Màu Bông Hồng
CTT 05.08.2008 22:14:59 (permalink)
Màu Bông Hồng
Nguyên Hợp
--- o0o ---
Trong không khí tưng bừng của ngày hội Vu Lan, vậy mà chỉ một mình tôi đứng nơi đây để buồn riêng cho chính bản thân mình. Các bạn khác thì đang hớn hở hãnh diện vì mình còn mẹ và được đeo một bông hồng đỏ thắm. Màu trắng là màu của tan tóc là màu mất mác, bởi vậy tôi mất đi một người mẹ mà tôi hắng kính yêu. Nhớ lại lúc xưa mẹ tôi còn sống, người thường dẫn tôi đi chùa nhân ngày hội Vu Lan, lúc ấy trên áo tôi cũng được người ta cho đeo một bông hồng đỏ thắm. Thế mà giờ đây, mọi vật đều thay đổi, thời gian cũng làm cho tôi đau đớn, thay thế vào bông hồng màu trắng. 
Hồi xưa mẹ tôi thường khuyên tôi như thế này thế nọ, người hay bảo : "Con mà không nghe lời mẹ thì sau này con sẽ hối hận" lúc đó tôi còn nhỏ lắm, không hiểu hết ý của me. Nhưng tôi cũng cố gắng nghe lời người, những lời mà sau khi người mất tôi mới cảm thấy có ý nghĩa và thấm thía dường nào. Một lần tôi còn nhớ, tôi đi học mà không chịu về nhà liền, làm mẹ tôi ở nhà hoảng hốt và lo sợ, không biết tôi đi đâu và hiện giờ tôi đang làm gì, người đã khóc vì lo cho tôi. Cha tôi tìm cách khuyên nhủ người hãy bớt lo lắng mà hãy đến nhà mấy người bạn của tôi quen, thử coi tôi có ở đó hay không. Trời ! mẹ tôi lo lắng cho tôi như thế mà tôi lại quá vô tình để cho người phải nhỏ lệ vì tôi. Khi tôi về thì bị ba tôi là và đánh cho một trận nên thân, trái lại tôi đã không biết lỗi mà tôi còn giận lấy mẹ tôi thế mới chết chứ. Sáng hôm sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ tôi bèn xin lỗi người thì được người ôm tôi vào lòng và thổn thức.
"Con là con của mẹ, mẹ lo lắng cho sự an nguy của con thôi sao lại nỡ giận mẹ, để cho mẹ, để cho mẹ thức trắng đêm và khóc thầm". Trời ơi ! tôi lại mang một tội bất hiếu tài trời đối với mẹ tôi, một lần làm cho mẹ khóc chưa đủ hay sao mà còn gây thêm một đêm thức trắng để khóc vì tôi. Những người con thường không nghĩ đến sự hy sinh cao cả của mẹ mình, thường hay là giận lẩy chính là tôi đây. Một lần thì tởn tới già, nên từ đó mỗi khi đi học về là tôi cố gắng đi thẳng về nhà không la cà thong dong ở ngoài đường nữa. Người biết tôi đã đổi tật xấu nên trong lòng vui lắm. Tưởng đâu mái ấm gia đình của tôi sẽ mãi mãi bền vững theo thời gian thế mà ai dè mẹ tôi hay tin ba tôi có vợ bé, và từ đó người một thân một mình tảo tần nuôi tôi ăn học, suốt ngày cứ bận bịu vì con không một lời oán trách ba tôi. Cử chỉ của người càng gia tăng lòng khăm phục của tôi đối với người. Mẹ tôi thường dại rằng : "Con à ! nay con đã lỡ ra nông nỗi như vầy thì con cũng đừng oán trách ba con làm gì. Phận con cái thì phải lấy hiếu thảo làm đầu. Con phải lấy hiếu thảo làm đầu, con phải hiếu thuận với ba con rủi mai này mẹ không còn ở trên cõi đời nầy nữa".

Tôi đã chận miệng mẹ tôi và không cho người nói tiếp, tôi khóc và cầu xin Phật trời rũ lòng thương mà đừng nỡ phụ lòng người hiền lương như mẹ tôi. Nhưng chắc là những giọt nước mắt và những lời cầu xin của tôi không thấu đến trời cao nên một ngày kia, tử thần đã đến và cướp đi linh hồn của mẹ tôi, người mà tôi vẫn hàng ngày kính trọng thương yêu và tôn thờ. Tôi gào thét nhưng những tiếng thét của tôi cứ tan biến trong không gian, nhưng mẹ tôi đã ngàn lần yên giấc không bao giờ tĩnh lại.
Xung quanh tôi lúc nào cũng nghe những lời trăn trối sau cùng của người mẹ hiền trước lúc lâm chung.

"Con ơi ! Mẹ rất lấy làm ân hận là không thể sống đời đời để mà dạy bảo và khuyên răng con. Mẹ thật có lỗi với con, vì sanh con ra mà mẹ không dạy con cho tới nơi tới chốn. Nếu con có gặp ba con, thì con nhới nói với người rằng mẹ đã tha thứ cho ba con từ lâu rồi và trong lòng mẹ không bao giờ oán trách mẹ hay buồn phiền ai hết. Những tưởng ba và mẹ sẽ cùng tâm sức để mà dạy dỗ cho con nên người, bây giờ mẹ phải xa con rồi, từ đây trở đi phần dạy dỗ con mẹ xin nhường lại cho ba con. Mong Phật trời phù hộ cho con của mẹ được sống an vui và hạnh phúc".
Sau khi đưa mẹ đến nghĩa trang để được an nghĩ, tôi phải về với ba và với một người dì ghẻ. Tôi kể cho ba nghe tại vì sao mà mẹ chết, và bệnh tình như thế nào tôi đều nói hết không sót một chút nào. Người ta thường nói : "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng". Câu này thì phải so sanh với người dì ghẻ tôi thì hợp tình hợp lý hơn hết. Tôi biết thân phận mình là đứa con riêng nên nào dám làm phật ý dì tôi, nhưng ngược lại dì tôi cứ tìm cách nói này nói nọ với ba tôi để tôi bị la, thế là dì mới an lòng, hả dạ. Dì tôi lúc nào cũng bênh dực người chị ghẻ của tôi con riêng của dì mặc dù phải quấy dì đều không rõ và hình như không muốn tìm hiểu. Ba tôi vì không muốn trong nhà lục đục giữa người nhà với nhau, nên thường hay la mắng tôi, phận làm con nào dám trách cha mẹ, nên tôi lầm lủi làm việc và nhiều đêm đã khoc thầm cho số phận của mình.

"Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ lót lá mà nằm". Đúng là những câu mà ông bà ngày xưa đã để lại, nếu mất cha thì con còn được sung sướng hơn mất mẹ và vui đùa với bạn bè trang lứa. Còn hiện tại tôi là đứa mồ côi mẹ, có cha thì người lại sợ quyền quy của người vợ bé. Dì tôi không cho tôi đi học nữa, nhưng hỡi ơi, niềm vui của chính riêng tôi là nơi mái trường thân yêu, nơi mà thầy cô đã tận tụy dạy dỗ cho tôi nên người có ích cho xã hội và cũng chính nơi đó tôi được nghe những lời an ủi chân thành từ những người bạn hiểu tôi. Thế là bắt đầu từ đó tôi cứ lặng lẽ mà nhìn các bạn mình được cấp sách đến trường với sự thèm muốn và ao ước làm sao mình có thể trở lại đời học sinh.
Chắc tại vì sự đau khổ của tôi đã thấu đến trời cao, nên Phật trời đã đưa lối vẫn đường cho bà ngoại đến thăm cháu của mình, thấy đời sống của cháu mình quá cơ cực nên ngoại tôi bèn bàn với ba và xin bà tôi cho phép người được dẫn tôi về cùng ở và dưỡng nuôi. Cuộc sống của tôi được vui hơn xưa, là do sự bao bọc của bà ngoại và những ước mơ ngày nào đã trở thành sự thật. Tôi được cấp sách đến trường như các bạn đồng tuổi, bước vào sân trường mà lòng tôi cứ ng ngỡ rằng mình đang ở trong giấc mơ.
"Trời đất ơi bồ làm gì mà đứng thửng thờ ở đây vậy, mau đi tôi chỉ cho bồ coi cái này nè ngộ lắm".
Hồi nãy đến giờ tôi mãi nghĩ ngợi lung tung, may mà nhờ nhỏ bạn đánh vai tôi nên tôi mới trở về với hiện tại. Đâu đây tôi nghe văng vẳng như có ai đang hát bài "Bồng Hồng Cài Áo".
Tự dưng những giọt lệ trên má tôi từ từ chảy xuống, rồi lại một lần nữa tôi khóc cho chính bản thân mình và cho những ai đang cài bông hồng màu trắng.
________________
Source: Tuần báo Giác Ngộ - số Vu Lan đặc biệt/2000
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9