Hôm nay nhân dịp hết sổ viết nhật kí kèm có bàn phím mới, gõ sướng run cả tay, quyết định quay trở lại thói quen viết nhật kí đã bỏ bê từ lâu rất lâu roài.
Sắp đi học rùi, chẳng thấy phấn chấn hay hồi hộp j hết. Năm cuối đại học, một năm như mọi năm hay sẽ là bước đột phá...tụt dốc nhỉ? Mấy hôm trc còn feel buồn nhiều vì kết quả của bài thi mà đã đoán trc được sự cay đắng ngay từ khi bước ra khỏi phòng thi hôm đó, nhưng dù sao vẫn sock, cái học bổng 240k trượt cái vèo. Nhưng mấy hôm nay lấy lại tinh thần rùi, sau khi nhận đc những lời an ủi của bố mẹ ( tại bố mẹ ko bít mình bùn vì chuyện j mà, cứ biết thử xem có còn...âu yếm thế ko) huhu. Mình nhận thấy rốt cuộc từ trc tới nay mình quá coi trọng điểm số trong khi trong não bộ của mình cái gọi là kiến thức thực sự chỉ như những đốm nhỏ lác đác, rời rạc, khi cần đến lại fải vục đầu trong chồng sách ngất ngưởng để tìm kiếm và liên kết chúng lại. Poor myself!
Hôm qua thật kinh ngạc và thật buồn cười, lần đầu đc làm nạn nhân của một cuộc làm mối bất đắc dĩ. Đang đi loay hoay xỏ thử mấy cái áo điệu điệu thì túi quần rung tít mù, tay kéo áo, tay nghe điện thoại, chị D gọi điện kêu về ngay chị cho cu Sớn đến chơi, về chơi với cháu. Thế là vội vội vàng vàng suýt mặc luôn áo của người ta về, phi tức tốc về để đc chơi với cháu, hehe, tại thằng cu kháu lắm cơ, chỉ muốn đc hun nó suốt ngày thui. Ai dè vừa về đến cửa đã té ngửa, ngoài thằng cháu kháu ơi là kháu thì chị còn dẫn về 1 anh cũng kháu ko kém để làm mối cho con em đang ế dài cổ.hix hix. Cơ mà anh ý hơi nhùn. Mình chẳng cành cao j đâu nhưng ít ra thì cũng fải hơn mình khoảng 1/3 cái đầu trở lên chứ, đằng này thì hình như chỉ cần mình đi đôi dép lê bệt dí ở nhà cũng đứng ngang ngửa nhau roài. Mà người đâu lại còn rõ hiền, hỏi j thì nói nấy, chả thấy hỏi em đc cái j, làm em nó lại fải ngồi chén nho ầm ầm cho ...đỡ trống trải.