nàng giật mình quay lạị Trong khi nàng ghế cơm, Lương cũng muốn đánh trống lảng, nên vội vàng chạy lên nhà lấy vài thứ đồ ăn mang xuống.

                            Cơm sắp xong, trời vừa tốị

                            Lẽ tất nhiên là bữa cơm ấy Lương ăn rất ngon vì tay làm lấy mà ăn thì dù nhạt, mặn, cũng phải khen là ngon.

                            Lương vui vẻ quá, chàng luôn luôn nâng cốc mời Chị Nể lòng, Chi cũng uống hết gần một cốc.

                            Cũng vì cốc rượu ấy mà nhân cách của Lương càng thêm rõ rệt. Chi ăn xong bỗng thấy mắt hoa, đầu váng, nên gục đầu xuống bàn như ngủ thiếp đị Lương phải bế nàng lên giường trên gác.

                            Lúc chàng ôm người bạn gái trên tay thì hình như có cái mãnh lực gì nó cám dỗ chàng. Toàn thân chàng lúc ấy rờn rợn hình như cái hơi mát mẻ của tình nhân đã truyền vào các giây thần kinh, mạch máụ Như say sưa lạc thú, Lương nâng niu nàng như hòn ngọc quý và muốn ẵm nàng mãi trên taỵ

                            Đặt nàng xuống đệm, chàng tiếc thương, như đánh mất vật gì yêu quí.

                            Rồi ngó tình nhân ...(1) chàng ham muốn say sưa ... ... ... ... ... ... ... ... ... ....(2)

                            Nhưng ...(3) chàng bỗng nghe thấy tiếng gọi của lương tâm: "Không! Mi không nên thế. Mi phải nghĩ đến danh dự người hướng đạo ..."

                            Như đứa trẻ ăn vụng nghe tiếng người quát mắng, Lương vùng chạy xuống dưới nhà mở cửa ra sân. Làn gió đêm mát mẻ phút chốc dập tắt ngọn lửa lòng, chàng thở dài, ngước mắt nhìn mảnh trăng đang bị bóng mây che ...

                            Thế mà Chi vẫn ngủ mê, không biết lòng cao thượng của chàng saỏ Không! Chi vẫn biết. Chi có say rượu đâụ Chi định thử lòng bạn: nếu Lương mắc mưu, nàng sẽ mắng cho một trận rồi mẹ con mang nhau đi ...

                            Lúc chàng bồng, lòng Chi thực như nung như nấu, mà lúc chàng bỏ xuống, Chi tưởng như đời mình đến đây là hết, các giây thần kinh cũng như tê liệt khiến nàng không sao cử động được.

                            Nghĩ lan man, Chi tự cho là dại dột, vì nếu Lương dùng cường lực thì sẽ ra saỏ ...

                                            _

                            (1) Bỏ 7 chữ. (2) Bỏ 10 giòng. (3) bỏ 6 chữ.

                            Một giờ sau, không biết nghĩ thế nào, Chi lại tung chăn trở dậy rón rén xuống dưới nhà. Đèn vẫn chưa tắt. Nàng sẽ mở cửa sau sang phòng khách thì một cảnh thương tâm bỗng khiến nàng cảm động: trên ghế xích đu, Lương đắp áo phủ ngoài nằm ngủ, hai chân gác lên một cái ghế mây, trông có vẻ đau đớn khổ sở như một người ăn năn tội lỗị

                            Chi cảm động quá, nàng không thể đành lòng đứng ngắm cảnh thương tâm.

                            Ra đứng trên bao lơn nhìn ra ngoài, Chi thở dài tự nhủ: "Trời ơi! Anh đối với em như vậy, em còn thể nào lãnh đạm được với anh!"

                            Đáp lại lời than thở, trong bầu không khí tĩnh mịch lúc đêm khuya như có tiếng văng vẳng gọi nàng: ‘"Đi! Ta phải đi".
                            #14
                              CTT 06.08.2008 00:40:03 (permalink)
                              Chương: 15

                              Lương thơ thẩn một mình trong buồng Chi ...

                              Chàng nhớ thương Chi đến nỗi tính vốn vui cười hoạt động mà cũng buồn một cách sâu xa, lặng lẽ, tâm hồn hình như đượm những ý tưởng chán đờị Chàng có ngờ đâu vừa mới đêm qua Chi yêu mình một cách nồng nàn, tha thiết thế mà nay lại nỡ bỏ ra đị

                              Trong ba giờ gần gụi tình nhân, chàng như sống trong một cảnh gia đình đầy lạc thú, trong cảnh thần tiên ... Chàng sung sướng đến nỗi suốt đêm không ngủ. Nay chàng tìm đâu cho thấy bóng người yêu dấủ Có họa chăng còn chút hương vị mơ màng.

                              Bức thư từ biệt cầm tay, chàng đọc không biết bao nhiêu bận mà chẳng nhớ được rõ rệt những dòng Chi viết, ngậm ngùi, chàng lại dừng chân, giơ lên đọc lại:



                              Anh LƯƠNG

                              Em phải cùng anh ly biệt thực cũng là một sự đau đớn cho em. Anh ơi! Chỉ vì anh có lòng quân tử, đại lượng, nên em không thể nào ở lại được nữa, anh có biết không?

                              Em phải vội vàng ra đi là vì nếu rốn lại hai ba ngày nữa thì em sẽ khổ sở vì anh, em không thể nào vương vít với chữ tình được nữạ

                              Lời em nói với anh: "Sự hôn nhân đối với em bây giờ là một đám tang sầu thảm" đã ghi vào lòng em bằng thứ mực không bao giờ phaị Khổ quá anh ạ! Em thù, em ghét anh mà rút cục em phải thương, phải sợ, phải ... yêu anh thì anh thử tưởng tượng xem anh tốt là chừng nào!

                              Nhưng em chỉ yêu anh được đến thế thôi, nếu em bước quá một bước nữa thì em sẽ sa vào vực thẳm. Sao vậỷ Em cũng không thể trả lời được. Duy tâm linh em hình như lúc nào cũng như thầm "Nếu thế thì mày sẽ khổ sở, ân hận suốt đời!"



                              Em đi đâủ Anh cũng chẳng nên dò xét làm gì. Từ nay chúng ta mỗi người một ngả không bao giờ còn gặp nhaụ

                              Bao nhiêu quần áo và đồ nữ trang anh sắm cho em xin trả lạị Số tiền ba trăm đồng anh cho, em lấy mang đi và để lại cho anh đôi hoa kim cương với các đồ nữ trang lặt vặt, những di tích của me em, anh bán đi cũng được ngang số tiền em lấỵ

                              Thôi anh quên em đi nhé! Quên đi mà tha thứ cho tính trẻ con của đứa em khốn khổ nó đã trêu cợt anh trong bấy nhiêu lâụ Xưa kia anh đã tha thứ cho em thì bây giờ chắc anh cũng không nỡ khinh em. Anh nên coi sự chung đụng của hai ta là một thiên tiểu thuyết khôi hài vô lý và mỉm cười mỗi khi anh nghĩ tới em.

                              Người bạn khốn khổ của anh

                              CHI

                              Đọc xong bức thư chàng cũng chỉ nhớ được mang máng nên thẫn thờ tự nhủ: "Vì sao em lại bỏ đỉ Vô lý quá, vì ta tốt mà không dám ở với ta nữa! Vô lý thực!".

                              Rồi chàng cười nụ lẩm bẩm nói một mình: "Chi nói phải! Ta nên coi ái tình của ta với nàng là thiên tiểu thuyết khôi hài đau đớn. ừ mà nếu cô em đã chẳng ân tình gì nữa thì ta còn lưu luyến làm gì!".

                              Nhưng nào có thế được! Câu nói ngộ nghĩnh của người bạn gái kỳ khôi chỉ làm cho chàng vui trong chốc lát rồi bỗng đâu một mối buồn tê tái kéo đến chiếm đoạt tâm hồn ...

                              Suốt buổi sáng hôm ấy Lương chỉ quanh quẩn trong buồng, lục soát hết hòm rương lại đến quần áo như để tìm lấy chút dư hương của người bạn gái ...

                              Đến bữa cơm chàng lại nhớ thương Chi hơn nữạ Cái dáng điệu uể oải, dịu dàng của nàng lúc sới cơm và lấy đồ ăn lại hiện ra trong tư tưởng, khiến chàng lại nhớ tới những giây phút êm ái mà lặng nhìn chiếc ghế mây trơ trọị

                              Ăn xong, chàng lại quanh quẩn ở trên gác với sự nhớ thương. Rồi chạnh tưởng đến buổi gặp gỡ đầu tiên, chàng bỗng nghĩ đến Tuấn, người bạn thân yêu mà đã mấy tháng nay vì mê mải với Chi, chàng không hề giáp mặt. Buồn rầu, chàng xuống nhà bảo tài Năm đánh xe sang Bắc.

                              Sang đến nơi, Tuấn đã đi dạy học, buổi chiềụ Yến đang phơi quần áo ở sân thấy Lương vào, cất tiếng vui vẻ:

                              - Kìa anh Lương! Lâu nay anh bận gì mà không thèm bén mảng đến nhà em?

                              Lời Yến hỏi, lại nhắc Lương nghĩ đến câu nói dịu dàng của người yêu: "Trời mưa gió thế này mà ông cũng chịu khó sang".

                              Bực mình, chàng lặng lẽ đi vòng ra sau nhà. Đây là cái cửa sổ trước Chi vẫn ngồi thêu, chiếc khung không vải, lụa vẫn còn nguyên chỗ cũ. Nhưng vắng bóng người xưạ

                              Ngậm ngùi, chàng thong thả vào trong nhà, uể oải nằm xuống ghế xích đu, nhắm nghiền hai mắt lạị Một lúc sau chàng thiu thiu ngủ ...

                              Tiếng ai nói xao xác bỗng đánh thức chàng. Mở mắt ra trông thấy anh em Tuấn đứng bên, chàng thở mạnh một cái rồi vùng trỗi dậy đưa tay ra bắt tay bạn. Tuấn mỉm cười:

                              - Anh mới sang chơỉ

                              Lương vừa bóp đầu vừa nói:

                              - Mệt quá! Mới về đấy à?

                              - Vâng, vừa về xong. Nhưng sao anh không cho chị sang chơỉ

                              Cho là bạn định mỉa mai, Lương chỉ tủm tỉm cười không đáp.

                              Tuấn trách:

                              - Tệ quá! Ba bốn tháng nay không thèm sang chơị

                              Lương cau có gắt:

                              - ừ thì tệ, nhưng sao anh cũng chẳng thèm bén mảng đến nhà người tả

                              Thấy hai người cáu kỉnh với nhau, Yến chế nhạo:

                              - Các anh làm như những người thù địch. Bạn bè gặp nhau có lẽ như thế mới gọi là tay bắt mặt mừng.

                              Tuấn cắn môi nhịn cười:

                              - Chi đâủ

                              Lương thở ra đáp:

                              - Đi rồi!

                              Tuấn quay nhìn ra cửa sổ ngơ ngẩn tiếc thương và lẩm bẩm nói một mình: "Đi! sao lại đỉ".

                              Chàng hỏi duyên cớ thì Lương móc túi lấy bức thư từ biệt ra đưa mà phàn nàn:

                              - Tôi cũng mong rằng một ngày kia Chi sẽ yêu tôi, ai ngờ lại gan góc thế!

                              Tuấn đọc xong cũng thẫn thờ hỏi:

                              - Thế ra từ ngày ấy ...(1)

                              Lương cố lấy giọng bông đùa:

                              ...(2) Bề ngoài tuy đã ... mà bề trong vẫn chăn đơn gối chiếc như thường!

                              Nói xong, Lương bưng mặt vờ khóc làm cho Yến phải lăn ra cười ngặt nghẽọ Nhưng không để ý đến sự pha trò của bạn, Tuấn thở ra, nói một mình: "Sự đời thực

                                              _

                              (1) Bỏ 4 chữ - (2) Bỏ 4 chữ

                              khó hiểụ Việc xảy ra bao giờ cũng khác ý định của ta nhiều!". Rồi chàng chép miệng nói với Lương:

                              - Thôi, chúng ta cũng nên theo lời Chi mà coi ái tình là một thiên tiểu thuyết khôi hài đau đớn. Phải đấy! ta nên mỉm cười khi ta nghĩ đến người yêu tuyệt vọng. Quên đi! Phải quên!

                              Lương ngậm ngùi:

                              - ừ! Quên! Anh an ủi tôi làm gì cho thêm phiền. Anh còn nhớ năm xưa anh đã tốn bao nhiêu nước mắt ...?

                              - Thôi xin, đừng nhắc lại chuyện xưa làm gì nữả Bây giờ mình đã lớn têu đầu chứ còn bé bỏng gì. Tôi thì khác, tôi đã thề không lấy vợ, cam sống không cảm không tình. Còn anh vẫn hy vọng, một ngày kia, dù ngày đó chỉ là mộng tưởng - anh sẽ tìm thấy Chi, Chi sẽ yêu anh. Đối với tôi cái hy vọng ấy cũng đủ an ủi tôi suốt đời ...

                              - Phải đấy! Phải đấy! Đệ xin nghe lời huynh.

                              Lấy nụ cười để che sự đau đớn vẫn là tính thông thường của Lương. Chàng nói bông lơn vui vẻ như không chút bận lòng đến việc chia phôi, nhưng kỳ thực vẫn ngấm ngầm đau khổ.

                              Nửa đêm hôm ấy, chàng nằm dài trong đống chăn gối của tình nhân, trằn trọc không sao ngủ được. Hình ảnh Chi cứ luôn hiện ra trước mặt, khi buồn bã, lúc mơ màng - mà cái tiếng ru con "ợi ơi ơi" êm ái hình như văng vẳng bên taị

                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 23 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9