CHUYỆN TÌNH ÁO MƯA (Truyện Ngắn)
Steven Le 07.08.2008 04:54:44 (permalink)
CHUYỆN TÌNH ÁO MƯA (Truyện Ngắn)
Tác giả: Steven Le (Lê Duy Minh)

 
(Các bạn nào muốn trao dồi thêm tiếng Anh có thể đọc bản song ngữ ANH - VIỆT của "Chuyện Tình Áo Mưa" bằng cách truy cập vào địa chỉ blog của mình tại http://360.yahoo.com/leduyminh20022002 hoặc bạn có thể vào Google đánh tên tác phẩm để tìm, rất mong nhận được nhiều ý kiến của các bạn về tác phẩm của mình. Thanks a lot.)
 

 
 
Chương 1: Thiên Duyên

 
 
...Tôi lặng yên nhìn nàng sững sờ, tôi không thể ngờ người cứu sống mình lại chính là nàng, hình bóng tôi luôn ấp ủ trong tim bao tháng ngày qua…
 
Nhớ lại 3 năm trước, vào một buổi tối thứ sáu, cái buổi tối đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tối hôm đó trời mưa tầm tả, tưởng chừng đó sẽ là một buổi tối lạnh lẽo, đầy buồn tẻ, nhưng ngược lại, đó lại là buổi tối ấm áp, ngọt ngào, lãng mạn nhất trong đời tôi.
 
Chuông báo giờ tan học vang lên giống như mũi tên sắc nhọn xuyên thủng màn mưa mờ mịt. Tôi hối hả rời khỏi lớp, vội vàng lấy xe đạp ra khỏi bãi để kịp giờ bãi giữ xe đóng cửa. Vì quên đem áo mưa, tôi đành đục mưa dưới mái hiên dãy phòng cạnh dãy M, nơi tôi học tiếng Anh.
 
Dưới ánh sáng trăng trắng, mờ mờ, ảo ảo tỏa ra từ chiếc đèn huỳnh quang cũ nát, tôi nhận ra có ba người khác cũng đang trú mưa dưới hiên. Một trai một gái đứng nép sát vào nhau ở một góc, có lẽ họ là một đôi; còn ở góc đối diện không ai khác mà chính là nàng, nàng cũng đang nép sát người vào tường, hai tay ôm chặt chiếc túi xách màu hồng phấn trước ngực, chốc chốc nàng lại ngoảnh mặt sang một bên tránh từng đợt, từng đợt hơi nước đang hắt vào mái hiên. Dáng người nàng thật mảnh mai, tóc chấm ngang vai, mái tóc đen tuyền của nàng được tô điểm thêm bởi vô số hạt nước nhỏ li ti, thỉnh thoảng lại lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng toát ra vẻ đẹp như sương, tựa đóa hải đường e ấp dưới sương mai, nàng thật trong sáng, thuần khiết làm sao. Nàng mặc chiếc áo kiểu ngắn tay màu trắng sữa, cùng chiếc quần jeans màu xanh nhạt. Đôi bàn chân nhỏ nhắn, sáng hồng, ẩn hiện bên dưới đôi dép sandal xinh xắn.
 
Tôi chỉ còn cách đứng ở quãng giữa. Chốc chốc tôi lại quay qua liếc trộm nàng, rồi ngoảnh mặt sang chỗ khác thật nhanh, như sợ chạm phải ánh mắt nàng. Dù đứng ngay chính giữa nhưng tôi lại cảm thấy mình như bị hút về phía nàng, sức hút ấy thật kì lạ khiến tôi không thể cưỡng lại, rồi chốc chốc tôi lại liếc nhìn nàng. Mỗi lần như thế tôi có cảm giác hình như nàng đã phát hiện ra tôi, và cũng đang len lén nhìn tôi.
 
Cơn mưa thật dai dẳng, nó cứ rả rích suốt, y như đứa trẻ khóc miết vì lạc mất cha mẹ giữa phố chợ đông người. Lúc này tôi hoàn toàn bị thứ cảm giác thật kì lạ xâm chiếm. Thời gian, không gian như đang dừng lại, tôi chỉ bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng cô gái giục cậu bạn trai ra về.
 
“Anh ơi, mình về thôi, đừng chờ nữa, chắc mưa hỏng tạnh đâu, em có đem áo mưa nè”
 
“Ừ, mình về thôi, hỏng chờ nữa…”
 
Lúc đi ngang qua tôi, cậu con trai ngoáy đầu lại hỏi:
 
“Anh định về chưa, hay còn đục tiếp?”
 
“Ừ, mình quên đem áo mưa rồi, mưa to quá, chắc phải chờ thôi…”
 
“Xin lỗi anh, bọn em chỉ có một cái áo mưa, nếu không cho anh mượn về luôn. À, anh ơi, em thấy chị kia đứng đó chờ nãy giờ lâu lắm rồi, hình như hỏng có ai rước, hay anh cùng chị chờ mưa tạnh rồi về luôn ha. Chào anh.”
 
“Ờ, chào, cảm ơn nhiều nha.”
 
Đợi một hồi sau khi cặp nam nữ mất dạng trong làn mưa, tôi mới quay lại nhìn nàng. Lúc này nàng cũng đang nhìn tôi, nhưng chẳng nói gì. Trống ngực tôi đập liên hồi, như muốn nhảy vọt ra ngoài. Tôi cố trấn tỉnh rồi lấy hết can đảm, tôi tiến gần đến nàng hỏi:
 
“Chào bạn, bạn… cũng chờ mưa tạnh hả…?”
 
“Ờ, phải.”
 
“Mình hỏng có áo mưa, phải chờ thôi, nhưng chắc mưa điệu này tới khuya mới tạnh, mình sợ chờ riết hồi nữa trường đóng cửa hỏng về được.”
 
Tôi nói thế, không biết nàng có để ý không, như sợ phải biết điều đó tôi nhìn bâng quơ vào màn mưa dày đặc, chợt tôi nghe thấy tiếng nàng gọi:
 
“Anh gì ơi?”
 
“Gì hả bạn?”
 
“Dạ, em học ca trước, học xong đi uống nước với mấy nhỏ bạn, về trễ bãi xe đóng cửa nên hỏng lấy xe ra được, trời lại mưa quá, em đục nãy giờ mà hỏng thấy tạnh, hỏng biết làm sao về nhà nữa. Hỏng biết anh cho em quá giang về được hôn? Nhà em cũng hỏng xa trường lắm…”
 
“Ờ,… ờ… được thôi…, nhưng mình hỏng có áo mưa làm sao về?”
 
“Em có, em có áo mưa mà. Nè, anh cầm lấy mặc vô rồi mình về.”
 
“Ồ, tốt quá, cảm ơn nha”
 
Tôi cầm lấy chiếc áo mưa rồi loay hoay tròng nó vào nhưng chẳng biết sao lại mặc ngược, cố kéo nó xuống hoài mà cái đầu không ngoi lên được. Bên trong tối thui, tôi chẳng nhìn thấy gì, đang lúng túng chưa biết làm sao thì chợt nghe thấy tiếng nàng cười khúc khích:
 
“Anh…, anh bận ngược rồi, để em giúp cho.”
 
Mắc cỡ quá tôi đành làm thinh, đứng như trời trồng, còn nàng lăng xăng giúp tôi kéo chiếc áo mưa lên, giúp tôi xoay ngược nó lại rồi tròng lên đầu tôi, cuối cùng tôi cũng tròng nó vào được, nàng lại giúp tiếp tôi thắt cái nút dây nơi cổ áo. Sau khi chỉnh cái áo cho ngay ngắn xong xuôi, nàng nhìn tôi chờ đợi. Như hiểu ý nàng, tôi leo nhanh lên xe như làn gió, cặp sát vào mái hiên, nhưng chợt nhớ ra cái yên xe của mình không có nệm, tôi bối rối:
 
“Xin lỗi bạn, yên xe mình không có nệm, yên sắt cứng lắm, hỏng biết bạn ngồi có sao không nữa…”
 
“Hỏng sao đâu, em ngồi được mà, anh đừng lo.”
 
Nói xong, nàng kéo phần đuôi áo mưa lên rồi len người vào trong áo mưa, nhẹ nhàng ngồi lên yên. Thấy nàng đã ngồi xuống xong, tôi liền hỏi:
 
“Bạn ngồi chắc chưa? Đi được chưa bạn?”
 
“Dạ xong rồi, anh cứ chạy đi”
 
Thế là tôi bắt đầu đạp, tưởng chở thêm nàng chắc nặng lắm, nhưng thật ra chỉ nặng thêm chút xíu thôi. Sau hơn một tiếng đồng hồ mưa, cả sân trường Đại Học Sư Phạm hoàn toàn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa, nước ngập sâu khoảng 20 cm. Ra đến cổng trường may mắn thay đúng lúc bác bảo vệ đang đóng cửa. Tôi vội lách xe qua cổng tiến ra đường An Dương Vương, lúc này tôi mới hỏi nàng:
 
“Ờ, nhà bạn đi hướng nào vậy?”
 
“Dạ, em ở kí túc xá ở gần đầu đường Trần Hưng Đạo, anh biết chỗ đó hôn?
 
“À, anh biết…mình… xin lỗi, thôi mình xưng anh với bạn luôn nha, chắc… mình lớn hơn bạn chút xíu…”
 
Tôi chờ, nhưng nàng lặng im, tôi nghĩ nàng không phản đối, tôi lại tiếp:
 
“Chỗ kí túc xá đó anh biết, anh hay đi ngang qua đó lắm, vậy giờ mình quẹo vô đường Nguyễn Văn Cừ rồi thẳng ra Trần Hưng Đạo luôn ha?”
 
“Đừng, anh đừng đi đường đó, nó hơi xa, anh ra đường Nguyễn Văn Cừ, rồi quẹo trái vô Nguyễn Trãi, rồi quẹo vào đường Nguyễn Cư Trinh, đi hết Nguyễn Cư Trinh là tới Trần Hưng Đạo, chỉ còn cách chỗ em một đoạn ngắn thôi.”
 
“Vậy cũng được”
 
Tôi làm như nàng nói, một lát sau thì chúng tôi đến đường Nguyễn Cư Trinh, con đường này bị ngập nước trắng xóa chẳng còn thấy lòng đường đâu, nàng trách móc bản thân:
 
“Chết mồ, em quên trời mưa to quá đường ngập, biết vậy hồi nảy nghe lời anh đi đường kia là được rồi…”
 
“Hỏng sao đâu, chắc ngập cỡ nữa bánh xe, chạy được mà.”
 
Rồi chẳng đợi nàng đồng ý, tôi đi tiếp, đúng như tôi đoán, nước cao tới nửa bánh xe, hơi nặng nhưng tôi vẫn đạp nổi, lúc này nàng lấy làm lo lắng:
 
“Được hong anh, chắc nặng lắm, hay là để em xuống đi bộ nha.”
 
“Đừng, hỏng sao đâu, anh đạp nổi mà, chỉ hơi hơi nặng thôi, tại nước chứ đâu phải tại em, em nhẹ mà.”
 
Rồi cứ thế tôi đạp tiếp, lúc này mưa cũng chẳng bớt được chút nào, có phần còn to hơn lúc nãy, nhưng tôi chẳng hề để tâm nhiều đến việc đó vì trên đầu tôi là mưa, trước mặt tôi cũng là mưa, dưới chân tôi thì toàn là nước, nhưng phía sau tôi thì đã có nàng.
 
Vừa đi tôi và nàng vừa hỏi han trò chuyện, chốc chốc bánh xe lại rơi vào một cái ổ gà làm xe hơi nảy lên, lúc thì trán nàng chạm vào lưng tôi, lúc thì lại là má nàng. Tôi cứ ước sao đường càng nhiều ổ gà càng tốt. Một sự tham lam đáng yêu. Mặt nàng gần như áp sát vào lưng tôi vì chiếc áo mưa không thật sự đủ rộng cho cả hai người. Hơi thở nàng thỉnh thoảng lại phà vào lưng tôi, ôi cái cảm giác thật ấm áp, tuyệt vời làm sao. Tôi mong sao khoảnh khắc ấy kéo dài thật lâu, nhưng chẳng mấy chốc đã đến cuối đường Nguyễn Cư Trinh, ở đây nước cũng cạn dần, chân tôi cảm thấy nhẹ hơn nhưng lòng tôi nặng trĩu.
 
Rẽ trái vào đường Trần Hưng Đạo, thì kí túc xá của nàng phút chốc đã hiện ra trước mắt. Tôi chở nàng đến tận cổng rồi dừng lại. Nàng chui ra khỏi áo mưa, ríu rít cảm ơn:
 
“Cảm ơn anh nhiều nha, hỏng có anh chắc em hỏng biết làm sao về nhà nữa.”
 
“Có gì đâu, anh chỉ giúp chút thôi mà. À, em chờ chút, anh cởi áo mưa trả em.”
 
“Không, không, anh cứ mặc về nhà luôn đi, mưa to lắm, kẻo ướt hết bị bệnh đó. Chừng nào đi học thì trả cho em cũng được. Em cũng học tiếng Anh ở dãy M, phòng M103, ca trước ca anh. Anh cứ đến hỏi bạn lớp trưởng cho gặp Thục Nhi là được.”
 
“Vậy, cảm ơn em nhiều nha.”
 
“Có gì đâu anh, thôi anh về cẩn thận nha. Chào anh.”
 
“Chào em.”
 
Tiếp đó nàng cất bước vào trong kí túc xá, tôi dõi theo nàng cho đến khi bóng nàng mất hút. Tối hôm đó, mãi đến tận mười giờ rưỡi tôi mới về tới phòng trọ. Tôi cẩn thận cởi chiếc áo mưa ra treo nơi góc phòng. Sau khi tắm rửa xong tôi lấy chiếc áo mưa xuống, dùng giẻ lau nó thật sạch, chiếc áo mưa màu xanh sẫm, tuy hơi cũ nhưng còn rất chắc, chắc nàng phải giữ gìn cẩn thận lắm mới được như vậy, đúng là đồ đạc của con gái có khác. Lau một hồi tôi phát hiện ở phần vai bên trái có một vết rách dài khoảng 15cm nhưng đã được khâu lại bằng chỉ vô cùng khéo léo. Tôi thầm nghĩ:
 
“Nàng khéo tay thật.”
 
Lau chiếc áo tới lui, thật kĩ, thật nhiều lần, nhìn ngắm nó thật kĩ, tôi cố hình dung lại khuôn mặt nàng trong tâm trí. Lòng tôi thấy ngọt lịm. Suốt đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, tôi chỉ mong sao ngày thứ hai đến thật nhanh để được gặp lại nàng.

 

 
***
 
 
Chương 2: Hụt Hẫng và Tuyệt Vọng

 
 
Sau cùng, ngày thứ hai cũng đến, bữa đó tôi đi học sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Tôi đến phòng M103 tìm gặp bạn lớp trưởng để hỏi gặp nàng nhưng bạn lớp trưởng bảo không thấy nàng đến lớp. Ngày thứ tư tôi cũng đến tìm nàng nhưng cũng không thấy nàng đến lớp. Ngày thứ sáu tôi lại đến, mọi việc vẫn vậy. Tôi bắt đầu lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra cho nàng. Suốt tuần sau đó tôi đều đến tìm nàng nhưng bạn lớp trưởng cho biết nàng không hề đến lớp.
 
Lòng tôi day dứt không yên, tôi quyết định tìm đến kí túc xá nơi nàng ở. Tôi hỏi chú bảo vệ, xin phép lên phòng gặp Thục Nhi, nhưng chú bảo vệ bảo rằng ở kí túc xá chỉ có Tuyết Nhi, Khánh Nhi chứ không có ai tên là Thục Nhi. Tôi không thể nào tin được chuyện này, vì chính miệng nàng bảo nàng sống ở đây và chính mắt tôi nhìn thấy nàng đi vào trong kí túc xá, nhưng chú bảo vệ cứ khăng khăng bảo là không có. Không thể nào thuyết phục được bản thân tin vào những gì mình nghe thấy, tôi cố nài nỉ chú bảo vệ cho lên một số phòng hỏi thăm. Tôi gõ cửa tất cả các phòng nữ trong kí túc xá nhưng chỉ gặp được hai bạn Nhi như lời chú bảo vệ. Không thể tin vào những gì mắt thấy tai nghe, tôi hoàn toàn tuyệt vọng chợt có một bạn nữ vừa về bảo:
 
“Anh tìm Thục Nhi hả, nó là bạn em, nhưng nó không sống ở đây. Hơn nữa tháng trước nó có đến đây ở mấy bữa, nhưng sau đó hình như nhà nó có chuyện gì đó nên nó về quê luôn từ bữa đó.”
 
“Vậy, em có biết giờ Thục Nhi ở đâu không?”
 
“Dạ, biết chứ. À, không, trước đây em có trọ ở ngoài chung với nó mà. Em đến chỗ đó tìm nó rồi, người ta nói nó không ở đó nữa. Hay là anh qua trường nó hỏi ai đó thử xem.”
 
Sau đó tôi đến trường nàng hỏi, hỏi mãi tôi mới biết nàng đã thôi học. Nhà trường cũng không biết chính xác nàng sống ở đâu, chỉ nghe một vài người bạn của nàng bảo hình như nàng quê ở Đồng Tháp. Lúc đó tôi thật sự mất hết hi vọng. Tim tôi nhói đau và lạc lõng. Tôi đã mất nàng.
 
Thế rồi thời gian cứ dần trôi, còn hình bóng nàng trong tim tôi không hề phai nhạt. Cứ mỗi lần cảm thấy cô đơn, buồn bã là tôi lại đến trường Đại Học Sư Phạm tìm lại những kỉ niệm xa xưa. Vào những đêm trời mưa tôi lại một mình đứng dưới mái hiên xưa, cũng nơi góc tường năm nào nàng dường như cũng đang đứng đó nhìn tôi mỉm cười. Ngoài những lúc gặp nàng trong mơ, chính vào những giây phút này tôi mới cảm nhận mình được gần nàng hơn.
 
Tôi không biết mình đã đi đi lại lại trên những nẻo đường xưa, nơi tôi và nàng đã từng đi qua đã biết bao lần. Rồi mỗi lần như thế tôi lại thấy tâm trạng mình không khác gì tâm trạng của nhà thơ Thôi Hộ - một nhà thơ đời Đường - trong bài thơ “Nhân Diện Đào Hoa – Người Đẹp Hoa Đào”.

 

 
NHÂN DIỆN ĐÀO HOA
 
 
Khứ niên kim nhật thử môn trung.
 
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
 
Nhân diện bất tri hà xứ khứ.
 
Đào hoa y cựu tiếu xuân phong.
 

 
MT NGƯỜI HOA ĐÀO
 
 
Năm ngoái chính ti khung ca này,
 
Mt nàng hoa đào ng sc hng.
 
Chng biết nàng gi phương nao,
 
Hoa đào vẫn cười với gió xuân.
 
 
 
***
 
 
Chương 3: Định Mệnh

 
 
Sau ba năm dài ròng rã, tôi cũng tốt nghiệp ra trường, tìm được công việc ưng ý, nhưng trong tim tôi vẫn mãi in đậm bóng hình nàng. Tôi cũng đã hẹn hò với một vài người nhưng chẳng đi đến đâu, tôi không thể nào tìm thấy ở họ thứ cảm giác mà tôi có mỗi khi nghĩ đến nàng. Vào một lần đi công tác về miền Tây, tôi có dịp đi ngang qua Sa Đéc, số phận đã mỉm cười trở lại với tôi.
 
Trong chuyến công tác, tôi ở nhờ nhà người quen của một đồng nghiệp ở công ty. Trên đường đến đó, tôi phải băng qua một con sông nhỏ. Nơi đây chẳng có phương tiện nào khác để vượt sông ngoài ghe. Tôi vốn rất sợ “thủy” vì chẳng biết bơi, nhưng đành phải làm liều nhắm mắt qua sông. Chiếc ghe chở tôi và khoảng năm sáu người khác gần như mục nát, tôi đành cắn răng cầu trời phù hộ.
 
Lúc chiếc ghe đi được nữa đường thì bất ngờ bị một chiếc ghe lớn hơn ở phía sau đâm vào làm cả hai ghe đều lật úp. Tất cả mọi người đều rơi xuống nước. Tôi chẳng biết lội, nên cứ quờ quạng lung lung cố ngoi lên mặt nước, cố la gào kêu cứu. Nước sông cứ thế tuôn ào ào vào miệng tôi, bụng tôi càng lúc càng to, tôi bị dòng nước chảy xiết cuốn đi càng lúc càng xa, hình như mọi người đã quên mất tôi. Do uống quá nhiều nước càng lúc tôi càng ngộp thở, hai mắt tôi tối sầm lại, tôi dần lịm đi. Tôi nghĩ  cuộc đời mình thế là hết. Ngay lúc này tôi cảm thấy có một bàn tay mềm mại vòng ngang qua ngực tôi, kéo đầu tôi lên khỏi mặt nước, cố lôi tôi đi. Tới đó tôi không còn biết gì nữa. Đến khi tôi tỉnh dậy thì chỉ thấy lờ mờ trước mắt mình là khuôn mặt của một cô gái đang nhìn tôi, nhưng tôi không thể thấy rõ mặt cô ấy. Xung quanh tôi có nhiều tiếng hoan hô:
 
“May quá, anh ta tỉnh lại rồi, uống nhiều nước vậy mà… hên thiệt.”
 
Đến lúc tôi hoàn toàn tỉnh hẳn, ngồi dậy được thì mới biết cô gái cứu mình đã đi rồi. Hỏi thăm mọi người ở đó thì biết cô ấy tên là Nhi, con bà Bảy nhà cũng gần đây.
 
Sau khi đến nhà người quen của đồng nghiệp tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ mới và định thần trở lại, tôi liền tìm đến nhà cô gái tên Nhi để cảm tạ. Tên của cô gái đối với tôi nghe sao mà quen thuộc quá, nhưng chắc đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đến trước cổng nhà cô gái, tôi cất tiếng gọi:
 
“Cho hỏi có ai ở nhà không?”
 
Tôi không thể ngờ được người ra mở cửa lại chính là nàng. Tôi thừ người ra đấy, cứ nhìn chăm chăm vào nàng. Thoạt đầu nàng có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nàng cũng nhận ra tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Cả hai chúng tôi như bị thôi miên, bốn con mắt cứ dán chặt vào nhau. Phải một hồi sau tôi mới cất tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
 
“Có phải Thục Nhi hôn?”
 
“Dạ phải, lâu quá mới gặp lại, anh khỏe không?”
 
Tôi lắp bắp:
 
“Không… à không, khỏe chứ”
 
“Còn em?”
 
“Dạ khỏe.”
 
“À, mời anh vô nhà nói chuyện. Ấy quên, nhưng mà thôi…, nhà em bề bộn lắm. Phía sau nhà em có một cái hồ sen đẹp lắm, hay chúng ta ra đó nói chuyện nha.”
 
“Được thôi, chỗ nào cũng được.”
 
Thế rồi nàng bước ra cổng đi trước dẫn đường, còn tôi lần lần bước theo nàng. Đi độ một quãng ngắn thì hồ sen đã ở ngay trước mắt chúng tôi, hoa sen nở khắp mặt hồ, đâu đâu cũng thấy một màu hồng Đồng Tháp Mười, mùi sen ngào ngạt trong không khí.
 
Nàng chầm chậm dạo bước ven hồ. Vừa đi tay nàng vừa chạm vào từng chiếc lá sen vươn đến sát tận bên mình. Vài giọt nước còn đọng trên lá lăn tròn rơi xuống đất, tim tôi cũng lăn tăn theo từng giọt nước. Tim tôi rộn ràng hối thúc:
 
“À, Nhi.”
 
“Dạ”
 
“Anh…, xin lỗi, anh có chuyện này muốn hỏi em.”
 
“Gì vậy anh?”
 
“Nhi, năm đó có chuyện gì xảy ra mà em phải nghỉ học, rồi biến mất luôn vậy? Em biết hôn, suốt hai ba tuần sau cái ngày chúng ta gặp nhau, anh đến lớp em tìm em hoài nhưng không gặp. Sợ em gặp chuyện, anh lại đến kí túc xá tìm em, chỉ gặp được bạn em, nhưng bạn em cũng không biết em ở đâu. Em biết hôn, anh lo lắng vô cùng. Anh lại tìm đến trường em hỏi mới biết em đã nghĩ học, trường cũng không rõ địa chỉ của em. Anh thật sự buồn lắm. Có chuyện gì vậy em? Anh…”
 
“Anh… anh… hỏi nhiều câu quá em hỏng biết trả lời từ đâu.”
 
“Anh… anh xin lỗi. Nhưng…”
 
“Gì? Lại xin lỗi…sao anh thích từ xin lỗi vậy?”
 
“Anh…”
 
“Được rồi, để em kể cho anh nghe, chuyện dài lắm. Nói chung đại khái là lúc đó tía em đột ngột qua đời, em phải về quê gấp. Rồi lại chuyện mẹ em bị bệnh, mấy đứa em còn quá nhỏ, nên em đành phải nghỉ học về nhà lo cho gia đình. Nói chung là vậy đó. À, bữa em ghé trường rút hồ sơ, em mới nhớ đến cuộc hẹn của chúng ta, em thật sự rất muốn gặp lại anh, nhưng em lại nghĩ là không nên vì em đâu còn ở thành phố nữa. Em xin lỗi…”
 
“Em chỉ nói vậy là cho qua hả?”
 
“Anh đừng vậy mà, em xin lỗi thiệt mà”
 
“Ừ thôi, anh tạm nhận lời xin lỗi của em vậy”
 
Tôi và nàng cứ thế vừa sóng bước vừa hỏi han về chuyện của nhau. Tôi thấy cuộc chuyện trò giữa chúng tôi đã dần trở nên thân thiết, ấm áp như xưa. Vậy là đến lúc tôi phải vào chuyện chính.
 
“À, Nhi?”
 
“Gì anh?”
 
“Em có nhớ lần đầu hai đứa mình gặp nhau là khi nào không?”
 
“Lúc trời mưa”
 
“Đúng rồi, lúc trời mưa, toàn là nước, làm hai đứa bị ướt gần hết. Rồi lần này anh rớt xuống sông bị ướt hết, còn suýt chết, may mà nhờ em cứu, còn làm cho em ướt hết. Em thấy có trùng hợp không?
 
“Ừ, nghỉ lại thấy cũng trùng hợp thiệt”
 
“Chúng ta có duyên với nước nhỉ?”
 
“Ừ, có duyên thiệt”
 
“Ủa, sao lần này là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, nhưng sao chẳng thấy nước đâu vậy?”
 
“Anh muốn nước hả?”
 
“Gì? À không”
 
Nàng nhoẻn miệng cười tinh quái nhìn tôi, tôi linh cảm nàng đang định làm chuyện gì đó. Bất thình lình nàng kéo lấy tay tôi vờ đẩy tôi xuống hồ sen, làm cho tôi hết hồn.
 
“Nước nè, ở đây nhiều lắm”
 
“Ấy, anh hỏng biết bơi, em định cho anh chết đuối nữa hả?”
 
“Xin lỗi anh, em chỉ giỡn cho vui thôi”
 
“Không sao, anh biết mà”
 
Rồi cứ thế tôi với nàng lại tiếp tục chuyện trò thật tự nhiên, thoải mái, gần như giữa chúng tôi không còn bất cứ rào cản nào, mọi vật xung quanh dường như chỉ còn thế giới của chúng tôi. Câu chuyện đã sắp đi đến hồi kết, tôi nhất định phải thổ lộ cùng nàng, nhưng vừa mới gặp lại nàng thì làm sao mà nói ngay được. Tôi cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi tìm cách nào thật khéo léo và tế nhị vừa làm nàng hiểu ý tôi vừa không làm nàng ngại. Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy, tôi bâng quơ hỏi nàng:
 
“À, Nhi, em có thích thơ không?”
 
“Ủa, sao anh lại hỏi vậy?”
 
“À, anh chỉ hỏi cho biết thôi mà.”
 
“Cũng thích, đôi khi rãnh em cũng đọc một vài đoạn cho vui.”
 
“Có mấy câu ca dao này anh thích lắm, giờ anh đọc hai câu đầu cho em nghe, xem em có biết hai câu tiếp theo là gì không nha?”
 
“Dạ được, anh đọc đi”
 
Tôi nhéo mắt nhìn nàng rồi bắt đầu đọc:
 
“Bây giờ Mận mới hỏi Đào, vườn hồng đã có ai vào hay chưa?”
 
 “Rồi đó, anh đọc xong rồi đó, còn hai câu sau là gì vậy em?”
 
Hỏi xong, tôi nhìn mặt nàng quan sát, tôi thấy mặt nàng bắt đầu ửng hồng, trông nàng càng xinh đẹp bội phần. Nàng mỉm cười e thẹn, có lẽ nàng đã phần nào hiểu ý tôi. Tôi nhẹ nhàng hối thúc:
 
“Hai câu tiếp theo là gì vậy em? Em biết thì đọc cho anh nghe đi”
 
Nàng bối rối ngoảnh mặt đi, tôi chờ đợi, chờ đợi, rồi lại nhẹ nhàng hối thúc:
 
“Sao em? Em đọc đi”
 
“Dạ, anh đừng hối em, từ từ… chờ chút rồi em đọc”
 
Tôi đợi chờ, một hồi sau mới nghe thấy nàng cất giọng nhỏ nhẹ đọc, nàng đọc nhưng mặt vẫn quay sang chỗ khác tránh tôi.
 
“Dạ, em đọc… Mận hỏi thì Đào xin thưa, vườn hồng đã có nhưng chưa ai vào.”
 
Đọc xong nàng lại quay mặt đi chỗ khác, một tay giữ lấy cuống lá, một tay ngắt ngắt lá sen. Tôi chầm chậm đến sát bên nàng nhẹ nhàng thăm dò:
“Vậy em có hiểu ý nghĩa của mấy câu ca dao này không?”
 
Giọng nàng ấp úng, vo ve như tiếng muỗi kêu, nhưng tôi lại nghe rõ mồn một:
 
“Dạ biết.”
 
Thế là tôi đã có được đáp án mình cần, tôi lại hỏi nàng tiếp:
 
“Vậy, sau này anh có thể tiếp tục gặp em hôn?”
 
Nàng cúi đầu lặng thinh.
 
Tôi tiếp tục:
 
“Vậy thì lúc nào về đây công tác là anh ghé qua nhà em chơi nha?”
 
Nàng chẳng nói gì.
 
Tôi nhìn nàng tiếp lời:
 
“Em hỏng trả lời thì anh coi như là em đồng ý đó nha.”
 
Nàng vẫn lặng thinh, rồi lật đật bỏ đi, tôi hối hả theo sau gọi nàng:
 
“Nhi, chờ chút, anh có chuyện này quên nói với em”
 
“Chuyện gì vậy anh?”
 
“Cảm ơn món quà của em, anh thích nó lắm, cảm ơn em”
 
“Quà gì, em nhớ em đâu có tặng quà gì cho anh.”
 
“Có mà, em cố nhớ lại đi”
 
“Làm gì có, em nhớ kĩ lắm mà, lần đầu chúng ta gặp nhau em đâu có tặng quà gì. Kì quá”
 
“Quà gì vậy anh?”
 
“Thôi, giờ anh hỏng nói đâu, lần sau gặp lại rồi anh sẽ nói cho em biết. Vậy ha?”
 
“Thôi mà anh, nói đi anh, em muốn biết liền hà.”
 
“Hỏng được, chờ lần sau rồi anh sẽ nói”
 
Nàng nài nỉ tôi nói mãi, nhưng tôi vẫn cương quyết chờ đến lần sau. Suốt mấy tháng liền sau đó, tôi thường đi đi về về giữa Sài Gòn và Sa Đéc, hễ lần nào về đó là tôi lại đến gặp nàng. Tình cảm giữa tôi và nàng phát triển thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng.

 
 
 
***
 


Chương 4: Châu Về Hiệp Phố

 
 
Một ngày nọ, tôi quyết định đem món quà nàng đã tặng tôi vào ngày đầu tiên chúng tôi quen nhau cho nàng xem. Đó chính là chiếc áo mưa mà nàng đã cho tôi mượn. Lúc nào tôi cũng nâng niu giữ gìn nó như một vật báu nên trông nó vẫn như ngày nào.
 
Tôi hẹn gặp nàng bên hồ sen. Trông thấy chiếc áo mưa nàng cảm động vô cùng, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời. Hương sen ngạt ngào lan tỏa như đang ủng hộ tinh thần cho tôi. Đóa sen hồng thắm trong tay giúp tôi trao lời, ngỏ ý. Chiếc áo mưa kỉ vật giúp tôi gởi tấm chân tình. Bãi cỏ mềm như thảm vải dưới chân giúp tôi tựa gối thốt lời yêu thương. Tôi quì xuống thảm cỏ, trao cho nàng đóa sen cánh hoa hồng thắm, nhụy vàng óng ánh được điểm tô thêm bởi chiếc nhẫn lấp lánh bên trên. Tôi ngỏ lời cầu hôn và nàng đã đồng ý.
 
Khoảng vài tháng sau đó, chúng tôi kết hôn. Tôi chuyển hẳn về làm việc ở Sa Đéc dù rằng công việc ở thành phố có nhiều tương lai hơn. Nhưng vì nàng tôi cảm thấy mình làm điều đó là xứng đáng, tôi thật sự hạnh phúc vì mình đã làm điều đó. Còn chiếc áo mưa, kỉ vật định tình giữa tôi và nàng, tôi quyết định giữ gìn thật kĩ để sau này khi con cái lớn, tôi sẽ tự hào kể với chúng rằng đây là tính vật định tình của cha mẹ, nhờ có nó mà cha mẹ  đã đến được với nhau.

 
***Hết***
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2008 05:07:39 bởi Steven Le >
#1
    Steven Le 25.08.2008 10:14:15 (permalink)
    Tình yêu là cái chi chi?
     
    Có phải con tim chỉ cảm nhận được thế nào là yêu khi chính chủ nhân của nó bước chân lên con thuyền tình ái? Sao yêu lại khiến người ta lúc thì vui sướng như nếm đầy mật ngọt, lúc lại khổ đau như nuốt nhầm mật đắng. Cớ sao biết rõ rồi đây con tim sẽ khổ đau, tan vỡ nhưng ta vẫn cứ yêu? Thế mới là tình yêu. Yêu là yêu, yêu thì không cần lí giải, chỉ đơn giản thế thôi.
     
    ...
    #2
      Steven Le 25.08.2008 10:20:05 (permalink)
      Bạn có tin rằng trên đời này vẫn còn tồn tại một tình yêu vĩnh hằng? Một tình yêu cháy bỏng tợ vầng thái dương, dịu mát tựa ánh trăng rằm, một tình yêu không dối lừa, không toan tính, không vụ lợi, yêu hết mình, yêu bằng cả con tim, một tình yêu chẳng khác gì câu chuyện tình giữa Dương Qua và Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ – một tác phẩm võ hiệp nổi tiếng của nhà văn Kim Dung – liệu có còn tồn tại trên đời này chăng?
       

      Dù rằng không còn ai trên thế gian này tin rằng có một tình yêu như thế, riêng nó vẫn cứ tin là có. Chắc ai ai cũng có một mối tình đầu để gối đầu tưởng nhớ, để ấp ủ trong dạ yêu thương, để cất vào trong tâm ray rứt, để khiến cho con tim hối tiếc. Cũng giống như bao người khác, nó cũng từng trãi qua mối tình đầu ngọt ngào thơ mộng, mối tình khắc cốt ghi tâm, mối tình luôn làm tim nó rộn ràng thổn thức, mối tình khiến con tim nó nhói đau mỗi lần nghĩ đến. Dù vậy nó vẫn thầm cám ơn thượng đế đã ban cho nó một mối tình như thế. Đây là câu chuyện của nó.
       
      ...
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9