Người Đàn Bà Điên
Tuệ Linh 08.08.2008 14:29:16 (permalink)
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐIÊN
 Phong vận kỳ oan ngã tự cư
                    (Nguyễn Du)

 
Phía bắc tỉnh Nghệ An, cách thành phố Vinh khoảng bốn mươi ki-lô-mét, có con sông Bùng cắt ngang quốc lộ 1A. Dòng sông uốn lượn ôm lấy cả một vùng rộng từ làng Bùng, làng Vạn, làng Vích rồi đổ ra biển. Trừ những ngày giông bão của tháng tám, nước sông Bùng thường trong xanh. Theo nhịp thuỷ triều, dòng sông có lúc đầy lúc vơi, nước sông có lúc mặn lúc lợ tuỳ vào sự thắng thế của biển hay của thượng nguồn.
Năm năm về trước vào những đêm trăng tháng tư có một người đàn bà da trắng như sữa, tóc đen và mượt, dài đến gót chân, thân thể loã lồ, lặng lẽ dầm mình, kỳ cọ, vẫy vùng trong nước cách gầm cầu Bùng chừng vài chục thước về phía Tây. Khuya! Đường vắng! Người đàn bà khoan thai bước lên bờ. Nhìn thẳng. Không một mảnh vải che thân. Trôi trên đường trăng xanh lét. Đôi bầu vú rung rinh. Khuôn mặt nhạt mờ nhưng hai con mắt man dại long lanh. Tay buông thõng xuống cặp đùi thon dài, mềm và hình như cũng xanh lét như ánh trăng. Thỉnh thoảng, người ấy đứng lại run rẩy, co giật. Rồi rẽ vào cánh đồng hoang phía tây nơi tiếp giáp với làng Hoa. Biến mất...
Cũng tháng tư ấy xuất hiện một người đàn bà điên khoảng ba mươi tuổi, không hiểu từ đâu đến. Khuôn mặt trái xoan, tóc chị dài, làn da nuột nà đã hoá thành xanh mét. Tầm bốn giờ chiều chị thường bước đi chậm chạp trên quốc lộ 1A từ cầu Bùng vào đến thị trấn Diến Châu. Thỉnh thoảng chị đứng lại. Không nhìn ai. Lặng lẽ, nghiêm trang, khô héo như một gốc cây bên đường.
Người đàn bà đó là Mến. Không biết người nào đã đặt cho chị cái tên ấy và vì sao khi nghe gọi chị lại giật mình bỏ chạy. Loạng choạng. Đơn độc vô cùng.
Một lần chị đang đi trên đường, tay cầm nắm cỏ non đưa vào miệng nhai nghiến ngấu, có người đàn bà đôn hậu đã đưa cho chị một quả chuối. Bà thấy chị cười hiền nhưng không đưa hai tay ra, liền nhét vào túi áo cho chị rồi đi, miệng lẩm bẩm:
- Tội nghiệp! Người xinh rứa mà...
Nghe giọng nói bỗng chị ngước đôi mắt thoáng vẻ thẫn thờ nhìn theo bà. Một cái gì như trí nhớ bỗng động đậy trong cái màn quên lãng đục mờ nơi óc chị. Nhưng chỉ vài giây, nó tắt lặng đi như một tàn lửa trong đêm tối.
Một đứa trẻ độ mười hai tuổi, đầu trọc lốc, mắt lồi, mặc chiếc áo màu tro xám bết bùn xông đến trước mặt Mến:
- Mến điên, đưa đây cho tao.
Chị toan chạy thì nó đã thọc tay vào túi lôi quả chuối ra. Mến giữ tay nó lại, nhưng thấy đôi mắt lồi trừng lên, chị không chống cự nữa. Nó đút ngay quả chuối vào miệng.
- Ngon quá! - Nó toan cười sau khi nuốt trôi miếng đầu tiên. Nhưng nó nhận ra Mến đã không còn để ý đến nó nữa. Chị cúi gằm bước xiêu vẹo về phía trước. Tiếng cười của nó sắp bật ra bỗng nhiên bị chẹn lại biến thành một âm thanh khô khốc thảm hại như tiếng nấc. Nó nói tiếp:
- Nhưng Mến, chẳng lẽ tao ăn hết của con điên sao!
Nói xong nó nhét phần còn lại của quả chuối vào túi áo chị rồi bỏ đi thẳng.
Chị lại tiếp tục bước. Được vài trăm thước chị gặp một toán trẻ con đang chơi đùa trước sân một cái quán nhỏ. Mắt Mến long lên, như phấn chấn, như dịu hiền, như thù hằn... Kỳ lạ, khó hiểu, chị tiến đến gần lũ trẻ. Lập tức, không biết cơ man nào là ngói vỡ, gạch vỡ, đá răm, đất sét khô từ mấy chục cánh tay trẻ con bay túi bụi về phía Mến. Đồng loạt chúng thốt lên:
- Chạy! Chạy! Mến điên! Con ma! Con yêu tinh ăn thịt người... ối! ối!...
Đám trẻ biến sạch. Chỉ còn một đứa bé gái run rẩy, cuồng chân không chạy được, tay chới với, mặt tái nhợt kêu ré lên:
- Bố ơi! Bố... Bố...
Một gã đàn ông to béo, lùn, mặt lạnh, lông mày rậm, môi thâm xám, trông tàn ác bước nhanh ra khỏi quán. Thấy Mến, hắn cười gằn:
- Lại mày à? Biến!
Hắn xô Mến ngã xuống vệ đường. Chị ngước đôi mắt lờ đờ sầm tối nhìn hắn. Hắn đưa chân đạp lên hông chị mấy cái. Chị oằn oại như một con rắn bị thương, miệng phát ra những âm thanh eo éo như tiếng rên. Hắn túm tóc chị lôi dậy. Nửa quả chuối trong túi lăn ra cỏ.
- Hừ! Mày mà cũng để dành à! Đứa điên nào đã cho mày vậy?
Hắn xéo nát quả chuối.
Một mụ đàn bà béo phị từ trong quán bước ra, miệng xỉa xói:
- Mày hả? Sao không chết đi cho đỡ nhớp mắt tao.
Rồi mụ nhướn cổ phụt về phía trước một bãi nước bọt có pha những sợi đờm vàng.
Người đàn bà điên chậm rãi đứng lên. Chị nhìn mụ chủ quán một cách vô cảm. Hai giọt nước mắt trong vắt vừa ứa ra vì đau đã chảy tràn xuống má, lẫn với đất bụi bám trên mặt. Chị lại bước đi chậm chạp. Mắt nhìn thẳng. Tóc rối bời bay sau lưng, trước mặt, quấn quanh cổ, quanh ngực. Bầu vú lộ ra sau mảnh áo rách toác, rớm máu vì một vết gai xước.
*        *
*
Sông Bùng uốn thành một đường cong tiếp giáp với quốc lộ 1A ở hai điểm: Cầu Bùng và Cầu Diễn Thành. Phần giới hạn bởi con đường với dòng sông là một hình bán nguyệt có nhiều chỗ loang lổ, lau sậy um tùm. Cũng có chỗ cao ráo, tương đối bằng phẳng, có thể trồng ngô hay khoai đông. Nhưng nhìn chung đó là vẫn là vùng hoang, ít người đặt chân đến trừ những người chăn vịt, bắt ếch về mùa mưa và các chị cắt sậy. Gần với bờ sông, trong vùng hoang phía tây bắc của hình bán nguyệt có một chiếc lều cũ làm bằng tre, lợp rạ, bỏ hoang trên một mảnh đất không lớn nhưng cao, phẳng. Một lối nhỏ từ cửa lều trổ ra bờ sông. Xung quanh nhiều hang hố, nhiều vũng nước ngập bốn mùa. Không mấy người nhớ chiếc lều ấy là của ai, nó được làm từ bao giờ và để làm gì. Ven quốc lộ 1A ngày ấy còn thưa thớt nhà cửa, lèo tèo những quán hàng tạp hoá, bán xăng dầu, còn lại là những ngôi nhà nhỏ bé, im lìm vì không mấy khi có chủ nhân ở nhà.
Trong thời gian xuất hiện người đàn bà điên có những nét đẹp lạ, thường xuyên xuất hiện trên quốc lộ 1A và người đàn bà không rõ người hay ma hay xuống tắm dưới sông Bùng, người ta thường nghe thấy những âm thanh kỳ quái phát ra trong vùng hoang tiếp giáp làng Hoa ấy vào đêm khuya. Âm thanh lúc to lúc nhỏ, lúc trong suốt êm ái, lúc méo mó rùng rợn. Các gia đình xung quanh sợ sệt, lo lắng. Các ông già bà cả thì cho là ma quỷ, là yêu tinh quấy phá và sắp có hoạ lớn cho cả làng nếu không tìm cách diệt trừ. Người trẻ tuổi thì cho là âm thanh do mê mơ, do tưởng tượng cấu thành. Cũng có người cho đó là tiếng phát ra từ người đàn bà điên, họ quả quyết đã tận mắt thấy cứ tối đến người đàn bà điên lại tiến về cái lều hoang trong cánh đồng.
Tháng tư năm ấy, trẻ con đang chơi, đêm về bỗng nhiên bị sốt cao phải nằm li bì cả tuần. Nhiều ca phải đi viện. Người già cũng chẳng khá hơn. Họ thấy đau xương, kém ăn, mắt mờ đi. Thời khắc chuyển mùa ngột ngạt. Cái nắng lửa của mùa hè đang đổ đến kéo theo những trận gió Lào mạnh đầu tiên của năm. Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, lưu tâm đến người đàn bà điên một cách đặt biệt. Trong lòng họ nảy lên những nỗi thù hằn, ghê tởm và sợ sệt.
Thực ra, trước cuộc hành hạ người đàn bà điên trên quốc lộ 1A của những nhân vật khác nhau ấy, những âm thanh kỳ dị kia cũng đã có rồi nhưng nhỏ hơn, ít rùng rợn hơn, thi thoảng mới xuất hiện một lần, không rõ đó là tiếng ru con hay tiếng khóc. Khi âm thanh đó đã thành thời sự cho cả làng thì người đàn bà điên đi đến đâu là các cửa sổ lập tức đóng lại, hàng quán lặng đi. Người ta hoặc tảng lờ, hoặc im lặng quan sát, hoặc đi vào nhà...
Đã hai ngày liền người đàn bà điên chỉ ăn cỏ. Hình như người điên cũng biết thế nào là đói dày vò, là cô đơn tội nghiệp, là đau đớn vì bị hành hạ. Nhưng lạ sao, tóc người đàn bà điên vẫn cứ dài. Da người đàn bà điên vẫn cứ nuột nà dẫu lấm lem bùn đất và bị gai xước. Thân thể người đàn bà điên vẫn cứ thon mảnh, duyên dáng một cách loã lồ và man dại. Mắt người đàn bà điên vẫn long lanh, trong cái lờ đờ hoang hoải vẫn như ánh lên nét đa tình thiên bẩm. Một cái gì lạc loài, siêu thường, xanh tốt bị dày xéo, băng hoại.
*        *
*
Có ai ngờ được rằng một đêm trăng tháng tư, trong cái lều hoang hôi hám mùi bùn, mùi mốc, mùi cỏ nát nơi cánh đồng, người đàn bà điên sau khi sung sướng đưa vào miệng vài nắm cỏ non, mấy cái vỏ chuối, trong chị bỗng dâng lên một nỗi khát thèm khác lạ. Chị không biết mình đang thèm khát cái gì. Nhưng rồi lý trí hình như có trở về trong khoảnh khắc. Hình ảnh quá vãng hình như lại ám ảnh ngự trị.
Những mảnh vải che thân cuối cùng nhanh chóng bị xé tung. Chị hiện ra nguyên hình cái vẻ đẹp phụ nữ tuyệt vời, cái trong sáng cuồng loạn, một vầng hào quang bị thương tổn. Đôi bàn tay chị lúc cuồng điên, lúc như dịu dàng xoa nhẹ vuốt nhẹ hoặc cấu véo vào mọi nơi trên cơ thể. Bắt đầu là vuốt nhẹ những sợi tóc rồi bứt mạnh từng nắm, từng nắm... Dần xuống cổ, xuống vai và dừng lại rất lâu trên đôi bầu vú đến căng cứng, đỏ thẫm... Cứ thế xuống bụng, xuống đùi... Cuối cùng chị vớ lấy chiếc cột lều ghì riết, giẫy giụa. Tấm thân chị nóng ran. Cả túp lều rung động. Đôi môi bỏng cháy quờ quạng một lúc rồi gắn chặt vào một điểm trên thân cột. Cứ thế một.. hai... ba... bốn... năm... mười... mười lăm phút trôi qua. Đôi bàn tay yếu dần, sự giãy giụa yếu dần... Đôi môi rời ra. Chị từ từ khuỵu xuống, ngã ra đất. Chị nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, làn môi ứa máu cùng vài điểm khác trên cơ thể. Không biết chị ngủ hay là chết.
Chiều hôm sau chị tỉnh dậy. Mặt trời nghiêng xuống góc trời. Nắng héo úa. Mọi vật hư ảo, lung linh và nhoè động trong mắt chị. Gượng mãi, chị lồng vào người những tấm vải rách mà đêm qua chị đã vứt lung tung trong lều. Xong, chị thất thểu bước qua những ô lũng gồ ghề ra đường quốc lộ.
Một mụ đàn bà hét toáng lên:
- Con Mến điên, con yêu tinh, con ma đồng... Anh em ơi... ơ...i...!
- Đánh chết nó đi...! Đánh chết nó đi! - Một giọng ồ ồ từ sau vách nứa hùa theo.
Trước mặt Mến có một đứa bé khoảng năm tuổi đang cầm trên tay nửa chiếc bánh đa. Trông thấy Mến nó bỏ chạy, vừa chạy vừa khóc thét run rẩy. Mến chú ý đến đứa bé. Chị thấy vui vui. Chị bước nhanh theo nó. Khi bàn tay xanh lét của Mến vừa chạm vào lưng đứa bé thì cũng là lúc chiếc đòn gánh nghiêng cạnh từ tay một gã đàn ông nào đó chém phập vào lưng chị. Chị ưỡn người, oằn oại, không nhích thêm được bước nào nữa. Tiếp sau là những tiếng phầm phập, thình thịch của đòn gánh chém nghiêng, của gậy gộc tre nứa, của đá ném, của tay nện, chân đá xen với tiếng quát tháo, tiếng nguyền rủa của mọi lớp người từ già tới trẻ đang vây quanh Mến thành một đám đông lộn xộn, hỗn tạp, hung ác một cách say sưa.
- Giết chết nó đi... Con điên... Con ma... a...
- Đánh mạnh vào... Ném mạnh vào... ào...
- Nó sắp chết rồi...ồi...
- Thôi ... Thôi...
- Mày muốn cứu con ma...a... sao... ao...?
Lúc ấy, một chiếc xe con màu trắng đỗ ngay bên đường. Một người đàn ông râu tóc trắng, kính trắng, áo trắng, dáng người thanh, cao khiết bước vội ra khỏi xe. Người ấy tiến về phía đám đông.
- Mọi người dừng tay lại đã. Sao lại đánh một người đàn bà như vậy?
Giọng của Người trầm ấm, đầy uy lực. Đám đông ngừng lại, giãn ra. Kẻ hăng máu nhất cũng ngừng lại, sững sờ. Người tiến đến bên người đàn bà điên bấy giờ mình mẩy đầu máu, hai mắt trợn ngược, trắng dã hướng về người mới tới. Người nhìn sâu vào mắt kẻ bị hành hạ và nhận ra chị đã chết. Đôi mắt găm sâu vào mình như cầu xin, như van lạy, như nương tựa, như biết ơn, như trách móc... Người mặc đồ trắng cúi xuống hôn lên vầng trán của người chết và nhẹ nhàng vuốt mắt cho chị. Bỗng người mặc đồ trắng thấy trong lòng lâng lâng, cảm giác xót đau xen với sự dịu dàng khó hiểu. Một luồng sáng nhẹ hình như toát ra từ khuôn mặt chị bay lên, loãng dần vào không khí. Mắt người mặc đồ trắng nhỏ lệ. Đám đông ngơ ngác, rối loạn...
Từ khi người đàn bà điên bị đánh chết, không còn ai xuống tắm ở sông Bùng vào những đêm trăng nữa. Cái âm thanh man dại từ cánh đồng hoang cũng tắt hẳn. Một thời gian sau, khi mùa mưa sắp đến, có hai người nông dân đi vào cái lều bỏ không, chẳng hiểu họ có ý định gì. Họ vô cùng ngạc nhiên trước một cảnh tượng kỳ lạ. Trong lều có một tấm chiếu cũ. Một con búp bê được gói trong chiếc áo cánh phụ nữ màu đen đặt nằm ngửa. Phía dưới gối có một cuốn nhật ký đã nhoè chữ. Họ sợ hãi bước vội ra khỏi lều. Phía sau - trong lều không khí như đang cuộn thành hình người đi lại, nói năng. Âm thanh man mác ngấm dần vào họ thành buốt nhói, rồi râm ran...
Xung quanh cỏ đã lên đầy...
                                         Nghệ An 14-16 tháng 11 năm 1993
Thiên Sơn
[font=.vntime] 
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9