Chat với Ti tồ, nó đang vương vấn tình cảm với một con gà béo, 1 tên cù lần tốt bụng, nhiệt tình, hăng hái, chỉ có mỗi cái nhược điểm nhỏ như con voi là siêu vô duyên, thui ko sao, dù j thì tốt là đc. Dạo này mình và Ti tồ thực sự ít nói chuyện hơn, ít tin nhắn hơn, chat thì chỉ đc ít dòng là lại quay sang những câu ậm uh quen thuộc rùi im thin thít. Sao thế nhỉ? Mình đang dần ko hiểu nó và nó đang dần ko hiểu mình hay là mình đang tưởng tượng ra những chuyện vớ vỉn như thế nhỉ? Mình cứ thấy khoảng cách xa xa thế nào ý. Chết mày chưa đồ ngốc, tự mình tạo khoảng cách và bi h tự mình ko rút đc lại. Năm sau sẽ xuống Hà Nội, 2 đứa ở chung nhà, chắc sẽ ổn thui, chơi với nhau lâu quá nên chắc cũng fải có những lúc tự nhiên ...chán nhau chứ, rùi lại ok thui mà.
Hôm qua tự dưng chú Thư sau một thời gian im hơi lặng tiếng chốn rừng núi xa xôi mù tít nào lại sang nhà mình chơi mới sợ chứ. Tội nghiệp chú, ế chỏng chơ rùi hay sao ý, sao bi h vẫn chưa lấy vợ nhỉ, đừng ...chờ cháu thế chứ, dự định của cháu là sẽ chống ế ở tuổi 27 cơ, còn những 6 năm nữa, mà nhỡ đâu sau 6 năm cháu lại tiếp tục gia hạn thêm thì sao? Cháu thích cuộc sống lông bông lắm chú ạ. Nhớ ngày xưa lớp 11, mình thix chú ý thế, tại chú ý cứ tốt kiểu j ý, tốt kiểu vô điều kiện hay gọi là j nhỉ, vô tư kinh khủng khiếp, làm mình lao đao và xao xuyến. Cái kiểu thix trẻ con ý may mà cũng chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Sau đấy 1 time, chú ý quay sang thix mình,hix, mình chạy bán sống bán chết, ko muốn làm tổn thương một người tốt như thế, nhất định sẽ có một nửa hoàn hảo hợp với chú ý vào một ngày ko xa....hi vọng thế.
Cứ bảo học tiếng anh, nhưng học một mình chán thật đấy, cứ lôi 1 lô sách ra, mỗi trang nhòm vào một tí, như kiểu một bàn ăn dọn ra đầy ắp, mỗi thứ gắp 1 ít, ăn xong chẳng nhớ mùi vị của cái j vào cái j ý. Cứ học kiểu này đi, rùi thì tha hồ mà regret, than ngắn thở dài, chết chìm trong cái mớ thất vọng và chán chường cho mà xem. Biết trc đấy, nhưng cứ thế đấy, làm j đc nào! Bố mẹ thì vẫn mong muốn mình ở lại TN làm giảng viên ĐH. Cái ngữ mình mà làm giảng viên chắc tụi sv cười cho thối mũi. Với lại mình ko có năng khiếu làm mặt lạnh trên bục giảng, thể nào cũng bị học sinh bắt nạt, trêu ghẹo, xong rùi chẳng bít fải fạt bọn đấy ntnào cho mà xem. Mình muốn về HN, thậm chí fi vèo vào Sài Gòn, đi đến những nơi chỉ có mình mình thôi, tự mình chiến đấu, thua cũng đc, bị chèn ép cũng đc, cho mình sáng mắt ra, cứ tưởng đâu cũng như nhà mình,cứ làm như chỗ nào cũng êm ả xuôi chèo mát mái cả ý. Ôi nghĩ mà sợ.
Hôm qua chat với Koibito à fải là ex koibito chứ, chán lắm ý. Mấy hôm trc cũng chat, a rủ đi coffee, mình từ chối ngay lập tức, như thể đã đc lập trình rồi ý, bài bản kinh khủng. Đúng rồi, fải tránh xa ra, càng xa càng tốt, mình đang làm tốt mà, fải duy trì nhé! Mình đã định delete cả số đt của a nữa cơ, nhưng mà làm thế để làm j khi mà đã thuộc làu làu nhỉ? A xấu xa, a độc ác, a vô tâm, a chán ngắt....ôi sao lại thix. Koi wa momoku mà! Ko nói nữa, ko mình fát điên mất! Giải điên đi ăn kem vậy. Dạo này ăn kem nhìu quá, chẳng còn thương cái cân tội nghiệp nữa, mặc kệ đi!